Sau Khi Đòi Ly Hôn, Mỹ Nhân Làm Tinh Cải Tà Quy Chính
Chương 9:
Tô Ngọc Kiều lắc đầu, cô không quan tâm mấy lời linh tinh, từ trước tới nay, cô muốn sống ở đâu chẳng được? Nhà mẹ đẻ cũng là nhà của cô mà, cô thích ở bao lâu, người ngoài làm gì có tư cách phán xét gì cô.
“Vậy tại sao con lại đột ngột muốn về nông thôn?”
Cho dù là Tô Ngọc Kiều, hay là Dương Mẫn, quả thật họ cảm thấy con gái đã lấy chồng vẫn ở nhà mẹ đẻ cũng bình thường có gì đâu.
Bọn họ vui vẻ nuôi dưỡng con gái và cháu ngoại không được sao? Không đến nhà họ ăn cơm, cũng không tiêu tiền của bọn họ, họ có quyền gì nói.
Đối với chuyện con gái không muốn về nhà chồng, Dương Mẫn cũng khá mâu thuẫn, thật sự năm đó bà không đồng ý chuyện gả con gái về nông thôn của bố mẹ chồng, đã thời đại nào rồi còn đính hôn từ nhỏ, hơn nữa hai nhà ở khác tầng mây nhau, chỉ cần bọn họ không nhận thì nhà trai bên kia cũng không dám tới cửa hỏi thăm.
Bà tự hiểu con gái ruột, Tô Ngọc Kiều được mọi người trong nhà cưng chiều nên vô cùng mong manh yếu đuối, đừng nói ở nông thôn, ngay cả trong thành phố cũng không có mấy nhà đủ điều kiện với tới con gái bà.
Nhưng ba Tô sau một lần thấy con rể thì đổi hướng, cuối cùng Tô Ngọc Kiều vâng lời kết hôn.
Nhưng kể từ khi kết hôn xong, cũng vì trước khi cưới Tô Ngọc Kiều chỉ gặp được đối phương mấy lần nên hai bên không có tình cảm thắm thiết, nên sau khi cưới cô ghét bỏ nhà chồng ở nông thôn, không muốn xuất giá cũng không ai làm gì được, Dương Mẫn luôn đứng về phía đứa con gái gái bé bỏng của mình, ba trưởng bối còn lại không lay chuyển được cô, cuối cùng để cho cô làm gì cũng được, mắt nhắm mắt mở cho qua.
Tô Ngọc Kiều cứ như vậy ở nhà mẹ đẻ mình hơn ba bốn năm trời, ngoài lúc con rể nghỉ phép dẫn về vài ngày, khi con rể vừa đi thì cô cũng xách vali về thành phố.
Ông bà và ba Tô trước kia đã nói cô vô số lần, chính Dương Mẫn cũng vì nể mặt con rể mà khuyên cô vài lần, nhưng Tô Ngọc Kiều vẫn không muốn về.
Sau đó lại có chút tranh cãi lúc con rể nghỉ phép khiến hai người suýt cãi nhau ầm ĩ thì con rể chỉ ở nhà chưa tới một tuần, đùng đùng tức giận xong bỏ đi.
Chuyện này Dương Mẫn cũng rất đau đầu về con cái nhưng con gái được chiều hư từ nhỏ, nên không nặng lời nữa, bà thật sự hết cách với cô con gái này rồi.
Bây giờ bà đột nhiên vô tư thông suốt, Dương Mẫn không hỏi nguyên nhân nữa, bà gật đầu ủng hộ con gái:
“Con về một chuyến cũng được, mẹ nhớ rõ lần trước Lục Kiêu nghỉ phép có về thăm Tiểu Bảo một lần, tính đến nay đã 2 năm rồi phải không?”
Cũng từ lần con gái và con rể cãi nhau một trận lớn, kể từ đó đến giờ đã hai năm rồi Lục Kiêu không về nhà.
Thật ra Dương Mẫn rất lo lắng vấn đề tình cảm của con gái và con rể nhưng mỗi lần bà nhắc tới con rể, con gái sẽ trở nên gắt gỏng, sự căm ghét hiện rõ trên mặt, không ngừng oán giận với bà đòi ly hôn, khiến cho bọn họ không dám khuyên con gái sống yên ổn với con rể đang tòng quân.
Tô Ngọc Kiều nghe xong lời mẹ nói thì giật mình, cô ngượng ngùng rúc đầu vào khe hở trên trên ghế sofa.
Trước đây cô là người không biết tốt xấu, mẹ chồng cô là người rất tốt, bởi vì cô chán ghét Lục Kiêu và ngại ở vùng nông thôn bùn đất nên không muốn ghé qua thăm.
Nhưng ở trong mơ, sau khi nhà họ Tô gặp chuyện không may, ngoài người quen của ông bà giúp bọn họ tìm được tiếng nói thì nhà chồng ở nông thôn mà cô luôn xem thường nghe được chuyện cũng không ngại ngần giúp đỡ.
Tô Ngọc Kiều nhớ trước kia mình đối xử lạnh lùng ghét bỏ nhà chồng ra mặt và nhỏ mọn thì không khỏi đỏ mặt vì thẹn thùng mà là xấu hổ.
“Mẹ, con muốn hối lỗi với mẹ chồng…mẹ xem xem có gì tặng cho nhà bên?”
Tô Ngọc Kiều nói ấp a ấp úng với Dương Mẫn.
Cô thật sự muốn hàn gắn mối quan hệ với nhà chồng, nhưng những việc cô làm trước đây, thật sự, trong thâm tâm Tô Ngọc Kiều nghĩ, nếu có người dám làm như vậy đối với cô, nhất định cô đá họ xuống sông để nước trôi sạch não cho rồi.
Cô muốn hàn gắn lại mối quan hệ này, ừ thì, đi xa đến mức có thể.
“Vậy tại sao con lại đột ngột muốn về nông thôn?”
Cho dù là Tô Ngọc Kiều, hay là Dương Mẫn, quả thật họ cảm thấy con gái đã lấy chồng vẫn ở nhà mẹ đẻ cũng bình thường có gì đâu.
Bọn họ vui vẻ nuôi dưỡng con gái và cháu ngoại không được sao? Không đến nhà họ ăn cơm, cũng không tiêu tiền của bọn họ, họ có quyền gì nói.
Đối với chuyện con gái không muốn về nhà chồng, Dương Mẫn cũng khá mâu thuẫn, thật sự năm đó bà không đồng ý chuyện gả con gái về nông thôn của bố mẹ chồng, đã thời đại nào rồi còn đính hôn từ nhỏ, hơn nữa hai nhà ở khác tầng mây nhau, chỉ cần bọn họ không nhận thì nhà trai bên kia cũng không dám tới cửa hỏi thăm.
Bà tự hiểu con gái ruột, Tô Ngọc Kiều được mọi người trong nhà cưng chiều nên vô cùng mong manh yếu đuối, đừng nói ở nông thôn, ngay cả trong thành phố cũng không có mấy nhà đủ điều kiện với tới con gái bà.
Nhưng ba Tô sau một lần thấy con rể thì đổi hướng, cuối cùng Tô Ngọc Kiều vâng lời kết hôn.
Nhưng kể từ khi kết hôn xong, cũng vì trước khi cưới Tô Ngọc Kiều chỉ gặp được đối phương mấy lần nên hai bên không có tình cảm thắm thiết, nên sau khi cưới cô ghét bỏ nhà chồng ở nông thôn, không muốn xuất giá cũng không ai làm gì được, Dương Mẫn luôn đứng về phía đứa con gái gái bé bỏng của mình, ba trưởng bối còn lại không lay chuyển được cô, cuối cùng để cho cô làm gì cũng được, mắt nhắm mắt mở cho qua.
Tô Ngọc Kiều cứ như vậy ở nhà mẹ đẻ mình hơn ba bốn năm trời, ngoài lúc con rể nghỉ phép dẫn về vài ngày, khi con rể vừa đi thì cô cũng xách vali về thành phố.
Ông bà và ba Tô trước kia đã nói cô vô số lần, chính Dương Mẫn cũng vì nể mặt con rể mà khuyên cô vài lần, nhưng Tô Ngọc Kiều vẫn không muốn về.
Sau đó lại có chút tranh cãi lúc con rể nghỉ phép khiến hai người suýt cãi nhau ầm ĩ thì con rể chỉ ở nhà chưa tới một tuần, đùng đùng tức giận xong bỏ đi.
Chuyện này Dương Mẫn cũng rất đau đầu về con cái nhưng con gái được chiều hư từ nhỏ, nên không nặng lời nữa, bà thật sự hết cách với cô con gái này rồi.
Bây giờ bà đột nhiên vô tư thông suốt, Dương Mẫn không hỏi nguyên nhân nữa, bà gật đầu ủng hộ con gái:
“Con về một chuyến cũng được, mẹ nhớ rõ lần trước Lục Kiêu nghỉ phép có về thăm Tiểu Bảo một lần, tính đến nay đã 2 năm rồi phải không?”
Cũng từ lần con gái và con rể cãi nhau một trận lớn, kể từ đó đến giờ đã hai năm rồi Lục Kiêu không về nhà.
Thật ra Dương Mẫn rất lo lắng vấn đề tình cảm của con gái và con rể nhưng mỗi lần bà nhắc tới con rể, con gái sẽ trở nên gắt gỏng, sự căm ghét hiện rõ trên mặt, không ngừng oán giận với bà đòi ly hôn, khiến cho bọn họ không dám khuyên con gái sống yên ổn với con rể đang tòng quân.
Tô Ngọc Kiều nghe xong lời mẹ nói thì giật mình, cô ngượng ngùng rúc đầu vào khe hở trên trên ghế sofa.
Trước đây cô là người không biết tốt xấu, mẹ chồng cô là người rất tốt, bởi vì cô chán ghét Lục Kiêu và ngại ở vùng nông thôn bùn đất nên không muốn ghé qua thăm.
Nhưng ở trong mơ, sau khi nhà họ Tô gặp chuyện không may, ngoài người quen của ông bà giúp bọn họ tìm được tiếng nói thì nhà chồng ở nông thôn mà cô luôn xem thường nghe được chuyện cũng không ngại ngần giúp đỡ.
Tô Ngọc Kiều nhớ trước kia mình đối xử lạnh lùng ghét bỏ nhà chồng ra mặt và nhỏ mọn thì không khỏi đỏ mặt vì thẹn thùng mà là xấu hổ.
“Mẹ, con muốn hối lỗi với mẹ chồng…mẹ xem xem có gì tặng cho nhà bên?”
Tô Ngọc Kiều nói ấp a ấp úng với Dương Mẫn.
Cô thật sự muốn hàn gắn mối quan hệ với nhà chồng, nhưng những việc cô làm trước đây, thật sự, trong thâm tâm Tô Ngọc Kiều nghĩ, nếu có người dám làm như vậy đối với cô, nhất định cô đá họ xuống sông để nước trôi sạch não cho rồi.
Cô muốn hàn gắn lại mối quan hệ này, ừ thì, đi xa đến mức có thể.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất