Chương 56: Quan nhân 6
Tác giả: Phù Bạch Khúc.
Chuyển ngữ: Đăng ký môn còn ghê hơn giật cô hồn. ????
Dung Dữ đi chưa được mấy bước đã dừng lại, ngoái đầu nhìn Yến Chiêu.
Yến Chiêu nói: "Không cần chờ ta, ta theo kịp, em đừng lo."
Đa số quỷ không thể sống dưới ánh mặt trời, một số ít dù có thể nhưng hành động chậm chạp. Yến Chiêu không hề bị vấn đề này, cùng lắm là có hơi không thoải mái, không có tổn thương càng không trở ngại đến hành động.
Y nhìn Dung Dữ quan tâm mình như vậy, sợ y ra ánh mặt trời sẽ bị chậm chạp nên đứng lại chờ y, trong lòng vô cùng cảm động.
Dung Dữ nói: "Em không lo lắng, em không nhớ đường, anh biết không? Dẫn đường đi."
Ngày hôm qua bị người giấy dùng kiệu rước vào trong núi, tiền vàng dọc đường đã bị gió thổi tán loạn, Dung Dữ không tìm được đường ra.
Ngọn núi này vốn không có tên, bởi vì vây quanh trấn Nhạc Tây nên người ở đây bèn gọi nó là núi Nhạc Tây. Trên núi cũng không có miếu thờ, cũng không có cây ăn quả nên thường ngày rất ít người đến, chỉ khi có người chết mới mang lên núi chôn cất, nên còn được gọi là Phần Sơn*. Hàng năm chỉ khi đến tiết Thanh Minh tảo mộ mới náo nhiệt hơn chút, cũng là vì bọn họ thấy đông người nên mới đến cùng.
(Phần trong mộ phần) (Đọc ở wattpad nguyetcach118 chính chủ )
Bà con trong trấn đa số dựa vào nghề làm ruộng kiếm sống, có khi lên núi đốn củi về làm đồ gia dụng, nhưng chỉ đi vòng vòng bên ngoài, không dám vào sâu. Đi vào sâu hơn đều là mộ, hễ đêm xuống là nghe tiếng quỷ khóc, nên không ai dám bén mảng vào. Mà dù không vào núi vào ban đêm, thú hoang trong núi cũng chẳng phải động vật ăn chay.
Hồ Vĩ không phải bị cọp cắn chết đấy à?
Ngôi mộ này của Yến Chiêu nhìn đã biết nằm trong rừng sâu núi thẳm, hôm qua kiệu hoa đi hồi lâu mới đến. Nói cách khác, ngay cả một người hỏi đường cũng không tìm được, vì căn bản chẳng ai đi vào tận đây.
Yến Chiêu: "..."
Chút cảm động vừa trồi lên đã biến mất không chút tăm hơi.
Y nói: "Ta cũng không biết."
Thân là một trạch nam ngàn năm, sao hiểu rõ được thế giới bên ngoài.
Dung Dữ bĩu môi. Chữ cũng không biết, đường cũng không biết, ru rú trong 'nhà' quá lâu quả thật có thể làm lú đầu óc.
"Anh không thể cảm nhận được phương hướng à? Vậy hôm qua sao anh đưa em vào đây được?"
Yến Chiêu đáp: "Không thể cảm nhận phương hướng, nhưng có thể cảm nhận được em."
Mới tỉnh dậy ngày thứ hai y đã nói lưu loát hơn rất nhiều, đoán chừng rất nhanh có thể trao đổi như người bình thường.
Yến Chiêu ngủ say ngàn năm trong mộ, hôm qua bỗng nhiên có một linh cảm rất mãnh liệt, người y chờ sắp đến, lúc đó mới mở mắt ra, trực tiếp làm phép cho đám người giấy đi rước dâu.
Y không biết đường, chỉ cảm nhận được người, hoặc là nói, cảm nhận được linh hồn mà y ngóng trông đã lâu.
Dung Dữ ngồi xuống một tảng đá lớn: "Một câu tỏ tình rất êm tai, nhưng vào lúc này có vẻ hơi vô dụng."
Thân thể này của hắn hoàn toàn là một thư sinh yếu đuối, đường núi gập ghềnh, mới đi có chút thể lực đã hết chịu nổi. Hắn không thể đi lòng vòng trong núi như con ruồi mất đầu, không muốn làm mệt bản thân.
Đột nhiên bị người yêu liệt vào hàng vô dụng, Quỷ Vương đại nhân hơi luống cuống... Vốn muốn nói rằng y có thể cõng hắn xuống núi, y có thể thuấn di đến khắp nơi dò đường không chừng sẽ tìm được đường xuống núi. Lại nhớ đến mình thể hàn, tìm như thế tốn không ít thời gian, cõng lâu Dung Dữ sẽ khó chịu nên im lặng loại trừ suy nghĩ này.
Y cũng không dám bỏ Dung Dữ một mình để đi dò đường, trong núi rất nhiều thú dữ, đều dựa vào quỷ khí của y áp chế mới không dám đến gần. Y phải trông chừng bên cạnh Dung Dữ từng phút từng giây.
Yến Chiêu lại loại trừ thêm một cách, cuối cùng nghĩ ra một biện pháp: "Có thể chờ đến tối, hỏi đường quỷ."
Lúc mặt trời chói chang thế này quỷ không ra được, ít nhất cũng phải đến sẩm tối. Bây giờ dù Yến Chiêu gọi bọn chúng, bọn chúng cũng không dám đi ra, đi ra sẽ chết, tan thành mây khói dưới ánh mặt trời.
Dung Dữ ngẩng đầu nhìn ánh nắng, tay che trước trán híp mắt nói: "Giờ mới xế trưa... phải chờ đến khi nào mặt trời mới lặn?"
Nhưng tạm thời lại không nghĩ ra được cách khác, con đường cực khổ này Dung Dữ không muốn đi, Yến Chiêu không thể rời khỏi phạm vi bảo vệ Dung Dữ để dò đường, cõng thì hơi lạnh sẽ vào cơ thể...
Nghĩ như thế, đợi mặt trời lặn là biện pháp duy nhất cũng tốt nhất.
Ai mà ngờ bọn họ muốn trở về trả thù đám tiểu nhân đó, trở ngại đầu tiên lại là lạc đường...
"Thôi, để bọn họ nhảy nhót thêm một ngày cũng chả sao." Dung Dữ đấm bắp chân mình, "Dù sao bây giờ em cũng không muốn đi. Tới giúp em đấm chân."
Yến Chiêu khẽ lắc đầu, mang theo mấy phần bất lực và cưng chiều, đi đến ngồi xuống cạnh Dung Dữ.
Dung Dữ không chút ngần ngại gác hẳn hai chân lên đầu gối y.
Yến Chiêu nhẹ xoa bóp bắp chân hắn: "Đi chưa được mấy bước đã mỏi rồi à?"
Dung Dữ sâu xa nói: "Nếu em giống anh, em bay còn nhanh hơn anh đấy."
Yến Chiêu vì để giống Dung Dữ nên cũng chọn cách đi bằng hai chân. Nhưng dù sao y cũng là quỷ, không có bóng, không có dấu chân, thật ra hai chân vẫn còn cách mặt đất một chút.
Yến Chiêu cong khóe môi.
"Nếu ta không phải thể lạnh, vốn định cõng em tìm đường xuống núi." Ý cười dần ảm đạm, rủ mắt nói, "Chỉ tiếc..."
Ngay cả muốn ôm em lâu một chút ta cũng không dám.
Dung Dữ nhìn ra Yến Chiêu đang chán nản, không hiểu sao dáng vẻ này làm hắn thấy nhức mắt vô cùng. Mặt Trời mà hắn biết, luôn luôn kiêu ngạo chói mắt, sẽ không bao giờ lộ ra vẻ mặt tự ti như vậy.
Thân thể chí âm, dưới sự cực kỳ bài xích của cơ thể và ý chí, tự mình chán ghét vứt bỏ mình cũng là điều hiển nhiên.
Gặp lại người yêu, người ấy sáng ngời chói mắt như ngọn lửa, thì càng làm quỷ hồn tự ti mặc cảm.
"Cực kỳ lạnh." Dung Dữ mở miệng, "Anh đấm mấy cái, em tưởng đang tạc băng, còn tạc nữa, hai chân em sẽ bị thấp khớp."
Tay Yến Chiêu cứng đờ, không dám chạm vào nữa.
Dung Dữ lại không bỏ chân xuống.
Yến Chiêu không hiểu, giương mắt nhìn, mới thấy Dung Dữ cũng đang nhìn y.
Lúc này gió chợt nổi lên, tán cây xì xào lá rơi lả tả, ống tay áo Dung Dữ bay phất phới, mái tóc đen không còn bất kỳ trang sức gì cũng bị gió cuốn xõa tung. Mắt phượng đen láy, môi hồng da trắng, xinh đẹp như yêu mị.
Dù túi da có thanh tú trắng nõn đến đâu, có hồn Ma vương bên trong cũng sẽ lộ ra khí tức ma mị mê hoặc lòng người, cũng là lòng quỷ, cướp lấy trái tim và linh hồn người nọ.
Yến Chiêu bỗng biến sắc, chuẩn bị ra tay, Dung Dữ đã giành trước một bước, bắt lấy một con rắn Xích Liên đỏ đang trườn lên tảng đá ở phía sau hắn.
Động vật luôn có bản năng sợ hãi với kẻ mạnh, cảm giác nguy hiểm cũng nhạy hơn, bị Dung Dữ xách trong tay không dám nhúc nhích, ngay cả lưỡi rắn cũng không dám thè ra.
Dung Dữ cũng từng là tồn tại làm vạn thú thần phục, nay như hổ xuống đồng bằng cũng không đến nổi không thu phục được con rắn bé tẹo này.
"Đúng lúc đang thiếu dây buộc tóc." Dung Dữ dùng rắn Xích Liên cột lại tóc mình, thắt thành cái nút: "Dùng mày cũng được."
Rắn Xích Liên: "..."
Yến Chiêu: "..."
Vòng Huyết Ngọc: Anh anh anh không thấy gớm hả?
Đã thấy dùng rắn sống làm thắt lưng, giờ thấy thêm dùng rắn sống làm dây buộc tóc, kinh hồn thật sự.
Dung Dữ: Không đến mức gớm, chỉ là hơi tủi thân. Trước kia tao toàn dùng Chúc Long làm dây buộc tóc, buộc mấy ngày đã chán nên thả đi. Sớm biết sẽ có ngày luân lạc đến mức dùng rắn Xích Liên làm dây buộc, thì lúc đó tao đã không chê Chúc Long.
Vòng Huyết Ngọc:...
"Sao không đấm chân nữa?" Dung Dữ oán trách, "Em đâu kêu anh dừng."
Yến Chiêu kinh ngạc ngớ người nhìn hành động của Dung Dữ, sau khi xác định con rắn kia biết điều không tổn thương Dung Dữ mới hoàn hồn nói: "Em không phải sợ lạnh----"
"Nếu em chê, dù là Thần Mặt Trời, em cũng sẽ không cảm thấy ấm áp. Nếu em thích, có là quỷ dưới tám tầng địa ngục, trong lòng em người nọ còn không lạnh bằng cơn gió vừa thổi qua."
Chỉ là, hai người đều là anh.
Chê anh, cũng thích anh.
Dung Dữ nói: "Em không chê anh lạnh."
Trái tim Yến Chiêu khẽ run rẩy.
Không chê y lạnh, thì là thích y rồi.
Yến Chiêu vẫn không dám chạm vào: "Em không chê ta lạnh, nhưng ta sợ em lạnh."
"Đây là lý do anh không dám bái đường với em à?" Dung Dữ hỏi, "Cướp dâu, lại sợ sẽ tổn thương em, cảm thấy mình không xứng với em?"
Bọn họ âm dương cách biệt. Trong mắt thế tục, người sống vẫn còn một cuộc đời tốt đẹp, nếu cứ dây dưa với quỷ thì đúng là cực kỳ bất hạnh. Tất nhiên phần lớn quỷ hồn sẽ không nghĩ như thế, bọn họ đều cho rằng 'Ông đây vừa ý ngươi là vận may của ngươi, đừng có mà không biết điều'.
Nhưng Yến Chiêu không bao giờ nghĩ như vậy.
Y yêu Dung Dữ.
Nên y tự ti.
Yến Chiêu im lặng. Ngoài nguyên nhân này, còn một nguyên nhân khác quan trọng hơn, y không thể nào nói ra.
Không biết tại sao y lại có trực giác, y không dám chính thức bái đường thành thân, luôn sợ nếu quá viên mãn, người yêu sẽ bỏ y mà đi.
Vậy nên thà chẳng viên mãn.
Dù tiếc nuối có nhiều cách mấy, cũng tốt hơn mất đi.
"Anh dẹp hết mấy suy nghĩ tào lao ấy đi cho em. Nhiệt độ không cân bằng thôi, chẳng phải chuyện gì to tát." Dung Dữ nói, "Nếu muốn giải quyết vấn đề này, hoặc là anh hoàn dương, khôi phục lại nhiệt độ cơ thể. Hoặc là em chết, có lạnh thì cùng nhau lạnh. Có vẻ anh hoàn dương không được, vẫn là để em đi chết..."
Yến Chiêu hiếm thấy tức giận: "Không cho phép!"
"Anh không muốn em chết, vậy chỉ có thể để em làm quen nhiệt độ cơ thể. Kế hoạch mỗi ngày ôm một tiếng cũng lập ra rồi, còn không dám cõng em xuống núi? Em bảo chân em lạnh, không phải để anh không chạm vào em mà là em muốn cố gắng rèn luyện." Dung Dữ nói đến đây bỗng thở dài, "Ngay cả đụng chạm bên ngoài em còn không quen thì sao trong cơ thể chịu được đây?"
Yến Chiêu: "...?!"
Dung, Dung Dung mới nói gì?
Là ý mà y đang nghĩ ư?
"Sao còn không đấm tiếp? Đấm xong rồi cõng em tìm đường xuống núi." Dung Dữ nói, "Phải sớm làm quen, sau đó tranh thủ thành thân. Nghi thức động phòng còn không làm được thì đúng là chưa cần bái đường làm gì."
Hắn nói thẳng thừng như vậy, Yến Chiêu còn không hiểu thì đúng là bị khờ.
Y cảm thấy trái tim không tồn tại của mình đang đập liên hồi, ngập ngừng chốc lát mới nói thật lòng: "Không chỉ như vậy."
Dung Dữ: "Còn lý do gì nữa?"
Yến Chiêu nhỏ giọng: "Sợ thành thân xong, em sẽ rời đi."
Dung Dữ tỉnh rụi: "Này là lý do gì vậy? Thành thân xong luôn ở cùng nhau, sao em rời đi được."
"Không biết." Yến Chiêu mím môi, "Nhưng ta rất sợ."
"Anh đang lo bò trắng răng*. Em thành thân xong sẽ không bỏ anh."
Ít nhất cũng không rời đi liền. Lần này nến Trường Minh có thể cháy ba năm, dư sức bái đường thành thân.
"Thật chứ, không lừa ta?"
"Lừa anh chuyện này làm gì?" Dung Dữ nhướng mày, "Chẳng lẽ còn muốn em thề?"
"Không cần." Yến Chiêu nào nỡ để hắn thề độc, vội vàng cản lại.
Dung Dữ xác nhận lần cuối: "Vậy chịu thành thân chưa?"
Yến Chiêu do dự: "Nói sau đi..."
Dung Dữ: "..."
Chậc, tốn nước bọt.
Không thành thân thì không thành thân, hắn chỉ là muốn thực hiện lời hứa kiếp trước thôi, giờ sao lại như hắn cầu xin người ta thành thân vậy.
Dung Dữ cũng cáu kỉnh, hơn nữa còn cực kỳ cáu kỉnh kìa. Yến Chiêu còn vờ vịt mấy lần nữa, đến lúc đổi ý muốn thành thân rồi, đừng hòng hắn chơi cùng.
Có điều nói nãy giờ cũng không phải vô dụng, ít nhất thì Yến Chiêu cũng bằng lòng cõng Dung Dữ tìm đường. Nhưng vẫn không dám cõng quá lâu, đi được mấy bước lại lo lắng dừng lại nghỉ ngơi, để hơi lạnh trên người Dung Dữ tan bớt, cứ đi một đoạn dừng một lúc như thế tất nhiên không đi được bao nhiêu.
Hoàng hôn buông xuống rồi, lúc lại đi ngang qua cây cổ thụ, cuối cùng Dung Dữ cũng chấp nhận sự thật Yến Chiêu mù đường.
Dung Dữ nằm trên lưng y: "Em thât sự nghi anh đang tự 'che mắt'* mình luôn đấy, con đường này anh không nhận ra mình đã đi năm lần rồi hả?"
Yến Chiêu cứng đờ, không muốn bại lộ thuộc tính mù đường trước mặt người yêu: "Ta biết."
Dung Dữ cười nhạt: "Quả nhiên anh không biết, con đường này anh đi sáu lần rồi."
Yến Chiêu: "..."
Hết chương 52.
Chú thích:
*raw là 杞鬼忧天, câu gốc là 杞人忧天 (Kỷ Nhân Ưu Thiên): Là một câu chuyện ngụ ngôn trích từ sách Liệt Tử: Ở một nước Kỷ có người chỉ sợ trời sập xuống, thiên hạ sẽ chết hết. Sách cổ thường dùng điển tích này để châm biếm những người hay lo chuyện không đâu, vô căn cứ. (Nguồn: phapthihoi) Tương tự câu 'Lo bò trắng răng' bên mình.
*gốc là 鬼打墙 (Quỷ đả tưởng): Hiện tượng lúc ban đêm hoặc ở vùng ngoại ô bị nhốt trong một vòng tròn, đi lòng vòng không thoát ra được. Hiện tượng này trước hết là có thật. Đã nhiều người gặp phải. Mọi người đều nói là quỷ đập tường nhưng thật ra là thiếu vitamin. (Theo Quang Minh - Phong thủy nhà cửa). Mình thấy khá giống như ma đưa, ma giấu, ma che mắt... mà ở Việt mình hay gọi nên xin phép chuyển lại. Có sai sót sẽ sửa chữa.
Chuyển ngữ: Đăng ký môn còn ghê hơn giật cô hồn. ????
Dung Dữ đi chưa được mấy bước đã dừng lại, ngoái đầu nhìn Yến Chiêu.
Yến Chiêu nói: "Không cần chờ ta, ta theo kịp, em đừng lo."
Đa số quỷ không thể sống dưới ánh mặt trời, một số ít dù có thể nhưng hành động chậm chạp. Yến Chiêu không hề bị vấn đề này, cùng lắm là có hơi không thoải mái, không có tổn thương càng không trở ngại đến hành động.
Y nhìn Dung Dữ quan tâm mình như vậy, sợ y ra ánh mặt trời sẽ bị chậm chạp nên đứng lại chờ y, trong lòng vô cùng cảm động.
Dung Dữ nói: "Em không lo lắng, em không nhớ đường, anh biết không? Dẫn đường đi."
Ngày hôm qua bị người giấy dùng kiệu rước vào trong núi, tiền vàng dọc đường đã bị gió thổi tán loạn, Dung Dữ không tìm được đường ra.
Ngọn núi này vốn không có tên, bởi vì vây quanh trấn Nhạc Tây nên người ở đây bèn gọi nó là núi Nhạc Tây. Trên núi cũng không có miếu thờ, cũng không có cây ăn quả nên thường ngày rất ít người đến, chỉ khi có người chết mới mang lên núi chôn cất, nên còn được gọi là Phần Sơn*. Hàng năm chỉ khi đến tiết Thanh Minh tảo mộ mới náo nhiệt hơn chút, cũng là vì bọn họ thấy đông người nên mới đến cùng.
(Phần trong mộ phần) (Đọc ở wattpad nguyetcach118 chính chủ )
Bà con trong trấn đa số dựa vào nghề làm ruộng kiếm sống, có khi lên núi đốn củi về làm đồ gia dụng, nhưng chỉ đi vòng vòng bên ngoài, không dám vào sâu. Đi vào sâu hơn đều là mộ, hễ đêm xuống là nghe tiếng quỷ khóc, nên không ai dám bén mảng vào. Mà dù không vào núi vào ban đêm, thú hoang trong núi cũng chẳng phải động vật ăn chay.
Hồ Vĩ không phải bị cọp cắn chết đấy à?
Ngôi mộ này của Yến Chiêu nhìn đã biết nằm trong rừng sâu núi thẳm, hôm qua kiệu hoa đi hồi lâu mới đến. Nói cách khác, ngay cả một người hỏi đường cũng không tìm được, vì căn bản chẳng ai đi vào tận đây.
Yến Chiêu: "..."
Chút cảm động vừa trồi lên đã biến mất không chút tăm hơi.
Y nói: "Ta cũng không biết."
Thân là một trạch nam ngàn năm, sao hiểu rõ được thế giới bên ngoài.
Dung Dữ bĩu môi. Chữ cũng không biết, đường cũng không biết, ru rú trong 'nhà' quá lâu quả thật có thể làm lú đầu óc.
"Anh không thể cảm nhận được phương hướng à? Vậy hôm qua sao anh đưa em vào đây được?"
Yến Chiêu đáp: "Không thể cảm nhận phương hướng, nhưng có thể cảm nhận được em."
Mới tỉnh dậy ngày thứ hai y đã nói lưu loát hơn rất nhiều, đoán chừng rất nhanh có thể trao đổi như người bình thường.
Yến Chiêu ngủ say ngàn năm trong mộ, hôm qua bỗng nhiên có một linh cảm rất mãnh liệt, người y chờ sắp đến, lúc đó mới mở mắt ra, trực tiếp làm phép cho đám người giấy đi rước dâu.
Y không biết đường, chỉ cảm nhận được người, hoặc là nói, cảm nhận được linh hồn mà y ngóng trông đã lâu.
Dung Dữ ngồi xuống một tảng đá lớn: "Một câu tỏ tình rất êm tai, nhưng vào lúc này có vẻ hơi vô dụng."
Thân thể này của hắn hoàn toàn là một thư sinh yếu đuối, đường núi gập ghềnh, mới đi có chút thể lực đã hết chịu nổi. Hắn không thể đi lòng vòng trong núi như con ruồi mất đầu, không muốn làm mệt bản thân.
Đột nhiên bị người yêu liệt vào hàng vô dụng, Quỷ Vương đại nhân hơi luống cuống... Vốn muốn nói rằng y có thể cõng hắn xuống núi, y có thể thuấn di đến khắp nơi dò đường không chừng sẽ tìm được đường xuống núi. Lại nhớ đến mình thể hàn, tìm như thế tốn không ít thời gian, cõng lâu Dung Dữ sẽ khó chịu nên im lặng loại trừ suy nghĩ này.
Y cũng không dám bỏ Dung Dữ một mình để đi dò đường, trong núi rất nhiều thú dữ, đều dựa vào quỷ khí của y áp chế mới không dám đến gần. Y phải trông chừng bên cạnh Dung Dữ từng phút từng giây.
Yến Chiêu lại loại trừ thêm một cách, cuối cùng nghĩ ra một biện pháp: "Có thể chờ đến tối, hỏi đường quỷ."
Lúc mặt trời chói chang thế này quỷ không ra được, ít nhất cũng phải đến sẩm tối. Bây giờ dù Yến Chiêu gọi bọn chúng, bọn chúng cũng không dám đi ra, đi ra sẽ chết, tan thành mây khói dưới ánh mặt trời.
Dung Dữ ngẩng đầu nhìn ánh nắng, tay che trước trán híp mắt nói: "Giờ mới xế trưa... phải chờ đến khi nào mặt trời mới lặn?"
Nhưng tạm thời lại không nghĩ ra được cách khác, con đường cực khổ này Dung Dữ không muốn đi, Yến Chiêu không thể rời khỏi phạm vi bảo vệ Dung Dữ để dò đường, cõng thì hơi lạnh sẽ vào cơ thể...
Nghĩ như thế, đợi mặt trời lặn là biện pháp duy nhất cũng tốt nhất.
Ai mà ngờ bọn họ muốn trở về trả thù đám tiểu nhân đó, trở ngại đầu tiên lại là lạc đường...
"Thôi, để bọn họ nhảy nhót thêm một ngày cũng chả sao." Dung Dữ đấm bắp chân mình, "Dù sao bây giờ em cũng không muốn đi. Tới giúp em đấm chân."
Yến Chiêu khẽ lắc đầu, mang theo mấy phần bất lực và cưng chiều, đi đến ngồi xuống cạnh Dung Dữ.
Dung Dữ không chút ngần ngại gác hẳn hai chân lên đầu gối y.
Yến Chiêu nhẹ xoa bóp bắp chân hắn: "Đi chưa được mấy bước đã mỏi rồi à?"
Dung Dữ sâu xa nói: "Nếu em giống anh, em bay còn nhanh hơn anh đấy."
Yến Chiêu vì để giống Dung Dữ nên cũng chọn cách đi bằng hai chân. Nhưng dù sao y cũng là quỷ, không có bóng, không có dấu chân, thật ra hai chân vẫn còn cách mặt đất một chút.
Yến Chiêu cong khóe môi.
"Nếu ta không phải thể lạnh, vốn định cõng em tìm đường xuống núi." Ý cười dần ảm đạm, rủ mắt nói, "Chỉ tiếc..."
Ngay cả muốn ôm em lâu một chút ta cũng không dám.
Dung Dữ nhìn ra Yến Chiêu đang chán nản, không hiểu sao dáng vẻ này làm hắn thấy nhức mắt vô cùng. Mặt Trời mà hắn biết, luôn luôn kiêu ngạo chói mắt, sẽ không bao giờ lộ ra vẻ mặt tự ti như vậy.
Thân thể chí âm, dưới sự cực kỳ bài xích của cơ thể và ý chí, tự mình chán ghét vứt bỏ mình cũng là điều hiển nhiên.
Gặp lại người yêu, người ấy sáng ngời chói mắt như ngọn lửa, thì càng làm quỷ hồn tự ti mặc cảm.
"Cực kỳ lạnh." Dung Dữ mở miệng, "Anh đấm mấy cái, em tưởng đang tạc băng, còn tạc nữa, hai chân em sẽ bị thấp khớp."
Tay Yến Chiêu cứng đờ, không dám chạm vào nữa.
Dung Dữ lại không bỏ chân xuống.
Yến Chiêu không hiểu, giương mắt nhìn, mới thấy Dung Dữ cũng đang nhìn y.
Lúc này gió chợt nổi lên, tán cây xì xào lá rơi lả tả, ống tay áo Dung Dữ bay phất phới, mái tóc đen không còn bất kỳ trang sức gì cũng bị gió cuốn xõa tung. Mắt phượng đen láy, môi hồng da trắng, xinh đẹp như yêu mị.
Dù túi da có thanh tú trắng nõn đến đâu, có hồn Ma vương bên trong cũng sẽ lộ ra khí tức ma mị mê hoặc lòng người, cũng là lòng quỷ, cướp lấy trái tim và linh hồn người nọ.
Yến Chiêu bỗng biến sắc, chuẩn bị ra tay, Dung Dữ đã giành trước một bước, bắt lấy một con rắn Xích Liên đỏ đang trườn lên tảng đá ở phía sau hắn.
Động vật luôn có bản năng sợ hãi với kẻ mạnh, cảm giác nguy hiểm cũng nhạy hơn, bị Dung Dữ xách trong tay không dám nhúc nhích, ngay cả lưỡi rắn cũng không dám thè ra.
Dung Dữ cũng từng là tồn tại làm vạn thú thần phục, nay như hổ xuống đồng bằng cũng không đến nổi không thu phục được con rắn bé tẹo này.
"Đúng lúc đang thiếu dây buộc tóc." Dung Dữ dùng rắn Xích Liên cột lại tóc mình, thắt thành cái nút: "Dùng mày cũng được."
Rắn Xích Liên: "..."
Yến Chiêu: "..."
Vòng Huyết Ngọc: Anh anh anh không thấy gớm hả?
Đã thấy dùng rắn sống làm thắt lưng, giờ thấy thêm dùng rắn sống làm dây buộc tóc, kinh hồn thật sự.
Dung Dữ: Không đến mức gớm, chỉ là hơi tủi thân. Trước kia tao toàn dùng Chúc Long làm dây buộc tóc, buộc mấy ngày đã chán nên thả đi. Sớm biết sẽ có ngày luân lạc đến mức dùng rắn Xích Liên làm dây buộc, thì lúc đó tao đã không chê Chúc Long.
Vòng Huyết Ngọc:...
"Sao không đấm chân nữa?" Dung Dữ oán trách, "Em đâu kêu anh dừng."
Yến Chiêu kinh ngạc ngớ người nhìn hành động của Dung Dữ, sau khi xác định con rắn kia biết điều không tổn thương Dung Dữ mới hoàn hồn nói: "Em không phải sợ lạnh----"
"Nếu em chê, dù là Thần Mặt Trời, em cũng sẽ không cảm thấy ấm áp. Nếu em thích, có là quỷ dưới tám tầng địa ngục, trong lòng em người nọ còn không lạnh bằng cơn gió vừa thổi qua."
Chỉ là, hai người đều là anh.
Chê anh, cũng thích anh.
Dung Dữ nói: "Em không chê anh lạnh."
Trái tim Yến Chiêu khẽ run rẩy.
Không chê y lạnh, thì là thích y rồi.
Yến Chiêu vẫn không dám chạm vào: "Em không chê ta lạnh, nhưng ta sợ em lạnh."
"Đây là lý do anh không dám bái đường với em à?" Dung Dữ hỏi, "Cướp dâu, lại sợ sẽ tổn thương em, cảm thấy mình không xứng với em?"
Bọn họ âm dương cách biệt. Trong mắt thế tục, người sống vẫn còn một cuộc đời tốt đẹp, nếu cứ dây dưa với quỷ thì đúng là cực kỳ bất hạnh. Tất nhiên phần lớn quỷ hồn sẽ không nghĩ như thế, bọn họ đều cho rằng 'Ông đây vừa ý ngươi là vận may của ngươi, đừng có mà không biết điều'.
Nhưng Yến Chiêu không bao giờ nghĩ như vậy.
Y yêu Dung Dữ.
Nên y tự ti.
Yến Chiêu im lặng. Ngoài nguyên nhân này, còn một nguyên nhân khác quan trọng hơn, y không thể nào nói ra.
Không biết tại sao y lại có trực giác, y không dám chính thức bái đường thành thân, luôn sợ nếu quá viên mãn, người yêu sẽ bỏ y mà đi.
Vậy nên thà chẳng viên mãn.
Dù tiếc nuối có nhiều cách mấy, cũng tốt hơn mất đi.
"Anh dẹp hết mấy suy nghĩ tào lao ấy đi cho em. Nhiệt độ không cân bằng thôi, chẳng phải chuyện gì to tát." Dung Dữ nói, "Nếu muốn giải quyết vấn đề này, hoặc là anh hoàn dương, khôi phục lại nhiệt độ cơ thể. Hoặc là em chết, có lạnh thì cùng nhau lạnh. Có vẻ anh hoàn dương không được, vẫn là để em đi chết..."
Yến Chiêu hiếm thấy tức giận: "Không cho phép!"
"Anh không muốn em chết, vậy chỉ có thể để em làm quen nhiệt độ cơ thể. Kế hoạch mỗi ngày ôm một tiếng cũng lập ra rồi, còn không dám cõng em xuống núi? Em bảo chân em lạnh, không phải để anh không chạm vào em mà là em muốn cố gắng rèn luyện." Dung Dữ nói đến đây bỗng thở dài, "Ngay cả đụng chạm bên ngoài em còn không quen thì sao trong cơ thể chịu được đây?"
Yến Chiêu: "...?!"
Dung, Dung Dung mới nói gì?
Là ý mà y đang nghĩ ư?
"Sao còn không đấm tiếp? Đấm xong rồi cõng em tìm đường xuống núi." Dung Dữ nói, "Phải sớm làm quen, sau đó tranh thủ thành thân. Nghi thức động phòng còn không làm được thì đúng là chưa cần bái đường làm gì."
Hắn nói thẳng thừng như vậy, Yến Chiêu còn không hiểu thì đúng là bị khờ.
Y cảm thấy trái tim không tồn tại của mình đang đập liên hồi, ngập ngừng chốc lát mới nói thật lòng: "Không chỉ như vậy."
Dung Dữ: "Còn lý do gì nữa?"
Yến Chiêu nhỏ giọng: "Sợ thành thân xong, em sẽ rời đi."
Dung Dữ tỉnh rụi: "Này là lý do gì vậy? Thành thân xong luôn ở cùng nhau, sao em rời đi được."
"Không biết." Yến Chiêu mím môi, "Nhưng ta rất sợ."
"Anh đang lo bò trắng răng*. Em thành thân xong sẽ không bỏ anh."
Ít nhất cũng không rời đi liền. Lần này nến Trường Minh có thể cháy ba năm, dư sức bái đường thành thân.
"Thật chứ, không lừa ta?"
"Lừa anh chuyện này làm gì?" Dung Dữ nhướng mày, "Chẳng lẽ còn muốn em thề?"
"Không cần." Yến Chiêu nào nỡ để hắn thề độc, vội vàng cản lại.
Dung Dữ xác nhận lần cuối: "Vậy chịu thành thân chưa?"
Yến Chiêu do dự: "Nói sau đi..."
Dung Dữ: "..."
Chậc, tốn nước bọt.
Không thành thân thì không thành thân, hắn chỉ là muốn thực hiện lời hứa kiếp trước thôi, giờ sao lại như hắn cầu xin người ta thành thân vậy.
Dung Dữ cũng cáu kỉnh, hơn nữa còn cực kỳ cáu kỉnh kìa. Yến Chiêu còn vờ vịt mấy lần nữa, đến lúc đổi ý muốn thành thân rồi, đừng hòng hắn chơi cùng.
Có điều nói nãy giờ cũng không phải vô dụng, ít nhất thì Yến Chiêu cũng bằng lòng cõng Dung Dữ tìm đường. Nhưng vẫn không dám cõng quá lâu, đi được mấy bước lại lo lắng dừng lại nghỉ ngơi, để hơi lạnh trên người Dung Dữ tan bớt, cứ đi một đoạn dừng một lúc như thế tất nhiên không đi được bao nhiêu.
Hoàng hôn buông xuống rồi, lúc lại đi ngang qua cây cổ thụ, cuối cùng Dung Dữ cũng chấp nhận sự thật Yến Chiêu mù đường.
Dung Dữ nằm trên lưng y: "Em thât sự nghi anh đang tự 'che mắt'* mình luôn đấy, con đường này anh không nhận ra mình đã đi năm lần rồi hả?"
Yến Chiêu cứng đờ, không muốn bại lộ thuộc tính mù đường trước mặt người yêu: "Ta biết."
Dung Dữ cười nhạt: "Quả nhiên anh không biết, con đường này anh đi sáu lần rồi."
Yến Chiêu: "..."
Hết chương 52.
Chú thích:
*raw là 杞鬼忧天, câu gốc là 杞人忧天 (Kỷ Nhân Ưu Thiên): Là một câu chuyện ngụ ngôn trích từ sách Liệt Tử: Ở một nước Kỷ có người chỉ sợ trời sập xuống, thiên hạ sẽ chết hết. Sách cổ thường dùng điển tích này để châm biếm những người hay lo chuyện không đâu, vô căn cứ. (Nguồn: phapthihoi) Tương tự câu 'Lo bò trắng răng' bên mình.
*gốc là 鬼打墙 (Quỷ đả tưởng): Hiện tượng lúc ban đêm hoặc ở vùng ngoại ô bị nhốt trong một vòng tròn, đi lòng vòng không thoát ra được. Hiện tượng này trước hết là có thật. Đã nhiều người gặp phải. Mọi người đều nói là quỷ đập tường nhưng thật ra là thiếu vitamin. (Theo Quang Minh - Phong thủy nhà cửa). Mình thấy khá giống như ma đưa, ma giấu, ma che mắt... mà ở Việt mình hay gọi nên xin phép chuyển lại. Có sai sót sẽ sửa chữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất