Sau Khi Gả Cho Bạo Quân Ta Mỗi Ngày Đều Nghĩ Mình Đang Thủ Tiết
Chương 9: Chuyển cung
Vệ Liễm: "Kính xin bệ hạ không trị thần tội ngông cuồng bàn việc triều chính."
Cơ Việt: "Cô cho phép."
Vệ Liễm mới nói: "Bệ hạ vừa bãi triều, chuyện khiến ngài không vui hẳn là do đại thần dâng tấu. Theo thần biết, trên dưới nước Tần đồng lòng quyết tâm loại bỏ ung nhọt mua quan bán tước từng khiến dân chúng rơi vào cảnh lầm than, tiếng oán trách vang trời dậy đất. Từ khi bệ hạ lên ngôi cho tới nay, trừng phạt gian thần, ban hành chính sách mới, bình định địa phương nhiễu loạn, nghiêm cấm vì việc tư mà làm rối kỷ cương, đất nước thái bình dân chúng yên vui, là một vị minh quân."
Cơ Việt không vui cũng chẳng giận: "Vệ thị quân ở nước Sở, vậy mà đối với Đại Tần ngược lại rõ như lòng bàn tay."
Vệ Liễm thi lễ: "Tên tuổi bệ hạ vang danh xa gần, trong sáu nước không người nào không biết."
"Vang danh xa gần?" Cơ Việt cười nhạt: "Chứ không phải tiếng xấu lan xa à? Cô nghe nói ở nước Sở, ngay cả đứa bé ba tuổi ven đường cũng dám nắm tay nhau thành vòng tròn hát đồng dao: Tần bại bởi Sở, rốt cuộc ngày dài cũng được thảnh thơi. Vệ thị quân, ngươi đang giễu cợt cô phải không?"
Vệ Liễm lập tức quỳ xuống: "Thần không dám."
"Thần muốn nói bệ hạ anh minh, trong việc nước tất không bị lên án, cho nên lần này chắc hẳn vì việc riêng." Vệ Liễm bình tĩnh giải thích: "Việc nhà quân vương cũng là việc nước. Bệ hạ năm nay đã hai mươi, hậu cung không lập phi, dưới gối chưa có con nối dòng, hẳn triều thần kêu than đã lâu. Trước bệ hạ ép việc này xuống, nhưng đêm qua... bệ hạ mang thần về tẩm cung, khiến mọi người cho rằng bệ hạ có ý tứ kia, bèn nhắc lại chuyện cũ. Việc trên triều hôm nay, hẳn là quần thần dâng tấu cầu bệ hạ nạp người nhà mình vào cho đầy hậu cung."
Đôi mắt phượng của Cơ Việt khẽ nhướn.
Y nói không sai một chữ nào.
Nam tử bình thường bước sang tuổi hai mươi mốt, vợ lớn vợ bé thành đàn, con trai con gái có đủ. Cơ Việt thân là vua một nước, hậu cung lại trống không. Khi còn nhỏ từng bị Thái hậu dùng thế lực bắt ép, nhưng hắn chẳng tin bất kỳ ai, cho nên cung nữ được bà ta cử tới dạy chuyện kia, hắn chưa hề đụng đến.
Nếu tiếp tục tức là đi ngược lại phép tắc, trước kia hắn bận chinh chiến bốn phương, còn hiện nay sáu nước đều đã rơi vào tay nhà Tần, chuyện này không thể xem nhẹ.
Liễm công tử nước Sở chính là người đầu tiên trong hậu cung. Trước đêm qua, ai cũng cười nhạo y, thế mà Cơ Việt lại ôm y về Dưỡng Tâm điện, nghỉ ngơi cả một đêm.
Vừa có được tin tức, mấy lão cáo già suy nghĩ nhạy bén, chắc mẩm bệ hạ đã được nếm thử ngon ngọt của sắc dục, vậy phải khiến hậu cung náo nhiệt lên mới được, thế là sôi nổi tiến cử con gái cháu gái nhà mình vào.
Vậy mới có một màn ở trên triều hôm nay, quần thần thi nhau dâng tấu đòi tuyển tú.
Cơ Việt chả có chút hứng thú nào. Thuở nhỏ hắn lớn lên trong hoàn cảnh giẫm trên lưỡi dao, bước trên băng mỏng, hắn rất ghét người lạ tới gần, nên chẳng có tâm tình yêu đương gì sất, không muốn thả một đống chim oanh chim yến trong hậu cung cản trở tầm mắt hắn.
Song Tần vương là bạo quân chứ không phải hôn quân. Hắn thẳng tay chém giết vô số nịnh thần, cho nên đứng trên triều đình hiện giờ đều là trụ cột, là cánh tay đắc lực. Hắn không thể vì chút chuyện nhỏ mà trừng phạt họ, khiến lòng người lạnh lẽo.
Cho nên bãi triều trở về, mặt Cơ Việt không hề có chút cảm xúc.
Mà Vệ Liễm, đã đoán trúng toàn bộ.
- -
Vệ Liễm vừa dứt lời, trong điện phút chốc rơi vào yên tĩnh.
Cơ Việt thản nhiên đánh giá thanh niên đang quỳ trước mặt, chậm rãi bước vòng quanh: "Vệ Liễm, cô thích người thông minh."
Hắn lại nói: "Nhưng cô không thích người quá thông minh, vì tiếp xúc sẽ rất mệt, lúc nào cũng phải đề phòng. So hơn kém, cô vẫn thích một mỹ nhân bị câm hơn."
Vệ Liễm im lặng.
Ý Tần vương là, vẫn muốn cắt lưỡi y hả?
Đi mà cắt lưỡi tổ tông ngươi ấy, có tin bản công tử sẽ cắt cái đầu chó của ngươi xuống ngay bây giờ không?
Tần vương này, thực sự là mọi thời khắc đều đạp trúng ranh giới muốn giết người của Vệ Liễm.
Vệ Liễm đè ép sát ý đang cuồn cuộn bốc lên.
Vẫn còn có chỗ trống để cứu vãn.
Không nhịn việc nhỏ ắt hỏng mưu lớn.
Vệ Liễm bình tĩnh nói: "Một người câm thì không thể làm lá chắn cho bệ hạ."
Quần thần ép Tần vương nạp người vào hậu cung nhưng hắn chẳng muốn, cho nên hai bên sẽ còn tiếp tục giằng co. Bất hiếu có ba loại, không có con là tội lớn nhất, huống hồ dòng dõi quân vương liên quan tới cả xã tắc, đâu phải dễ dàng lừa gạt cho xong.
Nói chung Tần vương không muốn bị phiền nhiễu, sự nhẫn nại của hắn có giới hạn, chưa biết chừng ngày nào đó hắn lỡ xử lý một đại thần, khiến vua tôi mất đoàn kết, hiển nhiên đây là tình huống Tần vương không muốn chứng kiến.
Thế nên, không bằng giả vờ sủng ái Vệ Liễm, biến y thành tấm lá chắn. Lúc đó quần thần nước Tần ắt sẽ mắng chửi Vệ Liễm là thứ yêu nghiệt hại nước, vì ghen ghét đố kỵ mà không cho Tần vương nạp phi, chứ chẳng oán trách Tần vương lấy nửa câu.
Quả thật việc này sẽ đặt Vệ Liễm ở nơi đầu sóng ngọn gió, nhưng xưa nay phú quý đều phải cầu trong hung hiểm. Y là người nước Sở, quan lại nước Tần vốn căm hận y, có hận thêm chút nữa cũng chẳng sao.
Chỉ cần y có giá trị với Tần vương thì y có thể sống yên ổn ở nước Tần.
- -
Cơ Việt bình tĩnh nhìn y, ngạo mạn trong mắt rút đi, thay bằng tia thưởng thức.
"Sao Vệ Bang lại đưa ngươi tới đây?" Cơ Việt kinh ngạc: "Sáng suốt trí tuệ đến mức này, còn hơn cả trăm Tiêu Thái tử. Nếu tương lai chính ngươi lên cầm quyền, có lẽ cô phải để mắt tới nước Sở."
Vệ Tiêu là Thái tử nước Sở, con trai Lý phu nhân, người anh trai thứ ba của Vệ Liễm.
Vệ Liễm tùy tiện nói: "Ông ta bị mù, mắt có sáng đâu mà nhìn thấy châu báu."
Lời nói này rõ ràng không nhất quán với tính cách hiền lành yếu đuối mà y biểu hiện ra, liều lĩnh kiêu căng tới cực điểm.
Cơ Việt nghe xong lại vỗ tay cười to, kéo Vệ Liễm đứng dậy: "Vệ Lang quá tuyệt vời, cô thích ngươi."
"Ngươi đang ở đâu?... Thôi, chẳng quan trọng, ngươi chuyển tới Dưỡng Tâm điện ngay hôm nay đi." Cơ Việt hạ lệnh: "Trở về thu dọn đồ đạc."
Vệ Liễm vinh nhục không e sợ, cúi mình chắp tay: "Tạ ơn bệ hạ."
- -
Bên ngoài tuyết vẫn rơi dày như trước.
Ra khỏi phòng, mới biết trong điện ấm áp biết bao nhiêu, Vệ Liễm siết chặt tấm áo choàng lông chồn, theo cung nhân dẫn đường trở về Thanh Trúc các.
Thái độ cung nhân vô cùng kính cẩn, khác một trời một vực so với trước.
Bái lạy người trên giẫm đạp kẻ dưới, cũng chỉ vậy thôi, kể cả ở nước Sở hay nước Tần.
Tới cửa Thanh Trúc các, Vệ Liễm dặn: "Các ngươi chờ ở đây."
Nhóm cung nhân đáp: "Thưa vâng."
Vệ Liễm vào phòng, lập tức nhận ra nơi mình ở đã hoàn toàn thay đổi.
Vô cùng ấm áp dễ chịu, được trang hoàng bằng các thứ tinh xảo quý báu, từng hộp từng hộp gấm chất đống trên bàn, lụa hồng rủ xuống, bên trong đựng đầy vàng bạc châu báu hoặc món đồ thú vị nào đó.
Ngoài ra còn có mấy cung nhân lạ mặt, vừa thấy y thì đồng loạt hành lễ: "Bái kiến Vệ thị quân."
Vệ Liễm ung dung nói: "Các ngươi lui hết ra, Trường Sinh và Trường Thọ ở lại."
Cung nhân cúi chào, nối đuôi nhau ra ngoài.
Vệ Liễm đã hiểu, nhưng cứ hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy?"
Trường Thọ lập tức tiếp đón: "Công tử ngài trở lại rồi! Rốt cuộc hôm qua ngài đi đâu vậy, vì sao một đêm không về? Nửa đêm người ở Phủ nội vụ tới, có cả Tổng quản đích thân đến. Họ cấp than lửa cho chúng ta, sửa sang toàn bộ Thanh Trúc các, lại chuyển tới thật nhiều đồ, còn có cung nhân hầu hạ. Nô chưa từng thấy Tổng quản phủ nội vụ cười tươi như vậy đâu..."
Trường Sinh vẫn im lặng.
Vệ Liễm cười khẽ: "Chẳng qua thấy ta lọt vào mắt Tần vương nên vội vàng bồi thường trong một đêm, sợ sau này ta tính sổ hoặc sợ Tần vương đến đây sẽ cảm thấy khó coi mà trừng phạt họ."
Trường Thọ sững sờ: "Công tử ngài vừa nói gì? Tần, Tần vương?"
Trường Sinh quát khẽ: "Công tử hay nói ngươi ngốc ngươi còn không tin, ngoại trừ Tần vương ra thì còn có ai khiến thái độ đám mắt chó ở Phủ nội vụ coi thường người khác kia hoàn toàn thay đổi chứ? Công tử..." Hắn nghiêm túc mà đau xót nói: "Ngài thật sự... nhận sủng ái của Tần vương ư?"
"Chưa từng, chỉ là sau này phải cùng Tần vương diễn trò thôi." Vệ Liễm nở nụ cười như gió thoảng mây bay: "Thu dọn đồ đạc đi, ngày lành tháng tốt đã tới."
Cơ Việt: "Cô cho phép."
Vệ Liễm mới nói: "Bệ hạ vừa bãi triều, chuyện khiến ngài không vui hẳn là do đại thần dâng tấu. Theo thần biết, trên dưới nước Tần đồng lòng quyết tâm loại bỏ ung nhọt mua quan bán tước từng khiến dân chúng rơi vào cảnh lầm than, tiếng oán trách vang trời dậy đất. Từ khi bệ hạ lên ngôi cho tới nay, trừng phạt gian thần, ban hành chính sách mới, bình định địa phương nhiễu loạn, nghiêm cấm vì việc tư mà làm rối kỷ cương, đất nước thái bình dân chúng yên vui, là một vị minh quân."
Cơ Việt không vui cũng chẳng giận: "Vệ thị quân ở nước Sở, vậy mà đối với Đại Tần ngược lại rõ như lòng bàn tay."
Vệ Liễm thi lễ: "Tên tuổi bệ hạ vang danh xa gần, trong sáu nước không người nào không biết."
"Vang danh xa gần?" Cơ Việt cười nhạt: "Chứ không phải tiếng xấu lan xa à? Cô nghe nói ở nước Sở, ngay cả đứa bé ba tuổi ven đường cũng dám nắm tay nhau thành vòng tròn hát đồng dao: Tần bại bởi Sở, rốt cuộc ngày dài cũng được thảnh thơi. Vệ thị quân, ngươi đang giễu cợt cô phải không?"
Vệ Liễm lập tức quỳ xuống: "Thần không dám."
"Thần muốn nói bệ hạ anh minh, trong việc nước tất không bị lên án, cho nên lần này chắc hẳn vì việc riêng." Vệ Liễm bình tĩnh giải thích: "Việc nhà quân vương cũng là việc nước. Bệ hạ năm nay đã hai mươi, hậu cung không lập phi, dưới gối chưa có con nối dòng, hẳn triều thần kêu than đã lâu. Trước bệ hạ ép việc này xuống, nhưng đêm qua... bệ hạ mang thần về tẩm cung, khiến mọi người cho rằng bệ hạ có ý tứ kia, bèn nhắc lại chuyện cũ. Việc trên triều hôm nay, hẳn là quần thần dâng tấu cầu bệ hạ nạp người nhà mình vào cho đầy hậu cung."
Đôi mắt phượng của Cơ Việt khẽ nhướn.
Y nói không sai một chữ nào.
Nam tử bình thường bước sang tuổi hai mươi mốt, vợ lớn vợ bé thành đàn, con trai con gái có đủ. Cơ Việt thân là vua một nước, hậu cung lại trống không. Khi còn nhỏ từng bị Thái hậu dùng thế lực bắt ép, nhưng hắn chẳng tin bất kỳ ai, cho nên cung nữ được bà ta cử tới dạy chuyện kia, hắn chưa hề đụng đến.
Nếu tiếp tục tức là đi ngược lại phép tắc, trước kia hắn bận chinh chiến bốn phương, còn hiện nay sáu nước đều đã rơi vào tay nhà Tần, chuyện này không thể xem nhẹ.
Liễm công tử nước Sở chính là người đầu tiên trong hậu cung. Trước đêm qua, ai cũng cười nhạo y, thế mà Cơ Việt lại ôm y về Dưỡng Tâm điện, nghỉ ngơi cả một đêm.
Vừa có được tin tức, mấy lão cáo già suy nghĩ nhạy bén, chắc mẩm bệ hạ đã được nếm thử ngon ngọt của sắc dục, vậy phải khiến hậu cung náo nhiệt lên mới được, thế là sôi nổi tiến cử con gái cháu gái nhà mình vào.
Vậy mới có một màn ở trên triều hôm nay, quần thần thi nhau dâng tấu đòi tuyển tú.
Cơ Việt chả có chút hứng thú nào. Thuở nhỏ hắn lớn lên trong hoàn cảnh giẫm trên lưỡi dao, bước trên băng mỏng, hắn rất ghét người lạ tới gần, nên chẳng có tâm tình yêu đương gì sất, không muốn thả một đống chim oanh chim yến trong hậu cung cản trở tầm mắt hắn.
Song Tần vương là bạo quân chứ không phải hôn quân. Hắn thẳng tay chém giết vô số nịnh thần, cho nên đứng trên triều đình hiện giờ đều là trụ cột, là cánh tay đắc lực. Hắn không thể vì chút chuyện nhỏ mà trừng phạt họ, khiến lòng người lạnh lẽo.
Cho nên bãi triều trở về, mặt Cơ Việt không hề có chút cảm xúc.
Mà Vệ Liễm, đã đoán trúng toàn bộ.
- -
Vệ Liễm vừa dứt lời, trong điện phút chốc rơi vào yên tĩnh.
Cơ Việt thản nhiên đánh giá thanh niên đang quỳ trước mặt, chậm rãi bước vòng quanh: "Vệ Liễm, cô thích người thông minh."
Hắn lại nói: "Nhưng cô không thích người quá thông minh, vì tiếp xúc sẽ rất mệt, lúc nào cũng phải đề phòng. So hơn kém, cô vẫn thích một mỹ nhân bị câm hơn."
Vệ Liễm im lặng.
Ý Tần vương là, vẫn muốn cắt lưỡi y hả?
Đi mà cắt lưỡi tổ tông ngươi ấy, có tin bản công tử sẽ cắt cái đầu chó của ngươi xuống ngay bây giờ không?
Tần vương này, thực sự là mọi thời khắc đều đạp trúng ranh giới muốn giết người của Vệ Liễm.
Vệ Liễm đè ép sát ý đang cuồn cuộn bốc lên.
Vẫn còn có chỗ trống để cứu vãn.
Không nhịn việc nhỏ ắt hỏng mưu lớn.
Vệ Liễm bình tĩnh nói: "Một người câm thì không thể làm lá chắn cho bệ hạ."
Quần thần ép Tần vương nạp người vào hậu cung nhưng hắn chẳng muốn, cho nên hai bên sẽ còn tiếp tục giằng co. Bất hiếu có ba loại, không có con là tội lớn nhất, huống hồ dòng dõi quân vương liên quan tới cả xã tắc, đâu phải dễ dàng lừa gạt cho xong.
Nói chung Tần vương không muốn bị phiền nhiễu, sự nhẫn nại của hắn có giới hạn, chưa biết chừng ngày nào đó hắn lỡ xử lý một đại thần, khiến vua tôi mất đoàn kết, hiển nhiên đây là tình huống Tần vương không muốn chứng kiến.
Thế nên, không bằng giả vờ sủng ái Vệ Liễm, biến y thành tấm lá chắn. Lúc đó quần thần nước Tần ắt sẽ mắng chửi Vệ Liễm là thứ yêu nghiệt hại nước, vì ghen ghét đố kỵ mà không cho Tần vương nạp phi, chứ chẳng oán trách Tần vương lấy nửa câu.
Quả thật việc này sẽ đặt Vệ Liễm ở nơi đầu sóng ngọn gió, nhưng xưa nay phú quý đều phải cầu trong hung hiểm. Y là người nước Sở, quan lại nước Tần vốn căm hận y, có hận thêm chút nữa cũng chẳng sao.
Chỉ cần y có giá trị với Tần vương thì y có thể sống yên ổn ở nước Tần.
- -
Cơ Việt bình tĩnh nhìn y, ngạo mạn trong mắt rút đi, thay bằng tia thưởng thức.
"Sao Vệ Bang lại đưa ngươi tới đây?" Cơ Việt kinh ngạc: "Sáng suốt trí tuệ đến mức này, còn hơn cả trăm Tiêu Thái tử. Nếu tương lai chính ngươi lên cầm quyền, có lẽ cô phải để mắt tới nước Sở."
Vệ Tiêu là Thái tử nước Sở, con trai Lý phu nhân, người anh trai thứ ba của Vệ Liễm.
Vệ Liễm tùy tiện nói: "Ông ta bị mù, mắt có sáng đâu mà nhìn thấy châu báu."
Lời nói này rõ ràng không nhất quán với tính cách hiền lành yếu đuối mà y biểu hiện ra, liều lĩnh kiêu căng tới cực điểm.
Cơ Việt nghe xong lại vỗ tay cười to, kéo Vệ Liễm đứng dậy: "Vệ Lang quá tuyệt vời, cô thích ngươi."
"Ngươi đang ở đâu?... Thôi, chẳng quan trọng, ngươi chuyển tới Dưỡng Tâm điện ngay hôm nay đi." Cơ Việt hạ lệnh: "Trở về thu dọn đồ đạc."
Vệ Liễm vinh nhục không e sợ, cúi mình chắp tay: "Tạ ơn bệ hạ."
- -
Bên ngoài tuyết vẫn rơi dày như trước.
Ra khỏi phòng, mới biết trong điện ấm áp biết bao nhiêu, Vệ Liễm siết chặt tấm áo choàng lông chồn, theo cung nhân dẫn đường trở về Thanh Trúc các.
Thái độ cung nhân vô cùng kính cẩn, khác một trời một vực so với trước.
Bái lạy người trên giẫm đạp kẻ dưới, cũng chỉ vậy thôi, kể cả ở nước Sở hay nước Tần.
Tới cửa Thanh Trúc các, Vệ Liễm dặn: "Các ngươi chờ ở đây."
Nhóm cung nhân đáp: "Thưa vâng."
Vệ Liễm vào phòng, lập tức nhận ra nơi mình ở đã hoàn toàn thay đổi.
Vô cùng ấm áp dễ chịu, được trang hoàng bằng các thứ tinh xảo quý báu, từng hộp từng hộp gấm chất đống trên bàn, lụa hồng rủ xuống, bên trong đựng đầy vàng bạc châu báu hoặc món đồ thú vị nào đó.
Ngoài ra còn có mấy cung nhân lạ mặt, vừa thấy y thì đồng loạt hành lễ: "Bái kiến Vệ thị quân."
Vệ Liễm ung dung nói: "Các ngươi lui hết ra, Trường Sinh và Trường Thọ ở lại."
Cung nhân cúi chào, nối đuôi nhau ra ngoài.
Vệ Liễm đã hiểu, nhưng cứ hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy?"
Trường Thọ lập tức tiếp đón: "Công tử ngài trở lại rồi! Rốt cuộc hôm qua ngài đi đâu vậy, vì sao một đêm không về? Nửa đêm người ở Phủ nội vụ tới, có cả Tổng quản đích thân đến. Họ cấp than lửa cho chúng ta, sửa sang toàn bộ Thanh Trúc các, lại chuyển tới thật nhiều đồ, còn có cung nhân hầu hạ. Nô chưa từng thấy Tổng quản phủ nội vụ cười tươi như vậy đâu..."
Trường Sinh vẫn im lặng.
Vệ Liễm cười khẽ: "Chẳng qua thấy ta lọt vào mắt Tần vương nên vội vàng bồi thường trong một đêm, sợ sau này ta tính sổ hoặc sợ Tần vương đến đây sẽ cảm thấy khó coi mà trừng phạt họ."
Trường Thọ sững sờ: "Công tử ngài vừa nói gì? Tần, Tần vương?"
Trường Sinh quát khẽ: "Công tử hay nói ngươi ngốc ngươi còn không tin, ngoại trừ Tần vương ra thì còn có ai khiến thái độ đám mắt chó ở Phủ nội vụ coi thường người khác kia hoàn toàn thay đổi chứ? Công tử..." Hắn nghiêm túc mà đau xót nói: "Ngài thật sự... nhận sủng ái của Tần vương ư?"
"Chưa từng, chỉ là sau này phải cùng Tần vương diễn trò thôi." Vệ Liễm nở nụ cười như gió thoảng mây bay: "Thu dọn đồ đạc đi, ngày lành tháng tốt đã tới."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất