Sau Khi Kết Hôn, Tôi Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Đại Lão
Chương 23
"Em ấy đi đâu?" Thẩm Thời Kiêu nôn nóng đi đến trước tủ quần áo của Hạ Trĩ. Sau khi mở ra, hắn mới phát hiện toàn bộ quần áo mình mua cho Hạ Trĩ đều biến mất, bên trong trống không. "Cậu biết rõ vẻ mặt của em ấy không được tốt lắm, tại sao lại không nói cho tôi biết?"
Người giúp việc nhìn thấy tình hình hiện nay, cảm thấy khả năng cao là Hạ Trĩ đã bỏ nhà ra đi.
Cậu ta sợ hãi nói: "Nhưng chúng tôi không biết là Hạ tiên sinh đi công tác hay là vì lý do khác, nên không dám quấy rầy ngài."
Thẩm Thời Kiêu nghiêm mặt rồi đi vào phòng tắm của Hạ Trĩ. Hắn phát hiện cốc đánh răng, máy sấy tóc và đồ đạc này nọ đều bị Hạ Trĩ mang đi. Lòng hắn ngày càng buồn phiền và sốt ruột.
Tiếng động cơ xe hơi vang lên trong sân, Thẩm Thời Kiêu cầm vô lăng một lúc lâu rồi nhưng vẫn chưa khởi động.
Ngay cả việc Hạ Trĩ đi đến đâu hắn cũng không biết.
Trong không gian bức bách của xe hơi, một điếu thuốc lá được châm lên. Thẩm Thời Kiêu rít một hơi thật dài rồi nhẹ nhàng nhả khói ra. Sau đó, hắn gọi điện thoại cho Nhan Văn Thanh.
Điện thoại được kết nối rất nhanh.
Nhan Văn Thanh: "Chủ tịch Thẩm, có chuyện gì sao?"
Thẩm Thời Kiêu: "Trĩ Trĩ ở ekip chương trình của các cậu à?"
Nhan Văn Thanh: "Không có, ekip bọn tôi gần đây ghi hình tại khu vực M ở giữa sườn núi. Danh sách những người có nhu cầu ở lại khách sạn được báo lên không có Hạ Trĩ."
"Cảm ơn, tôi biết rồi."
Tay phải của Thẩm Thời Kiêu đặt lên vô lăng, hắn hung hăng vỗ một cái, ánh mắt nhìn về phía xa.
Ngoài trời có tuyết rơi, nhiệt độ không khí rất lạnh, nơi mà Hạ Trĩ có thể đi ngoại trừ khu tập thể cũ nát kia thì không còn chỗ nào khác.
Nửa giờ sau, xe của Thẩm Thời Kiêu ngừng ở dưới lầu.
Tuyết rơi rất lớn, hắn mới đứng dưới lầu một lát mà vai áo khoác đã phủ đầy một lớp tuyết.
Thẩm Thời Kiêu ngẩng đầu nhìn cửa sổ trong nhà Hạ Trĩ, nó đen như mực, không có lấy một tí ánh sáng.
Chẳng lẽ không về nhà à?
Quả nhiên, hắn đứng gõ cửa một lúc lâu, cũng không có ai đáp lại.
Lúc này, cửa nhà đối diện nhà Hạ Trĩ bỗng nhiên mở ra.
Là một ông cụ gần bảy mươi tuổi.
Thẩm Thời Kiêu hỏi: "Chào ông, hôm nay cái cậu ở nhà này có trở về không ạ?"
Ông cụ đáp: "Không có, nó dọn đi lâu rồi."
"Cảm ơn." Thẩm Thời Kiêu thu lại vẻ mặt ảm đạm, chuẩn bị rời đi.
"Thằng bé này số khổ lắm." Giọng điệu của ông cụ nghe rất đau lòng, "Lúc trước mẹ nó qua đời, chính tay nó tổ chức toàn bộ tang lễ. Nó ôm tro cốt của mẹ, đứng trên phố khóc đẫm nước mắt."
"Nghe nói ba nó đã nhẫn tâm vứt bỏ hai mẹ con bọn nó. Thằng bé này làm gì có tiền, đồ đạc trong nhà đều được mua từ chợ second-hand. Vì để tiết kiệm chi phí nhân công, tự nó kiên quyết dọn đống đồ nội thất từ tầng trệt lên đây, tay bị hành đến mức chảy máu và mọc mụn nước."
Thẩm Thời Kiêu quay lưng về phía ông cụ, hắn khẽ lên tiếng rồi bước từng bước xuống cầu thang tối tăm và chật hẹp.
Thẩm Thời Kiêu đứng ở trước xe rất lâu, mãi đến lúc tuyết rơi chất đống trên bờ vai hắn dần dần hóa thành nước, thấm vào áo khoác thì hắn mới cứng đờ mà mở cửa xe.
Lúc nhận được tin tức của Hạ Trĩ ở Pháp, hắn có nghe ngóng về cảnh ngộ của Hạ Trĩ. Nhưng đó chỉ là bề nổi của tảng băng chìm, những chi tiết mới thường là sự trừng phạt đau đớn nhất dành cho trái tim.
Nếu... nếu hắn vẫn mãi không tìm được Hạ Trĩ thì sao?
Vậy thì Hạ Trĩ phải chịu biết bao nhiêu khổ, ăn biết bao nhiêu trái đắng.
Nếu không có hắn, Hạ Trĩ có thể được người khác yêu thương cũng tốt. Ít nhất cậu không phải một mình đối mặt với chuyện đau khổ như vậy.
Hắn chợt nghĩ thông suốt.
Đôi tay bị đông lạnh đến cứng đờ, mất đi cảm giác của Thẩm Thời Kiêu đang run rẩy bấm gọi số điện thoại của Hạ Trĩ.
Thế nhưng, phía bên kia lại truyền đến âm thanh lạnh như băng.
Số điện thoại ngài gọi đã tắt máy.
Hai tay của Thẩm Thời Kiêu chống lên vô lăng, đầu hắn vùi thật sâu vào đó.
——
Giữa sườn núi, Hạ Trĩ và Tiểu Bàn kéo ba cái vali siêu to, thở hồng hộc đứng trước khách sạn.
Trận tuyết này lớn quá.
Huhu, khi con người ta gặp xui xẻ, làm gì cũng không suôn sẻ.
Hạ Trĩ vất vả lắm mới gọi được cho Nhan Văn Thanh, mặt dày nói với người ta là tạm thời mình đổi ý, muốn ở khách sạn.
Nhan Văn Thanh nhận được điện thoại thì lập tức xuống dưới đón cậu.
Thấy hai người nhếch nhác, anh hỏi: "Tuyết lớn như vậy, sao hai người không đợi chút?"
"Chúng tôi đi đến giữa đường rồi tuyết mới bắt đầu rơi."
Mới vừa rồi lúc ở trên xe hơi, trái tim Hạ Trĩ như sắp rớt ra ngoài(1), chỉ lo cậu vừa không chú ý một tí là xe đã trượt khỏi sườn núi, đi đời nhà ma.
(1) Tương tự câu have your heart in your mouth: miêu tả sự sợ hãi tột độ, như trái tim nằm trên miệng, lúc nào cũng có thể rớt ra ngoài.
Cậu còn chưa nổi tiếng mà, chưa thể chết.
Nhan Văn Thanh cười cười, đặt hai phòng cho bọn cậu, "Các cậu may mắn lắm đó. Đây là hai phòng kiểu căn hộ cuối cùng của khách sạn. Nghỉ ngơi sớm chút đi."
Tiểu Bàn cảm kích cầm thẻ phòng. Người trợ lý không đúng tiêu chuẩn là cậu cũng không tồi, thế mà còn có thể "ở chùa" trong căn phòng xa hoa.
Sau khi tạm biệt, Nhan Văn Thanh gãi gãi đầu, sao anh vẫn cảm thấy bản thân chưa nói chuyện quan trọng gì đó cho Hạ Trĩ vậy.
Mở điều hòa lên, Hạ Trĩ cởi chiếc áo phao nặng trịch ra, cuộn tròn trên góc sofa sạc điện thoại.
Cậu sắp bắt đầu liếm miệng vết thương!
Di động đã được sạc pin, những cuộc gọi nhỡ từ Thẩm Thời Kiêu nhảy ra, Hạ Trĩ dùng kĩ thuật bật tôm(2) để ngồi dậy rồi ngồi ngay ngắn nhìn người gọi trên di động.
(2) Bật tôm: gốc trong tiếng trung hình như là cá chép nhảy. Nhưng ở VN mình gọi là bật tôm. Đại loại là đang nằm xong dùng sức bật lên. Để xem rõ các bạn cứ lên gg search nhó
Có phải Thẩm Thời Kiêu gọi nhầm số hay không.
Chắc chắn là vậy!
Hắn đuổi cậu đi!
Ủa không phải, thật ra là tự trái tim cậu dễ vỡ với da mặt cậu mỏng, ngại chờ ở nhà họ Thẩm.
Tắt di động, Hạ Trĩ quyết định xem nhẹ chuyện này. Cậu bóc một quả cam, bắt đầu một mình liếm miệng vết thương.
Còn Nhan Văn Thanh, lúc trở về phòng, anh rốt cuộc nhớ tới chuyện lo lắng trong lòng.
Anh phải nói cho Thẩm Thời Kiêu, Hạ Trĩ tới ekip chương trình.
Cậu ngủ mê man cả một đêm. Ban đầu có thể chơi ở chỗ này hai ngày để đợi ghi hình. Thế nhưng không biết làm sao mà tổ đạo diễn mới sáng sớm đã gọi điện thoại tới, yêu cầu Hạ Trĩ chuẩn bị cho buổi huấn luyện trước khi ghi hình.
May là cậu tới sớm.
Khu du lịch lớn ở giữa sườn núi này mới được xây dựng, bên trong không chỉ có rất nhiều trò chơi vui nhộn mà còn có đủ loại địa điểm giải trí.
Kịch bản thứ ba tên là 《Khát vọng》, kể về câu chuyện một nhóm vận động viên đấu kiếm chiến đấu vì một ước mơ vẻ vang.
Bởi vì các học viên không có chút hiểu biết gì về đấu kiếm, cho nên ekip chương trình cố ý sắp xếp một buổi huấn luyện cho bọn họ trước khi ghi hình.
Hạ Trĩ vừa cắn mẩu bánh mì vừa rủa thầm.
Đấu kiếm? Các học viên nếu biết cậu từng học đấu kiếm, có khi nào sẽ cho rằng đây là ekip chương trình muốn mở cửa sau cho cậu hay không?
Sợ sợ.
Nhan Văn Thanh ở phía trước vừa nói về trình tự của quá trình ngày hôm nay xong, bỗng nhiên cue Hạ Trĩ, "Trĩ Trĩ, tôi thấy trên bản tóm tắt lý lịch của cậu có ghi, cậu từng học đấu kiếm phải không?"
Hạ Trĩ nở nụ cười cứng đờ: "Khoa chân múa tay mà thôi."
Ặc, có cần phải tố cáo trước mặt mọi người không!
Huấn luyện bắt đầu, suy xét đến nền tảng của các học viên, lần này huấn luyện viên chỉ dạy mọi người một loại —— hoa kiếm.
Thay trang phục đấu kiếm xong, Hạ Trĩ thong thả chỉnh lại cổ tay áo. Bộ trang phục đấu kiếm vừa ôm sát vừa ngầu lòi phát họa nên vòng eo ưu việt của cậu.
Cuối cùng, cậu ngẩng cổ, hất tóc một phát rồi mang mặt nạ vào.
Lương Tư Việt vẫn luôn ở phía sau cậu, đợi cậu mặc quần áo xong thì đi lên trước hỏi: "Cậu từng học đấu kiếm bao lâu?"
Cách mặt nạ bảo hộ, Hạ Trĩ cười cười: "Không lâu, học chơi thôi."
Lương Tư Việt nhẹ nhàng đánh giá tư thế cầm kiếm của cậu, nói giỡn: "Xem tư thế này của cậu, không giống học chơi lắm."
Thật vậy, huấn luyện viên đấu kiếm khi còn nhỏ của Hạ Trĩ là cựu huấn luyện viên của đội tuyển quốc gia, vừa chuyên nghiệp lại nghiêm khắc.
Nếu không phải Hạ Hoài Sơn chỉ muốn cậu xem đấu kiếm như một sở thích, có khi cậu đã bước lên con đường vận động viên chuyên nghiệp.
Khụ khụ, dù cho cơ thể có chút yếu ớt.
Ngày kia, cố gắng huấn luyện vẫn có thể cứu vãn một tí!
Ngay lập tức, huấn luyện viên bắt đầu nghiêm túc giảng giải. Quy tắc đấu kiếm rất đơn giản, mũi kiếm có chứa thiết bị cảm biến, đâm chính xác vào vị trí hợp lệ của đối phương một lần thì được một điểm, ai có số lần đâm trúng nhiều hơn thì là người chiến thắng.
Lần ghi hình này, có học viên đóng vai đội viên đội huấn luyện, có người đóng vai huấn luyện viên. Hai vai nặng nhất được giao cho Hạ Trĩ và Kỉ Vân – hai học viên có thành tích xuất sắc nhất đội.
Kỉ Vân luyện tập rất nghiêm túc, cậu còn thường xuyên dừng lại để giúp huấn luyện viên hướng dẫn những người khác. Cậu ta nói với mọi người, bản thân cũng từng tiếp xúc với đấu kiếm, cho nên mới hiểu nhanh hơn chút.
Đạo diễn và biên kịch ở một bên nhìn các học viên huấn luyện, âm thầm bàn bạc một chuyện.
Trong kịch bản, Hạ Trĩ và Kỉ Vân thi đấu nhiều lần, để ai thắng đây?
Dù sao đây cũng là phát sóng trực tiếp, làm bộ thua trận thì trông giả lắm.
Ánh mắt biên kịch sục sôi một ý tưởng táo bạo: "Ai thắng ai thua tùy vào thực tế, để cho bọn họ chính thức so kè chút đi."
Sau khi tuyết ngừng rơi, bầu trời trở nên trong xanh. Những tia nắng ấm áp lúc chớm đông chiếu rọi qua khung cửa sổ, rọi đến những học viên ướt đẫm mồ hôi.
Hạ Trĩ vừa đấu với huấn luyện viên một trận. Tuy rằng đã lâu không luyện tập nên có chút không quen tay, nhưng cậu thấy tràn ngập sảng khoái, có một loại cảm giác gặp được đối thủ khó phân cao thấp.
Tốc độ ra kiếm nhanh, động tác đẹp mắt và nhanh nhẹn.
Đây là đánh giá huấn luyện viên dành cho Hạ Trĩ.
Lấy tấm che mặt xuống, trán cậu lấm tấm những giọt mồ hôi li ti, đôi môi ửng hồng vì vận động mạnh. Còn đôi mắt cậu thì cong nhẹ làm toát lên hơi thở thanh xuân.
Hứa ảnh hậu ở bên cạnh Lương Tư Việt trêu ghẹo: "Anh rất quan tâm Hạ Trĩ."
Lương Tư Việt nhàn nhạt đáp lại: "Quan tâm học viên là chuyện đương nhiên."
Lúc nghỉ ngơi, các học viên đang trao đổi kỹ thuật, Hạ Trĩ cố ý xé một vết nhỏ trên chai nước suối của mình. Điều này làm cho lòng hiếu kì của mọi người dâng lên.
"Hạ Trĩ, làm gì vậy?"
Hạ Trĩ: "Đều là mấy chai uống dở, tôi làm như vậy sẽ không bị lẫn với của các cậu."
"Bị lẫn rồi thì lấy chai mới thôi."
"Đúng vậy."
Các học viên đều là các hiện tượng mạng có chút danh tiếng hoặc là thực tập sinh. Kiểu gia cảnh giàu có hay cậu ấm cô chiêu cứ vơ một cái là ra một nắm. Bọn họ cảm thấy hành động này của Hạ Trĩ rất mới mẻ.
"Tiết kiệm nước thôi, hơn nữa mấy món này nọ đều mua bằng tiền."
Trải qua việc con riêng lần trước của nhà họ Hạ, mọi người có nghe nói về điều kiện gia đình của Hạ Trĩ, lần này lại xoay đến chồng của Hạ Trĩ.
"Hạ Trĩ, vị kia nhà cậu đang làm gì?"
"Tôi thấy lần trước hắn mời mọi người ăn cơm, điều kiện chắc là không tồi, gia cảnh khá tốt phải không?"
Hạ Trĩ dựa lưng vào tường, nhớ tới Thẩm Thời Kiêu.
Nhìn tình hình này, ba năm sau đoán chừng hai người bọn họ đã đường ai nấy đi.
Vẫn là không nên để cho mọi người biết chuyện cậu kết hôn với Thẩm Thời Kiêu. Lỡ đâu bạch nguyệt quang trở về rồi nghe thấy mấy tin đồn tương tự, sẽ làm trái tim hai người có sự xa cách.
Huhu, cậu đúng là một thiên thần nhỏ mê người.
Vì thế cậu đành bịa: "Ừm, là người bình thường thôi. Tính tình có chút khó chịu, không thích nói chuyện lắm."
Sự hóng hớt của các học viên không dừng lại ở đó, họ nói tiếp: "Bữa cơm lần trước mà chồng cậu mời mọi người rất đắt, chồng cậu đã tốn bộn tiền rồi."
Lông mày Hạ Trĩ nhếch lên: "Lần trước ảnh chọc tôi giận, đó là lời xin lỗi á. Chắc là sau bữa ăn, tiền tiết kiệm mấy năm nay của anh ấy cũng hết."
"Ra là vậy, không thì chúng ta mời lại đi?"
"Không cần không cần, không có quỹ riêng thì vừa chuẩn, có tiền dễ sinh hư."
"Chồng của cậu làm nghề gì?"
"Ặc, bác sĩ. Đúng, chính là bác sĩ."
Một bác sĩ vĩnh viễn không chữa hết tâm bệnh của cậu!
Một bác sĩ cầm dao phẫu thuật cắt trái tim của cậu!
Nhan Văn Thanh biết rõ toàn bộ chân tướng nên cười cười.
Hạ Trĩ diễn cũng giỏi thật.
——
Lúc ăn trưa, Hạ Trĩ bưng phần ăn rồi ngồi một mình trên bàn. Cậu móc di động ra, nhìn thoáng qua. WeChat không có tin mới, cũng không có cuộc gọi nhỡ nào.
Xem ra tối qua Thẩm Thời Kiêu thật sự gọi nhầm số.
Mang theo cảm giác cô đơn không nói nên lời, Hạ Trĩ cắn miếng sườn. Trong nháy mắt, cậu chẳng còn cảm nhận được chút vị ngon nào.
Lúc này, Lương Tư Việt bưng phần ăn ngồi vào bên cạnh cậu, cười hỏi: "Có ai ngồi không?"
Hạ Trĩ: "Không có ai."
Lương tư càng: "Ăn chung đi."
Bàn có chiều dài trung bình, hai người sóng vai mà ngồi, kề sát nhau.
Thần tượng ngồi ở bên cạnh nên Hạ Trĩ có chút mất tự nhiên, động tác ăn canh cũng khép nép lại.
Lương Tư Việt liếc nhìn cậu một cái, "Cậu ở khách sạn, chồng cậu không nhớ cậu sao?"
Nhắc tới Thẩm Thời Kiêu, vẻ mặt của Hạ Trĩ hiện lên chút ảm đạm.
Anh ấy sẽ không, ảnh đề nghị tui ở khách sạn đó.
Nhận thấy được sự suy sụp của Hạ Trĩ, Lương Tư Việt tự giác không tiếp tục dò hỏi nữa, nhường cánh gà rim coca, "Nếm thử đi, hương vị không tồi."
Hạ Trĩ cầm chiếc đũa do dự vài giây, cuối cùng cậu vẫn không gấp lấy mà chỉ cười cười tỏ vẻ cảm ơn.
Nhà ăn được ekip chương trình bao trọn, rất náo nhiệt.
Lúc này, Nhan Văn Thanh nhận được một cuộc điện thoại. Anh vội vàng buông đũa xuống, chạy về phía cầu thang.
Hạ Trĩ nhìn cầu thang một lúc lâu, cậu đoán hẳn là có chuyện gì quan trọng.
Chỉ chốc lát sau, tiếng cười của Nhan Văn Thanh vang lên từ ngoài cửa, anh dẫn Thẩm Thời Kiêu đi vào, quan tâm hỏi: "Chủ tịch Thẩm chắc chưa ăn cơm phải không? Ngài xem ngài thích ăn cái gì, tôi bảo người khác chuẩn bị."
Ánh mắt của Thẩm Thời Kiêu dừng ở trong nhà ăn, hắn rất nhanh đã tìm được Hạ Trĩ và hắn cũng thấy Lương Tư Việt đang ngồi bên cạnh Hạ Trĩ.
"Lấy đại một ít là được, gần đây tôi bị bệnh nên không có khẩu vị."
Lần trước, Thẩm Thời Kiêu có ghé thăm đoàn phim một lần. Nhưng hắn chỉ ăn cơm với nhóm những người hướng dẫn, các học viên còn chưa gặp mặt hắn.
Lúc này, toàn bộ các học viên đều nhiệt tình chào hỏi hắn. Dù sao ngay cả nghệ sĩ ký hợp đồng với công ty giải trí nhà họ Thẩm, thì cả một năm cũng hiếm khi được gặp Thẩm Thời Kiêu.
Hạ Trĩ rụt đầu lại, vội vàng gấp mấy miếng đồ ăn. Lương Tư Việt ngồi ở bên cạnh lầm bầm một mình, "Bão tuyết lớn như vậy, sao chủ tịch Thẩm lại đột nhiên tới đây vậy?"
Hạ Trĩ nhỏ giọng thì thầm: "Ai biết được."
Thẩm Thời Kiêu bưng phần ăn lên rồi cũng không ngồi cùng Nhan Văn Thanh. Mà thay vào đó hắn lại đi rất xa, xuyên qua mấy chiếc bàn ăn, đến trước mặt Hạ Trĩ và Lương Tư Việt.
Hạ Trĩ có thể cảm giác được, hầu hết mọi ánh mắt trong nhà ăn đều như có như không mà tập trung lại đây.
Sống lưng cậu dần thẳng lên.
"Cho hỏi tôi có thể ngồi chỗ này được không?" Thẩm Thời Kiêu nói với Lương Tư Việt.
Lương Tư Việt dừng một chút: "Ừm, được."
Lương Tư Việt vừa định để chỗ trống đối diện cho Thẩm Thời Kiêu, không ngờ Thẩm Thời Kiêu tự nhiên lại đặt phần ăn ở giữa Hạ Trĩ và anh.
Lương Tư Việt có chút khó hiểu, còn Hạ Trĩ lại cố ý quay đầu đi chỗ khác.
Ngồi với người ta làm chi!
Người ta đã có chồng!
Hoa đã có chủ!
Anh không còn cơ hội nữa rồi!
Giằng co gần mười giây, Lương Tư Việt chủ động cầm phần ăn lên, ngồi vào chỗ đối diện hai người.
Sau khi Thẩm Thời Kiêu ngồi xuống, hắn không có bất kì biểu cảm dư thừa nào. Hắn lấy một lọ giấm nhỏ từ phần ăn rồi đổ thẳng vào tô mì.
Trước mặt tràn ngập mùi giấm chua Sơn Tây, Hạ Trĩ chớp chớp mắt, vô tội cắn miếng sườn.
Ba người ăn chung, không có ai lên tiếng.
Rất xấu hổ.
Lương Tư Việt chủ động dò hỏi: "Đường tuyết ở núi Thiên Sơn rất nguy hiểm, chủ tịch Thẩm vội vàng đến chỗ này để làm gì thế?"
Thẩm Thời Kiêu trả lời: "Ừ, vợ của tôi ở đây, tôi tới tìm em ấy."
"Phụt!" Hạ Trĩ suýt chút nữa đã bị sặc vì nước canh, cậu chật vật che miệng ho khan.
"Không sao chứ?" Lương Tư Việt quan tâm đưa khăn giấy, không ngờ Thẩm Thời Kiêu lại nhanh hơn anh ta một bước.
Thẩm Thời Kiêu: "Uống chậm một chút."
Ánh mắt Lương Tư Việt lộ ra sự khó hiểu, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài quá nhiều.
Một bữa cơm, Hạ Trĩ ăn rất khó chịu, cậu cứ ngơ ngác nhìn chằm chằm lọ giấm chua Sơn Tây suốt.
Lúc này, Lương Tư Việt đột nhiên hỏi: "Trĩ Trĩ, bình thường công việc ở bệnh viện của chồng cậu rất bận à?"
Thẩm Thời Kiêu nghe được, ngón tay đang nắm chặt đôi đũa khẽ cong lại. Hắn đặt đôi đũa lên tô mì, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước.
Cả người Hạ Trĩ căng thẳng.
Này! Sao lại nhắc chuyện đó!
"Ừm, cũng ổn. Bình thường cũng không quá bận."
Thẩm Thời Kiêu hé môi, ánh mắt hắn dần dần ảm đạm rồi bỏ đũa xuống.
Hắn chỉ ăn có hai đũa mì trong bát, mùi giấm chua nồng nặc liên tục bốc lên.
Hạ Trĩ cúi đầu, nhỏ giọng lầu bầu.
Hy vọng Lương Tư Việt đừng hỏi lại nữa.
Nhưng Lương Tư Việt không get được tín hiệu của cậu, cười nói: "Nếu chồng cậu là bác sĩ, chắc anh ấy phải chăm sóc cho cuộc sống của cậu chu đáo lắm."
Hạ Trĩ xấu hổ phụ họa: "Cũng được."
Cơm nước xong xuôi thì sắc trời đã xẩm tối, đạo diễn dặn dò các học viên chú ý nghỉ ngơi, chuẩn bị cho buổi phát sóng trực tiếp vào ngày mai.
Ngày mai thi đấu với hình thức 35-25.
Khách sạn mọi người ở tuy không tính là cao cấp, nhưng cơ sở vật chất không tồi, phòng lại sạch sẽ và thoải mái.
Các nút ấn thang máy lần lượt sáng lên, dần dần chỉ còn lại Nhan Văn Thanh, Thẩm Thời Kiêu và Hạ Trĩ trong thang máy.
Hạ Trĩ ở tầng cao nhất, cùng một tầng với người hướng dẫn và nhân viên công tác.
Sau khi Nhan Văn Thanh vào phòng, trên hành lang chỉ còn lại hai tiếng bước chân. Hạ Trĩ đứng ở trước cửa ngẩng đầu, cậu liếc mắt nhìn Thẩm Thời Kiêu một cái, hỏi: "Anh muốn ở lại chỗ này à?"
Thẩm Thời Kiêu: "Ừm, tình hình giao thông tệ lắm, không xuống núi được."
Tuy rằng rất muốn hỏi Thẩm Thời Kiêu tại sao lại tới chỗ này, nhưng Hạ Trĩ đã nhịn xuống.
Cậu ứ hỏi đâu.
"Tôi vào trước đây." Hạ Trĩ quẹt thẻ vào cửa rồi đóng cửa cái "đoàng".
Đối mặt với cánh cửa lạnh như băng, Thẩm Thời Kiêu mím môi, dựa vào tường rồi cúi đầu.
Còn Hạ Trĩ sau khi bước vào cũng không rời đi ngay lập tức, mà lén lút úp mặt (3) vào mắt mèo, đánh giá động tĩnh ngoài cửa.
(3) Raw là 扒着 (nghĩa là bấu, vịn, gãi, đào, bóc), mình nghĩ tác giả viết sai từ 趴着 (nằm úp) thành từ trên.
Không có tiếng bước chân, Thẩm Thời Kiêu không rời khỏi à?
Hay là có việc muốn nói với cậu?
Rối rắm một lúc lâu, Hạ Trĩ nhẹ nhàng mở he hé cửa, ló đầu ra nhìn ngó nghiêng xung quanh.
Quả nhiên, Thẩm Thời Kiêu đang dựa vào vách tường gần đó.
Ánh mắt chạm nhau, Hạ Trĩ hỏi: "Anh có vấn đề gì sao?"
Tinh thần của Thẩm Thời Kiêu có vẻ rất bình thường, hắn trầm giọng đáp: "Khách sạn không còn dư phòng."
Hạ Trĩ nhìn cửa sổ ở cuối hành lang, không biết từ lúc nào mà tuyết lại rơi dày đặc bên ngoài.
Không có phòng thì biết làm sao bây giờ?
Mình cóc thèm cho ảnh ở chung đâu.
Thật không có khí phách!
Thẩm Thời Kiêu ho khan hai tiếng, nói với cậu: "Vào đi, bên ngoài lạnh lắm. Tôi sẽ liên lạc với trợ lí nghĩ cách."
"Ừm."
Hạ Trĩ đáp một tiếng, rồi từ từ khép cửa lại.
Bỗng nhiên, cậu ló ra, khẽ nghiêng đầu: "Muốn ở lại chỗ của tôi không? Tôi có thể cho anh ở chung."
Hic! Cậu thật đúng là một thiên thần nhỏ!
Cặp mắt thâm thúy đen láy kia nhìn cậu trong chốc lát, Thẩm Thời Kiêu nói: "Ừ, cảm ơn em."
Người giúp việc nhìn thấy tình hình hiện nay, cảm thấy khả năng cao là Hạ Trĩ đã bỏ nhà ra đi.
Cậu ta sợ hãi nói: "Nhưng chúng tôi không biết là Hạ tiên sinh đi công tác hay là vì lý do khác, nên không dám quấy rầy ngài."
Thẩm Thời Kiêu nghiêm mặt rồi đi vào phòng tắm của Hạ Trĩ. Hắn phát hiện cốc đánh răng, máy sấy tóc và đồ đạc này nọ đều bị Hạ Trĩ mang đi. Lòng hắn ngày càng buồn phiền và sốt ruột.
Tiếng động cơ xe hơi vang lên trong sân, Thẩm Thời Kiêu cầm vô lăng một lúc lâu rồi nhưng vẫn chưa khởi động.
Ngay cả việc Hạ Trĩ đi đến đâu hắn cũng không biết.
Trong không gian bức bách của xe hơi, một điếu thuốc lá được châm lên. Thẩm Thời Kiêu rít một hơi thật dài rồi nhẹ nhàng nhả khói ra. Sau đó, hắn gọi điện thoại cho Nhan Văn Thanh.
Điện thoại được kết nối rất nhanh.
Nhan Văn Thanh: "Chủ tịch Thẩm, có chuyện gì sao?"
Thẩm Thời Kiêu: "Trĩ Trĩ ở ekip chương trình của các cậu à?"
Nhan Văn Thanh: "Không có, ekip bọn tôi gần đây ghi hình tại khu vực M ở giữa sườn núi. Danh sách những người có nhu cầu ở lại khách sạn được báo lên không có Hạ Trĩ."
"Cảm ơn, tôi biết rồi."
Tay phải của Thẩm Thời Kiêu đặt lên vô lăng, hắn hung hăng vỗ một cái, ánh mắt nhìn về phía xa.
Ngoài trời có tuyết rơi, nhiệt độ không khí rất lạnh, nơi mà Hạ Trĩ có thể đi ngoại trừ khu tập thể cũ nát kia thì không còn chỗ nào khác.
Nửa giờ sau, xe của Thẩm Thời Kiêu ngừng ở dưới lầu.
Tuyết rơi rất lớn, hắn mới đứng dưới lầu một lát mà vai áo khoác đã phủ đầy một lớp tuyết.
Thẩm Thời Kiêu ngẩng đầu nhìn cửa sổ trong nhà Hạ Trĩ, nó đen như mực, không có lấy một tí ánh sáng.
Chẳng lẽ không về nhà à?
Quả nhiên, hắn đứng gõ cửa một lúc lâu, cũng không có ai đáp lại.
Lúc này, cửa nhà đối diện nhà Hạ Trĩ bỗng nhiên mở ra.
Là một ông cụ gần bảy mươi tuổi.
Thẩm Thời Kiêu hỏi: "Chào ông, hôm nay cái cậu ở nhà này có trở về không ạ?"
Ông cụ đáp: "Không có, nó dọn đi lâu rồi."
"Cảm ơn." Thẩm Thời Kiêu thu lại vẻ mặt ảm đạm, chuẩn bị rời đi.
"Thằng bé này số khổ lắm." Giọng điệu của ông cụ nghe rất đau lòng, "Lúc trước mẹ nó qua đời, chính tay nó tổ chức toàn bộ tang lễ. Nó ôm tro cốt của mẹ, đứng trên phố khóc đẫm nước mắt."
"Nghe nói ba nó đã nhẫn tâm vứt bỏ hai mẹ con bọn nó. Thằng bé này làm gì có tiền, đồ đạc trong nhà đều được mua từ chợ second-hand. Vì để tiết kiệm chi phí nhân công, tự nó kiên quyết dọn đống đồ nội thất từ tầng trệt lên đây, tay bị hành đến mức chảy máu và mọc mụn nước."
Thẩm Thời Kiêu quay lưng về phía ông cụ, hắn khẽ lên tiếng rồi bước từng bước xuống cầu thang tối tăm và chật hẹp.
Thẩm Thời Kiêu đứng ở trước xe rất lâu, mãi đến lúc tuyết rơi chất đống trên bờ vai hắn dần dần hóa thành nước, thấm vào áo khoác thì hắn mới cứng đờ mà mở cửa xe.
Lúc nhận được tin tức của Hạ Trĩ ở Pháp, hắn có nghe ngóng về cảnh ngộ của Hạ Trĩ. Nhưng đó chỉ là bề nổi của tảng băng chìm, những chi tiết mới thường là sự trừng phạt đau đớn nhất dành cho trái tim.
Nếu... nếu hắn vẫn mãi không tìm được Hạ Trĩ thì sao?
Vậy thì Hạ Trĩ phải chịu biết bao nhiêu khổ, ăn biết bao nhiêu trái đắng.
Nếu không có hắn, Hạ Trĩ có thể được người khác yêu thương cũng tốt. Ít nhất cậu không phải một mình đối mặt với chuyện đau khổ như vậy.
Hắn chợt nghĩ thông suốt.
Đôi tay bị đông lạnh đến cứng đờ, mất đi cảm giác của Thẩm Thời Kiêu đang run rẩy bấm gọi số điện thoại của Hạ Trĩ.
Thế nhưng, phía bên kia lại truyền đến âm thanh lạnh như băng.
Số điện thoại ngài gọi đã tắt máy.
Hai tay của Thẩm Thời Kiêu chống lên vô lăng, đầu hắn vùi thật sâu vào đó.
——
Giữa sườn núi, Hạ Trĩ và Tiểu Bàn kéo ba cái vali siêu to, thở hồng hộc đứng trước khách sạn.
Trận tuyết này lớn quá.
Huhu, khi con người ta gặp xui xẻ, làm gì cũng không suôn sẻ.
Hạ Trĩ vất vả lắm mới gọi được cho Nhan Văn Thanh, mặt dày nói với người ta là tạm thời mình đổi ý, muốn ở khách sạn.
Nhan Văn Thanh nhận được điện thoại thì lập tức xuống dưới đón cậu.
Thấy hai người nhếch nhác, anh hỏi: "Tuyết lớn như vậy, sao hai người không đợi chút?"
"Chúng tôi đi đến giữa đường rồi tuyết mới bắt đầu rơi."
Mới vừa rồi lúc ở trên xe hơi, trái tim Hạ Trĩ như sắp rớt ra ngoài(1), chỉ lo cậu vừa không chú ý một tí là xe đã trượt khỏi sườn núi, đi đời nhà ma.
(1) Tương tự câu have your heart in your mouth: miêu tả sự sợ hãi tột độ, như trái tim nằm trên miệng, lúc nào cũng có thể rớt ra ngoài.
Cậu còn chưa nổi tiếng mà, chưa thể chết.
Nhan Văn Thanh cười cười, đặt hai phòng cho bọn cậu, "Các cậu may mắn lắm đó. Đây là hai phòng kiểu căn hộ cuối cùng của khách sạn. Nghỉ ngơi sớm chút đi."
Tiểu Bàn cảm kích cầm thẻ phòng. Người trợ lý không đúng tiêu chuẩn là cậu cũng không tồi, thế mà còn có thể "ở chùa" trong căn phòng xa hoa.
Sau khi tạm biệt, Nhan Văn Thanh gãi gãi đầu, sao anh vẫn cảm thấy bản thân chưa nói chuyện quan trọng gì đó cho Hạ Trĩ vậy.
Mở điều hòa lên, Hạ Trĩ cởi chiếc áo phao nặng trịch ra, cuộn tròn trên góc sofa sạc điện thoại.
Cậu sắp bắt đầu liếm miệng vết thương!
Di động đã được sạc pin, những cuộc gọi nhỡ từ Thẩm Thời Kiêu nhảy ra, Hạ Trĩ dùng kĩ thuật bật tôm(2) để ngồi dậy rồi ngồi ngay ngắn nhìn người gọi trên di động.
(2) Bật tôm: gốc trong tiếng trung hình như là cá chép nhảy. Nhưng ở VN mình gọi là bật tôm. Đại loại là đang nằm xong dùng sức bật lên. Để xem rõ các bạn cứ lên gg search nhó
Có phải Thẩm Thời Kiêu gọi nhầm số hay không.
Chắc chắn là vậy!
Hắn đuổi cậu đi!
Ủa không phải, thật ra là tự trái tim cậu dễ vỡ với da mặt cậu mỏng, ngại chờ ở nhà họ Thẩm.
Tắt di động, Hạ Trĩ quyết định xem nhẹ chuyện này. Cậu bóc một quả cam, bắt đầu một mình liếm miệng vết thương.
Còn Nhan Văn Thanh, lúc trở về phòng, anh rốt cuộc nhớ tới chuyện lo lắng trong lòng.
Anh phải nói cho Thẩm Thời Kiêu, Hạ Trĩ tới ekip chương trình.
Cậu ngủ mê man cả một đêm. Ban đầu có thể chơi ở chỗ này hai ngày để đợi ghi hình. Thế nhưng không biết làm sao mà tổ đạo diễn mới sáng sớm đã gọi điện thoại tới, yêu cầu Hạ Trĩ chuẩn bị cho buổi huấn luyện trước khi ghi hình.
May là cậu tới sớm.
Khu du lịch lớn ở giữa sườn núi này mới được xây dựng, bên trong không chỉ có rất nhiều trò chơi vui nhộn mà còn có đủ loại địa điểm giải trí.
Kịch bản thứ ba tên là 《Khát vọng》, kể về câu chuyện một nhóm vận động viên đấu kiếm chiến đấu vì một ước mơ vẻ vang.
Bởi vì các học viên không có chút hiểu biết gì về đấu kiếm, cho nên ekip chương trình cố ý sắp xếp một buổi huấn luyện cho bọn họ trước khi ghi hình.
Hạ Trĩ vừa cắn mẩu bánh mì vừa rủa thầm.
Đấu kiếm? Các học viên nếu biết cậu từng học đấu kiếm, có khi nào sẽ cho rằng đây là ekip chương trình muốn mở cửa sau cho cậu hay không?
Sợ sợ.
Nhan Văn Thanh ở phía trước vừa nói về trình tự của quá trình ngày hôm nay xong, bỗng nhiên cue Hạ Trĩ, "Trĩ Trĩ, tôi thấy trên bản tóm tắt lý lịch của cậu có ghi, cậu từng học đấu kiếm phải không?"
Hạ Trĩ nở nụ cười cứng đờ: "Khoa chân múa tay mà thôi."
Ặc, có cần phải tố cáo trước mặt mọi người không!
Huấn luyện bắt đầu, suy xét đến nền tảng của các học viên, lần này huấn luyện viên chỉ dạy mọi người một loại —— hoa kiếm.
Thay trang phục đấu kiếm xong, Hạ Trĩ thong thả chỉnh lại cổ tay áo. Bộ trang phục đấu kiếm vừa ôm sát vừa ngầu lòi phát họa nên vòng eo ưu việt của cậu.
Cuối cùng, cậu ngẩng cổ, hất tóc một phát rồi mang mặt nạ vào.
Lương Tư Việt vẫn luôn ở phía sau cậu, đợi cậu mặc quần áo xong thì đi lên trước hỏi: "Cậu từng học đấu kiếm bao lâu?"
Cách mặt nạ bảo hộ, Hạ Trĩ cười cười: "Không lâu, học chơi thôi."
Lương Tư Việt nhẹ nhàng đánh giá tư thế cầm kiếm của cậu, nói giỡn: "Xem tư thế này của cậu, không giống học chơi lắm."
Thật vậy, huấn luyện viên đấu kiếm khi còn nhỏ của Hạ Trĩ là cựu huấn luyện viên của đội tuyển quốc gia, vừa chuyên nghiệp lại nghiêm khắc.
Nếu không phải Hạ Hoài Sơn chỉ muốn cậu xem đấu kiếm như một sở thích, có khi cậu đã bước lên con đường vận động viên chuyên nghiệp.
Khụ khụ, dù cho cơ thể có chút yếu ớt.
Ngày kia, cố gắng huấn luyện vẫn có thể cứu vãn một tí!
Ngay lập tức, huấn luyện viên bắt đầu nghiêm túc giảng giải. Quy tắc đấu kiếm rất đơn giản, mũi kiếm có chứa thiết bị cảm biến, đâm chính xác vào vị trí hợp lệ của đối phương một lần thì được một điểm, ai có số lần đâm trúng nhiều hơn thì là người chiến thắng.
Lần ghi hình này, có học viên đóng vai đội viên đội huấn luyện, có người đóng vai huấn luyện viên. Hai vai nặng nhất được giao cho Hạ Trĩ và Kỉ Vân – hai học viên có thành tích xuất sắc nhất đội.
Kỉ Vân luyện tập rất nghiêm túc, cậu còn thường xuyên dừng lại để giúp huấn luyện viên hướng dẫn những người khác. Cậu ta nói với mọi người, bản thân cũng từng tiếp xúc với đấu kiếm, cho nên mới hiểu nhanh hơn chút.
Đạo diễn và biên kịch ở một bên nhìn các học viên huấn luyện, âm thầm bàn bạc một chuyện.
Trong kịch bản, Hạ Trĩ và Kỉ Vân thi đấu nhiều lần, để ai thắng đây?
Dù sao đây cũng là phát sóng trực tiếp, làm bộ thua trận thì trông giả lắm.
Ánh mắt biên kịch sục sôi một ý tưởng táo bạo: "Ai thắng ai thua tùy vào thực tế, để cho bọn họ chính thức so kè chút đi."
Sau khi tuyết ngừng rơi, bầu trời trở nên trong xanh. Những tia nắng ấm áp lúc chớm đông chiếu rọi qua khung cửa sổ, rọi đến những học viên ướt đẫm mồ hôi.
Hạ Trĩ vừa đấu với huấn luyện viên một trận. Tuy rằng đã lâu không luyện tập nên có chút không quen tay, nhưng cậu thấy tràn ngập sảng khoái, có một loại cảm giác gặp được đối thủ khó phân cao thấp.
Tốc độ ra kiếm nhanh, động tác đẹp mắt và nhanh nhẹn.
Đây là đánh giá huấn luyện viên dành cho Hạ Trĩ.
Lấy tấm che mặt xuống, trán cậu lấm tấm những giọt mồ hôi li ti, đôi môi ửng hồng vì vận động mạnh. Còn đôi mắt cậu thì cong nhẹ làm toát lên hơi thở thanh xuân.
Hứa ảnh hậu ở bên cạnh Lương Tư Việt trêu ghẹo: "Anh rất quan tâm Hạ Trĩ."
Lương Tư Việt nhàn nhạt đáp lại: "Quan tâm học viên là chuyện đương nhiên."
Lúc nghỉ ngơi, các học viên đang trao đổi kỹ thuật, Hạ Trĩ cố ý xé một vết nhỏ trên chai nước suối của mình. Điều này làm cho lòng hiếu kì của mọi người dâng lên.
"Hạ Trĩ, làm gì vậy?"
Hạ Trĩ: "Đều là mấy chai uống dở, tôi làm như vậy sẽ không bị lẫn với của các cậu."
"Bị lẫn rồi thì lấy chai mới thôi."
"Đúng vậy."
Các học viên đều là các hiện tượng mạng có chút danh tiếng hoặc là thực tập sinh. Kiểu gia cảnh giàu có hay cậu ấm cô chiêu cứ vơ một cái là ra một nắm. Bọn họ cảm thấy hành động này của Hạ Trĩ rất mới mẻ.
"Tiết kiệm nước thôi, hơn nữa mấy món này nọ đều mua bằng tiền."
Trải qua việc con riêng lần trước của nhà họ Hạ, mọi người có nghe nói về điều kiện gia đình của Hạ Trĩ, lần này lại xoay đến chồng của Hạ Trĩ.
"Hạ Trĩ, vị kia nhà cậu đang làm gì?"
"Tôi thấy lần trước hắn mời mọi người ăn cơm, điều kiện chắc là không tồi, gia cảnh khá tốt phải không?"
Hạ Trĩ dựa lưng vào tường, nhớ tới Thẩm Thời Kiêu.
Nhìn tình hình này, ba năm sau đoán chừng hai người bọn họ đã đường ai nấy đi.
Vẫn là không nên để cho mọi người biết chuyện cậu kết hôn với Thẩm Thời Kiêu. Lỡ đâu bạch nguyệt quang trở về rồi nghe thấy mấy tin đồn tương tự, sẽ làm trái tim hai người có sự xa cách.
Huhu, cậu đúng là một thiên thần nhỏ mê người.
Vì thế cậu đành bịa: "Ừm, là người bình thường thôi. Tính tình có chút khó chịu, không thích nói chuyện lắm."
Sự hóng hớt của các học viên không dừng lại ở đó, họ nói tiếp: "Bữa cơm lần trước mà chồng cậu mời mọi người rất đắt, chồng cậu đã tốn bộn tiền rồi."
Lông mày Hạ Trĩ nhếch lên: "Lần trước ảnh chọc tôi giận, đó là lời xin lỗi á. Chắc là sau bữa ăn, tiền tiết kiệm mấy năm nay của anh ấy cũng hết."
"Ra là vậy, không thì chúng ta mời lại đi?"
"Không cần không cần, không có quỹ riêng thì vừa chuẩn, có tiền dễ sinh hư."
"Chồng của cậu làm nghề gì?"
"Ặc, bác sĩ. Đúng, chính là bác sĩ."
Một bác sĩ vĩnh viễn không chữa hết tâm bệnh của cậu!
Một bác sĩ cầm dao phẫu thuật cắt trái tim của cậu!
Nhan Văn Thanh biết rõ toàn bộ chân tướng nên cười cười.
Hạ Trĩ diễn cũng giỏi thật.
——
Lúc ăn trưa, Hạ Trĩ bưng phần ăn rồi ngồi một mình trên bàn. Cậu móc di động ra, nhìn thoáng qua. WeChat không có tin mới, cũng không có cuộc gọi nhỡ nào.
Xem ra tối qua Thẩm Thời Kiêu thật sự gọi nhầm số.
Mang theo cảm giác cô đơn không nói nên lời, Hạ Trĩ cắn miếng sườn. Trong nháy mắt, cậu chẳng còn cảm nhận được chút vị ngon nào.
Lúc này, Lương Tư Việt bưng phần ăn ngồi vào bên cạnh cậu, cười hỏi: "Có ai ngồi không?"
Hạ Trĩ: "Không có ai."
Lương tư càng: "Ăn chung đi."
Bàn có chiều dài trung bình, hai người sóng vai mà ngồi, kề sát nhau.
Thần tượng ngồi ở bên cạnh nên Hạ Trĩ có chút mất tự nhiên, động tác ăn canh cũng khép nép lại.
Lương Tư Việt liếc nhìn cậu một cái, "Cậu ở khách sạn, chồng cậu không nhớ cậu sao?"
Nhắc tới Thẩm Thời Kiêu, vẻ mặt của Hạ Trĩ hiện lên chút ảm đạm.
Anh ấy sẽ không, ảnh đề nghị tui ở khách sạn đó.
Nhận thấy được sự suy sụp của Hạ Trĩ, Lương Tư Việt tự giác không tiếp tục dò hỏi nữa, nhường cánh gà rim coca, "Nếm thử đi, hương vị không tồi."
Hạ Trĩ cầm chiếc đũa do dự vài giây, cuối cùng cậu vẫn không gấp lấy mà chỉ cười cười tỏ vẻ cảm ơn.
Nhà ăn được ekip chương trình bao trọn, rất náo nhiệt.
Lúc này, Nhan Văn Thanh nhận được một cuộc điện thoại. Anh vội vàng buông đũa xuống, chạy về phía cầu thang.
Hạ Trĩ nhìn cầu thang một lúc lâu, cậu đoán hẳn là có chuyện gì quan trọng.
Chỉ chốc lát sau, tiếng cười của Nhan Văn Thanh vang lên từ ngoài cửa, anh dẫn Thẩm Thời Kiêu đi vào, quan tâm hỏi: "Chủ tịch Thẩm chắc chưa ăn cơm phải không? Ngài xem ngài thích ăn cái gì, tôi bảo người khác chuẩn bị."
Ánh mắt của Thẩm Thời Kiêu dừng ở trong nhà ăn, hắn rất nhanh đã tìm được Hạ Trĩ và hắn cũng thấy Lương Tư Việt đang ngồi bên cạnh Hạ Trĩ.
"Lấy đại một ít là được, gần đây tôi bị bệnh nên không có khẩu vị."
Lần trước, Thẩm Thời Kiêu có ghé thăm đoàn phim một lần. Nhưng hắn chỉ ăn cơm với nhóm những người hướng dẫn, các học viên còn chưa gặp mặt hắn.
Lúc này, toàn bộ các học viên đều nhiệt tình chào hỏi hắn. Dù sao ngay cả nghệ sĩ ký hợp đồng với công ty giải trí nhà họ Thẩm, thì cả một năm cũng hiếm khi được gặp Thẩm Thời Kiêu.
Hạ Trĩ rụt đầu lại, vội vàng gấp mấy miếng đồ ăn. Lương Tư Việt ngồi ở bên cạnh lầm bầm một mình, "Bão tuyết lớn như vậy, sao chủ tịch Thẩm lại đột nhiên tới đây vậy?"
Hạ Trĩ nhỏ giọng thì thầm: "Ai biết được."
Thẩm Thời Kiêu bưng phần ăn lên rồi cũng không ngồi cùng Nhan Văn Thanh. Mà thay vào đó hắn lại đi rất xa, xuyên qua mấy chiếc bàn ăn, đến trước mặt Hạ Trĩ và Lương Tư Việt.
Hạ Trĩ có thể cảm giác được, hầu hết mọi ánh mắt trong nhà ăn đều như có như không mà tập trung lại đây.
Sống lưng cậu dần thẳng lên.
"Cho hỏi tôi có thể ngồi chỗ này được không?" Thẩm Thời Kiêu nói với Lương Tư Việt.
Lương Tư Việt dừng một chút: "Ừm, được."
Lương Tư Việt vừa định để chỗ trống đối diện cho Thẩm Thời Kiêu, không ngờ Thẩm Thời Kiêu tự nhiên lại đặt phần ăn ở giữa Hạ Trĩ và anh.
Lương Tư Việt có chút khó hiểu, còn Hạ Trĩ lại cố ý quay đầu đi chỗ khác.
Ngồi với người ta làm chi!
Người ta đã có chồng!
Hoa đã có chủ!
Anh không còn cơ hội nữa rồi!
Giằng co gần mười giây, Lương Tư Việt chủ động cầm phần ăn lên, ngồi vào chỗ đối diện hai người.
Sau khi Thẩm Thời Kiêu ngồi xuống, hắn không có bất kì biểu cảm dư thừa nào. Hắn lấy một lọ giấm nhỏ từ phần ăn rồi đổ thẳng vào tô mì.
Trước mặt tràn ngập mùi giấm chua Sơn Tây, Hạ Trĩ chớp chớp mắt, vô tội cắn miếng sườn.
Ba người ăn chung, không có ai lên tiếng.
Rất xấu hổ.
Lương Tư Việt chủ động dò hỏi: "Đường tuyết ở núi Thiên Sơn rất nguy hiểm, chủ tịch Thẩm vội vàng đến chỗ này để làm gì thế?"
Thẩm Thời Kiêu trả lời: "Ừ, vợ của tôi ở đây, tôi tới tìm em ấy."
"Phụt!" Hạ Trĩ suýt chút nữa đã bị sặc vì nước canh, cậu chật vật che miệng ho khan.
"Không sao chứ?" Lương Tư Việt quan tâm đưa khăn giấy, không ngờ Thẩm Thời Kiêu lại nhanh hơn anh ta một bước.
Thẩm Thời Kiêu: "Uống chậm một chút."
Ánh mắt Lương Tư Việt lộ ra sự khó hiểu, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài quá nhiều.
Một bữa cơm, Hạ Trĩ ăn rất khó chịu, cậu cứ ngơ ngác nhìn chằm chằm lọ giấm chua Sơn Tây suốt.
Lúc này, Lương Tư Việt đột nhiên hỏi: "Trĩ Trĩ, bình thường công việc ở bệnh viện của chồng cậu rất bận à?"
Thẩm Thời Kiêu nghe được, ngón tay đang nắm chặt đôi đũa khẽ cong lại. Hắn đặt đôi đũa lên tô mì, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước.
Cả người Hạ Trĩ căng thẳng.
Này! Sao lại nhắc chuyện đó!
"Ừm, cũng ổn. Bình thường cũng không quá bận."
Thẩm Thời Kiêu hé môi, ánh mắt hắn dần dần ảm đạm rồi bỏ đũa xuống.
Hắn chỉ ăn có hai đũa mì trong bát, mùi giấm chua nồng nặc liên tục bốc lên.
Hạ Trĩ cúi đầu, nhỏ giọng lầu bầu.
Hy vọng Lương Tư Việt đừng hỏi lại nữa.
Nhưng Lương Tư Việt không get được tín hiệu của cậu, cười nói: "Nếu chồng cậu là bác sĩ, chắc anh ấy phải chăm sóc cho cuộc sống của cậu chu đáo lắm."
Hạ Trĩ xấu hổ phụ họa: "Cũng được."
Cơm nước xong xuôi thì sắc trời đã xẩm tối, đạo diễn dặn dò các học viên chú ý nghỉ ngơi, chuẩn bị cho buổi phát sóng trực tiếp vào ngày mai.
Ngày mai thi đấu với hình thức 35-25.
Khách sạn mọi người ở tuy không tính là cao cấp, nhưng cơ sở vật chất không tồi, phòng lại sạch sẽ và thoải mái.
Các nút ấn thang máy lần lượt sáng lên, dần dần chỉ còn lại Nhan Văn Thanh, Thẩm Thời Kiêu và Hạ Trĩ trong thang máy.
Hạ Trĩ ở tầng cao nhất, cùng một tầng với người hướng dẫn và nhân viên công tác.
Sau khi Nhan Văn Thanh vào phòng, trên hành lang chỉ còn lại hai tiếng bước chân. Hạ Trĩ đứng ở trước cửa ngẩng đầu, cậu liếc mắt nhìn Thẩm Thời Kiêu một cái, hỏi: "Anh muốn ở lại chỗ này à?"
Thẩm Thời Kiêu: "Ừm, tình hình giao thông tệ lắm, không xuống núi được."
Tuy rằng rất muốn hỏi Thẩm Thời Kiêu tại sao lại tới chỗ này, nhưng Hạ Trĩ đã nhịn xuống.
Cậu ứ hỏi đâu.
"Tôi vào trước đây." Hạ Trĩ quẹt thẻ vào cửa rồi đóng cửa cái "đoàng".
Đối mặt với cánh cửa lạnh như băng, Thẩm Thời Kiêu mím môi, dựa vào tường rồi cúi đầu.
Còn Hạ Trĩ sau khi bước vào cũng không rời đi ngay lập tức, mà lén lút úp mặt (3) vào mắt mèo, đánh giá động tĩnh ngoài cửa.
(3) Raw là 扒着 (nghĩa là bấu, vịn, gãi, đào, bóc), mình nghĩ tác giả viết sai từ 趴着 (nằm úp) thành từ trên.
Không có tiếng bước chân, Thẩm Thời Kiêu không rời khỏi à?
Hay là có việc muốn nói với cậu?
Rối rắm một lúc lâu, Hạ Trĩ nhẹ nhàng mở he hé cửa, ló đầu ra nhìn ngó nghiêng xung quanh.
Quả nhiên, Thẩm Thời Kiêu đang dựa vào vách tường gần đó.
Ánh mắt chạm nhau, Hạ Trĩ hỏi: "Anh có vấn đề gì sao?"
Tinh thần của Thẩm Thời Kiêu có vẻ rất bình thường, hắn trầm giọng đáp: "Khách sạn không còn dư phòng."
Hạ Trĩ nhìn cửa sổ ở cuối hành lang, không biết từ lúc nào mà tuyết lại rơi dày đặc bên ngoài.
Không có phòng thì biết làm sao bây giờ?
Mình cóc thèm cho ảnh ở chung đâu.
Thật không có khí phách!
Thẩm Thời Kiêu ho khan hai tiếng, nói với cậu: "Vào đi, bên ngoài lạnh lắm. Tôi sẽ liên lạc với trợ lí nghĩ cách."
"Ừm."
Hạ Trĩ đáp một tiếng, rồi từ từ khép cửa lại.
Bỗng nhiên, cậu ló ra, khẽ nghiêng đầu: "Muốn ở lại chỗ của tôi không? Tôi có thể cho anh ở chung."
Hic! Cậu thật đúng là một thiên thần nhỏ!
Cặp mắt thâm thúy đen láy kia nhìn cậu trong chốc lát, Thẩm Thời Kiêu nói: "Ừ, cảm ơn em."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất