Sau Khi Giả Vờ Mất Trí Nhớ, Tình Địch Nói Tôi Là Bạn Trai Hắn
Chương 36: Kéo cậu lên giường
Kỳ nghỉ hè khi Kỷ Thương Hải và Lăng Vân Phàm gặp được nhau, đối với Lăng Vân Phàm, đấy chỉ là một kỳ nghỉ hè bình thường giữa bạn bè với nhau.
Nhưng đối với Kỷ Thương Hải, đó là thời gian học hỏi để sửa chữa những quan niệm sai lầm của mình về mối quan hệ giữa người với người.
Lịch sự giúp con người trở nên thân thiện, nói chuyện kịp thời rất cần thiết, nếu không khỏe thì cần phải kiên nhẫn, nhưng khi vượt quá giới hạn của bản thân thì phải nói ra.
Làm thế nào để chào hỏi, tán gẫu, đánh giá tâm trạng của người khác qua từng lời nói, làm thế nào khi đối diện với những người khác lứa tuổi.
Những điều này, Kỷ Thương Hải đã học được khi quan sát Lăng Vân Phàm và người khác nói chuyện.
Lăng Vân Phàm vui vẻ và năng động, là một người giảng dạy xuất sắc.
Cũng trong khoảng thời gian đó, Kỷ Thương Hải nhận ra một điều, mối quan hệ gia đình của hắn vô cùng méo mó và đầy bệnh hoạn.
Đó là lần đầu tiên Kỷ Thương Hải nảy sinh ý định nói chuyện với mẹ mình.
Hắn muốn hiểu bà ấy nhất có thể.
Khi Kỷ Thương Hải đang tìm cơ hội để nói chuyện với mẹ mình, một cơ hội đã đến - Lăng Vân Phàm đưa hắn đi cắt tóc.
Sau khi Kỷ Thương Hải trở về nhà, mẹ hắn đã sửng sốt một lúc khi nhìn thấy hắn sạch sẽ và gọn gàng, lộ rõ các đường nét trên khuôn mặt.
Sau đó mẹ đưa tay vuốt ve sợi tóc lòa xòa trên trán hắn, dùng vẻ mặt dịu dàng hiếm thấy, nhẹ giọng nói: "Con đã trưởng thành rất nhiều."
"Mẹ." Kỷ Thương Hải khẩn trương, tay phải nắm lấy lòng tay trái, "Mẹ thấy con có đẹp không?"
"Trông rất đẹp" Mẹ gật đầu, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên.
Đó là lần đầu tiên Kỷ Thương Hải nhìn thấy nụ cười của mẹ mình, hắn đã sửng sốt.
Hắn chợt cảm thấy có thể một ngày nào đó, hắn có thể nghe được câu nói "Mẹ yêu con" từ mẹ mình.
Kỷ Thương Hải kích động, không nhịn được mà nói thêm: "Hôm nay ông chú cắt tóc cho con nói mắt con rất giống mẹ, cho nên con cũng cảm thấy... "
Kỷ Thương Hải đột ngột dừng lời nói lại, vì hắn thấy khuôn mặt mẹ mình đã thay đổi.
Người mẹ như bừng tỉnh khỏi giấc mộng hão huyền, phải đối mặt với hiện thực phũ phàng, bà tức giận, bất lực và gục xuống, bà nói: "Con không giống mẹ, con không nên giống mẹ".
"Nhưng mẹ là mẹ con, con đương nhiên giống mẹ." Kỷ Thương Hải lo lắng nói.
Người mẹ liên tục lắc đầu, bà nói: "Mẹ không muốn làm mẹ của con. Mẹ không muốn. Con không nên được sinh ra."
Cậu bé Kỷ Thương Hải lại một lần nữa bị mẹ đẩy xuống vực sâu, giọng nói trở nên nức nở: "Tại sao?
Mẹ vươn tay sờ lấy gáy của mình, trên tuyến thể của bà có một dấu răng đã lâu, đó là bằng chứng của Omege khi bị Alpha đánh dấu, bà dùng sức, móng tay dài đào ra vết máu từ sau gáy. Sắc mặt Méo mó, gầm gừ: "Làm sao mày lại hỏi tao, mày đi hỏi hắn đi, hỏi hắn tại sao lại muốn hủy hoại tao... A, mày nhìn cho kỹ, mày dần lớn lên, mày càng giống hắn, kinh tởm, quá kinh tởm."
Bà không kìm được mà run lên, lao vào phòng tắm nôn thốc nôn tháo.
Nước mắt Kỷ Thương Hải tuôn rơi, hắn nghẹn ngào quay người rời khỏi nhà, ngồi xổm sau hoa viên của khu dân cư lớn tiếng khóc.
Ban đầu Kỷ Thương Hải nghĩ hắn sẽ ngủ ngoài trời một đêm.
Nhưng điều mà Kỷ Thương Hải không bao giờ ngờ tới là Lăng Vân Phàm đã tìm thấy hắn, xuất hiện đột ngột như lần đầu tiên họ gặp nhau, chiếu ánh sáng vào bóng tối.
Lăng Vân Phàm nói với hắn: "Tớ nghĩ cậu rất là tốt."
Lăng Vân Phàm cũng nói: "Tớ nhất định sẽ thích cậu"
Một điều kỳ diệu lại xảy ra.
Kỷ Thương Hải nắm lấy tay áo của Lăng Vân Phàm, giống như một người sắp rơi xuống vực sâu, bám vào dây leo trên vách đá.
Cũng vào ngày hôm đó, tâm trạng của hắn thay đổi.
Hắn nghĩ mình không cần tình yêu của mẹ hay bất cứ ai khác, hắn sẽ đứng thẳng, lấy lại phẩm giá của mình, ngừng hèn mọn yêu cầu người khác dành cho mình một chút tình yêu.
Bởi vì hắn đã có Lăng Vân Phàm.
Nhưng sau này, hắn đã làm mọi thứ rối tung lên.
Vào ngày công bố kết quả của lần xét tuyển thứ hai, Kỷ Thương Hải cầm tờ phiếu nhận danh sách kiểm tra, nhờ mẹ hắn ký vào.
Mẹ ký xong, nhàn nhạt nói: "Hy vọng con là beta..."
Vào thời điểm đó, Kỷ Thương Hải đã ngày đêm cầu nguyện sẽ trở thành omega để có thể được Lăng Vân Phàm đánh dấu.
Vì vậy lần đầu tiên trong đời hắn nổi giận với mẹ, lạnh lùng nói: "Con sẽ là Omega, tuyệt đối sẽ không trở thành một omega giống như mẹ, sống như vậy có ích lợi gì chứ?"
Nhưng mọi thứ không như hắn mong muốn.
Ngày hôm đó, dòng chữ Alpha được viết một cách ấn tượng trên danh sách kiểm tra của hắn, sau đó hắn phát hiện ra Lăng Vân Phàm bị thu hút bởi pheromone của người khác, vì quá sợ bị bỏ rơi, Kỷ Thương Hải đã vô cớ nổi nóng và mắng Lăng Vân Phàm.
Hắn đã tự tay phá hủy mối quan hệ gắn bó giữa hai người họ.
Cùng ngày hôm đó, Kỷ Thương Hải bàng hoàng trở về nhà, khi mở cửa, hắn thấy mẹ mình đang nằm trên sàn phòng khách với một lọ thuốc ngủ rỗng trên tay.
Mẹ hắn đã tự sát.
Cuối cùng bà đã đập nát bản thân đổ vỡ của mình thành từng mảnh.
Kỷ Thương Hải không biết ngày hôm đó mình đã trải qua như thế nào, chỉ nhớ mình run tay cầm điện thoại, ấn nhầm ba lần mới gọi được cho xe cấp cứu, khi bác sĩ đến, hắn đã run như cầy sấy, đập đầu vào xác mẹ và gọi cảnh sát.
Tiếng ồn ào của những người hàng xóm xung quanh xen lẫn với tiếng hỏi thăm của bác sĩ và cảnh sát khiến hắn đau đầu như búa bổ.
Khi mọi thứ lắng xuống, một người đàn ông mặc vest, đi giày da đứng trước mặt hắn.
Đó là cha của hắn.
Khi cha hắn nhìn thấy hắn, điều đầu tiên ông nói là: "Con đang cầm gì trong tay vậy?"
Kỷ Thương Hải ngơ ngác nhìn xuống, phát hiện ra hắn đã nắm chặt lấy bảng kiểm tra đặc điểm thứ hai.
Cha cầm trong tay danh mục kiểm tra, nhìn thoáng qua, đột nhiên nở nụ cười nghiền ngẫm: "Alpha, thú vị, đi thôi."
"Đi đâu ạ?" Kỷ Thương Hải hỏi ông.
Cha nói: "Đi nơi nào con có thể đi."
Kể từ ngày đó, Kỷ Thương Hải mắc một căn bệnh gọi là ác mộng.
Hắn thường xuyên nhìn thấy người mẹ đã thối rữa của mình đứng bên giường trong đêm tối, nhìn thẳng vào hắn, với dòng máu bẩn thỉu và nước mắt chảy ra từ đôi mắt trống rỗng của bà, lặp đi lặp lại một câu: "Sống như thế này có ích lợi gì?"
Những lúc như vậy, Kỷ Thương Hải sẽ cảm thấy đầu óc rất thanh tỉnh, nhưng thân thể lại giống như bị một tảng đá đè ép, vô luận như thế nào cũng không thể động đậy.
Thực ra, trong thâm tâm Kỷ Thương Hải hiểu rõ một điều.
Không phải mẹ hắn trách hắn.
Là bởi vì hắn không muốn buông tha chính mình.
Đêm đó Lăng Vân Phàm đi ngủ quá muộn, kết quả là sáng ngày hôm sau vật lộn mấy lần vẫn không dậy nổi.
Kỷ Thương Hải đành phải đi vào phòng ngủ chính gọi cậu: "Vân Phàm, sắp muộn học rồi, mau dậy đi."
Lăng Vân Phàm mạnh mẽ ngồi dậy, nhưng không thể mở mắt ra vì choáng váng, rồi lại nằm xuống.
"Vân Phàm." Kỷ Thương Hải đi đến bên giường, vỗ vai Lăng Vân Phàm, cố gắng đánh thức cậu.
Lăng Vân Phàm lẩm bẩm: "Chờ một chút, ngủ thêm năm phút nữa, tôi vừa mơ thấy Ngọc Hoàng đang viết cho tôi phương trình để giải quyết phỏng đoán của Goldbach, tôi phải quay lại giấc mơ đó, ngài ấy sẽ viết xong sớm thôi, ngài ấy sẽ đưa nó cho tôi, tôi thấy..."
Kỷ Thương Hải: "..."
Kỷ Thương Hải nghiêng người, đưa tay ra ôm ngang Lăng Vân Phàm lên.
Sự bất ngờ đột ngột này khiến Lăng Vân Phàm giật mình, linh hồn từ phía Ngọc Hoàng lập tức trở về: "A? A? A?"
Cậu kịch liệt giãy giụa, may mắn Kỷ Thương Hải có một cánh tay chắc khỏe, vì vậy hắn giữ cậu rất chắc chắn.
Kỷ Thương Hải bế cậu đến bàn ăn, nhẹ nhàng đặt cậu xuống ghế, đặt trước mặt cậu một ly cà phê bốc khói nghi ngút.
Lăng Vân Phàm nghiêng người về phía trước, trán tựa vào mép bàn, yếu ớt nói: "Chẳng phải tối hôm qua cậu ngủ không ngon à? Sao hôm nay lại hăng hái như vậy?"
Kỷ Thương Hải nhấp một ngụm cà phê trong cốc sứ trắng, thản nhiên nói: "Tôi quen rồi."
"Quen rồi?" Lăng Vân Phàm ngẩng đầu, nghi ngờ hỏi: "Cậu thường xuyên gặp ác mộng sao?"
Kỷ Thương Hải dừng lại, sau đó mỉm cười với Lăng Vân Phàm: "Không hề."
Hai mắt Lăng Vân Phàm sáng ngời, đem chuyện này ghi tạc trong lòng, cũng không có truy cứu, cậu ngáp một cái rồi vươn vai, cầm cà phê lên thổi mấy hơi, uống cạn, cuối cùng đi đánh răng, rửa mặt và thay quần áo.
Thời khóa biểu của cậu dày đặc hơn bao giờ hết, trời đã tối sau buổi học cuối cùng trong ngày.
Lăng Vân Phàm cầm cặp sách của mình, đi về phía cổng trường, suy nghĩ liệu xem có nên ghé thăm nhà hàng hay không.
Vừa nghĩ xong, điện thoại trong túi cậu reo lên báo có tin nhắn.
Lăng Vân Phàm lấy điện thoại di động ra, thấy đó là tin nhắn từ Kỷ Thương Hải.
【 Tan học chưa? Tôi đợi cậu ở cổng trường. 】
Lăng Vân Phàm lẩm bẩm: "Thật đúng giờ? Cậu ấy có lịch trình của mình sao?"
Lăng Vân Phàm không còn lựa chọn nào khác ngoài việc từ bỏ ý định đến nhà hàng một lần nữa, cậu bước nhanh đến cổng trường.
Sau khi cả hai trở về nhà và ăn tối, Lăng Vân Phàm bật máy tính xách tay của mình để làm bài tập nhóm.
Kỷ Thương Hải không quấy rầy cậu, như trước đặt một chén nước nóng bên cạnh cậu.
Sau đó, Kỷ Thương Hải đến để nhắc Lăng Vân Phàm nghỉ ngơi sớm.
Kỷ Thương Hải nói: "Tối hôm qua cậu ngủ không ngon, hôm nay nên ngủ sớm chút đi."
"Được." Lăng Vân Phàm không do dự, cậu chỉ đơn giản là lưu bài tập về nhà, tắt máy tính, nói lời chúc ngủ ngon với Kỷ Thương Hải. Sau khi tắm rửa sạch sẽ thì trở lại phòng ngủ chính để tắt đèn, rồi nằm xuống.
Nhưng Lăng Vân Phàm không ngủ.
Cậu bật đèn ngủ, cầm sách lên đọc dưới ánh đèn vàng ấm áp.
Khi đọc xong, cậu thấy đã hơn hai giờ sáng.
Lăng Vân Phàm liếc nhìn thời gian trên điện thoại, cảm thấy cũng gần giống nhau, vì vậy cậu đứng dậy, đi đến phòng khách và rót cho mình một cốc nước nóng, sau đó đứng trước cửa phòng ngủ dành cho khách, dựa vào cửa.
Thành thật mà nói, cách tiếp cận của cậu vừa vô ích vừa hơi kỳ lạ.
Dù sao buổi tối ngồi xổm trước cửa phòng ngủ, nghĩ thế nào cũng khiến người ta chột dạ.
Nhưng Lăng Vân Phàm luôn tin vào trực giác của mình.
Cậu cảm thấy ngày hôm qua Kỷ Thương Hải rất bối rối, nhìn qua không phải là cơn ác mộng bình thường, hơn nữa cậu cũng cảm thấy Kỷ hương Hải cũng "không có" nói dối.
Lăng Vân Phàm đợi trong bóng tối khoảng mười phút, phòng ngủ dành cho khách yên tĩnh không một tiếng động.
Lăng Vân Phàm chỉ có thể thừa nhận mình đang đợi chờ một cách mù quáng, ngáp dài đi đến phòng ngủ chính, nghĩ về việc uống một tách cà phê đậm vào sáng mai để giải khát.
Ngay khi cậu quay nguời buớc đi, một tiếng kêu rên rõ ràng lọt vào tai cậu.
Bước chân của Lăng Vân Phàm đột ngột dừng lại.
Những tiếng rên rỉ như bị bóp nghẹt trong phòng ngủ dành cho khách dần biến thành những tiếng rên rỉ đau đớn, hệt như đêm qua.
Lăng Vân Phàm không do dự, cậu đẩy cửa phòng ngủ dành cho khách, chạm vào tường để bật đèn, rồi bước nhanh đến bên giường.
Trông Kỷ Thương Hải còn đau đớn hơn hôm qua, thở gấp, răng va vào nhau, mồ hôi đầm đìa và hơi khua tay, như thể đang muốn xua đuổi hoặc chộp lấy thứ gì đó.
Lăng Vân Phàm gọi hắn: "Kỷ Thương Hải! Cậu không sao chứ?"
Ai ngờ Kỷ Thương Hải vẫn không chịu tỉnh.
Lăng Vân Phàm không do dự, nắm chặt vai của Kỷ Thương Hải rồi lắc mạnh: "Kỷ Thương Hải, tỉnh dậy đi, nhanh lên. Nếu không tỉnh dậy thì tối nay tôi sẽ đánh cậu đó. Tôi nói với cậu đấy, tôi đảm bảo sẽ giữ lời của mình!"
Đột nhiên Kỷ Thương Hải mở mắt ra, vô thức vươn tay kéo mạnh Lăng Vân Phàm xuống giường, lật người áp xuống, một tay nắm chặt vai cậu, một tay bóp cổ."
Nhưng đối với Kỷ Thương Hải, đó là thời gian học hỏi để sửa chữa những quan niệm sai lầm của mình về mối quan hệ giữa người với người.
Lịch sự giúp con người trở nên thân thiện, nói chuyện kịp thời rất cần thiết, nếu không khỏe thì cần phải kiên nhẫn, nhưng khi vượt quá giới hạn của bản thân thì phải nói ra.
Làm thế nào để chào hỏi, tán gẫu, đánh giá tâm trạng của người khác qua từng lời nói, làm thế nào khi đối diện với những người khác lứa tuổi.
Những điều này, Kỷ Thương Hải đã học được khi quan sát Lăng Vân Phàm và người khác nói chuyện.
Lăng Vân Phàm vui vẻ và năng động, là một người giảng dạy xuất sắc.
Cũng trong khoảng thời gian đó, Kỷ Thương Hải nhận ra một điều, mối quan hệ gia đình của hắn vô cùng méo mó và đầy bệnh hoạn.
Đó là lần đầu tiên Kỷ Thương Hải nảy sinh ý định nói chuyện với mẹ mình.
Hắn muốn hiểu bà ấy nhất có thể.
Khi Kỷ Thương Hải đang tìm cơ hội để nói chuyện với mẹ mình, một cơ hội đã đến - Lăng Vân Phàm đưa hắn đi cắt tóc.
Sau khi Kỷ Thương Hải trở về nhà, mẹ hắn đã sửng sốt một lúc khi nhìn thấy hắn sạch sẽ và gọn gàng, lộ rõ các đường nét trên khuôn mặt.
Sau đó mẹ đưa tay vuốt ve sợi tóc lòa xòa trên trán hắn, dùng vẻ mặt dịu dàng hiếm thấy, nhẹ giọng nói: "Con đã trưởng thành rất nhiều."
"Mẹ." Kỷ Thương Hải khẩn trương, tay phải nắm lấy lòng tay trái, "Mẹ thấy con có đẹp không?"
"Trông rất đẹp" Mẹ gật đầu, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên.
Đó là lần đầu tiên Kỷ Thương Hải nhìn thấy nụ cười của mẹ mình, hắn đã sửng sốt.
Hắn chợt cảm thấy có thể một ngày nào đó, hắn có thể nghe được câu nói "Mẹ yêu con" từ mẹ mình.
Kỷ Thương Hải kích động, không nhịn được mà nói thêm: "Hôm nay ông chú cắt tóc cho con nói mắt con rất giống mẹ, cho nên con cũng cảm thấy... "
Kỷ Thương Hải đột ngột dừng lời nói lại, vì hắn thấy khuôn mặt mẹ mình đã thay đổi.
Người mẹ như bừng tỉnh khỏi giấc mộng hão huyền, phải đối mặt với hiện thực phũ phàng, bà tức giận, bất lực và gục xuống, bà nói: "Con không giống mẹ, con không nên giống mẹ".
"Nhưng mẹ là mẹ con, con đương nhiên giống mẹ." Kỷ Thương Hải lo lắng nói.
Người mẹ liên tục lắc đầu, bà nói: "Mẹ không muốn làm mẹ của con. Mẹ không muốn. Con không nên được sinh ra."
Cậu bé Kỷ Thương Hải lại một lần nữa bị mẹ đẩy xuống vực sâu, giọng nói trở nên nức nở: "Tại sao?
Mẹ vươn tay sờ lấy gáy của mình, trên tuyến thể của bà có một dấu răng đã lâu, đó là bằng chứng của Omege khi bị Alpha đánh dấu, bà dùng sức, móng tay dài đào ra vết máu từ sau gáy. Sắc mặt Méo mó, gầm gừ: "Làm sao mày lại hỏi tao, mày đi hỏi hắn đi, hỏi hắn tại sao lại muốn hủy hoại tao... A, mày nhìn cho kỹ, mày dần lớn lên, mày càng giống hắn, kinh tởm, quá kinh tởm."
Bà không kìm được mà run lên, lao vào phòng tắm nôn thốc nôn tháo.
Nước mắt Kỷ Thương Hải tuôn rơi, hắn nghẹn ngào quay người rời khỏi nhà, ngồi xổm sau hoa viên của khu dân cư lớn tiếng khóc.
Ban đầu Kỷ Thương Hải nghĩ hắn sẽ ngủ ngoài trời một đêm.
Nhưng điều mà Kỷ Thương Hải không bao giờ ngờ tới là Lăng Vân Phàm đã tìm thấy hắn, xuất hiện đột ngột như lần đầu tiên họ gặp nhau, chiếu ánh sáng vào bóng tối.
Lăng Vân Phàm nói với hắn: "Tớ nghĩ cậu rất là tốt."
Lăng Vân Phàm cũng nói: "Tớ nhất định sẽ thích cậu"
Một điều kỳ diệu lại xảy ra.
Kỷ Thương Hải nắm lấy tay áo của Lăng Vân Phàm, giống như một người sắp rơi xuống vực sâu, bám vào dây leo trên vách đá.
Cũng vào ngày hôm đó, tâm trạng của hắn thay đổi.
Hắn nghĩ mình không cần tình yêu của mẹ hay bất cứ ai khác, hắn sẽ đứng thẳng, lấy lại phẩm giá của mình, ngừng hèn mọn yêu cầu người khác dành cho mình một chút tình yêu.
Bởi vì hắn đã có Lăng Vân Phàm.
Nhưng sau này, hắn đã làm mọi thứ rối tung lên.
Vào ngày công bố kết quả của lần xét tuyển thứ hai, Kỷ Thương Hải cầm tờ phiếu nhận danh sách kiểm tra, nhờ mẹ hắn ký vào.
Mẹ ký xong, nhàn nhạt nói: "Hy vọng con là beta..."
Vào thời điểm đó, Kỷ Thương Hải đã ngày đêm cầu nguyện sẽ trở thành omega để có thể được Lăng Vân Phàm đánh dấu.
Vì vậy lần đầu tiên trong đời hắn nổi giận với mẹ, lạnh lùng nói: "Con sẽ là Omega, tuyệt đối sẽ không trở thành một omega giống như mẹ, sống như vậy có ích lợi gì chứ?"
Nhưng mọi thứ không như hắn mong muốn.
Ngày hôm đó, dòng chữ Alpha được viết một cách ấn tượng trên danh sách kiểm tra của hắn, sau đó hắn phát hiện ra Lăng Vân Phàm bị thu hút bởi pheromone của người khác, vì quá sợ bị bỏ rơi, Kỷ Thương Hải đã vô cớ nổi nóng và mắng Lăng Vân Phàm.
Hắn đã tự tay phá hủy mối quan hệ gắn bó giữa hai người họ.
Cùng ngày hôm đó, Kỷ Thương Hải bàng hoàng trở về nhà, khi mở cửa, hắn thấy mẹ mình đang nằm trên sàn phòng khách với một lọ thuốc ngủ rỗng trên tay.
Mẹ hắn đã tự sát.
Cuối cùng bà đã đập nát bản thân đổ vỡ của mình thành từng mảnh.
Kỷ Thương Hải không biết ngày hôm đó mình đã trải qua như thế nào, chỉ nhớ mình run tay cầm điện thoại, ấn nhầm ba lần mới gọi được cho xe cấp cứu, khi bác sĩ đến, hắn đã run như cầy sấy, đập đầu vào xác mẹ và gọi cảnh sát.
Tiếng ồn ào của những người hàng xóm xung quanh xen lẫn với tiếng hỏi thăm của bác sĩ và cảnh sát khiến hắn đau đầu như búa bổ.
Khi mọi thứ lắng xuống, một người đàn ông mặc vest, đi giày da đứng trước mặt hắn.
Đó là cha của hắn.
Khi cha hắn nhìn thấy hắn, điều đầu tiên ông nói là: "Con đang cầm gì trong tay vậy?"
Kỷ Thương Hải ngơ ngác nhìn xuống, phát hiện ra hắn đã nắm chặt lấy bảng kiểm tra đặc điểm thứ hai.
Cha cầm trong tay danh mục kiểm tra, nhìn thoáng qua, đột nhiên nở nụ cười nghiền ngẫm: "Alpha, thú vị, đi thôi."
"Đi đâu ạ?" Kỷ Thương Hải hỏi ông.
Cha nói: "Đi nơi nào con có thể đi."
Kể từ ngày đó, Kỷ Thương Hải mắc một căn bệnh gọi là ác mộng.
Hắn thường xuyên nhìn thấy người mẹ đã thối rữa của mình đứng bên giường trong đêm tối, nhìn thẳng vào hắn, với dòng máu bẩn thỉu và nước mắt chảy ra từ đôi mắt trống rỗng của bà, lặp đi lặp lại một câu: "Sống như thế này có ích lợi gì?"
Những lúc như vậy, Kỷ Thương Hải sẽ cảm thấy đầu óc rất thanh tỉnh, nhưng thân thể lại giống như bị một tảng đá đè ép, vô luận như thế nào cũng không thể động đậy.
Thực ra, trong thâm tâm Kỷ Thương Hải hiểu rõ một điều.
Không phải mẹ hắn trách hắn.
Là bởi vì hắn không muốn buông tha chính mình.
Đêm đó Lăng Vân Phàm đi ngủ quá muộn, kết quả là sáng ngày hôm sau vật lộn mấy lần vẫn không dậy nổi.
Kỷ Thương Hải đành phải đi vào phòng ngủ chính gọi cậu: "Vân Phàm, sắp muộn học rồi, mau dậy đi."
Lăng Vân Phàm mạnh mẽ ngồi dậy, nhưng không thể mở mắt ra vì choáng váng, rồi lại nằm xuống.
"Vân Phàm." Kỷ Thương Hải đi đến bên giường, vỗ vai Lăng Vân Phàm, cố gắng đánh thức cậu.
Lăng Vân Phàm lẩm bẩm: "Chờ một chút, ngủ thêm năm phút nữa, tôi vừa mơ thấy Ngọc Hoàng đang viết cho tôi phương trình để giải quyết phỏng đoán của Goldbach, tôi phải quay lại giấc mơ đó, ngài ấy sẽ viết xong sớm thôi, ngài ấy sẽ đưa nó cho tôi, tôi thấy..."
Kỷ Thương Hải: "..."
Kỷ Thương Hải nghiêng người, đưa tay ra ôm ngang Lăng Vân Phàm lên.
Sự bất ngờ đột ngột này khiến Lăng Vân Phàm giật mình, linh hồn từ phía Ngọc Hoàng lập tức trở về: "A? A? A?"
Cậu kịch liệt giãy giụa, may mắn Kỷ Thương Hải có một cánh tay chắc khỏe, vì vậy hắn giữ cậu rất chắc chắn.
Kỷ Thương Hải bế cậu đến bàn ăn, nhẹ nhàng đặt cậu xuống ghế, đặt trước mặt cậu một ly cà phê bốc khói nghi ngút.
Lăng Vân Phàm nghiêng người về phía trước, trán tựa vào mép bàn, yếu ớt nói: "Chẳng phải tối hôm qua cậu ngủ không ngon à? Sao hôm nay lại hăng hái như vậy?"
Kỷ Thương Hải nhấp một ngụm cà phê trong cốc sứ trắng, thản nhiên nói: "Tôi quen rồi."
"Quen rồi?" Lăng Vân Phàm ngẩng đầu, nghi ngờ hỏi: "Cậu thường xuyên gặp ác mộng sao?"
Kỷ Thương Hải dừng lại, sau đó mỉm cười với Lăng Vân Phàm: "Không hề."
Hai mắt Lăng Vân Phàm sáng ngời, đem chuyện này ghi tạc trong lòng, cũng không có truy cứu, cậu ngáp một cái rồi vươn vai, cầm cà phê lên thổi mấy hơi, uống cạn, cuối cùng đi đánh răng, rửa mặt và thay quần áo.
Thời khóa biểu của cậu dày đặc hơn bao giờ hết, trời đã tối sau buổi học cuối cùng trong ngày.
Lăng Vân Phàm cầm cặp sách của mình, đi về phía cổng trường, suy nghĩ liệu xem có nên ghé thăm nhà hàng hay không.
Vừa nghĩ xong, điện thoại trong túi cậu reo lên báo có tin nhắn.
Lăng Vân Phàm lấy điện thoại di động ra, thấy đó là tin nhắn từ Kỷ Thương Hải.
【 Tan học chưa? Tôi đợi cậu ở cổng trường. 】
Lăng Vân Phàm lẩm bẩm: "Thật đúng giờ? Cậu ấy có lịch trình của mình sao?"
Lăng Vân Phàm không còn lựa chọn nào khác ngoài việc từ bỏ ý định đến nhà hàng một lần nữa, cậu bước nhanh đến cổng trường.
Sau khi cả hai trở về nhà và ăn tối, Lăng Vân Phàm bật máy tính xách tay của mình để làm bài tập nhóm.
Kỷ Thương Hải không quấy rầy cậu, như trước đặt một chén nước nóng bên cạnh cậu.
Sau đó, Kỷ Thương Hải đến để nhắc Lăng Vân Phàm nghỉ ngơi sớm.
Kỷ Thương Hải nói: "Tối hôm qua cậu ngủ không ngon, hôm nay nên ngủ sớm chút đi."
"Được." Lăng Vân Phàm không do dự, cậu chỉ đơn giản là lưu bài tập về nhà, tắt máy tính, nói lời chúc ngủ ngon với Kỷ Thương Hải. Sau khi tắm rửa sạch sẽ thì trở lại phòng ngủ chính để tắt đèn, rồi nằm xuống.
Nhưng Lăng Vân Phàm không ngủ.
Cậu bật đèn ngủ, cầm sách lên đọc dưới ánh đèn vàng ấm áp.
Khi đọc xong, cậu thấy đã hơn hai giờ sáng.
Lăng Vân Phàm liếc nhìn thời gian trên điện thoại, cảm thấy cũng gần giống nhau, vì vậy cậu đứng dậy, đi đến phòng khách và rót cho mình một cốc nước nóng, sau đó đứng trước cửa phòng ngủ dành cho khách, dựa vào cửa.
Thành thật mà nói, cách tiếp cận của cậu vừa vô ích vừa hơi kỳ lạ.
Dù sao buổi tối ngồi xổm trước cửa phòng ngủ, nghĩ thế nào cũng khiến người ta chột dạ.
Nhưng Lăng Vân Phàm luôn tin vào trực giác của mình.
Cậu cảm thấy ngày hôm qua Kỷ Thương Hải rất bối rối, nhìn qua không phải là cơn ác mộng bình thường, hơn nữa cậu cũng cảm thấy Kỷ hương Hải cũng "không có" nói dối.
Lăng Vân Phàm đợi trong bóng tối khoảng mười phút, phòng ngủ dành cho khách yên tĩnh không một tiếng động.
Lăng Vân Phàm chỉ có thể thừa nhận mình đang đợi chờ một cách mù quáng, ngáp dài đi đến phòng ngủ chính, nghĩ về việc uống một tách cà phê đậm vào sáng mai để giải khát.
Ngay khi cậu quay nguời buớc đi, một tiếng kêu rên rõ ràng lọt vào tai cậu.
Bước chân của Lăng Vân Phàm đột ngột dừng lại.
Những tiếng rên rỉ như bị bóp nghẹt trong phòng ngủ dành cho khách dần biến thành những tiếng rên rỉ đau đớn, hệt như đêm qua.
Lăng Vân Phàm không do dự, cậu đẩy cửa phòng ngủ dành cho khách, chạm vào tường để bật đèn, rồi bước nhanh đến bên giường.
Trông Kỷ Thương Hải còn đau đớn hơn hôm qua, thở gấp, răng va vào nhau, mồ hôi đầm đìa và hơi khua tay, như thể đang muốn xua đuổi hoặc chộp lấy thứ gì đó.
Lăng Vân Phàm gọi hắn: "Kỷ Thương Hải! Cậu không sao chứ?"
Ai ngờ Kỷ Thương Hải vẫn không chịu tỉnh.
Lăng Vân Phàm không do dự, nắm chặt vai của Kỷ Thương Hải rồi lắc mạnh: "Kỷ Thương Hải, tỉnh dậy đi, nhanh lên. Nếu không tỉnh dậy thì tối nay tôi sẽ đánh cậu đó. Tôi nói với cậu đấy, tôi đảm bảo sẽ giữ lời của mình!"
Đột nhiên Kỷ Thương Hải mở mắt ra, vô thức vươn tay kéo mạnh Lăng Vân Phàm xuống giường, lật người áp xuống, một tay nắm chặt vai cậu, một tay bóp cổ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất