Sau Khi Giả Trang A, Bị Đối Thủ Một Mất Một Còn Đánh Dấu!

Chương 7: Lòng bàn tay

Trước Sau
Edit: Mèo

====================

Nhiệt độ nóng bỏng từ lòng bàn tay đối phương truyền đến, thiêu đốt đến tận đáy lòng.

An Tri Mĩ có chút không được tự nhiên, cậu có quá nhiều bí mật, từ nhỏ đã không có bạn, trừ phi tất yếu, rất ít khi tiếp xúc gần với mọi người.

Tư Cẩn vẫn là người đầu tiên.

Cái cảm giác đầy tê dại như kiến bò qua, từ sau gáy dâng lên dày đặc, cảm giác này cũng không khó chịu, ngược lại giống giếng cạn khô hạn vừa lúc gặp sương sớm, kéo dài khát vọng còn dang dở.

An Tri Mĩ trong yên lặng nhéo chính mình một cái, mạnh mẽ chấn tác tinh thần.

—— chỉ là sinh lý hấp dẫn thôi.

Cậu biết rõ, cậu thích loại hình gì, căn bản không phải loại người khó nắm bắt như Tư Cẩn.

"Này, tại sao không phải là tôi dắt anh đi chứ?" An Tri Mĩ bỏ qua thân thể khác thường, nhanh chóng khôi phục thần sắc như thường, trở tay đánh vỗ mạnh lên mu bàn tay của Tư Cẩn, thoạt nhìn rất giống hai người bạn tốt cùng nhau trêu đùa.

Tư Cẩn che chỗ vừa bị đánh lại, mặt mày thâm thúy, "Chờ khi nào cậu cao hơn tôi đi, lúc đó thì hẳn có thể nói loại lời này."

Cảnh này vốn cảm giác tràn ngập sủng nịch, tiền đề là hai người thật là quan hệ bạn tốt, An Tri Mĩ chưa từng có ý thức giác ngộ với thân phận Omega, phản ứng đầu tiên của cậu chính là Tư Cẩn chế nhạo chiều cao của cậu!

1m78 là lùn sao? Được rồi?!

Bốn làm tròn lên năm chính là 1 mét 8!

Cậu thậm chí bắt đầu hối hận, liền tính tìm Alpha thí nghiệm, cũng không nên tìm đến mấy cái trò đáng ghét như vậy đi, hảo hảo tham gia tống nghệ không được sao? Một hai phải thường thường tới tìm cậu kích thích một chút.

An Tri Mĩ tức giận đến nghiến răng, ánh mắt rơi vào phần gáy nhẵn nhụi phía sau ——

Chỉ cần chờ cậu đích thân chạm vào một chút, nghiệm chứng xem tinh thần lực của hắn có thể che lấp tin tức tố của người khác hay không......

Cậu liền có thể cùng gia hỏa này trong ngoài không đồng nhất nói lời tạm biệt!

Không, đừng bao giờ gặp lại thì càng tốt!

......

Trại được tổ tiết mục giấu đi cũng chẳng dễ tìm, hai người đi bộ dưới cái nắng hè thiêu đốt hơn mười phút, đế giày cọ đầy bùn, mồ hôi chạy dọc theo da thịt thấm ướt cả lớp áo.

Tư Cẩn đột nhiên dừng bước, An Tri Mĩ đầu óc mê muội thiếu chút nữa đụng phải, "Tại sao lại dừng rồi?"

Tư Cẩn nhìn phía trước: "Tìm được rồi."

An Tri Mĩ cũng phản ứng lại, ánh mắt vòng qua vai Tư Cẩn, đầu nhìn về phía trước ——

Ước chừng 50 mét trên cây, một cái đánh dấu màu đỏ rõ ràng xuất hiện, phía dưới tán đều bị những cành cây xanh tươi um tùm che mất, nhất thời thấy không rõ lắm.

An Tri Mĩ bị tra tấn tinh thần vạn phần, rốt cuộc phấn chấn một chút, "Đi mau, chúng ta lên trước tìm xem có bao nhiêu vật tư."

Nhưng ngay thời khắc quan trọng, Tư Cẩn lại dừng lại, nhìn cậu: "Cậu nóng lắm sao?"

An Tri Mĩ bên ngoài là bộ dáng cao lãnh, thực tế thì rất cố chấp về chuyện thắng bại, hắn vội vã chạy tới nơi, nhưng dưới máy quay liên tục ghi hình, cậu đành phải chậm rãi nói, tươi cười nhu hòa: "Như thế nào sẽ không nóng chứ."

Tầm mắt Tư Cẩn lưu lại trên khuông mặt ửng hồng của cậu, như suy tư gì, "Tôi nhớ rõ cậu biểu cảm gì cũng chẳng để lên mặt."

Ấn tượng của hắn khắc sâu vô cùng, ngày hôm qua mọi người đều nóng đến làn da đỏ lên, chỉ có An Tri Mĩ một người trắng nõn sáng lên.

An Tri Mĩ tim đập nhanh hơn, "Nào có."

Cậu nhìn cấp trên này đề phòng, vô tội nói: "Anh đã quên sao? Tôi vẫn luôn dễ dàng để biểu cảm lên mặt."



(Ed: Tui vẫn phân vân, trước máy quay nên để tôi - em (Tư Cẩn), anh - em (An An) hay là tôi - cậu (Tư Cẩn), tôi - anh (An An) thì hơn nhỉ)

Dù sao hai người cũng không thân, cậu chỉ cần cắn chết không thừa nhận, Tư Cẩn không có khả năng làm trò phủ nhận trước mặt mọi người.

Tư Cẩn tự hỏi trong chốc lát, mới thu hồi ánh mắt, "Đó là tôi nhớ lầm."

Sau một hồi yên lặng tao đổi, An Tri Mĩ ý thức được sự bất thường chỉ tăng lên nếu cậu vẫn tiếp tục.

"Suỵt ——" cậu làm ra bộ dáng lắng nghe, nhanh chóng thu tay về: "Tôi giống như nghe thấy giọng Tiết ca, tôi đi trước nhìn xem tình huống, cậu nhanh chóng theo sau."

Tư Cẩn nhìn bóng dáng An Tri Mĩ, ngón tay trống rỗng đã buông xuống bên người khẽ giật giật.

Chóp trại được kí hiệu một chữ A rất rất to, tứ phía thông gió, đỉnh đầu thưa thớt lạc lá cây che không được ánh nắng, trên mặt đất có không ít dây đằng, mặt trên bày biện bốn cái rương gỗ.

An Tri Mĩ chạy tới, mở từng cái.

Cái rương thứ nhất —— ba túi ngủ màu xanh lam cỡ người lớn.

Cái rương thứ hai —— một thanh đao đi rừng.

Cái rương thứ ba —— mấy bình nước khoáng cùng một ít loại đồ ăn ngon.

Cái rương thứ tư —— giấm sốt dầu khói, xoong nồi, v.v...

An Tri Mĩ có chút chần chờ, quay đầu nói với người đang nhìn tất cả Tư Cẩn, "Anh cảm thấy vật tư ở trại A là tốt hay xấu đây?"

Theo bản năng tìm kiếm đồng đội thân cận nhất, căn bản không nhìn ra đã âm thầm tính chuẩn bị đường ai nấy đi từ lâu.

Tư Cẩn nhìn một vòng, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Nơi này cũng không tệ lắm."

An Tri Mĩ đùa nghịch nồi inox mới toanh, khó hiểu: "Nhưng mà ở đây rất nát a, không thích hợp nấu cơm."

Tư Cẩn cùng "Ngốc bạch ngọt" An Tri Mĩ trao đổi bằng mắt, mặt mày rốt cuộc nở nụ cười, "An An, chúng ta không phải tới để nấu cơm dã ngoại."

An Tri Mĩ theo ánh mắt hắn nhìn mắt túi ngủ, hai mắt hơi mở, thập phần cổ động.

"A, là cắm trại, đúng không."

Tư Cẩn có chút buồn cười, liền nhìn An Tri Mĩ cố tình biểu hiện ra bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ: "Chúng ta đây còn không chạy nhanh chiếm miếng đất này, chờ Tiết ca bọn họ tìm tới ——"

Hai người tai nghe đồng thời vang lên đạo diễn thanh âm: "Một đội ba người đến đông đủ, mới có thể chiếm cứ doanh địa."

An Tri Mĩ bị dội bát nước lạnh: "...... Như vậy không phải quá đáng lắm sao?"

Đúng lúc này, vẻ mặt cậu khẽ giật giật, lúc này là thật sự nghe thấy được giọng Tiết Thành.

Tư Cẩn thần sắc khẽ nhúc nhích, rõ ràng cũng nghe thấy.

"Bọn họ ở phụ cận!" An Tri Mĩ túc hạ mày, "Chính là hiện tại kêu Ngải tỷ không còn kịp rồi......" Ánh mắt cậu quét một lần mấy cái rương trong sân, lông mi khẽ run lên, "Có!"

Cùng lúc đó, ba người Tiết Thành tìm được doanh địa B rồi, cành lá tốt tươi, đứng ở dưới bóng cây mát mẻ cực kỳ, trên mặt đất cũng có bốn cái rương gỗ.

Bọn họ đồng dạng lựa chọn trước là mở ra bốn cái cái rương.

Bên trong đồ vật cùng doanh địa A không sai biệt lắm, trừ bỏ rừng cây. Đao biến thành bật lửa, còn các đồ vật khác giống nhau y đúc.

Từng Kỳ vì mặc một chiếc váy theo phong cách phiêu phiêu, bohemian* váy dài, dọc theo đường đi bị hun nóng đến không đi được, nàng kéo cánh tay Bạch Nguyên Câu làm nũng: "Chọn nơi này được không, tôi không muốn đi nữa, nơi này phong cảnh rất đẹp nha."

*Bohemian là một từ bắt nguồn từ tiếng Pháp, bohémien, thành ngữ ám chỉ những người dân du mục sống lang bạt ở châu Âu. Phong cách Bohemian lấy cảm hứng từ trang phục của dân du mục, với những chiếc váy rộng quét đất, tóc quăn buông thả và vòng hoa đội đầu. Họ được cho là những người khao khát khát vọng tự do, muốn phá vỡ những quy tắc và những giới hạn chung trong xã hội.

Bạch Nguyên Câu có chút khó xử, nhìn về phía Tiết Thành: "Tiết Thành, tìm nửa ngày liền tìm đến nơi này......"

Tiết Thành ánh mắt đột nhiên xuyên qua hắn, kích động nói: "Từ từ, tôi hình như nhìn thấy An An."

Nguyên lai hai nơi cách đến không xa, xuyên qua mấy cây đại thụ che đậy tầm mắt, là có thể nhìn đến một cái doanh địa khác.



Một đội Tiết Thành nghênh ngang đi vào doanh địa A, liếc mắt một cái nhìn thấy mặt ủ mày ê của An Tri Mĩ, bên cạnh Tư Cẩn cũng khó được nhăn lại mi.

Tiết Thành bất động thần sắc mà tới gần, nhìn quét một vòng, che lại vui mừng nơi đáy mắt, "Ai nha, An An nhanh như vậy đã tìm thấy doanh địa, các cậu cư nhiên có ba cái rương?"

An Tri Mĩ ngẩn ra hạ, "Ba cái...... Rất nhiều sao?"

Tiết Thành thở dài, vỗ vai hắn, "Chúng ta ở cách vách nhau, liền hai cái cái rương, có mấy cái túi ngủ cùng chút đồ ăn, của hai người đâu?"

Ba cái rương lớn, bên trong rừng cây. Đao thình lình biến mất không thấy, đồ ăn cũng dư lại một chút.

Vẻ mặt buồn bã của An Tri Mĩ dần dần tiêu tán, "Xem ra vật tư trong doanh địa đều không ra gì." Nói xong cậu đã bị Tư Cẩn kéo qua, người này che phía trước cậu, ánh mắt nặng trĩu: "Chúng ta nên đi thôi, mọi người hẳn là cũng nghe thấy."

Tai nghe của mọi người đều giống nhau, lời nói từ đạo diễn vừa rồi, Tiết Thành cùng mấy người khác tất nhiên cũng nghe thấy, cho nên ý của bọn họ tới đây không đơn giản lắm.

"Thế nào, tại sao tôi lại nỡ lòng bắt nạt An An được." Tiết Thành vội vàng buông tay ra, ý bảo không có ý đồ gì khác, bất đắc dĩ nói: "An An, nhường cho anh cái này đi, thứ tốt sau này đều cho em."

An Tri Mĩ kinh ngạc mà trợn tròn đôi mắt, từ sau lưng Tư Cẩn nhô đầu ra, nốt ruồi nước mắt khiến cậu trở nên vô tội hơn.

"Cảm ơn Tiết ca, em sẽ nhớ rõ anh."

Tư Cẩn bất động thần sắc: "Vậy đã định rồi?"

Tiết Thành vỗ bộ ngực: "Tuyệt không hối hận!"

......

Thẳng đến Ngải Dao vội vàng tới rồi, doanh địa của hai đội đều đã được phân ra, cục đá trong lòng An Tri Mĩ rốt cuộc cũng rơi xuống đáy, sự chú ý dần dần chuyển từ Tiết Thành đang không biết gì sang bóng dáng cao lớn đang che chắn trước mặt cậu.

Lưng thẳng như một cây tùng, ánh nắng chiếu vào bờ vai Tư Cẩn, làm cho Alpha từ góc độ này, hiện ra hình ảnh thanh cao, tràn ngập khí tức trầm ổn.

—— giống như một người đáng để tin cậy, chính trực huynh trưởng.

Tư Cẩn bỗng nhiên quay đầu lại, ánh mắt nhàn nhạt cùng cậu đối nhau.

Ở nơi vô hình phía dưới, An Tri Mĩ chợt cảm giác được lòng bàn tay bị người cào một chút.

Ngả ngớn, giống lông chim quét qua đầu quả tim.

An Tri Mĩ không thể tin nổi mà nhìn phía Tư Cẩn ——

Làm trò trước mặt ống kính, hắn cũng dám!

Thế nhưng......

Trong miệng nói đường hoàng ra, đây là đang ngầm khiêu khích cậu mà!

_______________________________

_______________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Tư Cẩn:?? Em cảm thấy đây là khiêu khích?

An Tri Mĩ: Thực tốt, anh thành công chọc giận tôi rồi đó.

———

La la: Lập tức đi ăn cơm, ăn cơm xong lại tranh thủ viết thêm một chương.

_________________________________________

Mèo: Giờ này mà up hai chương có đủ tâm linh không nhờ:))) 02:53 A.M:))) Mà tui định để gộp lại tầm 5 hoặc 10 chương gì đó rồi up luôn một thể, cảm ơn đã đọc ạ <3

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau