Sau Khi Gánh Khoản Nợ Triệu Đô La, Tôi Mở Nhà Máy Ở Niên Đại
Chương 1: Sống Lại
“Anh trai cháu bị thiêu thành như vậy, ba cháu còn đang ở ICU, nhà cháu còn nợ gần hai triệu đô, mà cháu còn muốn mượn tiền tôi nữa, cháu định trả thế nào?”
Giọng nói của người đàn ông vang lên trong phòng không kiêng nể gì.
Trả lời người đàn ông này là một cô gái, chỉ nghe cô bé ăn nói khép nép nói: “Chú Phương, lần này cháu không mượn nhiều lắm, chỉ năm nghìn đồng thôi, thành tích học tập của cháu rất tốt, khi lấy được tiền thưởng thi tốt nghiệp trung học cháu nhất định sẽ trả lại cho chú trước.”
“A, chỉ năm nghìn đồng, nói thật nhẹ nhàng,” Người đàn ông cười nhạo, “Nhạc Nhạc, nhà cháu còn nợ chú hơn hai mươi triệu đó, cho tới bây giờ chú cũng chưa từng đuổi theo ba cháu đòi đâu.”
Cô gái không nói gì nữa, giọng người đàn ông lại vang lên, lúc này đây trong giọng nói của ông ta mang theo sự ghê tởm, “Nhạc Nhạc, chú là đàn ông có máu có thịt, cháu trưởng thành thành như vậy, lại ở trước mắt chú lúc ẩn lúc hiện, chú cũng rất thèm ăn. Dù sao nhà cháu cũng không có tiền, không bằng đi theo chú trước.”
“Cháu đi theo chú, tiền nhà cháu nợ không chỉ không cần trả, tiền trị liệu của cha cháu, tiền thuốc men của anh cháu, còn có cuộc sống của cháu và mẹ, tất cả đều do chú quản. Cháu yên tâm đi, cháu nên đi học thì đi học, cháu không nói, chú không nói, ai cũng sẽ không biết.”
Thôi Trường Gia đi theo em gái đến, đứng ở bên ngoài phòng VIP của quán cà phê cuối cùng cũng không nhịn được nữa, cô cất điện thoại di động vào trong túi áo khoác, đạp một cước mở cửa phòng ra.
Trong phòng được trang hoàng tinh xảo, người đàn ông trung niên bụng phệ đang muốn túm lấy thiếu nữ, muốn ôm thiếu nữ kia vào trong lòng mình chính là em gái ruột của Thôi Trường Gia, Thôi Trường Nhạc!
Thôi Trường Gia nhanh chóng chạy tới, kéo Thôi Trường Nhạc mười bảy tuổi ra sau lưng mình, cầm lấy bình cà phê trên bàn ném về phía người đàn ông trung niên…
Chất lỏng màu nâu theo áo sơ mi trắng của người đàn ông chảy xuống, cái bụng bự mập mạp đầy mỡ hiện ra, hết sức ghê tởm.
Phương Bằng Trình run rẩy nhìn chất lỏng trên áo sơ mi, tức giận kêu lên, “Thôi Trường Gia, cô phát điên cái gì vậy, cẩn thận chọc tôi nóng tôi sẽ khiến cho các người người không sống nổi ở Châu Thành!”
Phương Bằng Trình là người vận chuyển hậu cần, người có chút tiền tài, nhìn thấy người đến là Thôi Trường Gia, ban đầu ông ta còn rất bình tĩnh, ai mà không biết con gái lớn của Thôi Văn Tuyền Thôi Trường Gia là một bao cỏ nhu nhược, không nghĩ tới cô vừa đi lên đã động thủ, chờ ông ta cuống quít đứng lên thì đã muộn, hơn nửa bình cà phê đều đổ lên người ông ta.
Thôi Trường Gia chạy như bay đến đây, bím tóc đuôi ngựa trên ót đã rối loạn, trên áo khoác kaki bị mưa ướt loang lổ, tóc mái hơi ẩm gắt gao dán ở trên da đầu, có vẻ vô cùng chật vật. Nhưng dù cô chật vật thế nào đi nữa, cũng không che giấu được sự lạnh lùng và hận ý trong ánh mắt cô!
Thôi Trường Gia xắn tay áo lên, há mồm mắng, “Còn dám để cho chúng tôi không sống nổi ở đây nữa, súc sinh nhà ông không sợ mất mặt sao!”
Bị một tiểu bối chỉ vào mũi mắng, Phương Bằng Trình đen mặt, “Cô nói đạo lý một chút được hay không, là em gái cô tới tìm tôi vay tiền trước, là cô ta muốn nhờ tôi giúp đỡ.”
Phương Bằng Trình còn chưa nói xong, đĩa trái cây đã đập tới, ông ta vội vàng né tránh, cái đĩa rơi trên mặt đất, tiếng va đập vang ầm ầm, trong khoảnh khắc đó, trong phòng đã là một mảnh hỗn độn!
Phương Bằng Trình bị chọc giận, “Thôi Trường Gia, cô dám!”
Giọng nói của người đàn ông vang lên trong phòng không kiêng nể gì.
Trả lời người đàn ông này là một cô gái, chỉ nghe cô bé ăn nói khép nép nói: “Chú Phương, lần này cháu không mượn nhiều lắm, chỉ năm nghìn đồng thôi, thành tích học tập của cháu rất tốt, khi lấy được tiền thưởng thi tốt nghiệp trung học cháu nhất định sẽ trả lại cho chú trước.”
“A, chỉ năm nghìn đồng, nói thật nhẹ nhàng,” Người đàn ông cười nhạo, “Nhạc Nhạc, nhà cháu còn nợ chú hơn hai mươi triệu đó, cho tới bây giờ chú cũng chưa từng đuổi theo ba cháu đòi đâu.”
Cô gái không nói gì nữa, giọng người đàn ông lại vang lên, lúc này đây trong giọng nói của ông ta mang theo sự ghê tởm, “Nhạc Nhạc, chú là đàn ông có máu có thịt, cháu trưởng thành thành như vậy, lại ở trước mắt chú lúc ẩn lúc hiện, chú cũng rất thèm ăn. Dù sao nhà cháu cũng không có tiền, không bằng đi theo chú trước.”
“Cháu đi theo chú, tiền nhà cháu nợ không chỉ không cần trả, tiền trị liệu của cha cháu, tiền thuốc men của anh cháu, còn có cuộc sống của cháu và mẹ, tất cả đều do chú quản. Cháu yên tâm đi, cháu nên đi học thì đi học, cháu không nói, chú không nói, ai cũng sẽ không biết.”
Thôi Trường Gia đi theo em gái đến, đứng ở bên ngoài phòng VIP của quán cà phê cuối cùng cũng không nhịn được nữa, cô cất điện thoại di động vào trong túi áo khoác, đạp một cước mở cửa phòng ra.
Trong phòng được trang hoàng tinh xảo, người đàn ông trung niên bụng phệ đang muốn túm lấy thiếu nữ, muốn ôm thiếu nữ kia vào trong lòng mình chính là em gái ruột của Thôi Trường Gia, Thôi Trường Nhạc!
Thôi Trường Gia nhanh chóng chạy tới, kéo Thôi Trường Nhạc mười bảy tuổi ra sau lưng mình, cầm lấy bình cà phê trên bàn ném về phía người đàn ông trung niên…
Chất lỏng màu nâu theo áo sơ mi trắng của người đàn ông chảy xuống, cái bụng bự mập mạp đầy mỡ hiện ra, hết sức ghê tởm.
Phương Bằng Trình run rẩy nhìn chất lỏng trên áo sơ mi, tức giận kêu lên, “Thôi Trường Gia, cô phát điên cái gì vậy, cẩn thận chọc tôi nóng tôi sẽ khiến cho các người người không sống nổi ở Châu Thành!”
Phương Bằng Trình là người vận chuyển hậu cần, người có chút tiền tài, nhìn thấy người đến là Thôi Trường Gia, ban đầu ông ta còn rất bình tĩnh, ai mà không biết con gái lớn của Thôi Văn Tuyền Thôi Trường Gia là một bao cỏ nhu nhược, không nghĩ tới cô vừa đi lên đã động thủ, chờ ông ta cuống quít đứng lên thì đã muộn, hơn nửa bình cà phê đều đổ lên người ông ta.
Thôi Trường Gia chạy như bay đến đây, bím tóc đuôi ngựa trên ót đã rối loạn, trên áo khoác kaki bị mưa ướt loang lổ, tóc mái hơi ẩm gắt gao dán ở trên da đầu, có vẻ vô cùng chật vật. Nhưng dù cô chật vật thế nào đi nữa, cũng không che giấu được sự lạnh lùng và hận ý trong ánh mắt cô!
Thôi Trường Gia xắn tay áo lên, há mồm mắng, “Còn dám để cho chúng tôi không sống nổi ở đây nữa, súc sinh nhà ông không sợ mất mặt sao!”
Bị một tiểu bối chỉ vào mũi mắng, Phương Bằng Trình đen mặt, “Cô nói đạo lý một chút được hay không, là em gái cô tới tìm tôi vay tiền trước, là cô ta muốn nhờ tôi giúp đỡ.”
Phương Bằng Trình còn chưa nói xong, đĩa trái cây đã đập tới, ông ta vội vàng né tránh, cái đĩa rơi trên mặt đất, tiếng va đập vang ầm ầm, trong khoảnh khắc đó, trong phòng đã là một mảnh hỗn độn!
Phương Bằng Trình bị chọc giận, “Thôi Trường Gia, cô dám!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất