Chương 4
Những người có mặt ở đó đều cười, Heller thuở niên thiếu cũng cười.
Heller xoay người đi ra khỏi nhà Dinah. Hắn ngồi vào ghế lái, chỉnh chế độ lái xe sang điều khiển tự động. Chiếc xe phóng như bay vào khoảng sương mù mông lung giữa các tòa cao ốc. Khu trung tâm vừa mới có một trận mưa nhân tạo. Những giọt nước mưa run rẩy vương trên cột đèn neon, trên những nhánh cỏ plastic ven đường, phản xạ ra một mảnh sáng mơ hồ. Đến khi sắp về tới nhà rồi mà hai tay của Heller vẫn không kiềm chế được mà run rẩy điên cuồng.
Vừa rồi trong nháy mắt, hắn đã nhớ lại cảnh tượng khi mình tự tay bắn chết David.
Những đống đổ nát, rồi cái mùi lưu huỳnh và tro bụi điên cuồng bay trong không khí. Thanh niên vốn đang lảo đảo chạy thong thả dừng lại, giống như một cỗ máy cũ nát cuối cùng cũng không thể làm việc được nữa. Heller đặt ngón tay lên cò súng. David xoay người, toàn thân đầy máu, tóc tung bay theo gió, đôi giày tác chiến màu đen dính đầy bụi bặm.
Anh nhìn đám binh lính đế quốc vây quanh mình, vẻ mặt lạnh nhạt.
Đoàng.
Khung cảnh thay đổi. Trong ảo giác, Heller nhìn thấy mẹ mình ngã xuống, trên đầu có thêm một lỗ máu tròn do bị đạn bắn. Bà không một tiếng động ngã vào giữa đống gối lụa trên tấm thảm lông. Ơn chúa, từ nay về sau bà sẽ chẳng bao giờ dùng tới chúng nữa.
Trước mặt các tân binh mới ra chiến trường, huấn luyện viên đã dạy dỗ bọn họ thế này: "Chỉ cần các cậu dám động thủ giết người đầu tiên, thì sau đó các cậu có thể giết một trăm người, một nghìn người, một vạn người."
"Thưa trưởng quan, vậy lỡ như chúng tôi không thể giết được người đầu tiên thì sao?"
"Những tên lính không thể giết chết người đầu tiên của mình đều sẽ chết trên chiến trường. Chúng ta sẽ không để những kẻ hèn nhát còn sống trở về."
"Kể cả với người thân và bạn bè cũng đều phải thế sao? Thì ra chỉ cần động thủ giết được người đầu tiên, mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Trưởng quan, cảm ơn ngài đã chỉ dạy."
Chờ đến khi Heller về tới nhà, ngón tay hắn đã không còn run rẩy nữa. Quản gia I đã được sửa xong đứng ở trước cửa nhà, đèn điện tử màu xanh phác họa ra hình dáng của đôi mắt.
Nhất định là bọn họ vừa mới sửa xong là đã đưa ngay cái thứ mập mạp màu trắng này về, thậm chí còn tiến hành lau rửa hoàn chỉnh các linh kiện. Heller nghĩ bụng, nhìn xem, đây chính là lợi ích của quyền lực.
Hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi, xụi lơ trên ghế sô pha: "Lấy cho ta một ly cà phê nóng."
"Vâng thưa chủ nhân."
Bộ dạng của quản gia I nhìn qua dại ra không ít so với ban đầu, nó chầm chậm bay đến trước mặt Heller, phát ra thông báo nhắc nhở cài đặt sau khi cài lại hệ thống: "Tít – Xin chào, xin hãy thiết lập cách xưng hô độc quyền của bạn đối với mẫu máy này."
"Mẹ kiếp!" Heller nghiến răng.
Hắn lập tức nhớ ra rằng bộ CPU của quản gia I vẫn còn đang được buộc chung với thẻ căn cước của hắn. Cả hai thứ này thì đều bị nhét vào trong túi áo khoác, mà áo khoác thì bởi vì hắn nhất thời xúc động nên đã tùy tiện ném ở một góc nào đó nhà mẹ.
"I, ở nhà chờ ta."
Quản gia I không biết mệt lặp đi lặp lại: "Tít – Xin chào, xin hãy thiết lập cách xưng hô độc quyền của bạn đối với mẫu máy này."
Khi hắn quay lại thì nhà Dinah Wilkes đã người không phòng trống. Hai người lính trẻ phụ trách canh gác cảm thấy vô cùng áy náy và bất an. Họ sẵn sàng nhận án phạt vì không thể ngăn cản Dinah tự mình ra ngoài gặp mặt thượng tướng Wilkes. Heller không trừng phạt bọn họ, bởi vì hắn biết nếu mình thực sự điều người theo dõi ở cửa, sẽ nhìn thấy Dinah hoặc là dí dao vào cổ đe dọa, hoặc là cởi sạch quần áo trên người, uy hiếp bọn họ rằng bà sẽ cáo trạng với con trai mình, nói bọn họ cưỡng hiếp bà.
Quên đi, cứ để cho người cha máu mủ của hắn tiêu thụ người mẹ ruột thịt kia đi.
Heller nhanh chóng tìm được áo khoác, lấy CPU của quản gia I và thẻ căn cước công dân của mình ra. Hắn vuốt ve bề mặt màu đen loang lổ của tấm thẻ căn cước, cảm nhận từng đợt chua xót cuồn cuộn ở dạ dày. Người nhà duy nhất của hắn, nếu như thực sự có thể gọi là người nhà – giờ phút này đang cùng ăn tối với kẻ địch muốn đẩy hắn vào chỗ chết. Và gia đình thực sự của hắn, David, thì đang ở trong tấm thẻ này.
Chính ra mà nói, David là gia đình hiện tại của hắn.
Trên thực tế, từ trước khi Heller và David xác định mối quan hệ, hai bên đã gặp qua người nhà của nhau – bằng thân phận bạn thân. Heller cuối cùng cũng đã gặp được bốn người em trong truyền thuyết của David. Hai cô em gái thì lớn hơn một chút, có đôi mắt to nhẹ nhàng, xanh thẳm giống như mẹ; cặp song sinh nhỏ nhất thì có tính cách trái ngược nhau, anh trai thì hoạt bát vui vẻ, em trai lại im lặng giống bố.
Còn David, anh có một chút giống bố, cũng có một chút giống mẹ. Nhưng những phần thuộc về chính mình trên người anh thì còn nhiều hơn, ví dụ như làn da màu lúa mì, những vết chai mỏng giữa các ngón tay, vết sẹo dữ tợn ở eo và ngực.
Nhưng gia đình bọn họ rất thích Heller Wilkes. Mẹ của David coi Heller như con trai ruột của mình mà đối đãi. Bà dùng hết tài nghệ của mình làm ra một mâm đồ ăn đầy ắp các loại món đa dạng. Bốn đứa nhỏ vừa liều mạng nhét thức ăn vào miệng, vừa oán giận mẹ nếu bữa tối bình thường cũng thịnh soạn như vậy thì tốt quá rồi. Vì vậy, trong bữa ăn, phu nhân Wilson chớp chớp mắt hỏi Heller: "Hiếm khi được chiêm ngưỡng năm con sói con háu ăn như này con nhỉ?"
Có thể là bởi vì có Heller ở đây, David sử dụng dao nĩa rất có nề nếp, tác phong ăn uống rất phong độ. Kết quả anh bị người bố nom có vẻ tao nhã của mình đạp cho một cái trên bàn ăn: "Ăn nhiều lên một chút đi! Lạy hồn, anh học đâu cái thói thêu hoa trên đĩa này thế hả, ở trong quân đội sao?"
"Con biết rồi ba." David bất đắc dĩ nói. Heller buông nĩa, trực tiếp xé nửa miếng bánh mì chấm với nước sốt thịt heo nhét vào trong miệng, liều mạng nhai nuốt, chỉ có như vậy mới có thể ngăn lại tiếng cười sắp phụt ra khỏi miệng hắn. Bố của David chỉ vào hắn mà tán thưởng: "Coi kìa, đấy mới chính là cách ăn uống của một người đàn ông thực thụ."
"Vậy con cũng làm một người đàn ông thực thụ." Đứa em trai thứ tư của David đột nhiên ngẩng đầu lên, giọng nói mơ hồ vì miệng đã nhồi nhét quá nhiều thức ăn. Mẹ của David dịu dàng nói: "Ôi bé con à, con thì chỉ có thể là một chú lợn con háu ăn chân chính mà thôi."
Sau khi ăn xong điểm tâm, ông bà Wilson ở trên bàn ăn nói về chuyện vui của mấy đứa trẻ hồi còn nhỏ, vừa vặn nói đến phần Heller muốn nghe. Lần đầu tiên hắn biết được thế mà lúc trước David lại thường xuyên nhắc tới mình. "Nghe nói lúc đó con rất lùn," mẹ David miêu tả, "David nói rằng con chỉ cao đến cổ thằng bé, lại còn rất gầy nữa, vậy nên nó vẫn luôn coi con như một đứa em trai vậy."
Bố David cũng nói: "Bạn bè chơi với nhau được nhiều năm là rất hiếm, về sau các con cũng phải bảo vệ tốt cho nhau. Cả hai đều phải sống sót trở về." Câu nói cuối cùng của ông kéo dài thật dài, kết quả kéo cả bầu không khí vui vẻ xuống không ít. Bốn đứa em của David cũng ngừng công việc trong tay, không hẹn mà cùng nhìn về phía anh cả cùng người bạn mà anh cả dẫn về. Tám con mắt giống như tám ngôi sao lóe sáng, vây quanh hai thanh niên mình đầy vết thương.
Cũng may đêm đó, lúc đi ngủ, cảm xúc của Heller lại tăng vọt, bởi vì mẹ của David sắp xếp cho hai người bọn họ ở căn phòng thời thơ ấu của David. Phu nhân Wilson mang vẻ mặt xin lỗi, vô cùng áy náy khi không thể sắp xếp được thêm một giường cho hắn.
"Hoàn toàn không có vấn đề gì đâu ạ." Heller nói. Hắn nhìn chằm chằm căn phòng của David, ánh mắt quét qua hết các góc. Trên bàn có hai chiếc máy bay giấy bị gãy cánh và một khẩu súng gỗ chưa hoàn thành, còn có một chiếc cần câu được dựng ở góc tường.
David ở phía sau nhà rửa mặt xong thì đi vào, đóng cửa tắt đèn, đón ánh trăng sáng ngời chiếu đến mình. "Ngoại trừ nhện nước biến dị ra thì anh chưa từng câu được cái gì ra hồn cả." Anh dùng ngữ khí bình tĩnh của mình để che đậy sự uể oải thất vọng trong lòng. Mà Heller dùng ngón tay của mình vươn tới ngón tay ấm áp của anh: "Coi em như với một cậu em trai. Hửm?" David không nói gì, chỉ nhìn lại ngón tay của Heller.
Dưới ánh trăng, Heller nhìn rõ thấy khóe miệng của anh hơi nhếch lên.
Sau đó không lâu, em gái thứ ba và em trai út của anh bỗng nhiên đồng thời mất tích. Heller cùng David không ngủ không nghỉ tìm khắp mọi ngóc ngách của khu an toàn, cuối cùng phát hiện ra hai đứa và nhiều đứa trẻ bị lừa bán khác ở trong một căn phòng. Cô em gái gào khóc ôm chặt anh mình, còn cậu em vùi mặt vào ngực Heller thì lại chẳng có biểu cảm gì. Sau đó Heller mới được đây là vì cậu từng mắc bệnh phóng xạ, từ bé đã không thể nhìn thấy gì.
Nhưng tính cách của cậu bé này cũng quả thực điềm tĩnh hơn anh chị mình nhiều. Sau khi được giải cứu, mấy ngày liền, cô em gái cũng không dám ở một mình. Trước khi đi, David còn thiết kế đặc biệt một sợi dây chuyền có máy phát tín hiệu thu nhỏ cho cô. Không may thay, thẻ căn cước của David lúc ấy bị hỏng, phải mang đi sửa nên dữ liệu vị trí của cô thật ra lại được ghi vào thẻ căn cước của Heller.
David đeo sợi dây chuyền lên cổ cho cô bé, lau nước mắt của cô, vỗ về vuốt ve mặt dây chuyền màu hổ phách rồi nói sau này dù đi bất cứ nơi nào anh cũng có thể tìm được em.
Nói xong, anh kéo tay Heller, sóng vai đứng cùng hắn. Heller ngượng ngùng cười: "Đây là Heller," David nói, "Lúc trước hai đứa đã gặp cậu ấy rồi, nhưng giờ anh còn muốn trịnh trọng giới thiệu lại cậu ấy với hai đứa. Về sau hai đứa hoàn toàn có thể coi cậu ấy như anh ruột của mình."
Cậu em đứng một bên ngây ngốc dùng sức gật đầu. Mà cô em gái thì vẫn khóc lóc cực kỳ đáng thương. Mãi đến khi hai đứa ngồi ở góc tường, cách bọn họ thật xa rồi, cậu út khi đó mới mười hai tuổi mới nói: "Julia, chị đừng khóc. Chị còn cứ khóc như vậy, anh cả sẽ lo lắm. Anh sẽ lo đến khi lên chiến trường vẫn lo. Mà lo lắng thì sẽ phân tâm, phân tâm thì sẽ bị thương. Chả nhẽ chị muốn thấy anh bị thương sao?"
Cô chị ngừng khóc. David bước đến bên đứa em trai của mình, xoa xoa mái tóc xoăn của cậu. Cậu út cũng chớp chớp cặp mắt có chút vô hồn của mình, quay đầu nhìn người anh cả sắp đi xa. Heller tò mò không biết thị lực của cậu rốt cuộc kém đến mức nào.
Phải chăng trong mắt cậu, David chỉ là một hình bóng mơ hồ mà thôi?
David chưa kịp mở miệng, em trai anh đã vội vàng nói: "Em không muốn quà, David. Em chỉ muốn anh bình an trở về thôi."
Cậu ngẩng đầu lên như thể muốn hôn lên má David, nhưng lại không cẩn thận chạm vào cổ anh. Cậu tư đứng bên cười ha ha: "Ôi chúa tôi, em cứ như mấy cô nương yểu điệu dính người ấy."
Khác với cậu em song sinh bình tĩnh lại thẹn thùng của mình, trong mắt cậu nhỏ này là một sự sùng bái tràn đầy: "Đương nhiên là anh David và anh Heller sẽ về rồi. Lần nào họ chẳng về chứ. Em cũng sẽ cố gắng để sau này có thể đỉnh được như hai anh."
"Đừng có tự mình lẻn đi báo danh tòng quân đấy." David nghiêm túc dặn dò.
"Không là anh sẽ thay anh em tét hỏng mông em đấy." Heller nói với cậu.
Đương nhiên, bọn họ chẳng ai có thể ngăn cậu lại được. Nhưng đó là chuyện của sau này.
Chuyện đã là của mười năm trước. Trong khoảng thời gian đó, quản gia I trục trặc gần hai mươi lần, thông tin vị trí nhận được trong thẻ Heller ID cũng bắt đầu đứt quãng, cuối cùng hoàn toàn biến mất, ngay cả số liệu liên quan cũng bị quản gia thông minh coi như rác rưởi dọn sạch.
Cho đến gần đây, một ngày sau cái chết của David, Heller đi cập nhật thẻ ID của mình như lệ thường, khi luồng dữ liệu khổng lồ đang di chuyển nhanh chóng theo thứ tự thời gian, thì một giao diện kỳ lạ đột nhiên nhảy ra khỏi màn hình: một chấm nhỏ màu đỏ nhấp nháy trên bản đồ địa hình màu xanh lá cây. Lúc Heller ý thức được trước mắt mình là cái gì, tín hiệu đã hoàn toàn bị gián đoạn, sau đó vô luận như thế nào cũng không có biện pháp khởi động kết nối lần nữa... Có lẽ trục trặc mới là bình thường, còn kết nối ba giây vừa rồi chỉ là một kỳ tích mà thôi. Nhưng Heller vẫn không thể tin vào mắt mình. Một thập kỷ qua đi, tín hiệu năm đó của cô bé nước mắt nước mũi tèm lem kia lại một lần nữa truyền đến trong thẻ căn cước của hắn?
Hắn nhanh chóng tắt máy tính, cũng không nói chuyện này cho ai biết. Tín hiệu kia đến từ một khoảng trống giữa các khu vực không an toàn và không bức xạ, không được hiển thị trên bất kỳ bản đồ nào. Nom có vẻ như David đã giấu gia đình mình rất kỹ lưỡng.
Heller chà chà tấm thẻ căn cước đầy vết xước, không rõ giờ phút này đến cùng là vì cái gì mà mình còn chưa xóa phần dữ liệu này. Để đổi thông tin người nhà thủ lĩnh phiến quân phản loạn lấy lợi ích? Để phái người đến vùng quanh khu vực đó xem bọn họ sống chết thế nào? Để tìm và bồi thường cho bọn họ sau khi bản thân đã leo lên vị trí đủ cao như mong muốn?
Bồi thường sao?
Cặp mắt vô thần của cậu út nhà David đột nhiên hiện ra trước mắt Heller. Cậu bé non nớt nói: "Em không muốn quà, David. Em chỉ muốn anh bình an về thôi.", sau đó lập tức va vào cổ anh mình. Những người có mặt ở đó đều cười, và Heller thuở niên thiếu cũng cười. Tiếng cười sảng khoái của chàng trai trẻ đi qua những năm tháng kéo dài cả thập kỷ, vang vọng bên tai thiếu tướng Heller Wilkes mệt mỏi bất kham.
Heller xoay người đi ra khỏi nhà Dinah. Hắn ngồi vào ghế lái, chỉnh chế độ lái xe sang điều khiển tự động. Chiếc xe phóng như bay vào khoảng sương mù mông lung giữa các tòa cao ốc. Khu trung tâm vừa mới có một trận mưa nhân tạo. Những giọt nước mưa run rẩy vương trên cột đèn neon, trên những nhánh cỏ plastic ven đường, phản xạ ra một mảnh sáng mơ hồ. Đến khi sắp về tới nhà rồi mà hai tay của Heller vẫn không kiềm chế được mà run rẩy điên cuồng.
Vừa rồi trong nháy mắt, hắn đã nhớ lại cảnh tượng khi mình tự tay bắn chết David.
Những đống đổ nát, rồi cái mùi lưu huỳnh và tro bụi điên cuồng bay trong không khí. Thanh niên vốn đang lảo đảo chạy thong thả dừng lại, giống như một cỗ máy cũ nát cuối cùng cũng không thể làm việc được nữa. Heller đặt ngón tay lên cò súng. David xoay người, toàn thân đầy máu, tóc tung bay theo gió, đôi giày tác chiến màu đen dính đầy bụi bặm.
Anh nhìn đám binh lính đế quốc vây quanh mình, vẻ mặt lạnh nhạt.
Đoàng.
Khung cảnh thay đổi. Trong ảo giác, Heller nhìn thấy mẹ mình ngã xuống, trên đầu có thêm một lỗ máu tròn do bị đạn bắn. Bà không một tiếng động ngã vào giữa đống gối lụa trên tấm thảm lông. Ơn chúa, từ nay về sau bà sẽ chẳng bao giờ dùng tới chúng nữa.
Trước mặt các tân binh mới ra chiến trường, huấn luyện viên đã dạy dỗ bọn họ thế này: "Chỉ cần các cậu dám động thủ giết người đầu tiên, thì sau đó các cậu có thể giết một trăm người, một nghìn người, một vạn người."
"Thưa trưởng quan, vậy lỡ như chúng tôi không thể giết được người đầu tiên thì sao?"
"Những tên lính không thể giết chết người đầu tiên của mình đều sẽ chết trên chiến trường. Chúng ta sẽ không để những kẻ hèn nhát còn sống trở về."
"Kể cả với người thân và bạn bè cũng đều phải thế sao? Thì ra chỉ cần động thủ giết được người đầu tiên, mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Trưởng quan, cảm ơn ngài đã chỉ dạy."
Chờ đến khi Heller về tới nhà, ngón tay hắn đã không còn run rẩy nữa. Quản gia I đã được sửa xong đứng ở trước cửa nhà, đèn điện tử màu xanh phác họa ra hình dáng của đôi mắt.
Nhất định là bọn họ vừa mới sửa xong là đã đưa ngay cái thứ mập mạp màu trắng này về, thậm chí còn tiến hành lau rửa hoàn chỉnh các linh kiện. Heller nghĩ bụng, nhìn xem, đây chính là lợi ích của quyền lực.
Hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi, xụi lơ trên ghế sô pha: "Lấy cho ta một ly cà phê nóng."
"Vâng thưa chủ nhân."
Bộ dạng của quản gia I nhìn qua dại ra không ít so với ban đầu, nó chầm chậm bay đến trước mặt Heller, phát ra thông báo nhắc nhở cài đặt sau khi cài lại hệ thống: "Tít – Xin chào, xin hãy thiết lập cách xưng hô độc quyền của bạn đối với mẫu máy này."
"Mẹ kiếp!" Heller nghiến răng.
Hắn lập tức nhớ ra rằng bộ CPU của quản gia I vẫn còn đang được buộc chung với thẻ căn cước của hắn. Cả hai thứ này thì đều bị nhét vào trong túi áo khoác, mà áo khoác thì bởi vì hắn nhất thời xúc động nên đã tùy tiện ném ở một góc nào đó nhà mẹ.
"I, ở nhà chờ ta."
Quản gia I không biết mệt lặp đi lặp lại: "Tít – Xin chào, xin hãy thiết lập cách xưng hô độc quyền của bạn đối với mẫu máy này."
Khi hắn quay lại thì nhà Dinah Wilkes đã người không phòng trống. Hai người lính trẻ phụ trách canh gác cảm thấy vô cùng áy náy và bất an. Họ sẵn sàng nhận án phạt vì không thể ngăn cản Dinah tự mình ra ngoài gặp mặt thượng tướng Wilkes. Heller không trừng phạt bọn họ, bởi vì hắn biết nếu mình thực sự điều người theo dõi ở cửa, sẽ nhìn thấy Dinah hoặc là dí dao vào cổ đe dọa, hoặc là cởi sạch quần áo trên người, uy hiếp bọn họ rằng bà sẽ cáo trạng với con trai mình, nói bọn họ cưỡng hiếp bà.
Quên đi, cứ để cho người cha máu mủ của hắn tiêu thụ người mẹ ruột thịt kia đi.
Heller nhanh chóng tìm được áo khoác, lấy CPU của quản gia I và thẻ căn cước công dân của mình ra. Hắn vuốt ve bề mặt màu đen loang lổ của tấm thẻ căn cước, cảm nhận từng đợt chua xót cuồn cuộn ở dạ dày. Người nhà duy nhất của hắn, nếu như thực sự có thể gọi là người nhà – giờ phút này đang cùng ăn tối với kẻ địch muốn đẩy hắn vào chỗ chết. Và gia đình thực sự của hắn, David, thì đang ở trong tấm thẻ này.
Chính ra mà nói, David là gia đình hiện tại của hắn.
Trên thực tế, từ trước khi Heller và David xác định mối quan hệ, hai bên đã gặp qua người nhà của nhau – bằng thân phận bạn thân. Heller cuối cùng cũng đã gặp được bốn người em trong truyền thuyết của David. Hai cô em gái thì lớn hơn một chút, có đôi mắt to nhẹ nhàng, xanh thẳm giống như mẹ; cặp song sinh nhỏ nhất thì có tính cách trái ngược nhau, anh trai thì hoạt bát vui vẻ, em trai lại im lặng giống bố.
Còn David, anh có một chút giống bố, cũng có một chút giống mẹ. Nhưng những phần thuộc về chính mình trên người anh thì còn nhiều hơn, ví dụ như làn da màu lúa mì, những vết chai mỏng giữa các ngón tay, vết sẹo dữ tợn ở eo và ngực.
Nhưng gia đình bọn họ rất thích Heller Wilkes. Mẹ của David coi Heller như con trai ruột của mình mà đối đãi. Bà dùng hết tài nghệ của mình làm ra một mâm đồ ăn đầy ắp các loại món đa dạng. Bốn đứa nhỏ vừa liều mạng nhét thức ăn vào miệng, vừa oán giận mẹ nếu bữa tối bình thường cũng thịnh soạn như vậy thì tốt quá rồi. Vì vậy, trong bữa ăn, phu nhân Wilson chớp chớp mắt hỏi Heller: "Hiếm khi được chiêm ngưỡng năm con sói con háu ăn như này con nhỉ?"
Có thể là bởi vì có Heller ở đây, David sử dụng dao nĩa rất có nề nếp, tác phong ăn uống rất phong độ. Kết quả anh bị người bố nom có vẻ tao nhã của mình đạp cho một cái trên bàn ăn: "Ăn nhiều lên một chút đi! Lạy hồn, anh học đâu cái thói thêu hoa trên đĩa này thế hả, ở trong quân đội sao?"
"Con biết rồi ba." David bất đắc dĩ nói. Heller buông nĩa, trực tiếp xé nửa miếng bánh mì chấm với nước sốt thịt heo nhét vào trong miệng, liều mạng nhai nuốt, chỉ có như vậy mới có thể ngăn lại tiếng cười sắp phụt ra khỏi miệng hắn. Bố của David chỉ vào hắn mà tán thưởng: "Coi kìa, đấy mới chính là cách ăn uống của một người đàn ông thực thụ."
"Vậy con cũng làm một người đàn ông thực thụ." Đứa em trai thứ tư của David đột nhiên ngẩng đầu lên, giọng nói mơ hồ vì miệng đã nhồi nhét quá nhiều thức ăn. Mẹ của David dịu dàng nói: "Ôi bé con à, con thì chỉ có thể là một chú lợn con háu ăn chân chính mà thôi."
Sau khi ăn xong điểm tâm, ông bà Wilson ở trên bàn ăn nói về chuyện vui của mấy đứa trẻ hồi còn nhỏ, vừa vặn nói đến phần Heller muốn nghe. Lần đầu tiên hắn biết được thế mà lúc trước David lại thường xuyên nhắc tới mình. "Nghe nói lúc đó con rất lùn," mẹ David miêu tả, "David nói rằng con chỉ cao đến cổ thằng bé, lại còn rất gầy nữa, vậy nên nó vẫn luôn coi con như một đứa em trai vậy."
Bố David cũng nói: "Bạn bè chơi với nhau được nhiều năm là rất hiếm, về sau các con cũng phải bảo vệ tốt cho nhau. Cả hai đều phải sống sót trở về." Câu nói cuối cùng của ông kéo dài thật dài, kết quả kéo cả bầu không khí vui vẻ xuống không ít. Bốn đứa em của David cũng ngừng công việc trong tay, không hẹn mà cùng nhìn về phía anh cả cùng người bạn mà anh cả dẫn về. Tám con mắt giống như tám ngôi sao lóe sáng, vây quanh hai thanh niên mình đầy vết thương.
Cũng may đêm đó, lúc đi ngủ, cảm xúc của Heller lại tăng vọt, bởi vì mẹ của David sắp xếp cho hai người bọn họ ở căn phòng thời thơ ấu của David. Phu nhân Wilson mang vẻ mặt xin lỗi, vô cùng áy náy khi không thể sắp xếp được thêm một giường cho hắn.
"Hoàn toàn không có vấn đề gì đâu ạ." Heller nói. Hắn nhìn chằm chằm căn phòng của David, ánh mắt quét qua hết các góc. Trên bàn có hai chiếc máy bay giấy bị gãy cánh và một khẩu súng gỗ chưa hoàn thành, còn có một chiếc cần câu được dựng ở góc tường.
David ở phía sau nhà rửa mặt xong thì đi vào, đóng cửa tắt đèn, đón ánh trăng sáng ngời chiếu đến mình. "Ngoại trừ nhện nước biến dị ra thì anh chưa từng câu được cái gì ra hồn cả." Anh dùng ngữ khí bình tĩnh của mình để che đậy sự uể oải thất vọng trong lòng. Mà Heller dùng ngón tay của mình vươn tới ngón tay ấm áp của anh: "Coi em như với một cậu em trai. Hửm?" David không nói gì, chỉ nhìn lại ngón tay của Heller.
Dưới ánh trăng, Heller nhìn rõ thấy khóe miệng của anh hơi nhếch lên.
Sau đó không lâu, em gái thứ ba và em trai út của anh bỗng nhiên đồng thời mất tích. Heller cùng David không ngủ không nghỉ tìm khắp mọi ngóc ngách của khu an toàn, cuối cùng phát hiện ra hai đứa và nhiều đứa trẻ bị lừa bán khác ở trong một căn phòng. Cô em gái gào khóc ôm chặt anh mình, còn cậu em vùi mặt vào ngực Heller thì lại chẳng có biểu cảm gì. Sau đó Heller mới được đây là vì cậu từng mắc bệnh phóng xạ, từ bé đã không thể nhìn thấy gì.
Nhưng tính cách của cậu bé này cũng quả thực điềm tĩnh hơn anh chị mình nhiều. Sau khi được giải cứu, mấy ngày liền, cô em gái cũng không dám ở một mình. Trước khi đi, David còn thiết kế đặc biệt một sợi dây chuyền có máy phát tín hiệu thu nhỏ cho cô. Không may thay, thẻ căn cước của David lúc ấy bị hỏng, phải mang đi sửa nên dữ liệu vị trí của cô thật ra lại được ghi vào thẻ căn cước của Heller.
David đeo sợi dây chuyền lên cổ cho cô bé, lau nước mắt của cô, vỗ về vuốt ve mặt dây chuyền màu hổ phách rồi nói sau này dù đi bất cứ nơi nào anh cũng có thể tìm được em.
Nói xong, anh kéo tay Heller, sóng vai đứng cùng hắn. Heller ngượng ngùng cười: "Đây là Heller," David nói, "Lúc trước hai đứa đã gặp cậu ấy rồi, nhưng giờ anh còn muốn trịnh trọng giới thiệu lại cậu ấy với hai đứa. Về sau hai đứa hoàn toàn có thể coi cậu ấy như anh ruột của mình."
Cậu em đứng một bên ngây ngốc dùng sức gật đầu. Mà cô em gái thì vẫn khóc lóc cực kỳ đáng thương. Mãi đến khi hai đứa ngồi ở góc tường, cách bọn họ thật xa rồi, cậu út khi đó mới mười hai tuổi mới nói: "Julia, chị đừng khóc. Chị còn cứ khóc như vậy, anh cả sẽ lo lắm. Anh sẽ lo đến khi lên chiến trường vẫn lo. Mà lo lắng thì sẽ phân tâm, phân tâm thì sẽ bị thương. Chả nhẽ chị muốn thấy anh bị thương sao?"
Cô chị ngừng khóc. David bước đến bên đứa em trai của mình, xoa xoa mái tóc xoăn của cậu. Cậu út cũng chớp chớp cặp mắt có chút vô hồn của mình, quay đầu nhìn người anh cả sắp đi xa. Heller tò mò không biết thị lực của cậu rốt cuộc kém đến mức nào.
Phải chăng trong mắt cậu, David chỉ là một hình bóng mơ hồ mà thôi?
David chưa kịp mở miệng, em trai anh đã vội vàng nói: "Em không muốn quà, David. Em chỉ muốn anh bình an trở về thôi."
Cậu ngẩng đầu lên như thể muốn hôn lên má David, nhưng lại không cẩn thận chạm vào cổ anh. Cậu tư đứng bên cười ha ha: "Ôi chúa tôi, em cứ như mấy cô nương yểu điệu dính người ấy."
Khác với cậu em song sinh bình tĩnh lại thẹn thùng của mình, trong mắt cậu nhỏ này là một sự sùng bái tràn đầy: "Đương nhiên là anh David và anh Heller sẽ về rồi. Lần nào họ chẳng về chứ. Em cũng sẽ cố gắng để sau này có thể đỉnh được như hai anh."
"Đừng có tự mình lẻn đi báo danh tòng quân đấy." David nghiêm túc dặn dò.
"Không là anh sẽ thay anh em tét hỏng mông em đấy." Heller nói với cậu.
Đương nhiên, bọn họ chẳng ai có thể ngăn cậu lại được. Nhưng đó là chuyện của sau này.
Chuyện đã là của mười năm trước. Trong khoảng thời gian đó, quản gia I trục trặc gần hai mươi lần, thông tin vị trí nhận được trong thẻ Heller ID cũng bắt đầu đứt quãng, cuối cùng hoàn toàn biến mất, ngay cả số liệu liên quan cũng bị quản gia thông minh coi như rác rưởi dọn sạch.
Cho đến gần đây, một ngày sau cái chết của David, Heller đi cập nhật thẻ ID của mình như lệ thường, khi luồng dữ liệu khổng lồ đang di chuyển nhanh chóng theo thứ tự thời gian, thì một giao diện kỳ lạ đột nhiên nhảy ra khỏi màn hình: một chấm nhỏ màu đỏ nhấp nháy trên bản đồ địa hình màu xanh lá cây. Lúc Heller ý thức được trước mắt mình là cái gì, tín hiệu đã hoàn toàn bị gián đoạn, sau đó vô luận như thế nào cũng không có biện pháp khởi động kết nối lần nữa... Có lẽ trục trặc mới là bình thường, còn kết nối ba giây vừa rồi chỉ là một kỳ tích mà thôi. Nhưng Heller vẫn không thể tin vào mắt mình. Một thập kỷ qua đi, tín hiệu năm đó của cô bé nước mắt nước mũi tèm lem kia lại một lần nữa truyền đến trong thẻ căn cước của hắn?
Hắn nhanh chóng tắt máy tính, cũng không nói chuyện này cho ai biết. Tín hiệu kia đến từ một khoảng trống giữa các khu vực không an toàn và không bức xạ, không được hiển thị trên bất kỳ bản đồ nào. Nom có vẻ như David đã giấu gia đình mình rất kỹ lưỡng.
Heller chà chà tấm thẻ căn cước đầy vết xước, không rõ giờ phút này đến cùng là vì cái gì mà mình còn chưa xóa phần dữ liệu này. Để đổi thông tin người nhà thủ lĩnh phiến quân phản loạn lấy lợi ích? Để phái người đến vùng quanh khu vực đó xem bọn họ sống chết thế nào? Để tìm và bồi thường cho bọn họ sau khi bản thân đã leo lên vị trí đủ cao như mong muốn?
Bồi thường sao?
Cặp mắt vô thần của cậu út nhà David đột nhiên hiện ra trước mắt Heller. Cậu bé non nớt nói: "Em không muốn quà, David. Em chỉ muốn anh bình an về thôi.", sau đó lập tức va vào cổ anh mình. Những người có mặt ở đó đều cười, và Heller thuở niên thiếu cũng cười. Tiếng cười sảng khoái của chàng trai trẻ đi qua những năm tháng kéo dài cả thập kỷ, vang vọng bên tai thiếu tướng Heller Wilkes mệt mỏi bất kham.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất