Sau Khi Kết Hôn, Tôi Dựa Vào Làm Nũng Để Bắt Chẹt Giáo Quan Cấm Dục

Chương 33: Không Phải Cậu Thích Huấn Luyện Viên Phong Rồi Đó Chứ?

Trước Sau
Mục Thanh Từ khựng lại một chút, rồi cười nói: “Không sao đâu, đợi anh về, cuối tuần tôi quay lại lấy cũng được.”

Phong Liệt ừ một tiếng.

Nhờ Phong Liệt chuẩn bị trước, canh cũng được hầm xong, cua cũng đã hấp, Mục Thanh Từ chỉ cần làm thêm vài món không tốn nhiều thời gian nữa là xong.

Đợi làm xong món cuối, Mục Thanh Từ tháo tạp dề, chuẩn bị cùng Phong Liệt mang đồ ăn ra.

Nhưng Phong Liệt ngăn lại, anh nói: “Cô lấy bát đũa đi.”

“À, ừ.”

Khi Mục Thanh Từ mang bát đũa ra ngoài, Phong Liệt đã bưng hết đồ ăn và nồi cơm ra rồi.

Trên bàn còn có một bó hoa tươi, làm cho bữa cơm thêm phần lãng mạn.

Hai người bắt đầu uống canh trước, lúc Phong Liệt gắp thức ăn, Mục Thanh Từ nhìn anh với vẻ mong đợi.

Cho đến khi Phong Liệt nói: “Rất ngon.”

Mục Thanh Từ cười tít mắt, chẳng chút khiêm tốn ngẩng cao đầu: “Mộng Mộng cũng bảo là món tôi nấu ngon lắm.”

Nghĩ đến việc vẫn chưa đưa tương thịt trong tủ lạnh cho Tô Thanh Mộng, đặc biệt là cô ấy chưa gọi điện "khủng bố" mình, Mục Thanh Từ đoán chắc cô ấy đang bận gì đó, định ngày mai tranh thủ thời gian ghé qua xem sao.

Phong Liệt nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của cô, tiếp tục ăn đồ cô xào, dùng hành động cho cô biết anh thích món cô nấu.

Mục Thanh Từ thấy anh ăn nhiều thì cũng vui trong lòng, nói: “Sau này nếu tôi về sớm, tôi sẽ nấu luôn phần của anh, như thế anh sẽ không phải về muộn rồi nấu mì ăn nữa.”

Phong Liệt ngẩng lên nhìn cô, nói: “Không cần phiền vậy đâu.”

“Không phiền mà, dù sao tôi cũng phải nấu.”

Phong Liệt: “Cảm ơn cô.”

“Không cần cảm ơn.”

Hai người im lặng ăn cơm.

Chỉ cần Mục Thanh Từ không mở lời, chắc chắn Phong Liệt cũng sẽ không nói gì.

Anh ăn nhanh, ăn nhiều, nhưng khi ăn cùng Mục Thanh Từ, anh rõ ràng ăn chậm lại.

Đặc biệt là khi thấy Mục Thanh Từ không biết cách gỡ thịt cua.

Anh liền dừng lại, đi vào bếp lấy một cái đĩa, một đôi găng tay dùng một lần, rồi nhanh chóng gỡ thịt từ một con cua.

Mục Thanh Từ nhìn con cua của mình mà chán chẳng buồn nhìn, rồi nhìn qua thịt cua Phong Liệt gỡ, không kiềm được mà khen: “Huấn luyện viên Phong, anh giỏi quá, có thể gỡ thịt cua nhanh như vậy.”

Phong Liệt chỉ liếc mắt nhìn cô một cái, đến khi gỡ xong, anh đẩy đĩa thịt cua về phía cô.

“Ăn đi, ăn xong tôi sẽ gỡ tiếp cho cô.”

Mục Thanh Từ nhìn đĩa thịt cua trước mặt, bỗng thấy tai mình đỏ lên.

Trong lòng không kiềm được mà hét lên, mặt vẫn giữ bình tĩnh cảm ơn anh: “Cảm ơn huấn luyện viên Phong.”

Rồi bắt đầu ăn đĩa thịt cua không còn vỏ.

Bỗng nhiên cảm thấy, tối nay thịt cua ăn ngon ngọt hơn hẳn mọi khi.

Ăn cơm xong, Mục Thanh Từ đứng dậy định dọn bát đũa đi rửa.

Nhưng lại bị Phong Liệt ngăn lại, lần này giọng anh có phần mạnh mẽ, không chấp nhận từ chối.



“Để tôi rửa bát.”

Mục Thanh Từ cảm thấy bữa cơm này mời mà như không mời.

Cô thật sự không an tâm, bèn đi ra ban công, “Vậy để tôi lau nhà.”

Phong Liệt vừa bê bát đũa vào bếp vừa nói: “Chiều nay tôi về đã lau rồi.”

Mục Thanh Từ: “…… Vậy tôi làm gì?”

Phong Liệt đã đi đến cửa bếp, dừng lại, như đang suy nghĩ, vài giây sau mới nói: “Tám giờ rưỡi tôi đi chạy bộ, cô đi cùng tôi.”

“……”

Có thể xem như cô chưa hỏi không?

Cô không muốn đi chạy bộ.

Phong Liệt như đoán được suy nghĩ của cô, nghiêm túc nói: “Tôi đã xem video cô vật ngã Chu Lỗi, lực và kỹ thuật đều không đúng, nếu là người khác cô chưa chắc đã thành công, chứng tỏ đã lâu rồi cô không rèn luyện tử tế.”

Mục Thanh Từ: “……”

Không hổ danh là huấn luyện viên Phong mắt sáng như đuốc, nỗi sợ hãi thời quân sự của Mục Thanh Từ lại trỗi dậy.

Cô vội vàng lùi lại, vừa lùi vừa nói: “Tối nay tôi còn nhiều tài liệu phải tra lắm, chạy bộ thôi bỏ qua đi.”

Nói xong quay người chạy về phòng.

Khi cô vừa đến cửa, giọng Phong Liệt lại vang lên: “Tám giờ rưỡi tôi gọi cô.”

Tay Mục Thanh Từ nắm tay nắm cửa cũng run lên, cuối cùng vẫn không tình nguyện đồng ý.

Vào phòng đóng cửa lại, Mục Thanh Từ liền gọi video cho Tô Thanh Mộng.

Tô Thanh Mộng lúc này đang vừa ăn mì vừa đeo kính tra tài liệu trên máy tính, vừa bắt máy, đã oán trách: “Cô nàng Thanh Từ của mình ơi, tương thịt cậu bảo mang cho mình đâu rồi? Mình đã chờ đợi từ chủ nhật đến tối thứ tư rồi, nếu cậu không mang đến, tối nay mình sẽ thành ma đói đi tìm cậu đấy.”

Mục Thanh Từ chột dạ ho nhẹ, nghiêm túc nói: “Hai hôm nay mình bận quá.”

Rồi đảm bảo với cô ấy: “Sáng mai mình sẽ mang đến cho cậu.”

Tô Thanh Mộng mới tha cho cô: “Thế còn tạm được.”

Mục Thanh Từ liền đổi chủ đề: “Dạo này cậu đang làm gì, sao bận vậy?”

Tô Thanh Mộng: “Đừng nhắc nữa, không phải mình nói với cậu là giáo sư Vũ đã nhận mình rồi sao?”

Tô Thanh Mộng cũng là một nữ sinh xuất sắc, vừa nộp luận văn thạc sĩ, liền tiếp tục nghiên cứu cùng với giáo sư mà cô ấy muốn theo.

“Rồi sao?” Mục Thanh Từ hỏi: “Không lẽ vừa nhận đã yêu cầu làm đề tài rồi à?”

“Đúng vậy.”

“Thật thảm.”

“Nên mình mới thảm vậy, cậu giúp mình nhé?”

“Sáng mai mình đến xem đề tài của cậu.”

“Bạn tốt của mình, mình yêu cậu chết mất.”

Tô Thanh Mộng nghe vậy, lập tức đứng dậy vứt mì vào thùng rác: “Vì cậu sẵn lòng giúp đỡ, nên mình yên tâm rồi, mình quyết định, sẽ đi ăn một bữa ngon ở căng tin trường.”

Mục Thanh Từ: “…… Đi đi, đi đi, nhìn cậu sắp đói chết rồi.”

“Đó có phải lỗi của mình đâu?”



Hai người trò chuyện thêm một lúc, Mục Thanh Từ đột nhiên hỏi Tô Thanh Mộng: “Mộng Mộng, cậu thấy huấn luyện viên Phong thế nào?”

Tô Thanh Mộng lập tức phản ứng: “Sao vậy? Cuối cùng cậu cũng không chịu nổi sự lạnh lùng vô tình của huấn luyện viên Phong, muốn chuyển nhà rồi hả?”

“Không phải, mình chỉ hỏi vu vơ thôi.”

“Mình không tin đâu.”

Tô Thanh Mộng nói vậy nhưng vẫn suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Lúc năm nhất mình thấy anh ấy đúng là một tên ác quỷ, chẳng khác nào không xem chúng ta là con người.”

Mục Thanh Từ: “……” Không biết nói gì luôn.

Tô Thanh Mộng tiếp tục: “Nhưng từ khi anh ấy sẵn sàng cho cậu thuê nhà với giá thấp, mình bỗng thấy huấn luyện viên Phong thực ra là một vị Bồ Tát, chuyên giúp đỡ người nghèo.”

Mục Thanh Từ: “……”

Tô Thanh Mộng: “Từ khi cậu dọn vào nhà huấn luyện viên Phong, mình đã cố ý tìm hiểu giá nhà ở khu Đông Hồ, cậu biết hai tòa nhà ven hồ đắt thế nào không? Mười lăm vạn một mét vuông đấy! Mình cảm giác bán chúng ta đi cũng không mua nổi nhà ở đó.”

“……” Mục Thanh Từ phản bác: “Chúng ta không rẻ mạt đến thế chứ?”

Tô Thanh Mộng: “Tất nhiên, mình nói là bây giờ, sau này chúng ta sẽ đều trở thành tỷ phú, chắc chắn sẽ không còn rẻ mạt như vậy.”

Mục Thanh Từ: “Nói vậy cũng tạm chấp nhận.”

Tô Thanh Mộng cảm thấy mình hiểu rõ Mục Thanh Từ, nên chuyển chủ đề: “Thanh Từ, sao tự dưng cậu hỏi về huấn luyện viên Phong? Có chuyện gì vậy, nói nhanh đi, có phải cậu làm gì sai không, lo lắng huấn luyện viên Phong sẽ xử lý cậu nên mới thảo luận với mình về tính cách của anh ấy?”

Mục Thanh Từ: “…… Cảm ơn cậu, sao cậu không thể mong điều tốt cho mình vậy?”

Tô Thanh Mộng: “Vậy cậu nói đi, rốt cuộc cậu đã làm gì?”

Mục Thanh Từ: “Gần đây khi ở bên anh ấy, mình đôi khi bỗng dưng đỏ mặt và tim đập nhanh.”

Tô Thanh Mộng: “……”

Mục Thanh Từ: “……”

Tô Thanh Mộng: “!!!”

Tô Thanh Mộng nuốt một ngụm nước bọt, khôi phục lại vẻ mặt, thử hỏi: “Từ Từ yêu dấu, không phải cậu thích huấn luyện viên Phong rồi đó chứ?”

Mục Thanh Từ nhíu mày, phân tích: “Có vẻ như mình có chút cảm tình với anh ấy, dù sao thì mình cũng thường xuyên thấy anh ấy, mới phát hiện ra cơ thể của anh ấy rất tốt, có vài lần mình đã muốn sờ thử cơ bụng của anh ấy.”

Nhưng vừa rồi anh bảo cô chạy bộ, cô lại thấy hơi phân vân.

Tô Thanh Mộng: “Ôi ôi ôi… Bạn ơi, vấn đề này nghiêm trọng rồi! Mình hỏi cậu, ngoài việc muốn sờ cơ bụng của huấn luyện viên Phong, cậu còn muốn làm gì khác với anh ấy?”

Mục Thanh Từ chớp chớp mắt, vẻ mặt không hiểu: “Còn có thể làm gì nữa?”

Tô Thanh Mộng không thể tin nổi: “Cậu không nghĩ đến việc ngủ với anh ấy sao?”

Mục Thanh Từ: “……”

Tô Thanh Mộng nhìn biểu hiện của cô, vẻ mặt như đã hiểu rõ: “Mình biết rồi, cậu thiếu đàn ông rồi.”

Rồi tự nói với mình: “Cũng đúng, cậu đã hai mươi ba rồi, chưa từng yêu đương, càng đừng nói đến chuyện thân mật với đàn ông, nên khi gặp phải huấn luyện viên Phong có thân hình tốt như vậy, cậu mới có cảm giác thế này. Tình trạng của cậu như vậy, dễ hiểu thôi.”

Mục Thanh Từ mặt đỏ bừng, phản bác lại: “Cậu đã hai mươi lăm rồi, cũng chưa từng có chuyện như vậy với đàn ông, sao cậu có thể nói mình như vậy?”

Tô Thanh Mộng giận dữ: “Cậu có muốn mình làm quân sư giúp cậu không?”

Mục Thanh Từ lập tức trở lại trạng thái ngoan ngoãn: “Chị Tô, chị nói đi.”

“Vậy mới đúng.” Tô Thanh Mộng nói: “Khi nào đề tài của mình xong, mình sẽ đưa cậu đến một nơi tốt để xem đàn ông, cơ thể của họ đều rất chuẩn, đến lúc đó cậu xem nhiều một chút, có thể sẽ không còn cảm thấy như vậy với huấn luyện viên Phong nữa.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau