Sau Khi Đòi Ly Hôn, Mỹ Nhân Làm Tinh Cải Tà Quy Chính
Chương 5:
----
Thứ nhất là vì chuyện này ly kỳ quá, nếu không phải trực giác mách bảo cô đây chính là chuyện tương lai cô cũng không dám tin, thứ hai là cô vẫn muốn nghiệm chứng, lỡ như chỉ là một cơn ác mộng đơn thuần thì sao...
Nghĩ đến đây, Tô Ngọc Kiều lại nhớ tới một chuyện trong mộng, cô nhớ rõ khi đám người kia đến Tô gia xét nhà đã lấy cớ có người nặc danh tố cáo ba Tô (Tô Ái Hoa) nhận hối lộ lạm dụng chức quyền giúp người ta sắp xếp công việc.
Lúc ấy người Tô gia cũng không tin, Tô Ái Hoa luôn làm việc nghiêm cẩn chính trực, sao có thể nhận hối lộ.
Nhưng cuối cùng tra ra Dương Mẫn nhận một bộ trang sức trân châu từ người khác, tuy rằng bà phủ nhận nói mình mua từ phu nhân phó xưởng trưởng, nhưng những người đó căn bản không nghe bà giải thích, một mực nhận định đó là chứng cứ nhận hối lộ.
Dương Mẫn mua bộ trang sức trân châu kia để tặng cho cô làm quà sinh nhật.
Tô Ngọc Kiều luôn biết người nhà cưng chiều mình, cô cũng là một người cậy sủng mà kiêu ngạo, tất cả sự kiêu ngạo của cô đều đến từ tình yêu thương của người nhà.
Nhưng hiện tại Tô Ngọc Kiều như một đêm tỉnh ngộ, cô cũng có thể trở thành người mà cả nhà ỷ lại, bảo vệ người nhà của cô, cô muốn lôi đám người trốn trong chỗ tối rình mò nhà mình ra ngoài sáng.
Ở trong mộng cô chỉ có thể nhìn người nhà lần lượt ngã xuống mà không làm được gì, cảm giác vô lực ấy khiến cô ngột ngạt khó chịu, cô không muốn trải qua một lần nữa.
Tô Ngọc Kiều nhìn chằm chằm vào bức tranh của con trai, vờ như vô tình hỏi:
"Mẹ, gần đây dì Đường lại tới tìm mẹ sao?"
Phu nhân của phó xưởng trưởng tên là Đường Văn Lệ, từ khi ba Tô còn là lãnh đạo nhỏ của xưởng dệt thì phó xưởng trưởng đã làm trợ lý dưới tay ông, ông ta có thể lên tới vị trí phó xưởng trưởng không thể thiếu sự đề bạt của ba Tô.
Hai nhà vẫn qua lại thường xuyên, hơn nữa Đường Văn Lệ rất biết cách làm người, quan hệ của hai nhà khá tốt, trước kia Tô Ngọc Kiều cũng thích dì Đường này.
"Chiều hôm qua chúng ta còn cùng nhau uống trà chiều đấy, làm sao vậy?"
Dương Mẫn nói xong có chút chột dạ dời tầm mắt.
Ngày hôm qua Văn Lệ đưa cho bà xem một bộ trang sức trân châu, Dương Mẫn cảm thấy rất tinh xảo, sinh nhật con gái sắp tới nên bà liền hỏi Đường Văn Lệ có thể bán lại hay không.
Nào biết Đường Văn Lệ lại nói thứ này là người khác nhờ tay bà ta đưa tới cầu xin bà giúp một việc, Dương Mẫn chần chờ một chút, mới bảo bà ta nói xem có chuyện gì, không nhận trang sức, nếu như bà có thể giúp cũng nguyện ý giúp.
Thứ nhất là vì chuyện này ly kỳ quá, nếu không phải trực giác mách bảo cô đây chính là chuyện tương lai cô cũng không dám tin, thứ hai là cô vẫn muốn nghiệm chứng, lỡ như chỉ là một cơn ác mộng đơn thuần thì sao...
Nghĩ đến đây, Tô Ngọc Kiều lại nhớ tới một chuyện trong mộng, cô nhớ rõ khi đám người kia đến Tô gia xét nhà đã lấy cớ có người nặc danh tố cáo ba Tô (Tô Ái Hoa) nhận hối lộ lạm dụng chức quyền giúp người ta sắp xếp công việc.
Lúc ấy người Tô gia cũng không tin, Tô Ái Hoa luôn làm việc nghiêm cẩn chính trực, sao có thể nhận hối lộ.
Nhưng cuối cùng tra ra Dương Mẫn nhận một bộ trang sức trân châu từ người khác, tuy rằng bà phủ nhận nói mình mua từ phu nhân phó xưởng trưởng, nhưng những người đó căn bản không nghe bà giải thích, một mực nhận định đó là chứng cứ nhận hối lộ.
Dương Mẫn mua bộ trang sức trân châu kia để tặng cho cô làm quà sinh nhật.
Tô Ngọc Kiều luôn biết người nhà cưng chiều mình, cô cũng là một người cậy sủng mà kiêu ngạo, tất cả sự kiêu ngạo của cô đều đến từ tình yêu thương của người nhà.
Nhưng hiện tại Tô Ngọc Kiều như một đêm tỉnh ngộ, cô cũng có thể trở thành người mà cả nhà ỷ lại, bảo vệ người nhà của cô, cô muốn lôi đám người trốn trong chỗ tối rình mò nhà mình ra ngoài sáng.
Ở trong mộng cô chỉ có thể nhìn người nhà lần lượt ngã xuống mà không làm được gì, cảm giác vô lực ấy khiến cô ngột ngạt khó chịu, cô không muốn trải qua một lần nữa.
Tô Ngọc Kiều nhìn chằm chằm vào bức tranh của con trai, vờ như vô tình hỏi:
"Mẹ, gần đây dì Đường lại tới tìm mẹ sao?"
Phu nhân của phó xưởng trưởng tên là Đường Văn Lệ, từ khi ba Tô còn là lãnh đạo nhỏ của xưởng dệt thì phó xưởng trưởng đã làm trợ lý dưới tay ông, ông ta có thể lên tới vị trí phó xưởng trưởng không thể thiếu sự đề bạt của ba Tô.
Hai nhà vẫn qua lại thường xuyên, hơn nữa Đường Văn Lệ rất biết cách làm người, quan hệ của hai nhà khá tốt, trước kia Tô Ngọc Kiều cũng thích dì Đường này.
"Chiều hôm qua chúng ta còn cùng nhau uống trà chiều đấy, làm sao vậy?"
Dương Mẫn nói xong có chút chột dạ dời tầm mắt.
Ngày hôm qua Văn Lệ đưa cho bà xem một bộ trang sức trân châu, Dương Mẫn cảm thấy rất tinh xảo, sinh nhật con gái sắp tới nên bà liền hỏi Đường Văn Lệ có thể bán lại hay không.
Nào biết Đường Văn Lệ lại nói thứ này là người khác nhờ tay bà ta đưa tới cầu xin bà giúp một việc, Dương Mẫn chần chờ một chút, mới bảo bà ta nói xem có chuyện gì, không nhận trang sức, nếu như bà có thể giúp cũng nguyện ý giúp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất