Sau Khi Kết Hôn Rốt Cuộc Tôi Cũng Được Ăn No
Chương 5
Trước khi về nhà, Vân Tử Túc làm một chuyến đến cửa hàng tiện lợi trước cổng tiểu khu, cậu so sánh thành phần của mười mấy loại kem một cách rất nghiêm túc, sau đó chọn loại có năng lượng cao nhất, sức nặng lớn nhất, trả tiền.
Cắn lên lớp vỏ chocolate giòn rụm mát lạnh, Vân Tử Túc đi tới tòa nhà có kiến trúc quen thuộc.
Hồi đầu năm, bên quản lý nói tháng năm sẽ thay đổi đồng loạt khung cửa sổ cho tất cả các nhà. Tháng tư vợ chồng Vân Học Thương qua đời, bây giờ, những nhà khác đều đã đổi sang khung cửa sổ trắng bạc mới, chỉ có nhà Vân Tử Túc ở phía đông tầng mười tám vẫn còn y nguyên.
Nhìn từ mặt đất, khung cửa sổ đen thui tầng mười tám hoàn toàn không ăn khớp với các hộ gia đình khác, khiến người ta nhìn mà không mấy dễ chịu.
Vân Tử Túc cũng không nán lại quá nhiều, chỉ ngó một cái rồi bước vào trong. Cậu đi thang máy lên tầng mười tám, mò chìa khóa từ trong túi ra mở cửa.
Lúc khu dân cư vừa được xây xong, tính an toàn chính là một trong những điểm rao bán mấu chốt, khóa cửa và cửa chống trộm đồng bộ với nhau, lúc thay đổi cần tốn không ít tiền, như Vân Tử Túc dự đoán, Vân Học Công và Vân Học Binh cũng không lãng phí sức lực đổi khóa, hiển nhiên là bọn họ muốn để người mua tự bỏ số tiền này.
Cửa phòng mở ra, ánh sáng bên trong thiên về mờ tối, khiến bày biện trong phòng phơi bày một vẻ cũ kỹ vô hình. Vân Tử Túc thuận tay mở đèn, cậu giơ tay lên, lại không thể sờ đến công tắc điện ở vị trí quen thuộc, ngược lại sờ đến một khối cứng ngắc lạnh như băng...
Tay.
Chính xác là hình dáng của người, hơn nữa cảm xúc rét lạnh, khiến người ta phải rợn cả xương sống, dù là người có lá gan lớn đến đâu, bỗng nhiên sờ phải thứ đồ này tại vị trí quen thuộc, chỉ e cũng sẽ bị dọa sợ đến đổ mồ hôi lạnh.
Thế nhưng phản ứng lẫn nội tâm của Vân Tử Túc lại không một chút chập chờn, ngay cả hô hấp cũng không thay đổi, thậm chí còn đưa tay tới dễ như bỡn, đập một cái vào bàn tay vừa sờ thấy.
Có điều một bàn tay không thể vỗ thành tiếng, chẳng thấy cái tay kia đâu.
Một tiếng "tách" vang lên, đèn treo được bật, căn phòng bừng sáng, nương theo ánh sáng đủ đầy, Vân Tử Túc quay đầu nhìn công tắc điện.
Nơi đó không có gì cả, chẳng nhìn ra chút bất thường.
Còn chẳng dám give me five, năng lực nghiệp vụ không khỏi quá yếu kém rồi đi. Vân Tử Túc nhíu mày, cậu cắn một hớp kem bự, sau đó mới quay đầu tiếp tục vào bên trong.
Trang trí bên trong căn hộ không thay đổi gì lớn, chẳng qua là căn phòng vốn sạch sẽ chỉnh tề nay lại bởi thời gian dài không có người ở mà bắt đầu tích bụi, bẩn thỉu dơ dáy hơn rất nhiều, trên sàn nhà dính đầy các loại dấu chân của kẻ đến xem, bàn trà còn có tàn thuốc và giấy ăn tán loạn.
Vân Tử Túc đi tới bên cửa sổ, đưa tay mở cửa. Cánh cửa kính lâu ngày không được động tới phát ra tiếng "két" chói tai, gió từ bên ngoài thổi vào, rõ ràng là mùa hè nóng nực, cơn gió kia lại mang cảm giác lạnh lẽo vô hình.
Vân Tử Túc giương mắt nhìn ra ngoài, đúng lúc thấy một bóng người trắng sáng ngoài cửa sổ cách đó không xa.
Bóng hình kia đưa lưng về phía cửa sổ, mảnh mai uyển chuyển, thon thả động lòng người, như một thiếu nữ đến độ trăng rằm.
Mỗi tội đây là tầng mười tám, ngoài cửa sổ lấy đâu ra người?
Lại thêm một tiếng "két", cửa sổ hoàn toàn được mở rộng. Ngoài cửa sổ quang đãng rộng rãi, ánh nắng nhảy nhót, đã sớm không còn thấy điều kì dị ban nãy.
"Ban ngày cô chui ra thì được ích lợi gì? Không biết còn tưởng quần áo nhà ai rớt xuống đấy." Cho dù biết mấy thứ này nghe không hiểu, Vân Tử Túc vẫn không thể kiềm chế chửi đôi lời.
Đây quả thực là lần ra mắt tệ nhất của cậu.
Sau khi cửa sổ mở ra, không khí trong nhà được lưu thông, oi bức ngột ngạt ban nãy tản đi đôi chút. Vân Tử Túc nhìn bụi bặm giăng kín và rác rưởi vứt đầy góc tường, bèn lấy ra lá bùa đã chuẩn bị từ trước.
Trên lá bùa là hình vẽ bằng mực đỏ tinh vi mà huyền diệu, giữa bút pháp mơ hồ có thứ ánh sáng âm u đang di chuyển. Vân Tử Túc lấy bốn lá bùa, chia ra vỗ lên bốn xó xỉnh trong căn phòng, một giây tiếp theo lá bùa lung lay, bốn thứ đồ hình thù quái dị lập tức hiện hình.
Trừ cái tay gãy và cái bóng trắng vừa mới ra mắt, còn có một bãi máu đỏ tươi, và một chiếc mặt quỷ màu xám xanh tóc dài lưa thưa nữa.
Vân Tử Túc liếc qua cũng biết, máu hẳn sẽ chảy ra từ vòi nước để dọa người, mặt quỷ thì sẽ xuất hiện trong gương, dù trong nhà không thiếu mấy đồ lộn xộn ma quái, nhưng cũng chỉ có bốn thứ này có thể miễn cưỡng dọa người.
Nhìn bốn thứ âm vật bị lá bùa dán sát, Vân Tử Túc trực tiếp làm thủ ấn.
Thủ ấn đã xong, bốn lá bùa không nhúc nhích.
Vân Tử Túc: "..."
Cậu hung hăng cắn một miếng kem lớn, ăn hết cục tròn tròn bọc vỏ socola phía trên cùng xong, lại cắn thêm một vòng ốc quế, rồi mới dừng lại nắm tay ra thủ ấn lần nữa.
Đồ đã ăn chỉ có thể được hấp thụ bởi linh thể khi ở trong Vô Tự Ấn, nếu muốn để thân xác sử dụng linh lực, Vân Tử Túc phải bổ sung đầy đủ năng lượng.
Có ăn ắt có linh lực để dùng, lúc này dưới sự sai bảo của lá bùa, bốn âm vật từ từ cử động.
Vân Tử Túc vừa ăn số kem còn lại, vừa đốc thúc bọn chúng làm việc. Bóng trắng đi lấy chổi, tay gãy thì cầm hót rác theo chân nó. Bãi máu loạng choạng trườn trên sàn nhà, kéo hết bụi bặm đi, cuối cùng là mặt quỷ, dùng mái tóc dài dính nước chưa khô lau sạch.
Trước đó Vân Tử Túc đã dùng một tấm bùa phong bế tạp chất và mùi hương của bãi máu, trong quá trình dọn dẹp, nó sạch sẽ và thuần khiết như một vũng nước trong vậy.
Chờ cho căn phòng được thay da đổi thịt xong xuôi, bốn lá bùa trực tiếp bốc cháy, bốn âm vật cần cù cũng biến mất không thấy tăm hơi.
Vân Tử Túc bới bới số bùa còn lại, thở dài, nghĩ ngợi mình năm đó, sức mạnh của một tấm phù lục* cũng có thể san bằng một khu dân cư, kết quả nhìn đến thực tại, điều khiển mấy đứa âm vật mà cũng phải dùng đến bốn năm tấm.
Nghiêm khắc mà nói, những lá bùa trong tay cậu bây giờ cũng không thể được gọi là phù lục, chúng đều là vật luyện bút của Vân Tử Túc trong quá trình cố gắng truy tìm ký ức. Phù lục cần rót linh lực, Vân Tử Túc ngay cả linh lực cho mình còn chẳng đủ dùng, nào còn thừa năng lượng đi chế phù. Tuy nhiên dù cho không có gì rót vào, bút pháp và lực độ cũng sẽ để lại dấu vết trên tấm bùa, mặc dù những lá bùa này không thể so bằng phù lục, nhưng có còn hơn không.
Hai ba miếng xử lí nốt chỗ kem còn lại, Vân Tử Túc vừa cắn ốc quế, vừa dùng bảy tấm bùa trong tay gấp thành bảy hình tam giác. Cậu đi một vòng quanh nhà, lần lượt đặt bùa tam giác ở các vị trí không bắt mắt, sau khi hoàn thành, cậu trở lại phòng khách một lần nữa, chuyển đổi năng lượng từ số kem còn dư lại thành linh lực, rót vào trận pháp được bố trí khắp căn nhà.
Bảy tấm bùa cũng không phải dùng để bày trận, mà để củng cố trận pháp, cho nên lần này Vân Tử Túc tiết kiệm được không ít linh lực tiêu hao so với lần đầu bày trận. Trận pháp nơi đây đã bày ra từ khi vợ chồng Vân Học Thương còn tại thế, vốn để tụ khí giữ bình an cho hai người. Sau khi hai vợ chồng qua đời, tinh khí tụ lại bị những thứ đồ hỗn độn cõi âm thèm khát, cộng thêm sự nới lỏng của Vân Tử Túc, dĩ nhiên hấp dẫn không ít âm vật tới chia phần.
Lần củng cố trận pháp này, một là để thu hút thêm càng nhiều vật lợi hại, tiếp tục ngăn cản Vân Học Công và Vân Học Binh bán nhà, hai là để tăng cường cấm chú, không cho các loại âm trọc bị hấp dẫn tới chạy loạn, tránh quấy rầy hàng xóm xung quanh.
Thực hiện xong xuôi, Vân Tử Túc đóng kỹ cửa nẻo, rồi mới rời khỏi căn nhà sạch sẽ.
Trước khi rời khỏi An thành, Vân Tử Túc còn tới nghĩa trang công cộng một chuyến. Vợ chồng Vân Học Thương được an táng ở đây, bia mộ của họ kề sát bên nhau, thân mật như khi còn sống.
Ở Tu linh giới Vân Tử Túc không cha không mẹ, là một tay sư phụ nuôi cậu trưởng thành. Bây giờ không có cách nào gặp lại sư phụ, mà trên thế giới này, hai người thương yêu cậu nhất cũng đã ra đi.
Vân Tử Túc ngồi trước mộ hồi lâu, đến khi sắc trời chuyển tối mới rời khỏi nghĩa trang công cộng.
Suốt ba tiếng đồng hồ dọc đường về, chuông điện thoại của Vân Tử Túc réo không biết bao nhiêu lần. Chờ cho cậu trở lại biệt thự nhà họ Vân, thời gian ăn tối cũng đã kết thúc, Vân Học Công xị mặt ngồi phòng khách, bị Lữ Phượng Liên kéo hai lần mới miễn cưỡng kiềm chế cơn giận.
"Trước khi kết hôn chạy loạn khắp nơi, chẳng ra thể thống gì!" Giọng điệu Vân Học Công vẫn không dễ nghe như cũ, "Nhà họ Hàn nói với tao, sắp sớm đính hôn rồi, này nhà thằng ba, mấy ngày tới mày ở nhà cho tử tế, nghe rõ chưa?"
Vân Tử Túc đã từ bỏ nghiên cứu mạch não của người nhà họ vân, trên thực tế, cậu cho rằng hồi đầu vợ chồng Vân Học Thương khăng khăng liều lĩnh rời khỏi nhà họ Vân, rất có thể là bởi những tiếng réo rắt ồn ào của những kẻ xung quanh.
Cậu cười một tiếng, giọng điệu biết điều và ngoan ngoãn: "Nghe rõ, bác."
Dứt lời, Vân Tử Túc liền ra thẳng phòng bếp.
Mặc dù phòng bếp còn có đồ ăn, nhưng số lượng và hương vị chẳng ra sao, Vân Tử Túc tìm đại chút đồ lót bụng, rồi trở về phòng ngủ trên tầng.
Sau khi dùng dạng linh thể chuyển hóa bữa trưa phong phú và bữa tối nghèo nàn xong, Vân Tử Túc đang định rời khỏi Vô Tự Ấn tìm thêm đồ ăn bên ngoài, thì bỗng nghe thấy tiếng chuông điện thoại trong phòng ngủ.
Cậu trở lại phòng ngủ nhấc di động, khi nhìn thấy tên người gọi ban đầu còn sửng sốt một chút, ngay sau đó mặt mày lộ ra đôi chút vui mừng.
Điện thoại được nối thông, Vân Tử Túc lên tiếng trước: "Alo, A Khải?"
Một chất giọng đàn ông trẻ tuổi hơi trầm vang lên bên đầu còn lại: "Tử Túc."
Vân Tử Túc cười nói: "Rốt cuộc cậu cũng được nghỉ rồi hả?"
Hà An Khải là bạn học cùng cấp ba với Vân Tử Túc, sau đó ghi danh đi lính, ngày thường quân đội quản lý nghiêm ngặt, ngay cả di động Hà An Khải cũng không thể chạm vào. Tuy nhiên từ cấp ba cho đến giờ, liên lạc giữa hai người vẫn chưa từng gián đoạn.
"Ừ." Hà An Khải hỏi, "Giờ cậu có rảnh không?"
"Có chứ, sao thế?"
"Tớ đang ở quán nhà tớ, cậu có muốn đến không?" Trong giọng điệu của Hà An Khải mang theo một chút ý cười không dễ nhận ra, "Mời cậu bữa cơm."
"Cậu cũng đến Lâm thành à?" Vân Tử Túc thoáng ngạc nhiên, nói tiếp: "Không phải nhà cậu bán lẩu hở, giờ này chắc cũng chật người rồi..."
"Trời nóng, tiệm nhà tớ lên món mới," Hà An Khải nói, "Đến không, mời cậu ăn đồ nướng."
Nướng??
Vân Tử Túc không nhiều lời.
"Chờ tớ!"
Cắn lên lớp vỏ chocolate giòn rụm mát lạnh, Vân Tử Túc đi tới tòa nhà có kiến trúc quen thuộc.
Hồi đầu năm, bên quản lý nói tháng năm sẽ thay đổi đồng loạt khung cửa sổ cho tất cả các nhà. Tháng tư vợ chồng Vân Học Thương qua đời, bây giờ, những nhà khác đều đã đổi sang khung cửa sổ trắng bạc mới, chỉ có nhà Vân Tử Túc ở phía đông tầng mười tám vẫn còn y nguyên.
Nhìn từ mặt đất, khung cửa sổ đen thui tầng mười tám hoàn toàn không ăn khớp với các hộ gia đình khác, khiến người ta nhìn mà không mấy dễ chịu.
Vân Tử Túc cũng không nán lại quá nhiều, chỉ ngó một cái rồi bước vào trong. Cậu đi thang máy lên tầng mười tám, mò chìa khóa từ trong túi ra mở cửa.
Lúc khu dân cư vừa được xây xong, tính an toàn chính là một trong những điểm rao bán mấu chốt, khóa cửa và cửa chống trộm đồng bộ với nhau, lúc thay đổi cần tốn không ít tiền, như Vân Tử Túc dự đoán, Vân Học Công và Vân Học Binh cũng không lãng phí sức lực đổi khóa, hiển nhiên là bọn họ muốn để người mua tự bỏ số tiền này.
Cửa phòng mở ra, ánh sáng bên trong thiên về mờ tối, khiến bày biện trong phòng phơi bày một vẻ cũ kỹ vô hình. Vân Tử Túc thuận tay mở đèn, cậu giơ tay lên, lại không thể sờ đến công tắc điện ở vị trí quen thuộc, ngược lại sờ đến một khối cứng ngắc lạnh như băng...
Tay.
Chính xác là hình dáng của người, hơn nữa cảm xúc rét lạnh, khiến người ta phải rợn cả xương sống, dù là người có lá gan lớn đến đâu, bỗng nhiên sờ phải thứ đồ này tại vị trí quen thuộc, chỉ e cũng sẽ bị dọa sợ đến đổ mồ hôi lạnh.
Thế nhưng phản ứng lẫn nội tâm của Vân Tử Túc lại không một chút chập chờn, ngay cả hô hấp cũng không thay đổi, thậm chí còn đưa tay tới dễ như bỡn, đập một cái vào bàn tay vừa sờ thấy.
Có điều một bàn tay không thể vỗ thành tiếng, chẳng thấy cái tay kia đâu.
Một tiếng "tách" vang lên, đèn treo được bật, căn phòng bừng sáng, nương theo ánh sáng đủ đầy, Vân Tử Túc quay đầu nhìn công tắc điện.
Nơi đó không có gì cả, chẳng nhìn ra chút bất thường.
Còn chẳng dám give me five, năng lực nghiệp vụ không khỏi quá yếu kém rồi đi. Vân Tử Túc nhíu mày, cậu cắn một hớp kem bự, sau đó mới quay đầu tiếp tục vào bên trong.
Trang trí bên trong căn hộ không thay đổi gì lớn, chẳng qua là căn phòng vốn sạch sẽ chỉnh tề nay lại bởi thời gian dài không có người ở mà bắt đầu tích bụi, bẩn thỉu dơ dáy hơn rất nhiều, trên sàn nhà dính đầy các loại dấu chân của kẻ đến xem, bàn trà còn có tàn thuốc và giấy ăn tán loạn.
Vân Tử Túc đi tới bên cửa sổ, đưa tay mở cửa. Cánh cửa kính lâu ngày không được động tới phát ra tiếng "két" chói tai, gió từ bên ngoài thổi vào, rõ ràng là mùa hè nóng nực, cơn gió kia lại mang cảm giác lạnh lẽo vô hình.
Vân Tử Túc giương mắt nhìn ra ngoài, đúng lúc thấy một bóng người trắng sáng ngoài cửa sổ cách đó không xa.
Bóng hình kia đưa lưng về phía cửa sổ, mảnh mai uyển chuyển, thon thả động lòng người, như một thiếu nữ đến độ trăng rằm.
Mỗi tội đây là tầng mười tám, ngoài cửa sổ lấy đâu ra người?
Lại thêm một tiếng "két", cửa sổ hoàn toàn được mở rộng. Ngoài cửa sổ quang đãng rộng rãi, ánh nắng nhảy nhót, đã sớm không còn thấy điều kì dị ban nãy.
"Ban ngày cô chui ra thì được ích lợi gì? Không biết còn tưởng quần áo nhà ai rớt xuống đấy." Cho dù biết mấy thứ này nghe không hiểu, Vân Tử Túc vẫn không thể kiềm chế chửi đôi lời.
Đây quả thực là lần ra mắt tệ nhất của cậu.
Sau khi cửa sổ mở ra, không khí trong nhà được lưu thông, oi bức ngột ngạt ban nãy tản đi đôi chút. Vân Tử Túc nhìn bụi bặm giăng kín và rác rưởi vứt đầy góc tường, bèn lấy ra lá bùa đã chuẩn bị từ trước.
Trên lá bùa là hình vẽ bằng mực đỏ tinh vi mà huyền diệu, giữa bút pháp mơ hồ có thứ ánh sáng âm u đang di chuyển. Vân Tử Túc lấy bốn lá bùa, chia ra vỗ lên bốn xó xỉnh trong căn phòng, một giây tiếp theo lá bùa lung lay, bốn thứ đồ hình thù quái dị lập tức hiện hình.
Trừ cái tay gãy và cái bóng trắng vừa mới ra mắt, còn có một bãi máu đỏ tươi, và một chiếc mặt quỷ màu xám xanh tóc dài lưa thưa nữa.
Vân Tử Túc liếc qua cũng biết, máu hẳn sẽ chảy ra từ vòi nước để dọa người, mặt quỷ thì sẽ xuất hiện trong gương, dù trong nhà không thiếu mấy đồ lộn xộn ma quái, nhưng cũng chỉ có bốn thứ này có thể miễn cưỡng dọa người.
Nhìn bốn thứ âm vật bị lá bùa dán sát, Vân Tử Túc trực tiếp làm thủ ấn.
Thủ ấn đã xong, bốn lá bùa không nhúc nhích.
Vân Tử Túc: "..."
Cậu hung hăng cắn một miếng kem lớn, ăn hết cục tròn tròn bọc vỏ socola phía trên cùng xong, lại cắn thêm một vòng ốc quế, rồi mới dừng lại nắm tay ra thủ ấn lần nữa.
Đồ đã ăn chỉ có thể được hấp thụ bởi linh thể khi ở trong Vô Tự Ấn, nếu muốn để thân xác sử dụng linh lực, Vân Tử Túc phải bổ sung đầy đủ năng lượng.
Có ăn ắt có linh lực để dùng, lúc này dưới sự sai bảo của lá bùa, bốn âm vật từ từ cử động.
Vân Tử Túc vừa ăn số kem còn lại, vừa đốc thúc bọn chúng làm việc. Bóng trắng đi lấy chổi, tay gãy thì cầm hót rác theo chân nó. Bãi máu loạng choạng trườn trên sàn nhà, kéo hết bụi bặm đi, cuối cùng là mặt quỷ, dùng mái tóc dài dính nước chưa khô lau sạch.
Trước đó Vân Tử Túc đã dùng một tấm bùa phong bế tạp chất và mùi hương của bãi máu, trong quá trình dọn dẹp, nó sạch sẽ và thuần khiết như một vũng nước trong vậy.
Chờ cho căn phòng được thay da đổi thịt xong xuôi, bốn lá bùa trực tiếp bốc cháy, bốn âm vật cần cù cũng biến mất không thấy tăm hơi.
Vân Tử Túc bới bới số bùa còn lại, thở dài, nghĩ ngợi mình năm đó, sức mạnh của một tấm phù lục* cũng có thể san bằng một khu dân cư, kết quả nhìn đến thực tại, điều khiển mấy đứa âm vật mà cũng phải dùng đến bốn năm tấm.
Nghiêm khắc mà nói, những lá bùa trong tay cậu bây giờ cũng không thể được gọi là phù lục, chúng đều là vật luyện bút của Vân Tử Túc trong quá trình cố gắng truy tìm ký ức. Phù lục cần rót linh lực, Vân Tử Túc ngay cả linh lực cho mình còn chẳng đủ dùng, nào còn thừa năng lượng đi chế phù. Tuy nhiên dù cho không có gì rót vào, bút pháp và lực độ cũng sẽ để lại dấu vết trên tấm bùa, mặc dù những lá bùa này không thể so bằng phù lục, nhưng có còn hơn không.
Hai ba miếng xử lí nốt chỗ kem còn lại, Vân Tử Túc vừa cắn ốc quế, vừa dùng bảy tấm bùa trong tay gấp thành bảy hình tam giác. Cậu đi một vòng quanh nhà, lần lượt đặt bùa tam giác ở các vị trí không bắt mắt, sau khi hoàn thành, cậu trở lại phòng khách một lần nữa, chuyển đổi năng lượng từ số kem còn dư lại thành linh lực, rót vào trận pháp được bố trí khắp căn nhà.
Bảy tấm bùa cũng không phải dùng để bày trận, mà để củng cố trận pháp, cho nên lần này Vân Tử Túc tiết kiệm được không ít linh lực tiêu hao so với lần đầu bày trận. Trận pháp nơi đây đã bày ra từ khi vợ chồng Vân Học Thương còn tại thế, vốn để tụ khí giữ bình an cho hai người. Sau khi hai vợ chồng qua đời, tinh khí tụ lại bị những thứ đồ hỗn độn cõi âm thèm khát, cộng thêm sự nới lỏng của Vân Tử Túc, dĩ nhiên hấp dẫn không ít âm vật tới chia phần.
Lần củng cố trận pháp này, một là để thu hút thêm càng nhiều vật lợi hại, tiếp tục ngăn cản Vân Học Công và Vân Học Binh bán nhà, hai là để tăng cường cấm chú, không cho các loại âm trọc bị hấp dẫn tới chạy loạn, tránh quấy rầy hàng xóm xung quanh.
Thực hiện xong xuôi, Vân Tử Túc đóng kỹ cửa nẻo, rồi mới rời khỏi căn nhà sạch sẽ.
Trước khi rời khỏi An thành, Vân Tử Túc còn tới nghĩa trang công cộng một chuyến. Vợ chồng Vân Học Thương được an táng ở đây, bia mộ của họ kề sát bên nhau, thân mật như khi còn sống.
Ở Tu linh giới Vân Tử Túc không cha không mẹ, là một tay sư phụ nuôi cậu trưởng thành. Bây giờ không có cách nào gặp lại sư phụ, mà trên thế giới này, hai người thương yêu cậu nhất cũng đã ra đi.
Vân Tử Túc ngồi trước mộ hồi lâu, đến khi sắc trời chuyển tối mới rời khỏi nghĩa trang công cộng.
Suốt ba tiếng đồng hồ dọc đường về, chuông điện thoại của Vân Tử Túc réo không biết bao nhiêu lần. Chờ cho cậu trở lại biệt thự nhà họ Vân, thời gian ăn tối cũng đã kết thúc, Vân Học Công xị mặt ngồi phòng khách, bị Lữ Phượng Liên kéo hai lần mới miễn cưỡng kiềm chế cơn giận.
"Trước khi kết hôn chạy loạn khắp nơi, chẳng ra thể thống gì!" Giọng điệu Vân Học Công vẫn không dễ nghe như cũ, "Nhà họ Hàn nói với tao, sắp sớm đính hôn rồi, này nhà thằng ba, mấy ngày tới mày ở nhà cho tử tế, nghe rõ chưa?"
Vân Tử Túc đã từ bỏ nghiên cứu mạch não của người nhà họ vân, trên thực tế, cậu cho rằng hồi đầu vợ chồng Vân Học Thương khăng khăng liều lĩnh rời khỏi nhà họ Vân, rất có thể là bởi những tiếng réo rắt ồn ào của những kẻ xung quanh.
Cậu cười một tiếng, giọng điệu biết điều và ngoan ngoãn: "Nghe rõ, bác."
Dứt lời, Vân Tử Túc liền ra thẳng phòng bếp.
Mặc dù phòng bếp còn có đồ ăn, nhưng số lượng và hương vị chẳng ra sao, Vân Tử Túc tìm đại chút đồ lót bụng, rồi trở về phòng ngủ trên tầng.
Sau khi dùng dạng linh thể chuyển hóa bữa trưa phong phú và bữa tối nghèo nàn xong, Vân Tử Túc đang định rời khỏi Vô Tự Ấn tìm thêm đồ ăn bên ngoài, thì bỗng nghe thấy tiếng chuông điện thoại trong phòng ngủ.
Cậu trở lại phòng ngủ nhấc di động, khi nhìn thấy tên người gọi ban đầu còn sửng sốt một chút, ngay sau đó mặt mày lộ ra đôi chút vui mừng.
Điện thoại được nối thông, Vân Tử Túc lên tiếng trước: "Alo, A Khải?"
Một chất giọng đàn ông trẻ tuổi hơi trầm vang lên bên đầu còn lại: "Tử Túc."
Vân Tử Túc cười nói: "Rốt cuộc cậu cũng được nghỉ rồi hả?"
Hà An Khải là bạn học cùng cấp ba với Vân Tử Túc, sau đó ghi danh đi lính, ngày thường quân đội quản lý nghiêm ngặt, ngay cả di động Hà An Khải cũng không thể chạm vào. Tuy nhiên từ cấp ba cho đến giờ, liên lạc giữa hai người vẫn chưa từng gián đoạn.
"Ừ." Hà An Khải hỏi, "Giờ cậu có rảnh không?"
"Có chứ, sao thế?"
"Tớ đang ở quán nhà tớ, cậu có muốn đến không?" Trong giọng điệu của Hà An Khải mang theo một chút ý cười không dễ nhận ra, "Mời cậu bữa cơm."
"Cậu cũng đến Lâm thành à?" Vân Tử Túc thoáng ngạc nhiên, nói tiếp: "Không phải nhà cậu bán lẩu hở, giờ này chắc cũng chật người rồi..."
"Trời nóng, tiệm nhà tớ lên món mới," Hà An Khải nói, "Đến không, mời cậu ăn đồ nướng."
Nướng??
Vân Tử Túc không nhiều lời.
"Chờ tớ!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất