Sau Khi Giả Vờ Mất Trí Nhớ, Tình Địch Nói Tôi Là Bạn Trai Hắn
Chương 63: Có thể đeo cho tôi một miếng chặn cắn
Nụ hôn của Lăng Vân Phàm dành cho Kỷ Thương Hải ướt át và dai dẳng, ngày càng trở nên mãnh liệt.
Cậu đưa lưỡi ra, điên cuồng khuấy động trong miệng Kỷ Thương Hải, liếm một bên lưỡi của Kỷ Thương Hải, nếm được vị máu, ở đó còn lưu lại vết răng từ vết cắn trước đó.
Lăng Vân Phàm sửng sốt tỉnh lại, nâng thân trên lên, lòng bàn tay đặt lên ngực Kỷ Thương Hải, trong mắt đỏ như máu, trên mặt trừng mắt nhìn hắn với vẻ hối hận.
Kỷ Thương Hải biết Lăng Vân Phàm đã mất đi sự tỉnh táo và lí trí vì không uống thuốc ức chế, cho nên đối với nụ hôn này hắn cũng không có gì kinh ngạc.
"Cậu, cho tôi, cậu đi ra ngoài cho tôi." Lăng Vân Phàm nghiến răng nghiến lợi ép những lời này ra.
Kỷ Thương Hải bất đắc dĩ: "Vân Phàm, cậu đang đè lên tôi, cậu muốn tôi ra ngoài như thế nào đây?"
Vừa dứt lời, Lăng Vân Phàm đột nhiên bật khóc.
Những giọt nước mắt to từ trong mắt cậu trào ra, rơi xuống ngực Kỷ Thương Hải, ướt đẫm phần trước của hắn.
Lăng Vân Phàm khóc và nói: "Không nên như thế này, tại sao nó lại trở nên như thế này?"
"Vân Phàm, đừng khóc, không sao mà, không sao mà." Kỷ Thương Hải vươn tay ra, ôm lấy cổ Lăng Vân Phàm, nhẹ nhàng đẩy người xuống, muốn để trán cậu dựa vào vai, vào lòng mình, "Là lỗi của tôi, giao cho tôi, giao hết cho tôi, được không? Cậu muốn thoải mái phải không? Tôi sẽ làm cho cậu thoải mái, đừng nghĩ ngợi gì cả."
"Không." Lăng Vân Phàm giãy dụa, mở tay Kỷ Thương Hải ra, lòng kiêu ngạo của cậu không cho phép cậu làm như vậy.
Nhưng dục vọng không thể chịu nổi, cắt đứt mọi sợi dây trói buộc của cậu, khiến cậu không thể nghĩ được gì khác ngoài hành động theo bản năng.
Lăng Vân Phàm cắn chặt môi gần như chảy máu, đau đớn cùng khó chịu ập lên đầu, cậu muốn hôn Kỷ Thương Hải, nhưng lý trí lại mách bảo cậu rằng, đây là sai lầm trầm trọng nhất, cậu sờ lòng bàn tay mình lên ngực Kỷ Thương Hải, để mình tránh xa khỏi vòng tay của hắn, khiến cậu bắt đầu ước gì xương cốt của mình lập tức gãy vụn, để cậu buộc phải ngã xuống, chứ không phải do thiếu ý chí.
Kỷ Thương Hải đơn giản nắm lấy tay Lăng Vân Phàm, kéo Lăng Vân Phàm đang run rẩy vào lòng, sau đó lật người, đè Lăng Vân Phàm vốn đã không còn sức lực xuống dưới, hắn biết cách bảo vệ danh dự của cậu: "Vân Phàm, không sao cả, là tôi ép buộc cậu, tất cả đều là do tôi ép buộc cậu."
"Kỷ Thương Hải, tôi hận cậu." Lăng Vân Phàm nói như vậy, lại chủ động hôn Kỷ Thương Hải lần nữa.
"Vân Phàm, tôi yêu cậu." Kỷ Thương Hải đáp lại cậu, hôn thật sâu vào môi cậu, liếm nước mắt, đưa tay vuốt ve chiếc bụng săn chắc và phẳng lì của cậu, tiếp tục đi xuống....##############.
Lăng Vân Phàm không khỏi thở dài một hơi, ôm Kỷ Thương Hải.
Lăng Vân Phàm luôn nghĩ rằng bàn tay của Kỷ Thương Hải rất đẹp.
Khi còn trẻ, cậu từng nắm lấy tay Kỷ Thương Hải và hỏi hắn: "Có bao giờ cậu nghĩ đến việc chơi piano chưa?"
Thiếu niên Kỷ Thương Hải hỏi ngược lại: "Cậu thích người chơi piano sao?"
"Không." Lăng Vân Phàm lắc đầu, "Tớ chỉ đơn giản nghĩ rằng tay của cậu thích hợp để chơi piano thôi."
"Ồ." Kỷ Thương Hải đáp lại, không còn hứng thú chơi đàn nữa.
Nhưng Lăng Vân Phàm không mất hứng thú với tay hắn.
Móng tay trên bàn tay đó sạch sẽ và tròn trịa, các ngón tay thon và trắng, lòng bàn tay mềm và rộng, khô và hơi mát mà không đổ mồ hôi.
Khi Lăng Vân Phàm nắm tay hắn, Kỷ Thương Hải sẽ dùng hết sức lực, ấn thật chặt vào lòng bàn tay Lăng Vân Phàm, không để lại bất kỳ khe hở nào, ngón tay nhấn nhẹ và trượt xuống. Hắn có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ ấm áp trong lòng bàn tay của Lăng Vân Phàm, và mỗi khi như vậy, Kỷ Thương Hải sẽ run rẩy nhẹ do cảm xúc sâu kín trong lòng.
Nếu cầm lâu, lòng bàn tay của Kỷ Thương Hải sẽ đổ mồ hôi, sờ vào sẽ trơn trượt nhưng cũng rất mềm mại.
Ngón tay của Kỷ Thương Hải quấn quanh người cậu, dùng lực vừa đủ xoa bóp đầu ngón tay và khớp xương của cậu, xoa dịu sự cứng rắn trong gân cốt, khiến cậu tê dại và thoải mái.
Niềm vui sướng tích tụ sẽ dần dần nổ tung thành niềm vui lâu dài.
Lăng Vân Phàm phát ra một tiếng rên rỉ nhỏ, cơ thể căng lên, hoàn toàn bị dục vọng và bản năng chi phối, cậu mở miệng cắn vào gáy Kỷ Thương Hải.
Hàm răng trắng xuyên qua da thịt, muốn tiêm pheromone vào tuyến nội tiết của Kỷ Thương Hải, đánh dấu hắn, màu đỏ thẫm nhuộm môi Lăng Vân Phàm, chảy trên chiếc cổ trắng nõn của Kỷ Thương Hải.
Kỷ Thương Hải đau đớn cau mày, rên rỉ.
Dấu hiệu không thành công, Lăng Vân Phàm cắn vào cổ Kỷ Thương Hải không chịu buông ra, cậu không ngần ngại phóng pheromone, mạnh đến mức Kỷ Thương Hải cảm thấy ngột ngạt.
Kỷ Thương Hải cũng không ngăn cản Lăng Vân Phàm, ngược lại cười nhẹ lẩm bẩm nói: "Nếu tôi là Omega thì tốt rồi, có thể bị cậu đánh dấu, bị cậu khắc ấn cả đời. Không cần phải dùng những thứ này để giam cầm cậu." Hắn nói, đưa tay ra và kéo sợi xích sắt.
Tiếng xích sắt va vào nhau khiến Lăng Vân Phàm tỉnh lại.
Cậu buông cổ Kỷ Thương Hải ra, dùng tay lau miệng, ngơ ngác nhìn vết máu trên lòng bàn tay, như hóa thành đá như một tác phẩm điêu khắc.
"Vân Phàm, không sao, nhìn tôi." Kỷ Thương Hải đè tay Lăng Vân Phàm xuống, chuyển hướng sự chú ý của cậu.
Lăng Vân Phàm cứng ngắc dời tầm mắt nhìn về phía Kỷ Thương Hải, ánh mắt lại rơi vào chiếc gáy thảm không nỡ nhìn của hắn.
"Đau, đau không?" Lăng Vân Phàm chậm rãi nói, thanh âm run rẩy.
"Không đau." Kỷ Thương Hải nhẹ nhàng cười nói.
"Đau, không thể đánh dấu được. Lần trước cậu cắn tôi, rất đau." Lăng Vân Phàm nói như một chiếc radio kém chất lượng, ngắt quãng nói ra một vài từ.
"Thật sao?" Kỷ Thương Hải sờ sờ sợi tóc mềm mại trên trán Lăng Vân Phàm, "Tôi cắn cậu trong thời kỳ nhạy cảm vừa rồi có đau không? Xin lỗi, cậu có thể đeo cho tôi một miếng chặn cắn, để tôi không cắn cậu."
Vừa nói, hắn vừa dùng hai tay nắm lấy cổ tay của Lăng Vân Phàm, kéo lòng bàn tay cậu đến gần môi, che phủ nửa khuôn mặt.
Kỷ Thương Hải hôn lên đầu ngón tay và lòng bàn tay của Lăng Vân Phàm, nói: "Vân Phàm, chỉ cần cậu ở cùng tôi, tôi sẽ vì cậu mà làm tất cả, chỉ cần nhìn tôi thôi, được không? Chỉ cần nhìn tôi, đừng rời mắt. "
Lăng Vân Phàm không trả lời, cậu nhắm mắt lại, nghiêng đầu, khàn giọng nói: "Thuốc, cho tôi thuốc ức chế..."
Trong đôi mắt đen của Kỷ Thương Hải hiện lên vẻ bi thương, hắn nói: "Được."
Kỷ Thương Hải đứng dậy, cho Lăng Vân Phàm uống thuốc ức chế, nhưng thuốc không có tác dụng nhanh như vậy, Lăng Vân Phàm vẫn đắm chìm trong dục vọng không thể tự giải thoát, cho nên Kỷ Thương Hải giúp cậu giải tỏa mấy lần.
Hai người họ đã dành cả ngày trong ** như thế này.
Không biết lúc nào, Lăng Vân Phàm từ từ mở mắt ra và phát hiện mình đang nằm trong vòng tay của Kỷ Thương Hải.
Lăng Vân Phàm cảm thấy cơ thể mình thoải mái và khô ráo, không có cảm giác khó chịu nhớp nháp, chắc chắn đã được ai đó lau chùi và dọn dẹp.
Và tâm trí cực kỳ sáng suốt của cậu cũng cho thấy thời kỳ nhạy cảm của cậu đã qua.
Căn phòng vẫn tối tăm như cũ, cửa sổ được hàn kín, cửa ra vào cũng đóng chặt, chỉ có ánh sáng yếu ớt đáng thương lọt qua kẽ hở trên cửa.
Lăng Vân Phàm chống tay lên giường, lui về phía sau nửa bước, rời khỏi vòng tay Kỷ Thương Hải.
Kỷ Thương Hải tựa hồ đang ngủ, nhưng khi sự ấm áp trong lòng bỗng nhiên biến mất, hắn tức khắc mở mắt và nắm chặt lấy tay của Lăng Vân Phàm.
"Buông ra." Giọng nói của Lăng Vân Phàm khàn khàn, lạnh lùng nói: "Tôi đi vệ sinh."
Kỷ Thương Hải rũ mắt xuống, hắn im lặng một thời gian rồi cuối cùng thả lỏng, nhưng ngón tay vẫn còn nắm chặt tay của Lăng Vân Phàm, không muốn buông ra.
Lăng Vân Phàm hất tay Kỷ Thương Hải ra, kéo sợi dây xích vào phòng tắm.
Cậu mở vòi, tạt nước lạnh lên mặt và súc miệng, khi mọi thứ trở nên bình tĩnh, sự thôi thúc và khoái cảm ban đầu bắt đầu phản tác dụng, khiến cậu cảm thấy vô cùng áy náy, chán ghét và không cam lòng.
Lăng Vân Phàm dùng tay trái đỡ bồn rửa, tay phải ấn lên trán, thấp giọng mắng chính mình: "Lăng Vân Phàm, mày đang làm cái quái gì vậy..."
Chúng ta cần phải kết thúc chuyện này càng sớm càng tốt và tìm cách rời khỏi đây, nếu cứ tiếp tục như vậy thì tình hình sẽ càng ngày càng mất kiểm soát và ngày càng trở nên tồi tệ hơn.
Nhưng phải làm gì bây giờ?
Lăng Vân Phàm hít vào thở ra, lau đi giọt nước trên mặt, vừa đi ra ngoài đã thấy Kỷ Thương Hải đang cúi xuống nhặt quần áo của mình, hôm qua hai người đã náo loạn một trận, tất cả đều là quần áo bị xé bỏ và ném xuống đất..
Tim Lăng Vân Phàm đột nhiên chùng xuống khi nhớ lại thứ trong quần áo của mình, đôi mắt cậu đột nhiên co rúm lại và hét lên: "Đừng chạm vào quần áo của tôi!"
Kỷ Thương Hải dừng lại, quay đầu nhìn sang.
"Cút ra ngoài, tôi không muốn nhìn thấy cậu." Bởi vì sợ Kỷ Thương Hải tìm ra thiết bị định vị, Lăng Vân Phàm dùng giọng điệu rất hung dữ đuổi người đi mà không thương tiếc.
Kỷ Thương Hải không nói gì, rũ mắt rồi rời khỏi phòng.
Khi Kỷ Thương Hải rời đi, Lăng Vân Phàm thở phào nhẹ nhõm, bước nhanh đến chỗ quần áo, nhặt hết quần áo vương vãi trên sàn rồi mang vào phòng tắm.
Cậu mò mẫm quần áo một lúc, sờ vào thiết bị định vị, nó có kích thước bằng một cái nắp chai.
Gạch men trắng tinh của phòng vệ sinh phản chiếu ánh sáng vàng ấm, Lăng Vân Phàm tựa lưng vào bức tường lạnh giá, nghe thấy hơi thở nặng nề của chính mình, nhịp tim chậm mà mạnh mẽ.
Cậu ngẩng đầu lên thì thấy mình đang nhìn mình trong gương, đã mấy ngày không nhìn thấy ánh mặt trời, sắc mặt đã tái xanh.
Lăng Vân Phàm cúi đầu nhìn chiếc còng tay trên cổ tay mình, bộ phận được bọc bởi lớp vải bông đã bị hư hỏng, lộ ra thứ kim loại lạnh lẽo và bạc màu bên trong.
Trong lòng có một thanh âm đang thì thầm: Lăng Vân Phàm, mày biết cách kết thúc trò hề ngớ ngẩn này mà, mày phải rời khỏi đây, dù muốn làm gì thì cũng phải rời khỏi đây trước.
Nhưng một khi cậu nhấn nút trên huy hiệu hình tròn, liền có nghĩa là cậu muốn làm giao dịch với Kỷ Phi, cậu thật sự muốn Kỷ Phi thực hiện được mong muốn đó sao?
Lăng Vân Phàm bực bội gãi tóc, đột nhiên có tiếng gõ cửa phòng tắm.
Lăng Vân Phàm giật mình khi nghe thấy giọng nói lo lắng của Kỷ Thương Hải từ ngoài cửa: "Vân Phàm, cậu không sao chứ?"
Lăng Vân Phàm không trả lời.
Kỷ Thương Hải bổ sung: "Tôi mua sườn kho tộ mà cậu thích nhất, đặt ở trên thảm cạnh giường, nhớ ăn một ít."
"Kỷ Thương Hải." Lăng Vân Phàm lộ lòng từ bi mà nói, nhưng lời nói lại có phần tàn nhẫn, "Thứ tôi thích ăn nhất không phải là sườn kho tộ. Đó là lời nói dối. Giống như khi cậu nói tôi là bạn trai của cậu, lời nói đó luôn là một lời dối trá."
Kỷ Thương Hải: "..."
Im lặng một lát, Kỷ Thương Hải nhẹ nhàng hỏi: "Cậu thích ăn gì? Tôi mua."
Lăng Vân Phàm không theo câu hỏi mà nói: "Tôi muốn rời khỏi đây."
Kỷ Thương Hải: "...Nhớ ăn cơm." Nói xong, ngoài phòng tắm vang lên tiếng đóng cửa, Kỷ Thương Hải liền rời khỏi phòng.
Lăng Vân Phàm thở dài, đau khổ xoa xoa một bên trán, rơi vào trầm tư, cuối cùng, ánh mắt của Lăng Vân Phàm kiên định, khi cậu ngẩng đầu lên lần nữa, trong mắt cậu không có chút do dự nào, cậu lấy thiết bị định vị giấu trong quần áo ra.
Sau đó.
Lăng Vân Phàm lấy hai chiếc khăn giấy ra, bọc thiết bị định vị rồi ném thẳng vào bồn cầu để xả nước.
Cậu sẽ không thỏa thuận với Kỷ Phi, cúi đầu thỏa hiệp trước gã.
Cậu muốn thoát khỏi đây theo cách riêng của mình.
Cậu đưa lưỡi ra, điên cuồng khuấy động trong miệng Kỷ Thương Hải, liếm một bên lưỡi của Kỷ Thương Hải, nếm được vị máu, ở đó còn lưu lại vết răng từ vết cắn trước đó.
Lăng Vân Phàm sửng sốt tỉnh lại, nâng thân trên lên, lòng bàn tay đặt lên ngực Kỷ Thương Hải, trong mắt đỏ như máu, trên mặt trừng mắt nhìn hắn với vẻ hối hận.
Kỷ Thương Hải biết Lăng Vân Phàm đã mất đi sự tỉnh táo và lí trí vì không uống thuốc ức chế, cho nên đối với nụ hôn này hắn cũng không có gì kinh ngạc.
"Cậu, cho tôi, cậu đi ra ngoài cho tôi." Lăng Vân Phàm nghiến răng nghiến lợi ép những lời này ra.
Kỷ Thương Hải bất đắc dĩ: "Vân Phàm, cậu đang đè lên tôi, cậu muốn tôi ra ngoài như thế nào đây?"
Vừa dứt lời, Lăng Vân Phàm đột nhiên bật khóc.
Những giọt nước mắt to từ trong mắt cậu trào ra, rơi xuống ngực Kỷ Thương Hải, ướt đẫm phần trước của hắn.
Lăng Vân Phàm khóc và nói: "Không nên như thế này, tại sao nó lại trở nên như thế này?"
"Vân Phàm, đừng khóc, không sao mà, không sao mà." Kỷ Thương Hải vươn tay ra, ôm lấy cổ Lăng Vân Phàm, nhẹ nhàng đẩy người xuống, muốn để trán cậu dựa vào vai, vào lòng mình, "Là lỗi của tôi, giao cho tôi, giao hết cho tôi, được không? Cậu muốn thoải mái phải không? Tôi sẽ làm cho cậu thoải mái, đừng nghĩ ngợi gì cả."
"Không." Lăng Vân Phàm giãy dụa, mở tay Kỷ Thương Hải ra, lòng kiêu ngạo của cậu không cho phép cậu làm như vậy.
Nhưng dục vọng không thể chịu nổi, cắt đứt mọi sợi dây trói buộc của cậu, khiến cậu không thể nghĩ được gì khác ngoài hành động theo bản năng.
Lăng Vân Phàm cắn chặt môi gần như chảy máu, đau đớn cùng khó chịu ập lên đầu, cậu muốn hôn Kỷ Thương Hải, nhưng lý trí lại mách bảo cậu rằng, đây là sai lầm trầm trọng nhất, cậu sờ lòng bàn tay mình lên ngực Kỷ Thương Hải, để mình tránh xa khỏi vòng tay của hắn, khiến cậu bắt đầu ước gì xương cốt của mình lập tức gãy vụn, để cậu buộc phải ngã xuống, chứ không phải do thiếu ý chí.
Kỷ Thương Hải đơn giản nắm lấy tay Lăng Vân Phàm, kéo Lăng Vân Phàm đang run rẩy vào lòng, sau đó lật người, đè Lăng Vân Phàm vốn đã không còn sức lực xuống dưới, hắn biết cách bảo vệ danh dự của cậu: "Vân Phàm, không sao cả, là tôi ép buộc cậu, tất cả đều là do tôi ép buộc cậu."
"Kỷ Thương Hải, tôi hận cậu." Lăng Vân Phàm nói như vậy, lại chủ động hôn Kỷ Thương Hải lần nữa.
"Vân Phàm, tôi yêu cậu." Kỷ Thương Hải đáp lại cậu, hôn thật sâu vào môi cậu, liếm nước mắt, đưa tay vuốt ve chiếc bụng săn chắc và phẳng lì của cậu, tiếp tục đi xuống....##############.
Lăng Vân Phàm không khỏi thở dài một hơi, ôm Kỷ Thương Hải.
Lăng Vân Phàm luôn nghĩ rằng bàn tay của Kỷ Thương Hải rất đẹp.
Khi còn trẻ, cậu từng nắm lấy tay Kỷ Thương Hải và hỏi hắn: "Có bao giờ cậu nghĩ đến việc chơi piano chưa?"
Thiếu niên Kỷ Thương Hải hỏi ngược lại: "Cậu thích người chơi piano sao?"
"Không." Lăng Vân Phàm lắc đầu, "Tớ chỉ đơn giản nghĩ rằng tay của cậu thích hợp để chơi piano thôi."
"Ồ." Kỷ Thương Hải đáp lại, không còn hứng thú chơi đàn nữa.
Nhưng Lăng Vân Phàm không mất hứng thú với tay hắn.
Móng tay trên bàn tay đó sạch sẽ và tròn trịa, các ngón tay thon và trắng, lòng bàn tay mềm và rộng, khô và hơi mát mà không đổ mồ hôi.
Khi Lăng Vân Phàm nắm tay hắn, Kỷ Thương Hải sẽ dùng hết sức lực, ấn thật chặt vào lòng bàn tay Lăng Vân Phàm, không để lại bất kỳ khe hở nào, ngón tay nhấn nhẹ và trượt xuống. Hắn có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ ấm áp trong lòng bàn tay của Lăng Vân Phàm, và mỗi khi như vậy, Kỷ Thương Hải sẽ run rẩy nhẹ do cảm xúc sâu kín trong lòng.
Nếu cầm lâu, lòng bàn tay của Kỷ Thương Hải sẽ đổ mồ hôi, sờ vào sẽ trơn trượt nhưng cũng rất mềm mại.
Ngón tay của Kỷ Thương Hải quấn quanh người cậu, dùng lực vừa đủ xoa bóp đầu ngón tay và khớp xương của cậu, xoa dịu sự cứng rắn trong gân cốt, khiến cậu tê dại và thoải mái.
Niềm vui sướng tích tụ sẽ dần dần nổ tung thành niềm vui lâu dài.
Lăng Vân Phàm phát ra một tiếng rên rỉ nhỏ, cơ thể căng lên, hoàn toàn bị dục vọng và bản năng chi phối, cậu mở miệng cắn vào gáy Kỷ Thương Hải.
Hàm răng trắng xuyên qua da thịt, muốn tiêm pheromone vào tuyến nội tiết của Kỷ Thương Hải, đánh dấu hắn, màu đỏ thẫm nhuộm môi Lăng Vân Phàm, chảy trên chiếc cổ trắng nõn của Kỷ Thương Hải.
Kỷ Thương Hải đau đớn cau mày, rên rỉ.
Dấu hiệu không thành công, Lăng Vân Phàm cắn vào cổ Kỷ Thương Hải không chịu buông ra, cậu không ngần ngại phóng pheromone, mạnh đến mức Kỷ Thương Hải cảm thấy ngột ngạt.
Kỷ Thương Hải cũng không ngăn cản Lăng Vân Phàm, ngược lại cười nhẹ lẩm bẩm nói: "Nếu tôi là Omega thì tốt rồi, có thể bị cậu đánh dấu, bị cậu khắc ấn cả đời. Không cần phải dùng những thứ này để giam cầm cậu." Hắn nói, đưa tay ra và kéo sợi xích sắt.
Tiếng xích sắt va vào nhau khiến Lăng Vân Phàm tỉnh lại.
Cậu buông cổ Kỷ Thương Hải ra, dùng tay lau miệng, ngơ ngác nhìn vết máu trên lòng bàn tay, như hóa thành đá như một tác phẩm điêu khắc.
"Vân Phàm, không sao, nhìn tôi." Kỷ Thương Hải đè tay Lăng Vân Phàm xuống, chuyển hướng sự chú ý của cậu.
Lăng Vân Phàm cứng ngắc dời tầm mắt nhìn về phía Kỷ Thương Hải, ánh mắt lại rơi vào chiếc gáy thảm không nỡ nhìn của hắn.
"Đau, đau không?" Lăng Vân Phàm chậm rãi nói, thanh âm run rẩy.
"Không đau." Kỷ Thương Hải nhẹ nhàng cười nói.
"Đau, không thể đánh dấu được. Lần trước cậu cắn tôi, rất đau." Lăng Vân Phàm nói như một chiếc radio kém chất lượng, ngắt quãng nói ra một vài từ.
"Thật sao?" Kỷ Thương Hải sờ sờ sợi tóc mềm mại trên trán Lăng Vân Phàm, "Tôi cắn cậu trong thời kỳ nhạy cảm vừa rồi có đau không? Xin lỗi, cậu có thể đeo cho tôi một miếng chặn cắn, để tôi không cắn cậu."
Vừa nói, hắn vừa dùng hai tay nắm lấy cổ tay của Lăng Vân Phàm, kéo lòng bàn tay cậu đến gần môi, che phủ nửa khuôn mặt.
Kỷ Thương Hải hôn lên đầu ngón tay và lòng bàn tay của Lăng Vân Phàm, nói: "Vân Phàm, chỉ cần cậu ở cùng tôi, tôi sẽ vì cậu mà làm tất cả, chỉ cần nhìn tôi thôi, được không? Chỉ cần nhìn tôi, đừng rời mắt. "
Lăng Vân Phàm không trả lời, cậu nhắm mắt lại, nghiêng đầu, khàn giọng nói: "Thuốc, cho tôi thuốc ức chế..."
Trong đôi mắt đen của Kỷ Thương Hải hiện lên vẻ bi thương, hắn nói: "Được."
Kỷ Thương Hải đứng dậy, cho Lăng Vân Phàm uống thuốc ức chế, nhưng thuốc không có tác dụng nhanh như vậy, Lăng Vân Phàm vẫn đắm chìm trong dục vọng không thể tự giải thoát, cho nên Kỷ Thương Hải giúp cậu giải tỏa mấy lần.
Hai người họ đã dành cả ngày trong ** như thế này.
Không biết lúc nào, Lăng Vân Phàm từ từ mở mắt ra và phát hiện mình đang nằm trong vòng tay của Kỷ Thương Hải.
Lăng Vân Phàm cảm thấy cơ thể mình thoải mái và khô ráo, không có cảm giác khó chịu nhớp nháp, chắc chắn đã được ai đó lau chùi và dọn dẹp.
Và tâm trí cực kỳ sáng suốt của cậu cũng cho thấy thời kỳ nhạy cảm của cậu đã qua.
Căn phòng vẫn tối tăm như cũ, cửa sổ được hàn kín, cửa ra vào cũng đóng chặt, chỉ có ánh sáng yếu ớt đáng thương lọt qua kẽ hở trên cửa.
Lăng Vân Phàm chống tay lên giường, lui về phía sau nửa bước, rời khỏi vòng tay Kỷ Thương Hải.
Kỷ Thương Hải tựa hồ đang ngủ, nhưng khi sự ấm áp trong lòng bỗng nhiên biến mất, hắn tức khắc mở mắt và nắm chặt lấy tay của Lăng Vân Phàm.
"Buông ra." Giọng nói của Lăng Vân Phàm khàn khàn, lạnh lùng nói: "Tôi đi vệ sinh."
Kỷ Thương Hải rũ mắt xuống, hắn im lặng một thời gian rồi cuối cùng thả lỏng, nhưng ngón tay vẫn còn nắm chặt tay của Lăng Vân Phàm, không muốn buông ra.
Lăng Vân Phàm hất tay Kỷ Thương Hải ra, kéo sợi dây xích vào phòng tắm.
Cậu mở vòi, tạt nước lạnh lên mặt và súc miệng, khi mọi thứ trở nên bình tĩnh, sự thôi thúc và khoái cảm ban đầu bắt đầu phản tác dụng, khiến cậu cảm thấy vô cùng áy náy, chán ghét và không cam lòng.
Lăng Vân Phàm dùng tay trái đỡ bồn rửa, tay phải ấn lên trán, thấp giọng mắng chính mình: "Lăng Vân Phàm, mày đang làm cái quái gì vậy..."
Chúng ta cần phải kết thúc chuyện này càng sớm càng tốt và tìm cách rời khỏi đây, nếu cứ tiếp tục như vậy thì tình hình sẽ càng ngày càng mất kiểm soát và ngày càng trở nên tồi tệ hơn.
Nhưng phải làm gì bây giờ?
Lăng Vân Phàm hít vào thở ra, lau đi giọt nước trên mặt, vừa đi ra ngoài đã thấy Kỷ Thương Hải đang cúi xuống nhặt quần áo của mình, hôm qua hai người đã náo loạn một trận, tất cả đều là quần áo bị xé bỏ và ném xuống đất..
Tim Lăng Vân Phàm đột nhiên chùng xuống khi nhớ lại thứ trong quần áo của mình, đôi mắt cậu đột nhiên co rúm lại và hét lên: "Đừng chạm vào quần áo của tôi!"
Kỷ Thương Hải dừng lại, quay đầu nhìn sang.
"Cút ra ngoài, tôi không muốn nhìn thấy cậu." Bởi vì sợ Kỷ Thương Hải tìm ra thiết bị định vị, Lăng Vân Phàm dùng giọng điệu rất hung dữ đuổi người đi mà không thương tiếc.
Kỷ Thương Hải không nói gì, rũ mắt rồi rời khỏi phòng.
Khi Kỷ Thương Hải rời đi, Lăng Vân Phàm thở phào nhẹ nhõm, bước nhanh đến chỗ quần áo, nhặt hết quần áo vương vãi trên sàn rồi mang vào phòng tắm.
Cậu mò mẫm quần áo một lúc, sờ vào thiết bị định vị, nó có kích thước bằng một cái nắp chai.
Gạch men trắng tinh của phòng vệ sinh phản chiếu ánh sáng vàng ấm, Lăng Vân Phàm tựa lưng vào bức tường lạnh giá, nghe thấy hơi thở nặng nề của chính mình, nhịp tim chậm mà mạnh mẽ.
Cậu ngẩng đầu lên thì thấy mình đang nhìn mình trong gương, đã mấy ngày không nhìn thấy ánh mặt trời, sắc mặt đã tái xanh.
Lăng Vân Phàm cúi đầu nhìn chiếc còng tay trên cổ tay mình, bộ phận được bọc bởi lớp vải bông đã bị hư hỏng, lộ ra thứ kim loại lạnh lẽo và bạc màu bên trong.
Trong lòng có một thanh âm đang thì thầm: Lăng Vân Phàm, mày biết cách kết thúc trò hề ngớ ngẩn này mà, mày phải rời khỏi đây, dù muốn làm gì thì cũng phải rời khỏi đây trước.
Nhưng một khi cậu nhấn nút trên huy hiệu hình tròn, liền có nghĩa là cậu muốn làm giao dịch với Kỷ Phi, cậu thật sự muốn Kỷ Phi thực hiện được mong muốn đó sao?
Lăng Vân Phàm bực bội gãi tóc, đột nhiên có tiếng gõ cửa phòng tắm.
Lăng Vân Phàm giật mình khi nghe thấy giọng nói lo lắng của Kỷ Thương Hải từ ngoài cửa: "Vân Phàm, cậu không sao chứ?"
Lăng Vân Phàm không trả lời.
Kỷ Thương Hải bổ sung: "Tôi mua sườn kho tộ mà cậu thích nhất, đặt ở trên thảm cạnh giường, nhớ ăn một ít."
"Kỷ Thương Hải." Lăng Vân Phàm lộ lòng từ bi mà nói, nhưng lời nói lại có phần tàn nhẫn, "Thứ tôi thích ăn nhất không phải là sườn kho tộ. Đó là lời nói dối. Giống như khi cậu nói tôi là bạn trai của cậu, lời nói đó luôn là một lời dối trá."
Kỷ Thương Hải: "..."
Im lặng một lát, Kỷ Thương Hải nhẹ nhàng hỏi: "Cậu thích ăn gì? Tôi mua."
Lăng Vân Phàm không theo câu hỏi mà nói: "Tôi muốn rời khỏi đây."
Kỷ Thương Hải: "...Nhớ ăn cơm." Nói xong, ngoài phòng tắm vang lên tiếng đóng cửa, Kỷ Thương Hải liền rời khỏi phòng.
Lăng Vân Phàm thở dài, đau khổ xoa xoa một bên trán, rơi vào trầm tư, cuối cùng, ánh mắt của Lăng Vân Phàm kiên định, khi cậu ngẩng đầu lên lần nữa, trong mắt cậu không có chút do dự nào, cậu lấy thiết bị định vị giấu trong quần áo ra.
Sau đó.
Lăng Vân Phàm lấy hai chiếc khăn giấy ra, bọc thiết bị định vị rồi ném thẳng vào bồn cầu để xả nước.
Cậu sẽ không thỏa thuận với Kỷ Phi, cúi đầu thỏa hiệp trước gã.
Cậu muốn thoát khỏi đây theo cách riêng của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất