Sau Khi Giả A Bị Ảnh Vệ Đánh Dấu

Chương 9: Nếu... Nếu không thì ngươi sờ ta đi?

Trước Sau
Chương 09: Nếu... Nếu không thì ngươi sờ ta đi?

Edit: Rykyu

Beta: Yuyu + Dii

________________________

Hôm đó cuối cùng Úc Diễn cũng không nói tiếp những lời còn lại.

Y quen biết Mục Vân Quy nhiều năm rồi, quan hệ ngoài mặt là chủ tớ, nhưng càng giống tri kỷ hơn. Hắn coi y là tri kỷ, y lại muốn hắn đánh dấu mình, sao có thể nói ra miệng được.

Úc Diễn vẫn biết xấu hổ.

Nhưng dù thế nào đi nữa thì chuyện này xem như đã quyết định rồi.

Qua mấy ngày sau, Mạnh Trường Châu thật sự lấy lý do tuổi già để xin Yến vương từ quan về quê.

Ngày ông ta và gia đình rời khỏi Giang Đô, Úc Diễn đã tự mình đến cổng thành đưa tiễn.

Mới vừa qua Giao Thừa, Mạnh Trường Châu tính toán, lên đường vào lúc này thì có thể về quê trước Tết Nguyên Tiêu.

"Sắp đi rồi mà Mạnh đại nhân vẫn không chịu nói cho ta biết ai là kẻ chủ mưu à?" Úc Diễn dẫn Mạnh Trường Châu tách khỏi đoàn người rồi mới thong thả hỏi.

"Lão phu đã từ quan nên không dám nhận hai tiếng đại nhân này."

Mạnh Trường Châu mặc quần áo màu trắng, tâm trạng tốt hơn trước rất nhiều.

Ở phía xa, có một cô gái trẻ đang ôm một đứa bé còn quấn tã đi qua đi lại, dường như muốn dỗ đứa bé ngủ trước khi lên đường.

Bên trong xe ngựa truyền ra tiếng nữ nhân tán dóc cười đùa khe khẽ.

Mấy người hầu thì vây quanh xe ngựa để kiểm kê số lượng quà tặng lần cuối.

Tất bật nhộn nhịp nhưng lại vô cùng hòa hợp.

Mạnh Trường Châu dời mắt đi, nói tiếp: "Hơn nữa chẳng phải đáp án kia đã không còn quan trọng với điện hạ rồi sao?"

"Bệ hạ vẫn chưa lập Thái tử, nên tất cả hoàng tử đều là vật cản trên con đường leo lên cao của điện hạ. Mà trong mắt họ, ngài cũng là một trở ngại."

"... Nếu đã là kẻ thù của nhau, kẻ nào là chủ mưu, có gì khác biệt chứ?"

Úc Diễn suy nghĩ một lát, cười nói: "Không lẽ Mạnh đại nhân nghĩ bản điện hạ sẽ ra tay với huynh đệ mình à?"

Mạnh Trường Châu im lặng.

Úc Diễn nói tiếp: "Thôi nói chuyện khác đi, ngươi cảm thấy trong các vị hoàng tử, ai là người thích hợp làm hoàng đế nhất."

Yến vương có bốn nam hai nữ, Tam công chúa đã gả đi xa, Lục công chúa vẫn còn nhỏ, bốn người còn lại đều có thể tranh giành ngôi vị hoàng đế.

Mạnh Trường Châu trả lời ngay: "Đại hoàng tử giỏi bày mưu lập kế, Tứ hoàng tử giỏi võ, Ngũ hoàng tử có nhóm Hoàng hậu giúp đỡ, nên đều có thể."

Úc Diễn: "..."

Cho nên ta không thể chứ gì.

"Chỉ là..." Mạnh Trường Châu chuyển đề tài, "Tứ hoàng tử giỏi nhất việc dẫn binh đánh trận, nhưng hơi kém việc xử lý chính sự. Ngũ hoàng tử vẫn còn nhỏ, lại ham chơi. Vì vậy..."

Úc Diễn: "Chỉ còn Đại hoàng huynh."

Ông ta không nói gì nữa, chỉ hành lễ với Úc Diễn: "Lời đã nói hết, mong điện hạ bảo trọng."

"Mạnh đại nhân cũng chú ý chăm sóc sức khỏe." Úc Diễn vỗ vai ông, nhỏ giọng nói, "Ta còn chờ ngươi tận mắt thấy ngày ta leo lên đế vị."

"Lão phu mỏi mắt mong chờ."

Úc Diễn dõi theo xe ngựa chạy khỏi cổng thành, sau đó mới trở về xe ngựa của mình.

"Hồi cung."

Mục Vân Quy đang đợi ở cạnh xe, nghe thế thì "Vâng" một tiếng rồi đỡ Úc Diễn leo lên xe.

Xe ngựa quay đầu, chạy về hướng hoàng cung.

Lúc nào bên trong xe ngựa cũng đặt sẵn trà nóng và bánh ngọt, đều chuẩn bị theo sở thích của Úc Diễn. Y thấy Mục Vân Quy ngồi quỳ pha trà cho mình, chợt cảm thấy khác lạ.

Tuy trước giờ Mục Vân Quy luôn là người chăm sóc cho y, nhưng lúc đó quan hệ giữa cả hai vẫn thuần khiết đơn giản, nên Úc Diễn chưa từng nghĩ nhiều.

Giờ thì...

Nhìn kiểu gì cũng thấy giống như y đang nuôi "vợ bé" vậy.



Chẳng qua so với "vợ bé" của vương tôn quý tộc trong hoàng thành, người này vừa lên giường được vừa đánh nhau giỏi, còn không đòi tiền, vô cùng đa năng.

Thời gian này, Mục Vân Quy đã sắm vai một bạn giường có trách nhiệm, cho dù là ở đâu hay khi nào, chỉ cần Úc Diễn muốn, hắn đều thỏa mãn y, không hề oán giận một câu.

Không những ngoan ngoãn khi ở trên giường, mà còn săn sóc cẩn thận lúc xuống giường, đối xử với y tốt hơn cả ngày xưa.

Cứ như vậy mãi thì không được.

Úc Diễn chống cằm, hơi sầu lo.

Còn thế nữa, lỡ sau này y ngứa mắt tất cả mọi người thì làm sao đây? Không còn ai lọt nổi vào mắt y nữa thì làm sao đây?

Chẳng lẽ phải ép buộc hắn à?

...

Mấy ngày này chính là khoảng thời gian náo nhiệt nhất trong cung.

Hàng năm khi qua Giao Thừa, Yến Vương sẽ bày tiệc, rồi mời những người kỳ lạ tài giỏi ở năm sông bốn bể vào cung để biểu diễn ca múa tạp kỹ. Cả quan lại trong triều và phi tần hậu cung đều có thể tham dự lễ mừng, cùng nhau đón năm mới.

Lễ mừng này kéo dài đến tận tết Nguyên Tiêu.

Trong suốt nửa tháng, trên dưới hoàng thành tha hồ hưởng thụ, vô cùng náo nhiệt.

Tất nhiên trước giờ Úc Diễn luôn khịt mũi xem thường mấy chuyện hao tiền tốn của như thế.

Y đổi sang kiệu liễn ở cửa cung, sau khi lướt qua mấy đại điện náo nhiệt nhất thì về đến tẩm cung của mình.

Úc Diễn thích yên tĩnh, vị trí tẩm cung cũng khá vắng vẻ, khác hẳn mấy nơi ồn ào kia.

Vào lễ mừng năm mới, chủ nhân của mấy cung khác thường cho phép nội thị nghỉ tết mấy ngày, để bọn họ đi xem ca múa hoặc xuất cung về thăm người nhà.

Cung của Úc Diễn cũng vậy.

Bây giờ ở đây chỉ còn lại vài tên thị vệ thay phiên nhau trực, y dẫn Mục Vân Quy bước vào điện, rồi xoay người khép cửa lại.

Trước kia, Úc Diễn chỉ làm như vậy khi muốn "ấy ấy" với hắn mà thôi.

Mục Vân Quy hỏi: "Chủ nhân, ngài..."

Úc Diễn khép chặt cửa điện, dặn dò: "Ta muốn ngươi rời Giang Đô một chuyến."

Hắn ngẩn ra, nhanh chóng tiếp lời: "Là vì Mạnh Trường Châu?"

"Đúng." Y nói, "Sứ đoàn ám sát thất bại, Mạnh Trường Châu lại từ quan về quê, hôm nay ta còn cố ý đến cổng thành đưa tiễn. Nếu ngươi là kẻ chủ mưu sau màn, ngươi sẽ nghĩ thế nào?"

Mục Vân Quy nói: "Thuộc hạ sẽ nghĩ chắc ông ta đã phản bội mình."

Hắn dừng một lát rồi nói tiếp: "Chủ nhân đoán có người định diệt khẩu Mạnh Trường Châu trên đường đi?"

Úc Diễn gật đầu.

Mục Vân Quy suy nghĩ một lúc, rồi hỏi: "Nhưng giờ mới ra tay thì chẳng phải quá muộn rồi sao? Vụ sứ đoàn ám sát đã trôi qua hơn nửa tháng, sao kẻ đó không ra tay sớm hơn..."

Úc Diễn nói: "Vì kẻ đó không muốn bị ta phát hiện, nên chẳng dám giết người trong hoàng thành."

Hắn nhíu mày: "Chủ nhân nghi ngờ Ngũ điện hạ à?"

"Ta nghi hết mọi người." Y nhóm lửa vào đèn treo trên tường, ngọn lửa lập lòe chiếu sáng tẩm điện to lớn.

Thấy Mục Vân Quy vẫn chưa hiểu, Úc Diễn cười: "Thật ra không cần nghĩ nhiều như vậy, dù người sau màn là ai, không cần biết Mạnh Trường Châu có phản bội hay không, chỉ cần ông ta biết bí mật này thì không thể sống sót mà về quê."

"Hơn nữa ta đoán, đối phương sẽ ra tay sớm thôi."

Mục Vân Quy: "Chủ nhân muốn ta bảo vệ Mạnh Trường Châu?"

"Cũng không cần lo lắng như vậy, nhưng nếu giữa đường có người định ra tay với ông ta, ta hy vọng ngươi có thể bắt được một hai tên." Úc Diễn nhìn Mục Vân Quy, nhỏ giọng nói, "Không, một tên thôi, đừng giết hết là được."

"...Vâng."

Úc Diễn hỏi: "Ngươi còn điều gì muốn nói à?"

Mục Vân Quy nói thật: "Thuộc hạ lo cho sự an toàn của ngài."

Trong mấy ngày nghỉ tết này, người ra vào cung rất phức tạp, tốt xấu lẫn lộn, đây là thời điểm nguy hiểm nhất, sao hắn có thể yên tâm rời đi được.

"Không sao đâu, mấy ngày này ta sẽ cẩn thận hơn." Úc Diễn giơ tay lên, nói như thật: "Ta hứa trước khi ngươi trở về sẽ không rời cung, cũng không chạy lung tung khắp nơi. Trong cung còn có cấm vệ quân và thị vệ, ai dám ra tay với ta chứ? Hơn nữa..."

Úc Diễn cười ranh mãnh, nhỏ giọng nói: "Ngươi cứ lặng lẽ đi, đừng để ai phát hiện."  

"... Chúng ta sẽ dùng kế vườn không nhà trống."

Tất cả các cửa trong tẩm điện đều được đóng kín, chỉ có ánh nến lay lắt, phủ lên gương mặt tuấn tú của thanh niên một lớp sáng màu vàng mềm mại.



Y ngồi trước bàn, tinh nghịch nháy mắt với Mục Vân Quy, đáy mắt lóe lên nét tự tin, vẻ mặt thì hả hê.

Khiến hắn nhìn đến choáng váng.

Mục Vân Quy dời mắt đi, nghiêm mặt nói: "Vâng, thuộc hạ đã rõ."

Hắn xoay người định đi thì bị Úc Diễn gọi lại: "Ngươi chờ một lát."

Thanh niên thành thục tài giỏi ban nãy chợt biến mất trong nháy mắt, ánh mắt Úc Diễn láo liên, ngập ngừng nói: "À... Có phải mấy ngày trước là lần cuối chúng ta làm chuyện đó không."

Mục Vân Quy trả lời: "Bẩm chủ nhân, đã qua ba ngày rồi."

Sau khi Úc Diễn ngưng sử dụng ức chế hương, thì hiện tượng tin hương rối loạn đã bớt hẳn, tác dụng của ký hiệu tạm thời cũng kéo dài hơn.

Nhưng tình huống lần này rất đặc biệt.

Mạnh Trường Châu cần ít nhất ba ngày đi đường mới về tới quê. Tất nhiên chuyến này của Mục Vân Quy phải mất hơn năm sáu ngày.

Ký hiệu tạm thời lần trước đâu thể duy trì đến lúc đó được.

Vành tai Úc Diễn hơi ửng đỏ, nhỏ giọng nói: "Ngươi có thể... có thể "làm" với ta một lúc trước khi đi không?"

Tất nhiên có thể.

Mục Vân Quy khẽ đảo mắt, nghiêm túc gật đầu: "Vâng."

Hắn bước tới bên người Úc Diễn.

Nhưng Mục Vân Quy nhanh chóng nhận ra vấn đề.

Khôn quân phải động tình thì mới đánh dấu tạm thời được. Mấy lần trước là do tin hương của Úc Diễn mất khống chế, khiến y động tình, nên Mục Vân Quy mới có thể rót tin hương vào tuyến thể ở sau cổ y.

Nhưng giờ Úc Diễn không hề động tình.

Thế thì sao đánh dấu tạm thời được.

Y cũng nhanh chóng nghĩ đến việc này.

Sau khi phân hóa, người trong hoàng thất bắt buộc phải học kiến thức về càn khôn và cách khống chế tin hương. Nhưng bởi vì Nhị hoàng tử điện hạ đã ngụy trang thành càn quân từ lúc phân hóa, nên chưa từng học mấy thứ này.

Y vốn đâu biết khôn quân phóng tin hương ra bằng cách nào chứ!

Xấu hổ ghê.

Cứ giằng co như vậy mãi.

Úc Diễn cúi đầu, cả cổ đỏ rực: "Vậy... Chuyện này phải làm sao đây?"

Mạnh Trường Châu đã rời đi được một lúc rồi, vì ký hiệu tạm thời nên y mới dẫn Mục Vân Quy về cung. Vốn cho rằng đánh dấu xong thì hắn vẫn dư thời gian đuổi kịp đoàn người...

... Không nghĩ tới người kéo chân sau lại là y.

Kéo dài thêm nữa thì chắc xác của Mạnh Trường Châu cũng lạnh ngắt luôn.

Thật ra Mục Vân Quy cũng "muốn" lắm, hắn chẳng kiềm chế nổi khi đứng trước mặt người này. Nhưng là một người tập võ, còn là ảnh vệ, từ lúc phân hóa hắn đã bị bắt học cách khống chế tin hương rồi.

Cho nên nếu Úc Diễn không thể động tình, chỉ cần Mục Vân Quy phóng một ít tin hương ra dụ dỗ thì có thể ngay.

Hơn nữa trên người y vẫn còn ký hiệu tạm thời của hắn, càng dễ bị khơi lên dục vọng.

Nhưng Mục Vân Quy không muốn nói ra.

Suy nghĩ xấu xa dần chiếm ưu thế, hắn cụp mắt đứng cạnh Úc Diễn, vẻ mặt bình tĩnh, kiên nhẫn chờ đợi.

Hắn rất muốn biết, tiểu chủ nhân nhà mình sẽ làm gì đây?

Bỗng nhiên, có người đụng nhẹ vào ngón tay đang buông lỏng bên người của Mục Vân Quy.

Tay Úc Diễn rất lạnh, lòng bàn tay còn phủ một lớp mồ hôi mỏng. Trông y vô cùng căng thẳng, hai má ửng đỏ, lông mi dài mảnh khẽ run rẩy, tạo thành từng vệt bóng mờ trên mặt.

Úc Diễn thử chạm vào tay Mục Vân Quy, sau đó cố lấy dũng khí, dùng sức nắm chặt, căng thẳng đến mức run cả giọng.

"Nếu... Nếu không thì ngươi sờ ta đi?"

____________

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ảnh vệ phúc hắc của các bạn login rồi.

Yu có lời muốn nói: Anh sống chó vừa thôi anh Mục =))))))

Hết chương 9.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau