Sau Khi Gả Cho Bạo Quân Ta Mỗi Ngày Đều Nghĩ Mình Đang Thủ Tiết
Chương 57: Bị thương
Lưỡi kiếm chạm vào làn da, xúc cảm lạnh lẽo thấu xương.
Phảng phất như dòng máu ngừng chảy.
Vệ Liễm cụp mi mắt rồi bất thình lình xoay người đá vào cổ tay Cơ Việt, Cơ Việt mau chóng gập cổ tay lại, Vệ Liễm thoát khỏi ràng buộc, nâng dao găm lên ngang ngực.
Hai người trực tiếp giao chiến trên không.
Ánh đao bóng kiếm, binh khí va chạm, trải qua hơn trăm chiêu, một người trốn chẳng thoát, một người không hạ gục nổi đối phương. Vẻ mặt Cơ Việt dần ngưng trọng.
Hắn đã chạm trán vô số thích khách, nhưng lần đầu tiên tình cờ gặp đối thủ mạnh tới vậy.
Ban nãy đuổi theo đã phát hiện khinh công đối phương trác tuyệt, bây giờ xem ra võ công cũng ngang ngửa với hắn.
Chẳng hề khoa trương, người đạt tới cảnh giới này chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Kẻ nào đã bỏ tiền ra mua mạng của hắn mà cam lòng dốc hết vốn liếng như thế?
Chẳng lẽ là... Đồ Mi?
Trong bảy nước có bảng xếp hạng giải thưởng thì dĩ nhiên cũng có bảng xếp hạng thích khách. Bảng xếp hạng giải thưởng chính là danh sách ám sát, bao gồm mười nhân vật có tên tuổi bị nhiều người căm hận nhất, kèm theo giấy báo tử...
Cơ Việt luôn đứng ở vị trí đầu bảng, mạng hắn đáng giá ngàn vàng, người người đều muốn lấy, vị trí này chưa từng thay đổi, bởi chưa có ai giết được hắn, cho nên tên hắn vẫn nghiễm nhiên nằm trong danh sách.
Mặt khác chín vị trí phía dưới thường xuyên bị thay đổi, bởi vì những người bất hạnh có tên trên bảng xếp hạng giải thưởng sẽ bị mười sát thủ nằm trong bảng xếp hạng thích khách theo dõi và giết chết bất cứ lúc nào.
Bảng xếp hạng thích khách này chính là danh sách mười sát thủ mạnh nhất, muốn nhờ bọn họ ra tay thì phải bỏ ra số tiền cực lớn.
Sát thủ nào cũng có võ công cao cường, thân mang tuyệt kỹ, chẳng phân biệt thân phận, chỉ cần biết mức tiền được thưởng. Xếp hạng thứ hai trong đó là La Sát với tỉ lệ tham dự cao nhất, mỗi ngày hắn đều gấp rút chạy qua chạy lại giữa bảy nước giết kẻ này diệt người kia, tỷ lệ thành công tới chín mươi chín phần trăm, vô cùng chuyên nghiệp.
Tại sao không phải một trăm phần trăm?
Bởi vì một phần trăm kia bại dưới tay Cơ Việt.
Giết Cơ Việt cực kỳ khó khăn, thế nên việc lấy được đầu hắn đã trở thành niềm vinh quang tối thượng, là mục tiêu cuối cùng của hội sát thủ. Thích khách không ngừng xông vào Tần Vương cung, nỗ lực giết hắn để chứng minh bản lĩnh, trước khi rửa tay gác kiếm bằng chậu vàng, nhất định phải giết chết Tần vương để làm chiến lợi phẩm, thế thì cuộc đời làm sát thủ mới coi như thành công viên mãn.
Cơ Việt thực bi thảm, đáng thương, bất lực, điều này khiến hắn vô cùng tức giận.
Cho nên hắn quyết tâm làm cho đám sát thủ phải gánh chịu hậu quả bi thảm hơn, đáng thương hơn, bất lực hơn nữa.
Toàn bộ thích khách đều có đi mà chẳng có về, hoặc chết dưới lưỡi kiếm của Cơ Việt, hoặc chôn thây trong bụng A Manh. Có cả những kẻ năng lực bản lĩnh không đủ, chưa kịp tới gần hắn đã gục ngã dưới làn mưa tên của đội cấm quân.
La Sát là kẻ duy nhất chạy thoát khỏi tay Cơ Việt, nhưng đổi lại hắn bị thương nặng, chín đường chết một đường sống, trở về đóng cửa dưỡng thương đã hơn nửa năm cũng chẳng thấy nhận bất cứ nhiệm vụ nào khác.
Gián tiếp bảo vệ vô số đầu người bị treo thưởng, Cơ Việt đã lập công lớn.
Nhưng điều đó cũng cho thấy La Sát rất mạnh, vì hắn là kẻ duy nhất còn sống sót.
Tuy nhiên đứng đầu bảng xếp hạng chẳng phải La Sát, mà là Đồ Mi.
Nếu La Sát chăm chỉ giết vô số người thì Đồ Mi lại cực kỳ lười biếng, từ khi hành nghề tới nay hắn mới giết có bảy người, nhân vật nào cũng quyền cao chức trọng, uy chấn một phương, vang danh bốn biển.
Người thứ nhất Đồ Mi giết là võ lâm minh chủ, khiến chốn giang hồ khiếp sợ.
Người thứ hai là chó săn triều đình nước Yến, làm cả nước xôn xao.
Người thứ ba là vị vua tiền nhiệm nước Lỗ, danh tiếng lẫy lừng khắp thiên hạ.
Thập đại sát thủ chỉ có biệt hiệu, không một ai biết tên tuổi, dáng dấp, quê quán bọn họ ra sao. Riêng Đồ Mi lại càng thần bí, mỗi khi giết xong một người, hắn sẽ đặt bên cạnh thi thể một đóa hoa đồ mi, vì vậy mới có biệt hiệu trên.
Hoa đồ mi (mâm xôi)
Hoa đồ mi tượng trưng cho vẻ đẹp cuối cùng, hắn coi cái chết là sự kết thúc của vẻ đẹp, bởi vậy mới tặng hoa để cho người ra đi thanh thản.
Thế nhưng vị thích khách danh tiếng lẫy lừng này chưa bao giờ tiếp nhận nhiệm vụ ám sát Tần vương.
Thiên hạ đồn rằng kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, hắn không ám sát Tần vương là để bảo vệ tỷ lệ thành công một trăm phần trăm của mình, không tự tay đập bỏ bảng hiệu bản thân. Có người lại nói hắn sợ Tần vương nên chẳng dám bén mảng tới.
Mặc cho mỗi người nói một kiểu, vị Đồ Mi kia vẫn bất động, đánh chết cũng nhất quyết không chịu ra tay.
Trừ Đồ Mi ra, Cơ Việt chẳng đoán được sát thủ nào lại có võ công ngang ngửa với hắn.
Dù sao thực lực của kẻ xếp hạng thứ hai - La Sát đâu có bằng hắn.
Trải qua một phen suy tư, hai người đã đấu qua lại mấy trăm hiệp, dù có là ai đi chăng nữa thì Cơ Việt vẫn ôm quyết tâm không giữ lại mầm tai họa, chiêu nào chiêu nấy cực kỳ tàn nhẫn, chẳng chút nương tay. Còn Vệ Liễm đâu có ý hại người, thành ra y bị bó tay bó chân, vì vậy cho dù võ công hai bên ngang ngửa, y vẫn khó tránh khỏi rơi xuống thế yếu.
Trong chốc lát, vai phải của Vệ Liễm bị thương, y vừa định rút lui, Cơ Việt đã ngăn cản, mũi kiếm ba thước đảo qua, suýt gạt rơi tấm khăn che mặt xuống.
Đồng tử Vệ Liễm co lại.
Không thể để Cơ Việt nhìn thấy mặt...
Chẳng kịp suy nghĩ, Vệ Liễm giơ cánh tay trái lên che mặt, thì bị lưỡi kiếm đâm trúng, máu thấm ra ướt áo. Cơ Việt thuận thế xông lên, mạnh mẽ vặn gãy tay, buộc người buông vũ khí đầu hàng.
Vệ Liễm ăn đau, cắn răng kiềm chế không rên rỉ, sợ Cơ Việt nghe thấy âm thanh quen thuộc, con dao găm rơi xuống mái ngói kêu lanh lảnh.
Vũ khí rời tay, thắng bại đã rõ.
Vệ Liễm ngã ngồi xuống mái ngói, Cơ Việt đứng trước mặt y, nhìn từ trên cao xuống, mũi kiếm chỉ thẳng vào y.
Vệ Liễm ngước nhìn, ánh mắt bình tĩnh, nhưng trong lòng không che giấu được nỗi khổ sở và...
…và một chút ấm ức.
Cánh tay cầm kiếm của Cơ Việt bất chợt run lên.
Vì sao thích khách này...
Cứ như đã từng quen biết.
Nhưng bóng đêm dày đặc, khiến hắn chẳng thể nào nhìn rõ đôi mắt của đối phương. Bỗng đối phương nâng cánh tay phải lên, mấy cây ngân châm đột ngột bay ra, khi Cơ Việt lùi về phía sau né tránh thì người mặc đồ đen đã biến mất trong tầm nhìn.
Cơ Việt đứng tại chỗ, đảo mắt nhìn quanh bốn phía, chẳng phát hiện được thích khách đã chạy về hướng nào.
Hắn cúi người nhặt con dao găm đối phương làm rơi lên, bề ngoài thực bình thường, là loại dao phổ thông nhất, không tỏ rõ thân phận.
Đối phương rất cẩn thận.
Cơ Việt cất dao đi, chợt nhớ tới Vệ Liễm.
Chẳng biết Vệ Liễm có bị làm sao không...
Hắn hấp tấp chạy đến Chung Linh cung.
- -
Vệ Liễm dùng tốc độ nhanh nhất trở về Chung Linh cung, bỏ qua cửa chính mà trực tiếp lộn một vòng vào trong phòng ngủ qua ô cửa sổ.
Trên đường chạy trốn y đã niêm phong lại mấy huyệt đạo, tạm thời cầm máu, tránh để vết máu lưu lại dọc theo đường đi, tuy vậy vết thương trên người vẫn là sự thật.
Vừa vào phòng, tay phải dùng sức nắn lại cổ tay trái bị trật khớp, vô tình tác động tới vết thương trên vai phải, trán Vệ Liễm nhỏ xuống vài giọt mồ hôi.
Gắng nhẫn nhịn, không rên rỉ tiếng nào.
Không hề chậm trễ, y cấp tốc cởi bỏ bộ đồ dạ hành, đang định đổi thường phục thì chợt nghe thấy tiếng cung nhân hành lễ ở bên ngoài: "Tham kiến bệ hạ."
"Công tử đâu?"
"Công tử đã nghỉ ngơi rồi ạ."
Vệ Liễm hơi nhướn mày.
Sao Cơ Việt lại tới nhanh như vậy chứ?
Vệ Liễm trực tiếp chui vào trong chăn, bọc kín người, che đi vết thương trên vai và cánh tay.
Y thổi tắt đèn, giả bộ đã ngủ say.
"Cô muốn vào xem y."
Tiếng bước chân càng ngày càng gần.
Vệ Liễm cố gắng duy trì hơi thở đều đặn.
Nếu vết thương trên người bị Cơ Việt phát hiện, vậy đồng nghĩa với việc trực tiếp tuyên bố trò chơi đã kết thúc.
Chốc lát, trước giường đổ xuống một bóng đen.
Cơ Việt đi tới, thấy Vệ Liễm yên ổn nằm trên giường, mới chính thức thả lỏng trái tim đang buộc chặt.
Hắn chỉ sợ thích khách làm hại Vệ Liễm.
"Sao hôm nay đi ngủ sớm vậy?" Cơ Việt ngồi ở đầu giường: "Ngủ rồi hả?"
Vệ Liễm im lặng.
Cơ Việt nhìn y trong chốc lát, định đứng dậy thắp đèn.
Vệ Liễm cả kinh.
Thắp đèn lên thì xác suất bị Cơ Việt phát hiện sẽ gia tăng.
"Đừng thắp đèn..." Vệ Liễm vội giả vờ ngái ngủ, ậm ờ nói: "Chói mắt..."
Cơ Việt ngừng lại, ngồi trở về: "Được được được, không thắp."
"Đâu còn sớm nữa... muộn như vậy huynh tới làm gì?" Vệ Liễm thấp giọng: "Trở về đi."
Bây giờ ta không chào đón huynh, xin huynh đi mau lên, đi mau, đi mau đi mà!!!
Cơ Việt nói: "Cô tới thăm ngươi."
Ta lo lắng cho em.
Em có biết hay không ta vừa mới giao chiến với người khác một trận, người kia mạnh lắm, ta rất sợ.
Không phải ta sợ hắn, mà ta sợ nếu ta không phát hiện ra hắn thì liệu hắn có chạy tới đây làm hại em hay không.
Ta vừa giao chiến xong, một thân chật vật, quần áo chưa kịp chỉnh đốn, vô cùng lo lắng nên mới chạy tới đây xem em ra sao.
Nhìn em bình yên vô sự ta mới yên tâm được.
Cơ Việt tưởng Vệ Liễm đã ngủ say, định đốt đèn lên ngắm nhìn y.
Nếu Vệ Liễm chưa ngủ, thì hắn không đốt đèn nữa.
Hắn chẳng muốn Vệ Liễm nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của mình. Thích khách không làm hắn bị thương, nhưng trông hắn rất nhếch nhác, quần áo bị rách vài đường, cứ như mới trở về từ chiến trường.
Dáng vẻ này không thể để Vệ Liễm nhìn thấy, sẽ tổn hại tới hình tượng của hắn.
"Ta có gì đẹp mà xem... ngày nào cũng có thể xem mà." Vệ Liễm muốn Cơ Việt mau chóng rời đi nên thúc giục: "Ta muốn đi ngủ, huynh cũng trở về ngủ đi.”
Cơ Việt vẫn để bụng tới tên thích khách đã chạy thoát kia, võ công đối phương cao cường, thực lực mạnh mẽ, đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát của hắn.
Hắn không dám lấy người trong lòng mình ra đánh cược.
An toàn của những người khác trong cung hắn có thể chẳng để ý, nhưng Vệ Liễm ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện gì.
Hắn dặn dò: "Mấy ngày nay trong cung chẳng yên ổn, ngươi cẩn thận ở trong Chung Linh cung, không có chuyện gì thì đừng đi ra ngoài, đặc biệt là vào ban đêm."
"Ta biết rồi, đêm nay ta vẫn luôn ở trong phòng mà." Giọng Vệ Liễm càng nói càng nhỏ.
"Vậy thì tốt, còn có..." Cơ Việt vừa định nói về chuyện thuốc giải, thì nghe thấy hơi thở đều đặn của thanh niên.
Ngủ rồi ư?
Cơ Việt bật cười, than nhẹ: "Ngươi nha... thuốc giải cô để ở trên bàn, sáng mai nhớ uống."
Hắn đứng dậy đi tới cạnh bàn, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, soi sáng lớp bụi trên mặt đất.
Tầm nhìn của Cơ Việt ngừng lại, trong nháy mắt mặt hắn lạnh như băng.
Đó là... mảnh vụn của mái ngói trên nóc nhà.
Rải rác một đường từ cửa sổ tới giường.
Thích khách kia giờ khắc này đang trốn ở trong phòng ư?
Không, Cơ Việt khẳng định trong phòng trừ hắn và Vệ Liễm ra, không có hơi thở của kẻ thứ ba.
Vậy thích khách đã tới đây sao?
Vừa nãy à?
Cơ Việt đứng cạnh bàn, đột nhiên nhớ tới lúc hắn chỉ mũi kiếm vào thích khách, thích khách liền ngước mắt, cảm giác quen thuộc khiến trái tim đập mạnh, khiến người chẳng đành lòng xuống tay.
Trên cõi đời này chỉ có một người khiến hắn không nỡ thôi...
Hơn nữa từ đầu tới cuối người kia chẳng phát ra bất kỳ một âm thanh nào, mặc cho hắn cứa vào da thịt, vặn gãy cổ tay, cũng không nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn.
Suy đoán này đáng sợ tới mức cả da đầu tê dại.
Không, hắn không nên nghi ngờ Vệ Tiểu Liễm.
Cơ Việt, sự tin tưởng của ngươi dành cho y chỉ có một chút thế thôi ư?
Thế nhưng mặt khác, lý trí mạnh mẽ và khả năng phán đoán nói cho hắn biết, cảm giác của hắn không sai.
Vệ Liễm có điều giấu hắn.
Cơ Việt quay đầu lại ngắm nhìn Vệ Liễm đang ngủ say trên giường nhỏ, cuối cùng chẳng dám nghiệm chứng suy đoán trong lòng.
Chẳng dám quấy rầy giấc ngủ của y.
Hắn gần như chạy trốn rời khỏi nơi này.
- -
Vệ Liễm không biết suy nghĩ phức tạp trong lòng Cơ Việt, chỉ thấy hắn đứng bên cạnh bàn một lát, để lại bình thuốc rồi đi.
Y đợi một hồi lâu, thấy Cơ Việt không vòng trở lại, mới đốt đèn kiểm tra vết thương của mình.
Vai phải hoàn hảo, chỉ bị rạch một đường, bôi thuốc sẽ lành lặn.
Khó khăn chính là cánh tay trái, hầu như bị đâm xuyên qua, gãy một đoạn xương cổ tay.
Nhưng đối với Vệ Liễm mà nói chẳng phải chuyện lớn. Người tập võ sao lại sợ khổ, sức chịu đựng của y vô cùng tốt, y từng dính nhiều vết thương lớn có nhỏ có, chút này đã là gì.
Người quen với cứng cỏi, dù đau cỡ nào, chỉ cần nhẫn nhịn sẽ qua.
Chẳng có gì không nhịn được, cũng chẳng có gì không qua được.
Sắc mặt Vệ Liễm hơi tái nhợt, y mở hòm thuốc, nhịn đau bôi thuốc, băng bó rồi xử lý vết thương.
Vết máu nhiễm đỏ từng lớp từng lớp vải.
Y cúi đầu quấn từng vòng, môi cắn chặt, vẻ mặt bình tĩnh.
Đôi lông mi cong dài xinh đẹp thấm mồ hôi ướt nhẹp, khiến tầm nhìn hơi mờ ảo. Vệ Liễm ngước mắt thì thấy chiếc bình sứ trắng Cơ Việt để lại trên bàn.
Ngay phía trên bức tường đối diện với mặt bàn là chiếc đèn con thỏ trong đêm rằm tháng giêng.
Y cụp mắt nhìn vết máu nhiễm đỏ cổ tay, đột nhiên cảm thấy vô cùng đau đớn.
Phảng phất như dòng máu ngừng chảy.
Vệ Liễm cụp mi mắt rồi bất thình lình xoay người đá vào cổ tay Cơ Việt, Cơ Việt mau chóng gập cổ tay lại, Vệ Liễm thoát khỏi ràng buộc, nâng dao găm lên ngang ngực.
Hai người trực tiếp giao chiến trên không.
Ánh đao bóng kiếm, binh khí va chạm, trải qua hơn trăm chiêu, một người trốn chẳng thoát, một người không hạ gục nổi đối phương. Vẻ mặt Cơ Việt dần ngưng trọng.
Hắn đã chạm trán vô số thích khách, nhưng lần đầu tiên tình cờ gặp đối thủ mạnh tới vậy.
Ban nãy đuổi theo đã phát hiện khinh công đối phương trác tuyệt, bây giờ xem ra võ công cũng ngang ngửa với hắn.
Chẳng hề khoa trương, người đạt tới cảnh giới này chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Kẻ nào đã bỏ tiền ra mua mạng của hắn mà cam lòng dốc hết vốn liếng như thế?
Chẳng lẽ là... Đồ Mi?
Trong bảy nước có bảng xếp hạng giải thưởng thì dĩ nhiên cũng có bảng xếp hạng thích khách. Bảng xếp hạng giải thưởng chính là danh sách ám sát, bao gồm mười nhân vật có tên tuổi bị nhiều người căm hận nhất, kèm theo giấy báo tử...
Cơ Việt luôn đứng ở vị trí đầu bảng, mạng hắn đáng giá ngàn vàng, người người đều muốn lấy, vị trí này chưa từng thay đổi, bởi chưa có ai giết được hắn, cho nên tên hắn vẫn nghiễm nhiên nằm trong danh sách.
Mặt khác chín vị trí phía dưới thường xuyên bị thay đổi, bởi vì những người bất hạnh có tên trên bảng xếp hạng giải thưởng sẽ bị mười sát thủ nằm trong bảng xếp hạng thích khách theo dõi và giết chết bất cứ lúc nào.
Bảng xếp hạng thích khách này chính là danh sách mười sát thủ mạnh nhất, muốn nhờ bọn họ ra tay thì phải bỏ ra số tiền cực lớn.
Sát thủ nào cũng có võ công cao cường, thân mang tuyệt kỹ, chẳng phân biệt thân phận, chỉ cần biết mức tiền được thưởng. Xếp hạng thứ hai trong đó là La Sát với tỉ lệ tham dự cao nhất, mỗi ngày hắn đều gấp rút chạy qua chạy lại giữa bảy nước giết kẻ này diệt người kia, tỷ lệ thành công tới chín mươi chín phần trăm, vô cùng chuyên nghiệp.
Tại sao không phải một trăm phần trăm?
Bởi vì một phần trăm kia bại dưới tay Cơ Việt.
Giết Cơ Việt cực kỳ khó khăn, thế nên việc lấy được đầu hắn đã trở thành niềm vinh quang tối thượng, là mục tiêu cuối cùng của hội sát thủ. Thích khách không ngừng xông vào Tần Vương cung, nỗ lực giết hắn để chứng minh bản lĩnh, trước khi rửa tay gác kiếm bằng chậu vàng, nhất định phải giết chết Tần vương để làm chiến lợi phẩm, thế thì cuộc đời làm sát thủ mới coi như thành công viên mãn.
Cơ Việt thực bi thảm, đáng thương, bất lực, điều này khiến hắn vô cùng tức giận.
Cho nên hắn quyết tâm làm cho đám sát thủ phải gánh chịu hậu quả bi thảm hơn, đáng thương hơn, bất lực hơn nữa.
Toàn bộ thích khách đều có đi mà chẳng có về, hoặc chết dưới lưỡi kiếm của Cơ Việt, hoặc chôn thây trong bụng A Manh. Có cả những kẻ năng lực bản lĩnh không đủ, chưa kịp tới gần hắn đã gục ngã dưới làn mưa tên của đội cấm quân.
La Sát là kẻ duy nhất chạy thoát khỏi tay Cơ Việt, nhưng đổi lại hắn bị thương nặng, chín đường chết một đường sống, trở về đóng cửa dưỡng thương đã hơn nửa năm cũng chẳng thấy nhận bất cứ nhiệm vụ nào khác.
Gián tiếp bảo vệ vô số đầu người bị treo thưởng, Cơ Việt đã lập công lớn.
Nhưng điều đó cũng cho thấy La Sát rất mạnh, vì hắn là kẻ duy nhất còn sống sót.
Tuy nhiên đứng đầu bảng xếp hạng chẳng phải La Sát, mà là Đồ Mi.
Nếu La Sát chăm chỉ giết vô số người thì Đồ Mi lại cực kỳ lười biếng, từ khi hành nghề tới nay hắn mới giết có bảy người, nhân vật nào cũng quyền cao chức trọng, uy chấn một phương, vang danh bốn biển.
Người thứ nhất Đồ Mi giết là võ lâm minh chủ, khiến chốn giang hồ khiếp sợ.
Người thứ hai là chó săn triều đình nước Yến, làm cả nước xôn xao.
Người thứ ba là vị vua tiền nhiệm nước Lỗ, danh tiếng lẫy lừng khắp thiên hạ.
Thập đại sát thủ chỉ có biệt hiệu, không một ai biết tên tuổi, dáng dấp, quê quán bọn họ ra sao. Riêng Đồ Mi lại càng thần bí, mỗi khi giết xong một người, hắn sẽ đặt bên cạnh thi thể một đóa hoa đồ mi, vì vậy mới có biệt hiệu trên.
Hoa đồ mi (mâm xôi)
Hoa đồ mi tượng trưng cho vẻ đẹp cuối cùng, hắn coi cái chết là sự kết thúc của vẻ đẹp, bởi vậy mới tặng hoa để cho người ra đi thanh thản.
Thế nhưng vị thích khách danh tiếng lẫy lừng này chưa bao giờ tiếp nhận nhiệm vụ ám sát Tần vương.
Thiên hạ đồn rằng kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, hắn không ám sát Tần vương là để bảo vệ tỷ lệ thành công một trăm phần trăm của mình, không tự tay đập bỏ bảng hiệu bản thân. Có người lại nói hắn sợ Tần vương nên chẳng dám bén mảng tới.
Mặc cho mỗi người nói một kiểu, vị Đồ Mi kia vẫn bất động, đánh chết cũng nhất quyết không chịu ra tay.
Trừ Đồ Mi ra, Cơ Việt chẳng đoán được sát thủ nào lại có võ công ngang ngửa với hắn.
Dù sao thực lực của kẻ xếp hạng thứ hai - La Sát đâu có bằng hắn.
Trải qua một phen suy tư, hai người đã đấu qua lại mấy trăm hiệp, dù có là ai đi chăng nữa thì Cơ Việt vẫn ôm quyết tâm không giữ lại mầm tai họa, chiêu nào chiêu nấy cực kỳ tàn nhẫn, chẳng chút nương tay. Còn Vệ Liễm đâu có ý hại người, thành ra y bị bó tay bó chân, vì vậy cho dù võ công hai bên ngang ngửa, y vẫn khó tránh khỏi rơi xuống thế yếu.
Trong chốc lát, vai phải của Vệ Liễm bị thương, y vừa định rút lui, Cơ Việt đã ngăn cản, mũi kiếm ba thước đảo qua, suýt gạt rơi tấm khăn che mặt xuống.
Đồng tử Vệ Liễm co lại.
Không thể để Cơ Việt nhìn thấy mặt...
Chẳng kịp suy nghĩ, Vệ Liễm giơ cánh tay trái lên che mặt, thì bị lưỡi kiếm đâm trúng, máu thấm ra ướt áo. Cơ Việt thuận thế xông lên, mạnh mẽ vặn gãy tay, buộc người buông vũ khí đầu hàng.
Vệ Liễm ăn đau, cắn răng kiềm chế không rên rỉ, sợ Cơ Việt nghe thấy âm thanh quen thuộc, con dao găm rơi xuống mái ngói kêu lanh lảnh.
Vũ khí rời tay, thắng bại đã rõ.
Vệ Liễm ngã ngồi xuống mái ngói, Cơ Việt đứng trước mặt y, nhìn từ trên cao xuống, mũi kiếm chỉ thẳng vào y.
Vệ Liễm ngước nhìn, ánh mắt bình tĩnh, nhưng trong lòng không che giấu được nỗi khổ sở và...
…và một chút ấm ức.
Cánh tay cầm kiếm của Cơ Việt bất chợt run lên.
Vì sao thích khách này...
Cứ như đã từng quen biết.
Nhưng bóng đêm dày đặc, khiến hắn chẳng thể nào nhìn rõ đôi mắt của đối phương. Bỗng đối phương nâng cánh tay phải lên, mấy cây ngân châm đột ngột bay ra, khi Cơ Việt lùi về phía sau né tránh thì người mặc đồ đen đã biến mất trong tầm nhìn.
Cơ Việt đứng tại chỗ, đảo mắt nhìn quanh bốn phía, chẳng phát hiện được thích khách đã chạy về hướng nào.
Hắn cúi người nhặt con dao găm đối phương làm rơi lên, bề ngoài thực bình thường, là loại dao phổ thông nhất, không tỏ rõ thân phận.
Đối phương rất cẩn thận.
Cơ Việt cất dao đi, chợt nhớ tới Vệ Liễm.
Chẳng biết Vệ Liễm có bị làm sao không...
Hắn hấp tấp chạy đến Chung Linh cung.
- -
Vệ Liễm dùng tốc độ nhanh nhất trở về Chung Linh cung, bỏ qua cửa chính mà trực tiếp lộn một vòng vào trong phòng ngủ qua ô cửa sổ.
Trên đường chạy trốn y đã niêm phong lại mấy huyệt đạo, tạm thời cầm máu, tránh để vết máu lưu lại dọc theo đường đi, tuy vậy vết thương trên người vẫn là sự thật.
Vừa vào phòng, tay phải dùng sức nắn lại cổ tay trái bị trật khớp, vô tình tác động tới vết thương trên vai phải, trán Vệ Liễm nhỏ xuống vài giọt mồ hôi.
Gắng nhẫn nhịn, không rên rỉ tiếng nào.
Không hề chậm trễ, y cấp tốc cởi bỏ bộ đồ dạ hành, đang định đổi thường phục thì chợt nghe thấy tiếng cung nhân hành lễ ở bên ngoài: "Tham kiến bệ hạ."
"Công tử đâu?"
"Công tử đã nghỉ ngơi rồi ạ."
Vệ Liễm hơi nhướn mày.
Sao Cơ Việt lại tới nhanh như vậy chứ?
Vệ Liễm trực tiếp chui vào trong chăn, bọc kín người, che đi vết thương trên vai và cánh tay.
Y thổi tắt đèn, giả bộ đã ngủ say.
"Cô muốn vào xem y."
Tiếng bước chân càng ngày càng gần.
Vệ Liễm cố gắng duy trì hơi thở đều đặn.
Nếu vết thương trên người bị Cơ Việt phát hiện, vậy đồng nghĩa với việc trực tiếp tuyên bố trò chơi đã kết thúc.
Chốc lát, trước giường đổ xuống một bóng đen.
Cơ Việt đi tới, thấy Vệ Liễm yên ổn nằm trên giường, mới chính thức thả lỏng trái tim đang buộc chặt.
Hắn chỉ sợ thích khách làm hại Vệ Liễm.
"Sao hôm nay đi ngủ sớm vậy?" Cơ Việt ngồi ở đầu giường: "Ngủ rồi hả?"
Vệ Liễm im lặng.
Cơ Việt nhìn y trong chốc lát, định đứng dậy thắp đèn.
Vệ Liễm cả kinh.
Thắp đèn lên thì xác suất bị Cơ Việt phát hiện sẽ gia tăng.
"Đừng thắp đèn..." Vệ Liễm vội giả vờ ngái ngủ, ậm ờ nói: "Chói mắt..."
Cơ Việt ngừng lại, ngồi trở về: "Được được được, không thắp."
"Đâu còn sớm nữa... muộn như vậy huynh tới làm gì?" Vệ Liễm thấp giọng: "Trở về đi."
Bây giờ ta không chào đón huynh, xin huynh đi mau lên, đi mau, đi mau đi mà!!!
Cơ Việt nói: "Cô tới thăm ngươi."
Ta lo lắng cho em.
Em có biết hay không ta vừa mới giao chiến với người khác một trận, người kia mạnh lắm, ta rất sợ.
Không phải ta sợ hắn, mà ta sợ nếu ta không phát hiện ra hắn thì liệu hắn có chạy tới đây làm hại em hay không.
Ta vừa giao chiến xong, một thân chật vật, quần áo chưa kịp chỉnh đốn, vô cùng lo lắng nên mới chạy tới đây xem em ra sao.
Nhìn em bình yên vô sự ta mới yên tâm được.
Cơ Việt tưởng Vệ Liễm đã ngủ say, định đốt đèn lên ngắm nhìn y.
Nếu Vệ Liễm chưa ngủ, thì hắn không đốt đèn nữa.
Hắn chẳng muốn Vệ Liễm nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của mình. Thích khách không làm hắn bị thương, nhưng trông hắn rất nhếch nhác, quần áo bị rách vài đường, cứ như mới trở về từ chiến trường.
Dáng vẻ này không thể để Vệ Liễm nhìn thấy, sẽ tổn hại tới hình tượng của hắn.
"Ta có gì đẹp mà xem... ngày nào cũng có thể xem mà." Vệ Liễm muốn Cơ Việt mau chóng rời đi nên thúc giục: "Ta muốn đi ngủ, huynh cũng trở về ngủ đi.”
Cơ Việt vẫn để bụng tới tên thích khách đã chạy thoát kia, võ công đối phương cao cường, thực lực mạnh mẽ, đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát của hắn.
Hắn không dám lấy người trong lòng mình ra đánh cược.
An toàn của những người khác trong cung hắn có thể chẳng để ý, nhưng Vệ Liễm ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện gì.
Hắn dặn dò: "Mấy ngày nay trong cung chẳng yên ổn, ngươi cẩn thận ở trong Chung Linh cung, không có chuyện gì thì đừng đi ra ngoài, đặc biệt là vào ban đêm."
"Ta biết rồi, đêm nay ta vẫn luôn ở trong phòng mà." Giọng Vệ Liễm càng nói càng nhỏ.
"Vậy thì tốt, còn có..." Cơ Việt vừa định nói về chuyện thuốc giải, thì nghe thấy hơi thở đều đặn của thanh niên.
Ngủ rồi ư?
Cơ Việt bật cười, than nhẹ: "Ngươi nha... thuốc giải cô để ở trên bàn, sáng mai nhớ uống."
Hắn đứng dậy đi tới cạnh bàn, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, soi sáng lớp bụi trên mặt đất.
Tầm nhìn của Cơ Việt ngừng lại, trong nháy mắt mặt hắn lạnh như băng.
Đó là... mảnh vụn của mái ngói trên nóc nhà.
Rải rác một đường từ cửa sổ tới giường.
Thích khách kia giờ khắc này đang trốn ở trong phòng ư?
Không, Cơ Việt khẳng định trong phòng trừ hắn và Vệ Liễm ra, không có hơi thở của kẻ thứ ba.
Vậy thích khách đã tới đây sao?
Vừa nãy à?
Cơ Việt đứng cạnh bàn, đột nhiên nhớ tới lúc hắn chỉ mũi kiếm vào thích khách, thích khách liền ngước mắt, cảm giác quen thuộc khiến trái tim đập mạnh, khiến người chẳng đành lòng xuống tay.
Trên cõi đời này chỉ có một người khiến hắn không nỡ thôi...
Hơn nữa từ đầu tới cuối người kia chẳng phát ra bất kỳ một âm thanh nào, mặc cho hắn cứa vào da thịt, vặn gãy cổ tay, cũng không nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn.
Suy đoán này đáng sợ tới mức cả da đầu tê dại.
Không, hắn không nên nghi ngờ Vệ Tiểu Liễm.
Cơ Việt, sự tin tưởng của ngươi dành cho y chỉ có một chút thế thôi ư?
Thế nhưng mặt khác, lý trí mạnh mẽ và khả năng phán đoán nói cho hắn biết, cảm giác của hắn không sai.
Vệ Liễm có điều giấu hắn.
Cơ Việt quay đầu lại ngắm nhìn Vệ Liễm đang ngủ say trên giường nhỏ, cuối cùng chẳng dám nghiệm chứng suy đoán trong lòng.
Chẳng dám quấy rầy giấc ngủ của y.
Hắn gần như chạy trốn rời khỏi nơi này.
- -
Vệ Liễm không biết suy nghĩ phức tạp trong lòng Cơ Việt, chỉ thấy hắn đứng bên cạnh bàn một lát, để lại bình thuốc rồi đi.
Y đợi một hồi lâu, thấy Cơ Việt không vòng trở lại, mới đốt đèn kiểm tra vết thương của mình.
Vai phải hoàn hảo, chỉ bị rạch một đường, bôi thuốc sẽ lành lặn.
Khó khăn chính là cánh tay trái, hầu như bị đâm xuyên qua, gãy một đoạn xương cổ tay.
Nhưng đối với Vệ Liễm mà nói chẳng phải chuyện lớn. Người tập võ sao lại sợ khổ, sức chịu đựng của y vô cùng tốt, y từng dính nhiều vết thương lớn có nhỏ có, chút này đã là gì.
Người quen với cứng cỏi, dù đau cỡ nào, chỉ cần nhẫn nhịn sẽ qua.
Chẳng có gì không nhịn được, cũng chẳng có gì không qua được.
Sắc mặt Vệ Liễm hơi tái nhợt, y mở hòm thuốc, nhịn đau bôi thuốc, băng bó rồi xử lý vết thương.
Vết máu nhiễm đỏ từng lớp từng lớp vải.
Y cúi đầu quấn từng vòng, môi cắn chặt, vẻ mặt bình tĩnh.
Đôi lông mi cong dài xinh đẹp thấm mồ hôi ướt nhẹp, khiến tầm nhìn hơi mờ ảo. Vệ Liễm ngước mắt thì thấy chiếc bình sứ trắng Cơ Việt để lại trên bàn.
Ngay phía trên bức tường đối diện với mặt bàn là chiếc đèn con thỏ trong đêm rằm tháng giêng.
Y cụp mắt nhìn vết máu nhiễm đỏ cổ tay, đột nhiên cảm thấy vô cùng đau đớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất