Sau Khi Kết Hôn, Tôi Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Đại Lão
Chương 20
Lúc ăn tối, ekip chương trình rất vui vẻ. Mặc dù nhiều người vẫn vô cùng tò mò về người chồng thần bí của Hạ Trĩ, nhưng cũng không truy hỏi đến cùng, dù sao cũng là chuyện riêng của người ta.
Nếu điều kiện bình thường, chẳng phải làm vậy là không có tình người hả? Haiz, cũng không phải chuyện bọn họ nên bận tâm.
Còn thừa rất nhiều trái cây và đồ ngọt, Hạ Trĩ xách một ít đi về phía chỗ các diễn viên quần chúng của Tiểu Bàn, cách chỗ này khoảng vài cung.
Những người bạn tốt làm diễn viên quần chúng trước đây thấy Hạ Trĩ đã trở lại thì thân thiện vây quanh cậu, dò hỏi tình hình gần đây. Đương nhiên mọi người đã nghe về tin đồn nhảm mấy ngày nay, họ vừa an ủi Hạ Trĩ vừa không kìm được mà mắng Hạ Minh Hiên vài câu.
Ác giả ác báo, lúc đóng phim, đã có không ít lần các diễn viên quần chúng bị Hạ Minh Hiên giày vò.
Thấy Tiểu Bàn ăn rất ngon. Hạ Trĩ ngồi ở ghế đẩu nhỏ, thần bí hỏi: "Tiểu Bàn, tôi hỏi cậu một chuyện."
Tiểu Bàn: "Ừm, hỏi đi."
Hạ Trĩ: "Bạn của tôi bắt đầu thích một người, nhưng trong lòng người kia vẫn luôn nhớ nhung bạn trai cũ, cậu nói xem bạn tôi nên làm gì bây giờ?"
Tiểu Bàn nhai miếng sườn lợn rồi nở nụ cười ngốc nghếch.
Tuy nhìn thấu nhưng Tiểu Bàn không nói toạc ra. Nhìn cậu tưởng chả biết gì nhưng trong lòng đã hiểu hết.
"Người mà bạn cậu thích đã chia tay với mối tình đầu rồi phải không?"
"Chắc là chia tay rồi... Mối tình đầu đã bỏ anh ấy nhiều năm rồi."
"Vậy theo đuổi đi?" Tiểu Bàn phân tích: "Nam chưa lập gia đình, nữ chưa gả, đều độc thân. Mắc gì mà không thể theo đuổi? Chẳng lẽ cần phải đợi mối tình đầu quay về?"
Hạ Trĩ cân nhắc kỹ lưỡng: "Hiểu rồi, bạn của tôi cũng nghĩ vậy. Tôi đi cổ vũ cậu ấy, để cậu ấy dứt khoát tiến lên."
"Đúng vậy." Tiểu Bàn nở nụ cười mập mờ, đưa cho Hạ Trĩ một quả xoài.
Lần này Hạ Trĩ trở về, còn vì một việc khác. Hôm qua, người đại diện nói với cậu rằng sẽ sắp xếp cho cậu một trợ lý sinh hoạt. Dù sao cũng xem như là ra mắt rồi, không có trợ lý thì bất tiện lắm.
Trợ lý sinh hoạt có quan hệ rất thân thiết với ngôi sao, Hạ Trĩ muốn hỏi chút xem Tiểu Bàn có đồng ý đảm nhiệm việc này không. Nghe người đại diện nói, tiền lương cũng rất cao.
Tiểu Bàn nghe xong thì tươi cười rạng rỡ, đôi mắt híp lại thành một khe hở, gật đầu lia lịa.
Làm trợ lý của ngôi sao tốt hơn diễn vai quần chúng biết bao nhiêu(1)!
(1) Lý giải ở cuối chương vì khá dài.
Hai người thương lượng xong, Hạ Trĩ nói lời tạm biệt cậu ấy. Ekip chương trình sẽ tiếp tục quay các cảnh còn lại.
Bận rộn đến chín giờ tối, mới chính thức kết thúc công việc.
Lên xe về nhà, Hạ Trĩ đặt tất cả đồ đạc sang một bên, chỉ để lại bó hoa hồng trắng trên đùi. Cậu cầm nó rất cẩn thận.
Cậu rất thích bó hoa hồng này!
Tuy rằng lần trước cũng được tặng một bó, nhưng hôm nay vui hơn!
Có điều, sau khi về nhà cậu phải nói cái gì với Thẩm Thời Kiêu đây?
Kiêu, đêm nay em lạnh quá, tại sao lại lạnh? Không có cái ôm của anh nên lòng lạnh giá.
Kiêu, hôm nay em rất đau xót, tại sao lại đau xót? Không có được trái tim của anh nên đau xót.
Hahaha, Hạ Trĩ nghiêng đầu, cười ngây ngô. Lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve cánh hoa, khuôn mặt của cậu trông rất dịu dàng.
Về đến nhà đã là mười giờ, Hạ Trĩ nhờ người giúp việc chuẩn bị vài cái bình hoa rồi để vào phòng cậu.
Tổng cộng có sáu bình hoa, mỗi góc đều để một ít thì khắp nơi sẽ toàn là mùi hoa hồng!
Đứng ở ban công len lén nhìn qua, phòng của Thẩm Thời Kiêu ở cách vách còn sáng đèn. Hạ Trĩ cầm một cái bình hoa, gõ cửa phòng ngủ Thẩm Thời Kiêu.
"Vào đi."
Thẩm Thời Kiêu đang làm việc, thấy Hạ Trĩ đã về thì sự mệt mỏi giữa hàng chân mày của hắn biến mất không ít, giọng ấm áp hỏi: "Em đã về rồi."
"Ừm." Hạ Trĩ đi về phía Thẩm Thời Kiêu, cầm bình hoa, nói: "Cảm ơn hoa và bữa tối của anh. Người của ekip chương trình liên tục cảm ơn tôi."
"Không có gì, việc nên làm mà." Thẩm Thời Kiêu mở ngăn kéo ra, lẳng lặng nhìn chiếc hộp bên trong, sau đó lấy ra đưa cho Hạ Trĩ.
"Đi ngang qua trung tâm thương mại mua cho em. Em đeo chắc sẽ đẹp lắm."
Hạ Trĩ cầm bình hoa hồng, chớp chớp mắt: "Mua cho tôi?" Nói xong, cậu lon ton chạy lại, mở hộp ra. Cậu phát hiện đó là một chiếc đồng hồ kim cương màu xanh lam.
Mặt đồng hồ trông rất mơ mộng. Nó được điểm xuyết bằng những viên kim cương nhỏ, giống như bầu trời đầy sao vào mùa hạ, lộng lẫy và rực rỡ.
Cậu biết nhãn hiệu này, cực kì đắt huhu.
"Có phải dịp gì đâu sao đột nhiên lại tặng đồ cho tôi thế?" Tuy là nói vậy, Hạ Trĩ vẫn nghe theo tiếng lòng mình, bỏ vào trong túi. Cậu chỉ lo Thẩm Thời Kiêu đổi ý lấy lại.
Cậu thích lắm huhu.
Cho cậu rồi thì đừng mong lấy lại!
"Là vì chuyện tối hôm qua à?" Hạ Trĩ lẩm bẩm, "Tôi nhìn thấy tấm card của anh rồi, tôi không có giận, tôi biết anh muốn tốt cho tôi."
Thẩm Thời Kiêu không nghĩ tới Hạ Trĩ sẽ nói toạc chuyện này ra. Hắn tiện tay nắm bút máy, đáp lại: "Em không giận là tốt rồi."
Thời gian lặng lẽ trôi qua, căn phòng trở nên im ắng.
Hạ Trĩ nhớ tới chuyện bình hoa, nói: "Tôi bỏ hoa hồng anh tặng vào bình. Mùi rất thơm, tặng anh một bình."
Phòng ngủ của anh và em có mùi thơm giống nhau.
Huhu, lãng mạn cực.
Thẩm Thời Kiêu thấy bình hoa hồng trắng thì cười khẽ một tiếng, "Nó khó sống được khi không còn rễ. Cho dù chăm sóc bằng dung dịch dinh dưỡng, thì cuối cùng cũng sẽ khô héo."
Hạ Trĩ rũ mắt, trông có vẻ suy tư.
Đây là chỉ hôn nhân thỏa thuận của bọn họ à? Cho dù dùng bao nhiêu tình cảm để gắn bó, thì ba năm sau cuối cùng cũng sẽ chia tay.
Thẩm Thời Kiêu chú ý tới ánh mắt đang dần ảm đạm của Hạ Trĩ, không tránh khỏi khẩn trương. Hắn mím đôi môi mỏng lại, nghĩ xem có phải bản thân đã nói gì sai làm cho Hạ Trĩ không vui hay không.
Lúc hắn đang sốt ruột thì Hạ Trĩ bỗng nhiên ngẩng đầu, cười ngọt ngào: "Có phải anh hiểu rất rõ về việc chăm sóc hoa hay không?"
Thẩm Thời Kiêu dừng một chút: "Ừm, cũng có ít hiểu biết về cách chăm."
Một tia sáng trong veo tỏa ra trong đôi mắt của Hạ Trĩ.
"Anh có thể giúp tôi cứu chúng nó không?"
Lý trí của Thẩm Thời Kiêu nói cho hắn biết rằng căn bản không thể cứu bó hoa hồng này sống lại. Nhưng đối mặt với sự chờ mong của Hạ Trĩ, hắn không thể nói lời từ chối.
Cuối cùng hắn kiên quyết nói: "Được."
Nhận được lời hứa hẹn của Thẩm Thời Kiêu, tâm trạng của Hạ Trĩ như bầu trời tràn ngập mây mù bỗng chốc trở nên trong xanh.
Đúng đúng! Chuyện thành hay bại đều là do con người!
Hoa hồng sẽ không héo, chuyện ba năm sau có ai chắc chắn được đâu?
Nói không chừng đến lúc đó cậu chính là bảo bối siêu bự trong tim Thẩm Thời Kiêu!
Thẩm Thời Kiêu thấy cậu vui vẻ như vậy, tâm trạng cũng tốt lên nhiều. Hắn chỉ vào cái ghế bên cạnh, ý bảo cậu ngồi xuống rồi mở ppt trên màn hình ra.
"Công ty dưới trướng chúng tôi vừa phát triển một chuỗi nội thất, đang thiếu một người phát ngôn. Em có muốn thử không?"
Các sản phẩm trong ppt có phong cách đơn giản và kiểu thiết kế dẫn đầu xu hướng, rất phù hợp với sở thích hiện nay của giới trẻ.
Hạ Trĩ nhìn logo của nhãn hiệu "Nội thất Thời Minh", cậu trêu ghẹo nói: "Chủ tịch Thẩm, này là định cho tôi đi cửa sau hả?"
Thẩm Thời Kiêu nghiêm túc nghĩ: "Không hẳn. Đây là chuỗi nhãn hiệu nội thất hoàn toàn mới, yêu cầu người phát ngôn phải có vẻ ngoài và khí chất nhã nhặn. Đối với công ty chúng tôi thì chuyện chọn em là việc hai bên cùng có lợi."
Hạ Trĩ cười đến mức đôi mắt cong cả lên.
Thẩm Thời Kiêu cũng biết cách ăn nói ghê!
Nên nói nhiều hơn!
Hai người tán gẫu về việc người phát ngôn trong chốc lát. Chuyện cũng xem như đã chính thức được xác nhận.
Hạ Trĩ nhìn thời gian, đã mười hai giờ.
Sau khi về lại phòng mình, cậu lấy đồng hồ ra một cách trân quý rồi đứng trước gương đeo thử.
Trong gương là một đôi mắt hưng phấn và vui sướng. Hạ Trĩ đã lâu không thấy bản thân như vậy.
Chớp mắt một cái đã qua vài ngày, cậu bỗng nhiên phát hiện trong nhà vừa bố trí thêm một phòng để làm vườn trồng cây, lúc nào cũng có thể điều khiển nhiệt độ.
Lúc Thẩm Thời Kiêu chăm sóc những bông hồng trắng ở bên trong, cậu sẽ ôm bé mèo ngồi ở chỗ đó chơi.
Chuyện làm cho cậu bất ngờ chính là không quá hai ngày, trong vườn đã có thêm một chiếc xích đu, đủ để cậu dắt mấy bé mèo con đến chơi.
Ngồi trên xích đu đung đưa qua lại, trái tim bé bỏng của Hạ Trĩ đập thình thịch thình thịch.
Hôm nay, thương hiệu Thời Minh thông báo cho cậu đi chụp ảnh.
Chọn qua chọn lại, cậu tròng một chiếc áo len trắng rộng rãi vào, đeo chiếc đồng hồ mà Thẩm Thời Kiêu mới mua cho cậu lên rồi xuất phát.
Địa điểm quay của nội thất Thời Minh nằm ở phía sau trụ sở chính của công ty nhà họ Thẩm. Đó là tòa nhà chuyên dùng để quay, chụp do công ty nhà họ Thẩm xây dựng. Bình thường khi không cần dùng đến sẽ cho một công ty quảng cáo thuê.
Trong phòng trang điểm, nhà tạo mẫu vừa trang điểm cho Hạ Trĩ, vừa không ngừng khen ngợi da cậu rất đẹp, ngũ quan tinh tế.
Hạ Trĩ cũng không khách sáo: "Cảm ơn anh, tôi trông khá xinh đẹp."
Lúc này, phía sau bỗng nhiên vang lên một tiếng cười nhạo. Cậu nhìn qua gương, âm thanh là do người ở phía sau phát ra.
Phòng trang điểm này có thể chứa cùng lúc nhiều người. Ngoại trừ Hạ Trĩ, những người khác đều đóng vai phụ trong quảng cáo.
Nghệ danh của người này là Lạc Lạc, cũng là người mới của công ty giải trí nhà họ Thẩm. Cậu ta không phục, rõ ràng cậu ta ký hợp đồng với công ty trước Hạ Trĩ, fans trên weibo cũng nhiều hơn, nhưng đại ngôn Thời Minh lại rơi trên đầu Hạ Trĩ?
Cho nên từ lúc bắt đầu chụp ảnh, cậu ta đã không phối hợp lắm, cứ cà lơ phất phơ đùa giỡn. Mãi cho đến lúc nghe tiếng Hạ Trĩ khoe khoang, cậu ta mới cười ra tiếng, ánh mắt chế giễu.
Hạ Trĩ chỉ liếc nhìn cậu ta một cái rồi thu hồi tầm mắt ngay lập tức.
Haiz, chưa đến mức phải tị nạnh với người này.
Bắt đầu chụp ảnh, lúc này các diễn viên đã đứng vào bối cảnh được chuẩn bị trước để ekip chụp ảnh điều chỉnh vị trí đèn chiếu sáng.
Phía sau đều là nội thất Thời Minh, đèn, ghế và bàn toàn là máu trắng tối giản kiểu Bắc Âu, nhìn thoải mái vô cùng.
Dựa theo các động tác đã được lên kế hoạch, Hạ Trĩ đáng lẽ phải ngồi ở trên ghế đọc sách, nhưng cậu cảm thấy làm như vậy quá cứng nhắc. Vì thế cậu chống khuỷu tay, khẽ tựa đầu, nâng hai chân lên rồi cuộn mình trên ghế.
Khung xương của cậu rất nhỏ, chiều rộng của chiếc ghế lại rất phù hợp.
Áo sơmi trắng rộng rãi phối hợp với bộ bàn ghế gỗ màu trắng, càng làm tăng thêm vẻ lười biếng và tùy tiện.
Đây là hương vị gia đình.
Nhiếp ảnh gia chính âm thầm tán thưởng trong lòng, rồi nhanh chóng chụp hình. Học trò mà anh ta dẫn theo lần đầu tiên trông thấy một người mới có điều kiện tốt như vậy, rất ăn ảnh, khí chất cao quý. Khó trách ông thầy khó tính cũng phải nở nụ cười tán dương.
Đường nét trên cổ Hạ Trĩ đẹp vô cùng, từ chiếc cổ mảnh khảnh đến đường viền xương hàm dưới, hoàn toàn là một bức tranh sơn dầu làm vui lòng người xem.
Nhiếp ảnh gia: Khí chất này quá tuyệt vời!
Chụp hình xong, poster và ảnh chưa qua chỉnh sửa cũng đã được xuất ra, mọi người tụ lại một chỗ rồi cùng xem.
Vẻ mặt của Lạc Lạc khẽ thay đổi khi nhìn thấy bức ảnh của bản thân. Rõ ràng xét riêng từng ngũ quan thì rất xinh xắn, nhưng ở trước ống kính thì lại vừa dẹt vừa bình thường. Trái lại, Hạ Trĩ ở trước ống kính lại càng đẹp hơn.
Cậu ta xoa mũi, vừa ngẩng đầu thì tình cờ đối mặt với Hạ Trĩ. Mặc dù Hạ Trĩ chỉ cười nhẹ, nhưng trong ánh mắt lại ánh lên chút thâm thúy.
Giống như đang nói, nhìn đi, bố mày đẹp hơn mày!
Lạc Lạc rùng mình: Sợ rồi, sợ rồi.
Tất cả đều rất thuận lợi. Trước khi Hạ Trĩ rời đi, phía nhà quảng cáo đặc biệt đưa cho cậu một chiếc bánh kem của tiệm Black Swan (2).
(2) Black Swan Luxury Bakery là tiệm bánh cao cấp, siêu đắt. Như Hạ Trĩ nói là một chiếc giá 5 chữ số. Nên xem như là 10000 NDT thì đổi ra tiền việt tầm 35 triệu hơn một cái. Theo em tìm kiếm thì cái đắt nhất đổi ra tiền việt mua được nhà, được xe rồi các bồ ạ.
Một chiếc bánh kem mà tới năm chữ số, lòng Hạ Trĩ đau nhói. Cậu nói tiếng cảm ơn xong thì rời đi.
Đi qua công viên của công ty nhà họ Thẩm, Hạ Trĩ tuân theo nguyên tắc có đồ tốt phải nhanh chóng chia sẻ. Cậu tung ta tung tăng chạy đến trước tòa nhà văn phòng nơi Thẩm Thời Kiêu đang làm việc.
Cậu đi lên văn phòng chủ tịch khá dễ dàng. Tuy không có thẻ ra vào, nhưng cậu vẫn nhớ kĩ mật mã thang máy từ đợt trước.
Đứng ở bên ngoài khẽ gõ cửa, bên trong vang lên một giọng nói xa lạ.
"Mời vào."
Mở cửa ra, trên sô pha là một thiếu niên trạc tuổi hai mươi, xem cách cậu ta ăn mặc có thể thấy thân phận cũng không tồi.
Thiếu niên ngước mắt lên, uể oải nhìn cậu một cái, "Anh tìm ai?"
Hạ Trĩ nhìn xung quanh, đáp: "Tôi tìm chủ tịch Thẩm."
Thiếu niên bắt chéo chân lại: "Anh Thời Kiêu sẽ quay lại ngay."
Xưng hô này làm đôi mắt của Hạ Trĩ hiện lên vài phẩn cẩn thận, nhìn chăm chú vào cậu ta rồi hỏi: "Xin hỏi ngài là khách của chủ tịch Thẩm à?"
Nam sinh cười ồ lên một tiếng: "Ủa lạ vậy, tại sao anh lại muốn biết quan hệ giữa tôi và anh Kiêu?"
Hạ Trĩ ôm hộp bánh kem, đại não nhanh chóng hoạt động, tự tưởng tượng một lúc thành cả tuồng kịch máu chó của giới nhà giàu – vợ cả đại chiến trà xanh.
Huhuhu, Thời Kiêu, anh cuối cùng vẫn phụ em!
Tự suy diễn trong lòng xong, cậu chuẩn bị đặt bánh kem lên bàn, đừng nên quăng hư đồ đắt như vậy.
Cậu mới vừa bước về phía trước một bước, thì cửa văn phòng ở phía sau mở ra, thiếu niên nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Anh Thời Kiêu."
"Ầm!"
Hạ Trĩ bị tấm thảm nhô lên kẹp cổ chân, đầu gối quỳ xuống đất.
Ngã thẳng xuống đất, cậu cũng đần ghê!
Ánh mắt nhìn về phía trước, cậu ngẩn ra. Bỗng nhiên cậu nằm lên đó, nghẹn ngào khóc huhu.
Lúc cửa mở ra hoàn toàn, Thẩm Thời Kiêu bất ngờ nghe thấy tiếng khóc của Hạ Trĩ.
Sao Hạ Trĩ lại ở đây?
Bước nhanh tới ngồi xổm xuống, Thẩm Thời Kiêu không biết trong phòng này đã xảy ra chuyện gì. Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm tên thiếu niên kia, làm sống lưng cậu ta cảm nhận được từng đợt ớn lạnh.
Thiếu niên vội vàng xua tay: "Là anh ta tự ngã, em chưa làm gì hết!"
Thẩm Thời Kiêu không muốn để ý đến cậu ta, cánh tay của hắn đỡ lấy bả vai Hạ Trĩ, nôn nóng hỏi: "Đau chỗ nào?"
Hạ Trĩ khẽ khóc thút thít, ngước đôi mắt đỏ bừng lên, đôi tay run tẩy ôn lấy cổ của Thẩm Thời Kiêu.
Một lúc lâu sau, cậu ủ rũ vùi vào ngực hắn: "Không đau."
"Thế sao em khóc dữ vậy?"
"Bánh kem rơi trên sàn rồi."
Nếu điều kiện bình thường, chẳng phải làm vậy là không có tình người hả? Haiz, cũng không phải chuyện bọn họ nên bận tâm.
Còn thừa rất nhiều trái cây và đồ ngọt, Hạ Trĩ xách một ít đi về phía chỗ các diễn viên quần chúng của Tiểu Bàn, cách chỗ này khoảng vài cung.
Những người bạn tốt làm diễn viên quần chúng trước đây thấy Hạ Trĩ đã trở lại thì thân thiện vây quanh cậu, dò hỏi tình hình gần đây. Đương nhiên mọi người đã nghe về tin đồn nhảm mấy ngày nay, họ vừa an ủi Hạ Trĩ vừa không kìm được mà mắng Hạ Minh Hiên vài câu.
Ác giả ác báo, lúc đóng phim, đã có không ít lần các diễn viên quần chúng bị Hạ Minh Hiên giày vò.
Thấy Tiểu Bàn ăn rất ngon. Hạ Trĩ ngồi ở ghế đẩu nhỏ, thần bí hỏi: "Tiểu Bàn, tôi hỏi cậu một chuyện."
Tiểu Bàn: "Ừm, hỏi đi."
Hạ Trĩ: "Bạn của tôi bắt đầu thích một người, nhưng trong lòng người kia vẫn luôn nhớ nhung bạn trai cũ, cậu nói xem bạn tôi nên làm gì bây giờ?"
Tiểu Bàn nhai miếng sườn lợn rồi nở nụ cười ngốc nghếch.
Tuy nhìn thấu nhưng Tiểu Bàn không nói toạc ra. Nhìn cậu tưởng chả biết gì nhưng trong lòng đã hiểu hết.
"Người mà bạn cậu thích đã chia tay với mối tình đầu rồi phải không?"
"Chắc là chia tay rồi... Mối tình đầu đã bỏ anh ấy nhiều năm rồi."
"Vậy theo đuổi đi?" Tiểu Bàn phân tích: "Nam chưa lập gia đình, nữ chưa gả, đều độc thân. Mắc gì mà không thể theo đuổi? Chẳng lẽ cần phải đợi mối tình đầu quay về?"
Hạ Trĩ cân nhắc kỹ lưỡng: "Hiểu rồi, bạn của tôi cũng nghĩ vậy. Tôi đi cổ vũ cậu ấy, để cậu ấy dứt khoát tiến lên."
"Đúng vậy." Tiểu Bàn nở nụ cười mập mờ, đưa cho Hạ Trĩ một quả xoài.
Lần này Hạ Trĩ trở về, còn vì một việc khác. Hôm qua, người đại diện nói với cậu rằng sẽ sắp xếp cho cậu một trợ lý sinh hoạt. Dù sao cũng xem như là ra mắt rồi, không có trợ lý thì bất tiện lắm.
Trợ lý sinh hoạt có quan hệ rất thân thiết với ngôi sao, Hạ Trĩ muốn hỏi chút xem Tiểu Bàn có đồng ý đảm nhiệm việc này không. Nghe người đại diện nói, tiền lương cũng rất cao.
Tiểu Bàn nghe xong thì tươi cười rạng rỡ, đôi mắt híp lại thành một khe hở, gật đầu lia lịa.
Làm trợ lý của ngôi sao tốt hơn diễn vai quần chúng biết bao nhiêu(1)!
(1) Lý giải ở cuối chương vì khá dài.
Hai người thương lượng xong, Hạ Trĩ nói lời tạm biệt cậu ấy. Ekip chương trình sẽ tiếp tục quay các cảnh còn lại.
Bận rộn đến chín giờ tối, mới chính thức kết thúc công việc.
Lên xe về nhà, Hạ Trĩ đặt tất cả đồ đạc sang một bên, chỉ để lại bó hoa hồng trắng trên đùi. Cậu cầm nó rất cẩn thận.
Cậu rất thích bó hoa hồng này!
Tuy rằng lần trước cũng được tặng một bó, nhưng hôm nay vui hơn!
Có điều, sau khi về nhà cậu phải nói cái gì với Thẩm Thời Kiêu đây?
Kiêu, đêm nay em lạnh quá, tại sao lại lạnh? Không có cái ôm của anh nên lòng lạnh giá.
Kiêu, hôm nay em rất đau xót, tại sao lại đau xót? Không có được trái tim của anh nên đau xót.
Hahaha, Hạ Trĩ nghiêng đầu, cười ngây ngô. Lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve cánh hoa, khuôn mặt của cậu trông rất dịu dàng.
Về đến nhà đã là mười giờ, Hạ Trĩ nhờ người giúp việc chuẩn bị vài cái bình hoa rồi để vào phòng cậu.
Tổng cộng có sáu bình hoa, mỗi góc đều để một ít thì khắp nơi sẽ toàn là mùi hoa hồng!
Đứng ở ban công len lén nhìn qua, phòng của Thẩm Thời Kiêu ở cách vách còn sáng đèn. Hạ Trĩ cầm một cái bình hoa, gõ cửa phòng ngủ Thẩm Thời Kiêu.
"Vào đi."
Thẩm Thời Kiêu đang làm việc, thấy Hạ Trĩ đã về thì sự mệt mỏi giữa hàng chân mày của hắn biến mất không ít, giọng ấm áp hỏi: "Em đã về rồi."
"Ừm." Hạ Trĩ đi về phía Thẩm Thời Kiêu, cầm bình hoa, nói: "Cảm ơn hoa và bữa tối của anh. Người của ekip chương trình liên tục cảm ơn tôi."
"Không có gì, việc nên làm mà." Thẩm Thời Kiêu mở ngăn kéo ra, lẳng lặng nhìn chiếc hộp bên trong, sau đó lấy ra đưa cho Hạ Trĩ.
"Đi ngang qua trung tâm thương mại mua cho em. Em đeo chắc sẽ đẹp lắm."
Hạ Trĩ cầm bình hoa hồng, chớp chớp mắt: "Mua cho tôi?" Nói xong, cậu lon ton chạy lại, mở hộp ra. Cậu phát hiện đó là một chiếc đồng hồ kim cương màu xanh lam.
Mặt đồng hồ trông rất mơ mộng. Nó được điểm xuyết bằng những viên kim cương nhỏ, giống như bầu trời đầy sao vào mùa hạ, lộng lẫy và rực rỡ.
Cậu biết nhãn hiệu này, cực kì đắt huhu.
"Có phải dịp gì đâu sao đột nhiên lại tặng đồ cho tôi thế?" Tuy là nói vậy, Hạ Trĩ vẫn nghe theo tiếng lòng mình, bỏ vào trong túi. Cậu chỉ lo Thẩm Thời Kiêu đổi ý lấy lại.
Cậu thích lắm huhu.
Cho cậu rồi thì đừng mong lấy lại!
"Là vì chuyện tối hôm qua à?" Hạ Trĩ lẩm bẩm, "Tôi nhìn thấy tấm card của anh rồi, tôi không có giận, tôi biết anh muốn tốt cho tôi."
Thẩm Thời Kiêu không nghĩ tới Hạ Trĩ sẽ nói toạc chuyện này ra. Hắn tiện tay nắm bút máy, đáp lại: "Em không giận là tốt rồi."
Thời gian lặng lẽ trôi qua, căn phòng trở nên im ắng.
Hạ Trĩ nhớ tới chuyện bình hoa, nói: "Tôi bỏ hoa hồng anh tặng vào bình. Mùi rất thơm, tặng anh một bình."
Phòng ngủ của anh và em có mùi thơm giống nhau.
Huhu, lãng mạn cực.
Thẩm Thời Kiêu thấy bình hoa hồng trắng thì cười khẽ một tiếng, "Nó khó sống được khi không còn rễ. Cho dù chăm sóc bằng dung dịch dinh dưỡng, thì cuối cùng cũng sẽ khô héo."
Hạ Trĩ rũ mắt, trông có vẻ suy tư.
Đây là chỉ hôn nhân thỏa thuận của bọn họ à? Cho dù dùng bao nhiêu tình cảm để gắn bó, thì ba năm sau cuối cùng cũng sẽ chia tay.
Thẩm Thời Kiêu chú ý tới ánh mắt đang dần ảm đạm của Hạ Trĩ, không tránh khỏi khẩn trương. Hắn mím đôi môi mỏng lại, nghĩ xem có phải bản thân đã nói gì sai làm cho Hạ Trĩ không vui hay không.
Lúc hắn đang sốt ruột thì Hạ Trĩ bỗng nhiên ngẩng đầu, cười ngọt ngào: "Có phải anh hiểu rất rõ về việc chăm sóc hoa hay không?"
Thẩm Thời Kiêu dừng một chút: "Ừm, cũng có ít hiểu biết về cách chăm."
Một tia sáng trong veo tỏa ra trong đôi mắt của Hạ Trĩ.
"Anh có thể giúp tôi cứu chúng nó không?"
Lý trí của Thẩm Thời Kiêu nói cho hắn biết rằng căn bản không thể cứu bó hoa hồng này sống lại. Nhưng đối mặt với sự chờ mong của Hạ Trĩ, hắn không thể nói lời từ chối.
Cuối cùng hắn kiên quyết nói: "Được."
Nhận được lời hứa hẹn của Thẩm Thời Kiêu, tâm trạng của Hạ Trĩ như bầu trời tràn ngập mây mù bỗng chốc trở nên trong xanh.
Đúng đúng! Chuyện thành hay bại đều là do con người!
Hoa hồng sẽ không héo, chuyện ba năm sau có ai chắc chắn được đâu?
Nói không chừng đến lúc đó cậu chính là bảo bối siêu bự trong tim Thẩm Thời Kiêu!
Thẩm Thời Kiêu thấy cậu vui vẻ như vậy, tâm trạng cũng tốt lên nhiều. Hắn chỉ vào cái ghế bên cạnh, ý bảo cậu ngồi xuống rồi mở ppt trên màn hình ra.
"Công ty dưới trướng chúng tôi vừa phát triển một chuỗi nội thất, đang thiếu một người phát ngôn. Em có muốn thử không?"
Các sản phẩm trong ppt có phong cách đơn giản và kiểu thiết kế dẫn đầu xu hướng, rất phù hợp với sở thích hiện nay của giới trẻ.
Hạ Trĩ nhìn logo của nhãn hiệu "Nội thất Thời Minh", cậu trêu ghẹo nói: "Chủ tịch Thẩm, này là định cho tôi đi cửa sau hả?"
Thẩm Thời Kiêu nghiêm túc nghĩ: "Không hẳn. Đây là chuỗi nhãn hiệu nội thất hoàn toàn mới, yêu cầu người phát ngôn phải có vẻ ngoài và khí chất nhã nhặn. Đối với công ty chúng tôi thì chuyện chọn em là việc hai bên cùng có lợi."
Hạ Trĩ cười đến mức đôi mắt cong cả lên.
Thẩm Thời Kiêu cũng biết cách ăn nói ghê!
Nên nói nhiều hơn!
Hai người tán gẫu về việc người phát ngôn trong chốc lát. Chuyện cũng xem như đã chính thức được xác nhận.
Hạ Trĩ nhìn thời gian, đã mười hai giờ.
Sau khi về lại phòng mình, cậu lấy đồng hồ ra một cách trân quý rồi đứng trước gương đeo thử.
Trong gương là một đôi mắt hưng phấn và vui sướng. Hạ Trĩ đã lâu không thấy bản thân như vậy.
Chớp mắt một cái đã qua vài ngày, cậu bỗng nhiên phát hiện trong nhà vừa bố trí thêm một phòng để làm vườn trồng cây, lúc nào cũng có thể điều khiển nhiệt độ.
Lúc Thẩm Thời Kiêu chăm sóc những bông hồng trắng ở bên trong, cậu sẽ ôm bé mèo ngồi ở chỗ đó chơi.
Chuyện làm cho cậu bất ngờ chính là không quá hai ngày, trong vườn đã có thêm một chiếc xích đu, đủ để cậu dắt mấy bé mèo con đến chơi.
Ngồi trên xích đu đung đưa qua lại, trái tim bé bỏng của Hạ Trĩ đập thình thịch thình thịch.
Hôm nay, thương hiệu Thời Minh thông báo cho cậu đi chụp ảnh.
Chọn qua chọn lại, cậu tròng một chiếc áo len trắng rộng rãi vào, đeo chiếc đồng hồ mà Thẩm Thời Kiêu mới mua cho cậu lên rồi xuất phát.
Địa điểm quay của nội thất Thời Minh nằm ở phía sau trụ sở chính của công ty nhà họ Thẩm. Đó là tòa nhà chuyên dùng để quay, chụp do công ty nhà họ Thẩm xây dựng. Bình thường khi không cần dùng đến sẽ cho một công ty quảng cáo thuê.
Trong phòng trang điểm, nhà tạo mẫu vừa trang điểm cho Hạ Trĩ, vừa không ngừng khen ngợi da cậu rất đẹp, ngũ quan tinh tế.
Hạ Trĩ cũng không khách sáo: "Cảm ơn anh, tôi trông khá xinh đẹp."
Lúc này, phía sau bỗng nhiên vang lên một tiếng cười nhạo. Cậu nhìn qua gương, âm thanh là do người ở phía sau phát ra.
Phòng trang điểm này có thể chứa cùng lúc nhiều người. Ngoại trừ Hạ Trĩ, những người khác đều đóng vai phụ trong quảng cáo.
Nghệ danh của người này là Lạc Lạc, cũng là người mới của công ty giải trí nhà họ Thẩm. Cậu ta không phục, rõ ràng cậu ta ký hợp đồng với công ty trước Hạ Trĩ, fans trên weibo cũng nhiều hơn, nhưng đại ngôn Thời Minh lại rơi trên đầu Hạ Trĩ?
Cho nên từ lúc bắt đầu chụp ảnh, cậu ta đã không phối hợp lắm, cứ cà lơ phất phơ đùa giỡn. Mãi cho đến lúc nghe tiếng Hạ Trĩ khoe khoang, cậu ta mới cười ra tiếng, ánh mắt chế giễu.
Hạ Trĩ chỉ liếc nhìn cậu ta một cái rồi thu hồi tầm mắt ngay lập tức.
Haiz, chưa đến mức phải tị nạnh với người này.
Bắt đầu chụp ảnh, lúc này các diễn viên đã đứng vào bối cảnh được chuẩn bị trước để ekip chụp ảnh điều chỉnh vị trí đèn chiếu sáng.
Phía sau đều là nội thất Thời Minh, đèn, ghế và bàn toàn là máu trắng tối giản kiểu Bắc Âu, nhìn thoải mái vô cùng.
Dựa theo các động tác đã được lên kế hoạch, Hạ Trĩ đáng lẽ phải ngồi ở trên ghế đọc sách, nhưng cậu cảm thấy làm như vậy quá cứng nhắc. Vì thế cậu chống khuỷu tay, khẽ tựa đầu, nâng hai chân lên rồi cuộn mình trên ghế.
Khung xương của cậu rất nhỏ, chiều rộng của chiếc ghế lại rất phù hợp.
Áo sơmi trắng rộng rãi phối hợp với bộ bàn ghế gỗ màu trắng, càng làm tăng thêm vẻ lười biếng và tùy tiện.
Đây là hương vị gia đình.
Nhiếp ảnh gia chính âm thầm tán thưởng trong lòng, rồi nhanh chóng chụp hình. Học trò mà anh ta dẫn theo lần đầu tiên trông thấy một người mới có điều kiện tốt như vậy, rất ăn ảnh, khí chất cao quý. Khó trách ông thầy khó tính cũng phải nở nụ cười tán dương.
Đường nét trên cổ Hạ Trĩ đẹp vô cùng, từ chiếc cổ mảnh khảnh đến đường viền xương hàm dưới, hoàn toàn là một bức tranh sơn dầu làm vui lòng người xem.
Nhiếp ảnh gia: Khí chất này quá tuyệt vời!
Chụp hình xong, poster và ảnh chưa qua chỉnh sửa cũng đã được xuất ra, mọi người tụ lại một chỗ rồi cùng xem.
Vẻ mặt của Lạc Lạc khẽ thay đổi khi nhìn thấy bức ảnh của bản thân. Rõ ràng xét riêng từng ngũ quan thì rất xinh xắn, nhưng ở trước ống kính thì lại vừa dẹt vừa bình thường. Trái lại, Hạ Trĩ ở trước ống kính lại càng đẹp hơn.
Cậu ta xoa mũi, vừa ngẩng đầu thì tình cờ đối mặt với Hạ Trĩ. Mặc dù Hạ Trĩ chỉ cười nhẹ, nhưng trong ánh mắt lại ánh lên chút thâm thúy.
Giống như đang nói, nhìn đi, bố mày đẹp hơn mày!
Lạc Lạc rùng mình: Sợ rồi, sợ rồi.
Tất cả đều rất thuận lợi. Trước khi Hạ Trĩ rời đi, phía nhà quảng cáo đặc biệt đưa cho cậu một chiếc bánh kem của tiệm Black Swan (2).
(2) Black Swan Luxury Bakery là tiệm bánh cao cấp, siêu đắt. Như Hạ Trĩ nói là một chiếc giá 5 chữ số. Nên xem như là 10000 NDT thì đổi ra tiền việt tầm 35 triệu hơn một cái. Theo em tìm kiếm thì cái đắt nhất đổi ra tiền việt mua được nhà, được xe rồi các bồ ạ.
Một chiếc bánh kem mà tới năm chữ số, lòng Hạ Trĩ đau nhói. Cậu nói tiếng cảm ơn xong thì rời đi.
Đi qua công viên của công ty nhà họ Thẩm, Hạ Trĩ tuân theo nguyên tắc có đồ tốt phải nhanh chóng chia sẻ. Cậu tung ta tung tăng chạy đến trước tòa nhà văn phòng nơi Thẩm Thời Kiêu đang làm việc.
Cậu đi lên văn phòng chủ tịch khá dễ dàng. Tuy không có thẻ ra vào, nhưng cậu vẫn nhớ kĩ mật mã thang máy từ đợt trước.
Đứng ở bên ngoài khẽ gõ cửa, bên trong vang lên một giọng nói xa lạ.
"Mời vào."
Mở cửa ra, trên sô pha là một thiếu niên trạc tuổi hai mươi, xem cách cậu ta ăn mặc có thể thấy thân phận cũng không tồi.
Thiếu niên ngước mắt lên, uể oải nhìn cậu một cái, "Anh tìm ai?"
Hạ Trĩ nhìn xung quanh, đáp: "Tôi tìm chủ tịch Thẩm."
Thiếu niên bắt chéo chân lại: "Anh Thời Kiêu sẽ quay lại ngay."
Xưng hô này làm đôi mắt của Hạ Trĩ hiện lên vài phẩn cẩn thận, nhìn chăm chú vào cậu ta rồi hỏi: "Xin hỏi ngài là khách của chủ tịch Thẩm à?"
Nam sinh cười ồ lên một tiếng: "Ủa lạ vậy, tại sao anh lại muốn biết quan hệ giữa tôi và anh Kiêu?"
Hạ Trĩ ôm hộp bánh kem, đại não nhanh chóng hoạt động, tự tưởng tượng một lúc thành cả tuồng kịch máu chó của giới nhà giàu – vợ cả đại chiến trà xanh.
Huhuhu, Thời Kiêu, anh cuối cùng vẫn phụ em!
Tự suy diễn trong lòng xong, cậu chuẩn bị đặt bánh kem lên bàn, đừng nên quăng hư đồ đắt như vậy.
Cậu mới vừa bước về phía trước một bước, thì cửa văn phòng ở phía sau mở ra, thiếu niên nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Anh Thời Kiêu."
"Ầm!"
Hạ Trĩ bị tấm thảm nhô lên kẹp cổ chân, đầu gối quỳ xuống đất.
Ngã thẳng xuống đất, cậu cũng đần ghê!
Ánh mắt nhìn về phía trước, cậu ngẩn ra. Bỗng nhiên cậu nằm lên đó, nghẹn ngào khóc huhu.
Lúc cửa mở ra hoàn toàn, Thẩm Thời Kiêu bất ngờ nghe thấy tiếng khóc của Hạ Trĩ.
Sao Hạ Trĩ lại ở đây?
Bước nhanh tới ngồi xổm xuống, Thẩm Thời Kiêu không biết trong phòng này đã xảy ra chuyện gì. Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm tên thiếu niên kia, làm sống lưng cậu ta cảm nhận được từng đợt ớn lạnh.
Thiếu niên vội vàng xua tay: "Là anh ta tự ngã, em chưa làm gì hết!"
Thẩm Thời Kiêu không muốn để ý đến cậu ta, cánh tay của hắn đỡ lấy bả vai Hạ Trĩ, nôn nóng hỏi: "Đau chỗ nào?"
Hạ Trĩ khẽ khóc thút thít, ngước đôi mắt đỏ bừng lên, đôi tay run tẩy ôn lấy cổ của Thẩm Thời Kiêu.
Một lúc lâu sau, cậu ủ rũ vùi vào ngực hắn: "Không đau."
"Thế sao em khóc dữ vậy?"
"Bánh kem rơi trên sàn rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất