Sau Khi Giả Trang A, Bị Đối Thủ Một Mất Một Còn Đánh Dấu!

Chương 8: Mếm mộ

Trước Sau
Edit: Mèo

====================

Sau khi hai đội chọn được doanh địa mà mình thích, giọng nói của vị tổng đạo diễn hói đầu từ trong tai nghe truyền đến.

"Sau khi chọn xong doanh địa, xin mời hai đội dựng trại cho tối hôm nay, thân ái nhắc nhở, hai giờ rạng sáng trên Tái Nhĩ đảo thường xuất hiện mưa, thỉnh các vị cần phải nghiêm túc dựng trại."

"Trước mười hai giờ đêm, đội nào có chất lượng trại tốt nhất, sẽ có được một phần nguyên liệu nấu ăn phong phú."

Dựng trại?

Để mấy nghệ sĩ rất ít khi động đến việc nặng đi dựng trại?!

Đây là cái tổ tiết mục ma quỷ gì thế!

Tin tức này quả thực một đạo sét đánh giữa trời quang, Tiết Thành đang dào dạt đắc ý trong chốc lát ngây người, cũng một đạp đánh tan tâm tình đang vui vẻ vì bữa sáng của mọi người.

An Tri Mĩ không muốn nổi giận với Tư Cẩn, quay người sang hô: "Đạo diễn, nếu mà một ngày không dựng xong thì sao?"

Gióng nói kiên định của đạo diễn lại vang lên, "Trên Tái Nhĩ đảo vẫn có thể tìm ra không ít sơn động, ngoại trừ hơi nhiều sâu bọ, thì không thành vấn đề......"

Hai vị nữ sĩ lập tức sắc bén đánh gãy lời ông: "Dựng dựng dựng, lập tức liền dựng!"

Vốn dĩ phải ưu nhã mà ngồi trước màn ảnh, thong thả xé mở bao bì và nhấm nháp ổ bánh mì, tất cả đều tăng tốc, không qua vài phút, nghi thức bữa sáng đơn sơ nhanh chóng hoàn thành.

Tiết Thành đi phía trước như cũ treo nụ cười hiền lành, đối với đội của An Tri Mĩ dối trá nói: "Ui này, hiện tại mới phát hiện chỗ bên cậu, quá nắng, cũng quá nóng, điều kiện thật là gian khổ. Nếu chúng tôi xong trước, liền tới giúp mấy người."

Ngải Dao trợn tròn mắt xem thường, "Thôi xin, không cần cái tâm giả tạo của anh, anh đừng có quấy rối bọn tôi là được rồi."

Tiết Thành cười hắc hắc, cũng không phủ nhận.

Đội ngũ bọn họ rời đi sau, Ngải Dao mới hận sắt không thành thép mà nói: "An An, em có phải bị Tiết Thành lừa hay không, doanh địa của chúng ta ngoại trừ mấy cái túi ngủ ra thì chẳng có cái gì, thế thì dựng trại bằng cái gì được đây?"

Quay đầu lại nói với Tư Cẩn, "Tư tiên sinh cũng đi theo làm bậy."

Nàng đến muộn, hai người An Tri Mĩ còn chưa kịp hỏi ý cô ấy, sau đó họ liền chọn cái doanh địa trống trãi này, cái gì cũng không có.

Tư Cẩn đứng gần An Tri Mĩ, nhàn nhạt mà cười cười, "Tôi không quản được cậu ấy."

An Tri Mĩ bị bộ dáng không thể nề hà của hắn làm cho bất lực, khó khăn đối Ngải Dao nở nụ cười, giải thích: "Chúng tôi đã sớm phát hiện doanh địa của bọn họ, sau khi so sánh một phen, mới lựa chọn nơi này."

Ngải Dao còn tưởng rằng cậu mạnh miệng.

Thẳng đến khi thấy An Tri Mĩ trộm từ phụ cận lôi ra một cái rương lớn, lấy ra một cái đao, còn có nhiều đồ ăn hơn cả trại B.

Ngải Dao phát ra tiếng kinh hô, đại hỉ: "Có đao ——"

Loại thời điểm này, có đao với không đao so giữa các đội ngũ khác biệt quá lớn. Thực hiển nhiên là đội B, chỉ có thể lựa chọn gỗ làm sẵn, lãng phí rất nhiều thời gian, trong khi đội A có nhiều chọn lựa hơn.

Mặt trời chói chang trên cao, đội A bên kia đã bắt đầu bận rộn, thường thường còn có thể nghe thấy tiếng kêu của Tiết Thành.

Rất nhanh, một buổi sáng liền đi qua như vậy.

Tiết Thành mồ hôi đầy đầu chạy qua nhìn bọn họ một cái, liền phát hiện An Tri Mĩ ba người tránh ở một chỗ râm mát, không biết từ đâu tìm được một mảnh vải ở đâu đó, trải trên đất và bắt đầu ăn uống.

—— thật sự là tới nấu cơm dã ngoại!

Xem ra là bị nắng chiếu cho mệt, đánh lui hết sự tự tin ban đầu.

Hắn vội vàng nhìn lướt qua, nghĩ thầm rằng trong rương nguyên lai nhiều đồ ăn vậy à?

Tiết Thành ra vẻ quan tâm mà đi tới, ngồi xổm xuống: "Sao lại không làm gì thế này, lỡ may buổi tối không có nơi để ngủ phải làm như nào?"

An Tri Mĩ khóe miệng hơi hơi rũ xuống: "Chỉ có thể ngủ sơn động."

Tiết Thành ai nha nha vài câu, bị Ngải Dao mắt sắc vỗ rớt cái móng vuốt lấy bánh quy, tiếc nuối nói: "Bọn tôi ở bên kia tìm xong gỗ rồi, buổi chiều liền chuẩn bị khởi công, tôi tận lực hỗ trợ một chút nhỉ, đến lúc đó các mọi người đến xem xem?"

Khuôn mặt Tư Cẩn vẫn luôn bình tĩnh: "Không cần phiền toái."

Chờ Tiết Thành không thú vị đi rồi, Ngải Dao mới cười lạnh nói: "Các các cậu có tin không, anh ta chẳng bao giờ có thể xây một căn nhà mà chứa thêm một người nữa."



An Tri Mĩ chớp chớp mắt, "Em nghĩ Tiết ca không phải loại người này."

Tư Cẩn lại liếc cậu thêm một cái, An Tri Mĩ làm bộ không nhìn thấy, đắm chìm trong vô pháp tự kềm chế.

......

Buổi chiều, ba người trơ mắt nhìn doanh địa B đội, ánh nắng gay gắt dần dần tản về hướng tây, độ ấm rất muau hạ thấp.

Tư Cẩn lau tay một cái, sau đó chậm rãi đứng dậy tuyên bố: "Bắt đầu công tác."

Ngải Dao là thân thể Omega kiều nhược, nên chỉ làm chút việc vặt, nhặt chút dây đằng, quạt mát cho hai người còn lại.

Tư Cẩn không chỉ là tin tức tố cấp S, thể chất cũng là Alpha loại xuất sắc đứng đầu cả một đám người, đến cái loại thời điểm như thế này, lại bành trướng nhân thiết quý tộc, chính là làm kiêu.

Hắn lấy đao trên tay An Tri Mĩ, nói một câu khiến người câm nín: "Trẻ nhỏ không được phép chơi đao." Sau đó vén tay áo lên, chém lên mặt gỗ.

Đáng giận chính là, mỗi lần hắn tính làm mấy cái việc nặng cần sức lớn, như cũ dáng người đĩnh bạt, một chút cũng không có vẻ thô lỗ.

An Tri Mĩ lau mặt, đi theo hắn.

Chỉ việc này mà làm mất mấy tiếng đồng hồ, nhà gỗ ngoại trừ chưa có đỉnh, tuy mới là hình thức ban đầu, nhưng tốc độ so với đội bên cạnh nhanh hơn khá nhiều.

Tư Cẩn cúi đầu, đôi tay thon dài hữu lực tung bay, này như là không giống dùng dây đằng buộc lấy đầu gỗ, mà như là đang làm hàng mỹ nghệ đầy tinh tế.

Sau lưng chợt duỗi tới một bàn tay, hướng về phía gáy của hắn.

Tư Cẩn nghiêng đầu tránh thoát, ngoái đầu nhìn lại, thấy Ngải Dao dịu dàng cười, thần sắc phai nhạt chút, "Chuyện gì?"

"Tôi giúp anh bôi kem chống nắng nè." Ngải Dao giơ kem chống nắng trên tay lên, thong dong hào phóng mà nói: "Chúng ta đều là người đứng trên màn ảnh, đừng để mình phơi đen."

Tư Cẩn rũ xuống mi mắt, "Cảm ơn, tôi không cần."

"Vậy cậu cứ làm tiếp đi." Ngải Dao nhún vai, đem một đầu tóc uốn sóng hất ra sau lưng, "Để tôi đi hỏi An An xem có muốn không."

Vừa nói người là người liền đến, An Tri Mĩ không biết từ khi nào mà đã rửa sạch tay, từ phía sau lưng Ngải Dao đi ra, trán tóc trên mái có chút loạn, rũ tới chóp mũi.

Cậu tiếp nhận cái chai trong tay Ngải Dao, đối Tư Cẩn ngọt ngào cười cười: "Để em bôi cho anh ấy, ảnh hơi sợ nữ nhân, có hơi ngượng ngùng."

Ngải Dao khoa trương mà che lại môi đỏ, "Thời đại nào rồi, đến một Omega như tôi cũng chưa chú ý như vậy, Tư tiên sinh chắc không bảo thủ thế nha."

An Tri Mĩ trong lòng cười lạnh, đó là cô còn chưa thấy bộ dáng ngấm ngầm của hắn đâu.

Trên mặt còn phụ họa nói, "Anh ấy chính là như vậy."

Cậu bóp ít kem chống nắng ra tay, đứng sau lưng Tư Cẩn còn đang bận bịu, ánh mắt trần trụi gắn ngay chỗ đầu sỏ gây tội của Tư Cẩn —— tuyến thể.

Trong lòng vị tiểu nhân cười lớn: Ha! Mi vẫn là không thoát khỏi bàn tay của ông đây đâu!

Tư Cẩn giống như cam chịu tính toán của cậu, cụp mắt xuống làm công việc đang dở dang, máy quay chỉ có thể chiếu được sườn mặt của hắn.

Vì để ngừa Tư Cẩn sinh ra nghi ngờ, An Tri Mĩ bôi từ cánh tay Tư Cẩn trước.

Cậu lần đầu tiên nghiêm túc đánh giá tay Tư Cẩn. Nếu nói tay của An Tri Mĩ là màu trăng ôn nhu, có loại cảm giác như thấy hương thơm ngọt, màu trắng của Tư Cẩn lại khác, chính là có khuynh hướng cảm giác trắng lạnh.

Tay Tư Cẩn rất dài, đường nét gầy thẳng, móng tay nuôi sạch sẽ.

(ed: ờm, không biết mình tả gì nữa, hoang mang Hồ Quỳnh Hương-ing)

An Tri Mĩ ấn tượng rất sâu đó là, Chu Nhiên đã từng chê cười cái hastag vàng khè của hắn, một bộ phận fans Tư Cẩn là tay khống, ở trên mạng khởi xướng một đề tài thảo luận.

# Được tay của Tư Cẩn thâm hầu là thể nghiệm gì? #

(ed: tôi không biết nên thay từ 'thâm hầu' thành gì nữa các cô ạ.)

Nhưng rất nhanh đã bị xoá, An Tri Mĩ lần đầu tiên nghe thấy liền khiếp sợ cực kỳ, mấy nữ sinh thời giờ làm sao vậy? Là người từ thời đại tinh tế xuyên tới, cậu cũng vô pháp lí giải mấy cái phán đoán của fans.

Nói đến cùng, cậu mới chính là người bảo thủ kia.

Thật là kỳ quái, chỉ nghĩ tới đề tài này, ánh mắt cậu không khỏi dừng trên ngón tay Tư Cẩn, theo động tác mạnh lên, khớp xương có hơi hơi trở nên trắng.



—— xác thật rất đẹp.

Từ từ! Cậu đang suy nghĩ gì thế!

An Tri Mĩ nhắm mắt, mở mắt ra, cậu lại bị tin tức tố ảnh hưởng rồi.

An Tri Mĩ tìm về lí trí, thấy Tư Cẩn còn lo công việc của mình, cảm thấy cơ thể lại sắp phát lửa.

Cậu khẩn trương mà liếm liếm môi, tay dần dần di chuyển hướng cổ của Tư Cẩn đang không biết gì hết......

Gần......

Gần hơn nữa.....

"Nơi này không cần."

Tư Cẩn bỗng nhiên quay đầu lại, doạ An Tri Mĩ nhảy dựng, tay thiếu chút nữa trực tiếp xoa môi hắn, hiểm trở cọ qua làn da.

Trái tim An Tri Mĩ đột nhiên đập nhanh, hoảng hốt lúc nãy còn chưa hết mà ngẩng đầu, "Tại sao không?"

(ed: câu này là 'kinh hồng chưa định mà ngẩng đầu', tôi nghĩ 'kinh hồng ở đây là loại cảm xúc hoảng hốt lạ thường, không có ý tứ chột dạ nha.)

Tư Cẩn cúi đầu nhìn cậu, thong thả chớp động đôi mắt giống như camera không ngừng kéo gần, "Tôi không thích để tuyến thể bị thứ khác chạm vào." (ed: Đang phân vân, nào biết thì beta lại:)))

Đồng tử nâu thẫm của hắn chứ ý cười kì quái, "Tôi có hơi mẫn cảm, xin lỗi."

Hơi mẫn cảm......

Tuyến thể......

An Tri Mĩ có loại cảm giác như làm chuyện xấu rồi thất bại, còn có mấy lời cổ quái không rõ này —— loại đối thoại này thật kì quái, cứ thấy có chỗ nào không đúng?

Hơi dùng sức bóp hộp trong tay, An Tri Mĩ liếc mắt nhìn Tư Cẩn thật sâu một cái, có chút nóng nảy.

Đối mặt Tư Cẩn người này, cậu tổng vẫn là cảm thấy có nguy hiểm giấu ở chỗ tối, không được liền tính, nơi này một Alpha là Tư Cẩn đã không ngừng được, hay là giờ giải tán để đi thử Tiết Thành xem sao?

Ý cười như gió mềm nhẹ đọng trên mặt An Tri Mĩ, tan đi năm phần.

Cậu khép cái nắp lại, nói với Tư Cẩn: "Được thôi."

Thấy bóng dáng An Tri Mĩ có chút cô đơn, cùng mặt mày hiện lên tia mờ mịt, ý tứ lúc trước bị Tư Cẩn nhổ ra rất nhanh lại được cắm lên lần nữa, đáy mắt chảy ra sung sướng, lại có chút ánh buồn rầu.

Bạn nhỏ bị hắn nắm tay, cổ liền nổi lên màu đỏ nhợt nhạt.

Bạn nhỏ hữu nhìn hắn lâu như vậy, còn tưởng rằng hắn không phát hiện.

Bạn nhỏ luôn muốn chạm vào tuyến thể của hắn.

Giấu dưới gương mặt giả dối bên ngoài, tâm tĩnh phẳng lặng, bỗng nhiên nổi lên gợn sóng, Tư Cẩn nhìn phương hướng An Tri Mĩ rời đi, tự hỏi có nên đáp lại sự mếm mộ của cậu hay không.

Kỳ thật người như An Tri Mĩ cũng không tệ lắm, nhưng Tư Cẩn chỉ nghĩ bạn bè giao lưu, không suy xét khác.

Thật là khó xử mà.

Nếu cậu đã chủ động như vậy, không bằng.....

- ------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

An Tri Mĩ ( trong lòng mmp*): duck không cần!

*mmp: nghĩa là 'cút đi', phát âm là MA-MAI-PI.

——

A a a 00: 00 cực hạn tốc độ!!

===========================

Mèo: he he, 3h sáng nhe =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau