Chương 5: Trăm tuổi
Em sẽ ở bên anh tới tận cùng của sinh mệnh
Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn
__________
Thời điểm Thích Bạch Trà chạy tới kho hàng, Chervolet cũng cùng dời đổi vị trí qua đây. Cậu đặt Trang Tịnh Y ngồi trên ghế phó lái, cô bé còn đang hôn mê, mảy may không hề có xu hướng tỉnh lại.
Cô bé tận mắt nhìn thấy bộ dạng của yêu ma quỷ quái, bị dọa cho ngất xỉu, tạo thành bóng ma tâm lý.
Thích Bạch Trà chìa tay, ngưng tụ một đạo bạch quang trên trán cô bé, chậm rãi thâm nhập vào đầu óc.
Chờ tới khi Trang Tịnh Y tỉnh lại, sẽ quên mất tất cả những gì chứng kiến được trong đêm nay, chỉ nhớ rõ mình bị bọn bắt cóc đánh thuốc mê.
Hoàn thành tất cả mọi thứ, Thích Bạch Trà lái xe hướng về nhà Trang Tịnh Y.
Hồ sơ nhập học đầu cấp ba của cả lớp đều có điền địa chỉ nhà, Thích Bạch Trà liếc mắt qua đã nhớ được toàn bộ, rất rõ ràng hướng đến nhà Trang Tịnh Y.
Sau mười phút đồng hồ, Thích Bạch Trà ôm người xuống xe, đi vào một ngôi nhà dân bình thường. Từ bên trong mơ hồ truyền đến âm thanh cãi vã, tựa hồ là người phụ nữ đang oán giận chồng mình bộn bề công việc, không biết đưa đón con gái tới trường, mới khiến con gái mất tích.
Người chồng không nói lời nào, hiển nhiên trong lòng cũng không dễ chịu gì.
Bọn họ đã ra ngoài tìm một vòng, không có kết quả, sau khi trở về tâm tình của mẹ Trang sụp đổ, mâu thuẫn bùng nổ, bắt đầu trách móc ba Trang.
Ba Trang hiểu rõ vợ mình đang rất lo lắng, cũng không có tâm tư cãi cọ vào lúc này. Chẳng nhẽ ông không lo lắng chắc?
Thích Bạch Trà gõ cửa nhà Trang Tịnh Y.
Âm thanh la hét ầm ĩ bên trong thoáng ngừng, tiếng bước chân từ xa đi tới, có người tiến đến mở cửa.
Ra mở cửa là một người phụ nữ với khuôn mặt tiều tụy, giờ phút này đôi mắt đang đỏ bừng vì khóc quá nhiều. Ánh mắt đầu tiên của bà rơi xuống cô gái trong lòng Thích Bạch Trà, thần sắc ngơ ngẩn, tiếp đó vội vàng không ngừng ôm chặt lấy con gái, xúc động nói: "Tịnh Y! Tịnh Y trở về rồi! Ba nó ơi, anh đến xem nè, đúng là con gái của chúng ta rồi!"
Ba Trang là một người đàn ông thoạt nhìn trầm tĩnh kiệm lời, không giỏi bộc lộ cảm xúc, sau khi thấy con gái bình an trở về lại rõ ràng thở phào một hơi. Trong mắt mẹ Trang lúc này đều tràn ngập hình ảnh con gái, cũng không rảnh rỗi nói cảm tạ Thích Bạch Trà, vẫn là ba Trang mở lời: "Là thầy giáo Thích đưa con gái chúng ta về."
"A, thầy giáo Thích, đúng đúng, thầy Thích mau vào nhà ngồi đi." Bấy giờ mẹ Trang mới phản ứng lại, lau nước mắt, bối rối nói, "Thầy Thích, tại sao Tịnh Y lại hôn mê thế này? Con bé sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
"Không sao, chỉ là bị bọn cướp trói lại bắt đi, chịu sợ hãi thôi." Thích Bạch Trà nói.
"Cái gì? Bọn cướp?!" Hai vợ chồng lập tức không thể nào bình tĩnh được, trong mắt tràn ngập khiếp sợ.
Tuy rằng đã sớm đoán đến khả năng này, nhưng nghĩ tới hậu quả tồi tệ sau đó, nghĩ đến cảnh ngộ con gái nằm trong tay bọn cướp, ba mẹ đều cảm thấy vô cùng đau lòng.
"Hai kẻ lưu manh, vẫn chưa kịp làm gì, tôi đã báo cảnh sát tóm người đi rồi." Thích Bạch Trà trấn an bọn họ.
"Thằng lưu manh nào? Cục cảnh sát nào vậy?" Ba Trang căm phẫn nói, "Tôi muốn cho hai thằng nhãi ranh đẹp mặt!"
"Hai tên đó dính phải không ít tiền án trước đây, pháp luật trừng trị là không thể thiếu." Thích Bạch Trà nhẹ nhàng lảng sang chuyện khác, "Hiện tại vẫn nên chú ý tới sức khỏe tâm lý của Trang Tịnh Y một chút. Cô bé bị kinh hãi, ngày mai có thể xin phép nghỉ học không cần tới trường, yên tâm ở nhà tĩnh dưỡng một hôm. Hai người cũng cố gắng đừng gặng hỏi chi tiết quá, miễn gây kích động cho cô bé."
"Ai da, được rồi, được rồi." Nhắc tới tình trạng tâm lý của con gái, hai vợ chồng vừa lo lắng vừa khẩn trương.
Ba Trang thở dài, tự trách nói: "Tôi bình thường đều công tác bận rộn, tan học cũng chỉ có thể để Tịnh Y một mình về nhà, quá nguy hiểm. Sau này tôi sẽ đưa đón nó tới trường." Phát sinh chuyện này, bậc cha mẹ nào còn dám để con gái một thân một mình về nhà, trái tim đâu thể rộng lượng to lớn đến vậy.
Thích Bạch Trà gật đầu mỉm cười.
Mẹ Trang từ từ đè nén lại nỗi lo lắng về con gái mình, đột nhiên quỳ xuống trước mặt Thích Bạch Trà: "Thầy giáo Thích, thầy là đại ân nhân nhà chúng tôi..."
Thích Bạch Trà vội vàng đỡ lấy bà: "Chị không cần phải như vậy. Trang Tịnh Y là học trò của tôi, quan tâm đến an nguy của cô bé cũng là trách nhiệm tôi nên có."
"Thầy Thích ở lại dùng bữa cơm đi." Ba Trang cũng nói.
Thích Bạch Trà lắc đầu uyển chuyển từ chối: "Tôi ăn rồi. Thời gian không còn sớm, tôi cũng nên trở về."
Hai vợ chồng ngẫm lại cũng thấy đúng. Gần chín giờ rồi, bình thường mọi người đã dùng xong cơm tối. Bọn họ lo lắng sốt ruột về Trang Tịnh Y nên không ăn ngon được miếng nào.
Nghĩ đến thầy giáo Thích cũng đang ăn dở bữa cơm liền chạy đi tìm kiếm con gái giúp bọn họ, hai vợ chồng vô cùng cảm kích, lại có chút ngượng ngùng. Mẹ Trang nhiệt tình nói: "Không ở lại cũng được, tôi đi cắt một ít trái cây cho thầy, thầy nhất định phải mang đi."
Đây là tấm lòng của hai vợ chồng họ, nếu không lấy, bọn họ sẽ không yên tâm.
Lần này Thích Bạch Trà không thể từ chối.
Mẹ Trang lấy đầy một túi trái cây, xách trên tay nặng trĩu, nhét vào trong tay Thích Bạch Trà, vẫy vẫy tay chào cậu: "Thầy Thích đi thong thả, dọc đường nhớ cẩn thận!"
Thích Bạch Tà khẽ gật đầu, xoay người lên xe.
_
Về đến nhà đã hơn chín giờ tối, Thích Bạch Trà phát hiện đèn trong phòng khách vẫn bật sáng trưng. Cậu vừa vào cửa, cả người liền bị Phó Minh Dã ôm chặt.
"Giải quyết gọn ghẽ rồi sao?" Phó Minh Dã thấp giọng hỏi.
"Ừm." Túi trái cây trong tay rơi trên tấm thảm trải nền đất, Thích Bạch Trà ôm lại hắn, "Chờ em lâu không?"
"Chờ từ lúc về tới giờ." Phó Minh Dã nổi tính muốn trừng phạt cắn cắn vành tai Thích Bạch Trà, lực đạo nhẹ nhàng đến mức khó có thể lưu tâm, "Thầy giáo Thích tận chức tận trách, hiện tại có thể nghĩ cách vỗ về lão công đang tức giận của em chưa?"
Thích Bạch Trà nâng mắt nhìn thẳng hắn: "Anh tức giận?" Nói thật nhá anh yêu, em không nhìn ra luôn.
Phó Minh Dã đối với cậu từ trước tới nay vẫn luôn dung túng nuông chiều.
Phó Minh Dã nói: "Anh rất tức giận."
Thích Bạch Trà hỏi: "Anh tức giận cái gì?"
Phó Minh Dã liếc cậu một cái, túm tay kéo cậu hướng vào phòng ngủ.
"Ấy." Thích Bạch Trà chạy theo sau, một câu cũng không nói, đã bị Phó Minh Dã đẩy mạnh vào phòng tắm.
Lạch cạch một tiếng, cửa phòng tắm bị khóa lại.
Phó Minh Dã ra lệnh nói: "Cởi."
Thích Bạch Trà khó xử nói: "Trong phòng tắm... không tốt lắm đâu?"
Bọn họ hình như chưa từng giải mã địa đồ phòng tắm này thì phải.
Kết hôn một năm, Phó Minh Dã đối với Thích Bạch Trà là kiểu nâng trong lòng bàn tay sợ bị quăng ngã, ngậm trong miệng sợ tan, cẩn thận từng li từng tí, quanh đi quẩn lại chỉ có cẩn trọng và cẩn trọng.
Người vợ nhỏ trong mắt Phó Minh Dã chính là búp bê sứ tinh tế mỏng manh yếu ớt, vốn không chịu nổi một chút va chạm. Hắn thương tiếc yêu mến còn không kịp, sao có thể chơi đùa lỗ mãng như vậy được.
Huống chi tính cách Thích Bạch Trà quả thực trong trẻo lạnh lùng lại rụt rè, khiến người ta muốn nổi lên tư tưởng lỗ mãng cũng không được.
Có điều, nếu Phó Minh Dã thành thật nói ra, Thích Bạch Trà nhất định cũng sẽ không thỏa mãn nhu cầu của hắn...
Tuyết Thần đại nhân thuần khiết trong sáng không tỳ vết mới không thừa nhận thực ra cậu cũng muốn thử một lần.
Khi ở cùng người yêu, điều gì cũng muốn thử qua một lần.
Phó Minh Dã thấy Thích Bạch Trà không động, tự mình tiến lên vươn tay cởi giúp cậu.
Thích Bạch Trà rất ngoan ngoãn phối hợp với hắn, thầm nghĩ Phó tiên sinh hôm nay có chút cường thế.
Chàng thanh niên có làn da trắng như tuyết, trong trẻo tao nhã, đó là diện mạo mang nét đẹp cổ điển. Cánh tay, vòng eo thon thả mảnh mai, trên tấm lưng phía sau có cặp xương hình cánh bướm đối xứng xinh đẹp, thoang thoảng hương vị của một cỗ nhược liễu phù phong (弱柳扶风: yểu điệu như cành liễu đung đưa theo gió).
Nói cách khác, vừa nhìn qua đã không nỡ động chân động tay.
Phó Minh Dã cẩn thận đánh giá toàn thân trắng đến hoàn hảo của Thích Bạch Trà: "Bọn chúng không đánh em chứ?"
Thời điểm khi hắn chạy tới đã kiểm tra quan sát toàn thân Thích Bạch Trà một lần, xác định không chịu phải thương tích gì, bằng không một ma một quỷ kia không chỉ hồn phi phách tán đơn giản đến vậy.
Đáng sợ hơn cả hồn phi phách tán, là bể khổ địa ngục, vĩnh viễn không thể đầu thai kiếp khác.
Mặc dù trên người Thích Bạch Trà không có bất kỳ dấu vết bầm tím sưng đỏ nào, Phó Minh Dã vẫn hỏi một câu. Nhỡ đâu đánh trúng lại không nhìn ra vết thương, vậy Trà Trà sẽ tủi thân hơn nhiều.
Nếu hắn không hỏi, với tính tình của Trà Trà, khẳng định sẽ không nói ra khiến hắn lo lắng không yên.
"Không đâu. Ban đầu vốn dĩ suýt bị đánh, nhưng may mà anh tới kịp lúc." Thích Bạch Trà bị dòm ngó từ đầu tới chân có chút không được tự nhiên. Tuy rằng đều là vợ chồng già, chuyện càn rỡ gì đó cũng đã xảy ra, nhưng bị đối phương nhìn chằm chằm với ánh mắt không mang theo một tia tình dục, đơn thuần chăm chú kiểm tra vết thương, cảm giác này.....
Vô cùng kỳ quái.
Còn rất bực bội.
Một mỹ nhân sống động tươi tắn thơm ngon đứng trước mặt anh, thế nhưng anh không hề động chạm dù chỉ một chút.
"May mà anh chạy tới kịp lúc." Phó Minh Dã tức giận nói, thuận tiện cũng cởi sạch luôn quần áo của mình.
Thích Bạch Trà dè dặt nghĩ nghĩ, dáng người lão công nhà mình thật đẹp mắt.
Cho nên kế tiếp có thể giải mã địa đồ phòng tắm được chưa?
Phó Minh Dã cầm lấy vòi hoa sen, mở van nước, hơi hơi điều chỉnh độ ấm của nước, xác định không quá lạnh cũng không quá nóng, vừa vặn phù hợp với cơ thể con người, mới phun lên người Thích Bạch Trà.
Thân thể Trà Trà trắng thuần khiết không tỳ vết như vậy, không thể nhiễm phải thứ tà khí tanh hôi ghê tởm kia được.
Nhất định phải rửa sạch.
Thực ra tà khí của yêu ma quỷ quái không phải loại có thể lây nhiễm cho con người, tất cả chỉ là hiệu ứng tâm lý của Phó Minh Dã.
Tà khí là một thứ vô cùng quen thuộc với Tà Thần, có khả năng bồi bổ hắn, khiến hắn càng trở nên cường đại. Tà khí mà các thần minh nói chung luôn luôn chán ghét đối với hắn lại là hương vị vô cùng ngon ngọt của ngọc dịch quỳnh tương (rượu quý), linh hồn của Tà Thần là trọc khí hỗn độn vượt xa tất cả mọi tà khí trên thế gian.
Nhưng Phó Minh Dã vẫn luôn không thích nó.
Điều đó có lợi đối với hắn, cũng không gây trở ngại khi hắn xem thường những ác niệm vừa đáng thương vừa nực cười. Thần tính của Tà Thần khiến hắn nhất định phải hấp thu một số hương vị "dễ ngửi", nhưng bản thân hắn lại càng thường thức những linh hồn sạch sẽ trong trẻo.
Bởi vì quá ít ỏi, cho nên đáng giá được nhìn với con mắt có thêm vài phần kính trọng.
Đáng tiếc Tà Thần vĩnh viễn không thể lắng nghe được thiện niệm.
Cũng vì nguyên nhân này, Trà Trà tuyệt đối không thể bị vấy bẩn.
So với Tuyết Thần du lịch khắp nhân gian, Tà Thần là một trạch nam tự khép kín vô cùng sâu sắc. Vạn năm ở lì trong thần điện của chính mình, đến khi cảm thấy quá nhàm chán mới ló mặt xuống ngắm nghía trần gian.
Lần đầu tiên khi nhìn thấy Thích Bạch Trà tại nhân gian, thanh niên trẻ đang giúp đỡ bà cụ qua đường. Điều này trong văn cảm nhận của học sinh tiểu học đã là một đoạn bài vô cùng cổ lỗ sĩ, nhưng rơi vào trong mắt Tà Thần lại là kinh vi thiên nhân (khi nhìn thấy vô cùng kinh ngạc, cho rằng chỉ có thần tiên mới có được trạng thái đó).
Đó là lần đầu tiên hắn thấy một người làm việc thiện.
Cũng là lần đầu tiên tìm thấy một người ngây thơ không dính chút ý niệm xấu xa.
Tình yêu cứ như vậy nảy nở.
_
Dòng nước mang theo hơi ấm dội đều trên cơ thể chàng thanh niên, khiến làn da trắng như tuyết khẽ bốc hơi tạo nên những mảng ửng đỏ mập mờ nhàn nhạt. Phòng tắm được bao phủ bởi một tầng thủy tinh dày, làm cho người ta không thể thấy rõ cảnh tượng bên trong.
Thích Bạch Trà cảm giác trên da nổi lên một lớp da gà. Để ngụy trang thành một phàm nhân hoàn mỹ, cậu điều chỉnh các phương diện phản ứng của cơ thể không khác với người thường là bao, nước ấm vừa vặn, cũng cảm thấy một chút lạnh.
Rất nhanh được bao bọc trong một vòng ôm ấm áp.
Cậu kề sát trên một lồng ngực dày rộng.
Phó Minh Dã rất thích ôm ôm cậu, đúng ra thì Thích Bạch cũng rất thích ôm ôm Phó Minh Dã.
Thời điểm hai người ôm nhau, là khi cự ly trái tim gần kề. Thật giống như mãi mãi đình trệ ở một khắc ấy, toàn bộ bản thân mình đã có được người này, cho đến tận cùng của sự vĩnh cửu. . Truyện Dị Năng
Thích Bạch Trà nhẹ nhàng cảm nhận được một tia vắng vẻ cô tịch từ giữa cái ôm như thường này.
Bọt nước theo lông mi Phó Minh Dã rủ xuống, trang trí cho dung mạo hoàn mỹ càng thêm động lòng người, cũng lộ ra một chút cảm giác mát mẻ.
Thích Bạch Trà lẳng lặng chăm chú nhìn hắn, trong nháy mắt phảng phất dường như hiểu được thứ gì đó.
Cậu nhẹ giọng hỏi: "Anh đang tức giận rằng em không quan tâm đến an nguy của chính mình mà đơn độc một mình đối phó với bọn cướp kia sao?"
Suýt chút nữa đã quên, trong mắt chồng yêu, cậu là một người phàm bé nhỏ.
"Chưa tính là quá ngốc", Phó Minh Dã rũ mắt cười thành tiếng, "Trà Trà, anh muốn sống bên em cả đời này, đến khi em một trăm tuổi. Anh không thể cầu gì xa xôi, một trăm tuổi là đủ rồi."
Đó là một hạt cát nhỏ đặt giữa sinh mệnh dài đằng đẵng của một vị thần, nhưng nhất định sẽ trở thành một đoạn hồi ức đẹp đẽ nhất quan trọng nhất.
Sau đó, suốt đời cô đơn hiu quạnh.
Đây là sự chuẩn bị sẵn sàng của Phó Minh Dã sau khi sa vào tình yêu cùng Thích Bạch Trà.
Sinh mệnh của con người quá ngắn ngủi, ngắn đến mức còn không bằng một giấc ngủ của thần minh. Trước khi gặp gỡ Thích Bạch Trà, một trăm năm hay một ngàn năm đối với Phó Minh Dã mà nói thực sự không khác nhau là bao. Khi gặp gỡ Thích bạch Trà, một năm, một tháng, một ngày, một phút đồng hồ, đều trở nên đặc biệt trân quý.
Nhưng so với tưởng tượng của hắn, con người yếu ớt hơn nhiều. Những con người sống thọ đến thời điểm cuối cùng của cuộc đời mới là kẻ vươn đến chiến thắng, trên đời này mỗi ngày đều có người vì đủ mọi loại bệnh tật, tai nạn ngoài ý muốn, tử vong sớm hơn so với dự định, sinh mệnh bị bỏ dở chừng, thậm chí đã kết thúc khi vừa mới bắt đầu.
Cho nên Phó Minh Dã không thể để bất kỳ điều gì ngoài ý muốn như ngày hôm nay phát sinh. Giả sử hắn đến chậm một bước, Trà Trà sẽ xảy ra chuyện trong tay bầy yêu tà ấy, hắn không biết ngày kế tiếp sẽ phải sống như thế nào.
Dường như, hắn không hề có một chút sẵn sàng nào.
Tà Thần tự tại thản nhiên làm xằng làm bậy nhất trên thế gian này, cũng vì yêu mà sinh ra sợ hãi.
Thích Bạch Trà chống lại tầm mắt đang rũ xuống của Phó Minh Dã, hàng mi dài run rẩy, trong lòng xuất hiện một tia đau đớn.
Cậu làm bộ vô tư nói đùa: "Còn nói không cầu gì xa xôi, một trăm năm cũng rất lâu rồi nha. Phó tiên sinh, sống lâu trăm tuổi vốn chỉ là lời chúc phúc, bởi vì hầu hết phần lớn con người đều không thể sống đến một trăm tuổi đã qua đời."
Em cũng luôn cầu muốn điều xa vời này, tiên sinh của em (thực ra dịch đúng nên là 'chồng', nhưng tui đọc qua mấy chap sau có lời liên quan đến, vì vậy vẫn giữ nguyên 'tiên sinh' nha), mỗi ngày em đều cầu muốn điều xa vời ấy.
Phó Minh Dã nghe hết lời cậu nói, trong ánh mắt tựa hồ có chút gì đó mất mát, cả người bày ra một bộ dạng mất tinh thần.
Thích Bạch Trà không biết chồng yêu đột nhiên bị cái gì, có lẽ bởi suýt chút nữa không thể bảo vệ cậu tránh khỏi kích động, hoặc có thể đêm khuya rất thích hợp để tự cuộn lại lòng mình.
Cậu nâng khuôn mặt của Phó Minh Dã, nhìn vào con mắt của đối phương, rồi sau đó nhẹ nhàng cẩn thận hôn lên những giọt nước chảy dài tựa như dòng nước mắt.
"Đừng lo lắng."
"Em sẽ ở bên anh tới tận cùng của sinh mệnh."
Cùng anh đi qua một đời này, trên thế gian sẽ nhiều thêm một vị Tuyết Thần lâm vào trầm miên, dùng một kiếp sống này mộng về anh.
22/07/2020
Truyện chỉ đăng trên wattpad của chính chủ...
Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn
__________
Thời điểm Thích Bạch Trà chạy tới kho hàng, Chervolet cũng cùng dời đổi vị trí qua đây. Cậu đặt Trang Tịnh Y ngồi trên ghế phó lái, cô bé còn đang hôn mê, mảy may không hề có xu hướng tỉnh lại.
Cô bé tận mắt nhìn thấy bộ dạng của yêu ma quỷ quái, bị dọa cho ngất xỉu, tạo thành bóng ma tâm lý.
Thích Bạch Trà chìa tay, ngưng tụ một đạo bạch quang trên trán cô bé, chậm rãi thâm nhập vào đầu óc.
Chờ tới khi Trang Tịnh Y tỉnh lại, sẽ quên mất tất cả những gì chứng kiến được trong đêm nay, chỉ nhớ rõ mình bị bọn bắt cóc đánh thuốc mê.
Hoàn thành tất cả mọi thứ, Thích Bạch Trà lái xe hướng về nhà Trang Tịnh Y.
Hồ sơ nhập học đầu cấp ba của cả lớp đều có điền địa chỉ nhà, Thích Bạch Trà liếc mắt qua đã nhớ được toàn bộ, rất rõ ràng hướng đến nhà Trang Tịnh Y.
Sau mười phút đồng hồ, Thích Bạch Trà ôm người xuống xe, đi vào một ngôi nhà dân bình thường. Từ bên trong mơ hồ truyền đến âm thanh cãi vã, tựa hồ là người phụ nữ đang oán giận chồng mình bộn bề công việc, không biết đưa đón con gái tới trường, mới khiến con gái mất tích.
Người chồng không nói lời nào, hiển nhiên trong lòng cũng không dễ chịu gì.
Bọn họ đã ra ngoài tìm một vòng, không có kết quả, sau khi trở về tâm tình của mẹ Trang sụp đổ, mâu thuẫn bùng nổ, bắt đầu trách móc ba Trang.
Ba Trang hiểu rõ vợ mình đang rất lo lắng, cũng không có tâm tư cãi cọ vào lúc này. Chẳng nhẽ ông không lo lắng chắc?
Thích Bạch Trà gõ cửa nhà Trang Tịnh Y.
Âm thanh la hét ầm ĩ bên trong thoáng ngừng, tiếng bước chân từ xa đi tới, có người tiến đến mở cửa.
Ra mở cửa là một người phụ nữ với khuôn mặt tiều tụy, giờ phút này đôi mắt đang đỏ bừng vì khóc quá nhiều. Ánh mắt đầu tiên của bà rơi xuống cô gái trong lòng Thích Bạch Trà, thần sắc ngơ ngẩn, tiếp đó vội vàng không ngừng ôm chặt lấy con gái, xúc động nói: "Tịnh Y! Tịnh Y trở về rồi! Ba nó ơi, anh đến xem nè, đúng là con gái của chúng ta rồi!"
Ba Trang là một người đàn ông thoạt nhìn trầm tĩnh kiệm lời, không giỏi bộc lộ cảm xúc, sau khi thấy con gái bình an trở về lại rõ ràng thở phào một hơi. Trong mắt mẹ Trang lúc này đều tràn ngập hình ảnh con gái, cũng không rảnh rỗi nói cảm tạ Thích Bạch Trà, vẫn là ba Trang mở lời: "Là thầy giáo Thích đưa con gái chúng ta về."
"A, thầy giáo Thích, đúng đúng, thầy Thích mau vào nhà ngồi đi." Bấy giờ mẹ Trang mới phản ứng lại, lau nước mắt, bối rối nói, "Thầy Thích, tại sao Tịnh Y lại hôn mê thế này? Con bé sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
"Không sao, chỉ là bị bọn cướp trói lại bắt đi, chịu sợ hãi thôi." Thích Bạch Trà nói.
"Cái gì? Bọn cướp?!" Hai vợ chồng lập tức không thể nào bình tĩnh được, trong mắt tràn ngập khiếp sợ.
Tuy rằng đã sớm đoán đến khả năng này, nhưng nghĩ tới hậu quả tồi tệ sau đó, nghĩ đến cảnh ngộ con gái nằm trong tay bọn cướp, ba mẹ đều cảm thấy vô cùng đau lòng.
"Hai kẻ lưu manh, vẫn chưa kịp làm gì, tôi đã báo cảnh sát tóm người đi rồi." Thích Bạch Trà trấn an bọn họ.
"Thằng lưu manh nào? Cục cảnh sát nào vậy?" Ba Trang căm phẫn nói, "Tôi muốn cho hai thằng nhãi ranh đẹp mặt!"
"Hai tên đó dính phải không ít tiền án trước đây, pháp luật trừng trị là không thể thiếu." Thích Bạch Trà nhẹ nhàng lảng sang chuyện khác, "Hiện tại vẫn nên chú ý tới sức khỏe tâm lý của Trang Tịnh Y một chút. Cô bé bị kinh hãi, ngày mai có thể xin phép nghỉ học không cần tới trường, yên tâm ở nhà tĩnh dưỡng một hôm. Hai người cũng cố gắng đừng gặng hỏi chi tiết quá, miễn gây kích động cho cô bé."
"Ai da, được rồi, được rồi." Nhắc tới tình trạng tâm lý của con gái, hai vợ chồng vừa lo lắng vừa khẩn trương.
Ba Trang thở dài, tự trách nói: "Tôi bình thường đều công tác bận rộn, tan học cũng chỉ có thể để Tịnh Y một mình về nhà, quá nguy hiểm. Sau này tôi sẽ đưa đón nó tới trường." Phát sinh chuyện này, bậc cha mẹ nào còn dám để con gái một thân một mình về nhà, trái tim đâu thể rộng lượng to lớn đến vậy.
Thích Bạch Trà gật đầu mỉm cười.
Mẹ Trang từ từ đè nén lại nỗi lo lắng về con gái mình, đột nhiên quỳ xuống trước mặt Thích Bạch Trà: "Thầy giáo Thích, thầy là đại ân nhân nhà chúng tôi..."
Thích Bạch Trà vội vàng đỡ lấy bà: "Chị không cần phải như vậy. Trang Tịnh Y là học trò của tôi, quan tâm đến an nguy của cô bé cũng là trách nhiệm tôi nên có."
"Thầy Thích ở lại dùng bữa cơm đi." Ba Trang cũng nói.
Thích Bạch Trà lắc đầu uyển chuyển từ chối: "Tôi ăn rồi. Thời gian không còn sớm, tôi cũng nên trở về."
Hai vợ chồng ngẫm lại cũng thấy đúng. Gần chín giờ rồi, bình thường mọi người đã dùng xong cơm tối. Bọn họ lo lắng sốt ruột về Trang Tịnh Y nên không ăn ngon được miếng nào.
Nghĩ đến thầy giáo Thích cũng đang ăn dở bữa cơm liền chạy đi tìm kiếm con gái giúp bọn họ, hai vợ chồng vô cùng cảm kích, lại có chút ngượng ngùng. Mẹ Trang nhiệt tình nói: "Không ở lại cũng được, tôi đi cắt một ít trái cây cho thầy, thầy nhất định phải mang đi."
Đây là tấm lòng của hai vợ chồng họ, nếu không lấy, bọn họ sẽ không yên tâm.
Lần này Thích Bạch Trà không thể từ chối.
Mẹ Trang lấy đầy một túi trái cây, xách trên tay nặng trĩu, nhét vào trong tay Thích Bạch Trà, vẫy vẫy tay chào cậu: "Thầy Thích đi thong thả, dọc đường nhớ cẩn thận!"
Thích Bạch Tà khẽ gật đầu, xoay người lên xe.
_
Về đến nhà đã hơn chín giờ tối, Thích Bạch Trà phát hiện đèn trong phòng khách vẫn bật sáng trưng. Cậu vừa vào cửa, cả người liền bị Phó Minh Dã ôm chặt.
"Giải quyết gọn ghẽ rồi sao?" Phó Minh Dã thấp giọng hỏi.
"Ừm." Túi trái cây trong tay rơi trên tấm thảm trải nền đất, Thích Bạch Trà ôm lại hắn, "Chờ em lâu không?"
"Chờ từ lúc về tới giờ." Phó Minh Dã nổi tính muốn trừng phạt cắn cắn vành tai Thích Bạch Trà, lực đạo nhẹ nhàng đến mức khó có thể lưu tâm, "Thầy giáo Thích tận chức tận trách, hiện tại có thể nghĩ cách vỗ về lão công đang tức giận của em chưa?"
Thích Bạch Trà nâng mắt nhìn thẳng hắn: "Anh tức giận?" Nói thật nhá anh yêu, em không nhìn ra luôn.
Phó Minh Dã đối với cậu từ trước tới nay vẫn luôn dung túng nuông chiều.
Phó Minh Dã nói: "Anh rất tức giận."
Thích Bạch Trà hỏi: "Anh tức giận cái gì?"
Phó Minh Dã liếc cậu một cái, túm tay kéo cậu hướng vào phòng ngủ.
"Ấy." Thích Bạch Trà chạy theo sau, một câu cũng không nói, đã bị Phó Minh Dã đẩy mạnh vào phòng tắm.
Lạch cạch một tiếng, cửa phòng tắm bị khóa lại.
Phó Minh Dã ra lệnh nói: "Cởi."
Thích Bạch Trà khó xử nói: "Trong phòng tắm... không tốt lắm đâu?"
Bọn họ hình như chưa từng giải mã địa đồ phòng tắm này thì phải.
Kết hôn một năm, Phó Minh Dã đối với Thích Bạch Trà là kiểu nâng trong lòng bàn tay sợ bị quăng ngã, ngậm trong miệng sợ tan, cẩn thận từng li từng tí, quanh đi quẩn lại chỉ có cẩn trọng và cẩn trọng.
Người vợ nhỏ trong mắt Phó Minh Dã chính là búp bê sứ tinh tế mỏng manh yếu ớt, vốn không chịu nổi một chút va chạm. Hắn thương tiếc yêu mến còn không kịp, sao có thể chơi đùa lỗ mãng như vậy được.
Huống chi tính cách Thích Bạch Trà quả thực trong trẻo lạnh lùng lại rụt rè, khiến người ta muốn nổi lên tư tưởng lỗ mãng cũng không được.
Có điều, nếu Phó Minh Dã thành thật nói ra, Thích Bạch Trà nhất định cũng sẽ không thỏa mãn nhu cầu của hắn...
Tuyết Thần đại nhân thuần khiết trong sáng không tỳ vết mới không thừa nhận thực ra cậu cũng muốn thử một lần.
Khi ở cùng người yêu, điều gì cũng muốn thử qua một lần.
Phó Minh Dã thấy Thích Bạch Trà không động, tự mình tiến lên vươn tay cởi giúp cậu.
Thích Bạch Trà rất ngoan ngoãn phối hợp với hắn, thầm nghĩ Phó tiên sinh hôm nay có chút cường thế.
Chàng thanh niên có làn da trắng như tuyết, trong trẻo tao nhã, đó là diện mạo mang nét đẹp cổ điển. Cánh tay, vòng eo thon thả mảnh mai, trên tấm lưng phía sau có cặp xương hình cánh bướm đối xứng xinh đẹp, thoang thoảng hương vị của một cỗ nhược liễu phù phong (弱柳扶风: yểu điệu như cành liễu đung đưa theo gió).
Nói cách khác, vừa nhìn qua đã không nỡ động chân động tay.
Phó Minh Dã cẩn thận đánh giá toàn thân trắng đến hoàn hảo của Thích Bạch Trà: "Bọn chúng không đánh em chứ?"
Thời điểm khi hắn chạy tới đã kiểm tra quan sát toàn thân Thích Bạch Trà một lần, xác định không chịu phải thương tích gì, bằng không một ma một quỷ kia không chỉ hồn phi phách tán đơn giản đến vậy.
Đáng sợ hơn cả hồn phi phách tán, là bể khổ địa ngục, vĩnh viễn không thể đầu thai kiếp khác.
Mặc dù trên người Thích Bạch Trà không có bất kỳ dấu vết bầm tím sưng đỏ nào, Phó Minh Dã vẫn hỏi một câu. Nhỡ đâu đánh trúng lại không nhìn ra vết thương, vậy Trà Trà sẽ tủi thân hơn nhiều.
Nếu hắn không hỏi, với tính tình của Trà Trà, khẳng định sẽ không nói ra khiến hắn lo lắng không yên.
"Không đâu. Ban đầu vốn dĩ suýt bị đánh, nhưng may mà anh tới kịp lúc." Thích Bạch Trà bị dòm ngó từ đầu tới chân có chút không được tự nhiên. Tuy rằng đều là vợ chồng già, chuyện càn rỡ gì đó cũng đã xảy ra, nhưng bị đối phương nhìn chằm chằm với ánh mắt không mang theo một tia tình dục, đơn thuần chăm chú kiểm tra vết thương, cảm giác này.....
Vô cùng kỳ quái.
Còn rất bực bội.
Một mỹ nhân sống động tươi tắn thơm ngon đứng trước mặt anh, thế nhưng anh không hề động chạm dù chỉ một chút.
"May mà anh chạy tới kịp lúc." Phó Minh Dã tức giận nói, thuận tiện cũng cởi sạch luôn quần áo của mình.
Thích Bạch Trà dè dặt nghĩ nghĩ, dáng người lão công nhà mình thật đẹp mắt.
Cho nên kế tiếp có thể giải mã địa đồ phòng tắm được chưa?
Phó Minh Dã cầm lấy vòi hoa sen, mở van nước, hơi hơi điều chỉnh độ ấm của nước, xác định không quá lạnh cũng không quá nóng, vừa vặn phù hợp với cơ thể con người, mới phun lên người Thích Bạch Trà.
Thân thể Trà Trà trắng thuần khiết không tỳ vết như vậy, không thể nhiễm phải thứ tà khí tanh hôi ghê tởm kia được.
Nhất định phải rửa sạch.
Thực ra tà khí của yêu ma quỷ quái không phải loại có thể lây nhiễm cho con người, tất cả chỉ là hiệu ứng tâm lý của Phó Minh Dã.
Tà khí là một thứ vô cùng quen thuộc với Tà Thần, có khả năng bồi bổ hắn, khiến hắn càng trở nên cường đại. Tà khí mà các thần minh nói chung luôn luôn chán ghét đối với hắn lại là hương vị vô cùng ngon ngọt của ngọc dịch quỳnh tương (rượu quý), linh hồn của Tà Thần là trọc khí hỗn độn vượt xa tất cả mọi tà khí trên thế gian.
Nhưng Phó Minh Dã vẫn luôn không thích nó.
Điều đó có lợi đối với hắn, cũng không gây trở ngại khi hắn xem thường những ác niệm vừa đáng thương vừa nực cười. Thần tính của Tà Thần khiến hắn nhất định phải hấp thu một số hương vị "dễ ngửi", nhưng bản thân hắn lại càng thường thức những linh hồn sạch sẽ trong trẻo.
Bởi vì quá ít ỏi, cho nên đáng giá được nhìn với con mắt có thêm vài phần kính trọng.
Đáng tiếc Tà Thần vĩnh viễn không thể lắng nghe được thiện niệm.
Cũng vì nguyên nhân này, Trà Trà tuyệt đối không thể bị vấy bẩn.
So với Tuyết Thần du lịch khắp nhân gian, Tà Thần là một trạch nam tự khép kín vô cùng sâu sắc. Vạn năm ở lì trong thần điện của chính mình, đến khi cảm thấy quá nhàm chán mới ló mặt xuống ngắm nghía trần gian.
Lần đầu tiên khi nhìn thấy Thích Bạch Trà tại nhân gian, thanh niên trẻ đang giúp đỡ bà cụ qua đường. Điều này trong văn cảm nhận của học sinh tiểu học đã là một đoạn bài vô cùng cổ lỗ sĩ, nhưng rơi vào trong mắt Tà Thần lại là kinh vi thiên nhân (khi nhìn thấy vô cùng kinh ngạc, cho rằng chỉ có thần tiên mới có được trạng thái đó).
Đó là lần đầu tiên hắn thấy một người làm việc thiện.
Cũng là lần đầu tiên tìm thấy một người ngây thơ không dính chút ý niệm xấu xa.
Tình yêu cứ như vậy nảy nở.
_
Dòng nước mang theo hơi ấm dội đều trên cơ thể chàng thanh niên, khiến làn da trắng như tuyết khẽ bốc hơi tạo nên những mảng ửng đỏ mập mờ nhàn nhạt. Phòng tắm được bao phủ bởi một tầng thủy tinh dày, làm cho người ta không thể thấy rõ cảnh tượng bên trong.
Thích Bạch Trà cảm giác trên da nổi lên một lớp da gà. Để ngụy trang thành một phàm nhân hoàn mỹ, cậu điều chỉnh các phương diện phản ứng của cơ thể không khác với người thường là bao, nước ấm vừa vặn, cũng cảm thấy một chút lạnh.
Rất nhanh được bao bọc trong một vòng ôm ấm áp.
Cậu kề sát trên một lồng ngực dày rộng.
Phó Minh Dã rất thích ôm ôm cậu, đúng ra thì Thích Bạch cũng rất thích ôm ôm Phó Minh Dã.
Thời điểm hai người ôm nhau, là khi cự ly trái tim gần kề. Thật giống như mãi mãi đình trệ ở một khắc ấy, toàn bộ bản thân mình đã có được người này, cho đến tận cùng của sự vĩnh cửu. . Truyện Dị Năng
Thích Bạch Trà nhẹ nhàng cảm nhận được một tia vắng vẻ cô tịch từ giữa cái ôm như thường này.
Bọt nước theo lông mi Phó Minh Dã rủ xuống, trang trí cho dung mạo hoàn mỹ càng thêm động lòng người, cũng lộ ra một chút cảm giác mát mẻ.
Thích Bạch Trà lẳng lặng chăm chú nhìn hắn, trong nháy mắt phảng phất dường như hiểu được thứ gì đó.
Cậu nhẹ giọng hỏi: "Anh đang tức giận rằng em không quan tâm đến an nguy của chính mình mà đơn độc một mình đối phó với bọn cướp kia sao?"
Suýt chút nữa đã quên, trong mắt chồng yêu, cậu là một người phàm bé nhỏ.
"Chưa tính là quá ngốc", Phó Minh Dã rũ mắt cười thành tiếng, "Trà Trà, anh muốn sống bên em cả đời này, đến khi em một trăm tuổi. Anh không thể cầu gì xa xôi, một trăm tuổi là đủ rồi."
Đó là một hạt cát nhỏ đặt giữa sinh mệnh dài đằng đẵng của một vị thần, nhưng nhất định sẽ trở thành một đoạn hồi ức đẹp đẽ nhất quan trọng nhất.
Sau đó, suốt đời cô đơn hiu quạnh.
Đây là sự chuẩn bị sẵn sàng của Phó Minh Dã sau khi sa vào tình yêu cùng Thích Bạch Trà.
Sinh mệnh của con người quá ngắn ngủi, ngắn đến mức còn không bằng một giấc ngủ của thần minh. Trước khi gặp gỡ Thích Bạch Trà, một trăm năm hay một ngàn năm đối với Phó Minh Dã mà nói thực sự không khác nhau là bao. Khi gặp gỡ Thích bạch Trà, một năm, một tháng, một ngày, một phút đồng hồ, đều trở nên đặc biệt trân quý.
Nhưng so với tưởng tượng của hắn, con người yếu ớt hơn nhiều. Những con người sống thọ đến thời điểm cuối cùng của cuộc đời mới là kẻ vươn đến chiến thắng, trên đời này mỗi ngày đều có người vì đủ mọi loại bệnh tật, tai nạn ngoài ý muốn, tử vong sớm hơn so với dự định, sinh mệnh bị bỏ dở chừng, thậm chí đã kết thúc khi vừa mới bắt đầu.
Cho nên Phó Minh Dã không thể để bất kỳ điều gì ngoài ý muốn như ngày hôm nay phát sinh. Giả sử hắn đến chậm một bước, Trà Trà sẽ xảy ra chuyện trong tay bầy yêu tà ấy, hắn không biết ngày kế tiếp sẽ phải sống như thế nào.
Dường như, hắn không hề có một chút sẵn sàng nào.
Tà Thần tự tại thản nhiên làm xằng làm bậy nhất trên thế gian này, cũng vì yêu mà sinh ra sợ hãi.
Thích Bạch Trà chống lại tầm mắt đang rũ xuống của Phó Minh Dã, hàng mi dài run rẩy, trong lòng xuất hiện một tia đau đớn.
Cậu làm bộ vô tư nói đùa: "Còn nói không cầu gì xa xôi, một trăm năm cũng rất lâu rồi nha. Phó tiên sinh, sống lâu trăm tuổi vốn chỉ là lời chúc phúc, bởi vì hầu hết phần lớn con người đều không thể sống đến một trăm tuổi đã qua đời."
Em cũng luôn cầu muốn điều xa vời này, tiên sinh của em (thực ra dịch đúng nên là 'chồng', nhưng tui đọc qua mấy chap sau có lời liên quan đến, vì vậy vẫn giữ nguyên 'tiên sinh' nha), mỗi ngày em đều cầu muốn điều xa vời ấy.
Phó Minh Dã nghe hết lời cậu nói, trong ánh mắt tựa hồ có chút gì đó mất mát, cả người bày ra một bộ dạng mất tinh thần.
Thích Bạch Trà không biết chồng yêu đột nhiên bị cái gì, có lẽ bởi suýt chút nữa không thể bảo vệ cậu tránh khỏi kích động, hoặc có thể đêm khuya rất thích hợp để tự cuộn lại lòng mình.
Cậu nâng khuôn mặt của Phó Minh Dã, nhìn vào con mắt của đối phương, rồi sau đó nhẹ nhàng cẩn thận hôn lên những giọt nước chảy dài tựa như dòng nước mắt.
"Đừng lo lắng."
"Em sẽ ở bên anh tới tận cùng của sinh mệnh."
Cùng anh đi qua một đời này, trên thế gian sẽ nhiều thêm một vị Tuyết Thần lâm vào trầm miên, dùng một kiếp sống này mộng về anh.
22/07/2020
Truyện chỉ đăng trên wattpad của chính chủ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất