Sau Khi Kết Hôn Với Luật Sư Mạnh
Chương 36
Sau khi đi du lịch về, Trần Ngộ và Mạnh Đình Xuyên vẫn luôn ngủ cùng nhau, bọn họ không bàn tính gì mà chỉ tự nhiên nằm ngủ chung một giường. Trần Ngộ mang những cuốn tiểu thuyết ngôn tình có tác dụng ‘gây mê’ mà anh đã đọc ở phòng làm việc vào phòng ngủ.
Anh cho rằng nếu xui lắm mà không ngủ được thì có thể dùng mấy thứ này để ‘gây mê’, thế nhưng anh chưa từng dùng đến. Hôm nay, mấy quyển sách hôm nay lại có tác dụng giúp anh giả nai khi anh đang ngơ ngác.
Mạnh Đình Xuyên đang tắm rửa trong phòng tắm, Trần Ngộ đã tắm rửa sạch sẽ đang nằm trên giường nghĩ đến việc trả lãi tối nay. Anh liếc nhìn tay trái vẫn còn đeo chiếc nhẫn cưới của hai người và phân vân không biết nên đeo hay tháo thì ổn hơn.
Sau đó anh lại nghĩ không nhất thiết phải là tay trái. Vì không có nhiều trải nghiệm liên quan đến việc này nên anh cũng chẳng nhớ khi anh tự xử thì sẽ dùng một tay hay hai tay. Tuy nhiên, để đề phòng thì anh vẫn tạm tháo nhẫn ra.
Tiếng nước không biết ngừng lại từ lúc nào, sau đó cửa phòng tắm mở ra, Mạnh Đình Xuyên bước ra nhìn Trần Ngộ, hỏi: “Em vẫn đọc sách hả?”
Trần Ngộ không đọc, anh lắc đầu rồi đặt sách lên tủ đầu giường.
Mạnh Đình Xuyên tắt đèn và chỉ để lại một ngọn đèn ngủ chiếu qua từ trong góc, vì vậy không gian không tối hẳn. Trần Ngộ ngạc nhiên: “Sao lại tắt đèn?”
“Tạo không khí.”
Tối đến mức không thấy gì thì tạo không khí gì chứ, có chăng là bớt ngại ngùng hơn một chút.
Sau đó Trần Ngộ mới nhận ra hầu hết những kí ức ghê tởm của anh đều liên quan tới thị giác. Thế nhưng trên thực tế, khi luật sư Mạnh giúp anh, anh không hề suy nghĩ hay phân tâm. Tất cả những gì anh nhìn thấy, cảm nhận, và cả suy nghĩ đều chỉ có Mạnh Đình Xuyên.
Trải qua chuyện vớ vẩn như vậy, Trần Ngộ gần như ép bản thân phải dung nạp hình ảnh này vào đầu để hình thành tư tưởng đúng đắn. Anh tự nhủ đây là chuyện đương nhiên và tự nhiên chứ không dơ bẩn. Tuy nhiên, nhận thức và tình cảm là hai thứ tách biệt, và luật sư Mạnh vẫn đang dẫn dắt anh làm quen dần.
Mạnh Đình Xuyên dựa vào gối và hơi nằm xuống, sau đó ôm Trần Ngộ lên đùi rồi hỏi: “Như vậy được không?”
Ông chủ Trần từng này tuổi nhưng đây là lần đầu tiên anh ngồi lên đùi một người đàn ông, tư thế không hẳn là ngồi mà cũng không phải quỳ này có hơi lạ. Dù gì thì anh cũng đang trả lãi, chủ nợ muốn thế nào thì thế ấy, anh làm quen một lúc rồi gật đầu: “Được ạ.”
“Bắt đầu đi.”
Trần Ngộ thắc mắc tại sao khi luật sư Mạnh giúp anh thì gạo nấu thành cơm dễ dàng như vậy, còn đến lượt anh thì chẳng khác gì cho vay nặng lãi vừa phải hành sự trong bóng tối, vừa chờ người ta gọi rồi mới bắt đầu làm?!
Ông chủ Trần nhiều năm chưa làm công cho ai, huống chi đây lại lần đầu tiên anh kinh doanh mặt hàng này, anh vô cùng tự giác mà báo trước: “Kĩ thuật của em không bằng anh đâu.”
Mạnh Đình Xuyên giơ tay nhéo vành tai anh: “Anh không cần kĩ thuật, chỉ cần là em.”
Cơ thể người khác nên chắc chắn phải có sự khác biệt, Trần Ngộ đã chuẩn bị đầy đủ nhưng khi đặt tay lên vẫn run. Anh cầm một cách yếu ớt, hồi hộp đến nỗi lòng bàn tay tê dại, anh mất luôn cảm giác và không biết nhiệt độ cơ thể ai cao hơn.
Thấy anh vẫn bất động, luật sư Mạnh thở dài và ra vẻ nhắc nhở: “A Ngộ à…”
Trần Ngộ xiết chặt tay: “Em…”
“Shhhhh…” Luật sư Mạnh bắt lấy cổ tay Trần Ngộ. Không biết Mạnh Đình Xuyên buông tay từ lúc nào, Trần Ngộ nhận ra rồi chậm lại. Giọng nói của Mạnh Đình Xuyên khàn đến mức gần như chỉ còn hơi thở: “A Ngộ, em đang hành hạ anh đấy à?”
Trần Ngộ biết lúc này mà dừng lại thì đúng là không được nên đành phải tiếp tục làm việc. Thế nhưng giới hạn của luật sư Mạnh có vẻ hơi cao, tay ổng chủ Trần còn đang mang thương tích nên làm việc một thời gian dài có hơi đau nhức..
Anh nghĩ đến Ramos Gin Fizz khiến bao nhiêu bartender tuyệt vọng và nói với giọng điệu như thương lượng: “Anh ơi… Nhanh nhanh được không?”
Luật sư Mạnh là người dễ tính, đáp: “Gọi anh một tiếng nào.”
“Cái gì?” Trần Ngộ không hiểu.
“Gọi tên anh.” Mạnh Đình Xuyên lại nắm tay anh. Trần Ngộ không cần dùng sức, động tác tay cũng nhanh hơn trước nhiều. Anh cảm thấy lòng bàn tay sắp bốc hỏa, hơi thở của luật sư Mạnh phả bên tai anh: “A Ngộ, gọi anh đi.”
“Đình… Đình Xuyên…”
Có lẽ bởi vì ‘Xuyên’ là âm bình, khi Trần Ngộ gọi luôn kéo dài âm cuối khiến tên người yêu nghe có chút nhẹ nhàng. Mạnh Đình Xuyên nhéo vào eo Trần Ngộ đến mức hơi đau rồi nói: “Gọi lần nữa nhé.”
“Đình Xuyên.”
“Đình Xuyên, Đình Xuyên…”
Trần Ngộ không biết đã kêu bao nhiêu tiếng. Cuối cùng mọi thứ như tĩnh lại, Mạnh Đình Xuyên đặt cằm trên vai anh, trong phòng chỉ còn lại hơi thở và nhịp tim của hai người.
Vừa rồi luật sư Mạnh đang hưởng thụ nhưng Trần Ngộ dường như đã trải qua thăng trầm với anh. Đến cuối cùng rồi mà ông chủ Trần cũng không có phản ứng gì, anh ngơ ngác một lúc mới bỏ tay ra và định chạm vào mặt mình. Mạnh Đình Xuyên ngăn anhlại và cười: “Em không chê bẩn à?”
Mạnh Đình Xuyên đưa đôi tay sạch sẽ lên mặt người yêu thì chạm phải một chút chất lỏng mát lạnh, sững sờ một chút: “Dính vào mặt em hả?”
“Dạ.” Vừa rồi Trần Ngộ cũng đắm chìm, anh cũng không ngờ luật sư Mạnh xa như vậy, góc độ lại trùng hợp đến thế nên anh không kịp chuẩn bị.
“Xin lỗi em.” Mạnh Đình Xuyên xin lỗi, Trần Ngộ lắc đầu vì anh cũng không để ý rồi lấy khăn ướt lau.
Ông chủ Trần hoàn thành ca tối, chiều hôm sau anh mới đến quán cà phê sau mấy ngày dài. Tính cả thời gian di chuyển thì cũng chỉ có bốn ngày, nhưng đối với Trần Ngộ thì quả thật là một khoảng thời gian dài vắng bóng.
Tiểu Lam khoa trương nói: “Ông chủ, cuối cùng anh cũng tới rồi, anh mà không tới là em quên mặt anh luôn.”
“Thật sao?” Trần Ngộ cười: “Vậy em còn nhớ cách lấy bao lì xì không?”
Tiểu Lam lập tức quên ‘tiểu phẩm’. Cô lấy điện thoại di động ra và nhắc những người khác: “Nhanh lên nào, ông chủ phát bao lì xì.”
“Ai cũng có.” Trần Ngộ không gửi trong nhóm mà gửi riêng cho từng người rồi nói: “Tiền du xuân.”
Bao lì xì này không có tuổi với tiền hồi Tết Nguyên Đán nhưng cũng đủ để bọn họ ăn một bữa ngon hoặc rong chơi Cảnh Hồ một ngày. Tiểu Lam vui vẻ nói những lời có cánh: “Ông chủ, anh tốt quá đi mất, anh với luật sư Mạnh sẽ phát tài suốt đời.”
Nói xong, cô giục anh nhanh chóng thay đồng phục rồi nói: “Quay video thôi anh.”
Trần Ngộ đi vắng mấy ngày khiến Tiểu Lam mất đi ‘cần câu tương tác’. Cô nghiêm túc nói: “Không có anh nên video không nổi tiếng nữa, hôm nay em phải quay dự phòng mấy cái mới được.”
Kịch bản đã được Tiểu Lam chuẩn bị từ trước, Trần Ngộ chỉ cần làm theo lệnh của đạo diễn Lam là được. Huyên Huyên phụ trách quay phim mỗi lần quay một đoạn đều phải xem đi xem lại, chợt cô nhỏ liếc nhìn Trần Ngộ, đặt máy quay xuống nói đợi một chút rồi chạy vào phòng thay đồ phía sau.
Tiểu Lam đang loay hoay với bó hoa khô mang về từ tiệm hoa bên cạnh quay sang nhìn cô rồi hỏi: “Làm cái gì vậy trời?”
Trần Ngộ cười: “Vậy cũng tốt mà, có sức sống hơn hồi mới tới đây nhiều.”
Tiểu Lam đắc ý nói: “Chứ sao, anh không nhớ ai dẫn người tới đây hả?”
“Đương nhiên, quan trọng là có sếp tốt đó.” Tiểu Lam khen bản thân nhưng vẫn không quên tâng bốc Trần Ngộ. Lúc mới đến, cô cũng không khá hơn Huyên Huyên bao nhiêu, hoàn cảnh hai cô gái cũng tương tự. Gia đình Tiểu Lam đeo bám không buông, đuổi theo cô tới tận Tây Phủ và gây rối ở quán cà phê mỗi ngày. Cuối cùng, Trần Ngộ chịu năm mươi nghìn nhân dân tệ để đuổi người đi.
Huyên Huyên lấy một cái hộp nhỏ bằng sứ từ trong phòng thay đồ ra rồi nói: “Bây giờ muỗi nhiều quá nên em có ghé bệnh viện Trung Y lấy thuốc. Gói trị muỗi hiệu quả rất tốt, anh dùng thử đi ông chủ.”
Thời tiết này bắt đầu có muỗi nhưng Trần Ngộ tạm thời không thấy ngứa ngáy, hình như cô nhỏ cũng không đưa anh thuốc để phòng ngừa mà là để sử dụng ngay.
Tiểu Lam là người hiểu ra vấn đề trước, cô nhịn cười và nhắc nhở: “Ông chủ, cổ anh kìa, ngay dưới tai ấy.”
Trần Ngộ đưa tay sờ: “Đây hả?”
“Không, bên trái ạ… Đúng rồi, ra phía sau một chút.”
Trần Ngộ nhớ đêm qua anh đã bị một con muỗi to hình dạng con người mang họ Mạnh cắn khi anh hối người yêu ‘nhanh nhanh’. Vết cắn vị trí này không thể nhìn thấy trong gương, nếu hôm nay không quay video thì xã giao bình thường cũng không thấy được.
Ông chủ Trần bình tĩnh nhận lấy chiếc hộp sứ của Huyên Huyên rồi chấm một ít thuốc mỡ màu nâu vào sau tai, sau đó trả lại thuốc và cảm ơn cô nhỏ.
Thực ra Huyên Huyên đã nhìn ra chút manh mối từ biểu cảm của anh và Tiểu Lam. Cô đỏ bừng mặt vì xấu hổ, sau đó im lặng trốn sau máy quay và chỉ chuyên tâm quay video.
Hai chiếc máy ảnh hết pin, video cũng gần xong nên Tiểu Lam hài lòng tuyên bố kết thúc công việc: “Mấy này dùng được lâu lắm.”
“Mà này…” Trần Ngộ nhớ ra: “Hôm nay OEM gửi tin nhắn nói dây chuyền sản xuất nhanh lắm, ngày mai hoặc ngày kia chắc chắn giao hàng tới đây rồi. Trước tiên cứ bày bán trong cửa hàng, tủ kính trưng bày sản phẩm bọn em làm tới đâu rồi? Bán online có cần thuê người thiết kế không?”
Hàng OEM (Original Equipment Manufacturer) nôm na là mặt hàng được sản xuất bởi một nhà máy hoặc doanh nghiệp chuyên thực hiện các công việc như cung ứng sản phẩm và sản xuất theo đơn đặt hàng của đơn vị đối tác.
“Em tìm người chuẩn bị rồi.”
“Bao nhiêu để anh chuyển cho.”
“Không cần đâu anh, cũng không nhiều lắm đâu.” Tiểu Lam xua tay: “Em với Huyên Huyên cũng muốn được chia lợi nhuận thì tính toán khoản đầu tư này làm gì?”
Huyên Huyên u sầu cả một buổi chiều cũng không nhịn được mà hỏi: “Ông chủ, anh định giá như thế nào?”
“Phí OEM như nhau nên chủ yếu phụ thuộc vào nguyên liệu thô.”
“Vậy cũng giống cà phê túi lọc ở quán mình ạ?” Tiểu Lam hỏi: “Mấy túi còn ở quán thì sao anh?”
Hiện tại quán cà phê có bán thêm cà phê túi lọc được nhân viên đóng gói thủ công 100%, tuy không tốn nhiều công sức nhưng vẫn vất vả hơn so với một dây chuyền sản xuất.
Trần Ngộ có một số ý tưởng nhưng anh nghĩ anh không hiểu biết về nhóm người tiêu dùng trẻ tuổi như nhân viên của mình, vì vậy anh ấy hỏi: “Bọn em nghĩ sao về sản phẩm đặc biệt hoặc cá nhân hoá?”
“Được đấy ạ!” Tiểu Lam nói: “Hàng thủ công giá cao hơn một chút đó.”
Huyên Huyên nói: “Thật ra cũng có thể nhờ người thiết kế một số mặt hàng để bán trong quán.”
Bọn họ bàn bạc một lúc, những nhân viên vào ca lần lượt bước vào quán cà phê. Vì ca trực của quán cà phê trùng nhau nên Tiểu Lam và Huyên Huyên còn một tiếng nữa mới tan làm, cô nhìn trời rồi hỏi: “Hôm nay luật sư Mạnh không ở đây hả anh?”
Hồi trước ông chủ Trần sáng đến quán cà phê, chiều đến quán bar, sau đó lại ở quán cà phê từ sáng đến tối, cưới luật sư Mạnh rồi thì vào ca lúc chín giờ và đi về lúc năm giờ.
Anh chỉ về trễ khi luật sư Mạnh không có mặt.
“Ừ.” Trần Ngộ nhìn đồng hồ: “Hôm nay anh ấy có việc nên về trễ chút.”
Hôm nay luật sư Mạnh phải tăng ca ở công ty luật, Trần Ngộ gọi đồ ăn cho hai người bọn họ và mang lên trên lầu cho bạn đời. Hôm nay công ty luật hôm nay rất náo nhiệt, sau team building Trần Ngộ cũng quen biết khá nhiều người, anh đi một đường mà chào hỏi rất nhiều.
Đến phòng làm việc của luật sư Mạnh, Trần Ngộ gõ cửa thì nghe anh đáp: “Chờ một chút.”
Trần Ngộ thấy hơi lạ vì bình thường anh cũng hay đi lên, nếu không có ai thì Mạnh Đình Xuyên sẽ bảo anh cứ đi vào. Hôm nay anh cũng không đợi quá lâu, sau cửa có tiếng bước chân, và cánh cửa mở ra.
Luật sư Mạnh cầm hộp cơm đặt sang một bên rồi nắm lấy hai tay chặn bên đầu ông chủ Trần đang dựa lưng vào cánh cửa phía sau. Trần Ngộ cảm thấy anh như con mồi tự chui đầu vào lưới.
Luật sư Mạnh giam cầm anh như vậy cũng không vội làm gì. Anh lấy ngón tay điểm nhẹ lên môi người yêu, hỏi: “Hôm nay em ăn kẹo chưa?”
Trần Ngộ không ăn kẹo. Đi vắng nhiều ngày như vậy, kẹo trong cửa hàng đã ăn hết nhưng anh không nói gì mà chỉ nhìn Mạnh Đình Xuyên. Luật sư Mạnh cười tủm tỉm: “Để anh thử xem.”
Anh nghiêm túc nếm thử, cuối cùng kết luận: “Là vị A Ngộ.”
Anh cho rằng nếu xui lắm mà không ngủ được thì có thể dùng mấy thứ này để ‘gây mê’, thế nhưng anh chưa từng dùng đến. Hôm nay, mấy quyển sách hôm nay lại có tác dụng giúp anh giả nai khi anh đang ngơ ngác.
Mạnh Đình Xuyên đang tắm rửa trong phòng tắm, Trần Ngộ đã tắm rửa sạch sẽ đang nằm trên giường nghĩ đến việc trả lãi tối nay. Anh liếc nhìn tay trái vẫn còn đeo chiếc nhẫn cưới của hai người và phân vân không biết nên đeo hay tháo thì ổn hơn.
Sau đó anh lại nghĩ không nhất thiết phải là tay trái. Vì không có nhiều trải nghiệm liên quan đến việc này nên anh cũng chẳng nhớ khi anh tự xử thì sẽ dùng một tay hay hai tay. Tuy nhiên, để đề phòng thì anh vẫn tạm tháo nhẫn ra.
Tiếng nước không biết ngừng lại từ lúc nào, sau đó cửa phòng tắm mở ra, Mạnh Đình Xuyên bước ra nhìn Trần Ngộ, hỏi: “Em vẫn đọc sách hả?”
Trần Ngộ không đọc, anh lắc đầu rồi đặt sách lên tủ đầu giường.
Mạnh Đình Xuyên tắt đèn và chỉ để lại một ngọn đèn ngủ chiếu qua từ trong góc, vì vậy không gian không tối hẳn. Trần Ngộ ngạc nhiên: “Sao lại tắt đèn?”
“Tạo không khí.”
Tối đến mức không thấy gì thì tạo không khí gì chứ, có chăng là bớt ngại ngùng hơn một chút.
Sau đó Trần Ngộ mới nhận ra hầu hết những kí ức ghê tởm của anh đều liên quan tới thị giác. Thế nhưng trên thực tế, khi luật sư Mạnh giúp anh, anh không hề suy nghĩ hay phân tâm. Tất cả những gì anh nhìn thấy, cảm nhận, và cả suy nghĩ đều chỉ có Mạnh Đình Xuyên.
Trải qua chuyện vớ vẩn như vậy, Trần Ngộ gần như ép bản thân phải dung nạp hình ảnh này vào đầu để hình thành tư tưởng đúng đắn. Anh tự nhủ đây là chuyện đương nhiên và tự nhiên chứ không dơ bẩn. Tuy nhiên, nhận thức và tình cảm là hai thứ tách biệt, và luật sư Mạnh vẫn đang dẫn dắt anh làm quen dần.
Mạnh Đình Xuyên dựa vào gối và hơi nằm xuống, sau đó ôm Trần Ngộ lên đùi rồi hỏi: “Như vậy được không?”
Ông chủ Trần từng này tuổi nhưng đây là lần đầu tiên anh ngồi lên đùi một người đàn ông, tư thế không hẳn là ngồi mà cũng không phải quỳ này có hơi lạ. Dù gì thì anh cũng đang trả lãi, chủ nợ muốn thế nào thì thế ấy, anh làm quen một lúc rồi gật đầu: “Được ạ.”
“Bắt đầu đi.”
Trần Ngộ thắc mắc tại sao khi luật sư Mạnh giúp anh thì gạo nấu thành cơm dễ dàng như vậy, còn đến lượt anh thì chẳng khác gì cho vay nặng lãi vừa phải hành sự trong bóng tối, vừa chờ người ta gọi rồi mới bắt đầu làm?!
Ông chủ Trần nhiều năm chưa làm công cho ai, huống chi đây lại lần đầu tiên anh kinh doanh mặt hàng này, anh vô cùng tự giác mà báo trước: “Kĩ thuật của em không bằng anh đâu.”
Mạnh Đình Xuyên giơ tay nhéo vành tai anh: “Anh không cần kĩ thuật, chỉ cần là em.”
Cơ thể người khác nên chắc chắn phải có sự khác biệt, Trần Ngộ đã chuẩn bị đầy đủ nhưng khi đặt tay lên vẫn run. Anh cầm một cách yếu ớt, hồi hộp đến nỗi lòng bàn tay tê dại, anh mất luôn cảm giác và không biết nhiệt độ cơ thể ai cao hơn.
Thấy anh vẫn bất động, luật sư Mạnh thở dài và ra vẻ nhắc nhở: “A Ngộ à…”
Trần Ngộ xiết chặt tay: “Em…”
“Shhhhh…” Luật sư Mạnh bắt lấy cổ tay Trần Ngộ. Không biết Mạnh Đình Xuyên buông tay từ lúc nào, Trần Ngộ nhận ra rồi chậm lại. Giọng nói của Mạnh Đình Xuyên khàn đến mức gần như chỉ còn hơi thở: “A Ngộ, em đang hành hạ anh đấy à?”
Trần Ngộ biết lúc này mà dừng lại thì đúng là không được nên đành phải tiếp tục làm việc. Thế nhưng giới hạn của luật sư Mạnh có vẻ hơi cao, tay ổng chủ Trần còn đang mang thương tích nên làm việc một thời gian dài có hơi đau nhức..
Anh nghĩ đến Ramos Gin Fizz khiến bao nhiêu bartender tuyệt vọng và nói với giọng điệu như thương lượng: “Anh ơi… Nhanh nhanh được không?”
Luật sư Mạnh là người dễ tính, đáp: “Gọi anh một tiếng nào.”
“Cái gì?” Trần Ngộ không hiểu.
“Gọi tên anh.” Mạnh Đình Xuyên lại nắm tay anh. Trần Ngộ không cần dùng sức, động tác tay cũng nhanh hơn trước nhiều. Anh cảm thấy lòng bàn tay sắp bốc hỏa, hơi thở của luật sư Mạnh phả bên tai anh: “A Ngộ, gọi anh đi.”
“Đình… Đình Xuyên…”
Có lẽ bởi vì ‘Xuyên’ là âm bình, khi Trần Ngộ gọi luôn kéo dài âm cuối khiến tên người yêu nghe có chút nhẹ nhàng. Mạnh Đình Xuyên nhéo vào eo Trần Ngộ đến mức hơi đau rồi nói: “Gọi lần nữa nhé.”
“Đình Xuyên.”
“Đình Xuyên, Đình Xuyên…”
Trần Ngộ không biết đã kêu bao nhiêu tiếng. Cuối cùng mọi thứ như tĩnh lại, Mạnh Đình Xuyên đặt cằm trên vai anh, trong phòng chỉ còn lại hơi thở và nhịp tim của hai người.
Vừa rồi luật sư Mạnh đang hưởng thụ nhưng Trần Ngộ dường như đã trải qua thăng trầm với anh. Đến cuối cùng rồi mà ông chủ Trần cũng không có phản ứng gì, anh ngơ ngác một lúc mới bỏ tay ra và định chạm vào mặt mình. Mạnh Đình Xuyên ngăn anhlại và cười: “Em không chê bẩn à?”
Mạnh Đình Xuyên đưa đôi tay sạch sẽ lên mặt người yêu thì chạm phải một chút chất lỏng mát lạnh, sững sờ một chút: “Dính vào mặt em hả?”
“Dạ.” Vừa rồi Trần Ngộ cũng đắm chìm, anh cũng không ngờ luật sư Mạnh xa như vậy, góc độ lại trùng hợp đến thế nên anh không kịp chuẩn bị.
“Xin lỗi em.” Mạnh Đình Xuyên xin lỗi, Trần Ngộ lắc đầu vì anh cũng không để ý rồi lấy khăn ướt lau.
Ông chủ Trần hoàn thành ca tối, chiều hôm sau anh mới đến quán cà phê sau mấy ngày dài. Tính cả thời gian di chuyển thì cũng chỉ có bốn ngày, nhưng đối với Trần Ngộ thì quả thật là một khoảng thời gian dài vắng bóng.
Tiểu Lam khoa trương nói: “Ông chủ, cuối cùng anh cũng tới rồi, anh mà không tới là em quên mặt anh luôn.”
“Thật sao?” Trần Ngộ cười: “Vậy em còn nhớ cách lấy bao lì xì không?”
Tiểu Lam lập tức quên ‘tiểu phẩm’. Cô lấy điện thoại di động ra và nhắc những người khác: “Nhanh lên nào, ông chủ phát bao lì xì.”
“Ai cũng có.” Trần Ngộ không gửi trong nhóm mà gửi riêng cho từng người rồi nói: “Tiền du xuân.”
Bao lì xì này không có tuổi với tiền hồi Tết Nguyên Đán nhưng cũng đủ để bọn họ ăn một bữa ngon hoặc rong chơi Cảnh Hồ một ngày. Tiểu Lam vui vẻ nói những lời có cánh: “Ông chủ, anh tốt quá đi mất, anh với luật sư Mạnh sẽ phát tài suốt đời.”
Nói xong, cô giục anh nhanh chóng thay đồng phục rồi nói: “Quay video thôi anh.”
Trần Ngộ đi vắng mấy ngày khiến Tiểu Lam mất đi ‘cần câu tương tác’. Cô nghiêm túc nói: “Không có anh nên video không nổi tiếng nữa, hôm nay em phải quay dự phòng mấy cái mới được.”
Kịch bản đã được Tiểu Lam chuẩn bị từ trước, Trần Ngộ chỉ cần làm theo lệnh của đạo diễn Lam là được. Huyên Huyên phụ trách quay phim mỗi lần quay một đoạn đều phải xem đi xem lại, chợt cô nhỏ liếc nhìn Trần Ngộ, đặt máy quay xuống nói đợi một chút rồi chạy vào phòng thay đồ phía sau.
Tiểu Lam đang loay hoay với bó hoa khô mang về từ tiệm hoa bên cạnh quay sang nhìn cô rồi hỏi: “Làm cái gì vậy trời?”
Trần Ngộ cười: “Vậy cũng tốt mà, có sức sống hơn hồi mới tới đây nhiều.”
Tiểu Lam đắc ý nói: “Chứ sao, anh không nhớ ai dẫn người tới đây hả?”
“Đương nhiên, quan trọng là có sếp tốt đó.” Tiểu Lam khen bản thân nhưng vẫn không quên tâng bốc Trần Ngộ. Lúc mới đến, cô cũng không khá hơn Huyên Huyên bao nhiêu, hoàn cảnh hai cô gái cũng tương tự. Gia đình Tiểu Lam đeo bám không buông, đuổi theo cô tới tận Tây Phủ và gây rối ở quán cà phê mỗi ngày. Cuối cùng, Trần Ngộ chịu năm mươi nghìn nhân dân tệ để đuổi người đi.
Huyên Huyên lấy một cái hộp nhỏ bằng sứ từ trong phòng thay đồ ra rồi nói: “Bây giờ muỗi nhiều quá nên em có ghé bệnh viện Trung Y lấy thuốc. Gói trị muỗi hiệu quả rất tốt, anh dùng thử đi ông chủ.”
Thời tiết này bắt đầu có muỗi nhưng Trần Ngộ tạm thời không thấy ngứa ngáy, hình như cô nhỏ cũng không đưa anh thuốc để phòng ngừa mà là để sử dụng ngay.
Tiểu Lam là người hiểu ra vấn đề trước, cô nhịn cười và nhắc nhở: “Ông chủ, cổ anh kìa, ngay dưới tai ấy.”
Trần Ngộ đưa tay sờ: “Đây hả?”
“Không, bên trái ạ… Đúng rồi, ra phía sau một chút.”
Trần Ngộ nhớ đêm qua anh đã bị một con muỗi to hình dạng con người mang họ Mạnh cắn khi anh hối người yêu ‘nhanh nhanh’. Vết cắn vị trí này không thể nhìn thấy trong gương, nếu hôm nay không quay video thì xã giao bình thường cũng không thấy được.
Ông chủ Trần bình tĩnh nhận lấy chiếc hộp sứ của Huyên Huyên rồi chấm một ít thuốc mỡ màu nâu vào sau tai, sau đó trả lại thuốc và cảm ơn cô nhỏ.
Thực ra Huyên Huyên đã nhìn ra chút manh mối từ biểu cảm của anh và Tiểu Lam. Cô đỏ bừng mặt vì xấu hổ, sau đó im lặng trốn sau máy quay và chỉ chuyên tâm quay video.
Hai chiếc máy ảnh hết pin, video cũng gần xong nên Tiểu Lam hài lòng tuyên bố kết thúc công việc: “Mấy này dùng được lâu lắm.”
“Mà này…” Trần Ngộ nhớ ra: “Hôm nay OEM gửi tin nhắn nói dây chuyền sản xuất nhanh lắm, ngày mai hoặc ngày kia chắc chắn giao hàng tới đây rồi. Trước tiên cứ bày bán trong cửa hàng, tủ kính trưng bày sản phẩm bọn em làm tới đâu rồi? Bán online có cần thuê người thiết kế không?”
Hàng OEM (Original Equipment Manufacturer) nôm na là mặt hàng được sản xuất bởi một nhà máy hoặc doanh nghiệp chuyên thực hiện các công việc như cung ứng sản phẩm và sản xuất theo đơn đặt hàng của đơn vị đối tác.
“Em tìm người chuẩn bị rồi.”
“Bao nhiêu để anh chuyển cho.”
“Không cần đâu anh, cũng không nhiều lắm đâu.” Tiểu Lam xua tay: “Em với Huyên Huyên cũng muốn được chia lợi nhuận thì tính toán khoản đầu tư này làm gì?”
Huyên Huyên u sầu cả một buổi chiều cũng không nhịn được mà hỏi: “Ông chủ, anh định giá như thế nào?”
“Phí OEM như nhau nên chủ yếu phụ thuộc vào nguyên liệu thô.”
“Vậy cũng giống cà phê túi lọc ở quán mình ạ?” Tiểu Lam hỏi: “Mấy túi còn ở quán thì sao anh?”
Hiện tại quán cà phê có bán thêm cà phê túi lọc được nhân viên đóng gói thủ công 100%, tuy không tốn nhiều công sức nhưng vẫn vất vả hơn so với một dây chuyền sản xuất.
Trần Ngộ có một số ý tưởng nhưng anh nghĩ anh không hiểu biết về nhóm người tiêu dùng trẻ tuổi như nhân viên của mình, vì vậy anh ấy hỏi: “Bọn em nghĩ sao về sản phẩm đặc biệt hoặc cá nhân hoá?”
“Được đấy ạ!” Tiểu Lam nói: “Hàng thủ công giá cao hơn một chút đó.”
Huyên Huyên nói: “Thật ra cũng có thể nhờ người thiết kế một số mặt hàng để bán trong quán.”
Bọn họ bàn bạc một lúc, những nhân viên vào ca lần lượt bước vào quán cà phê. Vì ca trực của quán cà phê trùng nhau nên Tiểu Lam và Huyên Huyên còn một tiếng nữa mới tan làm, cô nhìn trời rồi hỏi: “Hôm nay luật sư Mạnh không ở đây hả anh?”
Hồi trước ông chủ Trần sáng đến quán cà phê, chiều đến quán bar, sau đó lại ở quán cà phê từ sáng đến tối, cưới luật sư Mạnh rồi thì vào ca lúc chín giờ và đi về lúc năm giờ.
Anh chỉ về trễ khi luật sư Mạnh không có mặt.
“Ừ.” Trần Ngộ nhìn đồng hồ: “Hôm nay anh ấy có việc nên về trễ chút.”
Hôm nay luật sư Mạnh phải tăng ca ở công ty luật, Trần Ngộ gọi đồ ăn cho hai người bọn họ và mang lên trên lầu cho bạn đời. Hôm nay công ty luật hôm nay rất náo nhiệt, sau team building Trần Ngộ cũng quen biết khá nhiều người, anh đi một đường mà chào hỏi rất nhiều.
Đến phòng làm việc của luật sư Mạnh, Trần Ngộ gõ cửa thì nghe anh đáp: “Chờ một chút.”
Trần Ngộ thấy hơi lạ vì bình thường anh cũng hay đi lên, nếu không có ai thì Mạnh Đình Xuyên sẽ bảo anh cứ đi vào. Hôm nay anh cũng không đợi quá lâu, sau cửa có tiếng bước chân, và cánh cửa mở ra.
Luật sư Mạnh cầm hộp cơm đặt sang một bên rồi nắm lấy hai tay chặn bên đầu ông chủ Trần đang dựa lưng vào cánh cửa phía sau. Trần Ngộ cảm thấy anh như con mồi tự chui đầu vào lưới.
Luật sư Mạnh giam cầm anh như vậy cũng không vội làm gì. Anh lấy ngón tay điểm nhẹ lên môi người yêu, hỏi: “Hôm nay em ăn kẹo chưa?”
Trần Ngộ không ăn kẹo. Đi vắng nhiều ngày như vậy, kẹo trong cửa hàng đã ăn hết nhưng anh không nói gì mà chỉ nhìn Mạnh Đình Xuyên. Luật sư Mạnh cười tủm tỉm: “Để anh thử xem.”
Anh nghiêm túc nếm thử, cuối cùng kết luận: “Là vị A Ngộ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất