Sau Khi Kết Hôn Rốt Cuộc Tôi Cũng Được Ăn No
Chương 76
Vân Tử Túc ngơ ngẩn hồi lâu, Thẩm Thu Vãn bên cạnh đã nhào qua.
"Sư huynh!"
Sư huynh? Vân Tử Túc hoàn hồn quay đầu nhìn anh ta: "Anh biết người này?"
Thẩm Thu Vãn lo lắng dò mạch đập bên cổ đối phương, xác nhận người chỉ ngất đi, mới thở phào nhẹ nhõm.
Vẻ mặt anh ta cũng rất phức tạp, còn xen lẫn vài phần hoang mang: "Cậu ấy là sư huynh của tôi, tên Hạ Các, ngày ấy bọn tôi cùng bái nhập Thanh Dịch tông, nhưng không bao lâu sau, sư huynh hy sinh trong một lần làm nhiệm vụ tông môn."
"Hy sinh?" Vân Tử Túc hỏi, "Vậy đây..."
"Lúc ấy không ai trong số bọn tôi nhìn thấy thi thể của sư huynh," Thẩm Thu Vãn vừa nói, vừa chỉ chỉ bên cổ Hạ Các, "Tôi sẽ không nhận nhầm, chỗ này của sư huynh có ba nốt ruồi."
Ánh sáng từ dạ minh châu tỏa ra, đằng sau cũng có trưởng lão nhận ra khuôn mặt Hạ Các.
"Kỳ lạ thật... không phải cậu ấy đã gặp chuyện mười năm trước rồi à?"
"Mười năm trước?" Vân Tử Túc hỏi, "Khi ấy Hạ Các bao nhiêu tuổi?"
"Cậu ấy," Lúc này Thẩm Thu Vãn đang đỡ người mới nhận ra không đúng chỗ nào, "Lúc đấy cậu ấy, mười sáu tuổi..."
Vân Tử Túc giơ dạ minh châu đến gần hơn, ánh sáng trong suốt chiếu lên khuôn mặt Hạ Các, đường nét còn chưa hết ngây thơ của đối phương lộ ra rõ rệt.
Cậu sờ khớp xương hai tay đối phương một cái: "Nhìn mặt và xương cốt, bây giờ cậu ta cũng mới mười mấy tuổi thôi."
Chưa từng nghe nói hạc linh có năng lực trường sinh bất lão.
Thẩm Thu Vãn cũng sững sờ.
Vân Tử Túc hỏi: "Anh chắc chắn cậu ta là Hạ Các đấy chứ?"
"Tôi không thể nhớ nhầm được," Thẩm Thu Vãn nhíu mày, "Tôi, Hạ Các và em trai cậu ấy lớn lên cùng nhau, em trai cậu ấy chính là Hạ Không Sơn, người bạn khi trước tôi nhờ tra tài liệu về gương giả. Bọn tôi đều cho rằng cậu ấy đã qua đời..."
Em trai? Vân Tử Túc nghĩ thầm, xem ra không chỉ có một con hạc linh?
Tình huống này quả thực làm người khó mà nghĩ thông, Hạ Các thì vẫn đang hôn mê, đợi trên bậc thang đen kịt này cũng không phải cách tốt, đoàn người quyết định tiếp tục hướng xuống, Vân Tử Túc thu hồi roi xích, Thẩm Thu Vãn cõng Hạ Các đã ngất xỉu lên.
Mặc dù quãng đường còn lại vẫn mờ tối, nhưng cũng may không gặp bất trắc gì, rất nhanh sau đó bọn họ đã đến trước một cánh cửa khác.
Vân Tử Túc đã sớm dùng linh thức dò ra bên trong không có vật sống uy hiếp gì, Hàn đại thiếu cũng không mở miệng nhắc nhở có cơ quan, sau khi thuận lợi xóa bỏ cấm chế, bọn họ bèn đẩy cửa đi vào.
Chỉ là bọn họ không nghĩ tới, đằng sau cánh cửa còn rét lạnh hơn cả cầu thang nữa.
Đúng giữa hè nóng bức, dù ở núi rừng ngoại ô, đệ tử trong Thanh Dịch tông cũng đều mặc áo cộc tay. Nhưng gian phòng này phỏng chừng phải chênh lệch mười mấy độ so với bên ngoài, không chỉ rét lạnh, mà còn tràn ngập một mùi hương khó ngửi.
So sánh với đại sảnh đựng đầy linh thạch pháp khí, điều kiện nơi này rõ ràng kém xa.
Ánh sáng mờ mịt, dù là tu sĩ không thể nhìn rõ bằng mắt thường, Vân Tử Túc thì nhìn thấy, nhưng cậu chỉ cau mày, mà không mở miệng.
Hàn Dịch bên cạnh giơ tay, công tắc trên tường bật lên đáp lại. Đèn trần sáng lên, rốt cuộc toàn cảnh bên trong cũng bày ra trước mắt.
"Cái này..."
Các trưởng lão đằng sau không khỏi kinh dị.
Chỉ thấy không gian bên trong cực kỳ rộng lớn, thậm chí thoạt nhìn không thấy điểm kết thúc, song lại không mang đến cho người ta bất kỳ cảm giác khoáng đạt nào, trái lại còn ép cho người ta không thở nổi.
"... Sao nơi này lại có nhiều lồng sắt đến vậy?!"
Trước mặt đám người là một lối đi rộng cỡ ba người, hai bên lối đi là hai hàng lồng sắt nặng trịch. Không gian trong lồng sắt không nhỏ, đủ cho một người trưởng thành nằm đứng ngồi bên trong. Một trưởng lão không cầm được tiến lên, lập tức nhìn thấy một người nằm bên trong lồng sắt.
Sắc mặt trắng xám, cặp mắt trợn tròn, là một cỗ thi thể chết không nhắm mắt.
Đi sâu thêm cũng đều như vậy, mỗi lồng một người, nhìn thoáng qua cũng khiến lòng người kinh hãi.
Vân Tử Túc trầm giọng: "Hai trăm ba mươi bảy."
Tông chủ phía sau cũng dò ra kết quả tương tự, y sững sờ: "Nơi này giam nhiều tu sĩ đến vậy..."
Vì linh lực chưa tan, thi thể chưa phân hủy, nên trong gian phòng không có nhiều mùi thối rữa. Bởi vậy mà ban đầu bọn họ cho rằng thi thể chỉ là tình cờ mà thôi, ai ngờ đoàn người tiến vào càng sâu, lại càng kinh hãi.
Những người bị giam trong lồng, đã chết quá nửa.
Nơi bọn họ sinh sống lâu như vậy, chẳng ngờ lại ẩn giấu một bãi tha ma đáng sợ rộng lớn.
Khiến tông chủ và trưởng lão khiếp đảm nhất, chính là bên trong xuất hiện không ít khuôn mặt quen thuộc. Không chỉ là đệ tử bên ngoài bị bắt tới, mà còn không có không ít đệ tử của chính Thanh Dịch tông, giống như Hạ Các.
Tuy nhiên ngoại trừ Hạ Các, không còn người nào khác có sự sai lệch giữa tuổi tác và bề ngoài nữa. Độ tuổi của bọn họ khác biệt, sư môn không đồng nhất, điểm duy nhất giống nhau, chính là bọn họ đều sở hữu thiên phú cực cao trong tông môn, là những tu sĩ thiên phú hơn người, khi mất tích hoặc hy sinh đều còn rất trẻ.
Chẳng ai ngờ được, bọn họ đều bị nhốt tập thể trong cũi sắt.
Tình trạng của những người bị giam trong lồng sắt rất tệ, Vân Tử Túc lần tìm trong số bọn họ rất lâu, mà cũng không thể tìm được một người còn tỉnh táo, thấy tình hình không tốt, tông chủ lập tức dùng đá truyền âm liên lạc với đệ tử trên mặt đất, bảo người mang đồ cấp cứu xuống, bọn họ lấy linh thạch mang theo bên người ra trước, dùng linh lực trấn an nhưng người còn sống trong lồng sắt.
Lồng sắt không đóng bằng khóa, mà bị thiết lập cấm chế. Không thấy tung tích người phụ trách trông coi nơi này, bọn họ chỉ đành cưỡng ép phá bỏ, tốn không ít sức.
Đệ tử nhận mệnh lệnh có mặt rất nhanh, trở ngại một đường đều đã bị giải trừ, bọn họ thuận lợi đến nơi. Nhân lúc bọn họ bận rộn cứu người, Vân Tử Túc đi đến bên cạnh Thẩm Thu Vãn đang kiểm tra tình trạng của Hạ Các.
Ngoại trừ lồng sắt, bên trong còn một gian bị ngăn cách đơn độc, một cánh cửa đã bị phá ra, hiển nhiên Hạ Các vừa trốn thoát từ bên trong. Mạng sống cậu ta không có vấn đề, chỉ là thương thế chất chồng, hơn nữa linh lực thiếu thốn, sau khi bị roi xích tập kích, đến giờ vẫn chưa thể tỉnh lại.
Thẩm Thu Vãn đặt cậu ta lên một băng ghế dài, quỳ nửa gối bên cạnh, dùng linh thạch giúp cậu ta chữa trị thân thể. Hạ Các bị thương nghiêm trọng đến mức không thể tự mình hấp thu linh lực giữa lúc hôn mê, nhận ra Vân Tử Túc bước đến, Thẩm Thu Vãn cũng không ngẩng đầu, qua hồi lâu, anh ta mới khẽ nói: "Tôi không ngờ cậu ấy còn sống, còn bị nhốt ở đây... nhiều năm như vậy."
"Cận Đan có thể gây ra chuyện đoạt xác, vậy thì bắt cóc và giam giữ tu sĩ cũng không lạ gì." Vân Tử Túc nói.
Thẩm Thu Vãn trầm mặc đôi chút, thở dài: "Có một phòng nghiên cứu dưới tên Cận Đan, mặc dù nó thuộc bên trong Thanh Dịch tông, nhưng chưa từng tiết lộ nội dung nghiên cứu, cũng không thuộc hệ thống quản lý chính quy của tông môn, không ai biết rốt cuộc phòng nghiên cứu này nghiên cứu cái gì."
"Trước kia có một thời gian tôi phụ trách chi tiêu trong tông môn, phòng nghiên cứu này đến xin tài nguyên, bọn họ trình ra hạng mục nghiên cứu chuyển hóa linh lực, nhưng tôi nhớ rất rõ, số linh thạch bọn họ xin chỉ đủ dùng cho tu luyện, không thể dùng linh thạch thừa ra tiến hành nghiên cứu được."
Thẩm Thu Vãn hít sâu một hơi: "Lúc ấy tôi chỉ xem qua, bây giờ nhớ lại mới thấy không đúng... Chuyển hóa linh lực của bọn họ, nguồn cấp linh lực hẳn không phải linh thạch, mà là tu sĩ."
Dùng khoa học kỹ thuật nghiên cứu chuyển hóa linh lực à? Vân Tử Túc nghĩ, vẫn cảm thấy cách nói này có chút kỳ lạ, dùng phân tử nguyên tử để định lượng linh lực sao?
"Nếu lão ta có bản lĩnh nghiên cứu chuyển hóa linh lực của tu sĩ, tại sao không trực tiếp hấp thu linh thạch?" Vân Tử Túc nói, "Dù linh thạch có đắt đến đâu, cũng không có chuyện Cận Đan không mua nổi, chẳng nói quá, lão ta có tài nguyên tốt nhất toàn tông môn không phải à?"
Nói đến đây, cậu nghĩ ngợi một chút mới tiếp tục: "À, chưa biết chừng cũng bởi điều này nên Cận Đan mới bắt nhiều tu sĩ trẻ tuổi thiên phú cao như vậy."
"Ý cậu là..." Thẩm Thu Vãn hiểu được đôi chút, nhưng vẫn hơi khó tin nổi.
"Theo lời anh nói, mấy trăm năm qua, toàn bộ huyền môn chỉ có một tu sĩ Kim Đan duy nhất, ngay cả người đến được hậu kỳ Trúc Cơ cũng quá hiếm hoi. Thẳng đến giờ này, vẫn chưa xuất hiện tu sĩ nào có thể thăng được lên Kim Đan."
Vân Tử Túc hỏi: "Anh không cảm thấy, Cận Đan bắt nhiều người như vậy, là để diệt cỏ tận gốc các mối hiểm họa về sau à?"
Thẩm Thu Vãn nghẹn họng.
"Chỉ vì để địa vị của mình không còn bị uy hiếp, mà bắt nhốt nhiều tu sĩ có thiên phú như vậy?"
Dù rằng cái nhìn đối với Cận Đan hai ngày này đã có sự thay đổi long trời lở đất, nhưng lúc nghe suy đoán này, anh ta vẫn khó lòng tiếp thu ngay được.
Vân Tử Túc cũng chỉ là suy đoán, cậu không có bằng chứng xác thực.
Nghĩ nghĩ, cậu bèn nghiêng đầu nhìn Hàn Dịch đang yên lặng bên mình: "A Dịch, anh nắm rõ không?"
Qua hai ngày chung sống, cậu đã quen với việc đối phương hoặc không mở miệng, hoặc trực tiếp truyền âm vào tâm trí mình, nhưng lần này Hàn Dịch chỉ nhìn cậu một cái, sau đó giơ tay nâng cằm cậu lên.
Vân Tử Túc sợ hết hồn.
Muốn làm gì? Nơi này còn có người đấy?!
Thẩm Thu Vãn cũng không phản ứng kịp, tự dưng anh ta nhìn thấy Hàn Dịch không quan tâm ai trừ Vân Tử Túc cúi đầu hôn đối phương, sau đó Vân Tử Túc bị ôm đẩy đẩy hai cái, Hàn Dịch bèn thả người ra.
"..."
Anh ta nhìn Vân Tử Túc một cái, rồi lại nhìn Hàn Dịch một cái, mờ mịt nghĩ, không phải đang nói chuyện Cận Đan à, sao tự dưng...?
Vân Tử Túc dán mu bàn tay lên mặt, ho nhẹ: "Tôi biết rồi."
Thẩm Thu Vãn mở to hai mắt: "...A?"
"Tôi biết kế hoạch của Cận Đan," Vân Tử Túc mau chóng giải thích, "Lúc đoạt xác lão đã bị Hàn Dịch xem trí nhớ, A Dịch vừa mới kể tôi nghe."
Hai người này vừa mới truyền lời à? Thẩm Thu Vãn càng hoang mang hơn, phương thức nói chuyện của bọn họ quả thực khá là đặc biệt.
Thực ra, Hàn Dịch vừa hôn xuống chính là để truyền cho Vân Tử Túc một đoạn ký ức, Vân Tử Túc vội kết thúc đề tài này, mau chóng giải thích: "Kế hoạch của Cận Đan là thu hái thiên tài, một là để phòng ngừa người có thiên phú cao tu thành Kim Đan, hai là tiện lấy bọn họ ra làm thí nghiệm."
"Hành động này đã bắt đầu từ rất lâu về trước, những người bị giam ở đây đều là người và xác còn giá trị lợi dụng, còn lại đã bị dọn sạch sẽ." Vân Tử Túc nói, "Số lượng thiên tài Cận Đan cầm tù và chém giết nhiều hơn số lượng còn thấy nơi đây nhiều. Anh còn nhớ chuyện bị Chính Thống tông bao vây ở Khương Đường không?"
Thẩm Thu Vãn gật đầu.
"Đó cũng là một phần kế hoạch, anh nghĩ thử xem, những người được phái đi lần ấy không phải đều là tinh anh trong ngũ đại tông môn à?"
Sắc mặt Thẩm Thu Vãn ngày càng tái.
Vân Tử Túc tiếp tục: "Khi ấy đại trưởng lão Chính Thống tông đã giao chiến trực diện với anh, lần này anh cũng đã thấy mặt Cận Đan, anh không cảm thấy, trông ngoại hình bọn họ rất giống nhau hả?"
Trí nhớ tu sĩ xuất chúng, Thẩm Thu Vãn nhớ lại rất nhanh: "Đại trưởng lão kia... là hậu duệ của Cận Đan?"
Vân Tử Túc gật đầu: "Là con trai lão."
"Thế nên," Thẩm Thu Vãn lẩm bẩm, "Chính thống tông cũng là bút tích của Cận Đan?"
Kẻ địch mà bọn họ một lòng đối phó lâu như vậy, lại do chính nhân vật đầu đảng trong tông môn của mình chế tạo ra?
"Lúc ở quán bar, Hồ Tra Nam bị giết ở phòng bên cạnh, tôi và A Dịch bị máu công kích." Vân Tử Túc nói, "Thứ đấy chắc là vu tảo luyện thành. Vu tảo do Chính thống luyện chế ra phải không? Lần đoạt xác này chỉ thấy một tay Cận Đan sắp đặt, vu tảo xuất hiện, tương đương với việc Chính Thống tông không thoát khỏi liên quan đến Cận Đan."
Thẩm Thu Vãn im lặng, anh ta quay đầu nhìn Hạ Các đang hôn mê, mím chặt môi.
Nếu tất cả đều là sự thật, thì anh ta cũng giống vậy, suýt bị ném vào căn hầm tối tăm không ánh mặt trời này.
Thấy thái độ của Thẩm Thu Vãn, Vân Tử Túc không tiếp tục nữa.
Cậu không có hứng thú qua lại với Thanh Dịch tông, nói những chuyện này với Thẩm Thu Vãn, để cho anh ta và tông môn của mình tự đi thăm dò xác định thỏa đáng.
Nghĩ vậy, cậu không nhịn được ngẩng đầu, nhìn Hàn đại thiếu bên cạnh.
Phát hiện tầm mắt của cậu, Hàn Dịch cũng cúi đầu nhìn lại.
Vân Tử Túc vội dời mắt đi.
Trước kia trao đổi khôi linh cần hôn môi, ngày hôm qua vận chuyển linh lực suýt kết Anh cũng vì hôn môi, đến hôm nay, ngay cả trí nhớ cũng truyền qua bằng hôn môi.
Đây là kiểu gì? Vân Tử Túc sờ sờ mũi. Nối tiếp phương thức tu luyện bằng ăn ngon và ngủ kỹ, bây giờ cậu lại phải dùng đến hôn môi để giải quyết mọi vấn đề à?
"Sư huynh!"
Sư huynh? Vân Tử Túc hoàn hồn quay đầu nhìn anh ta: "Anh biết người này?"
Thẩm Thu Vãn lo lắng dò mạch đập bên cổ đối phương, xác nhận người chỉ ngất đi, mới thở phào nhẹ nhõm.
Vẻ mặt anh ta cũng rất phức tạp, còn xen lẫn vài phần hoang mang: "Cậu ấy là sư huynh của tôi, tên Hạ Các, ngày ấy bọn tôi cùng bái nhập Thanh Dịch tông, nhưng không bao lâu sau, sư huynh hy sinh trong một lần làm nhiệm vụ tông môn."
"Hy sinh?" Vân Tử Túc hỏi, "Vậy đây..."
"Lúc ấy không ai trong số bọn tôi nhìn thấy thi thể của sư huynh," Thẩm Thu Vãn vừa nói, vừa chỉ chỉ bên cổ Hạ Các, "Tôi sẽ không nhận nhầm, chỗ này của sư huynh có ba nốt ruồi."
Ánh sáng từ dạ minh châu tỏa ra, đằng sau cũng có trưởng lão nhận ra khuôn mặt Hạ Các.
"Kỳ lạ thật... không phải cậu ấy đã gặp chuyện mười năm trước rồi à?"
"Mười năm trước?" Vân Tử Túc hỏi, "Khi ấy Hạ Các bao nhiêu tuổi?"
"Cậu ấy," Lúc này Thẩm Thu Vãn đang đỡ người mới nhận ra không đúng chỗ nào, "Lúc đấy cậu ấy, mười sáu tuổi..."
Vân Tử Túc giơ dạ minh châu đến gần hơn, ánh sáng trong suốt chiếu lên khuôn mặt Hạ Các, đường nét còn chưa hết ngây thơ của đối phương lộ ra rõ rệt.
Cậu sờ khớp xương hai tay đối phương một cái: "Nhìn mặt và xương cốt, bây giờ cậu ta cũng mới mười mấy tuổi thôi."
Chưa từng nghe nói hạc linh có năng lực trường sinh bất lão.
Thẩm Thu Vãn cũng sững sờ.
Vân Tử Túc hỏi: "Anh chắc chắn cậu ta là Hạ Các đấy chứ?"
"Tôi không thể nhớ nhầm được," Thẩm Thu Vãn nhíu mày, "Tôi, Hạ Các và em trai cậu ấy lớn lên cùng nhau, em trai cậu ấy chính là Hạ Không Sơn, người bạn khi trước tôi nhờ tra tài liệu về gương giả. Bọn tôi đều cho rằng cậu ấy đã qua đời..."
Em trai? Vân Tử Túc nghĩ thầm, xem ra không chỉ có một con hạc linh?
Tình huống này quả thực làm người khó mà nghĩ thông, Hạ Các thì vẫn đang hôn mê, đợi trên bậc thang đen kịt này cũng không phải cách tốt, đoàn người quyết định tiếp tục hướng xuống, Vân Tử Túc thu hồi roi xích, Thẩm Thu Vãn cõng Hạ Các đã ngất xỉu lên.
Mặc dù quãng đường còn lại vẫn mờ tối, nhưng cũng may không gặp bất trắc gì, rất nhanh sau đó bọn họ đã đến trước một cánh cửa khác.
Vân Tử Túc đã sớm dùng linh thức dò ra bên trong không có vật sống uy hiếp gì, Hàn đại thiếu cũng không mở miệng nhắc nhở có cơ quan, sau khi thuận lợi xóa bỏ cấm chế, bọn họ bèn đẩy cửa đi vào.
Chỉ là bọn họ không nghĩ tới, đằng sau cánh cửa còn rét lạnh hơn cả cầu thang nữa.
Đúng giữa hè nóng bức, dù ở núi rừng ngoại ô, đệ tử trong Thanh Dịch tông cũng đều mặc áo cộc tay. Nhưng gian phòng này phỏng chừng phải chênh lệch mười mấy độ so với bên ngoài, không chỉ rét lạnh, mà còn tràn ngập một mùi hương khó ngửi.
So sánh với đại sảnh đựng đầy linh thạch pháp khí, điều kiện nơi này rõ ràng kém xa.
Ánh sáng mờ mịt, dù là tu sĩ không thể nhìn rõ bằng mắt thường, Vân Tử Túc thì nhìn thấy, nhưng cậu chỉ cau mày, mà không mở miệng.
Hàn Dịch bên cạnh giơ tay, công tắc trên tường bật lên đáp lại. Đèn trần sáng lên, rốt cuộc toàn cảnh bên trong cũng bày ra trước mắt.
"Cái này..."
Các trưởng lão đằng sau không khỏi kinh dị.
Chỉ thấy không gian bên trong cực kỳ rộng lớn, thậm chí thoạt nhìn không thấy điểm kết thúc, song lại không mang đến cho người ta bất kỳ cảm giác khoáng đạt nào, trái lại còn ép cho người ta không thở nổi.
"... Sao nơi này lại có nhiều lồng sắt đến vậy?!"
Trước mặt đám người là một lối đi rộng cỡ ba người, hai bên lối đi là hai hàng lồng sắt nặng trịch. Không gian trong lồng sắt không nhỏ, đủ cho một người trưởng thành nằm đứng ngồi bên trong. Một trưởng lão không cầm được tiến lên, lập tức nhìn thấy một người nằm bên trong lồng sắt.
Sắc mặt trắng xám, cặp mắt trợn tròn, là một cỗ thi thể chết không nhắm mắt.
Đi sâu thêm cũng đều như vậy, mỗi lồng một người, nhìn thoáng qua cũng khiến lòng người kinh hãi.
Vân Tử Túc trầm giọng: "Hai trăm ba mươi bảy."
Tông chủ phía sau cũng dò ra kết quả tương tự, y sững sờ: "Nơi này giam nhiều tu sĩ đến vậy..."
Vì linh lực chưa tan, thi thể chưa phân hủy, nên trong gian phòng không có nhiều mùi thối rữa. Bởi vậy mà ban đầu bọn họ cho rằng thi thể chỉ là tình cờ mà thôi, ai ngờ đoàn người tiến vào càng sâu, lại càng kinh hãi.
Những người bị giam trong lồng, đã chết quá nửa.
Nơi bọn họ sinh sống lâu như vậy, chẳng ngờ lại ẩn giấu một bãi tha ma đáng sợ rộng lớn.
Khiến tông chủ và trưởng lão khiếp đảm nhất, chính là bên trong xuất hiện không ít khuôn mặt quen thuộc. Không chỉ là đệ tử bên ngoài bị bắt tới, mà còn không có không ít đệ tử của chính Thanh Dịch tông, giống như Hạ Các.
Tuy nhiên ngoại trừ Hạ Các, không còn người nào khác có sự sai lệch giữa tuổi tác và bề ngoài nữa. Độ tuổi của bọn họ khác biệt, sư môn không đồng nhất, điểm duy nhất giống nhau, chính là bọn họ đều sở hữu thiên phú cực cao trong tông môn, là những tu sĩ thiên phú hơn người, khi mất tích hoặc hy sinh đều còn rất trẻ.
Chẳng ai ngờ được, bọn họ đều bị nhốt tập thể trong cũi sắt.
Tình trạng của những người bị giam trong lồng sắt rất tệ, Vân Tử Túc lần tìm trong số bọn họ rất lâu, mà cũng không thể tìm được một người còn tỉnh táo, thấy tình hình không tốt, tông chủ lập tức dùng đá truyền âm liên lạc với đệ tử trên mặt đất, bảo người mang đồ cấp cứu xuống, bọn họ lấy linh thạch mang theo bên người ra trước, dùng linh lực trấn an nhưng người còn sống trong lồng sắt.
Lồng sắt không đóng bằng khóa, mà bị thiết lập cấm chế. Không thấy tung tích người phụ trách trông coi nơi này, bọn họ chỉ đành cưỡng ép phá bỏ, tốn không ít sức.
Đệ tử nhận mệnh lệnh có mặt rất nhanh, trở ngại một đường đều đã bị giải trừ, bọn họ thuận lợi đến nơi. Nhân lúc bọn họ bận rộn cứu người, Vân Tử Túc đi đến bên cạnh Thẩm Thu Vãn đang kiểm tra tình trạng của Hạ Các.
Ngoại trừ lồng sắt, bên trong còn một gian bị ngăn cách đơn độc, một cánh cửa đã bị phá ra, hiển nhiên Hạ Các vừa trốn thoát từ bên trong. Mạng sống cậu ta không có vấn đề, chỉ là thương thế chất chồng, hơn nữa linh lực thiếu thốn, sau khi bị roi xích tập kích, đến giờ vẫn chưa thể tỉnh lại.
Thẩm Thu Vãn đặt cậu ta lên một băng ghế dài, quỳ nửa gối bên cạnh, dùng linh thạch giúp cậu ta chữa trị thân thể. Hạ Các bị thương nghiêm trọng đến mức không thể tự mình hấp thu linh lực giữa lúc hôn mê, nhận ra Vân Tử Túc bước đến, Thẩm Thu Vãn cũng không ngẩng đầu, qua hồi lâu, anh ta mới khẽ nói: "Tôi không ngờ cậu ấy còn sống, còn bị nhốt ở đây... nhiều năm như vậy."
"Cận Đan có thể gây ra chuyện đoạt xác, vậy thì bắt cóc và giam giữ tu sĩ cũng không lạ gì." Vân Tử Túc nói.
Thẩm Thu Vãn trầm mặc đôi chút, thở dài: "Có một phòng nghiên cứu dưới tên Cận Đan, mặc dù nó thuộc bên trong Thanh Dịch tông, nhưng chưa từng tiết lộ nội dung nghiên cứu, cũng không thuộc hệ thống quản lý chính quy của tông môn, không ai biết rốt cuộc phòng nghiên cứu này nghiên cứu cái gì."
"Trước kia có một thời gian tôi phụ trách chi tiêu trong tông môn, phòng nghiên cứu này đến xin tài nguyên, bọn họ trình ra hạng mục nghiên cứu chuyển hóa linh lực, nhưng tôi nhớ rất rõ, số linh thạch bọn họ xin chỉ đủ dùng cho tu luyện, không thể dùng linh thạch thừa ra tiến hành nghiên cứu được."
Thẩm Thu Vãn hít sâu một hơi: "Lúc ấy tôi chỉ xem qua, bây giờ nhớ lại mới thấy không đúng... Chuyển hóa linh lực của bọn họ, nguồn cấp linh lực hẳn không phải linh thạch, mà là tu sĩ."
Dùng khoa học kỹ thuật nghiên cứu chuyển hóa linh lực à? Vân Tử Túc nghĩ, vẫn cảm thấy cách nói này có chút kỳ lạ, dùng phân tử nguyên tử để định lượng linh lực sao?
"Nếu lão ta có bản lĩnh nghiên cứu chuyển hóa linh lực của tu sĩ, tại sao không trực tiếp hấp thu linh thạch?" Vân Tử Túc nói, "Dù linh thạch có đắt đến đâu, cũng không có chuyện Cận Đan không mua nổi, chẳng nói quá, lão ta có tài nguyên tốt nhất toàn tông môn không phải à?"
Nói đến đây, cậu nghĩ ngợi một chút mới tiếp tục: "À, chưa biết chừng cũng bởi điều này nên Cận Đan mới bắt nhiều tu sĩ trẻ tuổi thiên phú cao như vậy."
"Ý cậu là..." Thẩm Thu Vãn hiểu được đôi chút, nhưng vẫn hơi khó tin nổi.
"Theo lời anh nói, mấy trăm năm qua, toàn bộ huyền môn chỉ có một tu sĩ Kim Đan duy nhất, ngay cả người đến được hậu kỳ Trúc Cơ cũng quá hiếm hoi. Thẳng đến giờ này, vẫn chưa xuất hiện tu sĩ nào có thể thăng được lên Kim Đan."
Vân Tử Túc hỏi: "Anh không cảm thấy, Cận Đan bắt nhiều người như vậy, là để diệt cỏ tận gốc các mối hiểm họa về sau à?"
Thẩm Thu Vãn nghẹn họng.
"Chỉ vì để địa vị của mình không còn bị uy hiếp, mà bắt nhốt nhiều tu sĩ có thiên phú như vậy?"
Dù rằng cái nhìn đối với Cận Đan hai ngày này đã có sự thay đổi long trời lở đất, nhưng lúc nghe suy đoán này, anh ta vẫn khó lòng tiếp thu ngay được.
Vân Tử Túc cũng chỉ là suy đoán, cậu không có bằng chứng xác thực.
Nghĩ nghĩ, cậu bèn nghiêng đầu nhìn Hàn Dịch đang yên lặng bên mình: "A Dịch, anh nắm rõ không?"
Qua hai ngày chung sống, cậu đã quen với việc đối phương hoặc không mở miệng, hoặc trực tiếp truyền âm vào tâm trí mình, nhưng lần này Hàn Dịch chỉ nhìn cậu một cái, sau đó giơ tay nâng cằm cậu lên.
Vân Tử Túc sợ hết hồn.
Muốn làm gì? Nơi này còn có người đấy?!
Thẩm Thu Vãn cũng không phản ứng kịp, tự dưng anh ta nhìn thấy Hàn Dịch không quan tâm ai trừ Vân Tử Túc cúi đầu hôn đối phương, sau đó Vân Tử Túc bị ôm đẩy đẩy hai cái, Hàn Dịch bèn thả người ra.
"..."
Anh ta nhìn Vân Tử Túc một cái, rồi lại nhìn Hàn Dịch một cái, mờ mịt nghĩ, không phải đang nói chuyện Cận Đan à, sao tự dưng...?
Vân Tử Túc dán mu bàn tay lên mặt, ho nhẹ: "Tôi biết rồi."
Thẩm Thu Vãn mở to hai mắt: "...A?"
"Tôi biết kế hoạch của Cận Đan," Vân Tử Túc mau chóng giải thích, "Lúc đoạt xác lão đã bị Hàn Dịch xem trí nhớ, A Dịch vừa mới kể tôi nghe."
Hai người này vừa mới truyền lời à? Thẩm Thu Vãn càng hoang mang hơn, phương thức nói chuyện của bọn họ quả thực khá là đặc biệt.
Thực ra, Hàn Dịch vừa hôn xuống chính là để truyền cho Vân Tử Túc một đoạn ký ức, Vân Tử Túc vội kết thúc đề tài này, mau chóng giải thích: "Kế hoạch của Cận Đan là thu hái thiên tài, một là để phòng ngừa người có thiên phú cao tu thành Kim Đan, hai là tiện lấy bọn họ ra làm thí nghiệm."
"Hành động này đã bắt đầu từ rất lâu về trước, những người bị giam ở đây đều là người và xác còn giá trị lợi dụng, còn lại đã bị dọn sạch sẽ." Vân Tử Túc nói, "Số lượng thiên tài Cận Đan cầm tù và chém giết nhiều hơn số lượng còn thấy nơi đây nhiều. Anh còn nhớ chuyện bị Chính Thống tông bao vây ở Khương Đường không?"
Thẩm Thu Vãn gật đầu.
"Đó cũng là một phần kế hoạch, anh nghĩ thử xem, những người được phái đi lần ấy không phải đều là tinh anh trong ngũ đại tông môn à?"
Sắc mặt Thẩm Thu Vãn ngày càng tái.
Vân Tử Túc tiếp tục: "Khi ấy đại trưởng lão Chính Thống tông đã giao chiến trực diện với anh, lần này anh cũng đã thấy mặt Cận Đan, anh không cảm thấy, trông ngoại hình bọn họ rất giống nhau hả?"
Trí nhớ tu sĩ xuất chúng, Thẩm Thu Vãn nhớ lại rất nhanh: "Đại trưởng lão kia... là hậu duệ của Cận Đan?"
Vân Tử Túc gật đầu: "Là con trai lão."
"Thế nên," Thẩm Thu Vãn lẩm bẩm, "Chính thống tông cũng là bút tích của Cận Đan?"
Kẻ địch mà bọn họ một lòng đối phó lâu như vậy, lại do chính nhân vật đầu đảng trong tông môn của mình chế tạo ra?
"Lúc ở quán bar, Hồ Tra Nam bị giết ở phòng bên cạnh, tôi và A Dịch bị máu công kích." Vân Tử Túc nói, "Thứ đấy chắc là vu tảo luyện thành. Vu tảo do Chính thống luyện chế ra phải không? Lần đoạt xác này chỉ thấy một tay Cận Đan sắp đặt, vu tảo xuất hiện, tương đương với việc Chính Thống tông không thoát khỏi liên quan đến Cận Đan."
Thẩm Thu Vãn im lặng, anh ta quay đầu nhìn Hạ Các đang hôn mê, mím chặt môi.
Nếu tất cả đều là sự thật, thì anh ta cũng giống vậy, suýt bị ném vào căn hầm tối tăm không ánh mặt trời này.
Thấy thái độ của Thẩm Thu Vãn, Vân Tử Túc không tiếp tục nữa.
Cậu không có hứng thú qua lại với Thanh Dịch tông, nói những chuyện này với Thẩm Thu Vãn, để cho anh ta và tông môn của mình tự đi thăm dò xác định thỏa đáng.
Nghĩ vậy, cậu không nhịn được ngẩng đầu, nhìn Hàn đại thiếu bên cạnh.
Phát hiện tầm mắt của cậu, Hàn Dịch cũng cúi đầu nhìn lại.
Vân Tử Túc vội dời mắt đi.
Trước kia trao đổi khôi linh cần hôn môi, ngày hôm qua vận chuyển linh lực suýt kết Anh cũng vì hôn môi, đến hôm nay, ngay cả trí nhớ cũng truyền qua bằng hôn môi.
Đây là kiểu gì? Vân Tử Túc sờ sờ mũi. Nối tiếp phương thức tu luyện bằng ăn ngon và ngủ kỹ, bây giờ cậu lại phải dùng đến hôn môi để giải quyết mọi vấn đề à?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất