Sau Khi Gả Cho Bạo Quân Ta Mỗi Ngày Đều Nghĩ Mình Đang Thủ Tiết
Chương 98: Phân tích
Sớm hôm sau, Lâm Yên Nhi ngáp dài, chậm rãi bước xuống lầu: "Chào buổi sáng."
Tiêu Văn đã tỉnh rượu, Vệ Liễm bỏ thuốc thành công làm ký ức rối loạn, hắn chỉ nhớ đêm qua mình thương tâm nên mượn rượu giải sầu, quên cả chuyện y ghé thăm.
Hắn im lặng cúi đầu ăn, toàn thân tỏa ra hơi thở "Ta rất buồn, đừng có tới làm phiền".
Cơ Việt đưa một cái bánh bao nhân thịt nóng hổi cho Vệ Liễm: "Ăn thêm đi." Trèo đèo lội suối gầy cả người.
Y đặt bánh vào bát, ngẩng đầu nhìn Lâm Yên Nhi: "Chào Lâm cô nương."
Nàng kéo ghế ra rồi ngồi xuống, nhón tay lấy chiếc bánh trên bàn: "Bánh hành lá đặc sản nước Lương, đã mấy năm rồi ta chưa được ăn."
Với loại bánh rắc đầy hành này thì Cơ Việt xin phép từ chối vì bóng ma trong tâm lý.
Lâm Yên Nhi vừa ăn say sưa ngon lành, vừa tùy ý nói: "Đã tới nước Lương nên chúng ta có thể chia tay được rồi, từ giờ đường lớn mỗi bên một ngả, cảm ơn lang quân đã làm bạn đồng hành."
Tiêu Văn lập tức ngẩng đầu, sốt sắng: "Nàng định đi đâu?"
Lâm Yên Nhi lườm nguýt: "Ngươi hỏi làm gì… "
"Tại hạ cũng muốn biết." Vệ Liễm ôn hòa nói.
Nàng đổi giọng trong nháy mắt: "Thành Mông Khắc Ô Mộc Lập Tư Cáp Nhĩ Bá Tát."
Tiêu Văn: "Cái gì?"
"Thành Mông Khắc Ô Mộc Lập Tư Cáp Nhĩ Bá Tát."
Cơ Việt: "Lặp lại lần nữa."
"Thành Mông Khắc Ô Mộc Lập Tư... Ai nha, chính là thành Đệ Nhất, vương đô của nước Lương." Rốt cuộc Lâm Yên Nhi cũng nhận ra, ba người ngồi đây đều mang dòng máu Trung Nguyên thuần khiết, không thể hiểu tên thành trì bằng ngôn ngữ Nam Cương.
Vệ Liễm bảo: "Thật trùng hợp, chúng ta cũng muốn tới đó."
"Không phải các ngươi định du ngoạn khắp thiên hạ sao? Muốn mở mang kiến thức về phong tục tập quán thì dạo chơi ở vùng biên giới này cũng đủ rồi." Lâm Yên Nhi nói: "Đừng đến vương thành, dân chúng ở đó rất bài xích người tha hương."
"Tới đây rồi mà không đi vương đô thì sao tính là mở mang kiến thức được?" Vệ Liễm nói.
Lâm Yên Nhi ngẫm nghĩ: "Muốn thì đi, ta không can thiệp, nhưng mà các ngươi nên đổi trang phục nước Lương. Đây là vùng biên giới, thấy người nước ngoài chẳng ai để ý, nhưng địa phương khác thì chưa chắc. Mà tốt nhất hãy đeo mặt nạ vào, các cô nương ở nước Lương tự do hơn nhiều so với nữ tử Trung Nguyên, nếu ngưỡng mộ nam nhân sẽ bày tỏ ngay bên đường hoặc nhào tới ôm hôn. Lang quân đẹp mắt như vậy, không che giấu dung mạo chắc chắn sẽ bị các cô nương đuổi theo dọc đường đấy.”
Vệ Liễm gật đầu: "Đa tạ đã nhắc nhở."
"Còn nữa, thừa dịp bây giờ đang ở thành Đệ Thất thì tới ngân hàng tư nhân đổi tiền nước Lương luôn, ở đây tiền đồng không thông dụng."
Vệ Liễm khổ sở nói: "...Nhưng chúng ta không biết ngân hàng tư nhân ở đâu."
"Trên cửa có ký hiệu này." Lâm Yên Nhi dùng đầu ngón tay chấm nước trà, vẽ lên bàn hoa văn hình đồng xu nước Lương.
Vệ Liễm: "Hả?"
Lâm Yên Nhi thấy người mờ mịt, thở dài: "Tính ra thì mấy người chẳng hiểu tiếng Lương, đi đường không tiện. Đằng nào cũng thế, ta lại tới vương thành cùng với các ngươi vậy." Vương thành rất lớn, đến đó rồi mỗi người một ngả.
Lúc ấy, họ dạo chơi thưởng thức hoa thơm cỏ lạ, còn nàng đi thanh toán mối hận của mình.
-
Họ đến ngân hàng tư nhân đổi tiền, rồi tới cửa hàng may mặc đổi áo quần nước Lương.
Trang phục phong tình dị tộc khá kén người mặc, hoa văn không nền nã, chất liệu không mềm mại trơn mượt giống tơ lụa Trung Nguyên mà chủ yếu dùng lông da thú. Cùng một kiểu dáng khoác trên người, nếu mấy nam nhân bình thường trông thô kệch thì tới Vệ Liễm lại chẳng khác nào vương tử dị tộc ôn hòa tuấn mỹ, thêm chút tư thế hiên ngang so với lúc trước đoan chính nhã nhặn.
Vén mành đi ra, toàn bộ thợ may và các cô nương trong tiệm đều quay sang, mắt lộ vẻ khiếp sợ.
Vị khách người Trung Nguyên này vốn đã thu hút mọi ánh nhìn, không ngờ đổi sang trang phục nước Lương lại càng tuấn tú như thiên thần hạ phàm.
"Có phải là vương tử nào đó không?"
"Thật đẹp, muốn cưới quá đi."
"..."
Dù chẳng hiểu tiếng Nam Cương nhưng ánh mắt nóng bỏng lại quá rõ ràng, Cơ Việt đen mặt, kéo Vệ Liễm rời khỏi cửa hàng, tiện tay mua một tấm mặt nạ ven đường rồi đeo lên cho y.
Vệ Liễm ghét bỏ tháo xuống: "Có phải huynh muốn trả thù chuyện trước kia ta đeo mặt nạ quỷ xanh nanh vàng cho huynh không?"
Đêm rằm tháng giêng, Cơ Việt đeo cho Vệ Liễm tấm mặt nạ cáo trắng, trêu y là bé hồ ly, Vệ Liễm lập tức trả lại cho hắn một tấm mặt nạ quỷ rồi bảo hắn là Diêm vương.
Tấm mặt nạ Cơ Việt vừa đeo cho Vệ Liễm trùng hợp là hình mặt quỷ dữ tợn.
Cơ Việt cúi đầu, bây giờ mới nhìn rõ, chẳng qua hắn không thích Vệ Liễm bị người mơ ước nên mới vội vàng đeo lên không cho họ xem mặt, chứ đâu có chú ý kiểu loại nào.
Hắn bảo: "Để ta đổi cái dễ nhìn hơn."
"Thôi, phiền lắm." Vệ Liễm thản nhiên đeo mặt nạ lên: "Đi nào."
-
Họ lại gấp rút lên đường.
Lãnh thổ nước Lương vô cùng rộng lớn, muốn đi từ thành Đệ Thất đến thành Đệ Nhất phải chạy thêm một tháng nữa.
Nói tới kỳ hạn ba tháng thì đã mất tới hai tháng đi đường, thời gian thực sự chỉ có một tháng.
Liệu trong vòng một tháng này có tìm ra kẻ hạ lời nguyền và giết chết hắn được không, Vệ Liễm chẳng dám chắc.
Mọi lo lắng ưu phiền trĩu nặng được dằn xuống đáy lòng, không biểu lộ ra.
Tiêu Văn thì khác hẳn, tâm trạng buồn bực viết rõ ràng lên mặt, Lâm Yên Nhi một đường trêu hoa ghẹo nguyệt, hợp ý ai thì lập tức đường hoàng tiến lên mời mọc, hơn nửa đối phương sẽ không từ chối nàng. Hắn nhìn mà quả thực đầu trái tim nhỏ máu, nhưng chẳng có lập trường tiến lên ngăn cản.
Cơ Việt và Vệ Liễm đều nhất trí cho rằng số phận của hắn thật bi thảm.
Chớp mắt đã đến mười lăm tháng bảy.
Rằm tháng bảy là Tết Trung nguyên, nói trắng ra là Ngày Ma. Rất nhiều người dân Trung Nguyên thờ phụng đạo giáo, tôn sùng Thiên Quan, Địa Quan, Thủy Quan là tam đại thánh thần. Mười lăm tháng giêng Thiên Quan ban phúc cho người, mười lăm tháng bảy Địa Quan xá tội cho người, mười lăm tháng mười Thủy Quan giải tai ương cho người. Ba vị thần này được người người thắp đèn nhang cung phụng, cực kỳ tôn sùng.
Chỉ là chẳng liên quan tới nước Lương, bởi cả nước thờ phụng Vu Thần, yêu quý Hoa Thần. Tín ngưỡng khác hẳn người Trung Nguyên, thế nên ngày mười lăm tháng bảy tại nước Lương chỉ là một ngày rất đỗi bình thường, buổi tối trên đường kẻ đến người đi, không có chuyện đóng cửa không ra ngoài tránh đi đêm gặp quỷ.
Cơ Việt và Vệ Liễm đóng cửa lên giường nghỉ ngơi từ sớm. Đương nhiên không phải họ sợ ma quỷ, vốn là người tha hương, trừ quán trọ ra cũng chả có nơi nào để đi. Một ngày đường lại tốn sức, đâu còn hơi mà dạo chơi.
Hôm nào cũng vậy, cứ màn đêm buông xuống liền tìm chốn nghỉ ngơi, trời chưa sáng lại rời giường gấp rút lên đường, căn bản chẳng còn sức làm chuyện khác, ngay cả chuyện cá nước vui vầy cũng chỉ là tình cờ. Thế cho nên mắt thấy Lâm Yên Nhi khỏe như rồng như hổ đi săn bắt tình yêu mỗi ngày, Vệ Liễm khá bội phục.
... Tinh thần và thể lực thoạt nhìn tốt hơn y nhiều lắm.
Trước đây có đêm Vệ Liễm kiệt sức, hôm sau phải cưỡi chung một con ngựa với Cơ Việt, làm ánh mắt Lâm Yên Nhi vừa phấn khích vừa mờ ám, còn Tiêu Văn sau khi hiểu rõ thì hâm mộ ước ao.
Một nhóm bốn người, một người đổi nam nhân mỗi ngày, hai người dính với nhau như đôi sam, hắn nhìn được mà không ăn được, trái tim cứ bị dao cứa từng nhát.
Lâm Yên Nhi lại khác, bất kể ban đêm nàng điên cuồng thế nào thì sáng hôm sau vẫn cứ như không, tinh thần sung túc, thậm chí còn sảng khoái hơn.
Trái lại nếu không tìm được nam nhân thì nàng sẽ bất mãn uể oải cả người.
Vệ Liễm cảm thấy hơi kỳ lạ.
... Thể lực y dồi dào, đi đường mệt nhọc cộng thêm việc Cơ Việt tình cờ đòi hỏi đã chịu hết nổi, Lâm Yên Nhi chỉ là một cô nương với trình độ võ công bình thường, sao lại chẳng biết mệt như thế?
Nhưng thắc mắc đó y đâu dám mặt dày mày dạn đi hỏi thăm được.
Đề cập tới chuyện giường chiếu, Lâm Yên Nhi có thể thẳng thắn, còn y thì không.
Tối nay, Vệ Liễm đem thắc mắc của mình nói với Cơ Việt.
Hắn suy tư trong chốc lát rồi đáp: "Có lẽ nàng đang luyện một loại công pháp nào đó chăng? Chẳng phải Thánh Nữ cung trong giang hồ cũng luyện tà công hái dương bổ âm nhằm nâng công lực đó sao?"
Vệ Liễm bảo: "Ta cảm thấy với con người của Lâm Yên Nhi thì nàng không đến nỗi làm ra chuyện lợi mình hại người."
Cơ Việt nhắc y: "Em chớ quên, nàng chỉ làm đúng một lần với mỗi nam nhân."
"Bởi tính nàng có mới nới cũ, không quay đầu ăn cỏ cũ thật sao?" Cơ Việt bình tĩnh phân tích: "Hay chính là vì làm nhiều lần sẽ gây hại cho nam tử, nên nàng mới dừng tay đúng lúc."
Vệ Liễm nhíu mày: "Ta vẫn cảm thấy nàng không dựa vào phương pháp này để luyện công, bởi võ công của nàng đâu có cao."
"Mục đích chưa chắc nhằm để nâng trình độ võ công." Cơ Việt nói: "Vì có loại võ công muốn luyện sẽ phải gánh chịu cắn trả, mà là nàng... muốn kéo dài tính mạng."
"Nhưng nàng từng nói nàng trời sinh lang thang, không hề giống như bị ép buộc, ngược lại còn thích thú..." Vệ Liễm cực kỳ nhạy bén, y biết Lâm Yên Nhi không nói dối. Nàng chẳng hề có nỗi khổ tâm nào cả, mà thật sự coi chuyện giường chiếu là thú vui.
Cũng không hề thích Tiêu Văn.
Vệ Liễm nói tới đó thì đột nhiên dừng lại, tựa hồ hiểu ra điều gì.
"Xem ra em cũng nghĩ tới." Cơ Việt thấy vẻ mặt của y, bèn nở nụ cười: "A Liễm từng nói, Lâm Yên Nhi gặp nạn nên mắc chứng phân ly."
Bảy năm trước, Tiêu Văn gặp Lâm Yên Nhi, nàng nói nàng rất chán ghét chuyện nam nữ.
Mặc dù chưa trải qua, nhưng cảm thấy chán ghét theo bản năng.
Vì sao nàng lại chán ghét điều mà nàng chưa từng trải qua?
Thật sự nàng... chưa từng trải qua sao?
Vệ Liễm chậm rãi nói: "Nếu như một cô nương giữ mình trong sạch, nhưng bởi vì nguyên nhân nào đó khiến thân thể buộc phải mây mưa với nam nhân để kéo dài tính mạng, bị tình dục kiểm soát, vậy mỗi ngày sống sót đối với nàng mà nói là một chuỗi ngày thống khổ."
Nhưng nàng chưa muốn chết.
"Và khi thống khổ quá mức, không thể chịu đựng, nàng đã chia ra một nhân cách mới để thay thế mình chịu đựng ký ức khi ở bên mỗi nam nhân và nỗi đau dai dẳng hơn trong tương lai."
"Ta vẫn cảm thấy Lâm Yên Nhi khác người bình thường." Vệ Liễm suy tư: "Nàng từng nhìn trộm chúng ta... người bình thường không ai làm vậy."
Quả thật trên đời vẫn có kẻ bản chất hèn mọn, lén lút rình rập người khác, còn Lâm Yên Nhi hiển nhiên không phải.
Đơn giản là nàng quá đơn thuần... chẳng biết xấu hổ.
Điều này không mang ý nghĩa xấu, mà là sự thực khách quan.
Nàng chỉ là một nhân cách con, sinh ra để gánh chịu nỗi thống khổ của nhân cách chủ, thế nên nhân cách của nàng không hoàn chỉnh. So với người bình thường, nàng thiếu xấu hổ và chân tình - hai thứ cảm xúc rất quan trọng.
Nhân cách chủ biết xấu hổ và tự trọng, cực kỳ chán ghét vì thân thể không tự kiềm chế được của mình, chuyện ngủ với hết nam tử này đến nam tử khác làm nàng cảm thấy khổ sở và buồn nôn. Trong tình huống đó, nàng ảo tưởng mãnh liệt rằng mình có thể vứt bỏ tâm trạng xấu hổ, để không còn cảm thấy nhục nhã giày vò nữa.
Và để đáp ứng yêu cầu của nàng, một nhân cách trời sinh lang thang, đa tình, vô cảm xuất hiện theo thời thế, thay nàng gánh chịu tất cả.
… Điều này phù hợp với một trong những nguyên nhân xuất hiện của chứng phân ly: nhân cách con được sinh ra để bảo vệ nhân cách chủ.
Lâm Yên Nhi là người Lương, đồng thời từng trải qua kí ức chẳng mấy tốt đẹp ở nước Lương, cho nên sau khi mắc chứng phân ly, nhân cách chủ đánh mất đoạn ký ức không vui kia, nhưng vẫn cực kỳ bài xích quê hương mình, trong tiềm thức lại chán ghét chuyện nam nữ.
Hẳn là nhân cách chủ biết nhân cách con tồn tại, bởi năm đó nàng từng nói câu "Nàng sắp tới", chính là dự cảm nhân cách con sắp kiểm soát thân thể, cho nên suốt đêm rời khỏi thung lũng. Nàng không muốn để cho nhân cách lang thang kia ở cùng với Tiêu Văn.
"Nhân cách con trời sinh lang thang, cần nam nhân để thỏa mãn, vừa vặn rất phù hợp với thân thể này. Hơn nữa nhân cách chủ lại muốn trốn tránh, dần dần, Lâm Yên Nhi này chiếm cứ quyền kiểm soát thân thể. Hẳn Lâm Yên Nhi này không biết đến sự tồn tại của nhân cách chủ, thậm chí còn không biết mình chỉ là một nhân cách con." Vệ Liễm phân tích: "Nhân cách chủ không muốn lộ diện, có lẽ vì nàng yêu Tiêu Văn, nên chẳng còn mặt mũi nào gặp hắn, nàng cảm thấy thân thể mình không xứng với hắn."
"Lâm Yên Nhi này nói nàng là con gái của một thương nhân buôn hương liệu người Trung Nguyên, từng định cư tại nước Lương không phải lời nói dối. Bởi nhân cách con tưởng mình có trí nhớ đầy đủ nên nàng nghĩ mình nói thật." Vệ Liễm nói: "Nhưng thực tế thì không phải."
Lâm Yên Nhi thật - sinh ra và lớn lên tại nước Lương.
"Chỉ có người thắt chuông mới cởi được chuông, nếu muốn thôi miên để dẫn Lâm Yên Nhi thật ra thì chúng ta phải nắm được nhược điểm của nàng."
"Đó là Tiêu Văn."
Tiêu Văn đã tỉnh rượu, Vệ Liễm bỏ thuốc thành công làm ký ức rối loạn, hắn chỉ nhớ đêm qua mình thương tâm nên mượn rượu giải sầu, quên cả chuyện y ghé thăm.
Hắn im lặng cúi đầu ăn, toàn thân tỏa ra hơi thở "Ta rất buồn, đừng có tới làm phiền".
Cơ Việt đưa một cái bánh bao nhân thịt nóng hổi cho Vệ Liễm: "Ăn thêm đi." Trèo đèo lội suối gầy cả người.
Y đặt bánh vào bát, ngẩng đầu nhìn Lâm Yên Nhi: "Chào Lâm cô nương."
Nàng kéo ghế ra rồi ngồi xuống, nhón tay lấy chiếc bánh trên bàn: "Bánh hành lá đặc sản nước Lương, đã mấy năm rồi ta chưa được ăn."
Với loại bánh rắc đầy hành này thì Cơ Việt xin phép từ chối vì bóng ma trong tâm lý.
Lâm Yên Nhi vừa ăn say sưa ngon lành, vừa tùy ý nói: "Đã tới nước Lương nên chúng ta có thể chia tay được rồi, từ giờ đường lớn mỗi bên một ngả, cảm ơn lang quân đã làm bạn đồng hành."
Tiêu Văn lập tức ngẩng đầu, sốt sắng: "Nàng định đi đâu?"
Lâm Yên Nhi lườm nguýt: "Ngươi hỏi làm gì… "
"Tại hạ cũng muốn biết." Vệ Liễm ôn hòa nói.
Nàng đổi giọng trong nháy mắt: "Thành Mông Khắc Ô Mộc Lập Tư Cáp Nhĩ Bá Tát."
Tiêu Văn: "Cái gì?"
"Thành Mông Khắc Ô Mộc Lập Tư Cáp Nhĩ Bá Tát."
Cơ Việt: "Lặp lại lần nữa."
"Thành Mông Khắc Ô Mộc Lập Tư... Ai nha, chính là thành Đệ Nhất, vương đô của nước Lương." Rốt cuộc Lâm Yên Nhi cũng nhận ra, ba người ngồi đây đều mang dòng máu Trung Nguyên thuần khiết, không thể hiểu tên thành trì bằng ngôn ngữ Nam Cương.
Vệ Liễm bảo: "Thật trùng hợp, chúng ta cũng muốn tới đó."
"Không phải các ngươi định du ngoạn khắp thiên hạ sao? Muốn mở mang kiến thức về phong tục tập quán thì dạo chơi ở vùng biên giới này cũng đủ rồi." Lâm Yên Nhi nói: "Đừng đến vương thành, dân chúng ở đó rất bài xích người tha hương."
"Tới đây rồi mà không đi vương đô thì sao tính là mở mang kiến thức được?" Vệ Liễm nói.
Lâm Yên Nhi ngẫm nghĩ: "Muốn thì đi, ta không can thiệp, nhưng mà các ngươi nên đổi trang phục nước Lương. Đây là vùng biên giới, thấy người nước ngoài chẳng ai để ý, nhưng địa phương khác thì chưa chắc. Mà tốt nhất hãy đeo mặt nạ vào, các cô nương ở nước Lương tự do hơn nhiều so với nữ tử Trung Nguyên, nếu ngưỡng mộ nam nhân sẽ bày tỏ ngay bên đường hoặc nhào tới ôm hôn. Lang quân đẹp mắt như vậy, không che giấu dung mạo chắc chắn sẽ bị các cô nương đuổi theo dọc đường đấy.”
Vệ Liễm gật đầu: "Đa tạ đã nhắc nhở."
"Còn nữa, thừa dịp bây giờ đang ở thành Đệ Thất thì tới ngân hàng tư nhân đổi tiền nước Lương luôn, ở đây tiền đồng không thông dụng."
Vệ Liễm khổ sở nói: "...Nhưng chúng ta không biết ngân hàng tư nhân ở đâu."
"Trên cửa có ký hiệu này." Lâm Yên Nhi dùng đầu ngón tay chấm nước trà, vẽ lên bàn hoa văn hình đồng xu nước Lương.
Vệ Liễm: "Hả?"
Lâm Yên Nhi thấy người mờ mịt, thở dài: "Tính ra thì mấy người chẳng hiểu tiếng Lương, đi đường không tiện. Đằng nào cũng thế, ta lại tới vương thành cùng với các ngươi vậy." Vương thành rất lớn, đến đó rồi mỗi người một ngả.
Lúc ấy, họ dạo chơi thưởng thức hoa thơm cỏ lạ, còn nàng đi thanh toán mối hận của mình.
-
Họ đến ngân hàng tư nhân đổi tiền, rồi tới cửa hàng may mặc đổi áo quần nước Lương.
Trang phục phong tình dị tộc khá kén người mặc, hoa văn không nền nã, chất liệu không mềm mại trơn mượt giống tơ lụa Trung Nguyên mà chủ yếu dùng lông da thú. Cùng một kiểu dáng khoác trên người, nếu mấy nam nhân bình thường trông thô kệch thì tới Vệ Liễm lại chẳng khác nào vương tử dị tộc ôn hòa tuấn mỹ, thêm chút tư thế hiên ngang so với lúc trước đoan chính nhã nhặn.
Vén mành đi ra, toàn bộ thợ may và các cô nương trong tiệm đều quay sang, mắt lộ vẻ khiếp sợ.
Vị khách người Trung Nguyên này vốn đã thu hút mọi ánh nhìn, không ngờ đổi sang trang phục nước Lương lại càng tuấn tú như thiên thần hạ phàm.
"Có phải là vương tử nào đó không?"
"Thật đẹp, muốn cưới quá đi."
"..."
Dù chẳng hiểu tiếng Nam Cương nhưng ánh mắt nóng bỏng lại quá rõ ràng, Cơ Việt đen mặt, kéo Vệ Liễm rời khỏi cửa hàng, tiện tay mua một tấm mặt nạ ven đường rồi đeo lên cho y.
Vệ Liễm ghét bỏ tháo xuống: "Có phải huynh muốn trả thù chuyện trước kia ta đeo mặt nạ quỷ xanh nanh vàng cho huynh không?"
Đêm rằm tháng giêng, Cơ Việt đeo cho Vệ Liễm tấm mặt nạ cáo trắng, trêu y là bé hồ ly, Vệ Liễm lập tức trả lại cho hắn một tấm mặt nạ quỷ rồi bảo hắn là Diêm vương.
Tấm mặt nạ Cơ Việt vừa đeo cho Vệ Liễm trùng hợp là hình mặt quỷ dữ tợn.
Cơ Việt cúi đầu, bây giờ mới nhìn rõ, chẳng qua hắn không thích Vệ Liễm bị người mơ ước nên mới vội vàng đeo lên không cho họ xem mặt, chứ đâu có chú ý kiểu loại nào.
Hắn bảo: "Để ta đổi cái dễ nhìn hơn."
"Thôi, phiền lắm." Vệ Liễm thản nhiên đeo mặt nạ lên: "Đi nào."
-
Họ lại gấp rút lên đường.
Lãnh thổ nước Lương vô cùng rộng lớn, muốn đi từ thành Đệ Thất đến thành Đệ Nhất phải chạy thêm một tháng nữa.
Nói tới kỳ hạn ba tháng thì đã mất tới hai tháng đi đường, thời gian thực sự chỉ có một tháng.
Liệu trong vòng một tháng này có tìm ra kẻ hạ lời nguyền và giết chết hắn được không, Vệ Liễm chẳng dám chắc.
Mọi lo lắng ưu phiền trĩu nặng được dằn xuống đáy lòng, không biểu lộ ra.
Tiêu Văn thì khác hẳn, tâm trạng buồn bực viết rõ ràng lên mặt, Lâm Yên Nhi một đường trêu hoa ghẹo nguyệt, hợp ý ai thì lập tức đường hoàng tiến lên mời mọc, hơn nửa đối phương sẽ không từ chối nàng. Hắn nhìn mà quả thực đầu trái tim nhỏ máu, nhưng chẳng có lập trường tiến lên ngăn cản.
Cơ Việt và Vệ Liễm đều nhất trí cho rằng số phận của hắn thật bi thảm.
Chớp mắt đã đến mười lăm tháng bảy.
Rằm tháng bảy là Tết Trung nguyên, nói trắng ra là Ngày Ma. Rất nhiều người dân Trung Nguyên thờ phụng đạo giáo, tôn sùng Thiên Quan, Địa Quan, Thủy Quan là tam đại thánh thần. Mười lăm tháng giêng Thiên Quan ban phúc cho người, mười lăm tháng bảy Địa Quan xá tội cho người, mười lăm tháng mười Thủy Quan giải tai ương cho người. Ba vị thần này được người người thắp đèn nhang cung phụng, cực kỳ tôn sùng.
Chỉ là chẳng liên quan tới nước Lương, bởi cả nước thờ phụng Vu Thần, yêu quý Hoa Thần. Tín ngưỡng khác hẳn người Trung Nguyên, thế nên ngày mười lăm tháng bảy tại nước Lương chỉ là một ngày rất đỗi bình thường, buổi tối trên đường kẻ đến người đi, không có chuyện đóng cửa không ra ngoài tránh đi đêm gặp quỷ.
Cơ Việt và Vệ Liễm đóng cửa lên giường nghỉ ngơi từ sớm. Đương nhiên không phải họ sợ ma quỷ, vốn là người tha hương, trừ quán trọ ra cũng chả có nơi nào để đi. Một ngày đường lại tốn sức, đâu còn hơi mà dạo chơi.
Hôm nào cũng vậy, cứ màn đêm buông xuống liền tìm chốn nghỉ ngơi, trời chưa sáng lại rời giường gấp rút lên đường, căn bản chẳng còn sức làm chuyện khác, ngay cả chuyện cá nước vui vầy cũng chỉ là tình cờ. Thế cho nên mắt thấy Lâm Yên Nhi khỏe như rồng như hổ đi săn bắt tình yêu mỗi ngày, Vệ Liễm khá bội phục.
... Tinh thần và thể lực thoạt nhìn tốt hơn y nhiều lắm.
Trước đây có đêm Vệ Liễm kiệt sức, hôm sau phải cưỡi chung một con ngựa với Cơ Việt, làm ánh mắt Lâm Yên Nhi vừa phấn khích vừa mờ ám, còn Tiêu Văn sau khi hiểu rõ thì hâm mộ ước ao.
Một nhóm bốn người, một người đổi nam nhân mỗi ngày, hai người dính với nhau như đôi sam, hắn nhìn được mà không ăn được, trái tim cứ bị dao cứa từng nhát.
Lâm Yên Nhi lại khác, bất kể ban đêm nàng điên cuồng thế nào thì sáng hôm sau vẫn cứ như không, tinh thần sung túc, thậm chí còn sảng khoái hơn.
Trái lại nếu không tìm được nam nhân thì nàng sẽ bất mãn uể oải cả người.
Vệ Liễm cảm thấy hơi kỳ lạ.
... Thể lực y dồi dào, đi đường mệt nhọc cộng thêm việc Cơ Việt tình cờ đòi hỏi đã chịu hết nổi, Lâm Yên Nhi chỉ là một cô nương với trình độ võ công bình thường, sao lại chẳng biết mệt như thế?
Nhưng thắc mắc đó y đâu dám mặt dày mày dạn đi hỏi thăm được.
Đề cập tới chuyện giường chiếu, Lâm Yên Nhi có thể thẳng thắn, còn y thì không.
Tối nay, Vệ Liễm đem thắc mắc của mình nói với Cơ Việt.
Hắn suy tư trong chốc lát rồi đáp: "Có lẽ nàng đang luyện một loại công pháp nào đó chăng? Chẳng phải Thánh Nữ cung trong giang hồ cũng luyện tà công hái dương bổ âm nhằm nâng công lực đó sao?"
Vệ Liễm bảo: "Ta cảm thấy với con người của Lâm Yên Nhi thì nàng không đến nỗi làm ra chuyện lợi mình hại người."
Cơ Việt nhắc y: "Em chớ quên, nàng chỉ làm đúng một lần với mỗi nam nhân."
"Bởi tính nàng có mới nới cũ, không quay đầu ăn cỏ cũ thật sao?" Cơ Việt bình tĩnh phân tích: "Hay chính là vì làm nhiều lần sẽ gây hại cho nam tử, nên nàng mới dừng tay đúng lúc."
Vệ Liễm nhíu mày: "Ta vẫn cảm thấy nàng không dựa vào phương pháp này để luyện công, bởi võ công của nàng đâu có cao."
"Mục đích chưa chắc nhằm để nâng trình độ võ công." Cơ Việt nói: "Vì có loại võ công muốn luyện sẽ phải gánh chịu cắn trả, mà là nàng... muốn kéo dài tính mạng."
"Nhưng nàng từng nói nàng trời sinh lang thang, không hề giống như bị ép buộc, ngược lại còn thích thú..." Vệ Liễm cực kỳ nhạy bén, y biết Lâm Yên Nhi không nói dối. Nàng chẳng hề có nỗi khổ tâm nào cả, mà thật sự coi chuyện giường chiếu là thú vui.
Cũng không hề thích Tiêu Văn.
Vệ Liễm nói tới đó thì đột nhiên dừng lại, tựa hồ hiểu ra điều gì.
"Xem ra em cũng nghĩ tới." Cơ Việt thấy vẻ mặt của y, bèn nở nụ cười: "A Liễm từng nói, Lâm Yên Nhi gặp nạn nên mắc chứng phân ly."
Bảy năm trước, Tiêu Văn gặp Lâm Yên Nhi, nàng nói nàng rất chán ghét chuyện nam nữ.
Mặc dù chưa trải qua, nhưng cảm thấy chán ghét theo bản năng.
Vì sao nàng lại chán ghét điều mà nàng chưa từng trải qua?
Thật sự nàng... chưa từng trải qua sao?
Vệ Liễm chậm rãi nói: "Nếu như một cô nương giữ mình trong sạch, nhưng bởi vì nguyên nhân nào đó khiến thân thể buộc phải mây mưa với nam nhân để kéo dài tính mạng, bị tình dục kiểm soát, vậy mỗi ngày sống sót đối với nàng mà nói là một chuỗi ngày thống khổ."
Nhưng nàng chưa muốn chết.
"Và khi thống khổ quá mức, không thể chịu đựng, nàng đã chia ra một nhân cách mới để thay thế mình chịu đựng ký ức khi ở bên mỗi nam nhân và nỗi đau dai dẳng hơn trong tương lai."
"Ta vẫn cảm thấy Lâm Yên Nhi khác người bình thường." Vệ Liễm suy tư: "Nàng từng nhìn trộm chúng ta... người bình thường không ai làm vậy."
Quả thật trên đời vẫn có kẻ bản chất hèn mọn, lén lút rình rập người khác, còn Lâm Yên Nhi hiển nhiên không phải.
Đơn giản là nàng quá đơn thuần... chẳng biết xấu hổ.
Điều này không mang ý nghĩa xấu, mà là sự thực khách quan.
Nàng chỉ là một nhân cách con, sinh ra để gánh chịu nỗi thống khổ của nhân cách chủ, thế nên nhân cách của nàng không hoàn chỉnh. So với người bình thường, nàng thiếu xấu hổ và chân tình - hai thứ cảm xúc rất quan trọng.
Nhân cách chủ biết xấu hổ và tự trọng, cực kỳ chán ghét vì thân thể không tự kiềm chế được của mình, chuyện ngủ với hết nam tử này đến nam tử khác làm nàng cảm thấy khổ sở và buồn nôn. Trong tình huống đó, nàng ảo tưởng mãnh liệt rằng mình có thể vứt bỏ tâm trạng xấu hổ, để không còn cảm thấy nhục nhã giày vò nữa.
Và để đáp ứng yêu cầu của nàng, một nhân cách trời sinh lang thang, đa tình, vô cảm xuất hiện theo thời thế, thay nàng gánh chịu tất cả.
… Điều này phù hợp với một trong những nguyên nhân xuất hiện của chứng phân ly: nhân cách con được sinh ra để bảo vệ nhân cách chủ.
Lâm Yên Nhi là người Lương, đồng thời từng trải qua kí ức chẳng mấy tốt đẹp ở nước Lương, cho nên sau khi mắc chứng phân ly, nhân cách chủ đánh mất đoạn ký ức không vui kia, nhưng vẫn cực kỳ bài xích quê hương mình, trong tiềm thức lại chán ghét chuyện nam nữ.
Hẳn là nhân cách chủ biết nhân cách con tồn tại, bởi năm đó nàng từng nói câu "Nàng sắp tới", chính là dự cảm nhân cách con sắp kiểm soát thân thể, cho nên suốt đêm rời khỏi thung lũng. Nàng không muốn để cho nhân cách lang thang kia ở cùng với Tiêu Văn.
"Nhân cách con trời sinh lang thang, cần nam nhân để thỏa mãn, vừa vặn rất phù hợp với thân thể này. Hơn nữa nhân cách chủ lại muốn trốn tránh, dần dần, Lâm Yên Nhi này chiếm cứ quyền kiểm soát thân thể. Hẳn Lâm Yên Nhi này không biết đến sự tồn tại của nhân cách chủ, thậm chí còn không biết mình chỉ là một nhân cách con." Vệ Liễm phân tích: "Nhân cách chủ không muốn lộ diện, có lẽ vì nàng yêu Tiêu Văn, nên chẳng còn mặt mũi nào gặp hắn, nàng cảm thấy thân thể mình không xứng với hắn."
"Lâm Yên Nhi này nói nàng là con gái của một thương nhân buôn hương liệu người Trung Nguyên, từng định cư tại nước Lương không phải lời nói dối. Bởi nhân cách con tưởng mình có trí nhớ đầy đủ nên nàng nghĩ mình nói thật." Vệ Liễm nói: "Nhưng thực tế thì không phải."
Lâm Yên Nhi thật - sinh ra và lớn lên tại nước Lương.
"Chỉ có người thắt chuông mới cởi được chuông, nếu muốn thôi miên để dẫn Lâm Yên Nhi thật ra thì chúng ta phải nắm được nhược điểm của nàng."
"Đó là Tiêu Văn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất