Chương 20: Hôn lễ
Con cháu của hai bà vợ này nhiều vô cùng, Quan Phán thử đếm một chút, ấy vậy mà Chu Niệm Viễn phải có tám người cậu, năm người cô, chỉ có điều mấy cô mấy cậu này tuổi còn rất trẻ, có người thậm chí còn nhỏ tuổi hơn Chu Niệm Viễn.
Quan Phán thật sự có chút bội phục khả năng truyền giống của ba Chu.
Lại nói mấy người cậu này cùa Chu Niệm Viễn đều chỉ mỗi ngày nhàn hạ ăn rồi chơi, chỉ có cậu Năm của anh là ngoại lệ, hắn là con trai cả của bà ba, rất có năng lực, luôn một mực tranh đoạt gia sản với anh.
Quan Phán lặng lẽ ghi nhớ trong lòng.
Chu Niệm Viễn thì lại không muốn cậu để ý làm gì, sau này cũng không sống gần nhau, có gặp nhau thì cũng là chào hỏi mà thôi.
Quan Phán gật đầu nhưng vẫn lưu tâm, cậu chỉ sợ đến thời khắc quan trọng lại lỡ lời.
Ông nội của Chu Niệm Viễn ngồi trên xe lăn, hôm nay cũng đến tham dự hôn lễ.
Chắc có lẽ ngại vì có ông nội ở đây nên hai bà đều không gây chuyện.
Hôn lễ diễn ra rất thuận lợi.
Cả hai tổ chức hôn lễ phong cách truyền thống Trung Quốc.
Hai người cùng mặc sườn xám đỏ, sau khi bái đường xong liền quỳ hướng về phía ba Chu và Diệp Chỉ Thanh kính trà.
Cả quá trình, Quan Phán đều rất căng thẳng, cậu gặp được rất nhiều nhân vật chỉ được nghe trong truyền thuyết, chỉ sợ mình sẽ khiến Chu Niệm Viễn mất mặt.
Cũng may Chu Niệm Viễn vẫn luôn nắm tay cậu, điều này khiến tâm trạng cậu bình ổn không ít.
Sau khi kết thúc, hai người trở về phòng thay đồ, ánh mắt Quan Phán hiện rõ lên vẻ mệt mỏi.
Chu Niệm Viễn ôm cậu vào trong lòng, hôn lên mặt cậu: “Mệt rồi phải không?”
Quan Phán khẽ “Ừ” một tiếng, tựa đầu vào vai anh.
Chu Niệm Viễn nói: “Vậy chúng ta ở đây nghỉ một chút nhé.”
Quan Phán cảm thấy làm như vậy không tốt, dưới nhà còn có bao nhiêu khách khứa đang chờ bọn họ đến tiếp, làm sao mà có thể ở lại đây làm lỡ thời gian.
Chu Niệm Viễn không nói gì mà chỉ ôm cậu, nhẹ nhàng vuốt tóc cậu, ôn nhu nói: “Nhắm mắt lại đi.”
Quan Phán thấy anh đã quyết định rồi liền ngoan ngoãn dựa vào vai anh, cả người đều thư giãn.
Mệt mỏi rất nhanh liền kéo tới, cậu nhanh chóng cảm thấy buồn ngủ.
Lúc cậu đang mộng mị lại cảm thấy môi mình đang bị ai đó cắn mút.
Cậu biết chính là Chu Niệm Viễn nên cũng mơ hồ hùa theo.
Không biết qua bao lâu anh mới chịu dừng, còn ở bên tai cậu cười thầm.
Cậu liền mở mắt.
Môi Chu Niệm Viễn khẽ nhếch, tâm tình rất tốt mà nói: “Được rồi, không quậy em nữa, em ngủ đi.”
Trong lòng Quan Phán tràn đầy bất đắc dĩ, đã bị chọc đến như vậy rồi thì làm sao mà ngủ lại được nữa.
Đang lúc cậu muốn kháng nghị chợt nghe bên ngoài có tiếng đập cửa.
Cậu nhìn Chu Niệm Viễn, liền muốn đứng dậy.
Chu Niệm Viễn ra hiệu cho cậu không cần làm vậy.
Cửa bị đẩy ra, tiếp đó là một đám người kéo vào.
Dẫn đầu là một nam nhân tướng mạo vô cùng tuấn tú, vừa tiến vào anh ta liền thì thầm: “Thì ra hai người trốn ở trong này.”
Chu Niệm Viễn liền giới thiệu cho Quan Phán: “Đây là Cố Cảnh Thâm.”
Cố Cảnh Thâm cười cùng Quan Phán chào hỏi: “Chúng tôi với cậu ấy cùng nhau lớn lên đó nên cậu cũng không cần khách sáo nhé.”
Quan Phán nghĩ một chút, bọn họ có thể là bạn kết giao sau khi Chu Niệm Viễn đến Hải Thành.
Chỉ là lúc học đại học, cậu cũng chưa từng gặp mấy người này, hoặc cũng có thể lúc ấy anh không muốn cho cậu quen biết họ.
Cậu cười đáp lại.
Tiếp đến cậu liền nhận ra bản thân mình vẫn đang nằm trong lòng Chu Niệm Viễn liền muốn ngồi dậy.
Chu Niệm Viễn thấy thế càng ôm chặt eo cậu, không cho cậu cử động.
Cậu nghi hoặc nhìn anh.
Chu Niệm Viễn nắm chặt tay cậu, nhìn Cố Cảnh Thâm và những người còn lại nói: “Ngồi đi.”
Sau đó anh giới thiệu từng người cho cậu.
Trong đó có một người tên Từ Châu, Quan Phán nhìn có chút ấn tượng.
Nhớ hồi đại học, có một lần cậu và Chu Niệm Viễn đã hẹn đi ăn cơm với nhau, nhưng Chu Niệm Viễn không đến được và có nhờ Từ Châu đến nói rõ với cậu mọi chuyện.
Cậu nhớ rõ mọi chuyện đến như vậy là bởi khi ấy cậu đã thích Chu Niệm Viễn, đối với những người xuất hiện bên cạnh anh đều cực kỳ để ý.
Từ Châu lớn lên nhìn rất nhã nhặn, gương mặt lại rất ôn hòa, rất dễ khiến cho người khác có hảo cảm với anh ấy.
Từ Châu đem sự đành giá của Quan Phán giấu trong đáy mắt, nhìn cậu cười cười.
Quan Phán cũng cười đáp lại.
Cố Cảnh Thâm ở một bên trêu ghẹo Chu Niệm Viễn: “Cậu đem người giấu đi lâu như vậy, hôm nay cuối cùng cũng cho chúng tôi gặp rồi.”
Quan Phán nghe xong lại cảm thấy mù mờ.
Người trước đây bên cạnh Chu Niệm Viễn không phải là Văn Nhã Ni sao, có phải bọn họ đã nhận nhầm người rồi không?
Nhưng Văn Nhã Ni là phụ nữ mà, đừng nói bọn họ ngay cả giới tính cũng không nhìn ra được chứ?
Trong lúc đang suy nghĩ, lại nghe Cố Cảnh Thâm nói tiếp: “Đợi đến khi nào hai người hưởng trọn tuần trăng mật thì cả đám chúng ta ngồi lại làm một chầu, để mọi người hiểu rõ hơn về Phán nhà cậu.”
Quan Phán lại càng thêm nghi hoặc, cậu chưa từng nghe Chu Niệm Viễn nhắc đến việc hưởng tuần trăng mật.
Nhưng đối với thiện ý mà Cố Cảnh Thâm tỏa ra, cậu lại rất vui lòng.
Bọn họ đều là bạn tốt của Chu Niệm Viễn, bọn họ đều chấp nhận cậu, điều đó chúng tỏ bọn họ đã xem cậu là bạn đời chính thức của Chu Niệm Viễn.
Trong lòng Quan Phán rất vui, lặng lẽ nghe bọn họ trò chuyện.
Cậu không biết là, Cố Cảnh Thâm vẫn luôn một mực quan sát cậu.
Thật ra trong mắt Cố Cảnh Thâm, Quan Phán chẳng có chút sức hấp dẫn nào.
Nhưng mà anh biết những chuyện mà Chu Niệm Viễn đã từng trải qua, hoặc có thể trong những năm tháng ấu thơ, trong tâm của Chu Niệm Viễn đã gieo một hạt mầm, cho nên mới sinh ra chấp niệm.
Tình yêu chính là như thế, chẳng bao giờ giảng đạo lý được.
Nghĩ đến đây, anh nhịn không được mà nhìn sang Từ Châu, sau đó cũng chỉ biết lắc đầu.
Cả nhóm người trò chuyện khoảng mười phút, Cố Cảnh Thâm mới cúi đầu nhìn đồng hồ, nói: “Chúng tôi xuống dưới trước, hai người cũng đừng ở trên này anh anh em em nữa, dưới lầu còn rất nhiều người đang chờ hai người xuất hiện đấy.”
Chu Niệm Viễn xem nhẹ sự trêu chọc của anh, chỉ nhàn nhạt đồng ý.
Đợi cho bọn họ đi rồi, Chu Niệm Viễn mới nhẹ nhàng giải thích: “Đều là bọn họ đùa thôi, không có ác ý gì đâu, bọn họ đều là những người có thể tin tưởng được.”
Quan Phán gật đầu.
Chu Niệm Viễn nói tiếp: “Anh xuống dưới lầu chào hỏi bậc trưởng bối trước, em cứ ở trên này nghỉ ngơi, để anh kêu Tiểu Thinh lên bầu bạn với em.”
Quan Phán có chút do dự: “Để em xuống chung với anh nhé?”
Chu Niệm Viễn cười rồi hôn cậu: “Không cần đâu, anh rất nhanh sẽ quay lại mà.”
Anh rời khỏi chưa bao lâu, Diệp Thinh đã chạy vào.
Diệp Thinh cười híp mắt đi tới, miệng lẩm bẩm: “Anh Quan Phán ơi, lần trước em chỉ đùa thôi, anh ngàn vạn lần đừng có giận em nha…”
Cậu cứ nũng nịu, dáng cười ngọt ngào hồn nhiên vô cùng.
Quan Phán cũng đã biết chuyện giữa cậu và Hạ Cảnh, cũng biết khi ấy là cậu chàng này đang muốn thám thính cậu nên cũng chẳng để bụng, liền lắc đầu.
Diệp Thinh tự nhiên mà ngồi sát bên cạnh cậu, thần thần bí bí mà hỏi nhỏ bên tai cậu: “Anh Quan Phán, em hỏi anh một chuyện nha, tối nay là đêm động phòng hoa chúc của anh với anh họ… Vậy anh có biết làm cách nào để động phòng không?”
Cả mặt Quan Phán đều đỏ hết, nhất thời bị hỏi cho cứng họng.
Quan Phán thật sự có chút bội phục khả năng truyền giống của ba Chu.
Lại nói mấy người cậu này cùa Chu Niệm Viễn đều chỉ mỗi ngày nhàn hạ ăn rồi chơi, chỉ có cậu Năm của anh là ngoại lệ, hắn là con trai cả của bà ba, rất có năng lực, luôn một mực tranh đoạt gia sản với anh.
Quan Phán lặng lẽ ghi nhớ trong lòng.
Chu Niệm Viễn thì lại không muốn cậu để ý làm gì, sau này cũng không sống gần nhau, có gặp nhau thì cũng là chào hỏi mà thôi.
Quan Phán gật đầu nhưng vẫn lưu tâm, cậu chỉ sợ đến thời khắc quan trọng lại lỡ lời.
Ông nội của Chu Niệm Viễn ngồi trên xe lăn, hôm nay cũng đến tham dự hôn lễ.
Chắc có lẽ ngại vì có ông nội ở đây nên hai bà đều không gây chuyện.
Hôn lễ diễn ra rất thuận lợi.
Cả hai tổ chức hôn lễ phong cách truyền thống Trung Quốc.
Hai người cùng mặc sườn xám đỏ, sau khi bái đường xong liền quỳ hướng về phía ba Chu và Diệp Chỉ Thanh kính trà.
Cả quá trình, Quan Phán đều rất căng thẳng, cậu gặp được rất nhiều nhân vật chỉ được nghe trong truyền thuyết, chỉ sợ mình sẽ khiến Chu Niệm Viễn mất mặt.
Cũng may Chu Niệm Viễn vẫn luôn nắm tay cậu, điều này khiến tâm trạng cậu bình ổn không ít.
Sau khi kết thúc, hai người trở về phòng thay đồ, ánh mắt Quan Phán hiện rõ lên vẻ mệt mỏi.
Chu Niệm Viễn ôm cậu vào trong lòng, hôn lên mặt cậu: “Mệt rồi phải không?”
Quan Phán khẽ “Ừ” một tiếng, tựa đầu vào vai anh.
Chu Niệm Viễn nói: “Vậy chúng ta ở đây nghỉ một chút nhé.”
Quan Phán cảm thấy làm như vậy không tốt, dưới nhà còn có bao nhiêu khách khứa đang chờ bọn họ đến tiếp, làm sao mà có thể ở lại đây làm lỡ thời gian.
Chu Niệm Viễn không nói gì mà chỉ ôm cậu, nhẹ nhàng vuốt tóc cậu, ôn nhu nói: “Nhắm mắt lại đi.”
Quan Phán thấy anh đã quyết định rồi liền ngoan ngoãn dựa vào vai anh, cả người đều thư giãn.
Mệt mỏi rất nhanh liền kéo tới, cậu nhanh chóng cảm thấy buồn ngủ.
Lúc cậu đang mộng mị lại cảm thấy môi mình đang bị ai đó cắn mút.
Cậu biết chính là Chu Niệm Viễn nên cũng mơ hồ hùa theo.
Không biết qua bao lâu anh mới chịu dừng, còn ở bên tai cậu cười thầm.
Cậu liền mở mắt.
Môi Chu Niệm Viễn khẽ nhếch, tâm tình rất tốt mà nói: “Được rồi, không quậy em nữa, em ngủ đi.”
Trong lòng Quan Phán tràn đầy bất đắc dĩ, đã bị chọc đến như vậy rồi thì làm sao mà ngủ lại được nữa.
Đang lúc cậu muốn kháng nghị chợt nghe bên ngoài có tiếng đập cửa.
Cậu nhìn Chu Niệm Viễn, liền muốn đứng dậy.
Chu Niệm Viễn ra hiệu cho cậu không cần làm vậy.
Cửa bị đẩy ra, tiếp đó là một đám người kéo vào.
Dẫn đầu là một nam nhân tướng mạo vô cùng tuấn tú, vừa tiến vào anh ta liền thì thầm: “Thì ra hai người trốn ở trong này.”
Chu Niệm Viễn liền giới thiệu cho Quan Phán: “Đây là Cố Cảnh Thâm.”
Cố Cảnh Thâm cười cùng Quan Phán chào hỏi: “Chúng tôi với cậu ấy cùng nhau lớn lên đó nên cậu cũng không cần khách sáo nhé.”
Quan Phán nghĩ một chút, bọn họ có thể là bạn kết giao sau khi Chu Niệm Viễn đến Hải Thành.
Chỉ là lúc học đại học, cậu cũng chưa từng gặp mấy người này, hoặc cũng có thể lúc ấy anh không muốn cho cậu quen biết họ.
Cậu cười đáp lại.
Tiếp đến cậu liền nhận ra bản thân mình vẫn đang nằm trong lòng Chu Niệm Viễn liền muốn ngồi dậy.
Chu Niệm Viễn thấy thế càng ôm chặt eo cậu, không cho cậu cử động.
Cậu nghi hoặc nhìn anh.
Chu Niệm Viễn nắm chặt tay cậu, nhìn Cố Cảnh Thâm và những người còn lại nói: “Ngồi đi.”
Sau đó anh giới thiệu từng người cho cậu.
Trong đó có một người tên Từ Châu, Quan Phán nhìn có chút ấn tượng.
Nhớ hồi đại học, có một lần cậu và Chu Niệm Viễn đã hẹn đi ăn cơm với nhau, nhưng Chu Niệm Viễn không đến được và có nhờ Từ Châu đến nói rõ với cậu mọi chuyện.
Cậu nhớ rõ mọi chuyện đến như vậy là bởi khi ấy cậu đã thích Chu Niệm Viễn, đối với những người xuất hiện bên cạnh anh đều cực kỳ để ý.
Từ Châu lớn lên nhìn rất nhã nhặn, gương mặt lại rất ôn hòa, rất dễ khiến cho người khác có hảo cảm với anh ấy.
Từ Châu đem sự đành giá của Quan Phán giấu trong đáy mắt, nhìn cậu cười cười.
Quan Phán cũng cười đáp lại.
Cố Cảnh Thâm ở một bên trêu ghẹo Chu Niệm Viễn: “Cậu đem người giấu đi lâu như vậy, hôm nay cuối cùng cũng cho chúng tôi gặp rồi.”
Quan Phán nghe xong lại cảm thấy mù mờ.
Người trước đây bên cạnh Chu Niệm Viễn không phải là Văn Nhã Ni sao, có phải bọn họ đã nhận nhầm người rồi không?
Nhưng Văn Nhã Ni là phụ nữ mà, đừng nói bọn họ ngay cả giới tính cũng không nhìn ra được chứ?
Trong lúc đang suy nghĩ, lại nghe Cố Cảnh Thâm nói tiếp: “Đợi đến khi nào hai người hưởng trọn tuần trăng mật thì cả đám chúng ta ngồi lại làm một chầu, để mọi người hiểu rõ hơn về Phán nhà cậu.”
Quan Phán lại càng thêm nghi hoặc, cậu chưa từng nghe Chu Niệm Viễn nhắc đến việc hưởng tuần trăng mật.
Nhưng đối với thiện ý mà Cố Cảnh Thâm tỏa ra, cậu lại rất vui lòng.
Bọn họ đều là bạn tốt của Chu Niệm Viễn, bọn họ đều chấp nhận cậu, điều đó chúng tỏ bọn họ đã xem cậu là bạn đời chính thức của Chu Niệm Viễn.
Trong lòng Quan Phán rất vui, lặng lẽ nghe bọn họ trò chuyện.
Cậu không biết là, Cố Cảnh Thâm vẫn luôn một mực quan sát cậu.
Thật ra trong mắt Cố Cảnh Thâm, Quan Phán chẳng có chút sức hấp dẫn nào.
Nhưng mà anh biết những chuyện mà Chu Niệm Viễn đã từng trải qua, hoặc có thể trong những năm tháng ấu thơ, trong tâm của Chu Niệm Viễn đã gieo một hạt mầm, cho nên mới sinh ra chấp niệm.
Tình yêu chính là như thế, chẳng bao giờ giảng đạo lý được.
Nghĩ đến đây, anh nhịn không được mà nhìn sang Từ Châu, sau đó cũng chỉ biết lắc đầu.
Cả nhóm người trò chuyện khoảng mười phút, Cố Cảnh Thâm mới cúi đầu nhìn đồng hồ, nói: “Chúng tôi xuống dưới trước, hai người cũng đừng ở trên này anh anh em em nữa, dưới lầu còn rất nhiều người đang chờ hai người xuất hiện đấy.”
Chu Niệm Viễn xem nhẹ sự trêu chọc của anh, chỉ nhàn nhạt đồng ý.
Đợi cho bọn họ đi rồi, Chu Niệm Viễn mới nhẹ nhàng giải thích: “Đều là bọn họ đùa thôi, không có ác ý gì đâu, bọn họ đều là những người có thể tin tưởng được.”
Quan Phán gật đầu.
Chu Niệm Viễn nói tiếp: “Anh xuống dưới lầu chào hỏi bậc trưởng bối trước, em cứ ở trên này nghỉ ngơi, để anh kêu Tiểu Thinh lên bầu bạn với em.”
Quan Phán có chút do dự: “Để em xuống chung với anh nhé?”
Chu Niệm Viễn cười rồi hôn cậu: “Không cần đâu, anh rất nhanh sẽ quay lại mà.”
Anh rời khỏi chưa bao lâu, Diệp Thinh đã chạy vào.
Diệp Thinh cười híp mắt đi tới, miệng lẩm bẩm: “Anh Quan Phán ơi, lần trước em chỉ đùa thôi, anh ngàn vạn lần đừng có giận em nha…”
Cậu cứ nũng nịu, dáng cười ngọt ngào hồn nhiên vô cùng.
Quan Phán cũng đã biết chuyện giữa cậu và Hạ Cảnh, cũng biết khi ấy là cậu chàng này đang muốn thám thính cậu nên cũng chẳng để bụng, liền lắc đầu.
Diệp Thinh tự nhiên mà ngồi sát bên cạnh cậu, thần thần bí bí mà hỏi nhỏ bên tai cậu: “Anh Quan Phán, em hỏi anh một chuyện nha, tối nay là đêm động phòng hoa chúc của anh với anh họ… Vậy anh có biết làm cách nào để động phòng không?”
Cả mặt Quan Phán đều đỏ hết, nhất thời bị hỏi cho cứng họng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất