Sau Khi Cự Long Vực Sâu Thức Tỉnh

Chương 90: Nhưng nếu xét kĩ thì hệ hỏa mới là thứ tôi am hiểu nhất á

Trước Sau
Tế sống?

Triệu hoán Cự Long?

Cự Long sắp được triệu hóa - Thời An: "..."

Cái quỷ gì vậy!

Đúng lúc này, mấy gã lính đánh thuê trước mặt đã động thủ, bọn gã chợt vọt về phía nhóm người Thời An.

Triệu Xã và Ngụy Bác Thành đã sớm chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, ngay trong nháy mắt mấy gã lính đánh thuê ra tay liền tiến lên nghênh đón, quần chiến với đám người lính đánh thuê.

Thế nhưng Triệu Xã có thể cảm nhận vô cùng rõ ràng rằng thực lực của nhóm lính đánh thuê này mạnh hơn nhiều so với đám người họ từng gặp phải bên trong di chỉ vực sâu trước đó. Hơn nữa, bên phía đối phương còn có ưu thế về mặt nhân số, kinh nghiệm thực chiến cũng phong phú hơn, hai người Triệu Xã và Ngụy Bác Thành nhanh chóng cảm thấy lực bất tòng tâm, chỉ có thể liên tục lùi về sau dưới thế tấn công dần trở nên ác liệt sắc bén của nhóm lính đánh thuê.

"Này! Thời An! Đến giúp xíu coi!" Triêu Xã hét lớn.

Đến lúc này, gã cầm đầu nhóm lính đánh thuê dường như mới chú ý tới Thời An bắt đầu từ lúc nãy vẫn đang đi vào cõi tiên tại biên giới chiến trường.

Gã đánh giá từ trên xuống dưới thiếu niên với khuôn mặt mĩ lệ, dáng người nhỏ nhắn cách đó không xa, bèn bật ra một tiếng cười nhạo trào phúng:

"Cậu cũng thuộc hệ sức mạnh à?"

Thời An nâng đôi mắt đen nhánh nhìn gã, nghiêm túc gật đầu đáp:

"Đúng vậy."

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!" Trong đám lính đánh thuê phá lên một trận cười vang.

Gã cầm đầu lính đánh thuê cười khẩy, giơ tay vẫy vẫy với hai gã hệ sức mạnh trong đội ngũ của mình: "Đi nào, đánh hai chiêu với bạn nhỏ kia xem."

Ngụy Bác Thành cả kinh, cậu ta chợt quay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy hai gã lính đánh thuê kia thân hình to lớn, khuôn mặt hung ác đang nhe răng cười, đi về phía thiếu niên trắng nõn nhỏ bé yếu ớt.



Tuy đã từng nghe Triệu Xã nói Thời An có thực lực không tầm thường, nhưng cậu ta vẫn không nhịn được mà cảm thấy lo lắng.

Triệu Xã đang khổ chiến bên cạnh Ngụy Bác Thành hô to: "Tập trung vào!"

Ngụy Bác Thành: "Nhưng mà..."

Triệu Xã: "Không cần lo bên phía Thời An đâu!"

Gã cầm đầu nhóm lính đánh thuê cười phá lên: "Không cần lo lắng? Ha ha ha ha ha! Không biết bọn mày..."

Gã còn chưa nói xong đã nghe thấy vài tiếng nứt xương rõ rệt kèm theo đó là tiếng rú thảm thiết, trong nháy mắt tiếng thét phá vỡ bầu trời u ám.

Gã cầm đầu nhóm lính đánh thuê kinh ngạc quay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy thiếu niên vẫn đứng nguyên tại chỗ, khuôn mặt ngoan ngoãn, đồ bịt tai và găng tay hồng nhạt xù xù hình con thỏ khiến cậu có vẻ càng thêm ngây thơ và vô hại — Nếu bỏ qua hai gã lính đánh thuê đang kêu gào thảm thiết.

Tứ chi của bọn gã bị bẻ ngược về sau, đoạn xương trắng hếu đâm rách da chỉa ra ngoài, máu me đầm đìa, thoạt nhìn vô cùng kinh khủng.

"Lần nữa nhé?" Thời An rủ mắt nhìn một gã lính đánh thuê trong số đó, nhe răng cười cười.

Cậu tiến lên một bước, nhẹ nhàng linh hoạt giẫm lên xương đùi của một gã lính đánh thuê.

"Rắc —"

Tiếng xương gãy rợn người lại lần nữa vang lên.

" Aaaaaaaaaaaaaaaaa!!!"

Thiếu niên híp mắt lại, phàn nàn như làm nũng nói: "Thế này cũng không được hả?"

Gã cầm đầu nhóm lính đánh thuê: "......"



Bản năng cảm ứng nguy hiểm vang lên tiếng cảnh báo, ánh mắt gã trở nên nghiêm túc.

Lúc này gã mới ý thức được có lẽ vừa rồi đứa học viên kia không nói quá, thành viên thoạt nhìn yếu đuối nhất này mới là một nhân vật tàn nhẫn.

Gã cầm đầu nhóm lính đánh thuê không dám tiếp tục xem thường.

— Tiêu diệt thằng nhóc con này rồi tính tiếp!

Gã nháy mắt với mấy người có thực lực mạnh nhất trong đội ngũ, sau đó gần như là cùng một lúc, đám lính đánh thuê rút khỏi vòng chiến với hai học viên hệ sức mạnh kia, đồng loạt đánh về phía Thời An!

Gã âm ngoan nheo mắt nhìn.

Dù có mạnh mẽ đến mấy thì thế nào? Còn không phải chỉ là hệ sức mạnh à?

Chỉ cần góc độ tấn công đủ xảo trá, ra tay đủ tàn nhẫn thì một đứa hệ sức mạnh chỉ giỏi vật lộn căn bản không thể nào ngăn cản nhiều kẻ địch đến thế trong một lần duy nhất!

Khoảng cách nhanh chóng rút ngắn nhưng Thời An lại không hề tránh né.

Đồ bịt tai và khăn quàng cổ hồng nhạt xù xù lộ ra gương mặt trắng noãn của thiếu niên, gương mặt và chóp mũi của cậu bị gió lạnh đông cứng đỏ bừng, càng lộ rõ đôi mắt trong trẻo, dáng vẻ nhã nhặn lịch sự của thiếu niên. Cậu cong khóe môi, lộ ra hàm răng trắng sáng chỉnh tề, hai mắt hơi nheo lại, cười vừa mềm mại vừa ngọt ngào.

Gì... gì thế này?

Đồng tử gã cầm đầu nhóm lính đánh thuê chợt co rút, một tia không thể tin nổi xẹt qua đáy mắt gã.

Thế nhưng gã còn chưa kịp nghĩ tới nguyên nhân đã thấy thiếu niên trước mắt giơ tay lên, chỗ đầu ngón tay toát ra một ngọn lửa đỏ tươi, ngọn lửa đó tản ra hơi thở nguy hiểm phản chiếu trong đáy mắt đen nhánh của thiếu niên, giống như ánh lửa đỏ vàng bùng lên dưới đáy vực sâu.

"Quả thực tôi có biết một chút về hệ sức mạnh đấy."

Thiếu niên cười thẹn thùng.

Một giây sau. Liệt hỏa có thể cháy đến tận trời chợt nổ tung, thể hiện ra lực phá hoại điên cuồng và ầm ĩ.

"Nhưng nếu xét kĩ thì hệ hỏa mới là thứ tôi am hiểu nhất á."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau