Chương 17: Giáo huấn
Sau khi Chu Niệm Viễn rời đi, Quan Phán lại trầm trong suy nghĩ, những ngày tới đây cậu biết phải làm sao.
Cả đời này cậu chắc sẽ không đuổi kịp Chu Niệm Viễn nhưng hiện tại ngay lúc này cậu có thể cố gắng nỗ lực.
Chẳng hạn như cố gắng luyện tập, hoặc là cố gắng chăm sóc cuộc sống thường nhật của Chu Niệm Viễn thật tốt.
Đối với cái suy nghĩ thứ hai, cậu lại có chút do dự.
Cậu vốn dĩ không phải là một người tỉ mỉ, lại còn cả ngày làm việc ngoài công trường, cuộc sống luôn xoay quanh các anh chú thô kệch, cuộc sống của Chu Niệm Viễn thì lại rất tinh tế, như ăn một bữa cơm thôi cũng phải suy xét rất nhiều, thực đơn mỗi ngày đều phải soạn sẵn trước…
Quan Phán có chút lo lắng bản thân sẽ làm không được tốt.
Trong lúc cậu đang suy xét thì Chu Niệm Viễn đã quay lại, rất tự nhiên mà cầm lấy tay cậu, nói: “Đang nghĩ gì vậy?”
Quan Phán lắc đầu.
Chu Niệm Viễn cười nhìn cậu: “Trong nửa tháng này em cứ chuyên tâm mà tập luyện nhé.”
Quan Phán nghe xong cũng không có ý kiến, đêm trước hôn lễ nhất định rất bận rộn, cậu cũng nên phối hợp với mọi người.
Chu Niệm Viễn đưa tay lên vuốt ve mặt của Quan Phán: “Anh có mời chuyên viên làm đẹp đến đây, đợi lát nữa họ sẽ giúp em bảo dưỡng lại nhan sắc nhé.”
Quan Phán có chút ngạc nhiên, lập tức nghĩ, có khi nào anh ấy đang ngầm chê mình đen hay không…
Chu Niệm Viễn cười, rồi nhéo nhẹ mũi Quan Phán: “Ngốc ạ, bộ dạng gì của em mà anh chưa thấy qua, còn nhớ em lúc nhỏ chỉ mặc mỗi cái quần đùi, còn tụt quần ở trước mặt anh nữa, anh nhớ rõ lắm nhé.”
Quan Phán nhất thời xấu hổ, chỉ biết chuyển ánh nhìn đi chỗ khác.
Cái thời nghèo khó cùng quẫn bách của cậu quả thật Chu Niệm Viễn đều biết hết.
Chu Niệm Viễn khẽ nâng cằm cậu lên, dịu dàng nói: “Em cũng hiểu rõ về anh mà, xuất thân của anh cũng không hề trong sạch gì, anh lúc nhỏ thành tích cũng không bằng em… cho nên em thấy đó, chúng ta quá xứng đôi với nhau ấy chứ.”
Quan Phán khẽ cong khóe miệng.
Nhưng mà sau khi nghe Chu Niệm Viễn nói như vậy, cảm giác quẫn bách trong lòng cậu đều tự dưng biến mất.
Chu Niệm Viễn hôn lên đỉnh đầu cậu: “Em có như thế nào anh cũng thích. Anh gọi người đến giúp em làm đẹp là bỏi vì em vốn dĩ là một người rất dễ nhìn, anh không muốn có bất cứ ai nói ra nói vào về em. Đặc biệt là trong ngày làm hôn lễ, chắc chắn sẽ có những người… Nhưng nếu em không muốn thì anh cũng sẽ không miễn cưỡng.”
Quan Phán thấp giọng trả lời: “Không sao, em nghe lời anh.”
Con ngươi của Chu Niệm Viễn sẫm màu lại, anh nhẹ hôn lên mặt cậu một cái.
Quan Phán nhịn không được mỉm cười.
Nếu anh ấy còn muốn hôn mình như thế thì chắc là không có ghét bỏ cậu.
Buổi chiều một đoàn chuyên viên làm đẹp kéo đến, bày biện đủ các món đồ ra khiến Quan Phán phải líu lưỡi.
Từ đó đến giờ cậu không hề biết đàn ông cũng cần dưỡng da, cũng cần chăm sóc sắc đẹp, không những vậy lại còn phải chú ý rất nhiều thứ.
Cả một buổi chiều Quan Phán cũng chỉ đành nhắm mắt để cho người ta lăn qua lăn lại.
Chu Niệm Viễn cũng không có rời đi, anh ngồi ở một bên xem tài liệu, lâu lâu lại cùng cậu trò chuyện.
Quan Phán có đôi khi tận dụng cơ hội sẽ xem điện thoại để giết thời gian.
Kết quả là cậu lại nhận được thông báo rằng Chu Niệm Viện đã cập nhật một dòng trạng thái mới.
Lần này chỉ là một biểu tượng mặt cười.
Thời gian cập nhật là hai tiếng trước.
Quan Phán cố nhớ lại, đó hình như là lúc Chu Niệm Viễn cùng Hạ Cảnh bàn chuyện công việc trong văn phòng.
Chắc là bàn về vụ làm ăn nào lớn lắm đây.
Cậu tiện tay nhấn nút thích.
Sau khi làm xong việc bảo dưỡng nhan sắc thì cũng đã tối muộn rồi.
Hai người cùng nhau ăn chút gì đó sau đó thì về phòng nghỉ ngơi.
Lúc rửa mặt, Quan Phán nhìn mình thật kỹ trong gương nhưng cũng chẳng thể nhận ra sự khác biệt gì.
Sau khi nằm xuống giường, Chu Niệm Viễn liền ôm cậu vào lòng, thấp giọng hỏi: “Không nghĩ đến mọi chuyện lại gian nan đến vậy có đúng không?”
Quan Phán gật đầu.
Chu Niệm Viễn nâng mặt cậu lên, anh khẽ cười: “Để anh xem, hình như da mặt trắng hơn rồi.”
Con ngươi của anh tối lại, sau đó cứ nhìn cậu chằm chằm.
Mặt Quan Phán không tự chủ được mà đỏ lên.
Kỳ thực mới làm có một lần làm gì mà có hiệu quả nhanh đến vậy, cậu biết chắc rằng anh chỉ đang trêu cậu mà thôi.
Chu Niệm Viễn cười rồi lại hôn cậu một cái, sau đó ôn nhu nói: “Ngủ thôi.”
Quan Phán liền nhắm mắt lại.
Cậu gối đầu lên cánh tay Chu Niệm Viễn, một cánh tay khác của anh thì gác trên eo cậu.
Hai người nằm mặt đối diện nhau.
Bộ dáng cả hai nhìn vô cùng thân mật.
Quan Phán do dự một lúc, sau đó vươn hai tay ra ôm lấy lưng Chu Niệm Viễn.
Chu Niệm Viễn lại càng khiến cậu ôm chặt hơn.
Cơ thể cả hai tựa như dán sát vào nhau, tứ chi quấn quýt.
Quan Phán có chút khẩn trương.
Cái tư thế ôm nhau ngủ thế này giống như cả hai là một cặp tình nhân đang yêu đường nồng cháy.
Mặc dù cậu có chút không quen nhưng trong lòng lại thấy rất ngọt ngào.
Sáng hôm sau, cậu bị Chu Niệm Viên hôn cho tỉnh lại.
Đầu lưỡi của Chu Niệm Viễn cứ luồn vào trong khoang miệng của cậu mà càn quấy lung tung.
Quan Phán liền mở to hai mắt, cậu còn chưa đánh răng, không nghĩ đến Chu Niệm Viễn vậy mà vẫn hôn được.
Nhưng mà mùi bạc hà dìu dịu thơm ngát cùng với hương gỗ đàn hương trên người Chu Niệm Viễn rất dễ chịu.
Quan Phán do dự một chút, cậu cảm thấy rằng cũng không nên cứ để một mình Chu Niệm Viễn chủ động, thế là cậu đưa tay ôm lấy cổ anh, để nụ hôn càng thêm sâu.
Hành động này của cậu tự nhiên khiến cho thế tiến công của Chu Niệm Viễn càng thêm mãnh liệt.
Cuối cùng cả người cậu đều mềm nhũn nằm trong chăn.
Chu Niệm Viễn áp trán lên trán cậu, thở dốc nói: “Nếu như không phải anh có việc phải đi thì hôm nay nhất định em không rời giường được đâu.”
Quan Phán cũng không phải kẻ ngốc cái gì cũng không hiểu, nghe được câu nói tràn đầy ý tứ như thế ngực liền nhũn ra.
Cậu thật ra cũng rất khát vọng.
Huống chi bây giờ còn đang là sáng sớm…
Quan Phán tựa đầu lên vai Chu Niệm Viễn chỉ cười mà không nói gì hết.
Chu Niệm Viễn lại hôn cậu hết nửa ngày, đi rửa mặt chung, sau đó lại dính nhau như sam bước ra phòng ăn.
Người hầu trong nhà thấy hai người thân mật như thế đều cười thầm.
Vui nhất chính là chú Dương và dì Lưu, cả mặt yêu thích nhìn hai người.
Quan Phán có cảm giác rằng tất cả mọi người đều biết cậu và Chu Niệm Viễn đã ở bên nhau.
Mặc dù có chút không thích nghi kịp nhưng cậu cảm thấy rất vui.
Nhưng mà Chu Niệm Viễn không chỉ dừng lại ở việc nắm tay thôi, lúc ra ngoài cổng, anh vừa cười vừa nói: “Không hôn tạm biệt anh sao?”
Quan Phán trừng lớn hai mắt.
Anh kêu cậu làm vậy ở trước mặt biết bao nhiêu người như thế, mà cậu lại thuộc dạng người bảo thủ, đúng là khiến cậu có chút không quen.
Nhưng cậu cũng cố gắng che dấu thẹn thùng mà hôn lên mặt anh.
Chu Niệm Viễn vừa lúc nghiêng đầu qua khiến cho môi cậu chạm vào môi anh.
Quan Phán trong lòng tràn đầy bất đắc dĩ.
Chu Niệm Viễn cười nhẹ, khẽ vuốt ve lỗ tai của cậu: “Đến tối anh mới về được, dạo này trời nóng, anh có dặn dì Lưu nấu canh giải nhiệt cho em, em nhớ uống đó.”
Quan Phán có cảm giác rằng cả hai giống như một cặp vợ chồng son, chỉ có tiễn nhau đi làm thôi mà bước ba bước đã ngoảnh mặt lại nhìn nhau hai lần.
Nhưng mà cảm giác này cũng rất tốt.
Cậu nhịn không được mỉm cười, nhẹ nhàng nói đồng ý.
Chu Niệm Viễn sau khi ngồi xe còn kéo cửa kính xuống vẫy tay với cậu.
Ý cười bên khóe môi Quan Phán theo đó ngày càng sâu.
Sau khi luyện võ xong, Quan Phán thấy thời gian hẹn với chuyên viên làm đẹp là buổi chiều liền quyết định theo dì Lưu học nấu canh.
Ai lại đoán được không bao lâu sau thì Cổ Cầm đến.
Lần này bà ta cứ thế hùng hổ xông vào, theo phía sau còn có vài người vệ sĩ cao to.
Bà nói với dì Lưu cùng mấy người hầu khác: “Lui xuống hết đi.”
Dì Lưu lo lắng mà nhìn Quan Phán.
Quan Phán hướng bà gật đầu.
Nhà bếp chỉ còn lại cậu và Cổ Cầm, bà nhìn cậu rồi sau đó nhìn cánh cửa lối ra: “Giờ cậu muốn tự mình rời khỏi Hải Thành hay để tôi cho người trói cậu lôi đi?”
Quan Phán nhíu mày.
Cậu không sợ bị uy hiếp, chỉ là cậu cảm thấy rất hoang mang, Cổ Cầm là mẹ đẻ thân sinh của Chu Niệm Viễn nhưng sao lại luôn tìm cách đối đầu với anh.
Cổ Cầm nói tiếp: “Viên Tâm mặc dù là con riêng nhưng mẹ nó rất được yêu chiều, sau này nó nhất định sẽ có tên trong gia phả họ Viên, lúc đó nó sẽ giúp được Niệm Viễn, so với cậu tốt hơn biết bao nhiêu lần.”
Mấy cái quy luật ngoằng nghèo của giới có tiền như thế này Quan Phán không hiểu.
Nhưng cậu cảm thấy Chu Niệm Viễn chọn cậu nhất định là có lý do của anh, Cổ Cầm mặc dù là mẹ của Chu Niệm Viễn nhưng suốt ngày chỉ tìm cách phá hoại kế hoạch của anh, quả thật là rất quá đáng.
Cậu nhã nhặn nhưng cũng rất kiên định mà trả lời: “Thưa dì, thật xin lỗi nhưng con không thể nghe theo lời của dì được.”
Sắc mặt Cổ Cầm trầm xuống, chỉ là một thằng nhóc nhà quê mà cũng dám làm trái ý bà.
Bà phất tay, nói với mấy người vệ sĩ phía sau: “Đem nó trói lại, rồi dạy cho nó một bài học.”
Cả đời này cậu chắc sẽ không đuổi kịp Chu Niệm Viễn nhưng hiện tại ngay lúc này cậu có thể cố gắng nỗ lực.
Chẳng hạn như cố gắng luyện tập, hoặc là cố gắng chăm sóc cuộc sống thường nhật của Chu Niệm Viễn thật tốt.
Đối với cái suy nghĩ thứ hai, cậu lại có chút do dự.
Cậu vốn dĩ không phải là một người tỉ mỉ, lại còn cả ngày làm việc ngoài công trường, cuộc sống luôn xoay quanh các anh chú thô kệch, cuộc sống của Chu Niệm Viễn thì lại rất tinh tế, như ăn một bữa cơm thôi cũng phải suy xét rất nhiều, thực đơn mỗi ngày đều phải soạn sẵn trước…
Quan Phán có chút lo lắng bản thân sẽ làm không được tốt.
Trong lúc cậu đang suy xét thì Chu Niệm Viễn đã quay lại, rất tự nhiên mà cầm lấy tay cậu, nói: “Đang nghĩ gì vậy?”
Quan Phán lắc đầu.
Chu Niệm Viễn cười nhìn cậu: “Trong nửa tháng này em cứ chuyên tâm mà tập luyện nhé.”
Quan Phán nghe xong cũng không có ý kiến, đêm trước hôn lễ nhất định rất bận rộn, cậu cũng nên phối hợp với mọi người.
Chu Niệm Viễn đưa tay lên vuốt ve mặt của Quan Phán: “Anh có mời chuyên viên làm đẹp đến đây, đợi lát nữa họ sẽ giúp em bảo dưỡng lại nhan sắc nhé.”
Quan Phán có chút ngạc nhiên, lập tức nghĩ, có khi nào anh ấy đang ngầm chê mình đen hay không…
Chu Niệm Viễn cười, rồi nhéo nhẹ mũi Quan Phán: “Ngốc ạ, bộ dạng gì của em mà anh chưa thấy qua, còn nhớ em lúc nhỏ chỉ mặc mỗi cái quần đùi, còn tụt quần ở trước mặt anh nữa, anh nhớ rõ lắm nhé.”
Quan Phán nhất thời xấu hổ, chỉ biết chuyển ánh nhìn đi chỗ khác.
Cái thời nghèo khó cùng quẫn bách của cậu quả thật Chu Niệm Viễn đều biết hết.
Chu Niệm Viễn khẽ nâng cằm cậu lên, dịu dàng nói: “Em cũng hiểu rõ về anh mà, xuất thân của anh cũng không hề trong sạch gì, anh lúc nhỏ thành tích cũng không bằng em… cho nên em thấy đó, chúng ta quá xứng đôi với nhau ấy chứ.”
Quan Phán khẽ cong khóe miệng.
Nhưng mà sau khi nghe Chu Niệm Viễn nói như vậy, cảm giác quẫn bách trong lòng cậu đều tự dưng biến mất.
Chu Niệm Viễn hôn lên đỉnh đầu cậu: “Em có như thế nào anh cũng thích. Anh gọi người đến giúp em làm đẹp là bỏi vì em vốn dĩ là một người rất dễ nhìn, anh không muốn có bất cứ ai nói ra nói vào về em. Đặc biệt là trong ngày làm hôn lễ, chắc chắn sẽ có những người… Nhưng nếu em không muốn thì anh cũng sẽ không miễn cưỡng.”
Quan Phán thấp giọng trả lời: “Không sao, em nghe lời anh.”
Con ngươi của Chu Niệm Viễn sẫm màu lại, anh nhẹ hôn lên mặt cậu một cái.
Quan Phán nhịn không được mỉm cười.
Nếu anh ấy còn muốn hôn mình như thế thì chắc là không có ghét bỏ cậu.
Buổi chiều một đoàn chuyên viên làm đẹp kéo đến, bày biện đủ các món đồ ra khiến Quan Phán phải líu lưỡi.
Từ đó đến giờ cậu không hề biết đàn ông cũng cần dưỡng da, cũng cần chăm sóc sắc đẹp, không những vậy lại còn phải chú ý rất nhiều thứ.
Cả một buổi chiều Quan Phán cũng chỉ đành nhắm mắt để cho người ta lăn qua lăn lại.
Chu Niệm Viễn cũng không có rời đi, anh ngồi ở một bên xem tài liệu, lâu lâu lại cùng cậu trò chuyện.
Quan Phán có đôi khi tận dụng cơ hội sẽ xem điện thoại để giết thời gian.
Kết quả là cậu lại nhận được thông báo rằng Chu Niệm Viện đã cập nhật một dòng trạng thái mới.
Lần này chỉ là một biểu tượng mặt cười.
Thời gian cập nhật là hai tiếng trước.
Quan Phán cố nhớ lại, đó hình như là lúc Chu Niệm Viễn cùng Hạ Cảnh bàn chuyện công việc trong văn phòng.
Chắc là bàn về vụ làm ăn nào lớn lắm đây.
Cậu tiện tay nhấn nút thích.
Sau khi làm xong việc bảo dưỡng nhan sắc thì cũng đã tối muộn rồi.
Hai người cùng nhau ăn chút gì đó sau đó thì về phòng nghỉ ngơi.
Lúc rửa mặt, Quan Phán nhìn mình thật kỹ trong gương nhưng cũng chẳng thể nhận ra sự khác biệt gì.
Sau khi nằm xuống giường, Chu Niệm Viễn liền ôm cậu vào lòng, thấp giọng hỏi: “Không nghĩ đến mọi chuyện lại gian nan đến vậy có đúng không?”
Quan Phán gật đầu.
Chu Niệm Viễn nâng mặt cậu lên, anh khẽ cười: “Để anh xem, hình như da mặt trắng hơn rồi.”
Con ngươi của anh tối lại, sau đó cứ nhìn cậu chằm chằm.
Mặt Quan Phán không tự chủ được mà đỏ lên.
Kỳ thực mới làm có một lần làm gì mà có hiệu quả nhanh đến vậy, cậu biết chắc rằng anh chỉ đang trêu cậu mà thôi.
Chu Niệm Viễn cười rồi lại hôn cậu một cái, sau đó ôn nhu nói: “Ngủ thôi.”
Quan Phán liền nhắm mắt lại.
Cậu gối đầu lên cánh tay Chu Niệm Viễn, một cánh tay khác của anh thì gác trên eo cậu.
Hai người nằm mặt đối diện nhau.
Bộ dáng cả hai nhìn vô cùng thân mật.
Quan Phán do dự một lúc, sau đó vươn hai tay ra ôm lấy lưng Chu Niệm Viễn.
Chu Niệm Viễn lại càng khiến cậu ôm chặt hơn.
Cơ thể cả hai tựa như dán sát vào nhau, tứ chi quấn quýt.
Quan Phán có chút khẩn trương.
Cái tư thế ôm nhau ngủ thế này giống như cả hai là một cặp tình nhân đang yêu đường nồng cháy.
Mặc dù cậu có chút không quen nhưng trong lòng lại thấy rất ngọt ngào.
Sáng hôm sau, cậu bị Chu Niệm Viên hôn cho tỉnh lại.
Đầu lưỡi của Chu Niệm Viễn cứ luồn vào trong khoang miệng của cậu mà càn quấy lung tung.
Quan Phán liền mở to hai mắt, cậu còn chưa đánh răng, không nghĩ đến Chu Niệm Viễn vậy mà vẫn hôn được.
Nhưng mà mùi bạc hà dìu dịu thơm ngát cùng với hương gỗ đàn hương trên người Chu Niệm Viễn rất dễ chịu.
Quan Phán do dự một chút, cậu cảm thấy rằng cũng không nên cứ để một mình Chu Niệm Viễn chủ động, thế là cậu đưa tay ôm lấy cổ anh, để nụ hôn càng thêm sâu.
Hành động này của cậu tự nhiên khiến cho thế tiến công của Chu Niệm Viễn càng thêm mãnh liệt.
Cuối cùng cả người cậu đều mềm nhũn nằm trong chăn.
Chu Niệm Viễn áp trán lên trán cậu, thở dốc nói: “Nếu như không phải anh có việc phải đi thì hôm nay nhất định em không rời giường được đâu.”
Quan Phán cũng không phải kẻ ngốc cái gì cũng không hiểu, nghe được câu nói tràn đầy ý tứ như thế ngực liền nhũn ra.
Cậu thật ra cũng rất khát vọng.
Huống chi bây giờ còn đang là sáng sớm…
Quan Phán tựa đầu lên vai Chu Niệm Viễn chỉ cười mà không nói gì hết.
Chu Niệm Viễn lại hôn cậu hết nửa ngày, đi rửa mặt chung, sau đó lại dính nhau như sam bước ra phòng ăn.
Người hầu trong nhà thấy hai người thân mật như thế đều cười thầm.
Vui nhất chính là chú Dương và dì Lưu, cả mặt yêu thích nhìn hai người.
Quan Phán có cảm giác rằng tất cả mọi người đều biết cậu và Chu Niệm Viễn đã ở bên nhau.
Mặc dù có chút không thích nghi kịp nhưng cậu cảm thấy rất vui.
Nhưng mà Chu Niệm Viễn không chỉ dừng lại ở việc nắm tay thôi, lúc ra ngoài cổng, anh vừa cười vừa nói: “Không hôn tạm biệt anh sao?”
Quan Phán trừng lớn hai mắt.
Anh kêu cậu làm vậy ở trước mặt biết bao nhiêu người như thế, mà cậu lại thuộc dạng người bảo thủ, đúng là khiến cậu có chút không quen.
Nhưng cậu cũng cố gắng che dấu thẹn thùng mà hôn lên mặt anh.
Chu Niệm Viễn vừa lúc nghiêng đầu qua khiến cho môi cậu chạm vào môi anh.
Quan Phán trong lòng tràn đầy bất đắc dĩ.
Chu Niệm Viễn cười nhẹ, khẽ vuốt ve lỗ tai của cậu: “Đến tối anh mới về được, dạo này trời nóng, anh có dặn dì Lưu nấu canh giải nhiệt cho em, em nhớ uống đó.”
Quan Phán có cảm giác rằng cả hai giống như một cặp vợ chồng son, chỉ có tiễn nhau đi làm thôi mà bước ba bước đã ngoảnh mặt lại nhìn nhau hai lần.
Nhưng mà cảm giác này cũng rất tốt.
Cậu nhịn không được mỉm cười, nhẹ nhàng nói đồng ý.
Chu Niệm Viễn sau khi ngồi xe còn kéo cửa kính xuống vẫy tay với cậu.
Ý cười bên khóe môi Quan Phán theo đó ngày càng sâu.
Sau khi luyện võ xong, Quan Phán thấy thời gian hẹn với chuyên viên làm đẹp là buổi chiều liền quyết định theo dì Lưu học nấu canh.
Ai lại đoán được không bao lâu sau thì Cổ Cầm đến.
Lần này bà ta cứ thế hùng hổ xông vào, theo phía sau còn có vài người vệ sĩ cao to.
Bà nói với dì Lưu cùng mấy người hầu khác: “Lui xuống hết đi.”
Dì Lưu lo lắng mà nhìn Quan Phán.
Quan Phán hướng bà gật đầu.
Nhà bếp chỉ còn lại cậu và Cổ Cầm, bà nhìn cậu rồi sau đó nhìn cánh cửa lối ra: “Giờ cậu muốn tự mình rời khỏi Hải Thành hay để tôi cho người trói cậu lôi đi?”
Quan Phán nhíu mày.
Cậu không sợ bị uy hiếp, chỉ là cậu cảm thấy rất hoang mang, Cổ Cầm là mẹ đẻ thân sinh của Chu Niệm Viễn nhưng sao lại luôn tìm cách đối đầu với anh.
Cổ Cầm nói tiếp: “Viên Tâm mặc dù là con riêng nhưng mẹ nó rất được yêu chiều, sau này nó nhất định sẽ có tên trong gia phả họ Viên, lúc đó nó sẽ giúp được Niệm Viễn, so với cậu tốt hơn biết bao nhiêu lần.”
Mấy cái quy luật ngoằng nghèo của giới có tiền như thế này Quan Phán không hiểu.
Nhưng cậu cảm thấy Chu Niệm Viễn chọn cậu nhất định là có lý do của anh, Cổ Cầm mặc dù là mẹ của Chu Niệm Viễn nhưng suốt ngày chỉ tìm cách phá hoại kế hoạch của anh, quả thật là rất quá đáng.
Cậu nhã nhặn nhưng cũng rất kiên định mà trả lời: “Thưa dì, thật xin lỗi nhưng con không thể nghe theo lời của dì được.”
Sắc mặt Cổ Cầm trầm xuống, chỉ là một thằng nhóc nhà quê mà cũng dám làm trái ý bà.
Bà phất tay, nói với mấy người vệ sĩ phía sau: “Đem nó trói lại, rồi dạy cho nó một bài học.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất