Sau Khi Giả Trang A, Bị Đối Thủ Một Mất Một Còn Đánh Dấu!

Chương 6: Nháy mắt (Wink)

Trước Sau
Edit: Gun

====================

Tư Cẩn trở về phòng không lâu, trên Wechat liền có lời mời kết bạn, nick name là "Tâm Tựa Chỉ Thủy", avatar là Trương Quan Thế Âm Bồ Tát cầm một chiếc bình ngọc.

Nhìn vào nó thôi cũng khiến cho người ta cảm thấy bình tâm tĩnh khí.

Hắn đoán chừng là mấy vị trưởng bối Tư gia lại rảnh rỗi, cố ý đến giáo dục hắn, cũng không để ở trong lòng, thuận tay nhấn thông qua.

Tư gia là thế gia lâu đời, nắm giữ mạch máu kinh tế trọng yếu của Hoa quốc, người Tư gia thường rất tự hào về thân phận quý tộc của họ, cố tình đến hắn lại không phục quản giáo của người thừa kế.

Có thể tưởng tượng được, cứ qua một đoạn thời gian thì trưởng bối thay phiên đến giáo dục hắn.

Tư Cẩn cho tới bây giờ luôn nghe tai trái lọt tai phải, bị tiểu bằng hữu đuổi ra không vui, hắn mặc một kiện áo lụa, dựa vào ghế tựa trước cửa sổ, hờ hững hút thuốc.

Lúc này, di động trên bàn sáng một chút.

Tư Cẩn không để ý tới.

Nhưng mà thông báo cứ bám riết không tha, một cái lại một cái, người Tư gia ngày thường ít nói, cũng không dong dài như thế, Tư Cẩn hơi nhíu mày, liếc mắt một cái, bỗng nhiên nhìn thấy hai chữ "Lão công".

Hắn chậm rãi ngồi thẳng lên, ngón tay trượt lên, xem hết các tin nhắn gửi đến.

Mười hai năm trước? Lão công?

Tư Cẩn tựa hồ nhớ tới cái gì, dập tắt tàn thuốc, ngón tay gõ gõ mặt bàn, bỗng nhiên cười rộ lên.

- - nguyên lai là hắn.

Ở một góc độ nào đó mà nói, đây là nguyên nhân Tư Cẩn trở thành người như bây giờ.

......

Thời điểm Tư Cẩn tám tuổi, Tư gia đúng là đang kiếm người thừa kế.

Biết giữ lễ, cao quý tao nhã.

Mãi đến mùa hè ấy, cuộc đời hắn có một thay đổi lớn.

Mùa hè năm ấy, hắn theo mẹ đến một thành phố nhỏ nghỉ phép, ở nơi này, hắn gặp được bạn thân nhất của mẹ, cùng với...... một cậu bé Omega.

Đó là một tiểu ác ma có khuôn mặt xinh đẹp.

Người thừa kế của Tư gia, từ nhỏ luôn giữ một mái tóc dài ngang vai, chưa từng để tóc ngắn của quý tộc, bởi vì nhìn có vẻ rất thô lỗ, lại làm cho tiểu ác ma hiểu nhầm hắn là con gái.

Tiểu ác ma đặc biệt hứng thú, ỷ vào lúc đó Tiểu Tư Cẩn sẽ không đánh trả, cưỡng chế tết tóc cho hắn, cũng chính nghĩa tuyên bố cậu là lão công của hắn.

Sau đó cậu lại như nổi điên, một bên kêu lão bà, một bên hồng hộc cuồng tiếu đuổi theo hắn.

Tư Cẩn đến bây giờ cũng không hiểu được cậu vì cái gì lại vui vẻ như vậy.

Tư Cẩn từ nhỏ tình cảm lạnh nhạt, lần đầu tiên biết đến cảm xúc gọi là xấu hổ.

Nó như một cái ngòi nổ, làm cho hắn mở ra một thế giới mới, nguyên lai trừ bỏ cuộ sống cứng nhắc của người thừa kế, hắn còn có thể có cảm xúc khác.

Từ đó về sau, Tư Cẩn liền đi trên con đường dài quanh co, một đi không trở lại......

Hai chữ lão công trên màn hình thật chói mắt.

Tư Cẩn suy nghĩ một chút, tuy rằng rất cảm tạ người này đã mở ra một chương mới trong cuộc đời hắn, nhưng đối phương gián tiếp làm cho hắn đối với Omega có bóng ma tâm lý nhiền năm như vậy, hắn cũng không phải người rộng lượng.

Tư Cẩn tiện tay đem ghi chú đổi thành "Tiểu ác ma", hồi âm lại.

[J: Nhớ rõ, chúng ta khi nào gặp mặt? ]

*

"Leng keng đinh --"

Buổi sáng trên hòn đảo Tái Nhĩ quả thực rất mê người, một cánh tay trắng nõn thò ra khỏi chăn, chính xác vươn tay tắt đồng hồ báo thức, lại qua mấy phút, một đầu tóc đen lộ ra, An Tri Mĩ mơ mơ màng màng ngồi dậy.

Tối qua thật sự rất mệt, cậu không chống đỡ được bao lâu liền ngủ.

An Tri Mĩ nhìn thời gian, hồi lâu sau mới phản ứng lại, J phản hồi lại tin nhắn của cậu, mở ra liền thấy, tiểu khả ái cư nhiên hẹn cậu gặp mặt!

Cơn buồn ngủ của An Tri Mĩ biến mất.

Tiểu khả ái quả nhiên cũng nhớ rõ cậu!

Chỉ là đi gặp mặt...... Khuôn mặt của cậu cũng coi như nổi tiếng, đến lúc đó nên lấy thân phận Omega hay Alpha đến gặp nhau?

An Tri Mĩ do dự một lát, cậu không muốn lừa gạt người ta.

Lại qua một lúc nữa.



[Tâm Tựa Chỉ Thủy: QAQ tôi đang đi công tác nước ngoài, chúng ta gặp nhau sau được không?]

Một lát sau, J nhắn lại.

[J: Được.]

......

Trên đảo ngày nóng đêm lạnh, ban ngày độ ấm chừng hơn ba mươi độ.

An Tri Mĩ ra cửa một lúc, vài giọt mồ hôi chảy xuống trên gương mặt tinh tế trắng nõn của cậu, cậu đã chuẩn bị trước khăn tay đề phòng bất cứ tình huống nào.

Đám người Tư Cẩn cũng đã tới dưới lầu.

Vài vị khách quý đứng ở cửa khách sạn, nhân viên công tác tổ tiết mục vây quanh một vòng, nhiều người địa phương tóc vàng lam mắt tò mò nhìn bọn họ, còn có người Hoa đến du lịch nhận ra bọn họ, kích động chụp ảnh.

Nhiều tuấn nam mỹ nữ như vậy, người An Tri Mĩ nhìn thấy đầu tiên lại là Tư Cẩn.

Quần áo cotton đen, mái tóc ngày thường chảy ngược nay rũ xuống che đi hàng lông mày ghẻ lạnh. Chỉ là vẻ mặt lãnh đạm khiến hắn dù có ăn mặc xuề xòa như thế cũng làm cho người ta có cảm giác người này không thể chọc vào.

"Người đã đến đủ, mọi người lên xe trước đã."

Mọi người chào hỏi đơn giản, đạo diễn liền giơ loa phóng thanh.

Một đám nghệ sĩ có địa vị không thấp, vốn tưởng rằng còn có thể ăn điểm tâm, kết quả lại bị đạo diễn đuổi như đuổi vịt, lùa một đám lên chiếc xe tham quan không biết lòi từ đâu ra.

Chờ mọi người phản ứng lại thì xe đã nổ máy rồi.

Tốc độ xe rất chậm, Tiết Thành thò đầu ra ngoài, hét lên: "Đạo diễn, không cho ăn cơm là vô nhân đạo, nếu phát sóng anh sẽ bị mắng đó."

Đạo diễn ngồi ở một chiếc xe khác, vô tình nói: "Cám ơn cậu nhắc nhở, vừa vặn có thể nâng cao rating."

Hai chiếc xe truyền đến một trận cười vang.

Thời điểm An Tri Mĩ lên xe, được Ngải Dao mời ngồi bên cạnh, Tư Cẩn tới chậm chút, ngồi phía trước An Tri Mĩ.

Ngải Dao lấy tay quạt gió, "An An, nếu phân tổ thì hai chúng ta một tổ được không?"

Mũi An Tri Mĩ giật giật, thời tiết khô nóng, mùi tin tức tố của người phía trước bị phóng đại vô han, từng đợt từng đợt kích thích khứu giác cậu, ngửi một lúc, cậu chợt có điểm mơ hồ như đang trên mây.

Ngải Dao kêu vài tiếng, lại bắt gặp An Tri Mĩ đang nhìn cái ót của Tư Cẩn, thanh âm không lớn không nhỏ: "An An cậu nhìn gì thế, phía sau Tư tiên sinh có cái gì bẩn à?"

An Tri Mĩ: "......" Cô im miệng đi!

An Tri Mĩ nhanh chóng thu hồi ánh mắt nóng bỏng, cười gượng một chút, "Không, tôi đang ngẩn người."

Lại ngẩng đầu, chống lại ánh mắt có chút đăm chiêu của Tư Cẩn, cảm giác như bị nhìn thấu tất cả.

Cậu chột dạ mở to mắt, rồi lại bị kia cổ tin tức tố kia làm cho ngứa ngáy, nhịn không được liền hỏi Ngải Dao: "Chị Ngải, chị có ngửi thấy mùi tin tức tố không vậy?"

Ngải Dao hiểu lầm, khiếp sợ nói: "Không thể nào, chị đã tiêm thuốc ức chế rồi mà."

An Tri Mĩ chớp mắt, đôi mắt trong veo đầy chân thành, "Không phải, ý em nói là của em." Cậu có chút ngượng ngùng, "Gần đây em không khỏe lắm, sợ ảnh hưởng đến chị."

Ngải Dao trợn to mắt, cẩn thận ngửi lại, "Không có nha, em thu vào tốt lắm."

An Tri Mĩ cảm giác như mình giống một con chó, vì cái gì Ngải Dao lại không ngửi được, hay do kỳ động dục của Omega nên cái mũi mới nhạy cảm như vậy?

Tư Cẩn nghe hai người lầm bầm một lúc, môi mỏng mím lại thành một đường thẳng tắp.

Hắn bỗng nhiên quay đầu lại nhìn Ngải Dao, "Cậu ấy cùng nhóm với tôi."

Ngải Dao bị ánh mắt sâu thẳm như hồ nước của hắn nhìn làm cả người phát lạnh, nhìn kỹ lại thì vẫn là biểu lạnh nhạt như trước, giống như vừa rồi chỉ là ảo giác.

Ống kính tối om đột nhiên tới gần, An Tri Mĩ lúc này mới nhớ tới --

Không xong, cậu quên mất thiết lập bạn tốt giữa mình với Tư Cẩn!

Cậu thầm nghĩ, vẫn là Tư Cẩn chuyên nghiệp, phối hợp đáp lại bằng một nụ cười ấm áp, "Chúng ta sáu người nhỉ, nếu chia thành hai nhóm, ba người chúng ta có thể cùng một tổ."

Ngải Dao xoa cánh tay nổi da gà, cười gượng: "Được a."

Tư Cẩn ôn hòa nói, "Được."

......

Qua nửa giờ, trên đường càng ngày càng ít người, xe vào một khu rừng hoang vắng rồi dừng lại ở một mảnh đất trống.

Mọi người vẻ mặt mộng bức xuống xe, rồi lại ngơ ngác nhìn xe chạy đi.

Một trận gió thổi qua, trong lòng mọi người xuất hiện một dự cảm không lành.

Cặp đôi Beta phân biệt là Bạch Nguyên Câu và Tăng Kỳ, Bạch Nguyên Câu lên tiếng, "Đạo diễn, điểm tâm của bọn tôi đâu?"

Đạo diễn cầm loa phóng thanh, đứng phía sau máy quay trả lời câu hỏi: "Mọi người vận khí tốt lắm, chủ đề của tiết mục kỳ này là sinh tồn nơi hoang dã, nội dung vô cùng đơn giản."

Y càng nói, mọi người càng cảnh giác.



Chỉ thấy đạo diễn hắng giọng, "Không nói nhiều nữa, các vị chia làm hai tổ, tự chọn một doanh địa thích hợp có bảng hiệu, mỗi nơi đều cất giấu ngẫu nhiên đạo cụ cùng đồ ăn, tới trước có trước."

An Tri Mĩ kịp thời nhấc tay, biểu thị mình vô hại ngây thơ, "Đạo diễn, ý anh là nấu điểm tâm dã ngoại sao?"

Nhân viên công tác biết rõ quy trình tiết mục ném qua ánh nhìn thương xót, đạo diễn nhìn An Tri Mĩ, lộ ra nụ cười bí hiểm: "Cậu đoán đúng rồi."

Tới đây y không nói nữa, sáu người thương nghị một chút, chia làm hai đội nhân mã.

An Tri Mĩ Tư Cẩn Ngải Dao một đội, còn lại là Tiết Thành cùng đôi tình lữ Bạch Tăng một đội.

Ngải Dao liếc nhìn đội kia một cái, nói với hai người An Tri Mĩ: "Chúng ta phải nhanh lên, doanh địa khác nhau thì đạo cụ cùng thức ăn bảo đảm sẽ phân chia tốt xấu, không thể bị ba người bọn họ chiếm trước!"

Tiết Thành ở đối diện hô to một câu, "An An, Tư tiên sinh, Ngải Dao đang châm ngòi ly gián phải không, đừng nghe lời của chị ấy, chờ tôi đi tìm hai doanh địa cạnh nhau, chúng ta cùng ở a."

An Tri Mĩ ôn ôn nhu nhu, "Được ạ."

Tư Cẩn cũng gật đầu.

Ngải Dao nóng nảy mắng Tiết Thành: "Tên xấu xa này! Kỳ nào cậu cũng khi dễ tân khách quý!"

"Ảnh lừa chị đó." An Tri Mĩ kéo cô, trộm nói: "Chị Ngải, thể lực của chị yếu, chúng ta tách ra tìm, em cùng Tư Cẩn đi trước, ai tìm được nơi thích hợp trước thì gọi điện thoại."

Ngải Dao bừng tỉnh đại ngộ: "Đi đi."

Ba người phân công nhau hành động, An Tri Mĩ tuy rằng là Omega, nhưng cậu từ nhỏ đã siêng năng rèn luyện, lại có ưu thế bẩm sinh, thể năng cũng không yếu hơn Alpha bình thường.

Đội của Tiết Thành lại có đôi tình nhân Beta dính nhau như hồ, ít nhiều cũng ảnh hưởng tiến độ.

An Tri Mĩ cùng ti cẩn dẫn đầu chạy vào cánh rừng.

Trên đảo Tái Nhĩ có những mảnh rừng rậm rạp, bởi vì hải đảo không tính là lớn, ở trong rừng cũng có thể nghe thấy tiếng sóng biển, thi thoảng lại truyền đến tiếng chim hót làm An Tri Mĩ có cảm giác như đang đi du lịch.

Càng đi thì đường càng dốc, đất đá càng nhiều nên càng phải bám vào thứ gì đó để đi.

An Tri Mĩ không bị bệnh khiết phích, tùy tay bẻ vài nhánh cây làm chỗ dựa, từng bước đi vào, đi được vài bước lại phát hiện bên cạnh không có người, cậu nhìn lại, một khuôn mặt ẩn hiện trong bóng tối, trên đầu hắn rơi xuống vài vạch hắc tuyến.

Đội hữu quý giá của cậu đang đứng ở dưới sườn núi, nhìn cái cây bẩn hề hề mà do dự.

An Tri Mĩ: "......" Nhân thiết khiết phích của quý tộc thật sự rất phiền phức!

Camera ngay cạnh Tư Cẩn, ống kính nhắm ngay hai người, nhất cử nhất động đều được phát sóng cho hàng chục triệu khán giả.

An Tri Mĩ vô cùng muốn bỏ của chạy lấy người, nhưng cậu hít sâu một hơi, chậm rãi mỉm cười, quay lại chỗ cũ lần nữa.

"Tôi kéo anh."

Tay vừa chạm vào, tuyến thể liền có chút ngứa ngáy, An Tri Mĩ cắn chặt môi dưới, ngón tay trắng nõn nắm lấy tay Tư Cẩn.

Ngay sau đó lại bị giãy ra --

An Tri Mĩ ngạc nhiên trợn to mắt, bàn tay cứng ngắc dừng giữa không trung.

Biết rõ hai người chỉ là mặt ngoài hòa bình, Tư Cẩn lại một thân thay đổi thất thường, tâm tư khó dò, nhưng có lẽ do tin tức tố hấp dẫn, làm trong lòng cậu bỗng dưng trở nên lạnh lẻo.

Tư Cẩn đây là...... Có ý gì?

Camera cũng sửng sốt một chút, ở bên kia tai nghe đạo diễn vô lương tâm kích động hạ chỉ, ống kính nhanh chóng đáp xuống trên bàn tay lẻ loi của An Tri Mĩ, chỉ cần này một màn này truyền ra ngoài, tuyệt đối không thiếu rating!

Trong gương ngoài gương, vô số tầm mắt hội tụ --

Bàn tay xinh đẹp giữa trung tâm ống kính, rất nhanh bị một bàn tay thon dài bao lấy.

Vô hình trung cũng không cần lời nói dư thừa nào.

An Tri Mĩ ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mày quý phái của Tư Cẩn dưới ánh mặt trời, hắn quay lưng với ống kính nháy mắt trái với cậu, cái nháy mắt này giống như đang chia sẻ một bí mật độc nhất vô nhị giữa hai người họ.

Tay kia thì tiếp nhận nhánh cây trong tay An Tri Mĩ, hắn nhẹ giọng nói.

"Tôi đến kéo cậu."

_______________________________

_______________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Các tiểu khả ái, mấy ngày hôm trước tui đã edit chương sau

Cốt truyện có thể liên tục, nếu mà nhớ rõ cốt truyện thì không cần xem lại chương trước nha.

Nếu có thời gian các bạn có thể đọc liên tiếp nhé, cái chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế chết tiệt của tui ~

Kế tiếp thì chắc sẽ cập nhật hàng ngày, sẽ không beta lại nữa, vì để đền bù, bình luận có bao lì xì nha ~

( ⊙v⊙)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau