Sau Khi Giả Vờ Mất Trí Nhớ, Tình Địch Nói Tôi Là Bạn Trai Hắn

Chương 22: Quả thực cậu ấy không mất trí nhớ

Trước Sau
Hai giờ chiều, trung tâm thành phố đông nghịt người.

Tòa nhà trụ sở của tập đoàn Tung Hoành nằm cạnh khu thương mại sầm uất, sừng sững chọc trời, nguy nga tráng lệ, tường ngoài bằng kính phản chiếu bầu trời xanh khiến người qua đường không nhịn được mà ngước lên nhìn.

Lúc này trong tòa nhà, một thanh niên mảnh khảnh, khuôn mặt tuấn mỹ, mặc vest trắng nhạt đi vào thang máy đặc biệt, đầu tóc chải chuốt tỉ mỉ, áo sơ mi cổ cao màu xanh da trời, trên tay cầm một tập tài liệu dày cộm.., với huy hiệu nhân viên đặc biệt treo quanh cổ.

Có hai chữ được viết trong cột tên trên thẻ nhân viên, Dung Trạm.

Sau khi Dung Trạm bước vào thang máy lộng lẫy kia, y dùng thẻ nhân viên đeo trên cổ vuốt lên phía trước màn hình LCD phía trên các nút thang máy, sau đó nhấn nút tầng ba mươi sáu.

Thang máy vững vàng đi lên, trong khoảng thời gian ngắn đã đến tầng ba mươi sáu.

Sau khi đi ra khỏi thang máy, có một hành lang trải thảm mềm, cuối hành lang là một văn phòng.

Dung Trạm đi đến cửa văn phòng, ngón tay cuộn tròn gõ cửa, đợi một lúc, đẩy cửa ra, bước vào.

Trong văn phòng, phía sau chiếc bàn làm việc to lớn sang trọng, Kỷ Thương Hải hạ màn hình laptop xuống trước mặt, ngẩng đầu nhìn lên.

Dung Trạm đi tới, đặt văn kiện trong tay lên bàn Kỷ Thương Hải: “Đây là văn kiện chiều nay cậu cần xử lý.”

Kỷ Thương Hải nhìn thoáng qua văn kiện, ngữ khí thản nhiên nói: "Hiểu rồi."

Dung Trạm cúi đầu: “Năm giờ mười tôi đến lấy.” Nói xong, Dung Trạm cúi đầu đi ra khỏi văn phòng, lúc đóng cửa dừng lại một giây, nghiêng đầu nhìn Kỷ Thương Hải: “ Phỏng chừng anh ấy sẽ trở lại Trung Quốc vào nửa cuối năm nay"

Sắc mặt Kỷ Thương Hải nhất thời tái nhợt, ngước mắt nhìn Dung Trạm, ánh mắt của Alpha giống như một cái móc sắt cực kỳ sắc bén, khiến Dung Trạm vốn là một Omega, theo bản năng mà rùng mình một cái.

“Đã biết.” Kỷ Thương Hải cụp mắt xuống, vẫn là nói như vậy.

Dung Trạm rời văn phòng, đóng cửa lại.

Kỷ Thương Hải mệt mỏi xoa xoa mi tâm, đem tài liệu trên bàn đưa tới trước mặt, sau đó mở lại máy tính xách tay.

Trên màn hình máy tính, có bốn cửa sổ camera giám sát được sắp xếp gọn gàng ở phía bên trái, theo dõi nơi ở của hắn và Lăng Vân Phàm ở mọi hướng.

Ở bên phải màn hình, có một đoạn âm thanh, là cuộc gọi giữa Lăng Vân Phàm và Trịnh Tư Thanh.

Kỷ Thương Hải cầm chuột, bấm play, trong máy tính truyền đến một đoạn đối thoại.

Trịnh Tư Thanh: "..., làm món sườn kho tộ mà anh thích."

Lăng Vân Phàm: "Ừm, cảm ơn."

Kỷ Thương Hải tạm dừng âm thanh, ngón cái và ngón trỏ chống cằm, nghĩ đến vẻ mặt của Lăng Vân Phàm khi nhìn thấy sườn heo kho vào buổi trưa, hắn không khỏi có chút bực bội vì hành vi quá hấp tấp của mình.

Kỷ Thương Hải thầm nghĩ: Hắn đã đoán đúng, nếu Lăng Vân Phàm thật sự không mất trí nhớ, thì hắn nên cẩn trọng hơn trong lời nói và hành động của mình để kế hoạch được suôn sẻ hơn.

Sau khi ổn định, Kỷ Thương Hải nhìn vào màn hình giám sát, thấy Lăng Vân Phàm đang loay hoay với cánh cửa ở lối ra vào một lần nữa.



Kỷ Thương Hải không khỏi nhíu mày.

-

Lăng Vân Phàm cảm thấy suy nghĩ của mình rất logic.

Trước mặt cậu là một cánh cửa.

Một cánh cửa vô cùng an toàn để phòng trộm.

Nó thực sự vô cùng kiên cố.

Nhưng nếu nó kiên cố đến mức không ai trong nhà có thể mở được.

Vậy thì cánh cửa này không phải là an toàn chống trộm, mà là hầm ngục thuần túy đó!

Xét thấy người thiết kế cánh cửa này không nên tạo mật mã khó đến mức như vậy, Lăng Vân Phàm cảm thấy phải có cách nào đó để mở cửa từ bên trong mà không cần dấu vân tay và mật khẩu chứ.

Vân Phàm V-sky Lăng đã từng nói trên đời này có năm loại mạng, mạng tình, mạng nhện, lưới đánh cá, lưới pháp luật, nếu có vấn đề không hiểu thì có thể tìm trên Internet.

Lăng Vân Phàm kiểm tra dấu hiệu của cửa bảo mật bằng mật khẩu, sau đó ngồi trong hiên với thái độ vô tư, lấy chiếc điện thoại di động mới mà Kỷ Thương Hải đưa cho cậu từ trong túi ra, bắt đầu tìm tòi dấu hiệu này.

Sau khi tìm kiếm một lúc lâu, Lăng Vân Phàm cuối cùng cũng tìm thấy hướng dẫn sử dụng cửa chống trộm này trên Internet, sau khi đọc kỹ, cậu chợt nhận ra.

Phía trên tay nắm cửa có nắp đậy cực kỳ kín đáo hướng vào bên trong cửa chống trộm, chỉ cần mở nắp ra và bấm giữ nút nhỏ bên trong để reset mật khẩu cửa, sau đó ghi lại vân tay và mật khẩu.

Nói thì phức tạp, nhưng thực ra nếu hiểu được thì sẽ thấy rất đơn giản.

Lăng Vân Phàm nhớ khi cậu đang tìm bút và giấy, cậu đã nhìn thấy một chiếc tuốc nơ vít nhỏ trong ngăn kéo ở đâu đó trong phòng làm việc, khớp với con vít trên nắp. Lăng Vân Phàm hào hứng tìm Tuốc nơ vít và đi đến cửa mật khẩu.

Nhưng khoảnh khắc cậu giơ tay tháo vít, một ý nghĩ khiến cậu khựng lại: Nếu cậu đặt lại mật mã rồi rời đi, nếu sau khi về đến nhà, Kỷ Thương Hải không hiểu cách vận hành cửa, chẳng phải cậu sẽ gây thêm phiền phức cho hắn sao?

Hai ngày qua cậu ăn ở nhờ nhà người ta, hiện tại rời đi lưu lại cho người ta một mảnh hỗn độn, chẳng phải giống như loại người ăn cháo đá bát— lòng dạ tiểu nhân sao?

Ngay khi Lăng Vân Phàm đang do dự, có tiếng chìa khóa giòn giã ngoài cửa.

Trước khi Lăng Vân Phàm kịp phản ứng, cánh cửa đã được mở ra, Kỷ Thương Hải đang đứng ngoài cửa với một chiếc túi hồ sơ, ngẩng đầu lên thì gặp Lăng Vân Phàm đang cầm một chiếc tuốc nơ vít.

Lăng Vân Phàm theo bản năng giấu chiếc tuốc nơ vít phía sau, nhưng cậu cũng biết rằng hành động chậm chạp của mình là vô ích, cậu cười ngượng nghịu: "Sao cậu tan làm sớm vậy?"

“Chiều nay tương đối rảnh.” Kỷ Thương Hải nghi hoặc, “ Cậu làm sao vậy?”

"A, tôi, tôi..." Lăng Vân Phàm do dự.

Liệu Kỷ Thương Hải có tin nếu cậu nói cậu đã được truyền cảm hứng và muốn ngay lập tức nâng cao công cụ lao động để phá bỏ xiềng xích và hòa vào dòng nước xây dựng một xã hội hài hòa. Liệu Kỷ Thương Hải có tin không?

Quên đi, Kỷ Thương Hải không phải là một tên ngốc.



Lăng Vân Phàm bất chấp tất cả, thành thật nói: "Tôi tìm thấy hướng dẫn sử dụng cửa mật khẩu này trên Internet, tôi biết cách đổi mật khẩu."

Thật muốn chết mà, cậu gấp muốn rời đi như vậy, nhất định sẽ làm Kỷ Thương Hải hoài nghi.

Lăng Vân Phàm khó chịu nhìn đi chỗ khác, chờ Kỷ Thương Hải chất vấn mình.

Ai ngờ Kỷ Thương Hải hơi kinh ngạc nói: "Hả? Cậu đã biết rồi sao?"

"A?" Lăng Vân Phàm sửng sốt một chút: " Ừ, đúng vậy."

Kỷ Thương Hải cười nói: "Thật là lợi hại."

Lời khen này thực sự khiến Lăng Vân Phàm bối rối.

Kỷ Thương Hải mang dép ở nhà vào, đặt túi tài liệu vào phòng làm việc, sau khi ra ngoài xắn tay áo đi về phía lối ra vào, hỏi Lăng Vân Phàm với một nụ cười, "Tôi phải làm gì đây?"

Phải mất một lúc lâu Lăng Vân Phàm mới định thần lại: “À, trước tiên hãy tháo con vít này ra.” Cậu chỉ vào vị trí phía trên tay nắm cửa.

“Để tôi làm.” Kỷ Thương Hải cầm lấy tuốc nơ vít trong tay Lăng Vân Phàm, đi tới cửa vặn vít, mở nắp ra, sau nắp có một cái nút.

Lăng Vân Phàm đưa tay ra ấn vào nó trong năm giây, chỉ để nghe thấy âm thanh vui tai từ cửa chống trộm, theo sau là giọng nói máy móc: "Thiết lập lại thành công. Vui lòng đặt mật khẩu ban đầu. Nhấn phím dấu hoa thị để bắt đầu và phím thăng để kết thúc."

Lăng Vân Phàm lẩm bẩm: "Nó thực sự được thiết lập lại rồi."

Ánh mắt Kỷ Thương Hải dịu dàng nhìn cậu: "Cùng nhau đặt mật mã mới đi."

Lăng Vân Phàm: "Được."

Kỷ Thương Hải suy nghĩ một chút, cười hỏi: "Lấy ngày chúng ta gặp nhau làm mật khẩu thì thế nào?"

Lăng Vân Phàm hơi giật mình, rồi gật đầu.

“Còn nhớ rõ chúng ta gặp nhau ngày nào tháng nào không?” Kỷ Thương Hải cười hỏi.

Lăng Vân Phàm lắc đầu.

Kỷ Thương Hải không ngạc nhiên, mặc dù Lăng Vân Phàm đang giả vờ mất trí nhớ, nhưng Kỷ Thương Hải cảm thấy ngay cả khi Lăng Vân Phàm không giả vờ mất trí nhớ, cậu nhất định cũng đã quên.

Kỷ Thương Hải đưa tay ra đặt mật khẩu, nói với Lăng Vân Phàm: " Đó là ngày 11 tháng 7."

Đó là một ngày trời mưa to, Lăng Vân Phàm đưa Kỷ Thương Hải về nhà, trên người ướt sũng.

Lăng Vân Phàm nhìn Kỷ Thương Hải nhấn mật khẩu, miệng cậu ngậm chặt, nhưng trong lòng thì thầm.

Rõ ràng đó là ngày 21 tháng 6, tôi đến văn phòng giáo viên, sau đó chú ý đến cậu mà.

Không nghĩ tới, trong cuộc đời của tôi, cậu và tôi đã gặp nhau sớm hơn hai mươi ngày.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau