Sau Khi Cự Long Vực Sâu Thức Tỉnh

Chương 62: BỊ BÓP CHẶT VẬN MỆNHCÁI CỔ

Trước Sau
Editor: Lam Phi Ngư

Thời An đứng tại chỗ, mờ mịt nhìn xung quanh.

Khe núi vắng vẻ im ắng, chỉ có tiếng cùm cụp do xương đùi đang giãy dụa trong tay Thời An phát ra. Ngọn lửa màu vàng cam trên đầu khúc xương có vẻ vô cùng đột ngột trong bóng đêm.

Lúc này, sau lưng Thời An đột nhiên truyền đến một tiếng hét lớn: "Người nào đó!"

Thời An quay đầu nhìn về nơi tiếng hét vang lên.

Chỉ thấy vài người đàn ông mặc đồ lính đánh thuê đang tụ tập đến gần cậu.

Người cầm đầu nhìn thiếu niên lẻ loi một mình trước mặt từ trên xuống dưới, mở miệng hỏi: "Thời An?"

Thời An nghi hoặc nghiêng đầu hỏi: "Ông biết tôi à?"

"Đương nhiên."

Gã đàn ông nở nụ cười, lộ ra hàm răng vàng khè do khói thuốc, đôi mắt sâu trong hốc mắt phát ra tinh quang: "Đi thôi, tôi dẫn cậu đến gặp bạn của cậu."

Dứt lời, gã liền bắt đầu kéo cánh tay thiếu niên.

Bất ngờ là thiếu niên trước mắt thoạt nhìn yếu đuối, thế nhưng... gã kéo một cái nhưng cậu vẫn không hề nhúc nhích.

Gã lính đánh thuê nhíu mày, quay đầu nhìn.

Mặt thiếu niên bị đông cứng đến đỏ bừng, lông xù hồng nhạt trên đồ bịt tai hình thỏ nhẹ nhàng lay động trong gió rét, đôi mắt tròn xinh đẹp đen nhánh long lanh, thoạt nhìn vô cùng vô hại. Cậu hít mũi một cái, giọng nói mềm mại bị tiếng gió lấn át, nghe vào có chút không rõ ràng:

"Tôi không tin ông."

Lính đánh thuê hơi giận rồi đấy.

Gã nhướng mày, vô thức tăng thêm sức mạnh trên tay, giọng điệu cũng trở nên cứng rắn không chút khách khí: "Cậu rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt à..."

Thời An nhíu mày: "Ông làm tôi đau."

"Người bạn nhỏ này, tốt nhất là cậu nên ngoan ngoãn đi theo tôi đi, bằng không chờ đến lúc làm cậu đau thì-" Lính đánh thuê nhếch môi, đáy mắt lóe lên hung quang.

Mấy người khác cười vang.

Trong đêm tối, thiếu niên dùng hai mắt đen nhánh bình tĩnh nhìn gã, trong một vùng bão tuyết hỗn loạn không hiểu sao có chút dọa người.

Không biết vì sao, gã lính đánh thuê đột nhiên cảm thấy hoảng hốt.

Gã thẹn quá hóa giận nhíu mày, tựa như muốn che giấu sự thật bản thân vậy mà lại bị một thằng nhóc hù. Gã muốn trả thù, lực tay tăng thêm vài phần, giọng nói thô lỗ nham hiểm la ầm lên: "Nhìn cái gì hả? Có tin tao móc mắt mày không?"

Đột nhiên, thiếu niên nâng bàn tay đeo bao tay lông xù đáng yêu lên, bàn tay rơi lên cánh tay của gã đàn ông.

Bàn tay cậu không lớn, thậm chí có thể xem là nhỏ nhắn xinh xắn so với cánh tay cơ bắp cường tráng của gã. Lúc bàn tay đặt lên gã không cảm nhận được chút sức nặng nào, như một bông tuyết im lặng rơi xuống.

Trong phút chốc, đột nhiên sau lưng gã lính đánh thuê lạnh ngắt, toàn thân gã cứng đờ.



Cảm giác nguy hiểm lặng lẽ ập tới, như mãnh thú áp mặt tới lộ ra răng nanh trong đêm tối, lúc phát hiện thì đã muộn.

Một giây sau-

"Răng rắc."

Tiếng xương nứt lanh lảnh vang lên trong đêm tuyết tĩnh lặng.

Trong chốc lát, mọi vật đều yên lặng.

Gã lính đánh thuê thậm chí còn chưa kịp phản ứng.

Gã ngẩn ngơ cúi đầu nhìn, thấy cánh tay của mình đã bị bẻ ngược ra ngoài, góc độ không bình thường đó khiến người nhìn lạnh cả tim. Ngay sau đó, cảm giác đau đớn kịch liệt mới kéo tới, tiếng gào khóc bén nhọn xé rách cổ họng: "Aaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!"

Mấy người còn lại đều sửng sốt. Bọn họ không ngờ thiếu niên trước mặt lại ra tay độc ác đến thế.

Thời An vuốt vuốt nơi bản thân vừa mới bị nắm, phàn nàn nói:

"Đã nói là ông làm tôi đau rồi mà."

Giọng cậu mềm mại, như đang làm nũng.

Nhưng không ai quên thiếu niên vừa mới vặn gãy cánh tay của gã lính đánh thuê cao to cường tráng hơn cậu gấp mấy lần, vẻ mặt thiếu niên thậm chí còn không thèm thay đổi.

Mấy người còn lại lập tức phản ứng lại, họ nghiêm trọng liếc nhìn nhau, bày ra tư thế chiến đấu.

Thiếu niên trước mặt thoạt nhìn vô hại này tuyệt đối là một người tàn nhẫn. Cậu nhóc này khó chơi hơn nhiều so với những người bạn kia của cậu.

Thời An giương mắt, như có điều suy nghĩ nhìn mấy người đằng đằng sát khí trước mặt.

Cậu chớp mắt vài cái, lông mi bị nước tuyết thấm ướt, trong màn đêm hiện ra màu đen nhánh sáng ngời, như lông quạ:

"Xem ra có lẽ các ông biết bạn của tôi ở đâu nhỉ?"

Thiếu niên mỉm cười, lộ ra một nụ cười đặc biệt vô hại:

"Nói cho tôi biết, được không?"

***

Vương Lê và ba đội viên khác đang ngồi trong lều vải của đoàn lính đánh thuê.

Lửa than đốt bằng ma lực sưởi ấm khiến lều vải không lớn trở nên ấm áp dễ chịu, trong đêm tuyết như một cảng tránh gió nho nhỏ.

Tuy ở trong nơi ấm áp quý báu nhưng mỗi người đều có vẻ không yên lòng.

Bên ngoài lều có lính đánh thuê tuần tra, trông coi gắt gao nơi này từng phút từng giây. Hoàn toàn không chừa lại bất kì cơ hội nào cho bọn họ chạy trốn.

Một giờ trước, tiểu đội vừa mới tiến hành thương lượng với thủ lĩnh của đoàn lính đánh thuê này.

Dường như gã nửa tin nửa ngờ về cái cớ du lịch trước khi vào học của bọn họ, nhưng nhất thời gã vẫn chưa tìm được sơ hở.

Trong lúc trò chuyện, Vương Lê có nói bóng nói gió tiết lộ một chút về thế lực gia tộc sau lưng mình.



Thế nhưng, về phần việc đó rốt cuộc có tác dụng hay không thì rất khó nói.

Lúc đối diện với lợi ích tuyệt đối thì mọi cố kị đều sẽ biến mất.

Hơn nữa, vì giữ bí mật về hành trình lần này nên hôm nay cả đội tới đây cũng không có báo cáo với học viện, điều này cũng có nghĩa là...

Một khi phát hiện điểm có thể lách luật này, thì đoàn lính đánh thuê có thể sẽ vì che giấu tin tức về bảo tàng mà xuống tay với họ.

Tuy bọn họ đều là người nổi bật trong lĩnh vực riêng của bản thân, nếu so sánh thì sẽ không thua bất kì người nào, thế nhưng kẻ địch lại là lính đánh thuê đã trải qua chém giết bằng súng thật đạn thật, mỗi một người đều ra tay ngoan độc. Nếu thật sự đánh nhau, đoàn lính đánh thuê còn chiếm ưu thế về số người, chỉ sợ bọn họ sẽ không địch nổi.

Mà quan trọng hơn là đến hiện tại vẫn chưa rõ về tung tích của Thời An.

Là một hệ hỏa cần thiết trong đội, không có Thời An thì cho dù có chạy thoát khỏi doanh trại của đoàn lính đánh thuê thì bọn họ cũng sẽ khó mà tiếp tục lên đường.

"Đội trưởng, chúng ta phải làm gì tiếp theo đây?" Triệu Xã ghé lại lần, thấp giọng nói bên tai Vương Lê.

Vương Lê cúi đầu nhìn chằm chằm ly trà nóng, trên mắt kính bị phủ kín một tầng hơi nước.

Vương Lê lặng yên không một tiếng động lắc đầu:

"Đợi."

Hiện tại không còn cách nào khác, chỉ có thể án binh bất động.

Có khả năng là thủ lĩnh đoàn lính đánh thuê đã phát hiện hệ hỏa quan trọng nhất trong tiểu đội của họ đang không rõ tung tích.

Mà trong tất cả đội ngũ tới khe núi, hệ hỏa trong đội nhất định đều là thành viên mạnh nhất.

Vì vậy, dù cho đoàn lính đánh thuê có muốn diệt khẩu bọn họ, thì xuất phát từ việc cẩn thận sẽ không ra tay trước khi tìm được Thời An.

Dẫu sao đoàn lính đánh thuê không biết Thời An mạnh đến mức nào, thế nên mới phải lưu lại con tin để kiềm chế Thời An.

"Sao Trần Mộng vẫn chưa về?" Triệu Xã nhíu mày, mở miệng hỏi.

Mấy người còn lại cũng sững sờ, giương mắt nhìn về phía đồng hồ duy nhất trong lều vải.

Trần Mộng vừa mới ra khỏi lều vải đi vệ sinh, nhưng kì lạ là hiện tại đã gần hơn 20 phút trôi qua mà cô nàng vẫn chưa về.

Triệu Xã bật người dậy: "Không ổn rồi, tôi phải đi tìm cô ấy."

Cậu ta chau mày, thoạt nhìn vô cùng nóng nảy.

Ngô Hoán Thành: "Cậu chờ chút đi, không phải đội trưởng vừa mới nói rồi à? Trong lúc quan trọng thế này tốt nhất đừng xảy ra xung đột với mấy gã lính đánh thuê kia tại đây, nếu không vì vậy thì tôi đã-"

Search sau khi cự long vực sâu thức tỉnh edit dembuon để đọc chương 39 nhe mn

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau