Sau Khi Gả Cho Bạo Quân Ta Mỗi Ngày Đều Nghĩ Mình Đang Thủ Tiết
Chương 24: Rung động
Sự thực chứng minh, Tần vương chưa mất trí.
Vệ Liễm vừa dứt lời, trán bị gõ một cái.
Y vội ôm trán, mắt nhìn Cơ Việt, mặt lộ vẻ bất bình: "Sao ngài lại gõ ta?"
Lần thứ hai rồi đấy!
Cứ như phạt trẻ con, ngay cả sư phụ cũng chưa làm thế bao giờ, Tần vương lại làm tới hai lần.
Y không có sĩ diện hả?
Cơ Việt lành lạnh liếc sang: "Nói năng bậy bạ hòng lừa gạt cô, không cắt lưỡi ngươi là nhân từ lắm rồi, ngươi nói xem có đáng gõ hay không?"
Vệ Liễm thả tay xuống: "... Hừ."
Lý Phúc Toàn chứng kiến hai người liếc mắt đưa tình mà cảm thấy ê răng.
Bệ hạ thực dung túng Liễm công tử, thế cũng không tức giận.
Vệ Liễm khẽ thở dài: "Sao lúc nào ngài cũng muốn cắt lưỡi thần? Lưỡi không còn thì hôn bệ hạ thế nào?"
Lý Phúc Toàn suýt nữa bùng nổ một trận ho khan rung trời chuyển đất, may mà nhịn kịp.
Này này này… Liễm công tử quả thật hiếm thấy.
Hơi thở Cơ Việt chậm một nhịp, trong đầu lóe lên hình ảnh thanh niên nghiêng người hôn hắn ở bể tắm.
Bờ môi thật mềm.
Hương vị thật ngọt.
Dáng vẻ mềm mại trong lồng ngực của hắn lại càng đẹp mắt hơn.
Nhưng mà...
"Căn bản hôm ấy ngươi có đưa lưỡi ra đâu." Cơ Việt thành thật nói.
Vệ Liễm: "..."
Vẫn là Tần vương mạnh mẽ.
"Khụ khụ… ừm." Lý Phúc Toàn nhịn không nổi, ho kịch liệt hai tiếng, bỗng thấy Cơ Việt lạnh lùng quét mắt tới, trong nháy mắt hắn liền khôi phục trạng thái nghiêm túc, biểu thị cái gì cũng không nghe thấy.
Cơ Việt nheo mắt nhìn hắn: "Mang kiếm ra đây cho cô."
Lý Phúc Toàn mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, sai người mang bội kiếm Tần vương hay dùng dâng lên.
Cơ Việt cầm kiếm, kéo tay Vệ Liễm: "Cô mang ngươi đi bắt cá chép."
Ánh mắt Vệ Liễm rơi xuống nơi hai bàn tay tiếp xúc, chớp mắt rồi thu lại tầm nhìn, để mặc Cơ Việt kéo đi trên băng.
Băng rất dày, hai nam tử đứng trên vẫn dư giả, nhưng khá trơn trượt, có lẽ nhìn Vệ Liễm thực sự mong manh yếu đuối nên Cơ Việt nắm tay y rất chặt.
Tay trái Cơ Việt nắm tay Vệ Liễm, tay phải cầm kiếm dài, hắn nhỏ giọng: "Nhìn." Đồng thời truyền nội lực vào thanh kiếm rồi mạnh mẽ đâm sâu xuống lớp băng, phá ra một khe hở dài.
Dưới thân kiếm phút chốc xuất hiện một hố băng lớn, băng vỡ vụn, mấy mảnh bay ra, để lộ mặt nước phía dưới.
Cơ Việt chém kiếm xuống làm bọt nước tung tóe, một con cá chép thổ cẩm ngũ sắc tường vân hoảng sợ nhảy lên khỏi mặt nước, trong khoảnh khắc bị Cơ Việt vung kiếm khí quét văng vào bờ, giãy đành đạch.
Cung nhân đang chờ vội bắt lấy.
"Cô có lợi hại không?" Giọng điệu Cơ Việt vô cùng kiêu ngạo, đầy mặt viết "Ngươi mau khen ta".
Vệ Liễm thầm nghĩ không tồi, nội công thâm hậu, ngang ngửa với y.
Vệ Liễm rất nể mặt mà tỏ vẻ khâm phục: "Bệ hạ thật oai..." song lời chưa dứt, dưới chân bỗng nứt ra một lỗ hổng lớn.
Mặt băng đã chia năm xẻ bảy trở nên yếu ớt, không chịu nổi trọng lượng của hai người.
Cơ Việt nhanh tay lẹ mắt kéo Vệ Liễm vào trong ngực trước khi y bị rơi xuống nước, thậm chí không để ý nước bắn lên ướt cả nửa người hắn.
Long tiên hương nhàn nhạt quẩn quanh chóp mũi, Vệ Liễm dựa sát vào lồng ngực ấm áp dày rộng của Cơ Việt, cụp mắt che giấu vẻ bối rối.
Đây không phải lần đầu hai người ôm ấp, nhưng lần này... hình như khác trước.
Y cảm thấy đáy lòng xao động.
Bởi vì băng đã tan ư?
Không chờ Vệ Liễm nghĩ ra nguyên cớ, Cơ Việt đã điểm nhẹ lên mặt băng, thi triển khinh công, mang Vệ Liễm trở vào bờ.
"Không sao chứ?" Cơ Việt hỏi.
Trong nhận thức của hắn, Vệ Liễm thông minh nhanh trí, nhưng thân thể mười phần yếu ớt, tay trói gà không chặt, đột nhiên bị dọa như thế rất dễ nhiễm bệnh.
Vệ Liễm ngước mắt, ngơ ngác nhìn hắn, lắc lắc đầu, nhìn qua dường như có vẻ rất hoảng loạn.
Cơ Việt lập tức truyền lệnh: "Về cung."
Bỗng nhớ tới gì đó: "Cá chép mang tới Ngự thiện phòng, cô muốn thấy nó trên bàn vào bữa tối.”
- -
Dưỡng Tâm điện.
Cơ Việt xem xét trên dưới toàn thân Vệ Liễm, thậm chí còn định truyền thái y tới kiểm tra, Vệ Liễm đành phải nói: "Bệ hạ... thần không sao."
Cơ Việt nhíu mày: "Lúc nãy cô thấy ngươi bị dọa bay cả hồn phách."
Vệ Liễm: "..."
Ngươi mới bay mất hồn ấy, ta chỉ thất thần thôi mà.
Xác định Vệ Liễm bình yên vô sự, giọng Cơ Việt tỏ ra ghét bỏ: "Cực kỳ càn rỡ với cô thế mà gặp chuyện cỏn con này cũng sợ chết khiếp, có mất mặt hay không?"
"... Không khiến ngài nhọc lòng."
"Không khiến cô nhọc lòng, thì bây giờ ngươi đã thành cái xác chết trôi rồi." Cơ Việt chẳng nể nang.
Vệ Liễm siết chặt ống tay áo, muốn đánh người.
Khi y rũ mắt nhìn thấy ống tay áo bị ướt của Tần vương, thì bàn tay lập tức thả lỏng: "Ngài thay quần áo trước đã, đừng để cảm lạnh."
Nếu không che cho y, Tần vương đâu có chật vật như thế.
Cơ Việt cười nhạo: "Ngươi tưởng cô yếu đuối, hở tí là bị bệnh như ngươi sao?"
Vệ Liễm gằn từng tiếng: "Đi, thay, đồ."
Cơ Việt nhìn y chăm chú.
Vệ Liễm nhìn lại.
"... Được được được, đi thì đi." Cơ Việt xoay đầu: "Cô cứu ngươi nên bị ướt hết quần áo, có phải ngươi nên báo đáp hay không?"
Vệ Liễm cười nhạt: "Ơn cứu mạng không biết lấy gì báo đáp, thần chỉ có tấm thân này thôi."
Cơ Việt: "..."
Tần vương bỗng đỏ mặt.
"Không tính." Cơ Việt nói: "Ngươi vốn là người của cô."
"Vậy bệ hạ muốn gì?"
"Cô muốn ngươi tự tay nấu cho cô ăn."
Vệ Liễm suy sụp, hiếm thấy khổ sở nói: "Nhưng thần đâu biết nấu..."
Cơ Việt chém đinh chặt sắt: "Cô không biết, đừng có từ chối, tối nay cô muốn ăn đồ ngươi nấu."
Hắn không cho Vệ Liễm có cơ hội trốn tránh, nói xong liền đẩy cửa xông ra ngoài, đi tắm rửa thay đồ.
Vệ Liễm đứng yên ở chỗ cũ, nhíu mày.
Khó khăn đây, y thật sự không biết nấu cơm.
Người ta thường nói quân tử xa nhà bếp, Vệ Liễm hiểu biết rộng, nhưng chưa nấu nướng bao giờ.
Mệnh lệnh của Tần vương không thể không nghe.
Vệ Liễm ngẫm nghĩ, rời khỏi Dưỡng Tâm điện đến Ngự thiện phòng.
Đành phải đi nhờ đầu bếp giúp đỡ vậy.
- -
Phòng bếp là nơi nhiều khói lửa nhất, mặt mày ai nấy đều xám xịt, người dính đầy dầu mỡ, bận rộn luôn tay luôn chân, ngày ba bữa chuẩn bị cơm nước cho cả vương cung.
Người ngoài nhắc tới vương cung, chỉ biết đến vẻ ngoài hào hoa tráng lệ, luôn coi nhẹ những người sống ở tầng đáy này.
Lúc một công tử áo trắng dung nhan khuynh thế đẩy cửa đi vào, người nhóm lửa quên thêm củi, người rán trứng gà để cháy khét, người thái rau suýt gọt trúng ngón tay.
Tất cả trợn mắt há mồm, tưởng mình gặp thần tiên.
... Đời này họ chưa từng thấy thần tiên bao giờ.
Nói gì để hình dung về vị công tử này nhỉ?
Phong thái có một không hai, dáng vẻ nghiêng nước nghiêng thành, hết thảy từ ngữ dùng để miêu tả mỹ nhân trong tiểu thuyết đều có thể áp dụng với y.
Như mặt trăng mặt trời rọi sáng nhân gian khói lửa, khiến phòng bếp u ám trở nên rực rỡ.
Phản ứng lại trước hết là bếp trưởng Vương Thọ, bởi cách đây không lâu hắn mới thấy Vệ Liễm nên nhận ra vóc dáng của y, chứ cũng là lần đầu thấy mặt.
Tuyệt sắc như vậy, chẳng trách bệ hạ cưng chiều.
Vệ Liễm lại giúp hắn đánh lạc hướng quân vương, cứu mạng hắn, nên hắn càng biết ơn.
"Công tử." Vương Thọ hoàn hồn, vội quỳ xuống, những người khác thấy thế lập tức tỉnh táo, thi nhau hành lễ.
Chính bệ hạ truyền lệnh, đối đãi với Liễm công tử như phu nhân, nên không ai dám thất lễ.
Vệ Liễm ôn hòa: "Đừng khách sáo."
Vương Thọ sợ tái mặt đứng dậy: "Sao công tử lại đến đây? Nên ra ngoài thôi, nơi này nhiều dầu khói, sẽ làm bẩn công tử."
Vệ Liễm nói: "Ta tới chuẩn bị cơm cho bệ hạ."
Vương Thọ hiểu ra, hắn làm ở Ngự thiện phòng đã hai mươi năm, triều đại trước cũng từng có chuyện nương nương trong hậu cung tới đây nấu canh cho vua.
"Vậy nô để phòng bếp lại cho công tử." Vương Thọ nói.
Vệ Liễm bổ sung: "Còn tới để nhờ chỉ dạy nữa."
Vương Thọ không rõ: "Ý của công tử là…"
Vệ Liễm nói: "Ta không biết nấu cơm."
Vương Thọ lại tưởng không biết tức là nấu không ngon, dù sao cũng là nam tử, có thể hiểu được.
"Không sao đâu, chỉ cần công tử tự tay làm thì nhất định bệ hạ sẽ không chê tấm lòng của công tử." Vương Thọ an ủi.
Vệ Liễm lắc đầu: "Ta không biết gì hết. Lần này bệ hạ truyền lệnh, nên không thể không làm."
Vương Thọ sững sờ, cẩn thận hỏi: "Từ trước tới giờ, ngài... đã xuống bếp bao giờ chưa?"
Vệ Liễm thẳng thắn: "Chưa bao giờ." Đây là lần đầu.
Trước mắt Vương Thọ tối sầm: "Vậy ngài... có thể phân biệt được củi, gạo, dầu, muối, dấm, tương và trà không?"
Vệ Liễm nghiêm túc: "Ta chỉ biết chơi cờ đánh đàn làm thơ vẽ tranh và rượu." Thật ra y cũng không hiểu về rượu lắm.
Vương Thọ run rẩy: "Nhóm củi nấu gạo thành cơm có được không?"
Vệ Liễm hoảng sợ: "Cái, cái gì mà gạo nấu thành cơm?" Đó không phải đạo nghĩa được giảng trong sách về những trò tiêu khiển bí mật à...
Vương Thọ đã hiểu, đây là sát thủ nhà bếp.
Hắn gắng gượng cười: "Không sao đâu, nô sẽ giúp công tử."
- -
Vương Thọ đuổi tất cả ra ngoài, tay dắt tay chỉ dạy Vệ Liễm cả buổi trưa.
Có lẽ mỗi người có điểm yếu điểm mạnh riêng. Ở các khía cạnh khác, Vệ Liễm rất giỏi, còn với tài nghệ nấu nướng này thì có thiên phú hay không sẽ được thể hiện ngay từ lúc bắt tay vào làm cho tới khi xong xuôi.
Vương Thọ nhìn vật thể đen thùi lùi trên bàn, mắt đăm đắm, môi run cầm cập: "Công, công tử, để nô làm một phần rồi dâng cho bệ hạ thôi, cứ nói do đích thân ngài nấu đi..."
Cá thổ cẩm đáng giá ngàn vàng bị hủy hoại tới mức này khiến Vương Thọ đau lòng không thôi, có lẽ hắn nên làm một con cá chết... dù chẳng được tươi lắm nhưng vẫn còn hơn “con cá đen” trước mắt này.
"Không được, khi quân là tội chết, ta đâu thể liên lụy tới ngươi." Vệ Liễm từ chối.
Vương Thọ khóc không ra nước mắt.
Nhưng mang thứ này đến trước mặt bệ hạ sẽ chết càng nhanh hơn đó!
Công tử chẳng nói quá chút nào, y thật sự không biết nấu ăn.
Một người mà nhìn gạo trong nồi bảo: "Gạo à, ngươi là gạo, nên phải học cách tự mình chín đi" thì còn hi vọng y nấu ra thứ gì???
Vệ Liễm vừa dứt lời, trán bị gõ một cái.
Y vội ôm trán, mắt nhìn Cơ Việt, mặt lộ vẻ bất bình: "Sao ngài lại gõ ta?"
Lần thứ hai rồi đấy!
Cứ như phạt trẻ con, ngay cả sư phụ cũng chưa làm thế bao giờ, Tần vương lại làm tới hai lần.
Y không có sĩ diện hả?
Cơ Việt lành lạnh liếc sang: "Nói năng bậy bạ hòng lừa gạt cô, không cắt lưỡi ngươi là nhân từ lắm rồi, ngươi nói xem có đáng gõ hay không?"
Vệ Liễm thả tay xuống: "... Hừ."
Lý Phúc Toàn chứng kiến hai người liếc mắt đưa tình mà cảm thấy ê răng.
Bệ hạ thực dung túng Liễm công tử, thế cũng không tức giận.
Vệ Liễm khẽ thở dài: "Sao lúc nào ngài cũng muốn cắt lưỡi thần? Lưỡi không còn thì hôn bệ hạ thế nào?"
Lý Phúc Toàn suýt nữa bùng nổ một trận ho khan rung trời chuyển đất, may mà nhịn kịp.
Này này này… Liễm công tử quả thật hiếm thấy.
Hơi thở Cơ Việt chậm một nhịp, trong đầu lóe lên hình ảnh thanh niên nghiêng người hôn hắn ở bể tắm.
Bờ môi thật mềm.
Hương vị thật ngọt.
Dáng vẻ mềm mại trong lồng ngực của hắn lại càng đẹp mắt hơn.
Nhưng mà...
"Căn bản hôm ấy ngươi có đưa lưỡi ra đâu." Cơ Việt thành thật nói.
Vệ Liễm: "..."
Vẫn là Tần vương mạnh mẽ.
"Khụ khụ… ừm." Lý Phúc Toàn nhịn không nổi, ho kịch liệt hai tiếng, bỗng thấy Cơ Việt lạnh lùng quét mắt tới, trong nháy mắt hắn liền khôi phục trạng thái nghiêm túc, biểu thị cái gì cũng không nghe thấy.
Cơ Việt nheo mắt nhìn hắn: "Mang kiếm ra đây cho cô."
Lý Phúc Toàn mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, sai người mang bội kiếm Tần vương hay dùng dâng lên.
Cơ Việt cầm kiếm, kéo tay Vệ Liễm: "Cô mang ngươi đi bắt cá chép."
Ánh mắt Vệ Liễm rơi xuống nơi hai bàn tay tiếp xúc, chớp mắt rồi thu lại tầm nhìn, để mặc Cơ Việt kéo đi trên băng.
Băng rất dày, hai nam tử đứng trên vẫn dư giả, nhưng khá trơn trượt, có lẽ nhìn Vệ Liễm thực sự mong manh yếu đuối nên Cơ Việt nắm tay y rất chặt.
Tay trái Cơ Việt nắm tay Vệ Liễm, tay phải cầm kiếm dài, hắn nhỏ giọng: "Nhìn." Đồng thời truyền nội lực vào thanh kiếm rồi mạnh mẽ đâm sâu xuống lớp băng, phá ra một khe hở dài.
Dưới thân kiếm phút chốc xuất hiện một hố băng lớn, băng vỡ vụn, mấy mảnh bay ra, để lộ mặt nước phía dưới.
Cơ Việt chém kiếm xuống làm bọt nước tung tóe, một con cá chép thổ cẩm ngũ sắc tường vân hoảng sợ nhảy lên khỏi mặt nước, trong khoảnh khắc bị Cơ Việt vung kiếm khí quét văng vào bờ, giãy đành đạch.
Cung nhân đang chờ vội bắt lấy.
"Cô có lợi hại không?" Giọng điệu Cơ Việt vô cùng kiêu ngạo, đầy mặt viết "Ngươi mau khen ta".
Vệ Liễm thầm nghĩ không tồi, nội công thâm hậu, ngang ngửa với y.
Vệ Liễm rất nể mặt mà tỏ vẻ khâm phục: "Bệ hạ thật oai..." song lời chưa dứt, dưới chân bỗng nứt ra một lỗ hổng lớn.
Mặt băng đã chia năm xẻ bảy trở nên yếu ớt, không chịu nổi trọng lượng của hai người.
Cơ Việt nhanh tay lẹ mắt kéo Vệ Liễm vào trong ngực trước khi y bị rơi xuống nước, thậm chí không để ý nước bắn lên ướt cả nửa người hắn.
Long tiên hương nhàn nhạt quẩn quanh chóp mũi, Vệ Liễm dựa sát vào lồng ngực ấm áp dày rộng của Cơ Việt, cụp mắt che giấu vẻ bối rối.
Đây không phải lần đầu hai người ôm ấp, nhưng lần này... hình như khác trước.
Y cảm thấy đáy lòng xao động.
Bởi vì băng đã tan ư?
Không chờ Vệ Liễm nghĩ ra nguyên cớ, Cơ Việt đã điểm nhẹ lên mặt băng, thi triển khinh công, mang Vệ Liễm trở vào bờ.
"Không sao chứ?" Cơ Việt hỏi.
Trong nhận thức của hắn, Vệ Liễm thông minh nhanh trí, nhưng thân thể mười phần yếu ớt, tay trói gà không chặt, đột nhiên bị dọa như thế rất dễ nhiễm bệnh.
Vệ Liễm ngước mắt, ngơ ngác nhìn hắn, lắc lắc đầu, nhìn qua dường như có vẻ rất hoảng loạn.
Cơ Việt lập tức truyền lệnh: "Về cung."
Bỗng nhớ tới gì đó: "Cá chép mang tới Ngự thiện phòng, cô muốn thấy nó trên bàn vào bữa tối.”
- -
Dưỡng Tâm điện.
Cơ Việt xem xét trên dưới toàn thân Vệ Liễm, thậm chí còn định truyền thái y tới kiểm tra, Vệ Liễm đành phải nói: "Bệ hạ... thần không sao."
Cơ Việt nhíu mày: "Lúc nãy cô thấy ngươi bị dọa bay cả hồn phách."
Vệ Liễm: "..."
Ngươi mới bay mất hồn ấy, ta chỉ thất thần thôi mà.
Xác định Vệ Liễm bình yên vô sự, giọng Cơ Việt tỏ ra ghét bỏ: "Cực kỳ càn rỡ với cô thế mà gặp chuyện cỏn con này cũng sợ chết khiếp, có mất mặt hay không?"
"... Không khiến ngài nhọc lòng."
"Không khiến cô nhọc lòng, thì bây giờ ngươi đã thành cái xác chết trôi rồi." Cơ Việt chẳng nể nang.
Vệ Liễm siết chặt ống tay áo, muốn đánh người.
Khi y rũ mắt nhìn thấy ống tay áo bị ướt của Tần vương, thì bàn tay lập tức thả lỏng: "Ngài thay quần áo trước đã, đừng để cảm lạnh."
Nếu không che cho y, Tần vương đâu có chật vật như thế.
Cơ Việt cười nhạo: "Ngươi tưởng cô yếu đuối, hở tí là bị bệnh như ngươi sao?"
Vệ Liễm gằn từng tiếng: "Đi, thay, đồ."
Cơ Việt nhìn y chăm chú.
Vệ Liễm nhìn lại.
"... Được được được, đi thì đi." Cơ Việt xoay đầu: "Cô cứu ngươi nên bị ướt hết quần áo, có phải ngươi nên báo đáp hay không?"
Vệ Liễm cười nhạt: "Ơn cứu mạng không biết lấy gì báo đáp, thần chỉ có tấm thân này thôi."
Cơ Việt: "..."
Tần vương bỗng đỏ mặt.
"Không tính." Cơ Việt nói: "Ngươi vốn là người của cô."
"Vậy bệ hạ muốn gì?"
"Cô muốn ngươi tự tay nấu cho cô ăn."
Vệ Liễm suy sụp, hiếm thấy khổ sở nói: "Nhưng thần đâu biết nấu..."
Cơ Việt chém đinh chặt sắt: "Cô không biết, đừng có từ chối, tối nay cô muốn ăn đồ ngươi nấu."
Hắn không cho Vệ Liễm có cơ hội trốn tránh, nói xong liền đẩy cửa xông ra ngoài, đi tắm rửa thay đồ.
Vệ Liễm đứng yên ở chỗ cũ, nhíu mày.
Khó khăn đây, y thật sự không biết nấu cơm.
Người ta thường nói quân tử xa nhà bếp, Vệ Liễm hiểu biết rộng, nhưng chưa nấu nướng bao giờ.
Mệnh lệnh của Tần vương không thể không nghe.
Vệ Liễm ngẫm nghĩ, rời khỏi Dưỡng Tâm điện đến Ngự thiện phòng.
Đành phải đi nhờ đầu bếp giúp đỡ vậy.
- -
Phòng bếp là nơi nhiều khói lửa nhất, mặt mày ai nấy đều xám xịt, người dính đầy dầu mỡ, bận rộn luôn tay luôn chân, ngày ba bữa chuẩn bị cơm nước cho cả vương cung.
Người ngoài nhắc tới vương cung, chỉ biết đến vẻ ngoài hào hoa tráng lệ, luôn coi nhẹ những người sống ở tầng đáy này.
Lúc một công tử áo trắng dung nhan khuynh thế đẩy cửa đi vào, người nhóm lửa quên thêm củi, người rán trứng gà để cháy khét, người thái rau suýt gọt trúng ngón tay.
Tất cả trợn mắt há mồm, tưởng mình gặp thần tiên.
... Đời này họ chưa từng thấy thần tiên bao giờ.
Nói gì để hình dung về vị công tử này nhỉ?
Phong thái có một không hai, dáng vẻ nghiêng nước nghiêng thành, hết thảy từ ngữ dùng để miêu tả mỹ nhân trong tiểu thuyết đều có thể áp dụng với y.
Như mặt trăng mặt trời rọi sáng nhân gian khói lửa, khiến phòng bếp u ám trở nên rực rỡ.
Phản ứng lại trước hết là bếp trưởng Vương Thọ, bởi cách đây không lâu hắn mới thấy Vệ Liễm nên nhận ra vóc dáng của y, chứ cũng là lần đầu thấy mặt.
Tuyệt sắc như vậy, chẳng trách bệ hạ cưng chiều.
Vệ Liễm lại giúp hắn đánh lạc hướng quân vương, cứu mạng hắn, nên hắn càng biết ơn.
"Công tử." Vương Thọ hoàn hồn, vội quỳ xuống, những người khác thấy thế lập tức tỉnh táo, thi nhau hành lễ.
Chính bệ hạ truyền lệnh, đối đãi với Liễm công tử như phu nhân, nên không ai dám thất lễ.
Vệ Liễm ôn hòa: "Đừng khách sáo."
Vương Thọ sợ tái mặt đứng dậy: "Sao công tử lại đến đây? Nên ra ngoài thôi, nơi này nhiều dầu khói, sẽ làm bẩn công tử."
Vệ Liễm nói: "Ta tới chuẩn bị cơm cho bệ hạ."
Vương Thọ hiểu ra, hắn làm ở Ngự thiện phòng đã hai mươi năm, triều đại trước cũng từng có chuyện nương nương trong hậu cung tới đây nấu canh cho vua.
"Vậy nô để phòng bếp lại cho công tử." Vương Thọ nói.
Vệ Liễm bổ sung: "Còn tới để nhờ chỉ dạy nữa."
Vương Thọ không rõ: "Ý của công tử là…"
Vệ Liễm nói: "Ta không biết nấu cơm."
Vương Thọ lại tưởng không biết tức là nấu không ngon, dù sao cũng là nam tử, có thể hiểu được.
"Không sao đâu, chỉ cần công tử tự tay làm thì nhất định bệ hạ sẽ không chê tấm lòng của công tử." Vương Thọ an ủi.
Vệ Liễm lắc đầu: "Ta không biết gì hết. Lần này bệ hạ truyền lệnh, nên không thể không làm."
Vương Thọ sững sờ, cẩn thận hỏi: "Từ trước tới giờ, ngài... đã xuống bếp bao giờ chưa?"
Vệ Liễm thẳng thắn: "Chưa bao giờ." Đây là lần đầu.
Trước mắt Vương Thọ tối sầm: "Vậy ngài... có thể phân biệt được củi, gạo, dầu, muối, dấm, tương và trà không?"
Vệ Liễm nghiêm túc: "Ta chỉ biết chơi cờ đánh đàn làm thơ vẽ tranh và rượu." Thật ra y cũng không hiểu về rượu lắm.
Vương Thọ run rẩy: "Nhóm củi nấu gạo thành cơm có được không?"
Vệ Liễm hoảng sợ: "Cái, cái gì mà gạo nấu thành cơm?" Đó không phải đạo nghĩa được giảng trong sách về những trò tiêu khiển bí mật à...
Vương Thọ đã hiểu, đây là sát thủ nhà bếp.
Hắn gắng gượng cười: "Không sao đâu, nô sẽ giúp công tử."
- -
Vương Thọ đuổi tất cả ra ngoài, tay dắt tay chỉ dạy Vệ Liễm cả buổi trưa.
Có lẽ mỗi người có điểm yếu điểm mạnh riêng. Ở các khía cạnh khác, Vệ Liễm rất giỏi, còn với tài nghệ nấu nướng này thì có thiên phú hay không sẽ được thể hiện ngay từ lúc bắt tay vào làm cho tới khi xong xuôi.
Vương Thọ nhìn vật thể đen thùi lùi trên bàn, mắt đăm đắm, môi run cầm cập: "Công, công tử, để nô làm một phần rồi dâng cho bệ hạ thôi, cứ nói do đích thân ngài nấu đi..."
Cá thổ cẩm đáng giá ngàn vàng bị hủy hoại tới mức này khiến Vương Thọ đau lòng không thôi, có lẽ hắn nên làm một con cá chết... dù chẳng được tươi lắm nhưng vẫn còn hơn “con cá đen” trước mắt này.
"Không được, khi quân là tội chết, ta đâu thể liên lụy tới ngươi." Vệ Liễm từ chối.
Vương Thọ khóc không ra nước mắt.
Nhưng mang thứ này đến trước mặt bệ hạ sẽ chết càng nhanh hơn đó!
Công tử chẳng nói quá chút nào, y thật sự không biết nấu ăn.
Một người mà nhìn gạo trong nồi bảo: "Gạo à, ngươi là gạo, nên phải học cách tự mình chín đi" thì còn hi vọng y nấu ra thứ gì???
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất