Sau Khi Gây Thù Với Chủ Thần

Chương 2: Mở đầu

Trước Sau
Tác giả: Phù Bạch Khúc.

Chuyển ngữ: Nô lệ của deadline.

Đọc truyện vui vẻ, hoan nghênh sửa lỗi chính tả ????

———

Mái xanh ngói đỏ, cột nhà chạm trổ. Cung điện Ma tộc nguy nga lộng lẫy, khắp nơi trang hoàng từng món đồ tinh xảo, chọn bừa một món cũng là bảo vật có giá trị liên thành. Minh châu được dùng làm đèn, ngọc phượng hoàng thì đúc thành bàn, thứ quý hiếm như lông chim Tước Tiên lại bị cắm trong bình để trang trí, da yêu thú Bạch hổ bị trải dài trên đất mặc người đạp lên.

Vàng ngọc lóa mắt, xa xỉ đến cùng cực, bất kỳ người nào nhìn thấy cũng phải đấm ngực dậm chân, tiếc hận than thở một câu phí của trời.

Nhưng trong mắt vị Ma vương vang danh Tam giới thì những thứ này chẳng qua chỉ là đồ tầm thường.

Mà bất kỳ món bảo bối nào trong cung điện này, vẻ đẹp đều không sánh bằng một phần triệu mỹ nhân đang nằm trên tháp kia.

Thanh niên lười biếng chống má, dựa vào tháp mềm, mái tóc tán loạn trước sau như vẩy mực, người khoác lớp áo đỏ. Môi như được thoa mật đỏ thắm của hải đường mùa xuân, nom mềm mại như hoa mùa hạ, sóng mắt tựa làn thu thủy, da trắng thắng tuyết đông. Ngay đuôi mắt lại điểm thêm nốt ruồi son nho nhỏ đầy duyên dáng.

Ngón tay thon dài chơi đùa đèn lưu ly đang tỏa ánh sáng rực rỡ, nhất thời làm người ta không biết cái nào chói mắt hơn. Đèn lưu ly kia nghìn vạn cũng khó mà có được, nhưng rơi vào tay thanh niên thì cũng chỉ là món đồ chơi giải trí.

Dung Dữ híp mắt, trông như đang cười, nhưng trên môi lại không có ý cười, làm người ta chẳng phân biệt được.

Phía dưới lụa là nhẹ bay, âm nhạc trụy lạc. Ở giữa là một thiếu niên đang múa, ánh mắt quyến rũ như tơ, hệt như một bảo vật trời ban.

Tiết Lan Châu vừa múa, trong đầu lại đang hỏi hệ thống: Hệ thống, bây giờ độ hảo cảm của Dung Dữ đối với tôi là bao nhiêu?

Hệ thống: Thưa ký chủ, là... -100.

Tiết Lan Châu: Chấm hỏi?

Có lầm không vậy? Đây là lần đầu hắn xuất hiện trước mặt Dung Dữ đấy, cái kỹ năng "Nhất vũ khuynh thành" này dù không thể kiếm điểm hảo cảm nhưng cũng không đến mức làm người ta ghét đến thế chứ?

Tiết Lan Châu vô cùng sợ hãi: Vậy hắn cứ nhìn tôi chằm chằm nãy giờ, là không phải thấy hứng thú với tôi mà là muốn giết tôi đó hả?

Hệ thống: Đúng vậy.

Tiết Lan Châu gào thét: Chuyện này không khoa học!

Tiết Lan Châu là một thần sử.

Muôn vàn thế giới này, mỗi một thế giới đều có một người nhận hết may mắn của đất trời, gọi tắt là nhân vật chính. Cuộc đời của nhân vật chính đã được sắp đặt sẵn, giúp thế giới vận hành, sau khi sống hết một đời mới sinh ra một nhân vật chính khác. Một khi nhân vật chính phạm phải sai lầm, thì sẽ làm cho cả thế giới sụp đổ.

Vì duy trì các thế giới nhỏ, vị Chủ thần trông coi hàng vạn thế giới lập ra cục Quản Lý Thời Không, rút các linh hồn đã chết ở các thế giới cho họ trở thành thần sử, ràng buộc với hệ thống chủ thần, đi tu sửa các tuyến thế giới xảy ra vấn đề.

Dung Dữ chính là người nhận hết may mắn trong thế giới 6666. Theo lý mà nói thì hắn vốn là nam chính thế giới này, trong cuộc đời của hắn cũng đã được sắp đặt sẵn một tình yêu đích thực.

Nhưng không biết chỗ nào có vấn đề, Dung Dữ lại không có một chút tình cảm đối với vị công chúa Thiên tộc, không chịu cùng nàng tu thành chánh quả.

Tuyến tình cảm của đứa con số mệnh là một trong những tuyến quan trọng của vận mệnh, tình cảm không diễn ra theo kịch bản mà vận mệnh sắp đặt thì thế giới 6666 này rất có thể sẽ bị sụp đổ.

Vì bảo vệ thế giới 6666, cục Quản Lý Thời Không đã phái rất nhiều thần sử đến giải quyết vấn đề này. Đầu tiên là Bộ Mai Mối phái người đến làm mai cho Dung Dữ và công chúa Thiên tộc, sau càng làm càng hỏng, cục Quản Lý Thời Không mới đổi biện pháp, lấy lùi làm tiến, để Bộ Công Lược phái người đi công lược Dung Dữ. Bạn đời là ai không quan trọng, dù sao Dung Dữ nhất định phải có một tình yêu đích thực.

Sau đó tất cả quay về trong thất bại.



Từ đầu chí cuối Dung Dữ vẫn là một Đại ma vương vô tình. Đến cuối cùng, hắn cũng phát hiện được mục đích của đám người ngoài thế giới này.

Lúc đầu Dung Dữ còn chưa giết người bừa bãi như thế, càng về sau giống như hắn nhận ra chuyện gì, cứ phát hiện bất kỳ người công lược nào là thẳng tay giết chết. Thần sử mà chết trong thế giới nhỏ, linh hồn sẽ lập tức bị đuổi về không gian chủ thần, không để người khác phát hiện bí mật của muôn vàn thế giới.

Mà đồng thời tất cả người trong thế giới nhỏ đều sẽ bị xóa sạch trí nhớ, quên đi thân phận mà thần sử sử dụng.

Chỉ có Dung Dữ nhớ.

Mỗi một người hắn đều nhớ.

Trước Tiết Lan Châu, đã có 107 thần sử đã chết trong tay Dung Dữ.

Cộng thêm Tiết Lan Châu nữa là 108 anh hùng.

Tiết Lan Châu vừa nghĩ đến đây, suýt nữa té xỉu ngay tại chỗ.

Hắn cũng đã hoàn thành khá nhiều nhiệm vụ thần sử, lúc nghe các tiền bối thất bại trở về nói Dung Dữ đáng sợ ra sao, hắn không để ý, xung phong nhận nhiệm vụ có độ khó cấp SSS này.

Bây giờ hắn rất muốn xuyên về tát chết cái người không biết trời cao đất dày là mình trong quá khứ.

Này thì khoe khoang! Cho mày chừa cái tội khoe khoang!

Mới vào độ hảo cảm đã -100, còn chơi cái gì nữa!

"Múa đi!" Giọng nói của thanh niên yêu dã lại hoa lệ như đàn Không đuôi phượng*, "Sao không múa nữa?"

Tiết Lan Châu run lên, sợ hãi nhận ra lúc nãy mình thất thần, động tác cũng dừng theo.

Cặp mắt đào hoa xinh đẹp lẳng lặng nhìn hắn, như đã biết rõ tất cả.

Tiết Lan Châu không múa được nữa, run rẩy quỳ mọp xuống: "Vương..."

Dung Dữ khẽ mỉm cười, ném đèn lưu ly trên tay xuống, "choang" một tiếng vỡ tan tành, mảnh vỡ sắc bén văng tung tóe khắp nơi.

Trên mặt Tiết Lan Châu bị mảnh vỡ cắt một đường máu.

"Múa!" Giọng nói này lạnh vô cùng.

Tiết Lan Châu khóc không ra nước mắt, không thể không nhắm mắt múa tiếp, hai chân giẫm phải mảnh vỡ lưu ly, bàn chân bị cắt đến loang lổ máu.

Mặc dù hệ thống mở che đậy cảm giác đau, nhưng Dung Dữ thật sự rất khủng bố, hắn không muốn đối mặt với tên biến thái này đâu!!!

Vất vả lắm mới múa xong, Tiết Lan Châu đã sớm nhễ nhại mồ hôi lạnh, không phải đau, chỉ là bị Dung Dữ dọa.

"Múa đẹp đấy." Dung Dữ cười lên, vừa dịu dàng lại xinh đẹp.

"Thưởng cho ngươi được chết toàn thây."

- --

"Sau đó thì sao?" Tuyên Diệu tò mò hỏi.

Cô nàng gia nhập cục Quản Lý Thời Không khá trễ, nên đây là lần đầu nghe chuyện về vị Đại ma vương này.



"Sau đó hả? Đại ma vương đó thức tỉnh rồi trốn đi, quậy cho các thế giới gà chó không yên, công việc của chúng ta bận rộn như vậy, hơn một nửa đều do hắn gây ra." Nhắc tới Dung Dữ, Tiết Lan Châu hẵng còn sợ hãi, dù sao năm đó cũng để lại ám ảnh tâm lý cho hắn, nhưng sau đó vẻ mặt hắn lại chuyển thành sùng kính, "Nhưng mà Chủ thần đại nhân của tụi mình thần thông quảng đại, bắt Đại ma vương kia về quy án..."

Nhớ năm đó Dung Dữ giết liên tiếp 108 thần sử, cuối cùng hoàn toàn thức tỉnh, trói thần bảo vệ thế giới 6666 lại, trốn khỏi thế giới 6666, cũng tạo thành vô số lỗ hổng không gian. Hàng vạn thế giới bị ảnh hưởng, rất nhiều thế giới nhỏ bị lệch tuyến. Lúc đó cục Quản Lý Thời Không chất đầy một đống việc, tất cả mọi người ai cũng bận đến tối tăm mặt mày.

Vì thế Chủ thần đại nhân đích thân truy bắt, nhưng Dung Dữ âm hiểm xảo trá, quỷ kế đa đoan, chơi trò anh đuổi tôi chạy suốt mấy trăm thế giới mới bị tóm về quy án. Tội này vốn là nên giết, nhưng chẳng hiểu sao Chủ thần đại nhân lại rộng lượng cho hắn lấy công chuộc tội, ném hắn vào các thế giới BE để sửa lại tuyến thế giới.

Đứa con số mệnh may mắn ở chỗ làm gì cũng thuận buồm xuôi gió, nhưng có một số thế giới bị sai sót, cuộc đời của đứa con số mệnh vô cùng lận đận, cái gọi là ngược văn BE chính là sống không yên chết không ổn. Loại thế giới bất thường này, không kéo dài được bao lâu, nên cần thần sử đến tu sửa. Dưới tình huống đứa con số mệnh không thể thay đổi vận mệnh bi thảm của mình, lúc đó thần sử sẽ thay thế họ vượt qua các khó khăn. Sau khi thành công sửa tuyến thế giới thành HE, thần sử đi khỏi, đứa con vận mệnh lại trở về, có thể tiếp tục sống theo tuyến thế giới mới, để các thế giới nhỏ không bị sụp đổ.

Vì nhiệm vụ sửa tuyến BE này bình thường mới xuyên qua không què thì cũng hấp hối, xác suất sụp hố cực kỳ cao, nên đây cũng là nhiệm vụ độ khó cao và cực khổ nhất của cục Quản Lý Thời Không. Tỷ lệ thành công hầu như là 0 nên rất ít thần sử tình nguyện đi làm.

Thân là tội phạm truy nã bị Chủ thần bắt về quy án, đương nhiên Dung Dữ bị ném vào cái ngành này làm cu li, còn không được nhận tiền lương.

Tội phạm bị truy nã không có nhân quyền, càng không được nhận phúc lợi của nhân viên. Thường thì thần sử sẽ có một hệ thống chủ thần thông báo nhiệm vụ, có hệ thống cửa hàng cung cấp trợ giúp, sau khi hoàn thành nhiệm vụ còn được thưởng điểm để đổi lấy đồ ăn và đạo cụ. Nhưng Dung Dữ mang tội, cũng chẳng phải thần sử trong biên chế, nên sẽ không có hệ thống chủ thần, không được gọi trợ giúp từ bên ngoài, hoàn thành nhiệm vụ cũng không có điểm thưởng.

Ma lực của Dung Dữ rất mạnh, khó mà quản được hắn, Chủ thần đại nhân bèn cho thần khí bản mệnh của mình là Xích Kim Diệu Nhật Hoàn hóa thành vòng Huyết Ngọc, đeo lên cổ tay Dung Dữ, phong ấn lại sức mạnh của Ma vương. Mà đồng thời Xích Kim Diệu Nhật Hoàn này cũng nhận việc thông báo nhiệm vụ, truyền tống qua các thế giới.

Mỗi đứa con số mệnh đều có một ngọn đèn hồn, ánh nến càng rực rỡ, thân nến càng dài thì chứng tỏ vận may càng mạnh, tuổi thọ càng lâu. Đèn hồn của đứa con số mệnh ở các thế giới BE đều lờ mờ yếu ớt như sắp tắt, sinh mệnh và vận may dần bị cháy hết. Lực lượng của Chủ thần có thể thông qua đèn hồn để đứa con số mệnh trao đổi vận mệnh với Dung Dữ. Đứa con số mệnh chân chính tạm thời ở trong đèn nghỉ ngơi, còn Dung Dữ đi thay đổi vận mệnh của những người sắp chết này. Sau khi đổi thành kết HE, thì ngọn đèn hồn sẽ được thắp sáng. Nếu không thể sửa được kết BE, đèn hồn tắt, tức là nhiệm vụ thất bại.

Chết trong thế giới nhỏ tất nhiên tương đương với nhiệm vụ thất bại, nhưng thoát được kiếp chết cũng không nhất định là nhiệm vụ thành công, đó cùng lắm là sống tạm bợ. Muốn có kết HE chân chính thì phải có được hạnh phúc viên mãn. Còn cuối cùng có thật sự hạnh phúc hay không thì phải tuỳ vào cảm nhận của đứa con số mệnh.

Tuyên Diệu nghe xong cũng ngẩn tò te: "Nhiệm vụ này khó quá đi."

Nhiệm vụ tu sửa cũng biến thái thật, có tiền bối vừa mới xuyên đến đã gặp ngay hiện trường tàn sát, chưa kịp đổi đạo cụ đã bị làm thịt. Đại ma vương lại bị phong ấn sức mạnh, còn không cho người ngoài giúp, thế thì chả khác gì người bình thường. Tuyên Diệu im lặng tưởng tượng cảnh mình gặp phải tình huống này, chắc chắn cô không sống nổi quá ba giây.

Đây đúng thật là tuyệt địa cầu sinh mà. (Sống sót trong khốn cảnh, nơi cực kỳ nguy hiểm.)

"Để Đại ma vương trải nghiệm cảm giác chưa đánh đã chết này cũng tốt đấy chứ." Tiết Lan Châu như đang cười trên nỗi đau của người khác. Năm đó hắn cũng vừa mới xuất hiện trước mặt Dung Dữ đã bị Dung Dữ giết rồi, quả báo đâu chừa một ai.

"Anh Tiết, tôi phải đi báo cáo nhiệm vụ với cấp trên, xin lỗi không nói chuyện tiếp với anh được." Tuyên Diệu gật đầu chào.

"Tôi nhớ cô mới từ thế giới 999 về, thế giới đó không phải vì lỗ hổng thời gian nên biến thành mạt thế rồi à? Thần bảo vệ thế giới 999 đã tự đi giải quyết, còn cần báo cáo với cấp trên làm gì?" Tiết Lan Châu nghi ngờ.

Bây giờ trên dưới cục Quản Lý Thời Không đều bận bù đầu bù cổ, không phải chuyện gì lớn thì cũng không cần đến quấy rầy.

Tuyên Diệu rầu rĩ nói: "Thế giới 999 tự nhiên xuất hiện hai người ngoài không rõ lai lịch, thực lực mạnh ngang hai vị thần địa phương đấy."

Tiết Lan Châu lập tức biết chuyện này quan trọng: "Vậy cô mau đi đi."

Cái mùa này thật sự là đủ thứ chuyện.

Hắn lắc đầu ngán ngẩm, sau đó lật đật chạy đi làm nhiệm vụ tiếp theo.

Hết chương 1.

Chú thích:

*Đàn Không: đàn thời xưa, ít nhất có 5 dây, nhiều nhất là 25 dây.

Đàn Không đuôi phượng chắc là cái này:



Đang đi làm tranh thủ ít khách quất ngay một chương cho nóng =)))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau