Sau Khi Giả Vờ Mất Trí Nhớ, Tình Địch Nói Tôi Là Bạn Trai Hắn
Chương 81: Nguy hiểm, nguy hiểm, nguy hiểm
Lăng Vân Phàm dẫn hai đàn em hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang của mình đến nhà hàng ‘Ngon lại đến’
Đàn em: “Uầy, nhà hàng này đông quá, ngoài cửa còn xếp hàng nữa, có lẽ không còn chỗ đâu.”
Lăng Vân Phàm: “Không sao, tôi đã đặt chỗ rồi, chúng ta vào thôi.”
Ba người bước vào, trước quầy đặt món, một Alpha có thân hình không kém người mẫu đang đứng đó, hắn mặc chiếc áo sơ mi đen tinh tế, tay trái cầm bút bi, tay phải cầm cuốn sổ nhỏ để ghi chú món, đang duyên dáng giới thiệu các món ăn cho khách hàng đặt món.
Những khách hàng đó rõ ràng muốn trò chuyện thêm với hắn, hỏi một số câu hỏi không liên quan gì đến việc đặt món.
Câu trả lời của hắn đều rất lịch sự và ngắn gọn.
Lăng Vân Phàm nhìn hắn, có vẻ không thể rời mắt.
“Oa.” Một đàn em ở một bên không khỏi lẩm bẩm: “Khó trách làm ăn tốt như vậy.”
Lăng Vân Phàm: "Không, đồ ăn trong cửa hàng này cũng rất ngon."
Cậu nói không to, nhưng Kỷ Thương Hải đang viết tên các món ăn vào một cuốn sổ nhỏ trước quầy gọi món, đột nhiên ngước đầu lên, theo giọng nói nhìn lại.
Khi bóng dáng của Lăng Vân Phàm lọt vào đôi mắt đen như mực của Kỷ Thương Hải, khóe miệng Kỷ Thương Hải cong lên vui mừng, hoàn toàn khác với nụ cười mà hắn đã thể hiện với những vị khách gọi món trước đó.
Kỷ Thương Hải bước nhanh về phía Lăng Vân Phàm, đứng ở trước mặt cậu, cười rạng rỡ nói: "Vân Phàm, cậu tới rồi."
"Ừ." Lăng Vân Phàm cười sảng khoái, "Bọn tôi giành được giải nhì trong cuộc thi đó!"
Kỷ Thương Hải: "Chúc mừng. Anh Hùng và những người khác đều rất mừng cho cậu, mấy ngày nay vất vả rồi."
Lăng Vân Phàm đưa tay vỗ nhẹ lên vai hai đàn em bên cạnh: “Không chỉ một mình tôi nỗ lực, đó là thành quả của sự chăm chỉ của mọi người.”
Kỷ Thương Hải nhìn hai đàn em bên cạnh Lăng Vân Phàm.
Một đàn em nhảy cẫng lên vì sung sướng, ôm chiếc cúp trên tay, còn đàn em còn lại nắm chặt hai tay với nụ cười ngượng ngùng.
Kỷ Thương Hải không khỏi nghĩ thầm: Mấy ngày nay bọn họ chính là những người có thể ở bên cạnh Lăng Vân Phàm cả ngày, hăng say thảo luận với cậu ấy về trận đấu.
Mặc dù Kỷ Thương Hải không kiềm chế được sự ghen tị trong lòng, nhưng hắn đã học cách che giấu nó.
"Đây là nhóm đàn em của cậu sao?" Kỷ Thương Hải mỉm cười dịu dàng, "Chúc mừng các cậu."
Hai cậu đàn em vui vẻ cảm ơn liên tiếp.
Đàn em: "Cảm ơn anh, anh là bạn của tiền bối Lăng sao?"
Kỷ Thương Hải do dự một lát, không trả lời, nhìn Lăng Vân Phàm.
"Ồ..." Lăng Vân Phàm cũng không nghĩ ngợi gì, tiếp lời, "Đúng vậy, là bạn bè."
Kỷ Thương Hải: "..."
Đàn em: "Cảm ơn anh nhé, nhưng chúng em có giải chủ yếu là nhờ tiền bối Lăng giỏi đó, nếu không có anh ấy, chắc chúng em còn không vào được trận chung kết."
"Đúng, đúng," một đàn em khác gật đầu liên tục, hưng phấn nói: "Tiền bối Lăng, superstar của em! Ánh sáng của em! Thần tượng duy nhất của em!"
Kỷ Thương Hải: "..."
Lăng Vân Phàm ngượng ngùng sờ sờ gò má của mình: "Được rồi được rồi, khoe khoang vừa thôi." Vừa nói vừa nhìn Kỷ Thương Hải: "Anh Hùng để lại cho bọn tôi phòng nào vậy?"
Kỷ Thương Hải: "..."
Lăng Vân Phàm: "Kỷ Thương Hải?"
Kỷ Thương Hải chợt tỉnh táo lại: "Phòng số 11."
Lăng Vân Phàm nhận ra hắn có gì đó không ổn nên nói với hai đàn em: “Hai đứa đi đến phòng số 11 trước nhé, để tôi nói vài lời với bạn mình.”
“Được.” Đám đàn em đồng ý.
Sau khi đám đàn em bỏ đi, Lăng Vân Phàm nhìn vào đôi mắt đen của Kỷ Thương Hải, hỏi: "Cậu lại đang nghĩ gì vậy?"
Kỷ Thương Hải thấp giọng nói: "Không..."
Lăng Vân Phàm: “Cậu thật sự không nghĩ bậy sao?”
Kỷ Thương Hải gật đầu: "Cậu mau vào phòng đi, tôi sang bếp bảo họ mang đồ ăn lên, giờ không còn sớm, để lâu sẽ đói bụng.”
Nói xong, Kỷ Thương Hải đứng dậy đi vào phòng bếp.
Lăng Vân Phàm khịt mũi hai lần nhưng không ngăn cản Kỷ Thương Hải, lộ vẻ mặt bất đắc dĩ, nghĩ việc để đàn em trong phòng sẽ không thích hợp, vì vậy cậu đi về phía phòng riêng.
Kỷ Thương Hải đứng trước cửa bếp, hít sâu vài hơi, dùng tay phải nhéo các đốt ngón tay trái, từ ngón cái đến ngón út, dùng phương pháp này để bình tĩnh lại, sau khi nhéo lần thứ ba, hắn thở ra rồi bước vào bếp: “Anh Hùng, Vân Phàm và bạn của cậu ấy đến rồi.”
Trịnh Hùng đang pha trà, từ trong bếp đốt lên một ngọn lửa hung hãn, lấy khí thế nói: "Được rồi, phục vụ bọn họ đi! Chúng ta phải cho lũ nhóc này ăn no mới được!"
Kỷ Thương Hải: “Để tôi mang đồ ăn ra cho bọn họ."
Trịnh Hùng liếc nhìn hắn, cười nói: “Được rồi, vậy khi cậu mang đồ ăn ra, gọi Tư Thanh đến quầy gọi món thay cậu.”
Kỷ Thương Hải: "Ừ, được."
Bởi vì đã chuẩn bị từ trước nên chưa đầy mấy phút Trịnh Hùng đã nấu xong món đầu tiên, Kỷ Thương Hải bưng các món ăn vào phòng, nhìn thấy một bàn tròn dành cho sáu người, ba người rảnh rang ngồi xa nhau một chỗ rộng, đang cắn hạt dưa của nhà hàng tặng, hăng say bàn luận về trận đấu hôm nay.
Kỷ Thương Hải cũng không quấy rầy bọn họ, đặt bát đĩa lên bàn, lặng lẽ rời khỏi phòng.
Bước chân chưa kịp ra tới cửa, Lăng Vân Phàm đã từ đằng sau bước tới.
Nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Kỷ Thương Hải, Lăng Vân Phàm giải thích: “Tôi đi lấy một thùng bia.”
Kỷ Thương Hải: "..."
Kỷ Thương Hải vươn tay kéo Lăng Vân Phàm đang đi về phía tủ đông lại.
Lăng Vân Phàm lùi lại nửa bước, nhìn Kỷ Thương Hải với vẻ mặt khó hiểu: "Sao vậy?"
Sắc mặt Kỷ Thương Hải âm trầm không rõ ràng: “Các cậu muốn uống bia sao?"
“Đúng vậy, các đàn em của tôi đều nói muốn uống bia, hôm nay rất vui vẻ, bọn tôi muốn uống một chút.” Lăng Vân Phàm nói: “Sao vậy, cậu sợ tôi say à?”
Kỷ Thương Hải: "..."
Lăng Vân Phàm: "Đừng lo lắng, tôi không uống nhiều đâu, ngay cả khi tôi say, cũng có cậu ở đây mà không phải sao?"
Những lời này khiến sắc mặt Kỷ Thương Hải dễ chịu hơn một chút, nhưng hắn vẫn ôm lấy Lăng Vân Phàm, nở một nụ cười có vẻ hiền lành nói: “Nhưng mà, cậu chưa từng uống bia với tôi.”
"Hử? Không có sao?" Lăng Vân Phàm vội vàng đi lấy bia, thản nhiên hứa: "Khi nào có thời gian tôi sẽ uống với cậu."
"Được." Kỷ Thương Hải lúc này mới nguyện ý buông Lăng Vân Phàm ra.
Kỷ Thương Hải trở lại bếp, khoảng mười lăm phút sau, Trịnh Hùng nhanh nhẹn sơ chế xong tất cả món, trong đó một món đặc biệt dùng củ cải tạo hình một chiếc cúp nhỏ.
Chú Hầu nói: "Mẹ kiếp, tạc một lần mắt mất một lần, sau này có cho vàng nguyên ngọn núi tôi cũng chẳng tạc nữa đâu."
Trịnh Hùng bình tĩnh nói: "Cho năm mươi, tạc thêm bông hoa."
Chú Hầu: "Được.”
Kỷ Thương Hải mang tất cả món lên phòng, không còn lí do ở lại, hắn ấn nhẹ lên trán, khuyên nhủ bản thân không nên nghĩ lung tung và cố gắng bình tĩnh, sau đó bước đến quầy gọi món dự định thay ca với đầu bếp Trình.
Khi Kỷ Thương Hải bước đến quầy gọi món, hắn nhìn thấy một người ăn mặc như sinh viên đại học đang hỏi Trịnh Tư Thanh: "Xin chào, cho hỏi phòng số 11 ở đâu vậy?"
"Hả? Phòng số 11? Anh là đàn em của anh Phàm à?" Trịnh Tư Thanh hỏi.
“Đúng vậy.” Người nọ gật đầu.
Trịnh Tư Thanh: "Đi thẳng bên trái, phòng thứ ba ấy.”
"Được, cảm ơn em." Người nọ cảm ơn rồi vội vàng đi tới phòng, vừa lúc đi ngang qua Kỷ Thương Hải.
Khoảnh khắc hai người đi ngang qua nhau, Kỷ Thương Hải không khỏi nhìn chằm chằm vào cậu ta.
Dù cậu ta vẫn mặc trang phục sinh viên, nhưng khác biệt rõ ràng so với hai cậu đàn em trước đó, mái tóc chải cao và trang phục mới sắm cho thấy cậu ta đã cố ý trang điểm qua.
Cậu ta ôm một cái túi trong tay, chỉ nhìn thoáng qua, Kỷ Thương Hải không nhìn rõ trong túi là cái gì.
Nhưng Kỷ Thương Hải lập tức nhận ra một điều.
Thiếu niên này là Omega.
Cho nên hai ngày qua, không phải, từ khi lập đội thi đấu, bên cạnh Lăng Vân Phàm luôn có Omega sao?
Trong phút chốc, lạnh lẽo và u ám không thể khống chế tràn lan khắp cơ thể Kỷ Thương Hải, trói chặt cổ họng hắn.
Đúng lúc này, một tiếng gọi làm Kỷ Thương Hải tỉnh lại.
Trịnh Tư Thanh: "Anh Hải!"
Trịnh Tư Thanh nhìn bóng lưng rời đi của Omega, sau đó lại nhìn Kỷ Thương Hải, trên mặt lộ vẻ kinh hãi: "Sao anh cứ nhìn chằm chằm vào người đó vậy?"
Kỷ Thương Hải: "Anh..."
Trịnh Tư Thanh: "Chẳng lẽ anh đang có ý định ngoại tình sao!?"
Kỷ Thương Hải: "...Không phải..."
Trịnh Tư Thanh: “Huhuhu, không, nước Hồ Tây là nước mắt của em. Những giọt nước mắt này của em vốn để dành cho lúc bọn anh kết hôn mà."
Kỷ Thương Hải nhíu mày: "Không phải, nghe anh nói..."
Kỷ Thương Hải giải thích ngắn gọn, Trịnh Tư Thanh cũng phản ứng lại.
Trịnh Tư Thanh: "Ồ~ Hóa ra là anh đang ghen à~~"
Kỷ Thương Hải: "..."
Trịnh Tư Thanh: "Yên tâm đi, anh Phàm nhất định sẽ chung thủy với anh!"
Tâm tình Kỷ Thương Hải có chút phức tạp.
Tại sao lại đặt nghi ngờ có ý định ngoại tình lên người hắn…
Nhưng với sự can thiệp của Trịnh Tư Thanh, Kỷ Thương Hải bất ngờ bình tĩnh lại.
-
-
Ở bên kia, ngay khi đàn em Omega bước vào phòng, hai đàn em còn lại bắt đầu ồn ào.
Đàn em: “Cậu đến muộn, phạt bia phạt bia!”
Một đàn em khác: “Khoe một chút, khoe một chút.”
Mặt thiếu niên Omega đỏ bừng: “Lát nữa rồi nói.” Sau đó cậu ta đi tới trước mặt Lăng Vân Phàm, đưa túi xách trong tay cho cậu: “Tiền bối, trả lại cho anh.”
"Hả?" Lăng Vân Phàm nhận và nhìn vào trong túi, phát hiện trong túi là chiếc áo khoác lần trước cậu cho người ta mượn.
Đàn em Omega: “Em đã giặt sạch rồi, cảm ơn anh lần trước đã giúp đỡ em."
Lăng Vân Phàm: "Được, không có gì." Cậu đặt túi sau ghế.
Đàn em Omega mỉm cười, ngồi cạnh Lăng Vân Phàm.
"Cái gì, cái gì vậy?" Một đàn em gặm xương sườn, tò mò hỏi: "Sao lúc nào cậu cũng thì thầm to nhỏ với tiền bối vậy? Lần trước cũng vậy, cậu nhất quyết muốn tiễn tiền bối ra khỏi ký túc xá, chẳng lẽ là như vậy? Cậu..."
Thiếu niên Omega cầm một chai bia lên, đột nhiên đứng dậy, ngắt lời cậu ta: "Tôi đến trễ rồi, uống một chén đi."
Đàn em: "Một chén không đủ, ba chén, ba chén!”
Đàn em Omega không còn cách nào khác ngoài uống ba ly liên tiếp.
Lăng Vân Phàm: “Uống chậm một chút.”
Mặc dù Lăng Vân Phàm có ý định quan sát họ, nhưng sau một lúc, ba người đều say khướt, hết cốc này đến cốc khác, họ say lờ đờ mê man, nói huyên thuyên, chủ đề dần dần chuyển sang chuyện riêng tư.
Thiếu niên Omega tựa một tay vào đầu, nhìn Lăng Vân Phàm: “Tiền bối, người bạn đời của anh là Omega như thế nào?”
Lăng Vân Phàm: "...Không phải Omega."
Đàn em: "Hả? Tiền bối, anh là Alpha phải không?”
Đàn em khác: "Chắc chắn là vậy rồi, còn phải hỏi à.”
Đàn em "Vậy sao bạn đời của tiền bối lại không phải là Omega? Tiền bối, anh không có bạn đời phải không?"
Lăng Vân Phàm gãi gãi một bên trán, không biết nên nói thế nào với bọn họ: "Chuyện này có chút phức tạp."
"Có gì phức tạp? Không có thì không có!" Đàn em nhảy lên, "Em cũng không có, chúng ta uống một ly đi!"
Lăng Vân Phàm: "Loại chuyện này, đừng quá tự hào!"
Lăng Vân Phàm không còn cách nào khác ngoài việc uống bia với cậu ta, đột nhiên cảm thấy tay áo mình bị kéo.
Lăng Vân Phàm quay lại và nhìn thấy đàn em Omega đang túm lấy tay áo mình, mặt đỏ bừng, đôi mắt giật giật, có vẻ như đang chần chừ muốn nói gì đó.
Đàn em: “Uầy, nhà hàng này đông quá, ngoài cửa còn xếp hàng nữa, có lẽ không còn chỗ đâu.”
Lăng Vân Phàm: “Không sao, tôi đã đặt chỗ rồi, chúng ta vào thôi.”
Ba người bước vào, trước quầy đặt món, một Alpha có thân hình không kém người mẫu đang đứng đó, hắn mặc chiếc áo sơ mi đen tinh tế, tay trái cầm bút bi, tay phải cầm cuốn sổ nhỏ để ghi chú món, đang duyên dáng giới thiệu các món ăn cho khách hàng đặt món.
Những khách hàng đó rõ ràng muốn trò chuyện thêm với hắn, hỏi một số câu hỏi không liên quan gì đến việc đặt món.
Câu trả lời của hắn đều rất lịch sự và ngắn gọn.
Lăng Vân Phàm nhìn hắn, có vẻ không thể rời mắt.
“Oa.” Một đàn em ở một bên không khỏi lẩm bẩm: “Khó trách làm ăn tốt như vậy.”
Lăng Vân Phàm: "Không, đồ ăn trong cửa hàng này cũng rất ngon."
Cậu nói không to, nhưng Kỷ Thương Hải đang viết tên các món ăn vào một cuốn sổ nhỏ trước quầy gọi món, đột nhiên ngước đầu lên, theo giọng nói nhìn lại.
Khi bóng dáng của Lăng Vân Phàm lọt vào đôi mắt đen như mực của Kỷ Thương Hải, khóe miệng Kỷ Thương Hải cong lên vui mừng, hoàn toàn khác với nụ cười mà hắn đã thể hiện với những vị khách gọi món trước đó.
Kỷ Thương Hải bước nhanh về phía Lăng Vân Phàm, đứng ở trước mặt cậu, cười rạng rỡ nói: "Vân Phàm, cậu tới rồi."
"Ừ." Lăng Vân Phàm cười sảng khoái, "Bọn tôi giành được giải nhì trong cuộc thi đó!"
Kỷ Thương Hải: "Chúc mừng. Anh Hùng và những người khác đều rất mừng cho cậu, mấy ngày nay vất vả rồi."
Lăng Vân Phàm đưa tay vỗ nhẹ lên vai hai đàn em bên cạnh: “Không chỉ một mình tôi nỗ lực, đó là thành quả của sự chăm chỉ của mọi người.”
Kỷ Thương Hải nhìn hai đàn em bên cạnh Lăng Vân Phàm.
Một đàn em nhảy cẫng lên vì sung sướng, ôm chiếc cúp trên tay, còn đàn em còn lại nắm chặt hai tay với nụ cười ngượng ngùng.
Kỷ Thương Hải không khỏi nghĩ thầm: Mấy ngày nay bọn họ chính là những người có thể ở bên cạnh Lăng Vân Phàm cả ngày, hăng say thảo luận với cậu ấy về trận đấu.
Mặc dù Kỷ Thương Hải không kiềm chế được sự ghen tị trong lòng, nhưng hắn đã học cách che giấu nó.
"Đây là nhóm đàn em của cậu sao?" Kỷ Thương Hải mỉm cười dịu dàng, "Chúc mừng các cậu."
Hai cậu đàn em vui vẻ cảm ơn liên tiếp.
Đàn em: "Cảm ơn anh, anh là bạn của tiền bối Lăng sao?"
Kỷ Thương Hải do dự một lát, không trả lời, nhìn Lăng Vân Phàm.
"Ồ..." Lăng Vân Phàm cũng không nghĩ ngợi gì, tiếp lời, "Đúng vậy, là bạn bè."
Kỷ Thương Hải: "..."
Đàn em: "Cảm ơn anh nhé, nhưng chúng em có giải chủ yếu là nhờ tiền bối Lăng giỏi đó, nếu không có anh ấy, chắc chúng em còn không vào được trận chung kết."
"Đúng, đúng," một đàn em khác gật đầu liên tục, hưng phấn nói: "Tiền bối Lăng, superstar của em! Ánh sáng của em! Thần tượng duy nhất của em!"
Kỷ Thương Hải: "..."
Lăng Vân Phàm ngượng ngùng sờ sờ gò má của mình: "Được rồi được rồi, khoe khoang vừa thôi." Vừa nói vừa nhìn Kỷ Thương Hải: "Anh Hùng để lại cho bọn tôi phòng nào vậy?"
Kỷ Thương Hải: "..."
Lăng Vân Phàm: "Kỷ Thương Hải?"
Kỷ Thương Hải chợt tỉnh táo lại: "Phòng số 11."
Lăng Vân Phàm nhận ra hắn có gì đó không ổn nên nói với hai đàn em: “Hai đứa đi đến phòng số 11 trước nhé, để tôi nói vài lời với bạn mình.”
“Được.” Đám đàn em đồng ý.
Sau khi đám đàn em bỏ đi, Lăng Vân Phàm nhìn vào đôi mắt đen của Kỷ Thương Hải, hỏi: "Cậu lại đang nghĩ gì vậy?"
Kỷ Thương Hải thấp giọng nói: "Không..."
Lăng Vân Phàm: “Cậu thật sự không nghĩ bậy sao?”
Kỷ Thương Hải gật đầu: "Cậu mau vào phòng đi, tôi sang bếp bảo họ mang đồ ăn lên, giờ không còn sớm, để lâu sẽ đói bụng.”
Nói xong, Kỷ Thương Hải đứng dậy đi vào phòng bếp.
Lăng Vân Phàm khịt mũi hai lần nhưng không ngăn cản Kỷ Thương Hải, lộ vẻ mặt bất đắc dĩ, nghĩ việc để đàn em trong phòng sẽ không thích hợp, vì vậy cậu đi về phía phòng riêng.
Kỷ Thương Hải đứng trước cửa bếp, hít sâu vài hơi, dùng tay phải nhéo các đốt ngón tay trái, từ ngón cái đến ngón út, dùng phương pháp này để bình tĩnh lại, sau khi nhéo lần thứ ba, hắn thở ra rồi bước vào bếp: “Anh Hùng, Vân Phàm và bạn của cậu ấy đến rồi.”
Trịnh Hùng đang pha trà, từ trong bếp đốt lên một ngọn lửa hung hãn, lấy khí thế nói: "Được rồi, phục vụ bọn họ đi! Chúng ta phải cho lũ nhóc này ăn no mới được!"
Kỷ Thương Hải: “Để tôi mang đồ ăn ra cho bọn họ."
Trịnh Hùng liếc nhìn hắn, cười nói: “Được rồi, vậy khi cậu mang đồ ăn ra, gọi Tư Thanh đến quầy gọi món thay cậu.”
Kỷ Thương Hải: "Ừ, được."
Bởi vì đã chuẩn bị từ trước nên chưa đầy mấy phút Trịnh Hùng đã nấu xong món đầu tiên, Kỷ Thương Hải bưng các món ăn vào phòng, nhìn thấy một bàn tròn dành cho sáu người, ba người rảnh rang ngồi xa nhau một chỗ rộng, đang cắn hạt dưa của nhà hàng tặng, hăng say bàn luận về trận đấu hôm nay.
Kỷ Thương Hải cũng không quấy rầy bọn họ, đặt bát đĩa lên bàn, lặng lẽ rời khỏi phòng.
Bước chân chưa kịp ra tới cửa, Lăng Vân Phàm đã từ đằng sau bước tới.
Nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Kỷ Thương Hải, Lăng Vân Phàm giải thích: “Tôi đi lấy một thùng bia.”
Kỷ Thương Hải: "..."
Kỷ Thương Hải vươn tay kéo Lăng Vân Phàm đang đi về phía tủ đông lại.
Lăng Vân Phàm lùi lại nửa bước, nhìn Kỷ Thương Hải với vẻ mặt khó hiểu: "Sao vậy?"
Sắc mặt Kỷ Thương Hải âm trầm không rõ ràng: “Các cậu muốn uống bia sao?"
“Đúng vậy, các đàn em của tôi đều nói muốn uống bia, hôm nay rất vui vẻ, bọn tôi muốn uống một chút.” Lăng Vân Phàm nói: “Sao vậy, cậu sợ tôi say à?”
Kỷ Thương Hải: "..."
Lăng Vân Phàm: "Đừng lo lắng, tôi không uống nhiều đâu, ngay cả khi tôi say, cũng có cậu ở đây mà không phải sao?"
Những lời này khiến sắc mặt Kỷ Thương Hải dễ chịu hơn một chút, nhưng hắn vẫn ôm lấy Lăng Vân Phàm, nở một nụ cười có vẻ hiền lành nói: “Nhưng mà, cậu chưa từng uống bia với tôi.”
"Hử? Không có sao?" Lăng Vân Phàm vội vàng đi lấy bia, thản nhiên hứa: "Khi nào có thời gian tôi sẽ uống với cậu."
"Được." Kỷ Thương Hải lúc này mới nguyện ý buông Lăng Vân Phàm ra.
Kỷ Thương Hải trở lại bếp, khoảng mười lăm phút sau, Trịnh Hùng nhanh nhẹn sơ chế xong tất cả món, trong đó một món đặc biệt dùng củ cải tạo hình một chiếc cúp nhỏ.
Chú Hầu nói: "Mẹ kiếp, tạc một lần mắt mất một lần, sau này có cho vàng nguyên ngọn núi tôi cũng chẳng tạc nữa đâu."
Trịnh Hùng bình tĩnh nói: "Cho năm mươi, tạc thêm bông hoa."
Chú Hầu: "Được.”
Kỷ Thương Hải mang tất cả món lên phòng, không còn lí do ở lại, hắn ấn nhẹ lên trán, khuyên nhủ bản thân không nên nghĩ lung tung và cố gắng bình tĩnh, sau đó bước đến quầy gọi món dự định thay ca với đầu bếp Trình.
Khi Kỷ Thương Hải bước đến quầy gọi món, hắn nhìn thấy một người ăn mặc như sinh viên đại học đang hỏi Trịnh Tư Thanh: "Xin chào, cho hỏi phòng số 11 ở đâu vậy?"
"Hả? Phòng số 11? Anh là đàn em của anh Phàm à?" Trịnh Tư Thanh hỏi.
“Đúng vậy.” Người nọ gật đầu.
Trịnh Tư Thanh: "Đi thẳng bên trái, phòng thứ ba ấy.”
"Được, cảm ơn em." Người nọ cảm ơn rồi vội vàng đi tới phòng, vừa lúc đi ngang qua Kỷ Thương Hải.
Khoảnh khắc hai người đi ngang qua nhau, Kỷ Thương Hải không khỏi nhìn chằm chằm vào cậu ta.
Dù cậu ta vẫn mặc trang phục sinh viên, nhưng khác biệt rõ ràng so với hai cậu đàn em trước đó, mái tóc chải cao và trang phục mới sắm cho thấy cậu ta đã cố ý trang điểm qua.
Cậu ta ôm một cái túi trong tay, chỉ nhìn thoáng qua, Kỷ Thương Hải không nhìn rõ trong túi là cái gì.
Nhưng Kỷ Thương Hải lập tức nhận ra một điều.
Thiếu niên này là Omega.
Cho nên hai ngày qua, không phải, từ khi lập đội thi đấu, bên cạnh Lăng Vân Phàm luôn có Omega sao?
Trong phút chốc, lạnh lẽo và u ám không thể khống chế tràn lan khắp cơ thể Kỷ Thương Hải, trói chặt cổ họng hắn.
Đúng lúc này, một tiếng gọi làm Kỷ Thương Hải tỉnh lại.
Trịnh Tư Thanh: "Anh Hải!"
Trịnh Tư Thanh nhìn bóng lưng rời đi của Omega, sau đó lại nhìn Kỷ Thương Hải, trên mặt lộ vẻ kinh hãi: "Sao anh cứ nhìn chằm chằm vào người đó vậy?"
Kỷ Thương Hải: "Anh..."
Trịnh Tư Thanh: "Chẳng lẽ anh đang có ý định ngoại tình sao!?"
Kỷ Thương Hải: "...Không phải..."
Trịnh Tư Thanh: “Huhuhu, không, nước Hồ Tây là nước mắt của em. Những giọt nước mắt này của em vốn để dành cho lúc bọn anh kết hôn mà."
Kỷ Thương Hải nhíu mày: "Không phải, nghe anh nói..."
Kỷ Thương Hải giải thích ngắn gọn, Trịnh Tư Thanh cũng phản ứng lại.
Trịnh Tư Thanh: "Ồ~ Hóa ra là anh đang ghen à~~"
Kỷ Thương Hải: "..."
Trịnh Tư Thanh: "Yên tâm đi, anh Phàm nhất định sẽ chung thủy với anh!"
Tâm tình Kỷ Thương Hải có chút phức tạp.
Tại sao lại đặt nghi ngờ có ý định ngoại tình lên người hắn…
Nhưng với sự can thiệp của Trịnh Tư Thanh, Kỷ Thương Hải bất ngờ bình tĩnh lại.
-
-
Ở bên kia, ngay khi đàn em Omega bước vào phòng, hai đàn em còn lại bắt đầu ồn ào.
Đàn em: “Cậu đến muộn, phạt bia phạt bia!”
Một đàn em khác: “Khoe một chút, khoe một chút.”
Mặt thiếu niên Omega đỏ bừng: “Lát nữa rồi nói.” Sau đó cậu ta đi tới trước mặt Lăng Vân Phàm, đưa túi xách trong tay cho cậu: “Tiền bối, trả lại cho anh.”
"Hả?" Lăng Vân Phàm nhận và nhìn vào trong túi, phát hiện trong túi là chiếc áo khoác lần trước cậu cho người ta mượn.
Đàn em Omega: “Em đã giặt sạch rồi, cảm ơn anh lần trước đã giúp đỡ em."
Lăng Vân Phàm: "Được, không có gì." Cậu đặt túi sau ghế.
Đàn em Omega mỉm cười, ngồi cạnh Lăng Vân Phàm.
"Cái gì, cái gì vậy?" Một đàn em gặm xương sườn, tò mò hỏi: "Sao lúc nào cậu cũng thì thầm to nhỏ với tiền bối vậy? Lần trước cũng vậy, cậu nhất quyết muốn tiễn tiền bối ra khỏi ký túc xá, chẳng lẽ là như vậy? Cậu..."
Thiếu niên Omega cầm một chai bia lên, đột nhiên đứng dậy, ngắt lời cậu ta: "Tôi đến trễ rồi, uống một chén đi."
Đàn em: "Một chén không đủ, ba chén, ba chén!”
Đàn em Omega không còn cách nào khác ngoài uống ba ly liên tiếp.
Lăng Vân Phàm: “Uống chậm một chút.”
Mặc dù Lăng Vân Phàm có ý định quan sát họ, nhưng sau một lúc, ba người đều say khướt, hết cốc này đến cốc khác, họ say lờ đờ mê man, nói huyên thuyên, chủ đề dần dần chuyển sang chuyện riêng tư.
Thiếu niên Omega tựa một tay vào đầu, nhìn Lăng Vân Phàm: “Tiền bối, người bạn đời của anh là Omega như thế nào?”
Lăng Vân Phàm: "...Không phải Omega."
Đàn em: "Hả? Tiền bối, anh là Alpha phải không?”
Đàn em khác: "Chắc chắn là vậy rồi, còn phải hỏi à.”
Đàn em "Vậy sao bạn đời của tiền bối lại không phải là Omega? Tiền bối, anh không có bạn đời phải không?"
Lăng Vân Phàm gãi gãi một bên trán, không biết nên nói thế nào với bọn họ: "Chuyện này có chút phức tạp."
"Có gì phức tạp? Không có thì không có!" Đàn em nhảy lên, "Em cũng không có, chúng ta uống một ly đi!"
Lăng Vân Phàm: "Loại chuyện này, đừng quá tự hào!"
Lăng Vân Phàm không còn cách nào khác ngoài việc uống bia với cậu ta, đột nhiên cảm thấy tay áo mình bị kéo.
Lăng Vân Phàm quay lại và nhìn thấy đàn em Omega đang túm lấy tay áo mình, mặt đỏ bừng, đôi mắt giật giật, có vẻ như đang chần chừ muốn nói gì đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất