Sau Khi Kết Hôn Tổng Tài Không Về Nhà
Chương 3
(Bốn)
Sau khi kết hôn, Giang Chính Hình vẫn như cũ không thấy tung tích.
Hắn chưa bao giờ đặt chân vào biệt thự Thịnh Tuyển Ninh ở, thậm chí đêm tân hôn hắn cũng không tới trình diện.
Nếu không phải mỗi tháng đúng hạn nhận được 50 vạn và bức ảnh cưới ngoại cỡ treo trong phòng khách của biệt thự, thì chẳng có một cái dấu hiệu nào có thể chứng minh Thịnh Tuyển Ninh và Giang Chính Hình là một đôi vợ chồng hợp pháp cả.
Nói tóm lại, trong cuộc hôn nhân này, Giang Chính Hình giống như đã chết.
Thịnh Tuyển Ninh sau khi kết hôn không đến một tháng lại lần nữa từ chức. Lý do rất đơn giản, Thịnh Tuyển Ninh, người sở hữu khối tài sản hơn 20 triệu NDT, thắt lưng tất nhiên là cứng, rất khó để chấp nhận một công việc bán rẻ sức khỏe và tôn nghiêm của mình như trước đây.
Cậu phiêu a.
Thịnh Tuyển Ninh cảm thấy như vậy không tốt. Rốt cuộc cho dù cậu có nhiều tiền rồi cũng miệng ăn núi lở, mà chính cậu cũng chẳng có kỹ năng gì để tự giúp bản thân. Nhưng từ xa hoa đến tiếp kiệm rất khó, Thịnh Tuyển Ninh hiện tại luôn cho rằng mình với tư cách là tổng tài phu nhân của một trong những công ty lớn nhất thành phố (tạm thời xem như), phải dựa vào kỹ năng như uống rượu để làm việc, khó tránh khỏi cảm thấy có chút kỳ quái.
Lúc đó Thịnh Tuyển Ninh đang vì tương lai của chính mình mà phát sầu thì vừa lúc nhận được 50 vạn tháng đầu tiên, vì thế chợt nhớ ra, tiền của đám phú nhị đại này còn không phải là loại tiền dễ kiếm nhất sao?
Hầu hết các biệt thự trong khu dân cư cao cấp đều học đòi phong cách văn vẻ, hẻo lánh yên tĩnh của thế hệ trước. Lấy phòng cưới của Giang Chính Hình làm ví dụ, nếu không phải vì trang trí lộng lẫy trên mái nhà, quả thực hoàn cảnh thanh tịnh đến mức cậu có thể xuất gia ngay tại chỗ. Nhưng thế hệ tiếp theo của họ sẽ khác, bọn họ có sống mơ mơ màng màng và cũng đủ tiền để tiêu xài hoang phí. Vì thế Thịnh Tuyển Ninh lấy ra 500 vạn thuê một tầng hầm gần khu biệt thự phụ cận, biến nó thành một quán bar.
Ít có người dám ra oai trước mặt con cháu của những người cổ hủ đó, mà như vậy làm Thịnh Tuyển Ninh bởi vì có quan hệ với Giang Chính Hình cáo mượn oai hùm một phen, quán bar sinh ý thịnh vượng, rất ít có người gây chuyện.
Đương nhiên, nguyên nhân này bản thân Thịnh Tuyển Ninh chưa chắc đã biết.
Mà hầu hết các thiếu gia tiểu thư sẵn sàng đến tiêu xài hoang phí đều không tâm tư đi tìm tòi nghiên cứu xem chủ quán bar là ai.
Mặt khác, Thịnh Tuyển Ninh thường xuyên nhìn thấy nhiều bóng dáng quen thuộc trong quán bar, hầu hết họ đều đã từng tham dự hôn lễ của cậu và Giang Chính Hình. Nhưng hiển nhiên hầu hết mọi người đều đã quên phông nền quan trọng trong hôn lễ là cậu, chỉ coi cậu như một chủ quán bar bình thường.
Sau khi có một quán bar, Thịnh Tuyển Ninh mỗi ngày đều vô cùng viên mãn, bất tri bất giác đã qua nửa năm.
Gần cuối năm mới, thư ký tiểu Tống goi điện thoại tới, kêu Thịnh Tuyển Ninh tuần sau cùng Giang Chính Hình về nhà cũ Giang gia, làm bộ chút trước mặt các vị trưởng bối. Kèm theo thông báo là một phần [Quy tắc chi tiết về đêm giao thừa tại Giang trạch năm XX], bao gồm: danh sách đầy đủ tên của các thành viên Giang gia, chiến lược gắp đồ ăn vào bữa tối đêm giao thừa, và nguyên tắc một ba năm ai ngủ giường hai tư sáu ai ngủ đất (Cách đếm lịch tuần của người TQ khác bên mình).
Thịnh Tuyển Ninh xem thế là đủ rồi, biểu thị chỉ cần đưa tiền đúng chỗ, cậu có thể phối hợp.
Vì thế, sau khi ghi nhớ bác cả, bác hai, đều là bác hắn cả đêm, Thịnh Tuyển Ninh lần đầu tiên cảm thấy tiền này của mình cũng có chút khó kiếm. Cậu mang một đầu toàn gia phả Giang gia, đến quán bar nhìn ai cũng thấy giống người nhà họ Giang.
Tuy rằng Thịnh Tuyển Ninh không biết lý do tại sao cho tới nay có rất ít người gây rắc rối trong quán bar, nhưng cũng không thiếu vài người thừa tiền thích đi gây rắc rối. Mỗi khi có người muốn nháo, Thịnh Tuyển Ninh đều sẽ trực tiếp đứng dậy từ phía sau quầy bar, vung một cái chai trong tay, đập vào góc bàn, một bộ núi này do tôi mở, liền ít khi có người sẽ tiếp tục náo loạn. Vì thế trong giới đều truyền tai nhau, chủ quán bar này là một mỹ nhân vô cùng nóng tính, còn số ít biết Thịnh Tuyển Ninh mở quán bar này chỉ cười cười không nói gì.
Vì thế liền không thể giải thích được, ngày càng có ít người gây sự, Thịnh Tuyển Ninh cảm giác hạnh phúc của mình cũng ít đi.
Vì vậy, lần này, trong một góc truyền đến tiếng thủy tinh vỡ yếu ớt, Thịnh Tuyển Ninh người đầy không hài lòng kích động mà xách chai rượu đi qua.
Trong một góc, chỉ có một cái ly vang bất hạnh bị rơi xuống đất vỡ tan tành. Trên mặt đất còn có một người, bộ dạng như sắp khóc, rất đáng thương. Vẻ ngoài rõ ràng là một học sinh đó ngay lập tức khiến Thịnh Tuyển Ninh nổi lên lòng trắc ẩn. Nhưng cậu còn chưa kịp đỡ người đứng dậy, liền nhìn thấy một người khác thản nhiên đứng ở phía đối diện.
Nửa năm trước kia Thịnh Tuyển Ninh cậu đã cùng người này kết hôn, mỗi tháng cầm của hắn 50 vạn; ảnh chụp của người này còn đang treo trên tường phòng khách của cậu, ngày đêm quỳ bái; mới tối hôm qua, cậu còn đang niệm người này có bao nhiêu cô chú......
Đầu óc Thịnh Tuyển Ninh trở nên trống rỗng, người thanh niên mặc đồ đen đang xử lý vết rượu trên quần áo trước mặt chính là chồng cậu—Giang Chính Hưng, à không, là bố.
Thịnh Tuyển Ninh không nói nên lời, muốn đem cảnh tượng gặp gỡ xấu hổ này ném cho đối phương xử lý. Cẩn thận ngẫm lại, cậu chẳng qua cũng chỉ mở một quán bar, không phải chứ không phải chứ, chắc Giang Chính Hình sẽ không vì chuyện này mà ly hôn với cậu đâu nhỉ?
Quả nhiên, Giang Chính Hình vô tình ngước mắt lên, nhìn thấy Thịnh Tuyển Ninh sau đó trầm mặc, cảnh tượng vô cùng khó xử, Thịnh Tuyển Ninh ánh mắt không né không tránh nhìn Giang Chính Hình, không nhịn được chột dạ chớp mắt thêm vài cái, thoạt nhìn như mang theo ý làm nũng.
Cậu sinh viên sắp khóc vẫn ngồi dưới đất, không hiểu vì sao sau khi ông chủ đến, cảnh tượng này dường như chẳng liên quan gì đến mình.
Cậu học sinh rơm rớm nước mắt rụt rè nói: "Ông chủ, giúp tôi với..."
Thịnh Tuyển Ninh như thể vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ, định đỡ cậu sinh viên dậy.
Giang Chính Hình ở trước mặt cũng không rõ ý vị mà thì thầm: "Ông chủ?"
Nhân vật nhỏ trong nội tâm Thịnh Tuyển Ninh vừa khóc vừa chạy loạn xạ, giọng của Giang Chính Hình cũng rất dễ nghe.
Cậu sinh viên bắt lấy tay Thịnh Quân Ninh như vớ được cọng rơm cứu mạng, chỉ tay về phía Giang Chính Hình: "Ông chủ, tôi... bạn trai tôi, anh ấy muốn bỏ rơi tôi!"
Vừa dứt lời, Thịnh Tuyển Ninh sắc mặt lạnh lùng buông tay, cậu học sinh mới đứng lên được một nửa không kịp đề phòng lại ngã nhào xuống đất, lần này là một cái đập mông thật sự, cậu ta đau đến mức bật khóc.
Thịnh Tuyển Ninh cắn ngón tay nhìn người trên mặt đất, lại nhìn Giang Chính Hình. Nói thật là cậu sinh viên này diện mạo không tồi, thoạt nhìn sạch sẽ thanh tú. Nhưng cũng chỉ là thoạt nhìn! Tuổi còn nhỏ thế sao có thể đi cướp chồng người khác! À không, là bố!!!
Còn cướp đến tận trước mặt cậu!
Thịnh Tuyển Ninh hít sâu một hơi, một suy nghĩ khác hiện lên. Không thích hợp, ngộ nhỡ người này thật ra là bạch nguyệt quang của Giang Chính Hình thì sao! Hắn đi qua bụi hoa trung chỉ bị một người này thu hút, nhưng vì bảo vệ người kia, hắn không thể không cùng người khác kết hôn, ngược luyến tình thâm!
Mà Thịnh Tuyển Ninh cậu không lâu sau trở thành một kẻ chen chân vào, còn không biết thân biết phận? Đặt ở trong tiểu thuyết hào môn cẩu huyết là phải bị một tờ đơn ly hôn đuổi khỏi nhà họ Giang!
Ba người, không một ai hiểu.
Giang Chính Hình thản nhiên nói: "Tôi không có, cậu tìm nhầm người rồi."
(Năm)
"Chàng trai này, cậu còn trẻ, phải biết rằng hoàn thành giai cấp không nhất định phải dựa vào ngoại hình và nỗ lực, mà càng cần đến vận khí từ trên trời rơi xuống nữa!"
Giống như tôi.
Thịnh Tuyển Ninh đỡ cậu sinh viên từ trên mặt đất đứng dậy, lời nói thấm thía mà vỗ vỗ tay cậu ta.
Cậu sinh viên thút tha thút thít: "Nhưng anh ấy thật sự là bạn trai của tôi, anh ấy...Có phải anh ấy tên là Giang Chính Hình không, hôm qua tôi và anh ấy mới trao đổi ảnh chụp, chúng tôi đã nói chuyện được hai tháng, hôm qua anh ấy bảo tôi tới đây tìm anh ấy, ô ô ô ông chủ anh phải giúp tôi!"
Thịnh Tuyển Ninh lại nhìn về phía Giang Chính Hình, lừa sinh viên hẹn hò qua mạng, trông thật là thấp kém, hoàn toàn không giống baba mỗi tháng phát cho cậu 50 vạn tiền lương.
Giang Chính Hình cũng đã hiểu rõ tiền căn hậu quả. Hắn lấy ra một tấm danh thiếp, đưa đến trước mặt cậu sinh viên: "Nhìn cho kỹ, người nói chuyện cùng cậu chính là người này, nếu cậu thật sự thích thì đi tìm y đi!"
Đó là danh thiếp của Thịnh Vãn Hâm, đột nhiên nhìn thấy nó làm Thịnh Tuyển Ninh vô cùng kinh ngạc. Cậu vốn tưởng rằng giữa hai người này có lẽ đã xảy ra một đoạn cẩu huyết như Romeo và Juliet, dư tình chưa dứt lại không thể không giả vờ thành bộ dáng đối thủ một mất một còn. Rốt cuộc khi họ đứng cùng nhau trong đám cưới, hoàn toàn không có chỗ cho Thịnh Tuyển Ninh cậu có được không!
"Y tên là Thịnh Vãn Hâm. Vãn trong cứu vãn, Hâm trong ngũ hành khuyết thiếu. Nhà y ở khu xxx phía nam thành phố, bíp—bíp—, đang theo học tiến sĩ tại một trường đại học nào đó, phương hướng nghiên cứu này, phòng thí nghiệm kia. Tóm lại, đây không phải là lần đầu tiên y làm việc này, vì vậy tôi đề nghị cậu nên đánh y một trận."
Thịnh Tuyển Ninh vo cùng kinh ngạc, cặp đối thủ một mất một còn này là thật!
Cậu sinh viên hoang mang nhìn về phía Thịnh Tuyển Ninh.
Thịnh Tuyển Ninh sững người: Liên quan gì đến tôi?
"Cơ hội rớt bánh có nhân tới rồi nha, cậu bé!"
Thật vất vả tiễn cậu sinh viên đi, Thịnh Tuyển Ninh thậm chí còn giúp cậu ta gọi xe.
Quay đầu lại, Giang Chính Hình đứng phía sau cậu với vẻ mặt kỳ lạ.
Thịnh Tuyển Ninh nuốt nước bọt, hai chân run rẩy đi trở về, tự hỏi tư thế quỳ như thế nào là tiêu chuẩn.
"Cái đó tôi..."
"Có thể để lại phương thức liên hệ không?" Giang Chính Hình mở miệng kinh người.
Thịnh Tuyển Ninh mở to hai mắt: "Không phải, cái này, cần thiết sao?"
Là ai nói để tránh hiềm nghi chỉ có thể trao đổi thông qua thư ký? Tiểu Tống đang ở độ tuổi trẻ trung thanh xuân lại không phải muốn về hưu!
Giang Chính Hình khẽ gật đầu, nho nhã lễ độ: "Ta không có ác ý, chỉ là muốn làm quen một chút. Nếu ông chủ không muốn, sau này tôi có thể đến đây thường xuyên được không?"
Làm quen một chút?
Làm quen một chút!!!
Nói cách khác, Giang Chính Hình không nhận ra cậu!
Thịnh Tuyển Ninh dường như bị chia làm hai nửa, một nửa ở kêu trời khóc đất, đánh trống kêu oan, thật quá đáng! Vậy nửa năm trước anh kết hôn với không khí à! Một nửa kia lại đang đả tọa suy nghĩ, sắp vũ hóa thành tiên đến nơi rồi, Giang Chính Hình hiện tại còn chưa nhận ra, còn thời gian bảy ngày, bảy ngày sau bọn họ sẽ phải ở giang trạch một ba năm ngủ giường hai tư sáu ngủ đất, hỏi: Cậu muốn giấu trời qua biển (lừa dối qua ải), hay là kịp thời quỳ gối, có thể trừ ít tiền thôi không?
Thịnh Tuyển Ninh hoang mang, ủy khuất mà nhỏ giọng thì thầm: "Có thể không trừ tiền được không?"
"Cái gì?" Giang Chính Hình không nghe rõ.
"Không có gì!" Thịnh Tuyển Ninh ngậm chặt miệng, làm sao mà nói được thực ra ra tôi là công cụ hình đã kết hôn với anh được nửa năm!
Giang Chính Hình vô cùng thân sĩ rút lấy cây bút trên quầy bar, viết phương thức liên lạc của mình lên khăn ăn. Dưới ánh đèn vàng ấm áp, khuôn mặt nghiêng của người đàn ông đang cúi đầu rất mê người. Mỗi một tấc trên người dường như đều được thiết kế tỉ mỉ, đầu ngón tay xinh đẹp phản chiếu ánh sáng ấm áp, đè lại giấy ăn trên mặt bàn, đẩy về phía Thịnh Tuyển Ninh: "Tôi tên Giang Chính Hình."
Thịnh Tuyển Ninh: Này, tôi ước gì tôi không biết nhiều như vậy...Hơn nữa vì sao anh lại mang theo danh thiếp của Thịnh Vãn Hâm mà không mang theo danh thiếp của mình, quả nhiên hai người có mờ ám!
Giang Chính Hình hít một hơi, thấy Thịnh Tuyển Ninh trước sau không có phản ứng, sợ mình quá mức đường đột: "Tôi còn có việc, hôm nay phải đi trước rồi."
Thịnh Tuyển Ninh trầm mặc, tốt nhất là anh đừng đến nữa.
Vốn dĩ cậu cho rằng chuyện hôm nay chỉ là một bản nhạc đệm nhỏ, lại không nghĩ rằng sau khi Giang Chính Hình rời đi chưa đầy nửa tiếng, đã có hai tin nhắn từ số điện thoại hắn để lại gửi đến.
Giang Chính Hình: 【 Tôi là Giang Chính Hình. 】
Giang Chính Hình: 【 Chúng ta ly hôn đi. 】
Thịnh Tuyển Ninh:??? 50 vạn của cậu làm sao vậy?
Ở đầu bên kia, Giang Chính Hình người vừa mới hỏi tiểu Tống số điện thoại liên lạc của Thịnh Tuyển Ninh âm thầm gật đầu.
Hắn cảm thấy việc này mình xử lý vô cùng thỏa đáng, hắn gặp được người mình thích, đương nhiên phải đối phó với Thịnh Tuyển Ninh, đối tượng kết hôn trên danh nghĩa của hắn, hắn không thể đi quấy rầy chủ quán bar đáng yêu thú vị kia với tư cách là một người đàn ông đã có gia đình được.
Hắn cũng hiểu nếu bây giờ ly hôn cũng đồng nghĩa với việc vi phạm hợp đồng, Thịnh Tuyển Ninh khả năng sẽ rất khó giải quyết.
Nhưng như vậy thì đã sao!
Cho cậu ta tiền không phải là được rồi sao!
Hôn này bắt buộc phải ly!!!
Sau khi kết hôn, Giang Chính Hình vẫn như cũ không thấy tung tích.
Hắn chưa bao giờ đặt chân vào biệt thự Thịnh Tuyển Ninh ở, thậm chí đêm tân hôn hắn cũng không tới trình diện.
Nếu không phải mỗi tháng đúng hạn nhận được 50 vạn và bức ảnh cưới ngoại cỡ treo trong phòng khách của biệt thự, thì chẳng có một cái dấu hiệu nào có thể chứng minh Thịnh Tuyển Ninh và Giang Chính Hình là một đôi vợ chồng hợp pháp cả.
Nói tóm lại, trong cuộc hôn nhân này, Giang Chính Hình giống như đã chết.
Thịnh Tuyển Ninh sau khi kết hôn không đến một tháng lại lần nữa từ chức. Lý do rất đơn giản, Thịnh Tuyển Ninh, người sở hữu khối tài sản hơn 20 triệu NDT, thắt lưng tất nhiên là cứng, rất khó để chấp nhận một công việc bán rẻ sức khỏe và tôn nghiêm của mình như trước đây.
Cậu phiêu a.
Thịnh Tuyển Ninh cảm thấy như vậy không tốt. Rốt cuộc cho dù cậu có nhiều tiền rồi cũng miệng ăn núi lở, mà chính cậu cũng chẳng có kỹ năng gì để tự giúp bản thân. Nhưng từ xa hoa đến tiếp kiệm rất khó, Thịnh Tuyển Ninh hiện tại luôn cho rằng mình với tư cách là tổng tài phu nhân của một trong những công ty lớn nhất thành phố (tạm thời xem như), phải dựa vào kỹ năng như uống rượu để làm việc, khó tránh khỏi cảm thấy có chút kỳ quái.
Lúc đó Thịnh Tuyển Ninh đang vì tương lai của chính mình mà phát sầu thì vừa lúc nhận được 50 vạn tháng đầu tiên, vì thế chợt nhớ ra, tiền của đám phú nhị đại này còn không phải là loại tiền dễ kiếm nhất sao?
Hầu hết các biệt thự trong khu dân cư cao cấp đều học đòi phong cách văn vẻ, hẻo lánh yên tĩnh của thế hệ trước. Lấy phòng cưới của Giang Chính Hình làm ví dụ, nếu không phải vì trang trí lộng lẫy trên mái nhà, quả thực hoàn cảnh thanh tịnh đến mức cậu có thể xuất gia ngay tại chỗ. Nhưng thế hệ tiếp theo của họ sẽ khác, bọn họ có sống mơ mơ màng màng và cũng đủ tiền để tiêu xài hoang phí. Vì thế Thịnh Tuyển Ninh lấy ra 500 vạn thuê một tầng hầm gần khu biệt thự phụ cận, biến nó thành một quán bar.
Ít có người dám ra oai trước mặt con cháu của những người cổ hủ đó, mà như vậy làm Thịnh Tuyển Ninh bởi vì có quan hệ với Giang Chính Hình cáo mượn oai hùm một phen, quán bar sinh ý thịnh vượng, rất ít có người gây chuyện.
Đương nhiên, nguyên nhân này bản thân Thịnh Tuyển Ninh chưa chắc đã biết.
Mà hầu hết các thiếu gia tiểu thư sẵn sàng đến tiêu xài hoang phí đều không tâm tư đi tìm tòi nghiên cứu xem chủ quán bar là ai.
Mặt khác, Thịnh Tuyển Ninh thường xuyên nhìn thấy nhiều bóng dáng quen thuộc trong quán bar, hầu hết họ đều đã từng tham dự hôn lễ của cậu và Giang Chính Hình. Nhưng hiển nhiên hầu hết mọi người đều đã quên phông nền quan trọng trong hôn lễ là cậu, chỉ coi cậu như một chủ quán bar bình thường.
Sau khi có một quán bar, Thịnh Tuyển Ninh mỗi ngày đều vô cùng viên mãn, bất tri bất giác đã qua nửa năm.
Gần cuối năm mới, thư ký tiểu Tống goi điện thoại tới, kêu Thịnh Tuyển Ninh tuần sau cùng Giang Chính Hình về nhà cũ Giang gia, làm bộ chút trước mặt các vị trưởng bối. Kèm theo thông báo là một phần [Quy tắc chi tiết về đêm giao thừa tại Giang trạch năm XX], bao gồm: danh sách đầy đủ tên của các thành viên Giang gia, chiến lược gắp đồ ăn vào bữa tối đêm giao thừa, và nguyên tắc một ba năm ai ngủ giường hai tư sáu ai ngủ đất (Cách đếm lịch tuần của người TQ khác bên mình).
Thịnh Tuyển Ninh xem thế là đủ rồi, biểu thị chỉ cần đưa tiền đúng chỗ, cậu có thể phối hợp.
Vì thế, sau khi ghi nhớ bác cả, bác hai, đều là bác hắn cả đêm, Thịnh Tuyển Ninh lần đầu tiên cảm thấy tiền này của mình cũng có chút khó kiếm. Cậu mang một đầu toàn gia phả Giang gia, đến quán bar nhìn ai cũng thấy giống người nhà họ Giang.
Tuy rằng Thịnh Tuyển Ninh không biết lý do tại sao cho tới nay có rất ít người gây rắc rối trong quán bar, nhưng cũng không thiếu vài người thừa tiền thích đi gây rắc rối. Mỗi khi có người muốn nháo, Thịnh Tuyển Ninh đều sẽ trực tiếp đứng dậy từ phía sau quầy bar, vung một cái chai trong tay, đập vào góc bàn, một bộ núi này do tôi mở, liền ít khi có người sẽ tiếp tục náo loạn. Vì thế trong giới đều truyền tai nhau, chủ quán bar này là một mỹ nhân vô cùng nóng tính, còn số ít biết Thịnh Tuyển Ninh mở quán bar này chỉ cười cười không nói gì.
Vì thế liền không thể giải thích được, ngày càng có ít người gây sự, Thịnh Tuyển Ninh cảm giác hạnh phúc của mình cũng ít đi.
Vì vậy, lần này, trong một góc truyền đến tiếng thủy tinh vỡ yếu ớt, Thịnh Tuyển Ninh người đầy không hài lòng kích động mà xách chai rượu đi qua.
Trong một góc, chỉ có một cái ly vang bất hạnh bị rơi xuống đất vỡ tan tành. Trên mặt đất còn có một người, bộ dạng như sắp khóc, rất đáng thương. Vẻ ngoài rõ ràng là một học sinh đó ngay lập tức khiến Thịnh Tuyển Ninh nổi lên lòng trắc ẩn. Nhưng cậu còn chưa kịp đỡ người đứng dậy, liền nhìn thấy một người khác thản nhiên đứng ở phía đối diện.
Nửa năm trước kia Thịnh Tuyển Ninh cậu đã cùng người này kết hôn, mỗi tháng cầm của hắn 50 vạn; ảnh chụp của người này còn đang treo trên tường phòng khách của cậu, ngày đêm quỳ bái; mới tối hôm qua, cậu còn đang niệm người này có bao nhiêu cô chú......
Đầu óc Thịnh Tuyển Ninh trở nên trống rỗng, người thanh niên mặc đồ đen đang xử lý vết rượu trên quần áo trước mặt chính là chồng cậu—Giang Chính Hưng, à không, là bố.
Thịnh Tuyển Ninh không nói nên lời, muốn đem cảnh tượng gặp gỡ xấu hổ này ném cho đối phương xử lý. Cẩn thận ngẫm lại, cậu chẳng qua cũng chỉ mở một quán bar, không phải chứ không phải chứ, chắc Giang Chính Hình sẽ không vì chuyện này mà ly hôn với cậu đâu nhỉ?
Quả nhiên, Giang Chính Hình vô tình ngước mắt lên, nhìn thấy Thịnh Tuyển Ninh sau đó trầm mặc, cảnh tượng vô cùng khó xử, Thịnh Tuyển Ninh ánh mắt không né không tránh nhìn Giang Chính Hình, không nhịn được chột dạ chớp mắt thêm vài cái, thoạt nhìn như mang theo ý làm nũng.
Cậu sinh viên sắp khóc vẫn ngồi dưới đất, không hiểu vì sao sau khi ông chủ đến, cảnh tượng này dường như chẳng liên quan gì đến mình.
Cậu học sinh rơm rớm nước mắt rụt rè nói: "Ông chủ, giúp tôi với..."
Thịnh Tuyển Ninh như thể vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ, định đỡ cậu sinh viên dậy.
Giang Chính Hình ở trước mặt cũng không rõ ý vị mà thì thầm: "Ông chủ?"
Nhân vật nhỏ trong nội tâm Thịnh Tuyển Ninh vừa khóc vừa chạy loạn xạ, giọng của Giang Chính Hình cũng rất dễ nghe.
Cậu sinh viên bắt lấy tay Thịnh Quân Ninh như vớ được cọng rơm cứu mạng, chỉ tay về phía Giang Chính Hình: "Ông chủ, tôi... bạn trai tôi, anh ấy muốn bỏ rơi tôi!"
Vừa dứt lời, Thịnh Tuyển Ninh sắc mặt lạnh lùng buông tay, cậu học sinh mới đứng lên được một nửa không kịp đề phòng lại ngã nhào xuống đất, lần này là một cái đập mông thật sự, cậu ta đau đến mức bật khóc.
Thịnh Tuyển Ninh cắn ngón tay nhìn người trên mặt đất, lại nhìn Giang Chính Hình. Nói thật là cậu sinh viên này diện mạo không tồi, thoạt nhìn sạch sẽ thanh tú. Nhưng cũng chỉ là thoạt nhìn! Tuổi còn nhỏ thế sao có thể đi cướp chồng người khác! À không, là bố!!!
Còn cướp đến tận trước mặt cậu!
Thịnh Tuyển Ninh hít sâu một hơi, một suy nghĩ khác hiện lên. Không thích hợp, ngộ nhỡ người này thật ra là bạch nguyệt quang của Giang Chính Hình thì sao! Hắn đi qua bụi hoa trung chỉ bị một người này thu hút, nhưng vì bảo vệ người kia, hắn không thể không cùng người khác kết hôn, ngược luyến tình thâm!
Mà Thịnh Tuyển Ninh cậu không lâu sau trở thành một kẻ chen chân vào, còn không biết thân biết phận? Đặt ở trong tiểu thuyết hào môn cẩu huyết là phải bị một tờ đơn ly hôn đuổi khỏi nhà họ Giang!
Ba người, không một ai hiểu.
Giang Chính Hình thản nhiên nói: "Tôi không có, cậu tìm nhầm người rồi."
(Năm)
"Chàng trai này, cậu còn trẻ, phải biết rằng hoàn thành giai cấp không nhất định phải dựa vào ngoại hình và nỗ lực, mà càng cần đến vận khí từ trên trời rơi xuống nữa!"
Giống như tôi.
Thịnh Tuyển Ninh đỡ cậu sinh viên từ trên mặt đất đứng dậy, lời nói thấm thía mà vỗ vỗ tay cậu ta.
Cậu sinh viên thút tha thút thít: "Nhưng anh ấy thật sự là bạn trai của tôi, anh ấy...Có phải anh ấy tên là Giang Chính Hình không, hôm qua tôi và anh ấy mới trao đổi ảnh chụp, chúng tôi đã nói chuyện được hai tháng, hôm qua anh ấy bảo tôi tới đây tìm anh ấy, ô ô ô ông chủ anh phải giúp tôi!"
Thịnh Tuyển Ninh lại nhìn về phía Giang Chính Hình, lừa sinh viên hẹn hò qua mạng, trông thật là thấp kém, hoàn toàn không giống baba mỗi tháng phát cho cậu 50 vạn tiền lương.
Giang Chính Hình cũng đã hiểu rõ tiền căn hậu quả. Hắn lấy ra một tấm danh thiếp, đưa đến trước mặt cậu sinh viên: "Nhìn cho kỹ, người nói chuyện cùng cậu chính là người này, nếu cậu thật sự thích thì đi tìm y đi!"
Đó là danh thiếp của Thịnh Vãn Hâm, đột nhiên nhìn thấy nó làm Thịnh Tuyển Ninh vô cùng kinh ngạc. Cậu vốn tưởng rằng giữa hai người này có lẽ đã xảy ra một đoạn cẩu huyết như Romeo và Juliet, dư tình chưa dứt lại không thể không giả vờ thành bộ dáng đối thủ một mất một còn. Rốt cuộc khi họ đứng cùng nhau trong đám cưới, hoàn toàn không có chỗ cho Thịnh Tuyển Ninh cậu có được không!
"Y tên là Thịnh Vãn Hâm. Vãn trong cứu vãn, Hâm trong ngũ hành khuyết thiếu. Nhà y ở khu xxx phía nam thành phố, bíp—bíp—, đang theo học tiến sĩ tại một trường đại học nào đó, phương hướng nghiên cứu này, phòng thí nghiệm kia. Tóm lại, đây không phải là lần đầu tiên y làm việc này, vì vậy tôi đề nghị cậu nên đánh y một trận."
Thịnh Tuyển Ninh vo cùng kinh ngạc, cặp đối thủ một mất một còn này là thật!
Cậu sinh viên hoang mang nhìn về phía Thịnh Tuyển Ninh.
Thịnh Tuyển Ninh sững người: Liên quan gì đến tôi?
"Cơ hội rớt bánh có nhân tới rồi nha, cậu bé!"
Thật vất vả tiễn cậu sinh viên đi, Thịnh Tuyển Ninh thậm chí còn giúp cậu ta gọi xe.
Quay đầu lại, Giang Chính Hình đứng phía sau cậu với vẻ mặt kỳ lạ.
Thịnh Tuyển Ninh nuốt nước bọt, hai chân run rẩy đi trở về, tự hỏi tư thế quỳ như thế nào là tiêu chuẩn.
"Cái đó tôi..."
"Có thể để lại phương thức liên hệ không?" Giang Chính Hình mở miệng kinh người.
Thịnh Tuyển Ninh mở to hai mắt: "Không phải, cái này, cần thiết sao?"
Là ai nói để tránh hiềm nghi chỉ có thể trao đổi thông qua thư ký? Tiểu Tống đang ở độ tuổi trẻ trung thanh xuân lại không phải muốn về hưu!
Giang Chính Hình khẽ gật đầu, nho nhã lễ độ: "Ta không có ác ý, chỉ là muốn làm quen một chút. Nếu ông chủ không muốn, sau này tôi có thể đến đây thường xuyên được không?"
Làm quen một chút?
Làm quen một chút!!!
Nói cách khác, Giang Chính Hình không nhận ra cậu!
Thịnh Tuyển Ninh dường như bị chia làm hai nửa, một nửa ở kêu trời khóc đất, đánh trống kêu oan, thật quá đáng! Vậy nửa năm trước anh kết hôn với không khí à! Một nửa kia lại đang đả tọa suy nghĩ, sắp vũ hóa thành tiên đến nơi rồi, Giang Chính Hình hiện tại còn chưa nhận ra, còn thời gian bảy ngày, bảy ngày sau bọn họ sẽ phải ở giang trạch một ba năm ngủ giường hai tư sáu ngủ đất, hỏi: Cậu muốn giấu trời qua biển (lừa dối qua ải), hay là kịp thời quỳ gối, có thể trừ ít tiền thôi không?
Thịnh Tuyển Ninh hoang mang, ủy khuất mà nhỏ giọng thì thầm: "Có thể không trừ tiền được không?"
"Cái gì?" Giang Chính Hình không nghe rõ.
"Không có gì!" Thịnh Tuyển Ninh ngậm chặt miệng, làm sao mà nói được thực ra ra tôi là công cụ hình đã kết hôn với anh được nửa năm!
Giang Chính Hình vô cùng thân sĩ rút lấy cây bút trên quầy bar, viết phương thức liên lạc của mình lên khăn ăn. Dưới ánh đèn vàng ấm áp, khuôn mặt nghiêng của người đàn ông đang cúi đầu rất mê người. Mỗi một tấc trên người dường như đều được thiết kế tỉ mỉ, đầu ngón tay xinh đẹp phản chiếu ánh sáng ấm áp, đè lại giấy ăn trên mặt bàn, đẩy về phía Thịnh Tuyển Ninh: "Tôi tên Giang Chính Hình."
Thịnh Tuyển Ninh: Này, tôi ước gì tôi không biết nhiều như vậy...Hơn nữa vì sao anh lại mang theo danh thiếp của Thịnh Vãn Hâm mà không mang theo danh thiếp của mình, quả nhiên hai người có mờ ám!
Giang Chính Hình hít một hơi, thấy Thịnh Tuyển Ninh trước sau không có phản ứng, sợ mình quá mức đường đột: "Tôi còn có việc, hôm nay phải đi trước rồi."
Thịnh Tuyển Ninh trầm mặc, tốt nhất là anh đừng đến nữa.
Vốn dĩ cậu cho rằng chuyện hôm nay chỉ là một bản nhạc đệm nhỏ, lại không nghĩ rằng sau khi Giang Chính Hình rời đi chưa đầy nửa tiếng, đã có hai tin nhắn từ số điện thoại hắn để lại gửi đến.
Giang Chính Hình: 【 Tôi là Giang Chính Hình. 】
Giang Chính Hình: 【 Chúng ta ly hôn đi. 】
Thịnh Tuyển Ninh:??? 50 vạn của cậu làm sao vậy?
Ở đầu bên kia, Giang Chính Hình người vừa mới hỏi tiểu Tống số điện thoại liên lạc của Thịnh Tuyển Ninh âm thầm gật đầu.
Hắn cảm thấy việc này mình xử lý vô cùng thỏa đáng, hắn gặp được người mình thích, đương nhiên phải đối phó với Thịnh Tuyển Ninh, đối tượng kết hôn trên danh nghĩa của hắn, hắn không thể đi quấy rầy chủ quán bar đáng yêu thú vị kia với tư cách là một người đàn ông đã có gia đình được.
Hắn cũng hiểu nếu bây giờ ly hôn cũng đồng nghĩa với việc vi phạm hợp đồng, Thịnh Tuyển Ninh khả năng sẽ rất khó giải quyết.
Nhưng như vậy thì đã sao!
Cho cậu ta tiền không phải là được rồi sao!
Hôn này bắt buộc phải ly!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất