Sau Khi Kết Hôn, Tôi Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Đại Lão
Chương 3
Đạt được thỏa thuận, sắc mặt Thẩm Thời Kiêu mới dịu đi vài phần.
"Ngày mai tôi sẽ để trợ lý sắp xếp thỏa thuận."
"Phục vụ, dọn cơm."
Nhà hàng này chuyên về món Ý, món ăn Hạ Trĩ rất thích, trước khi sa sút, vì để ăn món Ý chính gốc, cậu sẽ cố ý cùng bạn bè thuê máy bay, ngàn dặm xa xôi đi Ý.
Bất quá từ khi cậu bị đuổi khỏi nhà họ Hạ, những người bạn này lại dần xa lánh.
"Thẩm tiên sinh, món này ăn ngon lắm."
Hạ Trĩ thông suốt, nếu cậu ký thỏa thuận kết hôn với Thẩm Thời Kiêu, bốn bỏ năm lên (1) thì hắn chính là áo cơm cha mẹ của cậu.
(1) đây là quy tắc làm tròn số, ở đây có thể hiểu là xem như, gần như,...
Tạo ấn tượng tốt với áo cơm cha mẹ, cuộc sống sau này cũng sẽ dễ chịu hơn một chút.
"Cảm ơn." Thẩm Thời Kiêu lúc dùng cơm rất yên tĩnh, đặc biệt là lúc cầm dao nĩa, cổ tay mảnh khảnh trắng nõn tạo ra những động tác tao nhã, trông như một người chơi nhạc cụ.
Hạ Trĩ đột nhiên ý thức được, nhân vật như Thẩm Thời Kiêu, làm sao có khả năng chưa từng ăn những món này?
Quá muộn để hối hận, cậu cầm dao nĩa vui vẻ dùng cơm.
Một lát! Một trăm tệ!
Mùi vị có tiền thật tốt, orz (2).
(2) orz là biểu tượng cảm xúc "quỳ" á cả nhà. Hình người que, o là cái đầu, r là cái tay, z là cái chân đang quỳ.
Cơm nước xong, Hạ Trĩ nhanh chóng chào tạm biệt Thẩm Thời Kiêu, đi nhanh đến trạm xe buýt gần đó.
Thẩm Thời Kiêu vốn định đưa cậu về, thế nhưng đã sớm không còn bóng người.
Đêm nay dự báo thời tiết nói có tuyết rơi dày đặc, hiếm thấy chuẩn xác.
Nhiệt độ hạ xuống nhanh chóng, mặc dù Hạ Trĩ mặc áo lông rất dày, vẫn không ngăn được rét lạnh, cổ và tay cố hết sức rút vào bên trong quần áo, chỉ lộ ra đôi mắt.
Một chiếc xe ô tô màu đen đậu ở ven đường, Thẩm Thời Kiêu hạ cửa xe xuống, lẳng lặng nhìn trạm xe buýt.
Lúc ăn cơm vừa rồi hắn chú ý thấy, trên áo lông của Hạ Trĩ có may ba con gấu, hẳn là sửa lại để tránh lông bị xù do áo khoác bị hỏng.
Mép tay áo bị mài mòn nghiêm trọng, kiểu dáng cũng không phải loại đươc ưa chuộng hiện nay.
Hơi thở ngột ngạt tràn ngập trong buồng xe, giữa chân mày của Thẩm Thời Kiêu không dễ phát hiện mà nhíu nhíu, hai con mắt lạnh lẽo.
Hạ Trĩ rõ ràng là con trai ruột của Hạ Hoài Sơn, nhưng phải sống chán nản như vậy.
Do thời tiết xấu mà xe buýt bị hoãn, Thẩm Thời Kiêu chú ý thấy chân Hạ Trĩ lạnh đến mức run lập cập.
Lúc này, một chiếc xe ô tô màu đen chậm rãi dừng ở trước mặt cậu.
"Cuộc sống sau này sẽ hạnh phúc biết bao! Một ngày! Một ngày! Sweetheart! Sweetheart!"
Hạ Trĩ giậm chân nhịp nhàng, đọc rap.
"Tôi đưa cậu về nhà."
Hạ Trĩ xoa vành tai đến đỏ lên, mới chú ý tới người đối diện là Thẩm Thời Kiêu.
Cậu rũ mắt từ chối: "Không cần, xe buýt sắp tới đây."
Cách nơi này hai trạm dừng chân có một tiệm khoai nướng, tuy rằng bề ngoài đơn sơ, nhưng ăn siêu ngon.
Cậu vừa rồi cố tình trốn đi sớm như vậy, chính là vì cái này.
Nếu như Thẩm Thời Kiêu đích thân đưa cậu về, cậu cũng không thể không biết xấu hổ mà để xe đỗ lại hai mươi phút, chỉ chờ khoai nướng.
Đôi mắt màu nâu trong cửa sổ xe bình tình tĩnh nhìn cậu, dường như không có ý định từ bỏ.
Thẩm Thời Kiêu nói gì đó với tài xế, tài xế lập tức xuống xe mở cửa xe cho Hạ Trĩ, chầm chậm đợi cậu lên xe.
Haiz, không ăn được khoai nướng rồi.
"... Vậy thì làm phiền ngài." Hạ Trĩ được bao bọc trong áo lông, lon ton tiến vào trong xe, một luồng nhiệt tràn ngập xung quanh cậu, ấm áp rất thoải mái.
Thẩm Thời Kiêu thích dùng thời gian rảnh xử lý chuyện của công ty, trên xe trang bị bàn làm việc chuyên dụng, tủ lạnh nhỏ, quầy rượu đỏ.
Tuy rằng cậu đã từng hưởng thụ qua tất cả những thứ này, nhưng có thể rõ ràng cảm nhận được, Thẩm Thời Kiêu yêu cầu rất nghiêm khắc, tỉ mĩ về chất lượng cuộc sống, đây có lẽ là sự xa hoa của kẻ có tiền.
Hạ Trĩ ngoan ngoãn ngồi, ánh mắt sáng ngời chớp chớp.
Mười phút phút sau, Hạ Trĩ nắm lấy rèm cửa cũ nát thân thiết la lên với vợ chồng ông bà chủ: "Cho ba củ khoai nướng đi!"
Thẩm Thời Kiêu chậm rãi xuống xe, nhìn chăm chú hoàn cảnh nấu ăn tăm tối trước mắt, hơi nhíu mày.
Chính là thứ này? Vừa nãy khiến Hạ Trĩ thèm ăn đến trợn cả mắt lên?
Tài xế tại ở bên cạnh cảm thán: "Mùi này thật là thơm."
Khoai lang nóng hổi ra lò, Hạ Trĩ đưa cho tài xế một cái, Thẩm Thời Kiêu một cái.
"Khoai lang nhà bọn họ đều là vừa nướng vừa bán, giòn giòn mềm mại, cực kỳ ngọt."
Thẩm Thời Kiêu liếc mắt nhìn khoai lang, đáp một tiếng.
Suốt quãng đường còn lại, hai người cũng không trò chuyện, tài xế đi theo hướng Hạ Trĩ chỉ, rất nhanh đã tới cửa trước của tiểu khu.
Trước khi xuống xe, Hạ Trĩ nhỏ giọng nói cảm ơn, trước khi rời đi bỗng nhiên quay đầu hỏi: "Thẩm tiên sinh, tôi hiểu rõ thực lực nhà họ Hạ, xin hỏi ngài kết hôn với tôi có thể được có lợi ích gì?"
Đây là nghi vấn cuối cùng của Hạ Trĩ.
Ánh trăng sáng đêm khuya rọi lên tây trang màu đen của Thẩm Thời Kiêu, chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt mơ hồ. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Trĩ: "Miếng đất giáp biển của nhà các cậu rất quan trọng đối với chúng tôi, chúng tôi muốn làm vận chuyển thương mại, nhất định phải có mảnh đất kia."
Hạ Trĩ gật gật đầu: "Hiểu rồi."
Ôm khoai lang nóng hổi trong lòng, Hạ Trĩ mở đèn pin, chạy về phía khu tập thể.
Lúc này, phía sau bỗng nhiên xuất hiện một luồng sáng nóng rực, Hạ Trĩ quay đầu, là đèn xe của Thẩm Thời Kiêu.
Khóe miệng cười cười, cậu vẫy tay về phía xa xa.
Cảm giác có ánh sáng, cũng thật là tốt.
Vào ngày cậu với Thẩm Thời Kiêu dọn nhà, đồ đạc của Hạ Trĩ không nhiều, chỉ có hai cái vali cỡ lớn.
Có điều mấy ngày trước cậu nhận được đồ chuyển phát nhanh, là thứ cậu cân nhắc mãi mới mua.
Tới đón cậu chính là tài xế của Thẩm Thời Kiêu, tài xế rất khách khí: "Hội nghị của sếp Thẩm còn ba mươi phút nữa là kết thúc, nhưng ngài ấy sợ làm trễ thời gian đã hẹn cùng cậu, nên đã kêu tôi tới trước. Nếu không có vấn đề gì thì chúng ta sẽ về nhà cùng lúc với sếp Thẩm."
Nhà của Thẩm Thời Kiêu nằm trong trang viên Bạch Nguyệt, một khu của các biệt thự độc lập theo phong cách châu Âu, mức độ riêng tư giữa các chủ nhà rất cao. Nhà của hắn có diện tích lớn nhất khu địa ốc, có nhân viên bảo an chuyên nghiệp trông giữ.
Sau khi xuống xe, Hạ Trĩ phát hiện một người đàn ông hơn năm mươi tuổi đang đứng ở cửa. Người đàn ông mặc quần áo quản gia, giơ tay nhấc chân đều cho thấy lễ nghi của gia đình giàu có.
"Hạ tiên sinh, mời vào."
Hạ Trĩ nhìn người rất chuẩn, người này không phải "dạng tầm thường" (3).
(3) Câu gốc là不是省油的灯, là câu tục ngữ để khen ngợi người thông minh, nhanh nhạy, giỏi giang nhưng câu này thường được dùng để ám chỉ những người thông minh nhưng tính toán, khó đói phó, hãm hại người khác.
Đôi mắt hẹp dài, nhìn không quá dễ chịu.
"Thẩm tiên sinh đã về đến nhà."
Trong phòng khách, Thẩm Thời Kiêu đang cởi áo vest ra, chắc có lẽ cũng vừa đến nhà.
Bên trong là áo len cao cổ màu đen, làm lộ rõ dáng người.
Quản gia hơi nhíu mày, hôm nay tâm tình của cậu cả tựa hồ không tệ.
"Đến đây." Thẩm Thời Kiêu định cầm lấy vali của cậu, "Tôi đưa cậu lên lầu nhìn phòng của cậu."
Hạ Trĩ xua tay: "Không cần, tôi tự đi được."
Tuy rằng không có nhiều vali, nhưng đều là loại có kích thước lớn, mang lên lầu rất tốn sức.
Lúc này, phía sau có một vài người giúp việc đi đến, đến gần muốn thay Hạ Trĩ xách vali. Hạ Trĩ thấy bọn họ là nữ, ý tứ không tốt lắm, mấy lần ngăn cản: "Tôi tự mình làm, nhẹ lắm."
Để chứng minh vali rất nhẹ, Hạ Trĩ tự mình xách một cái đi nhanh lên lầu, đến giữa cầu thang thì quay đầu lại: "Nhìn xem, rất nhẹ đúng không?"
Thẩm Thời Kiêu dùng tay ra hiệu với người giúp việc, bọn họ ngầm hiểu ý rời đi.
"Nhà của anh đẹp quá." Hạ Trĩ đứng ở chỗ ngoặt, tỉ mỉ nhìn lên bức tranh được đóng khung, "Đây là tác phẩm của tác giả người Pháp Morand đúng không?"
Thẩm Thời Kiêu: "Đúng vậy, một tác giả nhỏ xuất sắc."
Lúc Hạ Trĩ xoay người, chiếc vali đang dựng đứng đột nhiên lung lay, tiện đà không vững trượt xuống cầu thang, "Bộp" một tiếng vỡ tan, một vài đồ vật bên trong rơi xuống một chỗ.
Hạ Trĩ cười gượng một tiếng: "Chất lượng không tốt lắm."
Thu dọn đồ đạc từng thứ một dọc theo cầu thang, người giúp việc trong nhà cũng đến giúp đỡ, khi Hạ Trĩ nhớ tới kiện hàng chuyển phát nhanh kia, thì đã quá muộn rồi.
Chỉ thấy Thẩm Thời Kiêu nhặt bình xịt hơi cay (4) lên, ánh mắt chợt lạnh: "Đây là cái gì?"
(4) gốc là thuốc xịt chống lang (sói) ý là xịt phòng người xấu. Tui lên search baidu thì đại loại là xịt chống bạo loạn giống xịt hơi cay á.
Không khí ngột ngạt lan ra khắp phòng.
Hạ Trĩ:...
Ừm! Anh nghe tôi giải thích đã.
"Ngày mai tôi sẽ để trợ lý sắp xếp thỏa thuận."
"Phục vụ, dọn cơm."
Nhà hàng này chuyên về món Ý, món ăn Hạ Trĩ rất thích, trước khi sa sút, vì để ăn món Ý chính gốc, cậu sẽ cố ý cùng bạn bè thuê máy bay, ngàn dặm xa xôi đi Ý.
Bất quá từ khi cậu bị đuổi khỏi nhà họ Hạ, những người bạn này lại dần xa lánh.
"Thẩm tiên sinh, món này ăn ngon lắm."
Hạ Trĩ thông suốt, nếu cậu ký thỏa thuận kết hôn với Thẩm Thời Kiêu, bốn bỏ năm lên (1) thì hắn chính là áo cơm cha mẹ của cậu.
(1) đây là quy tắc làm tròn số, ở đây có thể hiểu là xem như, gần như,...
Tạo ấn tượng tốt với áo cơm cha mẹ, cuộc sống sau này cũng sẽ dễ chịu hơn một chút.
"Cảm ơn." Thẩm Thời Kiêu lúc dùng cơm rất yên tĩnh, đặc biệt là lúc cầm dao nĩa, cổ tay mảnh khảnh trắng nõn tạo ra những động tác tao nhã, trông như một người chơi nhạc cụ.
Hạ Trĩ đột nhiên ý thức được, nhân vật như Thẩm Thời Kiêu, làm sao có khả năng chưa từng ăn những món này?
Quá muộn để hối hận, cậu cầm dao nĩa vui vẻ dùng cơm.
Một lát! Một trăm tệ!
Mùi vị có tiền thật tốt, orz (2).
(2) orz là biểu tượng cảm xúc "quỳ" á cả nhà. Hình người que, o là cái đầu, r là cái tay, z là cái chân đang quỳ.
Cơm nước xong, Hạ Trĩ nhanh chóng chào tạm biệt Thẩm Thời Kiêu, đi nhanh đến trạm xe buýt gần đó.
Thẩm Thời Kiêu vốn định đưa cậu về, thế nhưng đã sớm không còn bóng người.
Đêm nay dự báo thời tiết nói có tuyết rơi dày đặc, hiếm thấy chuẩn xác.
Nhiệt độ hạ xuống nhanh chóng, mặc dù Hạ Trĩ mặc áo lông rất dày, vẫn không ngăn được rét lạnh, cổ và tay cố hết sức rút vào bên trong quần áo, chỉ lộ ra đôi mắt.
Một chiếc xe ô tô màu đen đậu ở ven đường, Thẩm Thời Kiêu hạ cửa xe xuống, lẳng lặng nhìn trạm xe buýt.
Lúc ăn cơm vừa rồi hắn chú ý thấy, trên áo lông của Hạ Trĩ có may ba con gấu, hẳn là sửa lại để tránh lông bị xù do áo khoác bị hỏng.
Mép tay áo bị mài mòn nghiêm trọng, kiểu dáng cũng không phải loại đươc ưa chuộng hiện nay.
Hơi thở ngột ngạt tràn ngập trong buồng xe, giữa chân mày của Thẩm Thời Kiêu không dễ phát hiện mà nhíu nhíu, hai con mắt lạnh lẽo.
Hạ Trĩ rõ ràng là con trai ruột của Hạ Hoài Sơn, nhưng phải sống chán nản như vậy.
Do thời tiết xấu mà xe buýt bị hoãn, Thẩm Thời Kiêu chú ý thấy chân Hạ Trĩ lạnh đến mức run lập cập.
Lúc này, một chiếc xe ô tô màu đen chậm rãi dừng ở trước mặt cậu.
"Cuộc sống sau này sẽ hạnh phúc biết bao! Một ngày! Một ngày! Sweetheart! Sweetheart!"
Hạ Trĩ giậm chân nhịp nhàng, đọc rap.
"Tôi đưa cậu về nhà."
Hạ Trĩ xoa vành tai đến đỏ lên, mới chú ý tới người đối diện là Thẩm Thời Kiêu.
Cậu rũ mắt từ chối: "Không cần, xe buýt sắp tới đây."
Cách nơi này hai trạm dừng chân có một tiệm khoai nướng, tuy rằng bề ngoài đơn sơ, nhưng ăn siêu ngon.
Cậu vừa rồi cố tình trốn đi sớm như vậy, chính là vì cái này.
Nếu như Thẩm Thời Kiêu đích thân đưa cậu về, cậu cũng không thể không biết xấu hổ mà để xe đỗ lại hai mươi phút, chỉ chờ khoai nướng.
Đôi mắt màu nâu trong cửa sổ xe bình tình tĩnh nhìn cậu, dường như không có ý định từ bỏ.
Thẩm Thời Kiêu nói gì đó với tài xế, tài xế lập tức xuống xe mở cửa xe cho Hạ Trĩ, chầm chậm đợi cậu lên xe.
Haiz, không ăn được khoai nướng rồi.
"... Vậy thì làm phiền ngài." Hạ Trĩ được bao bọc trong áo lông, lon ton tiến vào trong xe, một luồng nhiệt tràn ngập xung quanh cậu, ấm áp rất thoải mái.
Thẩm Thời Kiêu thích dùng thời gian rảnh xử lý chuyện của công ty, trên xe trang bị bàn làm việc chuyên dụng, tủ lạnh nhỏ, quầy rượu đỏ.
Tuy rằng cậu đã từng hưởng thụ qua tất cả những thứ này, nhưng có thể rõ ràng cảm nhận được, Thẩm Thời Kiêu yêu cầu rất nghiêm khắc, tỉ mĩ về chất lượng cuộc sống, đây có lẽ là sự xa hoa của kẻ có tiền.
Hạ Trĩ ngoan ngoãn ngồi, ánh mắt sáng ngời chớp chớp.
Mười phút phút sau, Hạ Trĩ nắm lấy rèm cửa cũ nát thân thiết la lên với vợ chồng ông bà chủ: "Cho ba củ khoai nướng đi!"
Thẩm Thời Kiêu chậm rãi xuống xe, nhìn chăm chú hoàn cảnh nấu ăn tăm tối trước mắt, hơi nhíu mày.
Chính là thứ này? Vừa nãy khiến Hạ Trĩ thèm ăn đến trợn cả mắt lên?
Tài xế tại ở bên cạnh cảm thán: "Mùi này thật là thơm."
Khoai lang nóng hổi ra lò, Hạ Trĩ đưa cho tài xế một cái, Thẩm Thời Kiêu một cái.
"Khoai lang nhà bọn họ đều là vừa nướng vừa bán, giòn giòn mềm mại, cực kỳ ngọt."
Thẩm Thời Kiêu liếc mắt nhìn khoai lang, đáp một tiếng.
Suốt quãng đường còn lại, hai người cũng không trò chuyện, tài xế đi theo hướng Hạ Trĩ chỉ, rất nhanh đã tới cửa trước của tiểu khu.
Trước khi xuống xe, Hạ Trĩ nhỏ giọng nói cảm ơn, trước khi rời đi bỗng nhiên quay đầu hỏi: "Thẩm tiên sinh, tôi hiểu rõ thực lực nhà họ Hạ, xin hỏi ngài kết hôn với tôi có thể được có lợi ích gì?"
Đây là nghi vấn cuối cùng của Hạ Trĩ.
Ánh trăng sáng đêm khuya rọi lên tây trang màu đen của Thẩm Thời Kiêu, chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt mơ hồ. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Trĩ: "Miếng đất giáp biển của nhà các cậu rất quan trọng đối với chúng tôi, chúng tôi muốn làm vận chuyển thương mại, nhất định phải có mảnh đất kia."
Hạ Trĩ gật gật đầu: "Hiểu rồi."
Ôm khoai lang nóng hổi trong lòng, Hạ Trĩ mở đèn pin, chạy về phía khu tập thể.
Lúc này, phía sau bỗng nhiên xuất hiện một luồng sáng nóng rực, Hạ Trĩ quay đầu, là đèn xe của Thẩm Thời Kiêu.
Khóe miệng cười cười, cậu vẫy tay về phía xa xa.
Cảm giác có ánh sáng, cũng thật là tốt.
Vào ngày cậu với Thẩm Thời Kiêu dọn nhà, đồ đạc của Hạ Trĩ không nhiều, chỉ có hai cái vali cỡ lớn.
Có điều mấy ngày trước cậu nhận được đồ chuyển phát nhanh, là thứ cậu cân nhắc mãi mới mua.
Tới đón cậu chính là tài xế của Thẩm Thời Kiêu, tài xế rất khách khí: "Hội nghị của sếp Thẩm còn ba mươi phút nữa là kết thúc, nhưng ngài ấy sợ làm trễ thời gian đã hẹn cùng cậu, nên đã kêu tôi tới trước. Nếu không có vấn đề gì thì chúng ta sẽ về nhà cùng lúc với sếp Thẩm."
Nhà của Thẩm Thời Kiêu nằm trong trang viên Bạch Nguyệt, một khu của các biệt thự độc lập theo phong cách châu Âu, mức độ riêng tư giữa các chủ nhà rất cao. Nhà của hắn có diện tích lớn nhất khu địa ốc, có nhân viên bảo an chuyên nghiệp trông giữ.
Sau khi xuống xe, Hạ Trĩ phát hiện một người đàn ông hơn năm mươi tuổi đang đứng ở cửa. Người đàn ông mặc quần áo quản gia, giơ tay nhấc chân đều cho thấy lễ nghi của gia đình giàu có.
"Hạ tiên sinh, mời vào."
Hạ Trĩ nhìn người rất chuẩn, người này không phải "dạng tầm thường" (3).
(3) Câu gốc là不是省油的灯, là câu tục ngữ để khen ngợi người thông minh, nhanh nhạy, giỏi giang nhưng câu này thường được dùng để ám chỉ những người thông minh nhưng tính toán, khó đói phó, hãm hại người khác.
Đôi mắt hẹp dài, nhìn không quá dễ chịu.
"Thẩm tiên sinh đã về đến nhà."
Trong phòng khách, Thẩm Thời Kiêu đang cởi áo vest ra, chắc có lẽ cũng vừa đến nhà.
Bên trong là áo len cao cổ màu đen, làm lộ rõ dáng người.
Quản gia hơi nhíu mày, hôm nay tâm tình của cậu cả tựa hồ không tệ.
"Đến đây." Thẩm Thời Kiêu định cầm lấy vali của cậu, "Tôi đưa cậu lên lầu nhìn phòng của cậu."
Hạ Trĩ xua tay: "Không cần, tôi tự đi được."
Tuy rằng không có nhiều vali, nhưng đều là loại có kích thước lớn, mang lên lầu rất tốn sức.
Lúc này, phía sau có một vài người giúp việc đi đến, đến gần muốn thay Hạ Trĩ xách vali. Hạ Trĩ thấy bọn họ là nữ, ý tứ không tốt lắm, mấy lần ngăn cản: "Tôi tự mình làm, nhẹ lắm."
Để chứng minh vali rất nhẹ, Hạ Trĩ tự mình xách một cái đi nhanh lên lầu, đến giữa cầu thang thì quay đầu lại: "Nhìn xem, rất nhẹ đúng không?"
Thẩm Thời Kiêu dùng tay ra hiệu với người giúp việc, bọn họ ngầm hiểu ý rời đi.
"Nhà của anh đẹp quá." Hạ Trĩ đứng ở chỗ ngoặt, tỉ mỉ nhìn lên bức tranh được đóng khung, "Đây là tác phẩm của tác giả người Pháp Morand đúng không?"
Thẩm Thời Kiêu: "Đúng vậy, một tác giả nhỏ xuất sắc."
Lúc Hạ Trĩ xoay người, chiếc vali đang dựng đứng đột nhiên lung lay, tiện đà không vững trượt xuống cầu thang, "Bộp" một tiếng vỡ tan, một vài đồ vật bên trong rơi xuống một chỗ.
Hạ Trĩ cười gượng một tiếng: "Chất lượng không tốt lắm."
Thu dọn đồ đạc từng thứ một dọc theo cầu thang, người giúp việc trong nhà cũng đến giúp đỡ, khi Hạ Trĩ nhớ tới kiện hàng chuyển phát nhanh kia, thì đã quá muộn rồi.
Chỉ thấy Thẩm Thời Kiêu nhặt bình xịt hơi cay (4) lên, ánh mắt chợt lạnh: "Đây là cái gì?"
(4) gốc là thuốc xịt chống lang (sói) ý là xịt phòng người xấu. Tui lên search baidu thì đại loại là xịt chống bạo loạn giống xịt hơi cay á.
Không khí ngột ngạt lan ra khắp phòng.
Hạ Trĩ:...
Ừm! Anh nghe tôi giải thích đã.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất