Chương 74: Thông cáo
Đêm nay, không biết bao nhiêu người tránh ở trong nhà, cửa sổ đóng chặt, nơm nớp lo sợ.
1 giờ rạng sáng, một cư dân xốc rèm lên. Đêm khuya trằn trọc khó ngủ được, hắn vốn định xem cảnh đêm ngoài cửa sổ, lại trông thấy trên đường đi có một người không kịp phòng bị đột nhiên bị một con quái vật bộ dạng khủng bố tập kích từ phía sau, hung hăng cắn xé.
Cư dân đó sợ hãi lập tức buông tay, kéo rèm cửa lại.
Hắn nghi ngờ bản thân mình hoa mắt, hoặc hắn đã đụng phải một hiện trường hành hung, con quái vật kia hình như có thân người......
Cư dân nọ lại lặng lẽ nhấc một góc rèm lên. Lúc này mới nhìn thấy rõ ràng, thứ kia quả thực đúng là quái vật mặt thâm như than chì, răng nanh bén nhọn, dáng người ngật ngưỡng.
Con quái vật kia không ăn người, cắn người xong thì thản nhiên bỏ đi. Người bị cắn bất tỉnh nhân sự nằm sõng soài trên mặt đất hồi lâu. Cư dân kinh hồn táng đảm, do dự có nên báo cảnh sát hay không.
Nửa phút sau, người bị cắn được một người qua đường vô tình phát hiện ra. Người qua đường kia vội vàng chạy tới quan sát, người đàn ông hôn mê vừa nãy đột nhiên mở mắt ra, hung hăng muốn cắn một ngụm vào tai người qua đường.
"A!!!" Người qua đường sợ hãi hét lên, tiếng hét giữa đêm khuya nghe cực kỳ thê lương.
......
Một phút sau, người qua đường cũng chậm rãi bò dậy từ mặt đất.
Trên đường, hai con quái vật mới ra đời đang lang thang.
Người cư dân trên lầu nhìn thấy tất cả vội vàng che miệng lại, kiềm chế không để mình hét lên.
Hắn nhanh chóng kéo lại cửa sổ khóa thật kỹ, trốn vào trong chăn run bần bật.
Đây nhất định là ác mộng......
Cộp, cộp ——
Hành lang truyền đến tiếng bước chân, từ xa lại gần.
Cốc, cốc ——
Phòng khách truyền đến tiếng đập cửa.
Trái tim cư dân nọ như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Hắn vừa mới trông thấy một cảnh tượng quỷ dị như vậy, hiện tại, trong đêm khuya lại nghe thấu tiếng gõ cửa, không phải bị tìm tới cửa rồi chứ......
Có đánh chết hắn cũng không ra mở cửa!
"Lão Triệu ——" Ngoài cửa là giọng nói quen thuộc, vô cùng lo lắng, "Mở cửa!"
Là hàng xóm.
Lão Triệu thở phào nhẹ nhõm, cuống quýt xỏ dép lê: "Đây, tới liền!"
Hắn không suy xét xem tại sao hơn nửa đêm mà hàng xóm vẫn đến tìm hắn, cũng không nghe thấy sự thống khổ trong giọng nói của người hàng xóm, tựa như đang đè nén cái gì đó.
Ngoài cửa, vẻ mặt người hàng xóm nôn nóng, kiêng kị nhìn về phía cửa nhà mình, ánh mắt lộ ra sự sợ hãi.
Vợ hắn hai ngày trước dính mưa lên cơn sốt, đêm nay nằm trên giường nghỉ ngơi, ai ngờ nửa đêm vừa mở mắt ra, vợ hắn đã biến thành quái vật, còn giương cái miệng to như bể máu muốn cắn hắn!
Người hàng xóm không kịp phòng bất ngờ bị cắn một ngụm. Người vợ đã biến thành quái vật hành động rất chậm, hắn che miệng vết thương nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài, muốn chạy xuống tầng, lại phát hiện trên hành lang tầng dưới cũng đang có mấy con quái vật tập trung ở đây!
Hắn hoảng sợ chạy vội về, trong lúc tuyệt vọng chỉ có thể tìm lão Triệu xin giúp đỡ.
Lão Triệu không hề phòng bị đối với hàng xóm, trực tiếp mở cửa. Người hàng cóm lập tức chen vào, giữa khóa trái cửa, còn đẩy sofa ra ngăn trở: "Phòng ngủ ở đâu? Chúng ta vào đó trốn."
Dù sao có hai cửa phòng bị vẫn an toàn hơn.
Lão Triệu vội vã tiến vào phòng ngủ: "Có chuyện gì mà hoảng loạn vậy?"
"Tà môn lắm, vợ tôi đột nhiên biến thành quái vật, tôi thấy dưới tầng cũng có mấy con lận!"
Mặt lão Triệu xám như màu đất: "Trong tòa nhà của chúng ta cũng có?"
Người hàng xóm không trả lời, cúi đầu không nhúc nhích.
"Tôi vừa mới thấy trên đường có mấy con quái vật, từ từ ——" Hô hấp của lão Triệu cứng lại, "Vết thương trên cổ anh......"
..... Hắn nhớ rõ rằng những người kia sau khi bị cắn cũng biến thành quái vật.
Giây tiếp theo, người hàng xóm cười quỷ dị, hé răng nhọn nhào tới hắn——
"A a a!!!" Lão Triệu sợ hãi nhắm mắt la hét, cơn đau đớn trong dự đoán lại không xuất hiện.
Hắn sợ hãi mở mắt ra, trong phòng rỗng tuếch.
Vừa rồi là ảo giác sao?
Hắn đánh bạo, lại rón ra rón rén xốc bức rèm lên.
Hắn đã nhìn thấy hình ảnh đẹp nhất giữa cuộc đời này.
Một thanh niên xinh đẹp nhạt nhòa. Dáng người thon dài, gương mặt thanh thoát, mờ ảo như tiên.
Theo sau thanh niên ấy là cũng là hai nhân vật tuấn nam mỹ nữ, nhưng nếu so sánh với người thanh niên kia, tựa như nhục thể phàm thai với tiên tư ngọc sắc, khiến người ta hoàn toàn không chú ý đến.
Cậu lẳng lặng đứng giữa đường phố hoang vắng, ánh sáng nhu hòa hiện lên từ lòng bàn tay, chiếu rọi gương mặt lạnh lùng ảm đạm càng thêm tái nhợt. Toàn bộ quái vật trên đường đều biến mất không thấy tăm hơi theo luồng ánh sáng trắng ấy. Không chỉ con phố này, tòa nhà này, khu vực này, tất cả các khu vực đều đã khôi phục yên lặng.
Thích Bạch Trà không dừng chân ở nơi này quá lâu, rất nhanh đã biến mất tại chỗ, chạy tới vị trí tiếp theo.
Lão Triệu dụi dụi đôi mắt.
Hắn nhìn thấy thần tiên sao?
Đêm nay, rất nhiều người bình thường sẽ nhìn thấy thần minh. Có nơi nói rằng đó là một thanh niên ôn nhuận như ngọc, lòng bàn tay phát ra bạch quang nhu hòa, tóm gọn một đám quái vật đó. Lại có người nói rằng đó là một người đàn ông cao lớn tuấn mỹ, đi riêng lẻ một mình, lòng bàn tay tỏa ra khí đen lượn lờ, đi tới nơi nào, quái vật liền biến mất tới đó.
Tuy rằng cách nói bất đồng, nhưng việc làm lại giống nhau, đều bảo vệ những con người tay không tấc sắt.
Bọn họ lặng lẽ hạ xuống, rồi lại lặng lẽ rời đi, mang đi tai họa của nơi này.
_
Thích Bạch Trà và Kỳ Dạ bận rộn đến tận hừng đông, tang thi phân bố dày đặc tại những khu dân cư của khu Đông, chỉ cần cảm giác lan tới, toàn bộ đều bị thu vào phạm vi của thần.
Nhưng vẫn chỉ là muối bỏ biển. Toàn bộ khu Đông quá rộng lớn, dân số quá nhiều, ngay cả khi bọn họ tới khắp các khu vực đó để thanh trừ, cũng không thể giải quyết toàn bộ đám tang thi đó trong một sớm một chiều. Chỉ rửa sạch được một bộ phận đông đúc, khiến tang thi không thể lây lan nhanh chóng.
Những nơi có mật độ dân cư dày đặc nếu như không kịp thời thanh trừ tang thi, bọn nó sẽ nhanh chóng cắn người chuyển hóa, đến lúc đó số lượng tang thi sẽ tăng trưởng theo cấp số nhân.
Thích Bạch Trà và Kỳ Dạ cân nhắc quét sạch khu đông đúc trước tiên, còn những nơi hoang vắng, tạm thời không rảnh bận tâm.
Nếu bọn họ có năng lực của Chủ Thần thì sẽ có thể tạm dừng thời gian, không cần gấp gáp như vậy. Không, căn bản là không cần phiền toán đến vậy, nếu là Chủ Thần, sẽ có biện pháp trực tiếp khôi phục đám tang thi trở lại bình thường, đưa trật tự thế giới về lại quỹ đạo vốn có.
Chủ Thần không bị ràng buộc bởi bất cứ pháp tắc thế giới quy định nào.
Nhưng bọn họ không phải. Cũng chỉ có thể phiền toái thêm một chút.
Đàm Thời Viễn và Tô Dư theo Thích Bạch Trà chạy ngược chạy xuôi, sắc mặt trắng bệch. Dịch chuyển đối với thần mà nói cũng chỉ giống như đi đường bình thường, nhưng đối với người phàm như bọn họ thì chẳng khác nào ngồi tàu lượn siêu tốc kích thích thêm một trăm lần!!!
"Thần mình đại nhân." Đàm Thời Viễn đỡ lấy Tô Dư, lo lắng nói, "Có thể đưa chúng tôi tới nơi nào trước được không, Tiểu Dư sắp ói luôn rồi......"
Thích Bạch Trà khựng lại một lát, đã quên mất điều này.
Cậu mang theo hai người phàm không ngại ngần gì, nhưng tố chất thân thể của người bình thường có khả năng không chịu nổi dịch chuyển không gian.
Ở cạnh tiên sinh quen rồi, cậu đã quên mất con người là một sinh vật yếu ớt đến nhường nào.
Thích Bạch Trà đưa hai người họ vào một trung tâm mua sắm, thiết lập kết giới xung quanh, nói: "Ở chỗ này đợi, đừng đi ra."
Đàm Thời Viễn gật đầu liên hồi. Bọn họ đều bị truyền tống đến hôn mê, đâu còn tâm tư chạy loạn.
Mặt trời ló rạng, Thích Bạch Trà và Kỳ Dạ một lần nữa hội ngộ tại trung tâm mua sắm.
"Như vậy chỉ trị được ngọn không trị được gốc." Thích Bạch Trà lắc đầu, "Dân số tại thành phố B quá nhiều, chúng ta không có thời gian để thu hết tang thi vào phạm vi của thần. Cho dù có thời gian đi chăng nữa, đến lúc đó bệnh cũng đã phát tán rộng rãi rồi, không còn ý nghĩa."
"Biện pháp trị tận gốc vẫn là phải biến đám tang thi trở về người bình thường." Thích Bạch Trà nhíu mày, "Nhưng hệ thống sức mạnh của thế giới này không giống với trận mưa từ thế giới tận thế, năng lực tinh lọc của em không có tác dụng."
Ngay cả khi cậu có thần lực cường đại, cũng không có biện pháp chữa khỏi cho một sức mạnh có tính thương tổn đến từ một thế giới khác. Dù sao thì thần mình bản thổ vẫn sẽ chịu hạn chế từ thế giới bản thổ.
Vốn dĩ là khủng hoảng đến từ thế giới khác, không thể giải quyết nội bộ, cần phải tìm chi viện bên ngoài.
Có ba phương án giải quyết.
Phương án thứ nhất, muốn tháo dây phải tìm được người buộc dây. Điều tra rõ thế giới sinh ra mưa đỏ, thế giới 999 không có cách để biến tang thi trở về người bình thường, thế giới tận thế chưa chắc không có. Nếu có thể liên lạc với thần minh ở thế giới tận thế, có lẽ có thể biết được.
"Không thể thực hiện được." Kỳ Dạ phủ nhận đề nghị này đầu tiên, "Lỗ hổng thời không đã tu bổ xong, thậm chí nếu không tu bổ, thế giới tận thế cũng quá yếu, chúng ta không thể tùy tiện tới đó, căn bản không biết trận hồng vũ đầu tiên phát sinh ở thế giới số bao nhiêu, không thể liên hệ được. Tối hôm qua, anh đăng ảnh chụp mưa đỏ và hình thái tang thi lên diễn đàn chung giải đáp nghi vấn, dò hỏi xem đó là đặc sản của thế giới nào, nhưng không có thần minh nào xác nhận chính xác, thần minh tại thế giới xảy ra mưa đỏ đó chắc có lẽ đã ngủ say."
Tình huống này rất bình thường, thần minh ở thế giới tận thế hiếm có vị nào có thể tung tăng nhảy nhót.
“Hơn nữa, anh đoán rằng, thời tận thế cũng chỉ mới vừa xuất hiện trong thế giới tận thế. Phạm vi toàn cầu của bọn họ hứng một trận mưa đỏ, sau đó thi biến toàn cầu, mạt thế bắt đầu. Nhưng vì có lỗ hổng thời không, một bộ phận nhỏ mưa đỏ rơi rớt vào thế giới của chúng ta, tạo thành thảm họa tại thành phố B.” Kỳ Dạ bình tĩnh phân tích, “Giống với mạt thế, phải trải qua mấy năm đấu tranh, con người mới có thể nghiên cứu phát minh ra vắc-xin phòng bệnh, khôi phục lại thần trí cho đám tang thi, hoặc tìm ra một phương pháp nào khác để chữa khỏi cho tang thi. Nhưng đó đều là sau này. Hiện tại, tai nạn ở thế giới kia cũng đang trong giai đoạn bắt đầu, không thể có phương pháp giải quyết ngay từ đầu được.”
Còn về việc con người tự cứu vớt chính mình như thế nào thì phải tuỳ thuộc vào vận mệnh của con người trong thế giới đang tận thế đó. Bọn họ nhất định phải trải qua một cuộc khảo nghiệm như vậy, bởi vì bọn họ được ra đời trong một thế giới đã định sẵn phải trải qua tuyệt vọng.
Thế giới 999 không giống vậy, đây chẳng qua chỉ là một trận tai bay vạ gió.
Thích Bạch Trà bất ngờ nói: “Anh còn đọc qua cả những cái này rồi.” Nội dung Kỳ Dạ nói đến không khó để nghĩ ra, mấu chốt là những lời này vậy mà được thốt ra từ Kỳ Dạ.
Tà Thần đại nhân trứ danh bởi không quan tâm chuyện bên ngoài, quả thực là ngăn cách với thế giới, thế nhưng lại hiểu biết về mạt thế.
Kỳ Dạ bình tĩnh nói: “Anh cũng đọc không ít tiểu thuyết mạt thế, câu chuyện tình yêu thời tận thế anh học được rất nhiều.”
Thích Bạch Trà: “Anh lại học được cái gì?”
Kỳ Dạ: “Tình yêu phải được nói ra kịp thời, bằng không giây tiếp theo rất có khả năng sẽ chết, không bao giờ được nghe nữa.”
Thích Bạch Trà: “..... Thì sao?”
Kỳ Dạ nghiêm túc nói: “Vấn đề này rất quan trọng, hồi ấy anh còn tưởng em là con người, mấy chục năm ngắn ngủi của người thường với anh mà nói cũng chẳng khác gì giây tiếp theo. Cho nên mỗi ngày anh đều muốn nói yêu em, ở thời điểm em còn có thể nghe thấy.”
Mặt Thích Bạch Trà hơi nóng lên. Cậu bỗng nhớ tới có một đoạn thời gian, từ sớm tới tối, Kỳ Dạ nói với cậu cực kỳ nhiều câu anh yêu em, cậu chỉ cho rằng đó là thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt đến phát ngấy, thậm chí còn cảm thấy có chút muốn ói.
Nhưng hoá ra là vậy.
Thích Bạch Trà thản nhiên nói: “Được rồi, chúng ta nói tới phương án thứ hai.”
Phương án thứ hai, xin Chủ Thần ra tay tương trợ.
“Cách này em đã thử qua.” Thích Bạch Trà nói xong lại tự mình phủ nhận, “Tối hôm qua em gửi thỉnh cầu tới Chủ Thần đại nhân, nhưng không có hồi âm. Có lẽ Chủ Thần đại nhận quá bận rộn……”
Khi thần minh bản thổ gặp phải vấn đề không trị được, có thể xin Chủ Thần ra tay. Nhưng Chủ Thần đại nhân bận bịu trăm công nghìn việc, mỗi ngày phải chưởng quản sự vận chuyển của vô vàn thế giới, tai hoạ mà đại thế giới đang gặp phải nghiêm trọng hơn so với bọn họ, có rất nhiều thế giới đang cần Chủ Thần trợ giúp…… Chủ Thần đại nhân chưa chắc đã có thể thoát thân ra được.
Lần trước, bốn vị thần của thế giới 493 bị rơi vào dị thế, khi đó không liên hệ được với thần minh thế giới 999, cũng từng xin Chủ Thần trợ giúp. Chủ Thần đại nhân không hồi âm, cuối cùng chính bọn họ tự tìm được đường về nhà.
Ngược dòng đến thời gian lâu hơn trước đó một chút, Ma Vương Pascal của thế giới 108 trốn đi, thực lực chênh lệch quá lớn, Thiên Thần Hermann cũng thử xin giúp đỡ từ Chủ Thần. Nhưng sau khi Pascal bị đánh chết, chuyện này cũng đành bỏ qua.
Nhưng từ đầu tới đuôi…… Chủ Thần cũng không hề hồi âm lần nào.
Nghĩ theo hướng này, hình như Chủ Thần đại nhân còn lười biếng hơn cả Tà Thần các hạ đây……
Không, sao cậu lại có ý nghĩ vô lễ như vậy được. Thích Bạch Trà thầm nhủ, Chủ Thần đại nhân chắc chắn đang bận chuyện gấp nào đó.
Đó là chúa tể của chúng thần, toàn bộ thần minh đều có được sự tôn trọng theo lẽ tự nhiên đối với vị đại nhân ấy.
Ngoại trừ Tà Thần.
“Trông cậy vào Chủ Thần đáng tin, khác nào heo mẹ cũng biết leo cây.” Ngữ khí của Kỳ Dạ không có nửa phần tôn kính, chúa tể chúng thần trong mắt hắn chẳng qua cũng chỉ là hư danh.
Chẳng cần quan tâm hắn ta là ai, không hồi âm thỉnh cầu của Trà Trà là đã rất quá đáng rồi. Kỳ Dạ thầm nghĩ, đại thế giới rỗ thành cái sàng rồi kìa, Chủ Thần cũng phải có trách nhiệm nhất định.
Thích Bạch Trà nói: “Không được vô lễ.”
“Được rồi được rồi được rồi.” Kỳ Dạ nói, “Còn có phương án thứ ba.”
Phương án thứ ba, yêu cầu uỷ thác tới Cục Quản Lý Thời Không.
Đại thế giới có vô số lỗ hổng, thần minh bản thổ phải chịu hạn chế không thể giải quyết, Chủ Thần lại không thể chuyện gì cũng nhúng tay vào, vì vậy đã có sự tồn tại của Cục Quản Lý Thời Không. Nhóm thần sử buộc định với hệ thống Chủ Thần, xuyên qua các thế giới khác nhau để chữa trị tuyến thế giới. Phần lớn nhiệm vụ đều do Cục Quản Lý Thời Không phát hiện ra dị thường từ các thế giới, tự động phái thần sử tới hoàn thành. Nếu như chưa phát hiện ra, thần minh bản thổ có thể tự trình lên yêu cầu nhiệm vụ, thỉnh cầu trợ giúp.
Nhưng……
“Em cũng đã nghĩ đến.” Thích Bạch Trà than nhẹ, “Tối hôm qua em đã yêu cầu uỷ thác tới Cục Quản Lý Thời Không, những vẫn chưa hề có hồi âm…… Ô?” Cậu đột nhiên nhíu mày.
Kỳ Dạ hỏi: “Sao vậy?”
Thích Bạch Trà nhận tin nhắn: “Vừa nhận được hồi âm.”
Cậu nhanh chóng xem lướt qua ở trong đầu, sắc mặt hơi trầm xuống.
“Cục Quản Lý Thời Không nói gần đây vô cùng bận rộn, thần sử đang thiếu nghiêm trọng.” Thích Bạch Trà trầm giọng, “Bọn họ đã biết tình huống ở thế giới chúng ta, nói rằng sẽ phái thần sử đến, nhưng còn cần thời gian để điều động nhân lực. Đổi thành thời gian ở thế giới chúng ta, phải đến nửa tháng nữa.”
Nửa tháng, cũng đủ để khiến thế giới long trời lở đất.
“Đại thế giới quả nhiên đã xảy ra chuyện.” Kỳ Dạ suy tư, “Có lẽ là sự kiện lớn, bằng không không thể khiến Cục Quản Lý Thời Không bận tối tăm mặt mũi như vậy. Cũng không biết là chuyện gì……” Lời nói của hắn chợt ngừng lại.
Thích Bạch Trà nhìn hắn: “Anh cũng thấy rồi?”
Kỳ Dạ chậm rãi gật đầu, thần sắc kỳ dị.
Nhóm thông cáo vạn thần hàng vạn năm nay không có động tĩnh, vừa đột nhiên phá lệ nhảy ra một tin nhắn.
Chủ Thần: Nhân vật Dung Dữ của thế giới 6666 đã thức tỉnh và đào tẩu, tiến hành truy nã toàn diện ngay lập tức, chư thần đại thế giới nghe lệnh, bắt sống Dung Dữ @tất cả thành viên
1 giờ rạng sáng, một cư dân xốc rèm lên. Đêm khuya trằn trọc khó ngủ được, hắn vốn định xem cảnh đêm ngoài cửa sổ, lại trông thấy trên đường đi có một người không kịp phòng bị đột nhiên bị một con quái vật bộ dạng khủng bố tập kích từ phía sau, hung hăng cắn xé.
Cư dân đó sợ hãi lập tức buông tay, kéo rèm cửa lại.
Hắn nghi ngờ bản thân mình hoa mắt, hoặc hắn đã đụng phải một hiện trường hành hung, con quái vật kia hình như có thân người......
Cư dân nọ lại lặng lẽ nhấc một góc rèm lên. Lúc này mới nhìn thấy rõ ràng, thứ kia quả thực đúng là quái vật mặt thâm như than chì, răng nanh bén nhọn, dáng người ngật ngưỡng.
Con quái vật kia không ăn người, cắn người xong thì thản nhiên bỏ đi. Người bị cắn bất tỉnh nhân sự nằm sõng soài trên mặt đất hồi lâu. Cư dân kinh hồn táng đảm, do dự có nên báo cảnh sát hay không.
Nửa phút sau, người bị cắn được một người qua đường vô tình phát hiện ra. Người qua đường kia vội vàng chạy tới quan sát, người đàn ông hôn mê vừa nãy đột nhiên mở mắt ra, hung hăng muốn cắn một ngụm vào tai người qua đường.
"A!!!" Người qua đường sợ hãi hét lên, tiếng hét giữa đêm khuya nghe cực kỳ thê lương.
......
Một phút sau, người qua đường cũng chậm rãi bò dậy từ mặt đất.
Trên đường, hai con quái vật mới ra đời đang lang thang.
Người cư dân trên lầu nhìn thấy tất cả vội vàng che miệng lại, kiềm chế không để mình hét lên.
Hắn nhanh chóng kéo lại cửa sổ khóa thật kỹ, trốn vào trong chăn run bần bật.
Đây nhất định là ác mộng......
Cộp, cộp ——
Hành lang truyền đến tiếng bước chân, từ xa lại gần.
Cốc, cốc ——
Phòng khách truyền đến tiếng đập cửa.
Trái tim cư dân nọ như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Hắn vừa mới trông thấy một cảnh tượng quỷ dị như vậy, hiện tại, trong đêm khuya lại nghe thấu tiếng gõ cửa, không phải bị tìm tới cửa rồi chứ......
Có đánh chết hắn cũng không ra mở cửa!
"Lão Triệu ——" Ngoài cửa là giọng nói quen thuộc, vô cùng lo lắng, "Mở cửa!"
Là hàng xóm.
Lão Triệu thở phào nhẹ nhõm, cuống quýt xỏ dép lê: "Đây, tới liền!"
Hắn không suy xét xem tại sao hơn nửa đêm mà hàng xóm vẫn đến tìm hắn, cũng không nghe thấy sự thống khổ trong giọng nói của người hàng xóm, tựa như đang đè nén cái gì đó.
Ngoài cửa, vẻ mặt người hàng xóm nôn nóng, kiêng kị nhìn về phía cửa nhà mình, ánh mắt lộ ra sự sợ hãi.
Vợ hắn hai ngày trước dính mưa lên cơn sốt, đêm nay nằm trên giường nghỉ ngơi, ai ngờ nửa đêm vừa mở mắt ra, vợ hắn đã biến thành quái vật, còn giương cái miệng to như bể máu muốn cắn hắn!
Người hàng xóm không kịp phòng bất ngờ bị cắn một ngụm. Người vợ đã biến thành quái vật hành động rất chậm, hắn che miệng vết thương nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài, muốn chạy xuống tầng, lại phát hiện trên hành lang tầng dưới cũng đang có mấy con quái vật tập trung ở đây!
Hắn hoảng sợ chạy vội về, trong lúc tuyệt vọng chỉ có thể tìm lão Triệu xin giúp đỡ.
Lão Triệu không hề phòng bị đối với hàng xóm, trực tiếp mở cửa. Người hàng cóm lập tức chen vào, giữa khóa trái cửa, còn đẩy sofa ra ngăn trở: "Phòng ngủ ở đâu? Chúng ta vào đó trốn."
Dù sao có hai cửa phòng bị vẫn an toàn hơn.
Lão Triệu vội vã tiến vào phòng ngủ: "Có chuyện gì mà hoảng loạn vậy?"
"Tà môn lắm, vợ tôi đột nhiên biến thành quái vật, tôi thấy dưới tầng cũng có mấy con lận!"
Mặt lão Triệu xám như màu đất: "Trong tòa nhà của chúng ta cũng có?"
Người hàng xóm không trả lời, cúi đầu không nhúc nhích.
"Tôi vừa mới thấy trên đường có mấy con quái vật, từ từ ——" Hô hấp của lão Triệu cứng lại, "Vết thương trên cổ anh......"
..... Hắn nhớ rõ rằng những người kia sau khi bị cắn cũng biến thành quái vật.
Giây tiếp theo, người hàng xóm cười quỷ dị, hé răng nhọn nhào tới hắn——
"A a a!!!" Lão Triệu sợ hãi nhắm mắt la hét, cơn đau đớn trong dự đoán lại không xuất hiện.
Hắn sợ hãi mở mắt ra, trong phòng rỗng tuếch.
Vừa rồi là ảo giác sao?
Hắn đánh bạo, lại rón ra rón rén xốc bức rèm lên.
Hắn đã nhìn thấy hình ảnh đẹp nhất giữa cuộc đời này.
Một thanh niên xinh đẹp nhạt nhòa. Dáng người thon dài, gương mặt thanh thoát, mờ ảo như tiên.
Theo sau thanh niên ấy là cũng là hai nhân vật tuấn nam mỹ nữ, nhưng nếu so sánh với người thanh niên kia, tựa như nhục thể phàm thai với tiên tư ngọc sắc, khiến người ta hoàn toàn không chú ý đến.
Cậu lẳng lặng đứng giữa đường phố hoang vắng, ánh sáng nhu hòa hiện lên từ lòng bàn tay, chiếu rọi gương mặt lạnh lùng ảm đạm càng thêm tái nhợt. Toàn bộ quái vật trên đường đều biến mất không thấy tăm hơi theo luồng ánh sáng trắng ấy. Không chỉ con phố này, tòa nhà này, khu vực này, tất cả các khu vực đều đã khôi phục yên lặng.
Thích Bạch Trà không dừng chân ở nơi này quá lâu, rất nhanh đã biến mất tại chỗ, chạy tới vị trí tiếp theo.
Lão Triệu dụi dụi đôi mắt.
Hắn nhìn thấy thần tiên sao?
Đêm nay, rất nhiều người bình thường sẽ nhìn thấy thần minh. Có nơi nói rằng đó là một thanh niên ôn nhuận như ngọc, lòng bàn tay phát ra bạch quang nhu hòa, tóm gọn một đám quái vật đó. Lại có người nói rằng đó là một người đàn ông cao lớn tuấn mỹ, đi riêng lẻ một mình, lòng bàn tay tỏa ra khí đen lượn lờ, đi tới nơi nào, quái vật liền biến mất tới đó.
Tuy rằng cách nói bất đồng, nhưng việc làm lại giống nhau, đều bảo vệ những con người tay không tấc sắt.
Bọn họ lặng lẽ hạ xuống, rồi lại lặng lẽ rời đi, mang đi tai họa của nơi này.
_
Thích Bạch Trà và Kỳ Dạ bận rộn đến tận hừng đông, tang thi phân bố dày đặc tại những khu dân cư của khu Đông, chỉ cần cảm giác lan tới, toàn bộ đều bị thu vào phạm vi của thần.
Nhưng vẫn chỉ là muối bỏ biển. Toàn bộ khu Đông quá rộng lớn, dân số quá nhiều, ngay cả khi bọn họ tới khắp các khu vực đó để thanh trừ, cũng không thể giải quyết toàn bộ đám tang thi đó trong một sớm một chiều. Chỉ rửa sạch được một bộ phận đông đúc, khiến tang thi không thể lây lan nhanh chóng.
Những nơi có mật độ dân cư dày đặc nếu như không kịp thời thanh trừ tang thi, bọn nó sẽ nhanh chóng cắn người chuyển hóa, đến lúc đó số lượng tang thi sẽ tăng trưởng theo cấp số nhân.
Thích Bạch Trà và Kỳ Dạ cân nhắc quét sạch khu đông đúc trước tiên, còn những nơi hoang vắng, tạm thời không rảnh bận tâm.
Nếu bọn họ có năng lực của Chủ Thần thì sẽ có thể tạm dừng thời gian, không cần gấp gáp như vậy. Không, căn bản là không cần phiền toán đến vậy, nếu là Chủ Thần, sẽ có biện pháp trực tiếp khôi phục đám tang thi trở lại bình thường, đưa trật tự thế giới về lại quỹ đạo vốn có.
Chủ Thần không bị ràng buộc bởi bất cứ pháp tắc thế giới quy định nào.
Nhưng bọn họ không phải. Cũng chỉ có thể phiền toái thêm một chút.
Đàm Thời Viễn và Tô Dư theo Thích Bạch Trà chạy ngược chạy xuôi, sắc mặt trắng bệch. Dịch chuyển đối với thần mà nói cũng chỉ giống như đi đường bình thường, nhưng đối với người phàm như bọn họ thì chẳng khác nào ngồi tàu lượn siêu tốc kích thích thêm một trăm lần!!!
"Thần mình đại nhân." Đàm Thời Viễn đỡ lấy Tô Dư, lo lắng nói, "Có thể đưa chúng tôi tới nơi nào trước được không, Tiểu Dư sắp ói luôn rồi......"
Thích Bạch Trà khựng lại một lát, đã quên mất điều này.
Cậu mang theo hai người phàm không ngại ngần gì, nhưng tố chất thân thể của người bình thường có khả năng không chịu nổi dịch chuyển không gian.
Ở cạnh tiên sinh quen rồi, cậu đã quên mất con người là một sinh vật yếu ớt đến nhường nào.
Thích Bạch Trà đưa hai người họ vào một trung tâm mua sắm, thiết lập kết giới xung quanh, nói: "Ở chỗ này đợi, đừng đi ra."
Đàm Thời Viễn gật đầu liên hồi. Bọn họ đều bị truyền tống đến hôn mê, đâu còn tâm tư chạy loạn.
Mặt trời ló rạng, Thích Bạch Trà và Kỳ Dạ một lần nữa hội ngộ tại trung tâm mua sắm.
"Như vậy chỉ trị được ngọn không trị được gốc." Thích Bạch Trà lắc đầu, "Dân số tại thành phố B quá nhiều, chúng ta không có thời gian để thu hết tang thi vào phạm vi của thần. Cho dù có thời gian đi chăng nữa, đến lúc đó bệnh cũng đã phát tán rộng rãi rồi, không còn ý nghĩa."
"Biện pháp trị tận gốc vẫn là phải biến đám tang thi trở về người bình thường." Thích Bạch Trà nhíu mày, "Nhưng hệ thống sức mạnh của thế giới này không giống với trận mưa từ thế giới tận thế, năng lực tinh lọc của em không có tác dụng."
Ngay cả khi cậu có thần lực cường đại, cũng không có biện pháp chữa khỏi cho một sức mạnh có tính thương tổn đến từ một thế giới khác. Dù sao thì thần mình bản thổ vẫn sẽ chịu hạn chế từ thế giới bản thổ.
Vốn dĩ là khủng hoảng đến từ thế giới khác, không thể giải quyết nội bộ, cần phải tìm chi viện bên ngoài.
Có ba phương án giải quyết.
Phương án thứ nhất, muốn tháo dây phải tìm được người buộc dây. Điều tra rõ thế giới sinh ra mưa đỏ, thế giới 999 không có cách để biến tang thi trở về người bình thường, thế giới tận thế chưa chắc không có. Nếu có thể liên lạc với thần minh ở thế giới tận thế, có lẽ có thể biết được.
"Không thể thực hiện được." Kỳ Dạ phủ nhận đề nghị này đầu tiên, "Lỗ hổng thời không đã tu bổ xong, thậm chí nếu không tu bổ, thế giới tận thế cũng quá yếu, chúng ta không thể tùy tiện tới đó, căn bản không biết trận hồng vũ đầu tiên phát sinh ở thế giới số bao nhiêu, không thể liên hệ được. Tối hôm qua, anh đăng ảnh chụp mưa đỏ và hình thái tang thi lên diễn đàn chung giải đáp nghi vấn, dò hỏi xem đó là đặc sản của thế giới nào, nhưng không có thần minh nào xác nhận chính xác, thần minh tại thế giới xảy ra mưa đỏ đó chắc có lẽ đã ngủ say."
Tình huống này rất bình thường, thần minh ở thế giới tận thế hiếm có vị nào có thể tung tăng nhảy nhót.
“Hơn nữa, anh đoán rằng, thời tận thế cũng chỉ mới vừa xuất hiện trong thế giới tận thế. Phạm vi toàn cầu của bọn họ hứng một trận mưa đỏ, sau đó thi biến toàn cầu, mạt thế bắt đầu. Nhưng vì có lỗ hổng thời không, một bộ phận nhỏ mưa đỏ rơi rớt vào thế giới của chúng ta, tạo thành thảm họa tại thành phố B.” Kỳ Dạ bình tĩnh phân tích, “Giống với mạt thế, phải trải qua mấy năm đấu tranh, con người mới có thể nghiên cứu phát minh ra vắc-xin phòng bệnh, khôi phục lại thần trí cho đám tang thi, hoặc tìm ra một phương pháp nào khác để chữa khỏi cho tang thi. Nhưng đó đều là sau này. Hiện tại, tai nạn ở thế giới kia cũng đang trong giai đoạn bắt đầu, không thể có phương pháp giải quyết ngay từ đầu được.”
Còn về việc con người tự cứu vớt chính mình như thế nào thì phải tuỳ thuộc vào vận mệnh của con người trong thế giới đang tận thế đó. Bọn họ nhất định phải trải qua một cuộc khảo nghiệm như vậy, bởi vì bọn họ được ra đời trong một thế giới đã định sẵn phải trải qua tuyệt vọng.
Thế giới 999 không giống vậy, đây chẳng qua chỉ là một trận tai bay vạ gió.
Thích Bạch Trà bất ngờ nói: “Anh còn đọc qua cả những cái này rồi.” Nội dung Kỳ Dạ nói đến không khó để nghĩ ra, mấu chốt là những lời này vậy mà được thốt ra từ Kỳ Dạ.
Tà Thần đại nhân trứ danh bởi không quan tâm chuyện bên ngoài, quả thực là ngăn cách với thế giới, thế nhưng lại hiểu biết về mạt thế.
Kỳ Dạ bình tĩnh nói: “Anh cũng đọc không ít tiểu thuyết mạt thế, câu chuyện tình yêu thời tận thế anh học được rất nhiều.”
Thích Bạch Trà: “Anh lại học được cái gì?”
Kỳ Dạ: “Tình yêu phải được nói ra kịp thời, bằng không giây tiếp theo rất có khả năng sẽ chết, không bao giờ được nghe nữa.”
Thích Bạch Trà: “..... Thì sao?”
Kỳ Dạ nghiêm túc nói: “Vấn đề này rất quan trọng, hồi ấy anh còn tưởng em là con người, mấy chục năm ngắn ngủi của người thường với anh mà nói cũng chẳng khác gì giây tiếp theo. Cho nên mỗi ngày anh đều muốn nói yêu em, ở thời điểm em còn có thể nghe thấy.”
Mặt Thích Bạch Trà hơi nóng lên. Cậu bỗng nhớ tới có một đoạn thời gian, từ sớm tới tối, Kỳ Dạ nói với cậu cực kỳ nhiều câu anh yêu em, cậu chỉ cho rằng đó là thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt đến phát ngấy, thậm chí còn cảm thấy có chút muốn ói.
Nhưng hoá ra là vậy.
Thích Bạch Trà thản nhiên nói: “Được rồi, chúng ta nói tới phương án thứ hai.”
Phương án thứ hai, xin Chủ Thần ra tay tương trợ.
“Cách này em đã thử qua.” Thích Bạch Trà nói xong lại tự mình phủ nhận, “Tối hôm qua em gửi thỉnh cầu tới Chủ Thần đại nhân, nhưng không có hồi âm. Có lẽ Chủ Thần đại nhận quá bận rộn……”
Khi thần minh bản thổ gặp phải vấn đề không trị được, có thể xin Chủ Thần ra tay. Nhưng Chủ Thần đại nhân bận bịu trăm công nghìn việc, mỗi ngày phải chưởng quản sự vận chuyển của vô vàn thế giới, tai hoạ mà đại thế giới đang gặp phải nghiêm trọng hơn so với bọn họ, có rất nhiều thế giới đang cần Chủ Thần trợ giúp…… Chủ Thần đại nhân chưa chắc đã có thể thoát thân ra được.
Lần trước, bốn vị thần của thế giới 493 bị rơi vào dị thế, khi đó không liên hệ được với thần minh thế giới 999, cũng từng xin Chủ Thần trợ giúp. Chủ Thần đại nhân không hồi âm, cuối cùng chính bọn họ tự tìm được đường về nhà.
Ngược dòng đến thời gian lâu hơn trước đó một chút, Ma Vương Pascal của thế giới 108 trốn đi, thực lực chênh lệch quá lớn, Thiên Thần Hermann cũng thử xin giúp đỡ từ Chủ Thần. Nhưng sau khi Pascal bị đánh chết, chuyện này cũng đành bỏ qua.
Nhưng từ đầu tới đuôi…… Chủ Thần cũng không hề hồi âm lần nào.
Nghĩ theo hướng này, hình như Chủ Thần đại nhân còn lười biếng hơn cả Tà Thần các hạ đây……
Không, sao cậu lại có ý nghĩ vô lễ như vậy được. Thích Bạch Trà thầm nhủ, Chủ Thần đại nhân chắc chắn đang bận chuyện gấp nào đó.
Đó là chúa tể của chúng thần, toàn bộ thần minh đều có được sự tôn trọng theo lẽ tự nhiên đối với vị đại nhân ấy.
Ngoại trừ Tà Thần.
“Trông cậy vào Chủ Thần đáng tin, khác nào heo mẹ cũng biết leo cây.” Ngữ khí của Kỳ Dạ không có nửa phần tôn kính, chúa tể chúng thần trong mắt hắn chẳng qua cũng chỉ là hư danh.
Chẳng cần quan tâm hắn ta là ai, không hồi âm thỉnh cầu của Trà Trà là đã rất quá đáng rồi. Kỳ Dạ thầm nghĩ, đại thế giới rỗ thành cái sàng rồi kìa, Chủ Thần cũng phải có trách nhiệm nhất định.
Thích Bạch Trà nói: “Không được vô lễ.”
“Được rồi được rồi được rồi.” Kỳ Dạ nói, “Còn có phương án thứ ba.”
Phương án thứ ba, yêu cầu uỷ thác tới Cục Quản Lý Thời Không.
Đại thế giới có vô số lỗ hổng, thần minh bản thổ phải chịu hạn chế không thể giải quyết, Chủ Thần lại không thể chuyện gì cũng nhúng tay vào, vì vậy đã có sự tồn tại của Cục Quản Lý Thời Không. Nhóm thần sử buộc định với hệ thống Chủ Thần, xuyên qua các thế giới khác nhau để chữa trị tuyến thế giới. Phần lớn nhiệm vụ đều do Cục Quản Lý Thời Không phát hiện ra dị thường từ các thế giới, tự động phái thần sử tới hoàn thành. Nếu như chưa phát hiện ra, thần minh bản thổ có thể tự trình lên yêu cầu nhiệm vụ, thỉnh cầu trợ giúp.
Nhưng……
“Em cũng đã nghĩ đến.” Thích Bạch Trà than nhẹ, “Tối hôm qua em đã yêu cầu uỷ thác tới Cục Quản Lý Thời Không, những vẫn chưa hề có hồi âm…… Ô?” Cậu đột nhiên nhíu mày.
Kỳ Dạ hỏi: “Sao vậy?”
Thích Bạch Trà nhận tin nhắn: “Vừa nhận được hồi âm.”
Cậu nhanh chóng xem lướt qua ở trong đầu, sắc mặt hơi trầm xuống.
“Cục Quản Lý Thời Không nói gần đây vô cùng bận rộn, thần sử đang thiếu nghiêm trọng.” Thích Bạch Trà trầm giọng, “Bọn họ đã biết tình huống ở thế giới chúng ta, nói rằng sẽ phái thần sử đến, nhưng còn cần thời gian để điều động nhân lực. Đổi thành thời gian ở thế giới chúng ta, phải đến nửa tháng nữa.”
Nửa tháng, cũng đủ để khiến thế giới long trời lở đất.
“Đại thế giới quả nhiên đã xảy ra chuyện.” Kỳ Dạ suy tư, “Có lẽ là sự kiện lớn, bằng không không thể khiến Cục Quản Lý Thời Không bận tối tăm mặt mũi như vậy. Cũng không biết là chuyện gì……” Lời nói của hắn chợt ngừng lại.
Thích Bạch Trà nhìn hắn: “Anh cũng thấy rồi?”
Kỳ Dạ chậm rãi gật đầu, thần sắc kỳ dị.
Nhóm thông cáo vạn thần hàng vạn năm nay không có động tĩnh, vừa đột nhiên phá lệ nhảy ra một tin nhắn.
Chủ Thần: Nhân vật Dung Dữ của thế giới 6666 đã thức tỉnh và đào tẩu, tiến hành truy nã toàn diện ngay lập tức, chư thần đại thế giới nghe lệnh, bắt sống Dung Dữ @tất cả thành viên
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất