Chương 17: Cá chép vượt cửa rồng 15
Dung Dữ: Tao nên làm gì mới có chứng cứ nói với ngài Cố, mời hắn hỗ trợ làm Trương Văn Phàm phá sản nhỉ?
Cố Minh Hoài không thể nào mới nghe hắn kể suông đã làm người ta 'chết' được, phải có một lý do.
Vòng Huyết Ngọc: Sao không không anh lại nghĩ đến chuyện ôm đùi vậy, chẳng lẽ không phải tự thân tàn nhẫn bá đạo giúp nguyên chủ trả thù hả? Chuyện này không phù hợp với thiết lập tính cách của anh!
Dung Dữ: Vậy thì đúng là hiểu lầm lớn, dù ở thế giới của tao tao cũng lười động tay, đều để thuộc hạ đi làm đây. Mạng lưới giao thiệp cũng là một loại sức mạnh. Sao mày có thể phủ định nó chứ?
Vòng Huyết Ngọc không thể phản bác.
Dưới tình huống có thang leo lên mây, Đại ma vương không chịu được một chút khổ đương nhiên không thể leo từng bậc lên được, bởi hắn sinh ra đã ở trên mây rồi.
Vòng Huyết Ngọc: Anh kể chuyện của nguyên chủ cho hắn là được, có lẽ hắn sẽ giúp anh xả giận. Chỉ là kiến nghị đợi thêm, sau khi độ hảo cảm của hắn tăng lên thì tỷ lệ thành công sẽ cao hơn.
Dung Dữ: Cảm ơn đã nhắc nhở.
Vòng Huyết Ngọc: Không có gì.
Vòng Huyết Ngọc:...
Tại sao nó lại bày mưu tính kế cho Đại ma vương vậy! Không phải nói không được giúp gì hả!
Dung Dữ ngâm nga một bài hát, mắt cũng không chớp làm một pha penta kills, chơi được mấy trận lại bảo trò này quá gà, lại chuyển sang chơi trò khác.
Cố Minh Hoài nghe cậu thanh niên đang ngâm nga phía đối diện, ngón tay đang di chuyển chuột khựng lại: "Cậu đang vui à?"
Lúc ở nhà chưa từng nghe cá nhỏ ngâm nga thế này.
"Đúng vậy, không khí bên ngoài thật trong lành, sau này tôi muốn thường xuyên ra ngoài." Dung Dữ mong đợi hỏi, "Ngày mai tôi đến công ty với anh nữa được không?"
Cố Minh Hoài suy nghĩ chốc lát, đồng ý: "Không được đi lung tung, không được rời khỏi tầm mắt tôi."
"Được thôi." Dung Dữ khoái trá đáp.
Đến trưa cũng không có chuyện gì xảy ra. Cố Minh Hoài vùi đầu vào đống công việc, Dung Dữ thì đắm chìm vào trò chơi.
Thời gian dần trôi qua, Vòng Huyết Ngọc bất thình lình nhắc nhở: Cảnh báo, nguồn nước hiện tại là 50%.
Dung Dữ cúi đầu nhìn hai chân đã mơ hồ chuẩn bị khép lại, vảy chỗ eo như có như không.
Dung Dữ: Sao mày không nói sớm!
Vòng Huyết Ngọc: Sao tôi không nói sớm! Giá trị nguồn nước 55%, 54%, 53%, 53%, 51% tôi đều nhắc anh, mà anh chơi tự động chặn tiếng của tôi.
Dung Dữ ném chuột sang bên: "Hừ, phiền phức."
Cố Minh Hoài bị hành động của hắn quấy rầy, cũng ngẩng đầu lên.
"Phòng vệ sinh ở đâu?" Dung Dữ hỏi.
Cố Minh Hoài: "Muốn đi vệ sinh à?"
Dung Dữ đáp: "Không phải."
Đang nói chuyện nguồn nước lại giảm 1%, hoàn toàn vượt khỏi trị số an toàn.
Cố Minh Hoài hiểu ngay lập tức, đứng dậy đi qua phía Dung Dữ.
Quần mặc ban đầu đã bị cởi ra rơi trên sàn, dưới bàn làm việc là một đuôi cá đỏ xinh đẹp.
Cố Minh Hoài vừa nhìn đã thấy da đầu tê dại, lập tức đi khóa trái cửa phòng, bế Dung Dữ vào phòng tắm, mở nước bồn.
Vừa bế vừa bình tĩnh nghĩ, đã đụng vào cái đuôi, vậy bộ quần áo này không thể mặc nữa.
"Trước khi biến thành đuôi không có cảm giác gì à?" Cố Minh Hoài nhíu mày.
Dung Dữ ngồi trong bồn tắm, giọng oan ức: "Mê chơi game quá, trận vừa nãy tôi sắp thắng rồi."
Cố Minh Hoài nhìn hắn, vẻ mặt rất lạnh: "Cậu còn oan ức à? Cậu như vậy sao sau này tôi yên tâm dẫn cậu ra ngoài?"
Dung Dữ vội vàng nắm cổ tay anh: "Anh đã đồng ý với tôi, không thể nhốt tôi trong nhà, không cho đổi ý."
"Nhốt trong nhà còn tốt hơn trong phòng thí nghiệm." Cố Minh Hoài rút tay về, hiển nhiên chưa hết giận.
Là Dung Dữ luôn đảm bảo với anh, có thể cảm giác được trước khi thiếu nước, sẽ không hiện hình, nên anh mới dám dẫn người ra ngoài.
Thế mà bản thân cậu cá nhỏ này lại chưa bao giờ để ý.
Nếu như khi nãy có người thứ ba vào phòng làm việc, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Dung Dữ cam đoan: "Lần sau tôi nhất định sẽ chú ý."
Cố Minh Hoài mặt lanh: "Không có lần sau."
Dung Dữ dùng bàn chân câu lấy anh.
Hông Cô Minh Hoài bị bàn chân cọ đến phát ngứa, hô hấp rối loạn, xấu hổ quay đầu: "Đừng cọ---"
Lời nói ngừng lại.
Vốn là Dung Dữ mới thiếu nước, nhưng vừa vào nước đã khôi phục lại hai chân. Từ eo trở xuống bị nước che lại, hai đầu gối gác lên bồn tắm, giọt nước dọc theo đường cong bắp chân chảy xuống mắt cá. Mi mắt xinh đẹp như phủ lớp sương mỏng, hai cánh môi lại hồng hồng.
Yêu tinh đầu độc lòng người cùng lắm chỉ như thế này mà thôi.
Ánh mắt Cố Minh Hoài hơi chăm chú, bỗng nhiên có suy nghĩ vô cùng hoang đường.
May là đôi chân này khép lại.
Nếu không hôm nay anh với cá nhỏ chắc chắn có một người chết trong phòng tắm.*
(Ý là hoặc là CMH bị ép khô hoặc là DD bị chịch chết =))))))
--
Trợ lý tới phòng làm việc nộp báo cáo, gõ thấy không ai đáp, cửa cũng bị khóa trái, mới gãi đầu quay về làm việc tiếp.
Mới làm một nửa lại nhận được điện thoại của ông chủ, nói hắn mang hai bộ quần áo đến phòng làm việc. Một bộ mua size ông chủ Cố, bộ còn lại nhỏ hơn một size, rõ ràng là cho cậu trai kia.
Trợ lý lập tức suy nghĩ bậy bạ.
Chẳng lẽ hai người họ play văn phòng hả...
Chờ hắn lên lầu, cửa phòng đã mở, bên trong không một bóng người. Trợ lý âm thầm liếc cái quần nằm dưới bàn làm việc, chính là cái quần sáng nay cậu trai đó mặc.
Suy đoán đã được chứng thực.
Ông chủ Cố đúng là dẫn cậu trai đó đến phòng làm việc chơi trò bậy bạ.
Bây giờ có lẽ đang ứ ừ trong phòng tắm.
Trợ lý đặt hai bộ đồ xuống: "Chủ tịch Cố, quần áo của ngài tôi đặt trên ghế, tôi đi trước." Vừa nói vừa vô cùng tinh ý đi ra, còn tiện tay đóng cửa.
Trợ lý đứng trước cửa thở phào một hơi.
Ông chủ Cố lần này ra tay đúng là nhanh.
Cố Minh Hoài nghe được tiếng đóng cửa mới từ đi ra, cầm quần áo trên ghế lên đưa cho Dung Dữ: "Tự mặc vào."
Độ lười của Dung Dữ đã lên một level mới: "Anh không thể mặc cho tôi ư?"
Cố Minh Hoài cảm thấy cần phải dạy cậu cá nhỏ này ý thức được nguy hiểm: "Cá Nhỏ à, không phải tất cả mọi người đều là chính nhân quân tử, trong xã hội thượng lưu này không chỉ có những người hứng thú với con gái, mà còn có những người thích con trai, nhất là người đẹp như em."
Chẳng hạn như tôi. Cố Minh Hoài âm thầm bổ sung trong lòng.
Anh phải thừa nhận rằng mình đối xử đặc biệt với cá nhỏ. Dù là chuyện hôm qua hôn xong anh không súc miệng mà lại đi tắm nước lạnh cho tỉnh táo, hôm nay tim lại đập thình thịch vì thấy dáng vẻ này của cá nhỏ, hay là từ sáng đến giờ nhìn anh như đang bận rộn làm việc nhưng thật ra liên tục sững người, cứ phân tâm suy nghĩ không biết cá nhỏ đang làm gì... Tất cả những chuyện này đều thể hiện rằng không phải anh không có ý gì với cậu cá này.
Kể đến cũng buồn cười, một người đàn ông hai mươi tám tuổi mới biết yêu, tình yêu vội vàng đến như cơn gió lốc vậy.
Anh không thể tiếp tục lừa mình dối người được nữa. Nhưng bảo anh làm chuyện gì với cậu cá nhỏ ngây ngô này, Cố Minh Hoài tự cảm thấy anh không cầm thú đến vậy.
Vẻ mặt người đàn ông nghiêm túc: "Đừng không phòng bị với người khác như vậy, người mơ ước em không ít, phải biết cách bảo vệ tốt bản thân."
Dung Dữ nghiêng đầu.
Cố Minh Hoài quay sang chỗ khác, sợ bị nhìn thấu vẻ hốt hoảng dưới mặt nạ bình tĩnh.
Dung Dữ cười nói: "Ngài Cố đang khen tôi đẹp ư?"
... Cậu cá ngây thơ này căn bản không nắm được trọng điểm!
Cố Minh Hoài xoay đầu định tiếp tục giảng giải, liền đối diện với cặp mắt như nhìn thấu tất cả.
Dung Dữ nằm trong bồn tắm nhìn anh, giọng điệu từ ngây thơ chuyển sang mị hoặc.
Tựa hải yêu dụ dỗ người xuống nước, cùng chìm vào đáy biển sâu.
"Tôi không ngại anh có hứng thú với tôi, ngài Cố à."
Cố Minh Hoài không thể nào mới nghe hắn kể suông đã làm người ta 'chết' được, phải có một lý do.
Vòng Huyết Ngọc: Sao không không anh lại nghĩ đến chuyện ôm đùi vậy, chẳng lẽ không phải tự thân tàn nhẫn bá đạo giúp nguyên chủ trả thù hả? Chuyện này không phù hợp với thiết lập tính cách của anh!
Dung Dữ: Vậy thì đúng là hiểu lầm lớn, dù ở thế giới của tao tao cũng lười động tay, đều để thuộc hạ đi làm đây. Mạng lưới giao thiệp cũng là một loại sức mạnh. Sao mày có thể phủ định nó chứ?
Vòng Huyết Ngọc không thể phản bác.
Dưới tình huống có thang leo lên mây, Đại ma vương không chịu được một chút khổ đương nhiên không thể leo từng bậc lên được, bởi hắn sinh ra đã ở trên mây rồi.
Vòng Huyết Ngọc: Anh kể chuyện của nguyên chủ cho hắn là được, có lẽ hắn sẽ giúp anh xả giận. Chỉ là kiến nghị đợi thêm, sau khi độ hảo cảm của hắn tăng lên thì tỷ lệ thành công sẽ cao hơn.
Dung Dữ: Cảm ơn đã nhắc nhở.
Vòng Huyết Ngọc: Không có gì.
Vòng Huyết Ngọc:...
Tại sao nó lại bày mưu tính kế cho Đại ma vương vậy! Không phải nói không được giúp gì hả!
Dung Dữ ngâm nga một bài hát, mắt cũng không chớp làm một pha penta kills, chơi được mấy trận lại bảo trò này quá gà, lại chuyển sang chơi trò khác.
Cố Minh Hoài nghe cậu thanh niên đang ngâm nga phía đối diện, ngón tay đang di chuyển chuột khựng lại: "Cậu đang vui à?"
Lúc ở nhà chưa từng nghe cá nhỏ ngâm nga thế này.
"Đúng vậy, không khí bên ngoài thật trong lành, sau này tôi muốn thường xuyên ra ngoài." Dung Dữ mong đợi hỏi, "Ngày mai tôi đến công ty với anh nữa được không?"
Cố Minh Hoài suy nghĩ chốc lát, đồng ý: "Không được đi lung tung, không được rời khỏi tầm mắt tôi."
"Được thôi." Dung Dữ khoái trá đáp.
Đến trưa cũng không có chuyện gì xảy ra. Cố Minh Hoài vùi đầu vào đống công việc, Dung Dữ thì đắm chìm vào trò chơi.
Thời gian dần trôi qua, Vòng Huyết Ngọc bất thình lình nhắc nhở: Cảnh báo, nguồn nước hiện tại là 50%.
Dung Dữ cúi đầu nhìn hai chân đã mơ hồ chuẩn bị khép lại, vảy chỗ eo như có như không.
Dung Dữ: Sao mày không nói sớm!
Vòng Huyết Ngọc: Sao tôi không nói sớm! Giá trị nguồn nước 55%, 54%, 53%, 53%, 51% tôi đều nhắc anh, mà anh chơi tự động chặn tiếng của tôi.
Dung Dữ ném chuột sang bên: "Hừ, phiền phức."
Cố Minh Hoài bị hành động của hắn quấy rầy, cũng ngẩng đầu lên.
"Phòng vệ sinh ở đâu?" Dung Dữ hỏi.
Cố Minh Hoài: "Muốn đi vệ sinh à?"
Dung Dữ đáp: "Không phải."
Đang nói chuyện nguồn nước lại giảm 1%, hoàn toàn vượt khỏi trị số an toàn.
Cố Minh Hoài hiểu ngay lập tức, đứng dậy đi qua phía Dung Dữ.
Quần mặc ban đầu đã bị cởi ra rơi trên sàn, dưới bàn làm việc là một đuôi cá đỏ xinh đẹp.
Cố Minh Hoài vừa nhìn đã thấy da đầu tê dại, lập tức đi khóa trái cửa phòng, bế Dung Dữ vào phòng tắm, mở nước bồn.
Vừa bế vừa bình tĩnh nghĩ, đã đụng vào cái đuôi, vậy bộ quần áo này không thể mặc nữa.
"Trước khi biến thành đuôi không có cảm giác gì à?" Cố Minh Hoài nhíu mày.
Dung Dữ ngồi trong bồn tắm, giọng oan ức: "Mê chơi game quá, trận vừa nãy tôi sắp thắng rồi."
Cố Minh Hoài nhìn hắn, vẻ mặt rất lạnh: "Cậu còn oan ức à? Cậu như vậy sao sau này tôi yên tâm dẫn cậu ra ngoài?"
Dung Dữ vội vàng nắm cổ tay anh: "Anh đã đồng ý với tôi, không thể nhốt tôi trong nhà, không cho đổi ý."
"Nhốt trong nhà còn tốt hơn trong phòng thí nghiệm." Cố Minh Hoài rút tay về, hiển nhiên chưa hết giận.
Là Dung Dữ luôn đảm bảo với anh, có thể cảm giác được trước khi thiếu nước, sẽ không hiện hình, nên anh mới dám dẫn người ra ngoài.
Thế mà bản thân cậu cá nhỏ này lại chưa bao giờ để ý.
Nếu như khi nãy có người thứ ba vào phòng làm việc, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Dung Dữ cam đoan: "Lần sau tôi nhất định sẽ chú ý."
Cố Minh Hoài mặt lanh: "Không có lần sau."
Dung Dữ dùng bàn chân câu lấy anh.
Hông Cô Minh Hoài bị bàn chân cọ đến phát ngứa, hô hấp rối loạn, xấu hổ quay đầu: "Đừng cọ---"
Lời nói ngừng lại.
Vốn là Dung Dữ mới thiếu nước, nhưng vừa vào nước đã khôi phục lại hai chân. Từ eo trở xuống bị nước che lại, hai đầu gối gác lên bồn tắm, giọt nước dọc theo đường cong bắp chân chảy xuống mắt cá. Mi mắt xinh đẹp như phủ lớp sương mỏng, hai cánh môi lại hồng hồng.
Yêu tinh đầu độc lòng người cùng lắm chỉ như thế này mà thôi.
Ánh mắt Cố Minh Hoài hơi chăm chú, bỗng nhiên có suy nghĩ vô cùng hoang đường.
May là đôi chân này khép lại.
Nếu không hôm nay anh với cá nhỏ chắc chắn có một người chết trong phòng tắm.*
(Ý là hoặc là CMH bị ép khô hoặc là DD bị chịch chết =))))))
--
Trợ lý tới phòng làm việc nộp báo cáo, gõ thấy không ai đáp, cửa cũng bị khóa trái, mới gãi đầu quay về làm việc tiếp.
Mới làm một nửa lại nhận được điện thoại của ông chủ, nói hắn mang hai bộ quần áo đến phòng làm việc. Một bộ mua size ông chủ Cố, bộ còn lại nhỏ hơn một size, rõ ràng là cho cậu trai kia.
Trợ lý lập tức suy nghĩ bậy bạ.
Chẳng lẽ hai người họ play văn phòng hả...
Chờ hắn lên lầu, cửa phòng đã mở, bên trong không một bóng người. Trợ lý âm thầm liếc cái quần nằm dưới bàn làm việc, chính là cái quần sáng nay cậu trai đó mặc.
Suy đoán đã được chứng thực.
Ông chủ Cố đúng là dẫn cậu trai đó đến phòng làm việc chơi trò bậy bạ.
Bây giờ có lẽ đang ứ ừ trong phòng tắm.
Trợ lý đặt hai bộ đồ xuống: "Chủ tịch Cố, quần áo của ngài tôi đặt trên ghế, tôi đi trước." Vừa nói vừa vô cùng tinh ý đi ra, còn tiện tay đóng cửa.
Trợ lý đứng trước cửa thở phào một hơi.
Ông chủ Cố lần này ra tay đúng là nhanh.
Cố Minh Hoài nghe được tiếng đóng cửa mới từ đi ra, cầm quần áo trên ghế lên đưa cho Dung Dữ: "Tự mặc vào."
Độ lười của Dung Dữ đã lên một level mới: "Anh không thể mặc cho tôi ư?"
Cố Minh Hoài cảm thấy cần phải dạy cậu cá nhỏ này ý thức được nguy hiểm: "Cá Nhỏ à, không phải tất cả mọi người đều là chính nhân quân tử, trong xã hội thượng lưu này không chỉ có những người hứng thú với con gái, mà còn có những người thích con trai, nhất là người đẹp như em."
Chẳng hạn như tôi. Cố Minh Hoài âm thầm bổ sung trong lòng.
Anh phải thừa nhận rằng mình đối xử đặc biệt với cá nhỏ. Dù là chuyện hôm qua hôn xong anh không súc miệng mà lại đi tắm nước lạnh cho tỉnh táo, hôm nay tim lại đập thình thịch vì thấy dáng vẻ này của cá nhỏ, hay là từ sáng đến giờ nhìn anh như đang bận rộn làm việc nhưng thật ra liên tục sững người, cứ phân tâm suy nghĩ không biết cá nhỏ đang làm gì... Tất cả những chuyện này đều thể hiện rằng không phải anh không có ý gì với cậu cá này.
Kể đến cũng buồn cười, một người đàn ông hai mươi tám tuổi mới biết yêu, tình yêu vội vàng đến như cơn gió lốc vậy.
Anh không thể tiếp tục lừa mình dối người được nữa. Nhưng bảo anh làm chuyện gì với cậu cá nhỏ ngây ngô này, Cố Minh Hoài tự cảm thấy anh không cầm thú đến vậy.
Vẻ mặt người đàn ông nghiêm túc: "Đừng không phòng bị với người khác như vậy, người mơ ước em không ít, phải biết cách bảo vệ tốt bản thân."
Dung Dữ nghiêng đầu.
Cố Minh Hoài quay sang chỗ khác, sợ bị nhìn thấu vẻ hốt hoảng dưới mặt nạ bình tĩnh.
Dung Dữ cười nói: "Ngài Cố đang khen tôi đẹp ư?"
... Cậu cá ngây thơ này căn bản không nắm được trọng điểm!
Cố Minh Hoài xoay đầu định tiếp tục giảng giải, liền đối diện với cặp mắt như nhìn thấu tất cả.
Dung Dữ nằm trong bồn tắm nhìn anh, giọng điệu từ ngây thơ chuyển sang mị hoặc.
Tựa hải yêu dụ dỗ người xuống nước, cùng chìm vào đáy biển sâu.
"Tôi không ngại anh có hứng thú với tôi, ngài Cố à."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất