Sau Khi Hào Môn Lão Nam Nhân Mang Thai Con Trai Ta, Ta Chạy

Chương 7

Trước Sau
Lâm Thụy không hề hay biết diễn biến nội tâm của Cố Dịch Tân.

Lâm Thụy xoa tay, hai ba bước đi qua, bàn tay tỳ trên vai Cố Dịch Tân nhẹ nhàng đẩy ngã.

Không đẩy được.

Gã bình tĩnh lại, dồn thêm sức.

Nói cho cùng cũng là một mỹ nhân, khi mới bắt đầu ai cũng sẽ thấy thương tiếc.

Không dám dùng quá sức, sợ làm anh đau hoặc không thoải mái.

Nhưng Cố Dịch Tân vẫn không hề nhúc nhích.

...

Có hơi xấu hổ.

Lâm Thụy ngẩn người, rốt cục đáy mắt hiện lên tia tàn nhẫn, dùng hết sức từ lúc bú sữa mẹ hung hăng đẩy.

Cố Dịch Tân rốt cục cử động.

Anh dùng hai ngón kẹp lấy cánh tay đã nổi đầy gân xanh của Lâm Thụy, nhìn một tay khác của Lâm Thụy đang cầm roi da, bình tĩnh hỏi: "Anh muốn kích thích play?"

Lâm Thụy dại ra một giây, rồi vui mừng khôn xiết, gật đầu lia lịa.

Người đẹp thật chủ động nha.........

Khóe môi của Cố Dịch Tân hơi nhếch, tay kia nhẹ nhàng lấy đi roi da trên tay Lâm Thụy.

Sau đó nhấn lưng Lâm đại thiếu.

Từng chút từng chút,

Không thể nghi ngờ,

Không đường cự tuyệt,

Ấn ngã vào trên đùi mình......

Trong tư thế quỳ bò.

"Bang"

"Ui da!"

* Bạch bạch bạch bạch *

"Không không không! Đau đau đau!"

Cố Dịch Tân mặc xác, tập trung chuyên môn huơ huơ roi da.

* Bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bang *

"Ui ui ui ui! Đừng đánh! A a a a anh sai rồi đừng đánh nữa a a a!"

Nước mắt nước mũi của Lâm Thụy chảy đầy mặt, lần đầu tiên gã nếm mùi nở mông bởi đạo cụ của mình. Thật là chua xót a!

——————????????‍♂️????????——————









Ở phía đối diện, Lục Minh Thời giơ kính viễn vọng lên, tập trung tinh thần quan sát.

Hắn nhìn thấy Lâm Thụy mang theo Cố Dịch Tân bước xuống xe.

Ranh con đã lâu không gặp đang chậm rì rì dịch ra, lưng ốm còng, vai gầy nhược, một bộ gió thổi là bay, nhìn thấy mà thương.

Đệch.

Thế mà mình còn thấy thương được.

Lục Minh Thời lạnh mặt nghĩ.

Chờ xem họ Lâm có đến 'thương' mi không.

Có!

Bóng dáng hai người đi lên lầu, nhìn không thấy đâu nữa.

Lục Minh Thời vội vàng giơ kính viễn vọng lên.

Tìm tìm tìm.

Rốt cục thấy được bóng người lay động ở một phòng trên lầu hai.

Sói đuôi to Lâm Thụy cởi quần áo đi vào phòng tắm.

Cố Dịch Tân thì nhìn chằm chằm mặt sàn không biết nghĩ ngợi cái gì.

Sợ rồi sao?

Hay hối hận?

Bất bình?

Lục Minh Thời hừ lạnh một tiếng.

Chờ đến khi tay hắn mỏi nhừ, Lâm Thụy rốt cục đi ra từ phòng tắm.

Gã triển lãm thân hình gà luộc của mình, tay cầm món đạo cụ trông rất ngu si.

Ngốc X.

Rõ là du côn lưu manh không hề có một chút phong phạm của thế gia

Lục Minh Thời không chớp mắt nhìn chằm chặp phía đối diện.

Lục Minh Thời sốt sắng không dám thở.

Hắn nhìn Cố Dịch Tân đột nhiên 'khẩn trương' ngẩng đầu lên.

Lâm Thụy hung ác cười khặc khặc khặc, một tay tỳ lên vai ranh con, một tay giơ cao cây roi nhỏ......



Giây kế,

"Thịch thịch chịch"

Cửa phòng Lục Minh Thời bị gõ.

Thuộc hạ A cung kính đứng ở cửa, tay giơ một hộp đồ ăn tinh xảo.

"Ông chủ, trong nhà đưa bữa khuya tới."

Thuộc hạ A tận chức tận trách dọn bộ đồ ăn.

Lục Minh Thời như suy tư mà nhìn món ăn bắt mắt.

Chén sứ xanh biếc ánh kim,

Nấm tuyết hầm sáng trong, (*)

(*)



Táo tàu đỏ tươi.

Màu canh trong vắt.

Gợi lên sự thèm thuồng.

Tốt quá, không phải là canh gà.

Lục Minh Thời vừa lòng cầm muỗng.

Đột nhiên hắn nhớ tới cái gì.

Chạy nhanh đến rồi cầm lấy kính viễn vọng nhìn quét qua.

Tiếc là,

Người ở phía đối diện cuối cùng cũng nhớ ra đây là việc riêng tư,

Nên đã kéo rèm.

Lục Minh Thời trừng cái rèm cửa phía đối diện đang bay phất phơ trong gió.

Hừ.

Không xem cũng biết bên trong sắp diễn ra hoạt động 'xã giao' khiến người ta mắc ói!

Cái cụm từ "Khiến người ta mắc ói" này rất chuẩn.

Lục Minh Thời lặp lại một lần nữa.

"Khiến người ta mắc ói!"

Sau đó, hắn mặt đen thùi lùi vọt vào toilet.

"Oẹ —— ''

Hết chương 7

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau