Chương 50: Quái vật
Đó là Tuyết Thần đại nhân
Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn
__________
Dư Âm ôm cậu nhóc bơi lên trên chưa được bao lâu thì thấy Giang Nghiên đang đuổi đến đây.
Đồng tử cậu hơi co lại, ngay sau đó lập tức quay đầu, lấy tóc dài che mặt.
Không thể để con người nhìn thấy bộ dáng của hải yêu.
Dưới tình thế cấp bách, Dư Âm thậm chí không dám biến trở về hình thái con người, ném cậu nhóc trong tay về phía Giang Nghiên, vẫy đuôi nhanh chóng lủi nhanh về phía đại dương.
Giang Nghiên bị một đứa nhỏ đột nhiên đụng vào đầu, tay chân luống cuống bắt lấy, nhìn xuống dưới một chút, chỉ thấy một đoạn đuôi cá gần biến mất ở sâu dưới đại dương.
Còn có một mái tóc rong biển rất dài.
Tầm nhìn dưới nước của người bình thường rất hạn chế, nín thở một thời gian lâu còn bị thiếu oxy, nếu hắn là người bình thường, chỉ sợ sẽ cho rằng bản thân mình đang xuất hiện ảo giác.
"..... Thật là, trốn cái gì mà trốn. Không phải chỉ là yêu thôi sao." Giang Nghiên bĩu môi.
Nhưng mà cũng không thể trách tiểu hải yêu này được, tu vi của hắn tương đối cao, đối phương không biết hắn là yêu cũng là chuyện bình thường.
Sự an toàn của cậu nhóc kia quan trọng hơn, Giang Nghiên từ bỏ ý định muốn đuổi theo Dư Âm, nhanh chóng bơi trở lại mặt biển, ôm cậu nhóc trồi lên khỏi mặt nước.
"Cậu bé ở đây!" Hắn hô to.
"Tốt quá rồi, tìm thấy đứa nhỏ rồi!"
"Geoffrey, Geoffrey của mẹ!" Mẹ của cậu nhóc chạy vội tới ôm con, trở lại bờ biển làm hô hấp nhân tạo cho bé.
Geoffrey phun ra một ngụm nước, mơ mơ màng màng mở mắt ra: "Mẹ....."
"Hình như con nhìn thấy mỹ nhân ngư." Trước khi bé hôn mê, bé nhìn thấy một mỹ nhân ngư có cái đuôi rất dài bơi đến cứu bé, tựa như trong truyện cổ tích đã viết vậy.
"Con không sao là tốt lắm rồi!" Người mẹ ôm chặt cậu nhóc, "Hù chết mẹ rồi. Người cứu con không phải là mỹ nhân ngư, là anh trai này —— ấy, người đâu rồi?"
Giang Nghiên đem đứa nhóc về trao tận tay cho mẹ bé, sau đó liền len lén quay lại biển đi tìm Dư Âm.
Đoạn xúc tua kia có vẻ rất không hay ho gì, nếu một mình tiểu hải yêu đi đối mặt, hắn lo lắng rằng sẽ xảy ra chuyện.
_
Thích Bạch Trà nhìn con quái vật đáy biển khổng lồ trước mắt, lòng bàn tay hóa ra một chiếc cung băng.
Ngoại hình thứ này có chút giống với bạch tuộc, đầu to chừng ba con cá voi xanh, đứng ở khoảng cách gần không thể nhìn được toàn bộ. Mắt nó trừng lớn như chuông đồng, cái miệng trống rỗng há to, chất nhầy sền sệt chảy ra, trong miệng không hề có răng, hút một ngụm là có thể nuốt vào mấy tấn nước biển kèm với cá tôm.
Trên người nó mọc ra mấy vạn xúc tua dài ngoằng ngoẵng, múa máy uốn éo liên tùng tục không ngừng nghỉ, dựa vào các mút để hút chặt những con mồi mà nó nhìn thấy. Vô số xúc tua đung đưa, dày đặc. Những bầy cá bơi ngang qua không may mắn thoát khỏi, từng mảng lớn toàn cá chết dính chặt vào xúc tua, tựa như những mẫu vật thí nghiệm.
Không biết đây có được coi là thiên đường đối với những người yêu thích xúc tua hay không, nhưng mà dù sao cũng chắc chắn là cơn ác mộng của những người có chứng sợ mật độ cao.
Đầu của nó quá lớn, lượng xúc tua lại vừa dài vừa nhiều, Thích Bạch Trà không có cách nào tiến lại gần, chỉ có thể sử dụng công kích cự ly xa.
Loài sinh vật này hiển nhiên không thuộc về bất cứ giống loài nào của thế giới bản thổ, là sinh vật dị giới xâm lấn.
Tay trái Thích Bạch Trà cầm cung, tay phải ngưng tụ một mũi tên băng, kéo căng cung tên, nhắm ngay vào đôi mắt của con quái vật.
Cậu không thể chiến đấu với con quái vật đó ở vị trí này. Nơi đây quá gần với mặt biển, chỉ cách tầm vài trăm thước, trên bãi cát và khu vực gần bờ biển có rất nhiều người, nếu như cuộc giao tranh lan nhanh ra một chút sẽ xảy ra vô số thương vong, xác chết đầy rẫy khắp nơi.
Cậu cần phải dụ con quái vật này xuống độ sâu tầm mười nghìn mét. Độ sâu đó đủ để cậu và con quái vật kia thi triển công kích, thậm chí nếu muốn giải trừ phong ấn cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến mặt biển.
Thích Bạch Trà buông lỏng tay, một mũi tên chính xác bắn trúng tròng mắt của con bạch tuộc khổng lồ.
Đám xúc tua lúc nhúc của quái vật bạch tuộc không cái nào kịp phản ứng, nhãn cầu bị cậu bắn nổ tung, rơi khỏi hốc mắt, chỉ còn lại một hố trũng sâu hoắm.
Nó đình chệ trong một cái chớp mắt, đám xúc tua điên cuồng khua loạn, dường như muốn bằm Thích Bạch Trà ra thành vạn đoạn.
Thích Bạch Trà đã sớm nhân cơ hội lúc nó đang ngẩn ngơ liền nhanh chóng lao về hướng đáy biển.
Đối với con người mà nói, đáy biển càng sâu càng là khu vực khủng bố, đáy biển sâu mười nghìn mét là một quốc gia bí ẩn mà con người không thể thăm dò.
Thần minh và quái vật bạch tuộc đương nhiên không bị những thứ này thứ nọ trói buộc, bơi qua bơi lại ở đáy biển một cách rất tự nhiên. Thích Bạch Trà cố ý dụ con bạch tuộc phía sau đuổi theo, giảm chậm tốc độ để nó có thể đuổi kịp.
Quái vật bạch tuộc không ngừng vươn ra những xúc tua thô dài, có ý đồ định bắt lấy cậu, mỗi lần vươn ra chỉ còn thiếu một chút khoảng cách nữa thôi. Nó phẫn nộ đuổi theo, cái miệng như bể máu lớn đang há ngoác, muốn hút Thích Bạch Trà vào trong miệng.
Quái vật bạch tuộc hít sâu một hơi, hàng tấn nước biển bị cuốn vào mồm nó, bầy cá trong biển bị một luồng hít thở này vô tình bay vào trong miệng bạch tuộc.
"Không ổn rồi, con quái vật kia lại tới kìa!"
"Oa oa oa tôi sợ quá!"
"A a a a a tôi không muốn chết mà!"
Bầy cá trong biển sợ hãi hét toáng lên, Thích Bạch Trà có thể nghe hiểu ngôn ngữ của chúng nó.
Cậu dừng lại xoay người, hai tay triệu hồi nước biển, ngưng tụ thành một kết giới hàn băng khổng lồ, ngăn chặn cơn cuồng phong này.
Thần minh hoàn toàn đối xử bình đẳng với vạn vật chúng sinh của tự nhiên. Đã bảo hộ con người trên bờ biển, đương nhiên cũng phải bảo hộ đàn cá trong biển.
Huống chi Hải Thần đang ngủ say trước kia có quan hệ tốt với cậu —— nhân duyên của Tuyết Thần rất cao, đều có quan hệ rất tốt với hệ Tự Nhiên Chi Thần, thay lão bằng hữu che chở cho đám con dân của hắn một chút cũng không tốn sức mấy.
Đám cá lần lượt bị đâm đầu vào tầng băng đến nỗi đầu óc quay cuồng, may mắn là tính mạng được bảo vệ.
"Ây da, hình như tôi bị đập choáng đầu thì phải....."
"Tôi chết rồi à? Nơi này vẫn là thế giới biển sao? Hay là trong bụng quái vật đấy?"
"Mấy người tỉnh táo lại chút đê! Không chết, chúng ta được vị đại nhân kia cứu!"
"Hở?"
Đám sinh vật biển lũ lượt đổ dồn ánh mắt về một hướng khác. Chỉ thấy dưới đáy biển sâu, con quái vật bạch tuộc khổng lồ khiến bọn họ sợ mất mật bấy lâu nay đang lượn lờ đối diện một nhân loại, kích thước hình thể hoàn toàn khác xa, ngược lại người kia có vẻ càng lúc càng nhỏ bé.
Nhưng quái vật bạch tuộc đã bị chột một mắt, trong tay người kia đang cầm cung tiễn.
Không, vị kia không cần bất cứ trang bị nào mà có thể tay không làm tổn hại đến quái vật bạch tuộc, đó tuyệt đối không phải nhân loại.
"Là Hải Thần đại nhân thức tỉnh sao?"
"Không phải, nếu như Hải Thần đại nhân thức tỉnh, toàn bộ sinh mệnh ở đại dương đều sẽ cảm giác được."
"Thế đó là ai?"
"Đó là Tuyết Thần đại nhân." Một giọng nói già nua lên tiếng.
"Ấy, lão rùa?" Đám sinh vật biển tò mò hỏi.
Rùa mai trắng là một loài rùa sinh sống ở độ sâu tám nghìn mét dưới đáy biển, tuổi thọ có thể đạt từ hơn 4000 năm trở lên, là một chủng loại ngày nay chưa được con người phát hiện ra. Tuy rằng không tu luyện thành tinh, nhưng cũng đã có linh trí.
"Nhìn thấy bức tường băng và cung tiễn trong tay ngài ấy chưa? Đó chính là năng lực của Tuyết Thần. Rất lâu rất lâu trước kia, phần lớn diện tích trên thế giới đều và sông băng và đại dương, quan hệ giữa Tuyết Thần đại nhân và Hải Thần đại nhân vô cùng tốt. 4000 năm trước Hải Thần đại nhân còn chưa ngủ say, ta mới chỉ là một con rùa mai trắng nho nhỏ, mỗi lần bầu trời thả tuyết, sóng biển sẽ liền vui mừng ứng tiếp, đó chính là Tuyết Thần đại nhân tới tìm Hải Thần đại nhân chơi cùng, Hải Thần đại nhân đi nghênh đón." Trong mắt lão rùa mai trắng mang theo hồi ức, "4000 năm, cuối cùng thì ta cũng được một lần nữa nhìn thấy thần minh đại nhân."
Thích Bạch Trà bảo hộ đám sinh vật biển phía sau lưng: "Các ngươi tránh xa ra một chút, nơi này giao cho ta."
Đám sinh vật biển lập tức nghe lời bói ra xa, nấp ở khu xa xa rồi nhìn lén.
Có lẽ đã ý thức được Thích Bạch Trà không phải đối thủ của mình, quái vật bạch tuộc quay đầu muốn chuồn đi.
Thích Bạch Trà lại ngưng tụ nước biển thành một thủy đằng (sợi dây nước), vung ra xa, bó lại mấy trăm xúc tua đang quẫy loạn của quái vật bạch tuộc, kéo nó xuống đáy biển.
Nhờ có tuyết và nước đều chung nguồn gốc, vì vậy mà cậu cũng có thể linh hoạt điều động sức mạnh dưới môi trường nước như thế này.
Quái vật bạch tuộc bị kéo xuống vài trăm thước, hiển nhiên không dám xuống gần sát đáy biển, liều mạng giãy giụa, thậm chí không tiếc cắt bớt mấy sợi xúc tua để tẩu thoát.
Xúc tua trên người nó không biết có mấy vạn, cắt đứt đi vài trăm cái cũng chỉ như chín trâu mới mất một sợi lông, có điều cắt đi một mảng trông cũng khó coi. Không biết dưới đây biển có thứ gì đó tồn tại khiến quái vật bạch tuộc rất kiêng dè, liều mạng muốn tẩu thoát.
Thích Bạch Trà không chút lưu tình trói gô nó lại, lúc này trực tiếp trói được một nửa, kéo nó xuống đáy biển.
Rất nhanh, cậu và con quái vật kia đã xuống đến đáy sâu nhất của biển.
Đáy biển xuất hiện một xoáy nước khổng lồ, có lực hấp dẫn rất lớn, cuồn cuộn liên tục hút toàn bộ sinh vật biển trong phạm vi vài trăm mét vào đó.
Đó là..... khe hở vực sâu dưới đáy biển.
Cũng chính là lỗ hổng thời không lần này cần giải quyết.
Lỗ hổng thời không được nói đến chính là thứ liên quan đến lĩnh vực thời gian và không gian. Ngoại trừ Thời gian Chi Thần và Không gian Chi Thần có chuyên môn, còn lại chỉ có Chủ Thần là có thể lĩnh ngộ được ý nghĩa sâu xa của hai lĩnh vực này. Đối với những thần minh khác mà nói, thời không thuộc về khu vực trí thức cao thâm khó dò. Ngay cả cậu cũng không thể khiến cho thời gian chảy ngược, xé rách không gian.
Vì vậy khi muốn tu bổ loại lỗ hổng thời không này, cậu cần phải giải trừ toàn bộ phong ấn. Lần trước dù chỉ là một lỗ hổng nho nhỏ trên tầng ozone, cậu cũng phải dùng thần lực ở trạng thái đỉnh cực mới có thể tu bổ.
Những sức mạnh của các hệ còn lại như Vạn Vật Chi Thần, Kỹ Nghệ Chi Thần, còn có Tà Thần của Kỳ Nguyện Chi Thần đều không có công dụng hay năng lực để ti bổ lỗ hổng thời không. Suy xét đến việc Tà Thần cũng sẽ không đời nào rảnh rỗi đi làm loại chuyện tốt như này, cho nên cũng chỉ có Tự Nhiên Chi Thần phải đảm đương nhiệm vụ trọng đại đó.
Thích Bạch Trà không có ý định muốn cởi bỏ phong ấn vào bây giờ. Cậu chỉ tới để xem xét tình huống, hiện tại cũng đã thấy được rồi. Phó tiên sinh còn đang ở trên bờ chờ cậu, nếu như lúc này cậu bắt đầu tu bổ lỗ hổng, Phó tiên sinh sẽ không nghĩ được gì ngoài việc cậu đã chết.
Quái vật bạch tuộc này đến từ dị thế, cậu muốn tống nó về bên kia.
Lực hấp dẫn của xoáy nước rất lớn, Thích Bạch Trà không cần tốn nhiều sức đã có thể ném quái vật bạch tuộc xuống.
Thấy con bạch tuộc đã biến mất không còn bóng dáng, Thích Bạch Trà liền xoay người bơi lên trên.
Đột nhiên, một đoạn xúc tua từ lốc xoáy vươn tới, cuốn lấy thắt lưng Thích Bạch Trà, muốn kéo cậu vào bên trong.
Thích Bạch Trà nhanh tay nhanh mắt chặt đứt đoạn xúc tua kia, một đoạn xúc tua khác như đã sớm chuẩn bị hành động, cuốn lấy mắt cá chân cậu hung hăng kéo xuống.
Thề sống thề chết cũng phải kéo theo tấm đệm lưng.
..... Con quái vật này còn biết thế nào là dương đông kích tây, cái đầu to vậy cũng không phải chỉ để làm cảnh.
Lực hút của thời không là thứ khó chống đỡ nhất, trong nháy mắt Thích Bạch Trà đã có ý định muốn giải trừ phong ấn để lao ra khỏi xoáy nước, nhưng nghĩ lại vẫn phải bỏ ý định này đi.
Không được, không kịp nữa rồi, nếu như cậu vẫn bị cuốn vào, thần lực đỉnh cực của cậu sẽ khiến cho phần lớn diện tích nơi tiếp giáp lỗ hổng thời không của hai thế giới bị sụp đổ hoàn toàn, đây cũng là lý do mà các thần minh trước kia không thể xuyên qua lỗ hổng thời không tới các thế giới khác.
Đây chính là pháp tắc chung của mọi thế giới.
Tuyệt đối không thể giải trừ phong ấn.
Thích Bạch Trà buông lỏng tay, tùy tiện để bản thân bị cuốn vào vòng xoáy nước, biến mất không chút dấu vết.
Coi như là đi du lịch dị thế một thời gian cũng được..... Chẳng qua chỉ sợ Phó tiên sinh phải lo lắng cho cậu. Thích Bạch Trà vừa sầu lo vừa bất lực.
Chỉ mong rằng sẽ sớm có thể trở về, cậu không hề muốn xuất hiện tại lễ tang của mình một chút nào.
_
Một giây sau khi Thích Bạch Trà bị cuốn vào xoáy nước, Phó Minh Dã liền xuất hiện trên xoáy nước.
Thời gian chêch lệch giữa hai người họ thực ra rất gần. Mục đích hắn xuống nước là muốn tìm kiếm tung tích của Thích Bạch Trà, chỉ khi bảo đảm Thích Bạch Trà đã bình yên vô sự, hắn mới có tâm tư đi cứu cậu nhóc kia.
Độ sâu mà con người có thể lặn xuống không nhiều, ngay từ ban đầu hắn đã lặn xuống khu vực lặn để tìm kiếm, nhưng lại không tìm thấy, sau đó nghe được mọi người trên bờ reo hò đã tìm thấy cậu nhóc rồi, dự cảm trong lòng hắn càng lúc càng trĩu nặng.
..... Phải chăng đoạn xúc tua dài kia vừa bắt cậu nhóc nọ, sau đó lại phát hiện thấy Thích Bạch Trà là mục tiêu lớn hơn, liền từ bỏ đứa nhỏ kia rồi mang Trà Trà đi?
Phó Minh Dã lập tức bơi xuống, đồng thời phát tán thần thức, cảm giác vị trí của Trà Trà.
Hắn nhận thấy một con quái vật khổng lồ với đám xúc tua kì lạ đang lao xuống rất nhanh.
Nhất định là nó, chính nó đã trói chặt Trà Trà rồi bơi xuống!
Nghĩ đến cảnh tưởng Trà Trà gặp phải quái vật, bộ dáng bị kéo xuống biển sâu vừa bất lực vừa sợ hãi, trong lòng Phó Minh Dã nóng như lửa đốt.
Trên tay Trà Trà có đeo nước mắt giao nhân, có thể bảo vệ cậu tự do hô hấp dưới biển sâu mà không bị ảnh hưởng bởi bất cứ áp lực nào, nhưng con quái vật khổng lồ kia có thể khiến Trà Trà gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.....
Phó Minh Dã lập tức đuổi theo tới đây, trên đường nhìn thấy nhóc hải yêu và con hồ ly diêm dúa kia cũng lười để ý đến. Tốc độ của hắn rất nhanh, Dư Âm và Giang Nghiên thậm chí còn không cảm nhận được sự tồn tại của hắn.
Nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước, cảm giác của hắn đã biến mất.
Khắp đáy biển đều không cảm nhận được hơi thở của con quái vật kia, thần thức của hắn dừng lại ở chỗ này.
Một xoáy nước biển sâu.
Một lỗ hổng thời không.
Phó Minh Dã nhìn xoáy nước đáng sợ trước mắt, lông mày nhíu chặt, ngón tay phát run.
Chẳng lẽ Trà Trà bị con quái vật đó kéo vào trong.....
Phó Minh Dã không cần nghĩ ngợi phi thân vào xoáy nước.
Đến nỗi pháp tắc còn bị hắn gạt sang một bên, pháp tắc không thể quan trọng bằng Trà Trà.
Nhưng hắn cũng nhớ rõ là không thể giải trừ phong ấn. Lỡ như giải trừ phong ấn khiến không gian bị sụp đổ, Trà Trà cũng sẽ bị tổn hại.
Hắn một chút cũng không dám mạo hiểm.
_____
Tác giả có lời muốn nói:
Kỳ Dạ: Nghĩ đến cảnh tưởng Trà Trà gặp phải quái vật, bộ dáng bị kéo xuống biển sâu vừa bất lực vừa sợ hãi, ta vội muốn chết, tức chết ta rồi, đau lòng muốn chết, ta phải nhanh chóng cứu em ấy!
Chúng ta cùng chuyển màn ảnh qua kênh phát sóng bên kia nào.
Trà Trà một đao chặt đứt xúc tua của bạch tuộc.
Trà Trà một mũi tên bắn nổ tròng mắt của bạch tuộc.
Trà Trà dùng dây thừng trói quái vật bạch tuộc kéo nó xuống đây biển, quái vật bạch tuộc tự chặt đứt "tay" muốn chạy trốn nhưng bị cậu trói về.
Trà Trà ném quái vật bạch tuộc vào xoáy nước.
+++++++
Đến bao giờ mạch não của hai đứa nó mới hợp lại là một đây ~~~~~
Ầyyyyyyyy, sorry mọi người nhá, hai hôm nay tôi mải vẽ tranh để tặng đằng ấy nhà tôi nên ra chương có hơi chậm, với lại chỗ tôi mấy nay mưa gió mất điện liên tục quá T_T
Hiu hiu hiu ORZ.....
11/08/2021
Truyện chỉ đăng trên wattpad của chính chủ (lotus_ange09)
Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn
__________
Dư Âm ôm cậu nhóc bơi lên trên chưa được bao lâu thì thấy Giang Nghiên đang đuổi đến đây.
Đồng tử cậu hơi co lại, ngay sau đó lập tức quay đầu, lấy tóc dài che mặt.
Không thể để con người nhìn thấy bộ dáng của hải yêu.
Dưới tình thế cấp bách, Dư Âm thậm chí không dám biến trở về hình thái con người, ném cậu nhóc trong tay về phía Giang Nghiên, vẫy đuôi nhanh chóng lủi nhanh về phía đại dương.
Giang Nghiên bị một đứa nhỏ đột nhiên đụng vào đầu, tay chân luống cuống bắt lấy, nhìn xuống dưới một chút, chỉ thấy một đoạn đuôi cá gần biến mất ở sâu dưới đại dương.
Còn có một mái tóc rong biển rất dài.
Tầm nhìn dưới nước của người bình thường rất hạn chế, nín thở một thời gian lâu còn bị thiếu oxy, nếu hắn là người bình thường, chỉ sợ sẽ cho rằng bản thân mình đang xuất hiện ảo giác.
"..... Thật là, trốn cái gì mà trốn. Không phải chỉ là yêu thôi sao." Giang Nghiên bĩu môi.
Nhưng mà cũng không thể trách tiểu hải yêu này được, tu vi của hắn tương đối cao, đối phương không biết hắn là yêu cũng là chuyện bình thường.
Sự an toàn của cậu nhóc kia quan trọng hơn, Giang Nghiên từ bỏ ý định muốn đuổi theo Dư Âm, nhanh chóng bơi trở lại mặt biển, ôm cậu nhóc trồi lên khỏi mặt nước.
"Cậu bé ở đây!" Hắn hô to.
"Tốt quá rồi, tìm thấy đứa nhỏ rồi!"
"Geoffrey, Geoffrey của mẹ!" Mẹ của cậu nhóc chạy vội tới ôm con, trở lại bờ biển làm hô hấp nhân tạo cho bé.
Geoffrey phun ra một ngụm nước, mơ mơ màng màng mở mắt ra: "Mẹ....."
"Hình như con nhìn thấy mỹ nhân ngư." Trước khi bé hôn mê, bé nhìn thấy một mỹ nhân ngư có cái đuôi rất dài bơi đến cứu bé, tựa như trong truyện cổ tích đã viết vậy.
"Con không sao là tốt lắm rồi!" Người mẹ ôm chặt cậu nhóc, "Hù chết mẹ rồi. Người cứu con không phải là mỹ nhân ngư, là anh trai này —— ấy, người đâu rồi?"
Giang Nghiên đem đứa nhóc về trao tận tay cho mẹ bé, sau đó liền len lén quay lại biển đi tìm Dư Âm.
Đoạn xúc tua kia có vẻ rất không hay ho gì, nếu một mình tiểu hải yêu đi đối mặt, hắn lo lắng rằng sẽ xảy ra chuyện.
_
Thích Bạch Trà nhìn con quái vật đáy biển khổng lồ trước mắt, lòng bàn tay hóa ra một chiếc cung băng.
Ngoại hình thứ này có chút giống với bạch tuộc, đầu to chừng ba con cá voi xanh, đứng ở khoảng cách gần không thể nhìn được toàn bộ. Mắt nó trừng lớn như chuông đồng, cái miệng trống rỗng há to, chất nhầy sền sệt chảy ra, trong miệng không hề có răng, hút một ngụm là có thể nuốt vào mấy tấn nước biển kèm với cá tôm.
Trên người nó mọc ra mấy vạn xúc tua dài ngoằng ngoẵng, múa máy uốn éo liên tùng tục không ngừng nghỉ, dựa vào các mút để hút chặt những con mồi mà nó nhìn thấy. Vô số xúc tua đung đưa, dày đặc. Những bầy cá bơi ngang qua không may mắn thoát khỏi, từng mảng lớn toàn cá chết dính chặt vào xúc tua, tựa như những mẫu vật thí nghiệm.
Không biết đây có được coi là thiên đường đối với những người yêu thích xúc tua hay không, nhưng mà dù sao cũng chắc chắn là cơn ác mộng của những người có chứng sợ mật độ cao.
Đầu của nó quá lớn, lượng xúc tua lại vừa dài vừa nhiều, Thích Bạch Trà không có cách nào tiến lại gần, chỉ có thể sử dụng công kích cự ly xa.
Loài sinh vật này hiển nhiên không thuộc về bất cứ giống loài nào của thế giới bản thổ, là sinh vật dị giới xâm lấn.
Tay trái Thích Bạch Trà cầm cung, tay phải ngưng tụ một mũi tên băng, kéo căng cung tên, nhắm ngay vào đôi mắt của con quái vật.
Cậu không thể chiến đấu với con quái vật đó ở vị trí này. Nơi đây quá gần với mặt biển, chỉ cách tầm vài trăm thước, trên bãi cát và khu vực gần bờ biển có rất nhiều người, nếu như cuộc giao tranh lan nhanh ra một chút sẽ xảy ra vô số thương vong, xác chết đầy rẫy khắp nơi.
Cậu cần phải dụ con quái vật này xuống độ sâu tầm mười nghìn mét. Độ sâu đó đủ để cậu và con quái vật kia thi triển công kích, thậm chí nếu muốn giải trừ phong ấn cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến mặt biển.
Thích Bạch Trà buông lỏng tay, một mũi tên chính xác bắn trúng tròng mắt của con bạch tuộc khổng lồ.
Đám xúc tua lúc nhúc của quái vật bạch tuộc không cái nào kịp phản ứng, nhãn cầu bị cậu bắn nổ tung, rơi khỏi hốc mắt, chỉ còn lại một hố trũng sâu hoắm.
Nó đình chệ trong một cái chớp mắt, đám xúc tua điên cuồng khua loạn, dường như muốn bằm Thích Bạch Trà ra thành vạn đoạn.
Thích Bạch Trà đã sớm nhân cơ hội lúc nó đang ngẩn ngơ liền nhanh chóng lao về hướng đáy biển.
Đối với con người mà nói, đáy biển càng sâu càng là khu vực khủng bố, đáy biển sâu mười nghìn mét là một quốc gia bí ẩn mà con người không thể thăm dò.
Thần minh và quái vật bạch tuộc đương nhiên không bị những thứ này thứ nọ trói buộc, bơi qua bơi lại ở đáy biển một cách rất tự nhiên. Thích Bạch Trà cố ý dụ con bạch tuộc phía sau đuổi theo, giảm chậm tốc độ để nó có thể đuổi kịp.
Quái vật bạch tuộc không ngừng vươn ra những xúc tua thô dài, có ý đồ định bắt lấy cậu, mỗi lần vươn ra chỉ còn thiếu một chút khoảng cách nữa thôi. Nó phẫn nộ đuổi theo, cái miệng như bể máu lớn đang há ngoác, muốn hút Thích Bạch Trà vào trong miệng.
Quái vật bạch tuộc hít sâu một hơi, hàng tấn nước biển bị cuốn vào mồm nó, bầy cá trong biển bị một luồng hít thở này vô tình bay vào trong miệng bạch tuộc.
"Không ổn rồi, con quái vật kia lại tới kìa!"
"Oa oa oa tôi sợ quá!"
"A a a a a tôi không muốn chết mà!"
Bầy cá trong biển sợ hãi hét toáng lên, Thích Bạch Trà có thể nghe hiểu ngôn ngữ của chúng nó.
Cậu dừng lại xoay người, hai tay triệu hồi nước biển, ngưng tụ thành một kết giới hàn băng khổng lồ, ngăn chặn cơn cuồng phong này.
Thần minh hoàn toàn đối xử bình đẳng với vạn vật chúng sinh của tự nhiên. Đã bảo hộ con người trên bờ biển, đương nhiên cũng phải bảo hộ đàn cá trong biển.
Huống chi Hải Thần đang ngủ say trước kia có quan hệ tốt với cậu —— nhân duyên của Tuyết Thần rất cao, đều có quan hệ rất tốt với hệ Tự Nhiên Chi Thần, thay lão bằng hữu che chở cho đám con dân của hắn một chút cũng không tốn sức mấy.
Đám cá lần lượt bị đâm đầu vào tầng băng đến nỗi đầu óc quay cuồng, may mắn là tính mạng được bảo vệ.
"Ây da, hình như tôi bị đập choáng đầu thì phải....."
"Tôi chết rồi à? Nơi này vẫn là thế giới biển sao? Hay là trong bụng quái vật đấy?"
"Mấy người tỉnh táo lại chút đê! Không chết, chúng ta được vị đại nhân kia cứu!"
"Hở?"
Đám sinh vật biển lũ lượt đổ dồn ánh mắt về một hướng khác. Chỉ thấy dưới đáy biển sâu, con quái vật bạch tuộc khổng lồ khiến bọn họ sợ mất mật bấy lâu nay đang lượn lờ đối diện một nhân loại, kích thước hình thể hoàn toàn khác xa, ngược lại người kia có vẻ càng lúc càng nhỏ bé.
Nhưng quái vật bạch tuộc đã bị chột một mắt, trong tay người kia đang cầm cung tiễn.
Không, vị kia không cần bất cứ trang bị nào mà có thể tay không làm tổn hại đến quái vật bạch tuộc, đó tuyệt đối không phải nhân loại.
"Là Hải Thần đại nhân thức tỉnh sao?"
"Không phải, nếu như Hải Thần đại nhân thức tỉnh, toàn bộ sinh mệnh ở đại dương đều sẽ cảm giác được."
"Thế đó là ai?"
"Đó là Tuyết Thần đại nhân." Một giọng nói già nua lên tiếng.
"Ấy, lão rùa?" Đám sinh vật biển tò mò hỏi.
Rùa mai trắng là một loài rùa sinh sống ở độ sâu tám nghìn mét dưới đáy biển, tuổi thọ có thể đạt từ hơn 4000 năm trở lên, là một chủng loại ngày nay chưa được con người phát hiện ra. Tuy rằng không tu luyện thành tinh, nhưng cũng đã có linh trí.
"Nhìn thấy bức tường băng và cung tiễn trong tay ngài ấy chưa? Đó chính là năng lực của Tuyết Thần. Rất lâu rất lâu trước kia, phần lớn diện tích trên thế giới đều và sông băng và đại dương, quan hệ giữa Tuyết Thần đại nhân và Hải Thần đại nhân vô cùng tốt. 4000 năm trước Hải Thần đại nhân còn chưa ngủ say, ta mới chỉ là một con rùa mai trắng nho nhỏ, mỗi lần bầu trời thả tuyết, sóng biển sẽ liền vui mừng ứng tiếp, đó chính là Tuyết Thần đại nhân tới tìm Hải Thần đại nhân chơi cùng, Hải Thần đại nhân đi nghênh đón." Trong mắt lão rùa mai trắng mang theo hồi ức, "4000 năm, cuối cùng thì ta cũng được một lần nữa nhìn thấy thần minh đại nhân."
Thích Bạch Trà bảo hộ đám sinh vật biển phía sau lưng: "Các ngươi tránh xa ra một chút, nơi này giao cho ta."
Đám sinh vật biển lập tức nghe lời bói ra xa, nấp ở khu xa xa rồi nhìn lén.
Có lẽ đã ý thức được Thích Bạch Trà không phải đối thủ của mình, quái vật bạch tuộc quay đầu muốn chuồn đi.
Thích Bạch Trà lại ngưng tụ nước biển thành một thủy đằng (sợi dây nước), vung ra xa, bó lại mấy trăm xúc tua đang quẫy loạn của quái vật bạch tuộc, kéo nó xuống đáy biển.
Nhờ có tuyết và nước đều chung nguồn gốc, vì vậy mà cậu cũng có thể linh hoạt điều động sức mạnh dưới môi trường nước như thế này.
Quái vật bạch tuộc bị kéo xuống vài trăm thước, hiển nhiên không dám xuống gần sát đáy biển, liều mạng giãy giụa, thậm chí không tiếc cắt bớt mấy sợi xúc tua để tẩu thoát.
Xúc tua trên người nó không biết có mấy vạn, cắt đứt đi vài trăm cái cũng chỉ như chín trâu mới mất một sợi lông, có điều cắt đi một mảng trông cũng khó coi. Không biết dưới đây biển có thứ gì đó tồn tại khiến quái vật bạch tuộc rất kiêng dè, liều mạng muốn tẩu thoát.
Thích Bạch Trà không chút lưu tình trói gô nó lại, lúc này trực tiếp trói được một nửa, kéo nó xuống đáy biển.
Rất nhanh, cậu và con quái vật kia đã xuống đến đáy sâu nhất của biển.
Đáy biển xuất hiện một xoáy nước khổng lồ, có lực hấp dẫn rất lớn, cuồn cuộn liên tục hút toàn bộ sinh vật biển trong phạm vi vài trăm mét vào đó.
Đó là..... khe hở vực sâu dưới đáy biển.
Cũng chính là lỗ hổng thời không lần này cần giải quyết.
Lỗ hổng thời không được nói đến chính là thứ liên quan đến lĩnh vực thời gian và không gian. Ngoại trừ Thời gian Chi Thần và Không gian Chi Thần có chuyên môn, còn lại chỉ có Chủ Thần là có thể lĩnh ngộ được ý nghĩa sâu xa của hai lĩnh vực này. Đối với những thần minh khác mà nói, thời không thuộc về khu vực trí thức cao thâm khó dò. Ngay cả cậu cũng không thể khiến cho thời gian chảy ngược, xé rách không gian.
Vì vậy khi muốn tu bổ loại lỗ hổng thời không này, cậu cần phải giải trừ toàn bộ phong ấn. Lần trước dù chỉ là một lỗ hổng nho nhỏ trên tầng ozone, cậu cũng phải dùng thần lực ở trạng thái đỉnh cực mới có thể tu bổ.
Những sức mạnh của các hệ còn lại như Vạn Vật Chi Thần, Kỹ Nghệ Chi Thần, còn có Tà Thần của Kỳ Nguyện Chi Thần đều không có công dụng hay năng lực để ti bổ lỗ hổng thời không. Suy xét đến việc Tà Thần cũng sẽ không đời nào rảnh rỗi đi làm loại chuyện tốt như này, cho nên cũng chỉ có Tự Nhiên Chi Thần phải đảm đương nhiệm vụ trọng đại đó.
Thích Bạch Trà không có ý định muốn cởi bỏ phong ấn vào bây giờ. Cậu chỉ tới để xem xét tình huống, hiện tại cũng đã thấy được rồi. Phó tiên sinh còn đang ở trên bờ chờ cậu, nếu như lúc này cậu bắt đầu tu bổ lỗ hổng, Phó tiên sinh sẽ không nghĩ được gì ngoài việc cậu đã chết.
Quái vật bạch tuộc này đến từ dị thế, cậu muốn tống nó về bên kia.
Lực hấp dẫn của xoáy nước rất lớn, Thích Bạch Trà không cần tốn nhiều sức đã có thể ném quái vật bạch tuộc xuống.
Thấy con bạch tuộc đã biến mất không còn bóng dáng, Thích Bạch Trà liền xoay người bơi lên trên.
Đột nhiên, một đoạn xúc tua từ lốc xoáy vươn tới, cuốn lấy thắt lưng Thích Bạch Trà, muốn kéo cậu vào bên trong.
Thích Bạch Trà nhanh tay nhanh mắt chặt đứt đoạn xúc tua kia, một đoạn xúc tua khác như đã sớm chuẩn bị hành động, cuốn lấy mắt cá chân cậu hung hăng kéo xuống.
Thề sống thề chết cũng phải kéo theo tấm đệm lưng.
..... Con quái vật này còn biết thế nào là dương đông kích tây, cái đầu to vậy cũng không phải chỉ để làm cảnh.
Lực hút của thời không là thứ khó chống đỡ nhất, trong nháy mắt Thích Bạch Trà đã có ý định muốn giải trừ phong ấn để lao ra khỏi xoáy nước, nhưng nghĩ lại vẫn phải bỏ ý định này đi.
Không được, không kịp nữa rồi, nếu như cậu vẫn bị cuốn vào, thần lực đỉnh cực của cậu sẽ khiến cho phần lớn diện tích nơi tiếp giáp lỗ hổng thời không của hai thế giới bị sụp đổ hoàn toàn, đây cũng là lý do mà các thần minh trước kia không thể xuyên qua lỗ hổng thời không tới các thế giới khác.
Đây chính là pháp tắc chung của mọi thế giới.
Tuyệt đối không thể giải trừ phong ấn.
Thích Bạch Trà buông lỏng tay, tùy tiện để bản thân bị cuốn vào vòng xoáy nước, biến mất không chút dấu vết.
Coi như là đi du lịch dị thế một thời gian cũng được..... Chẳng qua chỉ sợ Phó tiên sinh phải lo lắng cho cậu. Thích Bạch Trà vừa sầu lo vừa bất lực.
Chỉ mong rằng sẽ sớm có thể trở về, cậu không hề muốn xuất hiện tại lễ tang của mình một chút nào.
_
Một giây sau khi Thích Bạch Trà bị cuốn vào xoáy nước, Phó Minh Dã liền xuất hiện trên xoáy nước.
Thời gian chêch lệch giữa hai người họ thực ra rất gần. Mục đích hắn xuống nước là muốn tìm kiếm tung tích của Thích Bạch Trà, chỉ khi bảo đảm Thích Bạch Trà đã bình yên vô sự, hắn mới có tâm tư đi cứu cậu nhóc kia.
Độ sâu mà con người có thể lặn xuống không nhiều, ngay từ ban đầu hắn đã lặn xuống khu vực lặn để tìm kiếm, nhưng lại không tìm thấy, sau đó nghe được mọi người trên bờ reo hò đã tìm thấy cậu nhóc rồi, dự cảm trong lòng hắn càng lúc càng trĩu nặng.
..... Phải chăng đoạn xúc tua dài kia vừa bắt cậu nhóc nọ, sau đó lại phát hiện thấy Thích Bạch Trà là mục tiêu lớn hơn, liền từ bỏ đứa nhỏ kia rồi mang Trà Trà đi?
Phó Minh Dã lập tức bơi xuống, đồng thời phát tán thần thức, cảm giác vị trí của Trà Trà.
Hắn nhận thấy một con quái vật khổng lồ với đám xúc tua kì lạ đang lao xuống rất nhanh.
Nhất định là nó, chính nó đã trói chặt Trà Trà rồi bơi xuống!
Nghĩ đến cảnh tưởng Trà Trà gặp phải quái vật, bộ dáng bị kéo xuống biển sâu vừa bất lực vừa sợ hãi, trong lòng Phó Minh Dã nóng như lửa đốt.
Trên tay Trà Trà có đeo nước mắt giao nhân, có thể bảo vệ cậu tự do hô hấp dưới biển sâu mà không bị ảnh hưởng bởi bất cứ áp lực nào, nhưng con quái vật khổng lồ kia có thể khiến Trà Trà gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.....
Phó Minh Dã lập tức đuổi theo tới đây, trên đường nhìn thấy nhóc hải yêu và con hồ ly diêm dúa kia cũng lười để ý đến. Tốc độ của hắn rất nhanh, Dư Âm và Giang Nghiên thậm chí còn không cảm nhận được sự tồn tại của hắn.
Nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước, cảm giác của hắn đã biến mất.
Khắp đáy biển đều không cảm nhận được hơi thở của con quái vật kia, thần thức của hắn dừng lại ở chỗ này.
Một xoáy nước biển sâu.
Một lỗ hổng thời không.
Phó Minh Dã nhìn xoáy nước đáng sợ trước mắt, lông mày nhíu chặt, ngón tay phát run.
Chẳng lẽ Trà Trà bị con quái vật đó kéo vào trong.....
Phó Minh Dã không cần nghĩ ngợi phi thân vào xoáy nước.
Đến nỗi pháp tắc còn bị hắn gạt sang một bên, pháp tắc không thể quan trọng bằng Trà Trà.
Nhưng hắn cũng nhớ rõ là không thể giải trừ phong ấn. Lỡ như giải trừ phong ấn khiến không gian bị sụp đổ, Trà Trà cũng sẽ bị tổn hại.
Hắn một chút cũng không dám mạo hiểm.
_____
Tác giả có lời muốn nói:
Kỳ Dạ: Nghĩ đến cảnh tưởng Trà Trà gặp phải quái vật, bộ dáng bị kéo xuống biển sâu vừa bất lực vừa sợ hãi, ta vội muốn chết, tức chết ta rồi, đau lòng muốn chết, ta phải nhanh chóng cứu em ấy!
Chúng ta cùng chuyển màn ảnh qua kênh phát sóng bên kia nào.
Trà Trà một đao chặt đứt xúc tua của bạch tuộc.
Trà Trà một mũi tên bắn nổ tròng mắt của bạch tuộc.
Trà Trà dùng dây thừng trói quái vật bạch tuộc kéo nó xuống đây biển, quái vật bạch tuộc tự chặt đứt "tay" muốn chạy trốn nhưng bị cậu trói về.
Trà Trà ném quái vật bạch tuộc vào xoáy nước.
+++++++
Đến bao giờ mạch não của hai đứa nó mới hợp lại là một đây ~~~~~
Ầyyyyyyyy, sorry mọi người nhá, hai hôm nay tôi mải vẽ tranh để tặng đằng ấy nhà tôi nên ra chương có hơi chậm, với lại chỗ tôi mấy nay mưa gió mất điện liên tục quá T_T
Hiu hiu hiu ORZ.....
11/08/2021
Truyện chỉ đăng trên wattpad của chính chủ (lotus_ange09)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất