Sau Khi Gả Cho Bạo Quân Ta Mỗi Ngày Đều Nghĩ Mình Đang Thủ Tiết
Chương 71: Bình an
Tần vương rời cung lần nào là đại chiến một phen lần nấy, nghi thức xa hoa, cấm quân mở đường, dân chúng vây xem đứng dọc hai bên, vô cùng khí thế. Đương nhiên, cũng vô cùng phiền phức.
Cho nên bây giờ hai người đang ngồi trong một cỗ xe ngựa thông thường, bức rèm xanh buông xuống, ngăn cách phố xá náo nhiệt bên ngoài.
Trông chẳng khác bất kỳ một cỗ xe ngựa nào trên đường.
Cả hai bí mật xuất hành.
Cơ Việt ăn mặc rất giản dị, một thân áo dài màu xanh đá, ngũ quan tươi đẹp ẩn dưới chiếc nón rộng vành, dáng vẻ ôn hòa nhã nhặn.
Hắn đưa chiếc nón còn lại cho Vệ Liễm – cũng một thân áo xanh: "Lát nữa nhớ đội vào."
Chùa Cam Tuyền khói nhang nghi ngút, phu nhân quyền quý và tiểu thư nhà quan thường xuyên lên núi dâng hương bái Phật, đôi lúc cả người trong gia đình cũng đồng hành. Thân phận của Cơ Việt và Vệ Liễm đặc biệt, nhỡ ai đó nhận ra thì phiền phức không nhỏ.
Vệ Liễm gật đầu.
Xe ngựa một đường chạy thẳng đến núi Bạch Lộ vùng ngoại thành. Tới chân núi, xe không đi tiếp được, sẽ phải cuốc bộ. Rất nhiều cỗ xe đã dừng lại đợi ở đây, bước xuống đều là những quý phu nhân được bảo dưỡng tỉ mỉ và thiên kim tiểu thư đeo khăn che mặt.
Vệ Liễm đội nón rộng vành, tấm lụa trắng buông xuống giấu đi dung nhan tinh xảo, y nghiêng người vén bức rèm lên.
Đêm qua trời đổ mưa, không khí hơi ẩm ướt, sắc trời khá âm u, nhiều người cũng đội nón rộng vành nên chẳng lo quá nổi bật.
Thế nhưng khi Cơ Việt và Vệ Liễm bước xuống vẫn hấp dẫn không ít tầm mắt. Bởi đến núi Bạch Lộ chủ yếu vẫn là nữ nhân, nay bỗng xuất hiện hai lang quân trẻ tuổi, phong thái bất phàm, khiến người ta không khỏi chú ý. Dung mạo có thể che giấu được nhưng khí chất toàn thân thì không.
Chẳng biết lang quân nhà ai.
Bậc thềm bằng đá kéo dài, phía trên chật kín người. Không ít thiếu nữ quanh năm giấu mặt trong chốn khuê phòng, mảnh mai yếu ớt, đường thì trơn, cứ leo vài bậc sẽ dừng lại nghỉ ngơi chốc lát.
Cơ Việt chẳng thích đám đông, bèn nắm tay Vệ Liễm: "Chúng ta đi đường khác."
Y ngước mắt, mặc cho hắn kéo đi.
-
Phía sau núi.
Nhìn thềm đá loang lổ, cỏ dại rậm rạp và con đường nhỏ gồ ghề lầy lội trước mắt, Vệ Liễm trầm ngâm một lát, rồi chân thành lên tiếng: "Xin hỏi đường ở chỗ nào?"
Cơ Việt hất cằm: "Phía trước."
Vệ Liễm xoay người bỏ đi.
Sao không chọn con đường rộng thênh thang kia mà lại chạy đến đây cho bẩn giày.
Công tử Liễm ưa sạch sẽ tỏ ra mười phần ghét bỏ.
Cơ Việt đứng phía sau cười nói: "Vệ Liễm, lẽ nào khinh công của ngươi chẳng đảm bảo thân không dính lá, giày không nhiễm bụi ư?"
Vệ Liễm dừng bước, quay trở lại.
"Đương nhiên có thể."
Cả hai liếc mắt nhìn nhau rồi tung mình lao vút về phía trước, đôi bóng người lướt nhanh trong rừng, hệt mũi tên rời cung.
Bạt ngàn đồi núi là những thân trúc thon dài xanh biếc, phía trên còn đọng lại giọt ngọc bích lấp lánh sau cơn mưa. Cả hai đều thuộc hàng khinh công xuất chúng, chân đạp thân trúc, hăng hái tiến lên, hầu như chưa từng chạm đất.
Gió ùa vào mặt mang theo không khí mát mẻ trong lành, thổi tung tấm khăn che mặt dưới vành nón rộng, lộ ra cặp mắt đôi mày đẹp tựa tranh vẽ. Tà áo xanh và chiếc quạt xếp cứ như hòa làm một với không gian núi rừng xanh mướt chung quanh.
Chốc lát, cả hai đặt chân lên nền đất được san phẳng giữa lưng chừng núi.
Cơ Việt đáp xuống, trong tích tắc, Vệ Liễm dừng ngay bên cạnh.
Hơi thở vững vàng, toàn thân khoan khoái, nhẹ nhàng, sạch sẽ.
Cơ Việt liếc mắt sang: "Ngươi chậm một bước."
Hắn giơ tay, phất rơi chiếc lá trúc trên nón Vệ Liễm.
Vệ Liễm bình tĩnh đáp lại: "Đế giày huynh dính bùn."
Sau khi đáp xuống thì chưa từng di chuyển, ý đồ cọ rơi bùn dưới đế giày, tưởng y không phát hiện ra à?
Cơ Việt: "..."
Hắn bái phục: "Vệ thiếu hiệp thân thủ xuất sắc, tại hạ xin nhận thua."
Vệ Liễm lười phản ứng với trò đùa ấu trĩ này.
Y ngoảnh đầu đánh giá quãng đường hai người vừa đi qua – hay nói đúng hơn là bay qua, phủ kín bùn đất, dài dằng dặc, hệt như chẳng có đường.
Nếu là người thường mà cứ lết từng bước, chắc chắn sẽ mệt chết.
Vệ Liễm thắc mắc: "Sao huynh biết sau núi có đường?"
Cơ Việt bèn kể: "Cô đã từng ở trong chùa một thời gian, những chú tiểu mới đến đều phải gánh nước lên núi bằng con đường này."
Vệ Liễm nhận xét: "...Vậy đâu phải chú tiểu, mà là nhà sư khổ hạnh thì đúng hơn."
Đường này không dành cho người đi bộ.
Ý cười của Cơ Việt sâu hơn: "Ngươi không tò mò vì sao ta từng ở đây hả?"
Bí mật rời cung nên hắn không nhất thiết phải xưng "Cô" nữa.
Rừng trúc tươi tốt, phía sau núi lại vắng vẻ, bầu không khí trong lành yên tĩnh khiến lòng người thanh thản.
Vệ Liễm đáp: "Không khó đoán."
Cơ Việt: "Hử?"
"Ta đoán, mỗi khi thắng trận trở về, huynh sẽ đến đây và ở lại vài ngày." Vệ Liễm liếc sang.
Cơ Việt ngẩn ra.
"Huynh từng nói mình chẳng tin quỷ thần, chắc hẳn Phật cũng thế." Vệ Liễm nhìn hắn chăm chú: "Nhưng huynh từng kể, vì siêu độ cho... mẫu phi, huynh thà tin là có."
Mẫu phi của Cơ Việt, cũng là mẫu phi của y.
"Thực ra huynh không thích giết người."
"Không thích chiến tranh, đổ máu, chia cắt… thế nhưng huynh vẫn phải làm." Vệ Liễm khẽ nói: "Bởi huynh không làm thì người khác sẽ làm, nên huynh phải làm nhanh hơn họ, kết thúc tất cả, càng sớm càng tốt."
Cơ Việt chưa từng khát máu, chẳng muốn giết chóc, không phải bạo quân, nhưng hắn buộc phải thế.
Có quân vương giơ kiếm lên chém giết để bảo vệ muôn dân.
Nhưng trước sau không thể nào gột rửa bàn tay dính đầy tội lỗi.
Vệ Liễm vỗ vỗ vai hắn: "Ta biết huynh rất mệt mỏi."
Một thân một mình gánh vác nhiều như vậy, chịu đựng lâu như vậy, sao lại không cảm thấy mệt mỏi cho được?
Năm Cơ Việt dẹp yên ngoại thích, nội bộ nước Tần rơi vào tình trạng hỗn loạn, đế vương trẻ tuổi chỉ mới mười lăm dường như không thể đảm đương nổi trọng trách lãnh đạo đất nước.
Trong mắt các quốc gia khác, nước Tần giống hệt miếng thịt béo bở đang đặt trên thớt, chờ bị đám cáo già lắm mưu nhiều kế chia năm xẻ bảy, cho tới khi chẳng còn lại gì.
Thế nên hắn... tiên phát chế nhân*.
(Tiên phát chế nhân: ra tay trước để khống chế kẻ địch, là một trong ba mươi sáu kế sách trong Binh pháp Tôn Tử)
Mười hai năm phát động chín cuộc chiến tranh không ngừng nghỉ, người người oán hận, nhà nhà nguyền rủa, thiên hạ phỉ nhổ.
Nhưng trước sau Cơ Việt vẫn cầm kiếm thật vững vàng.
Mệnh danh là Diêm vương giết người không chớp mắt trên chiến trường, tiếng xấu truyền khắp thiên hạ.
Chẳng một ai hay biết Diêm vương máu lạnh vô tình lại là người chán ghét những điều đó, lại là người mong muốn tất cả kết thúc chóng vánh nhất. Mỗi khi thắng trận, trong lúc dân chúng cả nước hân hoan ăn mừng, thì quân vương tối cao vô thượng của họ phải tới ngôi chùa thanh tịnh này để xua tan cơn ác mộng, bằng cách nhờ Tịnh Trần đại sư siêu độ cho những binh lính chết trận, hóa giải biển linh hồn gào thét đau thương.
Hắn không sợ mà chỉ thấy buồn.
Ngay cả người trong Tần Vương cung cũng quên mất, ban đầu bệ hạ chỉ là cậu thiếu niên yêu quý một con thỏ trắng mà thôi.
Bắt một thiếu niên như thế gánh vác trọng trách quân vương thời loạn, quả là việc quá ư tàn nhẫn.
Những điều này Cơ Việt chưa từng tâm sự, nhưng Vệ Liễm hiểu.
-
Vệ Liễm dịu dàng vòng tay ôm lấy hắn, an ủi vỗ về.
Mắt Cơ Việt cụp xuống, đôi đồng tử khẽ run, tựa như lớp tuyết mỏng manh còn đọng lại trên tán cây tùng cứng cáp, kiên cường.
Sau đó, tiết trời xuân bỗng chuyển mưa.
"Khụ khụ!" Một trận ho khan cắt ngang vòng tay ấm áp.
"Thánh địa Phật môn, mong hai vị thí chủ hãy cẩn trọng."
Vệ Liễm lập tức tách ra khỏi Cơ Việt, nhưng bàn tay vẫn bị hắn nắm chặt.
Người tới tỏ vẻ chưa thấy gì hết.
Đó là một hòa thượng trẻ tuổi, khoảng chừng hai lăm hai sáu, mặc áo tu hành, gương mặt tuấn tú.
Nếu không cạo trọc đầu mà hoàn tục, hẳn cũng nổi danh là công tử phong lưu văn nhã.
Cơ Việt lên tiếng: "Tịnh Trần đại sư."
Vệ Liễm: "?"
Y đã nghe Cơ Việt kể về Tịnh Trần đại sư.
Đức độ vọng trọng, đạo hạnh uyên thâm, trụ trì chùa Cam Tuyền.
Lẽ ra phải là một ông lão râu tóc bạc phơ chứ nhỉ?
Cơ Việt giải thích: "Mặc dù tuổi tác không lớn, nhưng Tịnh Trần đại sư có bối phận cao, tu vi rất uyên thâm."
Tịnh Trần được thổi phồng đến mức bay lâng lâng, miệng nói: "A Di Đà Phật, thí chủ quá khen rồi."
Thế nhưng ý cười bên khóe miệng làm cách nào cũng không đè xuống được.
Vệ Liễm: "... Đại sư khỏe."
Tịnh Trần cười híp mắt: "Tốt, tốt, tốt."
Vệ Liễm: "."
Trông chẳng giống cao tăng đắc đạo tí nào...
"Cơ thí chủ, lại gặp mặt." Tịnh Trần đi luôn vào vấn đề chính: "Bần tăng và Cơ thí chủ vốn là người quen cũ, muốn ôn lại chuyện xưa một lát, chẳng biết vị thí chủ đây có thể tạm thời tránh mặt hay không?"
Vệ Liễm nhìn Cơ Việt, thấy hắn gật đầu.
Y bèn thu tầm mắt: "Vậy ta đến sân trước dâng hương."
-
Con đường quanh co dẫn tới thiền phòng yên tĩnh, trồng đầy cây cảnh và hoa. Bao quanh là khu rừng trúc xanh tốt, có âm thanh chim hót véo von, chuông chùa sớm tối, suối chảy róc rách.
Không gian thanh tịnh, rất thích hợp cho việc tu thân dưỡng tính, cũng là nguyên nhân mà Cơ Việt tới đây tĩnh tâm mỗi khi chiến trận kết thúc.
Nếu không vừa rời chiến trường đẫm máu, lại phải trở về lao tù hoàng cung với hồi ức chẳng mấy tốt đẹp, sẽ bức cho người phát điên.
Hai người ngồi đối diện trong sân, trên bàn đá đặt đôi chén trà.
Tịnh Trần vào thẳng vấn đề: "Cơ thí chủ tới đây vì động thái bất thường của sao Thiên Nhuế?"
Vẻ mặt Cơ Việt hơi đổi: "Phải."
"Báo cho ngài biết người đó nói không sai." Tịnh Trần thay đổi dáng vẻ chẳng đáng tin lúc trước, giọng điệu nghiêm túc: "Tai ương trỗi dậy, phía đông nam chắc chắn sẽ xảy ra thảm họa đẫm máu.”
Vẫn là đông nam.
Cơ Việt hỏi: "Liệu có thể bình yên vượt qua kiếp nạn này không?"
Tịnh Trần đáp: "Có, nhưng e rằng... đã muộn, nếu vẫn muốn ngăn cơn sóng dữ thì chỉ còn cách duy nhất."
"Phương pháp hóa giải ở trên người vị thí chủ đi cùng với ngài kia."
Ánh mắt Cơ Việt tối đi: "Nghĩa là sao?"
Tịnh Trần tự rót cho mình một chén trà: "Vị thí chủ kia có Tiên duyên."
Cơ Việt: "...?"
Vệ Liễm là một tồn tại thật đáng kinh ngạc.
Số mệnh Chân long còn chưa đủ, ngay cả Tiên duyên cũng có ư?
"Cơ thí chủ đừng nghĩ nhiều, vị thí chủ kia chỉ là người phàm trần, lẽ ra số mệnh vô cùng cao quý." Tịnh Trần dùng từ "lẽ ra" khiến tâm trạng Cơ Việt nặng nề.
Lẽ ra là thế nào?
Tịnh Trần nói tiếp: "Trên người y dính tiên khí... đại khái đã từng có cuộc gặp gỡ bất ngờ, được một cao nhân lánh đời truyền thụ bản lĩnh, vừa vặn phát huy tác dụng, chỉ có y mới hóa giải được kiếp nạn này."
Nhưng thứ phải đánh đổi hẳn là... mạng sống.
Cao nhân lánh đời...?
Cơ Việt tức khắc nghĩ đến vị sư phụ xuất quỷ nhập thần của Vệ Liễm.
Thế gian rộng lớn không có gì là không thể xảy ra, vẫn sẽ tồn tại một số thứ vượt qua cả nhận thức con người. Muôn dân thắp hương bái Phật, tín ngưỡng quỷ thần, triều đình cúng tế cầu mưa, bói toán lành dữ. Từ xưa tới nay, con người đều kính nể sức mạnh của thiên nhiên, đất trời.
Trên thế gian này, ắt hẳn cũng có số ít người ở ẩn, lựa chọn con đường tu tiên. Trước nay đâu thiếu những vị hoàng đế cả đời đi tìm phương thuốc trường sinh bất tử, khát vọng được thấy tung tích tiên nhân, mong muốn sống lâu trăm tuổi, trẻ mãi không già.
Chỉ là những tồn tại đó đều xa lánh thế gian, chẳng nhúng tay vào chuyện con người.
Cơ Việt vội hỏi: "Vậy liệu y có được bình an không?"
Tịnh Trần lắc đầu: "Bần tăng thấy... tử kiếp quấn thân, lành ít dữ nhiều."
Đồng tử Cơ Việt co lại.
-
"Cơ Việt!" Vệ Liễm chen ra khỏi đám đông, nhìn thấy Cơ Việt đi đến thì cặp mắt sáng ngời, nhanh chân chạy tới.
Cơ Việt ngẩng đầu: "Hả?"
"Ta vừa xin cho huynh một lá bùa bình an, do đích thân đại sư làm phép." Vệ Liễm nhét lá bùa vào tay Cơ Việt: "Nhớ mang theo, bảo đảm huynh luôn được bình an."
Cơ Việt nhìn lá bùa trong lòng bàn tay, hơi ngơ ngác.
"Huynh và vị đại sư kia hàn huyên gì thế?" Vệ Liễm thuận miệng hỏi.
Cơ Việt lẳng lặng nắm chặt lá bùa, lắc đầu cười nói: "Có gì đâu."
"Bạn cũ ôn chuyện xưa thôi."
Cho nên bây giờ hai người đang ngồi trong một cỗ xe ngựa thông thường, bức rèm xanh buông xuống, ngăn cách phố xá náo nhiệt bên ngoài.
Trông chẳng khác bất kỳ một cỗ xe ngựa nào trên đường.
Cả hai bí mật xuất hành.
Cơ Việt ăn mặc rất giản dị, một thân áo dài màu xanh đá, ngũ quan tươi đẹp ẩn dưới chiếc nón rộng vành, dáng vẻ ôn hòa nhã nhặn.
Hắn đưa chiếc nón còn lại cho Vệ Liễm – cũng một thân áo xanh: "Lát nữa nhớ đội vào."
Chùa Cam Tuyền khói nhang nghi ngút, phu nhân quyền quý và tiểu thư nhà quan thường xuyên lên núi dâng hương bái Phật, đôi lúc cả người trong gia đình cũng đồng hành. Thân phận của Cơ Việt và Vệ Liễm đặc biệt, nhỡ ai đó nhận ra thì phiền phức không nhỏ.
Vệ Liễm gật đầu.
Xe ngựa một đường chạy thẳng đến núi Bạch Lộ vùng ngoại thành. Tới chân núi, xe không đi tiếp được, sẽ phải cuốc bộ. Rất nhiều cỗ xe đã dừng lại đợi ở đây, bước xuống đều là những quý phu nhân được bảo dưỡng tỉ mỉ và thiên kim tiểu thư đeo khăn che mặt.
Vệ Liễm đội nón rộng vành, tấm lụa trắng buông xuống giấu đi dung nhan tinh xảo, y nghiêng người vén bức rèm lên.
Đêm qua trời đổ mưa, không khí hơi ẩm ướt, sắc trời khá âm u, nhiều người cũng đội nón rộng vành nên chẳng lo quá nổi bật.
Thế nhưng khi Cơ Việt và Vệ Liễm bước xuống vẫn hấp dẫn không ít tầm mắt. Bởi đến núi Bạch Lộ chủ yếu vẫn là nữ nhân, nay bỗng xuất hiện hai lang quân trẻ tuổi, phong thái bất phàm, khiến người ta không khỏi chú ý. Dung mạo có thể che giấu được nhưng khí chất toàn thân thì không.
Chẳng biết lang quân nhà ai.
Bậc thềm bằng đá kéo dài, phía trên chật kín người. Không ít thiếu nữ quanh năm giấu mặt trong chốn khuê phòng, mảnh mai yếu ớt, đường thì trơn, cứ leo vài bậc sẽ dừng lại nghỉ ngơi chốc lát.
Cơ Việt chẳng thích đám đông, bèn nắm tay Vệ Liễm: "Chúng ta đi đường khác."
Y ngước mắt, mặc cho hắn kéo đi.
-
Phía sau núi.
Nhìn thềm đá loang lổ, cỏ dại rậm rạp và con đường nhỏ gồ ghề lầy lội trước mắt, Vệ Liễm trầm ngâm một lát, rồi chân thành lên tiếng: "Xin hỏi đường ở chỗ nào?"
Cơ Việt hất cằm: "Phía trước."
Vệ Liễm xoay người bỏ đi.
Sao không chọn con đường rộng thênh thang kia mà lại chạy đến đây cho bẩn giày.
Công tử Liễm ưa sạch sẽ tỏ ra mười phần ghét bỏ.
Cơ Việt đứng phía sau cười nói: "Vệ Liễm, lẽ nào khinh công của ngươi chẳng đảm bảo thân không dính lá, giày không nhiễm bụi ư?"
Vệ Liễm dừng bước, quay trở lại.
"Đương nhiên có thể."
Cả hai liếc mắt nhìn nhau rồi tung mình lao vút về phía trước, đôi bóng người lướt nhanh trong rừng, hệt mũi tên rời cung.
Bạt ngàn đồi núi là những thân trúc thon dài xanh biếc, phía trên còn đọng lại giọt ngọc bích lấp lánh sau cơn mưa. Cả hai đều thuộc hàng khinh công xuất chúng, chân đạp thân trúc, hăng hái tiến lên, hầu như chưa từng chạm đất.
Gió ùa vào mặt mang theo không khí mát mẻ trong lành, thổi tung tấm khăn che mặt dưới vành nón rộng, lộ ra cặp mắt đôi mày đẹp tựa tranh vẽ. Tà áo xanh và chiếc quạt xếp cứ như hòa làm một với không gian núi rừng xanh mướt chung quanh.
Chốc lát, cả hai đặt chân lên nền đất được san phẳng giữa lưng chừng núi.
Cơ Việt đáp xuống, trong tích tắc, Vệ Liễm dừng ngay bên cạnh.
Hơi thở vững vàng, toàn thân khoan khoái, nhẹ nhàng, sạch sẽ.
Cơ Việt liếc mắt sang: "Ngươi chậm một bước."
Hắn giơ tay, phất rơi chiếc lá trúc trên nón Vệ Liễm.
Vệ Liễm bình tĩnh đáp lại: "Đế giày huynh dính bùn."
Sau khi đáp xuống thì chưa từng di chuyển, ý đồ cọ rơi bùn dưới đế giày, tưởng y không phát hiện ra à?
Cơ Việt: "..."
Hắn bái phục: "Vệ thiếu hiệp thân thủ xuất sắc, tại hạ xin nhận thua."
Vệ Liễm lười phản ứng với trò đùa ấu trĩ này.
Y ngoảnh đầu đánh giá quãng đường hai người vừa đi qua – hay nói đúng hơn là bay qua, phủ kín bùn đất, dài dằng dặc, hệt như chẳng có đường.
Nếu là người thường mà cứ lết từng bước, chắc chắn sẽ mệt chết.
Vệ Liễm thắc mắc: "Sao huynh biết sau núi có đường?"
Cơ Việt bèn kể: "Cô đã từng ở trong chùa một thời gian, những chú tiểu mới đến đều phải gánh nước lên núi bằng con đường này."
Vệ Liễm nhận xét: "...Vậy đâu phải chú tiểu, mà là nhà sư khổ hạnh thì đúng hơn."
Đường này không dành cho người đi bộ.
Ý cười của Cơ Việt sâu hơn: "Ngươi không tò mò vì sao ta từng ở đây hả?"
Bí mật rời cung nên hắn không nhất thiết phải xưng "Cô" nữa.
Rừng trúc tươi tốt, phía sau núi lại vắng vẻ, bầu không khí trong lành yên tĩnh khiến lòng người thanh thản.
Vệ Liễm đáp: "Không khó đoán."
Cơ Việt: "Hử?"
"Ta đoán, mỗi khi thắng trận trở về, huynh sẽ đến đây và ở lại vài ngày." Vệ Liễm liếc sang.
Cơ Việt ngẩn ra.
"Huynh từng nói mình chẳng tin quỷ thần, chắc hẳn Phật cũng thế." Vệ Liễm nhìn hắn chăm chú: "Nhưng huynh từng kể, vì siêu độ cho... mẫu phi, huynh thà tin là có."
Mẫu phi của Cơ Việt, cũng là mẫu phi của y.
"Thực ra huynh không thích giết người."
"Không thích chiến tranh, đổ máu, chia cắt… thế nhưng huynh vẫn phải làm." Vệ Liễm khẽ nói: "Bởi huynh không làm thì người khác sẽ làm, nên huynh phải làm nhanh hơn họ, kết thúc tất cả, càng sớm càng tốt."
Cơ Việt chưa từng khát máu, chẳng muốn giết chóc, không phải bạo quân, nhưng hắn buộc phải thế.
Có quân vương giơ kiếm lên chém giết để bảo vệ muôn dân.
Nhưng trước sau không thể nào gột rửa bàn tay dính đầy tội lỗi.
Vệ Liễm vỗ vỗ vai hắn: "Ta biết huynh rất mệt mỏi."
Một thân một mình gánh vác nhiều như vậy, chịu đựng lâu như vậy, sao lại không cảm thấy mệt mỏi cho được?
Năm Cơ Việt dẹp yên ngoại thích, nội bộ nước Tần rơi vào tình trạng hỗn loạn, đế vương trẻ tuổi chỉ mới mười lăm dường như không thể đảm đương nổi trọng trách lãnh đạo đất nước.
Trong mắt các quốc gia khác, nước Tần giống hệt miếng thịt béo bở đang đặt trên thớt, chờ bị đám cáo già lắm mưu nhiều kế chia năm xẻ bảy, cho tới khi chẳng còn lại gì.
Thế nên hắn... tiên phát chế nhân*.
(Tiên phát chế nhân: ra tay trước để khống chế kẻ địch, là một trong ba mươi sáu kế sách trong Binh pháp Tôn Tử)
Mười hai năm phát động chín cuộc chiến tranh không ngừng nghỉ, người người oán hận, nhà nhà nguyền rủa, thiên hạ phỉ nhổ.
Nhưng trước sau Cơ Việt vẫn cầm kiếm thật vững vàng.
Mệnh danh là Diêm vương giết người không chớp mắt trên chiến trường, tiếng xấu truyền khắp thiên hạ.
Chẳng một ai hay biết Diêm vương máu lạnh vô tình lại là người chán ghét những điều đó, lại là người mong muốn tất cả kết thúc chóng vánh nhất. Mỗi khi thắng trận, trong lúc dân chúng cả nước hân hoan ăn mừng, thì quân vương tối cao vô thượng của họ phải tới ngôi chùa thanh tịnh này để xua tan cơn ác mộng, bằng cách nhờ Tịnh Trần đại sư siêu độ cho những binh lính chết trận, hóa giải biển linh hồn gào thét đau thương.
Hắn không sợ mà chỉ thấy buồn.
Ngay cả người trong Tần Vương cung cũng quên mất, ban đầu bệ hạ chỉ là cậu thiếu niên yêu quý một con thỏ trắng mà thôi.
Bắt một thiếu niên như thế gánh vác trọng trách quân vương thời loạn, quả là việc quá ư tàn nhẫn.
Những điều này Cơ Việt chưa từng tâm sự, nhưng Vệ Liễm hiểu.
-
Vệ Liễm dịu dàng vòng tay ôm lấy hắn, an ủi vỗ về.
Mắt Cơ Việt cụp xuống, đôi đồng tử khẽ run, tựa như lớp tuyết mỏng manh còn đọng lại trên tán cây tùng cứng cáp, kiên cường.
Sau đó, tiết trời xuân bỗng chuyển mưa.
"Khụ khụ!" Một trận ho khan cắt ngang vòng tay ấm áp.
"Thánh địa Phật môn, mong hai vị thí chủ hãy cẩn trọng."
Vệ Liễm lập tức tách ra khỏi Cơ Việt, nhưng bàn tay vẫn bị hắn nắm chặt.
Người tới tỏ vẻ chưa thấy gì hết.
Đó là một hòa thượng trẻ tuổi, khoảng chừng hai lăm hai sáu, mặc áo tu hành, gương mặt tuấn tú.
Nếu không cạo trọc đầu mà hoàn tục, hẳn cũng nổi danh là công tử phong lưu văn nhã.
Cơ Việt lên tiếng: "Tịnh Trần đại sư."
Vệ Liễm: "?"
Y đã nghe Cơ Việt kể về Tịnh Trần đại sư.
Đức độ vọng trọng, đạo hạnh uyên thâm, trụ trì chùa Cam Tuyền.
Lẽ ra phải là một ông lão râu tóc bạc phơ chứ nhỉ?
Cơ Việt giải thích: "Mặc dù tuổi tác không lớn, nhưng Tịnh Trần đại sư có bối phận cao, tu vi rất uyên thâm."
Tịnh Trần được thổi phồng đến mức bay lâng lâng, miệng nói: "A Di Đà Phật, thí chủ quá khen rồi."
Thế nhưng ý cười bên khóe miệng làm cách nào cũng không đè xuống được.
Vệ Liễm: "... Đại sư khỏe."
Tịnh Trần cười híp mắt: "Tốt, tốt, tốt."
Vệ Liễm: "."
Trông chẳng giống cao tăng đắc đạo tí nào...
"Cơ thí chủ, lại gặp mặt." Tịnh Trần đi luôn vào vấn đề chính: "Bần tăng và Cơ thí chủ vốn là người quen cũ, muốn ôn lại chuyện xưa một lát, chẳng biết vị thí chủ đây có thể tạm thời tránh mặt hay không?"
Vệ Liễm nhìn Cơ Việt, thấy hắn gật đầu.
Y bèn thu tầm mắt: "Vậy ta đến sân trước dâng hương."
-
Con đường quanh co dẫn tới thiền phòng yên tĩnh, trồng đầy cây cảnh và hoa. Bao quanh là khu rừng trúc xanh tốt, có âm thanh chim hót véo von, chuông chùa sớm tối, suối chảy róc rách.
Không gian thanh tịnh, rất thích hợp cho việc tu thân dưỡng tính, cũng là nguyên nhân mà Cơ Việt tới đây tĩnh tâm mỗi khi chiến trận kết thúc.
Nếu không vừa rời chiến trường đẫm máu, lại phải trở về lao tù hoàng cung với hồi ức chẳng mấy tốt đẹp, sẽ bức cho người phát điên.
Hai người ngồi đối diện trong sân, trên bàn đá đặt đôi chén trà.
Tịnh Trần vào thẳng vấn đề: "Cơ thí chủ tới đây vì động thái bất thường của sao Thiên Nhuế?"
Vẻ mặt Cơ Việt hơi đổi: "Phải."
"Báo cho ngài biết người đó nói không sai." Tịnh Trần thay đổi dáng vẻ chẳng đáng tin lúc trước, giọng điệu nghiêm túc: "Tai ương trỗi dậy, phía đông nam chắc chắn sẽ xảy ra thảm họa đẫm máu.”
Vẫn là đông nam.
Cơ Việt hỏi: "Liệu có thể bình yên vượt qua kiếp nạn này không?"
Tịnh Trần đáp: "Có, nhưng e rằng... đã muộn, nếu vẫn muốn ngăn cơn sóng dữ thì chỉ còn cách duy nhất."
"Phương pháp hóa giải ở trên người vị thí chủ đi cùng với ngài kia."
Ánh mắt Cơ Việt tối đi: "Nghĩa là sao?"
Tịnh Trần tự rót cho mình một chén trà: "Vị thí chủ kia có Tiên duyên."
Cơ Việt: "...?"
Vệ Liễm là một tồn tại thật đáng kinh ngạc.
Số mệnh Chân long còn chưa đủ, ngay cả Tiên duyên cũng có ư?
"Cơ thí chủ đừng nghĩ nhiều, vị thí chủ kia chỉ là người phàm trần, lẽ ra số mệnh vô cùng cao quý." Tịnh Trần dùng từ "lẽ ra" khiến tâm trạng Cơ Việt nặng nề.
Lẽ ra là thế nào?
Tịnh Trần nói tiếp: "Trên người y dính tiên khí... đại khái đã từng có cuộc gặp gỡ bất ngờ, được một cao nhân lánh đời truyền thụ bản lĩnh, vừa vặn phát huy tác dụng, chỉ có y mới hóa giải được kiếp nạn này."
Nhưng thứ phải đánh đổi hẳn là... mạng sống.
Cao nhân lánh đời...?
Cơ Việt tức khắc nghĩ đến vị sư phụ xuất quỷ nhập thần của Vệ Liễm.
Thế gian rộng lớn không có gì là không thể xảy ra, vẫn sẽ tồn tại một số thứ vượt qua cả nhận thức con người. Muôn dân thắp hương bái Phật, tín ngưỡng quỷ thần, triều đình cúng tế cầu mưa, bói toán lành dữ. Từ xưa tới nay, con người đều kính nể sức mạnh của thiên nhiên, đất trời.
Trên thế gian này, ắt hẳn cũng có số ít người ở ẩn, lựa chọn con đường tu tiên. Trước nay đâu thiếu những vị hoàng đế cả đời đi tìm phương thuốc trường sinh bất tử, khát vọng được thấy tung tích tiên nhân, mong muốn sống lâu trăm tuổi, trẻ mãi không già.
Chỉ là những tồn tại đó đều xa lánh thế gian, chẳng nhúng tay vào chuyện con người.
Cơ Việt vội hỏi: "Vậy liệu y có được bình an không?"
Tịnh Trần lắc đầu: "Bần tăng thấy... tử kiếp quấn thân, lành ít dữ nhiều."
Đồng tử Cơ Việt co lại.
-
"Cơ Việt!" Vệ Liễm chen ra khỏi đám đông, nhìn thấy Cơ Việt đi đến thì cặp mắt sáng ngời, nhanh chân chạy tới.
Cơ Việt ngẩng đầu: "Hả?"
"Ta vừa xin cho huynh một lá bùa bình an, do đích thân đại sư làm phép." Vệ Liễm nhét lá bùa vào tay Cơ Việt: "Nhớ mang theo, bảo đảm huynh luôn được bình an."
Cơ Việt nhìn lá bùa trong lòng bàn tay, hơi ngơ ngác.
"Huynh và vị đại sư kia hàn huyên gì thế?" Vệ Liễm thuận miệng hỏi.
Cơ Việt lẳng lặng nắm chặt lá bùa, lắc đầu cười nói: "Có gì đâu."
"Bạn cũ ôn chuyện xưa thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất