Sau Khi Hào Môn Lão Nam Nhân Mang Thai Con Trai Ta, Ta Chạy

Chương 13

Trước Sau
Cố Dịch Tân rút ổ cắm TV.

Bên trong phòng chờ, quần chúng nhân dân nhiệt tình gọi đến đường dây nóng.

Anh gần như thấy được thảm cảnh của bản thân sau khi bị bắt trở về.

Tập thể quần chúng đầu tiên là gọi đến số điện thoại của Lục tiên sinh. Bởi vì Lục tiên sinh hào phóng nhất.

Sau đó......

Đường dây bận.

"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang bận, xin quý khách vui lòng gọi lại sau."

Được rồi, đổi thành Lâm tiện sinh, người hào phóng thứ nhì.

Tương tự.........

Vẫn là đường dây bận.

"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang bận, xin quý khách vui lòng gọi lại sau."

——————????-❌-????——————







Cố Dịch Tân đột nhiên hiểu ra điều gì đó.

Mọi người trong nhà ga đều phát hiện ra mình.

Mà trong nhà ga có tới 300 mạng.

Cho nên, trong vòng nửa tiếng, các cuộc gọi sẽ không được thông qua.

Cố Dịch Tân dùng một tay mở khoá dây nịt, thừa lúc mọi người đang bận gọi điện thoại không chú ý đi đến cửa soát vé.

Những khách hàng còn lại đều ở trong phòng chờ đợi nhận thưởng, hoàn toàn quên mất ban đầu họ đến để làm gì.

Nửa tiếng sau, cuối cùng cũng có một người 'được trời chọn' gọi thông số của Hắc Tiểu Béo.

Hắc Triệt nghe giọng nói từ di động của đàn em, bàn tay vung lên, 28 tên đàn em da đen đồng thời vọt lên đầu xe đen, khí thế kinh người, khổng hổ danh người thừa kế duy nhất của bang phái X lớn nhất trong thành phố.

Hắc Triệt nói bằng giọng điệu uy hiếp: "Một tay giao người, một tay giao tiền."

"Ngài yên tâm, người ở ngay trước mặt tôi, tôi đang túm dây nịt của hắn đây mà."

Người 'được trời chọn' vui sướng cúp điện thoại.

Gã nhìn ra xung quanh.

Dây nịt, còn nằm trên tay gã.



Khóa dây nịt, mở ra.

Dậy nịt thắt thành nút thòng lọng, buộc trên thân cây cột.

Duy chỉ có vị trí Cố Dịch Tân đứng ban đầu........

Không thấy.

!!!

——————!!!——————







Cố Dịch Tân xách quần xuống xe, việc đầu tiên là mua một cái dây nịt.

Người bán hàng rong là một bé gái nhỏ độ 13-14 tuổi. Trông như một học sinh trung học giúp mẹ coi quầy sau giờ tan học, đang chìm đắm trong cuốn tiểu thuyết.

"Em gái, cái dây nịt này bao nhiêu tiền?"

"800."

Cố Dịch Tân cho rằng mình nghe nhầm: Bao nhiêu?"

Học sinh trung học ngẩng đầu, thấy mặt Cố Dịch Tân, bèn sửa lời, nói: "80."

"8 đồng." Cố Dịch Tân kiên quyết mặc cả.

"..."

Cố Dịch Tân xách quần và dây nịt vào nhà vệ sinh công cộng.

Sửa sang tốt cách ăn mặc, bắt đầu tìm công việc mới.

Đương nhiên, tìm việc vẫn nên tìm ở những công trường trước.

Thị trấn của quận này đang được phá dỡ và di dời, khắp nơi đều đang thi công.

Thi công sẽ có công trường, có công trường sẽ cần người chuyển gạch.

Cố Dịch Tân rất vui vẻ.

Cả đời này, anh không định thay đổi nghề nghiệp. Lập tức quay lại nghề cũ, gia nhập đội nhà thầu lớn nhất trong quận

Cố Dịch Tân có kinh nghiệm chuyển gạch rất phong phú. Trước khi xuyên qua đã tích luỹ mười năm tuổi nghề, bản thân thì được trời ưu ái cho sức mạnh, nhanh chóng trở thành minh tinh của công trường.

Nhảy việc thường đi kèm với tăng lương.

Dưới tình huống nhân công chuyển gạch ở quận khan hiếm, tiền lương của Cố Dịch Tân theo đà tăng lên, bằng với số tiền trước đây làm ở hai nơi gộp lại.

Thường có những công trường khác ngưỡng mộ đến 'đào' người, nhưng đều bị chủ thầu từ chối.

"Điều quan trọng nhất trong ngành của chúng ta là nhân tài." Chủ thầu giải thích, "Như mọi người đã biết, công trường của chúng ta là công trường lớn nhất trong quận. Vì là công trường lớn nhất nên cần độc quyền những nhân tài ưu tú nhất trong ngành, mới có thể đảm đương nổi bốn chữ 'xí nghiệp đứng đầu'."



Trong ánh mắt ghen tị hận của các nhà thầu lớn trong toàn quận, công nhân 5 tốt •Tay cự phách chuyển gạch• Cố Dịch Tân đang đi qua cửa sổ, trên tay vác bao tải to gấp hai lần cơ thể.

Bên cạnh là một con ma cây gầy yếu - thanh niên tiểu Trịnh đang khiêng bao tải cỡ vừa, bước đi một cách gian nan trên con đường nhỏ đầy bê tông cốt thép vụn.

Khi đi ngang qua người Cố Dịch Tân, ma cây bị vấp bởi thanh thép trên mặt đất, suýt nữa té vào máy trộn xi măng (*) đang khuấy gần đó.

(*)



Ma cây nghĩ thầm mình xong rồi.

Nhưng gã không ngã xuống, một bàn tay bóp cổ ma cây kéo về từ bên mép chiếc máy đen thui.

Trước hết ma cây vui mừng khôn xiết.

Tốt quá, mình chưa chết.

Nhưng ngay sau đó, mặt gã tái mét.

Có khả năng mình sắp bị ân nhân bóp chết rồi........

—————????????-????—————







Ngay lúc tai nạn sắp xảy ra, Cố Dịch Tân như ảo thuật gia đưa tay trái tóm lấy công nhân tạp vụ, tay phải không nhúc nhích giữ cái bao lớn.

Nhà thầu xem mà chết lặng.

"Một tài năng như vậy không nên bị chôn vùi ở quận của chúng ta. Anh ta nên được tiến cử vào trụ sở công ty thành phố. Trong tương lai còn có thể trúng cử danh hiệu chiến sĩ thi đua cả nước!"

——————????——————







Khổ không tìm được Cố Dịch Tân, thằng cu trong bụng thì nổi loạn mỗi ngày. Lục Minh Thời lo lắng tức giận, trên môi bị cắn in hằn chuỗi vết máu.

Cấp dưới đột nhiên tới báo cáo, ở quận lỵ xuất hiện một công nhân ưu tú không rõ lai lịch, trên người mang đầy tuyệt kỹ. Cao tầng công ty chi nhánh tin rằng 'Trân châu không phủ bụi trần' nên quyết tâm 'nhịn đau cắt thịt'. Mong cấp trên đánh giá cao và thuyên chuyển nhân viên về trụ sở thành phố càng sớm càng tốt. Vì nhân tài ưu tú mà xây dựng một nền tảng tốt nhất.

Lục Minh Thời mệt mỏi ngoắc tay, gần đây hắn ăn không ngon, ngủ chẳng yên, không còn sức để quản mấy chuyện này.

"Tư liệu để trên bàn, cậu đi được rồi."

Đối với việc này, Cố Dịch Tân không biết gì cả, như cũ mỗi ngày ngốc bạch ngọt vui vẻ chuyển gạch.

Hết chương 13

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau