Sau Khi Giả A Bại Lộ, Tôi Mang Thai Con Của Phản Diện
Chương 62: Chua như vậy người mang thai rất thích ăn
Nhan Thanh ở bên cạnh gặm quả táo, nhìn Lý Chuẩn cầm lấy con dao cậu vừa phá, bắt đầu cắt trái cây.
Tư thế của Lý Chuẩn vô cùng đẹp, cắt ra từng miếng đều nhau như bị OCD, vô cùng đẹp mắt.
Nhan Thanh ở bên cạnh xem đến ngây người.
Cùng là một con dao, chỉ là hai người khác nhau dùng nhưng tác dụng lại không giống nhau.
Cậu dùng dao thì bị thương chảy máu, còn Lý Chuẩn lại khiến đồ vật có thể biến đổi đa dạng.
Nhan Thanh ở bên cạnh càng xem càng cảm thấy Lý Chuẩn đẹp, bất tri bất giác, trên người cậu phóng ra một ít tin tức tố hương dâu tây.
Cổ tin tức tố này có chút khác so với người thường, không thể phân biệt ra AO.
Lý Chuẩn cắt xong quả xoài cuối cùng, ngửi được một mùi hương không giống bình thường, cánh mũi hắn giật giật, đi theo mùi hương này đến trước mặt Nhan Thanh, chóp mũi cơ hồ muốn đụng vào cổ cậu, phun ra hơi thở nóng rực vào da thịt Nhan Thanh làm cho cả người cậu ngứa ngáy.
"Mùi hương trên người cậu thơm quá." Lý Chuẩn nhìn chằm chằm cổ Nhan Thanh, li3m môi.
"Cậu lại gần quá rồi đấy."
Nhan Thanh bị hơi thở của Lý Chuẩn làm cho cả người không được tự nhiên, đôi tay đặt trước ngực Lý Chuẩn định đẩy hắn ra, còn chưa kịp dùng lực đã bị hắn cầm lấy hai tay.
“Là mùi dâu tây, vừa thơm vừa ngọt, làm cho người ta thèm ăn."
Lý Chuẩn củng củng trên cổ Nhan Thanh, bỗng nhiên mở miệng ra.
Thời điểm hàm răng nhẹ nhàng chạm vào cổ Nhan Thanh thì hắn bị cậu đẩy ra.
Cậu sờ sờ cái cổ ướt át, có chút sợ hãi mà nhìn Lý Chuẩn, "Lý Chuẩn, cậu làm gì đấy?"
Lý Chuẩn bị đẩy lảo đảo, tròng mắt đỏ đậm biến mất, hắn li3m cánh môi, nuốt nước miếng, cưỡng bách dời tầm mắt khỏi cổ Nhan Thanh, trong lòng kinh hãi không thôi.
Vừa rồi thiếu chút nữa hắn đem Nhan Thanh thành Omega.
Tại sao lại như vậy?
Nhan Thanh rõ ràng là Alpha, nhưng vừa rồi khi hắn ngửi phải mùi hương kia, hắn như bị dụ hoặc, mất lý trí.
Suýt nữa làm ra chuyện mà Nhan Thanh ghét.
“Thực xin lỗi, tôi cũng không rõ vì sao lại như vậy, rõ ràng hơn phân nửa Alpha sẽ bài xích tin tức tố của nhau, nhưng tôi lại rất thích tin tức tố của cậu, mỗi lần ngửi được đều cầm lòng không đậu mà muốn đến gần cậu.
Trong lòng Nhan Thanh lộp bộp.
Do ảnh hưởng của cốt truyện, tin tức tố của cậu đối với nhân vật trong truyện thù hẳn là Alpha mới đúng? Nhưng vì sao Lý Chuẩn lại sinh ra cảm giác đối với tin tức tố của cậu?
Rốt cuộc là do thể chất bug của Lý Chuẩn? Hay là do cậu là một Omega cao cấp trăm năm hiếm gặp, thể chất có vấn đề?
Trước mắt, chỉ có mình Lý Chuẩn bị hấp dẫn bởi tin tức tố của cậu, còn những người khác chỉ xem cậu là một Alpha.
Người duy nhất biết cậu mang thai chỉ có mình bác sĩ, nhưng ngay từ đầu đã nhận định cậu là Omega nhưng cũng chưa ngửi qua tin tức tố của cậu bao giờ.
Cho nên nói, chắc chắn tên bug Lý Chuẩn này có vấn đề.
Nhan Thanh theo bản năng sờ bụng nhỏ một cái.
Xem ra không chỉ nhóc con sẽ làm bại lộ áo choàng của cậu, Lý Chuẩn cũng có thể tùy thời biết giới tính của cậu là Omega.
Vậy cậu nên làm cái gì bây giờ?
Chủ động thẳng thắn thành khẩn sao?
Sau khi thẳng thắn nói ra sẽ như thế nào?
Lý Chuẩn sẽ tiếp nhận cậu và nhóc con sao?
Nhưng cho dù cậu muốn nói ra thì cũng không thể nào mở miệng được.
Cậu chịu nhiều ảnh hưởng của cốt truyện nhất trong này, không thể nào làm ra hành động ngoài phạm vi cốt truyện cho phép. Cho dù cậu muốn nói mình là một Omega thì cũng sẽ bị cốt truyện cản trở, tựa như hồi thi học kỳ một, cậu muốn thi thành tích tốt nhưng lại bị đau bụng.
Lúc ấy, cốt truyện làm ra nhiều chuyện cản trở để cậu không có thời gian làm bài thi.
Nhưng lần này, cậu không biết nó sẽ dùng thủ đoạn gì để cậu không thể nói ra, hoặc là khiến cho người khác không tin lời cậu nói.
Lòng bàn tay Nhan Thanh cảm nhận được cục cứng cứng trong bụng.
Đó là một sinh mệnh nhỏ.
Cậu yên lặng buông ra rồi siết chặt tay.
Không thể nói.
Cho dù như thế nào, trước khi cốt truyện kết thúc, cậu không thể nói ra.
Nhan Thanh ra khỏi phòng bếp.
Nửa giờ sau, Lý Chuẩn mang một bát trái cây chua ra phòng khách cho Nhan Thanh ra cho Nhan Thanh để cho cậu nếm một chút.
“Còn chưa quá ngon, tôi để vào tủ lạnh rồi, ngày mai có thể ăn." Lý Chuẩn nói.
Nhan Thanh vẫn chưa bình tĩnh, cũng không muốn nói thêm cái gì, chỉ gật gật đầu.
Lý Chuẩn cảm thấy bầu không khí giữa hai người không đúng lắm, nhưng hắn nghĩ đến nguyên nhân vừa nãy mình xúc động như vậy lại doạ Nhan Thanh lùi bước rồi. Trong lòng Lý Chuẩn ảo não, trong một chốc cũng không có biện pháp tu bổ lại, chỉ có thể về nhà trước.
Đối mặt với căn phòng trống rỗng, lần đầu tiên Nhan Thanh sinh ra cảm giác bất an đối với cốt truyện.
Trước kia cậu chỉ có một mình, cho dù cốt truyện có lăn lộn cậu như thế nào thì cũng chẳng sao cả.
Nhưng hiện tại, cậu không chỉ có một mình nữa.
Có một sinh mệnh nhỏ vô cùng yếu ớt đến với thế giới này để bầu bạn với cậu.
Cậu bắt đầu ý thức được, thứ cậu phải bảo vệ không phải áo choàng của mình mà là sinh mệnh nhỏ này.
Trước khi cốt truyện kết thúc, cậu không thể để bất cứ ai biết đến sự tồn tại của đứa nhỏ, không thể để bé con trở thành nhân tố ảnh hưởng đến cốt truyện, nếu không có hào quang nam chính, cậu không có cách nào bảo vệ được nhóc con chu toàn.
Nhan Thanh bị sự tưởng tượng của mình doạ ra một thân mồ hôi lạnh.
Cậu ngã ngồi trên mặt đất, cho đến khi hơi lạnh dưới sàn nhà xuyên thấu qua da thịt mới hoàn hồn, bò dậy trở lại ghế sô pha.
Nhan Thanh cảm giác được khuôn mặt ướt át, duỗi tay sờ xem thì bàn tay dính đầy nước mắt.
Hai tay cậu ôm lấy bụng, cắn môi kiên định nói: "Nhóc thối, chờ con bình yên sinh ra, ba ba sẽ đánh mông nhỏ của con sưng lên."
Nhan Thanh ngủ một giấc tỉnh dậy, bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề vô cùng cấp bách.
Cậu ngồi dậy, còn chưa kịp đánh răng rửa mặt đã gọi điện thoại cho bác sĩ.
Gọi đến cuộc thứ ba, bác sĩ mới nghe máy, giọng ngái ngủ.
“A lô, tiểu khả ái, làm sao vậy?” Khi nói chuyện còn ngáp một cái thật dài.
Nhan Thanh nghe ray đang buồn ngủ, ngượng ngùng nói: “Thực xin lỗi, sớm như vậy quấy rầy ngài.”
“Không sao, tội hôm qua người ta hẹn tôi đi ăn, uống có chút nhiều, cậu có gì muốn nói sao?" Bác sĩ dụi mắt, cầm lấy mắt kính bên gối lên, thấy rõ thời gian.
Còn chưa đến 6 giờ.
Sớm như vậy liền vội vã gọi điện thoại lại đây, xem ra là có việc gì quan trọng.
“Bác sĩ, tôi có thể nhờ anh một việc không?"
"Cậu nói đi, tôi nghe đây."
“Nếu có người hỏi về tôi, mong anh đừng nói ra chuyện tôi mang thai nhé."
“Bất luận là ai cũng không thể nói sao?"
Bác sĩ click mở quang não, thấy được nhiều tin nhắn chưa đọc, click mở một tin nhắn trong số đó, bên trong xuất hiện ảnh chụp của Lý Chuẩn.
Bác sĩ click mở avatar ra, zoom lên rồi thu nhỏ lại, đọc tin nhắn mà đối phương gửi qua.
Y ghi chú đối phương là: Soái ca.
【 Soái ca: [Ảnh chụp] Người này anh có biết không? 】
【 Soái ca: Tôi tra được cậu ấy gần đây đến phòng khám này, cậu ấy sinh bệnh sao? 】
“Bác sĩ? Bác sĩ, anh còn đang nghe không?" Nhan Thanh chậm chạp đợi không được câu trả lời của bác sĩ, gấp đến độ lòng bàn tay toàn là mồ hôi.
Cậu cũng không biết tại sao khi sáng sớm tỉnh lại đã có dự cảm bất an, khiến cho cậu khẩn cấp gọi điện cho bác sĩ.
"Tôi ở đây, đừng lo lắng, chúng tôi là bác sĩ, sẽ không tùy tiện tiết lộ về chuyện riêng tư của bệnh nhân, cho dù là một người cha khác của đứa trẻ thì tôi cũng không nói."
Bác sĩ cong khóe môi, cảm thấy vô cùng thú vị.
【 Phòng khám tư nhân Thiên Hân- bác sĩ Dư: Ngại quá, mỗi ngày người đến bệnh viện chúng tôi rất nhiều, cho nên không biết cậu bé này đã từng qua bên tôi chưa nữa. 】
“Cảm ơn bác sĩ, tôi cùng bé con đều sẽ cảm kích anh." Nhan Thanh cảm kích nói.
Bác sĩ nghe Nhan Thanh nói, ánh mắt trở nên ôn nhu, khoé miệng cong lên.
Bé con à.
Lần đầu tiên tới đây còn khóc chít chít, lúc này mới qua hai tháng đã có thể tiếp thu sự tồn tại của bé con rồi.
Thật đúng là đáng yêu.
Nhan Thanh cúp điện thoại, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nhìn lại thời gian, cách giờ đi học còn hơi sớm.
Cậu ra cửa tiểu khu mua đồ ăn sáng về, ăn xong nghĩ đến trong tủ lạnh có trái cây chua mà Lý Chuẩn làm, mở tủ lạnh lấy ra.
Lý Chuẩn làm một chén lớn, bên trên còn có nắp, còn chưa mở nắp đã gửi thấy một mùi hương ê ẩm.
Bây giờ Nhan Thanh yêu nhất là hương vị này.
Mới lấy ra liền cắn một miếng, nước chảy đầy miệng.
Cậu gấp không chờ nổi mà dùng tay cầm lấy một miếng xoài, cho vào miệng cắn một miếng, chua giòn ngon miệng, ăn rất ngon.
So với đồ cậu mua trong siêu thị thì ngon hơn rất nhiều.
Nhan Thanh ăn đến nghiện, bất tri bất giác mà ăn hơn phân nửa.
Thời điểm Lý Chuẩn lại đây tìm cậu, Nhan Thanh nghe được tiếng gõ cửa, nhanh tay nhét đầy miệng, còn dùng tăm xỉa răng xiên đầy một chuỗi mang ra ngoài.
Thế cho nên cậu mới mở cửa ra, Lý Chuẩn đã ngửi được một mùi chua nồng đậm.
Nhan Thanh đưa xiên trái cây đến trước mặt Lý Chuẩn, lẩm bẩm nói: "Đồ cậu làm đấy, ăn ngon vô cùng, cậu nếm thử đi.”
Lý Chuẩn há mồm cắn miếng trên cùng, môi đụng phải phía dưới, nhưng Nhan Thanh ăn quá nhiều, vội vàng nhai nên không chú ý nhìn.
Chỉ có Lý Chuẩn chú ý tới khi mình ăn, môi đụng phải hai khối bên dưới.
"Ăn ngon quá."
Lý Chuẩn chỉ ăn một khối đã bị chua đến không chịu nổi.
“Có phải chua quá hay không?" Lý Chuẩn hỏi.
Nhan Thanh dùng sức lắc đầu, “Không hề, tôi cảm thấy vừa vặn ngon, hương vị rất tuyệt, ngon hơn so với mua bên ngoài."
Nhan Thanh nói xong liền ăn toàn bộ xiên trái cây, bao gồm hai miếng xoài mà Lý Chuẩn chạm môi kia.
Tuy rằng là gián tiếp hôn môi, nhưng nội tâm Lý Chuẩn vẫn nhịn không được mà rung động một chút.
Nhan Thanh ăn xong còn cảm thấy chưa đã, cậu cảm thấy không thể để dành để tối ăn được, lại chạy vào bếp, đóng gói phần còn lại nhét vào ba lô.
"Tôi mang đến trường ăn tiếp." Nhan Thanh vỗ vỗ cặp như bảo bối.
Hai người tới trường học, Nhan Thanh mới vừa mở cặp sách ra, Từ Khải ngửi thấy mùi liền chạy đến.
“Nhan ca, ăn gì đấy?" Từ Khải nuốt nước miếng.
Nhan Thanh chọc một miếng nhỏ đưa cho Từ Khải, nói: "Trái cây chua mà Lý Chuẩn làm cho tao đó, mày nếm thử đi, thấy bố tốt với mày lắm không?"
“Chuẩn ca làm cho sao?”
Từ Khải không hề phòng bị, cho cả miếng vào miệng, vừa mới cắn một chút đã bị chua đến mặt mày nhíu lại.
Y run rẩy, nói: "Ôi mẹ ơi, Nhan ca, cái này chua quá đi, mày không thấy chua sao? Răng tao cũng bị chua muốn rụng luôn này."
Nhan Thanh lại ăn thêm một miếng, ăn vô cùng ngon, "Không có, tao cảm thấy vừa ngon, ăn thế nào cũng không ngán."
"Cái thứ này chua như vậy, cầm đi cho anh dâu mày ăn là vừa vặn đấy." Từ Khải xoa xoa mặt, cảm giác răng của mình đều mềm đi, bây giờ muốn nhai thịt cũng khó.
“Vì cái gì?” Nhan Thanh vừa ăn vừa hỏi.
"Dựng phu mang thai thời kỳ đầu rất thích đồ ăn chua ngọt, thứ này chua như vậy thì cho mấy người mang thai ăn vừa vặn thích hợp."
“……”
Nhan Thanh tức khắc cảm thấy xoài trong miệng không còn thơm ngon.
Tư thế của Lý Chuẩn vô cùng đẹp, cắt ra từng miếng đều nhau như bị OCD, vô cùng đẹp mắt.
Nhan Thanh ở bên cạnh xem đến ngây người.
Cùng là một con dao, chỉ là hai người khác nhau dùng nhưng tác dụng lại không giống nhau.
Cậu dùng dao thì bị thương chảy máu, còn Lý Chuẩn lại khiến đồ vật có thể biến đổi đa dạng.
Nhan Thanh ở bên cạnh càng xem càng cảm thấy Lý Chuẩn đẹp, bất tri bất giác, trên người cậu phóng ra một ít tin tức tố hương dâu tây.
Cổ tin tức tố này có chút khác so với người thường, không thể phân biệt ra AO.
Lý Chuẩn cắt xong quả xoài cuối cùng, ngửi được một mùi hương không giống bình thường, cánh mũi hắn giật giật, đi theo mùi hương này đến trước mặt Nhan Thanh, chóp mũi cơ hồ muốn đụng vào cổ cậu, phun ra hơi thở nóng rực vào da thịt Nhan Thanh làm cho cả người cậu ngứa ngáy.
"Mùi hương trên người cậu thơm quá." Lý Chuẩn nhìn chằm chằm cổ Nhan Thanh, li3m môi.
"Cậu lại gần quá rồi đấy."
Nhan Thanh bị hơi thở của Lý Chuẩn làm cho cả người không được tự nhiên, đôi tay đặt trước ngực Lý Chuẩn định đẩy hắn ra, còn chưa kịp dùng lực đã bị hắn cầm lấy hai tay.
“Là mùi dâu tây, vừa thơm vừa ngọt, làm cho người ta thèm ăn."
Lý Chuẩn củng củng trên cổ Nhan Thanh, bỗng nhiên mở miệng ra.
Thời điểm hàm răng nhẹ nhàng chạm vào cổ Nhan Thanh thì hắn bị cậu đẩy ra.
Cậu sờ sờ cái cổ ướt át, có chút sợ hãi mà nhìn Lý Chuẩn, "Lý Chuẩn, cậu làm gì đấy?"
Lý Chuẩn bị đẩy lảo đảo, tròng mắt đỏ đậm biến mất, hắn li3m cánh môi, nuốt nước miếng, cưỡng bách dời tầm mắt khỏi cổ Nhan Thanh, trong lòng kinh hãi không thôi.
Vừa rồi thiếu chút nữa hắn đem Nhan Thanh thành Omega.
Tại sao lại như vậy?
Nhan Thanh rõ ràng là Alpha, nhưng vừa rồi khi hắn ngửi phải mùi hương kia, hắn như bị dụ hoặc, mất lý trí.
Suýt nữa làm ra chuyện mà Nhan Thanh ghét.
“Thực xin lỗi, tôi cũng không rõ vì sao lại như vậy, rõ ràng hơn phân nửa Alpha sẽ bài xích tin tức tố của nhau, nhưng tôi lại rất thích tin tức tố của cậu, mỗi lần ngửi được đều cầm lòng không đậu mà muốn đến gần cậu.
Trong lòng Nhan Thanh lộp bộp.
Do ảnh hưởng của cốt truyện, tin tức tố của cậu đối với nhân vật trong truyện thù hẳn là Alpha mới đúng? Nhưng vì sao Lý Chuẩn lại sinh ra cảm giác đối với tin tức tố của cậu?
Rốt cuộc là do thể chất bug của Lý Chuẩn? Hay là do cậu là một Omega cao cấp trăm năm hiếm gặp, thể chất có vấn đề?
Trước mắt, chỉ có mình Lý Chuẩn bị hấp dẫn bởi tin tức tố của cậu, còn những người khác chỉ xem cậu là một Alpha.
Người duy nhất biết cậu mang thai chỉ có mình bác sĩ, nhưng ngay từ đầu đã nhận định cậu là Omega nhưng cũng chưa ngửi qua tin tức tố của cậu bao giờ.
Cho nên nói, chắc chắn tên bug Lý Chuẩn này có vấn đề.
Nhan Thanh theo bản năng sờ bụng nhỏ một cái.
Xem ra không chỉ nhóc con sẽ làm bại lộ áo choàng của cậu, Lý Chuẩn cũng có thể tùy thời biết giới tính của cậu là Omega.
Vậy cậu nên làm cái gì bây giờ?
Chủ động thẳng thắn thành khẩn sao?
Sau khi thẳng thắn nói ra sẽ như thế nào?
Lý Chuẩn sẽ tiếp nhận cậu và nhóc con sao?
Nhưng cho dù cậu muốn nói ra thì cũng không thể nào mở miệng được.
Cậu chịu nhiều ảnh hưởng của cốt truyện nhất trong này, không thể nào làm ra hành động ngoài phạm vi cốt truyện cho phép. Cho dù cậu muốn nói mình là một Omega thì cũng sẽ bị cốt truyện cản trở, tựa như hồi thi học kỳ một, cậu muốn thi thành tích tốt nhưng lại bị đau bụng.
Lúc ấy, cốt truyện làm ra nhiều chuyện cản trở để cậu không có thời gian làm bài thi.
Nhưng lần này, cậu không biết nó sẽ dùng thủ đoạn gì để cậu không thể nói ra, hoặc là khiến cho người khác không tin lời cậu nói.
Lòng bàn tay Nhan Thanh cảm nhận được cục cứng cứng trong bụng.
Đó là một sinh mệnh nhỏ.
Cậu yên lặng buông ra rồi siết chặt tay.
Không thể nói.
Cho dù như thế nào, trước khi cốt truyện kết thúc, cậu không thể nói ra.
Nhan Thanh ra khỏi phòng bếp.
Nửa giờ sau, Lý Chuẩn mang một bát trái cây chua ra phòng khách cho Nhan Thanh ra cho Nhan Thanh để cho cậu nếm một chút.
“Còn chưa quá ngon, tôi để vào tủ lạnh rồi, ngày mai có thể ăn." Lý Chuẩn nói.
Nhan Thanh vẫn chưa bình tĩnh, cũng không muốn nói thêm cái gì, chỉ gật gật đầu.
Lý Chuẩn cảm thấy bầu không khí giữa hai người không đúng lắm, nhưng hắn nghĩ đến nguyên nhân vừa nãy mình xúc động như vậy lại doạ Nhan Thanh lùi bước rồi. Trong lòng Lý Chuẩn ảo não, trong một chốc cũng không có biện pháp tu bổ lại, chỉ có thể về nhà trước.
Đối mặt với căn phòng trống rỗng, lần đầu tiên Nhan Thanh sinh ra cảm giác bất an đối với cốt truyện.
Trước kia cậu chỉ có một mình, cho dù cốt truyện có lăn lộn cậu như thế nào thì cũng chẳng sao cả.
Nhưng hiện tại, cậu không chỉ có một mình nữa.
Có một sinh mệnh nhỏ vô cùng yếu ớt đến với thế giới này để bầu bạn với cậu.
Cậu bắt đầu ý thức được, thứ cậu phải bảo vệ không phải áo choàng của mình mà là sinh mệnh nhỏ này.
Trước khi cốt truyện kết thúc, cậu không thể để bất cứ ai biết đến sự tồn tại của đứa nhỏ, không thể để bé con trở thành nhân tố ảnh hưởng đến cốt truyện, nếu không có hào quang nam chính, cậu không có cách nào bảo vệ được nhóc con chu toàn.
Nhan Thanh bị sự tưởng tượng của mình doạ ra một thân mồ hôi lạnh.
Cậu ngã ngồi trên mặt đất, cho đến khi hơi lạnh dưới sàn nhà xuyên thấu qua da thịt mới hoàn hồn, bò dậy trở lại ghế sô pha.
Nhan Thanh cảm giác được khuôn mặt ướt át, duỗi tay sờ xem thì bàn tay dính đầy nước mắt.
Hai tay cậu ôm lấy bụng, cắn môi kiên định nói: "Nhóc thối, chờ con bình yên sinh ra, ba ba sẽ đánh mông nhỏ của con sưng lên."
Nhan Thanh ngủ một giấc tỉnh dậy, bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề vô cùng cấp bách.
Cậu ngồi dậy, còn chưa kịp đánh răng rửa mặt đã gọi điện thoại cho bác sĩ.
Gọi đến cuộc thứ ba, bác sĩ mới nghe máy, giọng ngái ngủ.
“A lô, tiểu khả ái, làm sao vậy?” Khi nói chuyện còn ngáp một cái thật dài.
Nhan Thanh nghe ray đang buồn ngủ, ngượng ngùng nói: “Thực xin lỗi, sớm như vậy quấy rầy ngài.”
“Không sao, tội hôm qua người ta hẹn tôi đi ăn, uống có chút nhiều, cậu có gì muốn nói sao?" Bác sĩ dụi mắt, cầm lấy mắt kính bên gối lên, thấy rõ thời gian.
Còn chưa đến 6 giờ.
Sớm như vậy liền vội vã gọi điện thoại lại đây, xem ra là có việc gì quan trọng.
“Bác sĩ, tôi có thể nhờ anh một việc không?"
"Cậu nói đi, tôi nghe đây."
“Nếu có người hỏi về tôi, mong anh đừng nói ra chuyện tôi mang thai nhé."
“Bất luận là ai cũng không thể nói sao?"
Bác sĩ click mở quang não, thấy được nhiều tin nhắn chưa đọc, click mở một tin nhắn trong số đó, bên trong xuất hiện ảnh chụp của Lý Chuẩn.
Bác sĩ click mở avatar ra, zoom lên rồi thu nhỏ lại, đọc tin nhắn mà đối phương gửi qua.
Y ghi chú đối phương là: Soái ca.
【 Soái ca: [Ảnh chụp] Người này anh có biết không? 】
【 Soái ca: Tôi tra được cậu ấy gần đây đến phòng khám này, cậu ấy sinh bệnh sao? 】
“Bác sĩ? Bác sĩ, anh còn đang nghe không?" Nhan Thanh chậm chạp đợi không được câu trả lời của bác sĩ, gấp đến độ lòng bàn tay toàn là mồ hôi.
Cậu cũng không biết tại sao khi sáng sớm tỉnh lại đã có dự cảm bất an, khiến cho cậu khẩn cấp gọi điện cho bác sĩ.
"Tôi ở đây, đừng lo lắng, chúng tôi là bác sĩ, sẽ không tùy tiện tiết lộ về chuyện riêng tư của bệnh nhân, cho dù là một người cha khác của đứa trẻ thì tôi cũng không nói."
Bác sĩ cong khóe môi, cảm thấy vô cùng thú vị.
【 Phòng khám tư nhân Thiên Hân- bác sĩ Dư: Ngại quá, mỗi ngày người đến bệnh viện chúng tôi rất nhiều, cho nên không biết cậu bé này đã từng qua bên tôi chưa nữa. 】
“Cảm ơn bác sĩ, tôi cùng bé con đều sẽ cảm kích anh." Nhan Thanh cảm kích nói.
Bác sĩ nghe Nhan Thanh nói, ánh mắt trở nên ôn nhu, khoé miệng cong lên.
Bé con à.
Lần đầu tiên tới đây còn khóc chít chít, lúc này mới qua hai tháng đã có thể tiếp thu sự tồn tại của bé con rồi.
Thật đúng là đáng yêu.
Nhan Thanh cúp điện thoại, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nhìn lại thời gian, cách giờ đi học còn hơi sớm.
Cậu ra cửa tiểu khu mua đồ ăn sáng về, ăn xong nghĩ đến trong tủ lạnh có trái cây chua mà Lý Chuẩn làm, mở tủ lạnh lấy ra.
Lý Chuẩn làm một chén lớn, bên trên còn có nắp, còn chưa mở nắp đã gửi thấy một mùi hương ê ẩm.
Bây giờ Nhan Thanh yêu nhất là hương vị này.
Mới lấy ra liền cắn một miếng, nước chảy đầy miệng.
Cậu gấp không chờ nổi mà dùng tay cầm lấy một miếng xoài, cho vào miệng cắn một miếng, chua giòn ngon miệng, ăn rất ngon.
So với đồ cậu mua trong siêu thị thì ngon hơn rất nhiều.
Nhan Thanh ăn đến nghiện, bất tri bất giác mà ăn hơn phân nửa.
Thời điểm Lý Chuẩn lại đây tìm cậu, Nhan Thanh nghe được tiếng gõ cửa, nhanh tay nhét đầy miệng, còn dùng tăm xỉa răng xiên đầy một chuỗi mang ra ngoài.
Thế cho nên cậu mới mở cửa ra, Lý Chuẩn đã ngửi được một mùi chua nồng đậm.
Nhan Thanh đưa xiên trái cây đến trước mặt Lý Chuẩn, lẩm bẩm nói: "Đồ cậu làm đấy, ăn ngon vô cùng, cậu nếm thử đi.”
Lý Chuẩn há mồm cắn miếng trên cùng, môi đụng phải phía dưới, nhưng Nhan Thanh ăn quá nhiều, vội vàng nhai nên không chú ý nhìn.
Chỉ có Lý Chuẩn chú ý tới khi mình ăn, môi đụng phải hai khối bên dưới.
"Ăn ngon quá."
Lý Chuẩn chỉ ăn một khối đã bị chua đến không chịu nổi.
“Có phải chua quá hay không?" Lý Chuẩn hỏi.
Nhan Thanh dùng sức lắc đầu, “Không hề, tôi cảm thấy vừa vặn ngon, hương vị rất tuyệt, ngon hơn so với mua bên ngoài."
Nhan Thanh nói xong liền ăn toàn bộ xiên trái cây, bao gồm hai miếng xoài mà Lý Chuẩn chạm môi kia.
Tuy rằng là gián tiếp hôn môi, nhưng nội tâm Lý Chuẩn vẫn nhịn không được mà rung động một chút.
Nhan Thanh ăn xong còn cảm thấy chưa đã, cậu cảm thấy không thể để dành để tối ăn được, lại chạy vào bếp, đóng gói phần còn lại nhét vào ba lô.
"Tôi mang đến trường ăn tiếp." Nhan Thanh vỗ vỗ cặp như bảo bối.
Hai người tới trường học, Nhan Thanh mới vừa mở cặp sách ra, Từ Khải ngửi thấy mùi liền chạy đến.
“Nhan ca, ăn gì đấy?" Từ Khải nuốt nước miếng.
Nhan Thanh chọc một miếng nhỏ đưa cho Từ Khải, nói: "Trái cây chua mà Lý Chuẩn làm cho tao đó, mày nếm thử đi, thấy bố tốt với mày lắm không?"
“Chuẩn ca làm cho sao?”
Từ Khải không hề phòng bị, cho cả miếng vào miệng, vừa mới cắn một chút đã bị chua đến mặt mày nhíu lại.
Y run rẩy, nói: "Ôi mẹ ơi, Nhan ca, cái này chua quá đi, mày không thấy chua sao? Răng tao cũng bị chua muốn rụng luôn này."
Nhan Thanh lại ăn thêm một miếng, ăn vô cùng ngon, "Không có, tao cảm thấy vừa ngon, ăn thế nào cũng không ngán."
"Cái thứ này chua như vậy, cầm đi cho anh dâu mày ăn là vừa vặn đấy." Từ Khải xoa xoa mặt, cảm giác răng của mình đều mềm đi, bây giờ muốn nhai thịt cũng khó.
“Vì cái gì?” Nhan Thanh vừa ăn vừa hỏi.
"Dựng phu mang thai thời kỳ đầu rất thích đồ ăn chua ngọt, thứ này chua như vậy thì cho mấy người mang thai ăn vừa vặn thích hợp."
“……”
Nhan Thanh tức khắc cảm thấy xoài trong miệng không còn thơm ngon.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất