Sau Khi Cự Long Vực Sâu Thức Tỉnh

Chương 50: "Cái này gọi là đánh vào nội bộ kẻ địch."

Trước Sau
Editor: Lam Phi Ngư

Với tư cách là một học viên năm hai của học viện, vào lễ khai giảng hôm nọ, Vương Lê cũng có mặt ở đấy.

Ban đầu Vương Lê định dựa vào kết quả chia lớp để tìm kiếm học viên đã cứu mình, thế nhưng Vương Lê không ngờ được vì khảo hạch thực chiến năm nay xảy ra việc ngoài ý muốn nên nhân viên nhà trường không chỉ không công bố thành tích nhập học của học viên mới, hơn nữa cũng không phân chia lớp theo cấp bậc khác nhau như bình thường, mà ngược lại lại mở các lớp song song không phân chia thứ tự cao thấp.

Ngay sau đó, Vương Lê muốn nhân dịp này để tuyên bố kế hoạch tìm người bị phá sản.

"Vậy... chúng ta nên làm gì tiếp theo đây?"

Triệu Xã nghĩ mãi không ra nói.

Triệu Xã là một trong số mấy người bạn bị quạ xám tập kích chung với Vương Lê vào ngày hôm nọ. Đồng thời Triệu Xã cũng là một trong số ít người trong đội ngũ được chứng kiến thực lực của vị tân sinh thần bí kia.

Vương Lê đứng bên ngoài hội trường, nhìn chăm chú dòng người tới lui rơi vào trầm tư.

Cái ngày bên ngoài sào huyệt quạ xám hôm ấy, bọn họ không nhìn thấy khuôn mặt của tân sinh thần bí kia... Chẳng lẽ phải tiếp cận từng tân sinh rồi dựa vào giọng nói để nhận ra à?

Phương pháp này không chỉ không đáng tin cậy mà còn vô cùng lãng phí thời gian.

Trần Mộng đứng bên cạnh nhíu mày, nói chen vào: "Chúng ta không cần tìm tân sinh kia nữa nhỉ?"

"Tôi biết là lần này chúng ta quả thực cần phải tìm một người có hệ hỏa cường đại. Nhưng mà dù cho cái người trong lời các cậu kể có lợi hại tới cỡ nào đi nữa thì chẳng phải cũng chỉ là một tân sinh thôi sao?"

Triệu Xã không đồng ý lắc đầu: "Aizz! Ngày hôm đó cậu không có mặt nên không tận mắt nhìn thấy..."

Mưa lửa đầy trời như thiên phạt ngày hôm nọ, chỉ cần chứng kiến một lần thì sẽ vĩnh viễn không thể nào quên.

Nó mạnh đến đáng sợ, dù cho tới tận bây giờ, dường như Triệu Xã vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng phảng phất như có thể làm tan chảy cả đôi mắt — Nói thật, Triệu Xã thậm chí có một loại dự cảm rằng cho dù là toàn bộ học viện này chỉ sợ cũng không có ai có thể sử dụng ma pháp hệ hỏa cường đại đến thế.

Có lẽ Vương Lê cũng nghĩ như vậy.

Thế nên Vương Lê mới bỏ qua kế hoạch giao thiệp với học viên khóa trước đã chuẩn bị trước đó, dù vài người khác trong đội tỏ ý phản đối nhưng Vương Lê vẫn khăng khăng làm theo ý mình, nhất quyết muốn kéo tân sinh thần bí kia nhập bọn.

"Cậu nói sao thì cứ cho là vậy đi."

Trần Mộng khinh thường cười xùy một tiếng, hoàn toàn không xem lời Triệu Xã nói là thật.

Dù có là thiên tài nhưng chưa từng tiếp nhận học tập và huấn luyện có hệ thống thì có mạnh cũng không mạnh được bao nhiêu.

E rằng do Vương Lê nóng lòng cầu thành nên mới phải thử mọi thứ trong tuyệt vọng như thế.

Đúng lúc này, người thứ tư trong đội vẫn luôn không nói chuyện đột nhiên lên tiếng:

"Các cậu nhìn kìa! Cái người đứng đằng xa đó có phải Mục Hành không?"

Hả?

Tất cả mọi người ngớ ra, vô thức nhìn về phía người nọ chỉ.

Dù khoảng cách khá xa nhưng bọn họ vẫn chỉ liếc mắt liền lập tức thấy được người đàn ông vô cùng bắt mắt trong đám đông. Không chỉ bởi vì Mục Hành có một mái tóc bạc mang tính biểu tượng, mà càng là vì trên người anh có một loại khí tràng mạnh mẽ không thể nào ngó lơ, ngoại trừ Mục Hành, chỉ sợ không còn người nào có khí tràng như thế.

"Vậy mà nhân viên nhà trường có thể mời được vị đại thần này, tôi thật sự không ngờ luôn đấy..."

"Đúng vậy, tân sinh lần này may mắn quá."

"May mắn? Cậu quên việc ngoài ý muốn trong khảo hạch thực chiến à?"

"Tôi nói một khía cạnh khác mà!"

Đám người quẳng đi suy nghĩ tìm người trong đầu, họ vô cùng phấn khởi trò chuyện.

"Ôi, mà tính ra Mục trưởng quan đang nói chuyện với ai vậy ta?"

Có thể nói chuyện với Mục Hành tại nơi công cộng thế này, khẳng định không giàu thì sang, một người quyền cao chức trọng.

"Không biết nữa..." Mọi người ló đầu nhìn về hướng đó, đổi góc độ muốn nhìn mặt của người đang nói chuyện với Mục Hành.

Tóc đen da trắng, dáng người mảnh mai, thoạt nhìn có vẻ còn khá trẻ tuổi.

"A! Tôi nhớ rồi!" Ngô Hoán Thành đột nhiên la lớn: "Là người đó đó!"

"Người nào cơ?" Mấy người khác bị cậu ta la lớn làm cho hoảng sợ.

"Thời An đó! Các cậu quên rồi à? Khoảng thời gian trước không phải chúng ta vừa mới bàn tới á?" Ngô Hoán Thành khoa tay múa chân: "Chính là cái người Thời An đó đó!"



Trần Mộng cả kinh: "Là phế vật đi thi nhiều năm mà vẫn rớt đó hả?"

Tuy bọn họ không phải tân sinh nhưng họ cũng đã từng nghe đến cái tên Thời An. Dẫu sao đây cũng là nhân vật nổi tiếng quyên cả một tòa nhà cho học viện, còn là người kiểm tra không ra một chút ma lực nào. Năm nay Thời An có thể vượt qua khảo hạch thật sự là một điều hiếm lạ, do đó đã dấy lên một làn sóng thảo luận.

Mấy người đều khẽ giật mình, hai mặt nhìn nhau, lộ ra vẻ mặt mờ mịt đầy hoài nghi.

Thời An?

Sao lại là cậu ta?

... Loại người này sao có thể có tư cách nói chuyện với Mục trưởng quan?

Trong lúc mọi người đang thảo luận khí thế ngất trời, Vương Lê cầm di động xoay người lại, đôi mắt sau lớp kính sáng lấp lánh, có chút hưng phấn nói: "Tôi biết cách để tìm được tân sinh kia rồi!"

Ba người khác dừng nói chuyện phiếm, đồng thời quay sang nhìn Vương Lê:

"Bằng cách nào?"

Vương Lê: "Tôi tìm quan hệ đi hỏi khắp nơi, thật ra thành tích của tân sinh kì này đã được thống kê xong, nhưng vì hệ thống bị trục trặc nên mới không đáng tin thôi."

Vương Lê đẩy mắt kính, nói tiếp:

"Đợi lát nữa tôi hỏi lại xem xem có thể lấy được cách thức liên hệ với vài tân sinh đứng đầu vòng thực chiến hay không."

Trần Mộng nhún vai: "Được thôi, có thể tìm thì tốt rồi, ngược lại tôi muốn tận mắt nhìn thử xem cái người mà các cậu nói mạnh đến cỡ nào."

Là cháu ruột của phó hiệu trưởng, trong học viện Vương Lê có được một ít mối quan hệ và đặc quyền, tỷ như trong thời điểm hiện tại này —

Vương Lê tiếp nhận tờ giấy ghi cách liên hệ của vài tân sinh đứng đầu từ tay giáo viên, cung kính nói cám ơn:

"Cảm ơn thầy đã giúp đỡ."

"Không có gì."

Giáo viên vẻ mặt ôn hòa vẫy tay với Vương Lê: "Dù sao mấy số liệu này cũng không dùng được, cho em cũng không có vấn đề gì."

"Có điều, em có chút hiếu kì..."

Vương Lê cúi đầu lướt qua tờ giấy trong tay, hơi khó hiểu hỏi: "Mấy thành tích này không phải rất bình thường ạ? Em không nhìn ra hệ thống trục trặc chỗ nào cả?"

"Aizz..." Nghe thấy câu hỏi này, giáo viên thở dài một tiếng: "Bởi vì thầy chỉ đưa em số liệu của học viên bình thường thôi. Em không biết đâu, việc hệ thống gặp trục trặc lần này thật sự rất khó hiểu, bình thường chưa từng xuất hiện số liệu thất thường đến vậy. Một học viên trước khi sự cố xảy ra tổng điểm tích lũy là 0 nhưng sau khi hệ thống được sửa chữa thì thành tích đạt đến 130 ngàn điểm! Quá đáng sợ phải không? Tất cả đạo sư đều không ngờ sẽ có kết quả như thế, kiểm tra lại hệ thống thì lại không thấy bị lỗi chỗ nào. Do đó, chỉ có thể dùng phương pháp giải quyết như hiện tại..."

Vương Lê suy nghĩ một lát: "Tân sinh đó tên gì ạ?"

"Hình như tên là Thời An." Giáo viên không để ý trả lời.

Vương Lê khẽ giật mình.

Không biết vì sao, trong đầu Vương Lê lai hiện lên nội dung cuộc nói chuyện phiếm của mấy đội viên khác lúc ở ngoài hội trường trước đó.

Ma xui quỷ khiến, Vương Lê nói: "Thầy có thể cho em cách liên lạc với cậu ấy không?"

***

Thời An lay lay khói đen: "Mi còn nhớ rõ vị trí của phòng sách đó không?"

Khói đen bị lắc đến đầu váng mắt hoa, nó kêu khổ thấu trời:

"Không, tui thật sự không biết mà!"

Hiện tại đã qua hơn vạn năm rồi, nó mà nhớ rõ mới là lạ đó!

Thời An dừng lại động tác, cậu nghi hoặc nhìn chằm chằm khói đen trong lòng bàn tay: "Vậy mi còn có tác dụng gì chứ?"

Ma trùng nhìn thấy có chút hả hê phụ họa nói: "Đúng đó, đồ vô dụng."

Khói đen trừng mắt nhìn con ma trùng bỏ đá xuống giếng cách đó không xa, dường như nó muốn dùng ánh mắt của mình lăng trì ma trùng.

Ma trùng ỷ bản thân ôm được đùi ác long, nó âm hiểm bắt đầu châm ngòi thổi gió:

"Đại nhân, tui thấy không bằng ngài cứ dứt khoát đốt trụi nó đi, thịt muỗi tuy nhỏ nhưng cũng là thịt mà, đúng không."

Nhìn Thời An rơi vào trầm tư, dường như cậu đang nghiêm túc cân nhắc đề nghị của ma trùng, khói đen luống cuống nói: "Đại nhân, đại nhân! Không không không không! Ngài nghe tui nói đã! Tui hữu dụng mà! Cực kì hữu dụng! Tui... tui có thể ẩn thân dò hỏi tin tức giúp ngài, tui còn có thể chế tạo mộng cảnh* nhốt kẻ địch của ngài..."

(*mộng cảnh: cảnh trong mộng)

Thời An: "Mộng cảnh?"



Cậu suy nghĩ một lát: "Cái gì cũng tạo ra được à?"

Khói đen: "...?"

Nhưng vì mạng nhỏ, nó không chút do dự đáp: "Đương nhiên! Cái gì cũng được!"

Thời An kéo khói đen như đang xé kẹo bông gòn: "Tốt đấy, vậy buổi tối hôm nay ta muốn một giấc mơ có thật nhiều thật nhiều tài bảo, à đúng rồi, còn phải có cả máy chơi game với đồ ăn vặt nữa."

Khói đen: "..."

Con mẹ nó không phải dùng như vậy đâu!

Thời An nhét nó về trong hộp không chút thương tiếc: "Tối ta sẽ thả mi ra."

Ngước nhìn nắp hộp đen sì trước mặt, khói đen suýt thì khóc.

Đây, đây là báo ứng ư?

Ông trời ơi —

Thời An ném hộp qua bên cạnh, sau đó cậu lại tiếp tục hung dữ trừng mắt nhìn quyển sách cổ dày cộm đặt chính giữa giường. Thời An như muốn dùng ánh mắt của mình đốt bìa ngoài quyển sách thành một cái động.

Ma trùng chân chó bò tới: "Đại nhân, tiếp theo ngài chuẩn bị làm gì ạ?"

Thời An như một quả cà phơi sương ỉu xìu: "... Ta cần quyển hạ."

Nếu như phương thức triệu hoán Cự Long nằm ở quyển thượng thì nói không chừng quyển hạ có thể giúp cậu làm rõ vì sao chú ngữ triệu hoán này thành công — Suy cho cùng dù thiết bị ma lực hiện đại có phát triển đến mức nào thì việc khiến một nhân loại không hề có chút ma lực thành công triệu hồi một con Cự Long viễn cổ là đều không thể.

Ma trùng lo lắng: "Nhưng mà nếu như vừa rồi khói đen kia nói không sai thì có lẽ quyển hạ đang nằm ở phòng sách Mục gia, nhưng..."

Mục Hành là Đồ Long giả đó!

Hơn nữa còn là một Đồ Long giả một lòng một dạ muốn tìm kiếm tung tích của Cự Long!

Trên thế giới này còn có nơi nào nguy hiểm hơn cả phòng sách nhà anh ta chứ?

Đột nhiên ma trùng như đối mặt với kẻ thù: "Ngài không nên kích động nha! Tuyệt đối không thể cướp đoạt trắng trợn! Hiện tại chúng ta không chỉ không biết vị trí cụ thể của phòng sách đó, hơn nữa ai biết được nhà Mục Hành có chú ngữ bảo hộ cổ xưa nào không, thế này thật sự quá nguy hiểm!"

Thời An trầm mặc hai giây.

Sau một lúc lâu, cậu thở dài, không tình nguyện nói: "Thôi vậy."

Ma trùng: "..." A, tui biết ngay là ngài tính làm thế mà!

Sau một khoảng thời gian dài ở chung, hiện tại nó đã hiểu rõ về cách tư duy của Cự Long rồi.

Muốn thì cướp, trên thế giới này chỉ cần là thứ ta muốn thì nó là của ta.

Quả thực chính là logic không giảng đạo lí của cường đạo.

Thời An:" Vậy thì chỉ còn lại một phương án cuối cùng thôi."

Ma trùng: "?"

Thời An thọt tay vào trong túi mò ra một cái hộp nhỏ dài, lấy cái thứ được chế tạo từ thủy tinh và kim loại, có tên là điện thoại di động, cậu như có điều suy nghĩ nói:

"Tính ra, hình như ta có thể yêu cầu bất kì thù lao nào nhỉ...?"

Ma trùng: "Đợi đã..."

Tui cảm thấy biện pháp này còn nguy hiểm hơn á!!!

Nó gian nan nói: "Nhưng, nhưng mà, Mục Hành muốn ngài giúp anh ta bắt chính ngài đấy!"

Thời An nghiêm túc nói: "Cái này gọi là đánh vào nội bộ kẻ địch."

Tóm lại, mặc kệ phải dùng thủ đoạn gì, cậu nhất định phải lấy được quyển hạ!

Vẻ mặt Thời An trở nên dữ tợn.

Quyển thượng đã bết bát tới vậy rồi, ai biết được quyển hạ có thể có thứ kì lạ gì nữa không chứ!

Vì vậy dù có ra sao, quyển sách biến thái đến thế nhất định không thể để nó rơi vào trong tay kẻ khác!

Nhất định phải hủy diệt!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau