Sau Khi Kết Hôn Với Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật
Chương 25
Nụ cười trên môi Tần Ức chỉ thoáng qua rồi biến mất trong chớp nhoáng.
Hắn đặt điện thoại xuống, vươn tay lấy ra một sợi dây chuyền bạc từ trong cổ áo, viên ngọc tròn trên mặt dây chuyền mơ hồ thấy được màu xanh lục như ẩn như hiện, ánh sáng điện thoại chiếu vào thì càng thêm rực rỡ, long lanh.
Hắn giữ mặt dây chuyền ở giữa các ngón tay, không biết vì sao lại có một loại cảm xúc kì lạ lan tỏa từ tận đáy lòng.
Đây là đồ mà Thẩm Từ đưa cho hắn.
Là lần thứ hai cậu tặng đồ cho hắn.
Mặt dây chuyền có một quả cầu nhỏ hình tròn, rất giống với hình dạng của viên kẹo trái cây ngọt ngào kia, cũng cực kỳ giống Thẩm Từ —— đáng yêu, xinh đẹp, ngọt ngào.
Hắn nhét sợi dây chuyền vào lại trong áo, để mặt dây chạm vào da mình, tạo thành một điểm gồ nhỏ.
Như thể làm vậy thì nó sẽ nằm dưới sự kiểm soát của hắn.
Hắn nắm tay Thẩm Từ, ngón tay của thiếu niên mảnh khảnh lại ấm áp, hắn nắm rất lâu, thậm chí ngón tay cũng trở nên nóng ran, cảm xúc trong lòng hắn được hơi nóng lan tỏa lại càng thêm mãnh liệt, hắn chuyên chú đến nỗi sự khó chịu và đau đớn của cơ thể cũng dần dần vơi đi.
Màn hình điện thoại tự động tắt, căn phòng lại một lần nữa chìm vào bóng tối.
*
Sáng sớm hôm sau lúc Thẩm Từ tỉnh dậy, việc đầu tiên là gửi tin nhắn cho Lục Hành, hỏi xem đã có kết quả kiểm tra chưa.
Bác sĩ Lục hình như vẫn còn đang trực ban, một lúc lâu sau mới trả lời: “Vẫn chưa, đêm qua có một gia đình phải cấp cứu vì ngộ độc thực phẩm, đồng nghiệp kia bận rộn cả đêm, không có thời gian kiểm tra. Đợi đến giờ làm việc thì tôi sẽ gửi nó qua.”
Thẩm Từ nhắn lại một từ “Được”, lại gửi câu “Cảm ơn”, tuy rằng cậu rất muốn biết thứ trong lọ đó là cái gì, nhưng không thể làm ảnh hưởng đến công việc của người khác được.
Tần Ức còn chưa dậy, cậu đã đến phòng đàn tự mình luyện đàn trước, chỗ phồng rộp trên ngón tay đã khá hơn, về cơ bản thì khỏi rồi, tuy rằng ấn vào vẫn hơi đau, nhưng chút đau đớn đó không đến mức để cậu phải nghỉ thêm một ngày nữa.
Tần Ức nói cậu không cần vất vả như vậy, nhưng cậu vẫn chưa hoàn toàn yên tâm, dù sao thì người có ba năm kinh nghiệm học đàn là nguyên chủ chứ không phải cậu, cho dù thân thể này có trí nhớ, cậu cũng không dám chểnh mảng dù chỉ một chút.
Cơ hội chỉ có một, năm sau cậu nhất định phải đạt điểm cao trong kì thi nghệ khảo, đỗ vào trường đại học mình yêu thích, nguyên chủ bởi vì một vài nguyên nhân mà nghỉ học một năm, so với học sinh bình thường thì lớn hơn một tuổi, thế nhưng Thẩm Từ không nghĩ đến việc học lại.
Cậu muốn nhanh chóng đuổi kịp, leo được đến nơi mà Tần Ức đã từng đứng và nhanh chóng đứng ở bên cạnh anh.
Thẩm Từ tập trung luyện đàn, một khi đã nhập tâm thì quên luôn cả thời gian, cậu không để ý cửa phòng ngủ đã mở ra từ bao giờ, ngoài cửa không có ai, chỉ có tiếng đàn truyền vào trong phòng ngủ.
Tần Ức ngồi vào bàn ăn cơm —— hắn kêu quản gia đặt bàn ăn đến gần cửa sổ, lúc kéo rèm cửa ra, ánh nắng mặt trời sẽ chiếu vào, giống như một tấm kính lọc có màu sắc rực rỡ phủ lên món ăn, khiến người ta cảm thấy ngon miệng hơn.
Tuy rằng hắn thật sự không muốn ăn, thế nhưng cũng không muốn nghe Thẩm Từ giáo huấn, đành phải cố gắng nhai nuốt thức ăn trong đĩa.
Tiềm thức của hắn dường như đang chấp nhận việc này từ sự ảnh hưởng của Thầm Từ, thân thể thì kháng cự nhưng đại não thì vẫn đưa ra mệnh lệnh “Phải tuân theo”.
Cửa mở ra, âm thanh truyền tới cùng mùi vị của thức ăn, tiếng đàn đột nhiên ngừng lại, âm thanh Thẩm Từ vang lên: “Thơm quá đi, ca ca, có phải anh ăn lén lút ăn vụng sau lưng em không hả?”
Bàn tay đang cầm nĩa của Tần Ức chợt dừng lại.
Thẩm Từ từ phòng đàn trở lại phòng ngủ, ngửi thấy mùi thơm, cậu biết hắn đã tỉnh nên cũng không bất ngờ khi nhìn thấy hắn ở trong phòng ngủ ăn sáng.
Có thể ăn uống bình thường được rồi, vậy tức là chứng đau dây thần kinh đã thuyên giảm.
Tầm mắt của cậu đặt trên khuôn mặt của Tần Ức, thấy sắc mặt hắn không tệ lắm, lại nhìn sang phần cơm sườn còn chưa ăn xong trước mặt hắn, nhìn mà muốn chảy nước miếng.
“Tôi không ăn vụng,” Tần Ức bỗng nhiên mở miệng, giọng điệu thản nhiên, “Quang minh chính đại.”
Thẩm Từ đối với trò đùa có chút nghiêm túc này của hắn không nhịn được mà khẽ bật cười, lấy một cái ghế rồi ngồi xuống trước mặt hắn, nhỏ giọng nói: “Em cũng muốn ăn.”
Tần Ức rất hào phóng mà cắt một miếng sườn heo: “Em chưa ăn sáng sao?”
“Em ăn rồi, nhưng nhìn thấy anh ăn là lại muốn ăn tiếp, có câu nói như này, ……‘Cơm trong bát người khác là ngon nhất’.”
Thẩm Từ nói rồi mở to miệng ra: “A ——”
Tần Ức vừa dùng nĩa xiên miếng thịt heo giơ lên trước mặt, liền nhìn thấy thiếu niên đang há to miệng chờ hắn đút, ánh mặt trời chiếu vào nhuộm hồng cánh môi cậu làm cậu càng thêm mê người, còn hấp dẫn hơn cả món cơm sườn heo này.
Muốn hôn cậu.
Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu Tần Ức liền bị hắn nhanh chóng dập tắt, sau đó hắn đút miếng sườn heo vào trong miệng cậu.
Sườn heo ngoài giòn trong mềm, cực kỳ ngon, Thẩm Từ vẻ mặt hưởng thụ, híp mắt lại, hoàn toàn không phát hiện ra hành động của mình có bao nhiêu phần mị hoặc, câu dẫn người khác phạm tội, nếu người đối diện ý chí không kiên định thì e rằng thứ cậu vừa ăn không phải sườn heo mà là hắn.
Thẩm Từ liếm môi, khen ngợi: “Tài nghệ nấu ăn của dì quá đỉnh, chỉ cần được ăn đồ dì nấu, em nguyện ý ở lại Tần gia cả đời.”
Tần Ức lại cắt một miếng sườn heo, hơi nhíu mày: “Em không thể vì tôi mà ở Tần gia cả đời sao?”
Thẩm Từ dừng lại.
Không phải chứ?
Còn ăn dấm với cả dì giúp việc á?
Cậu vội vàng dỗ dành thùng giấm sắp đổ kia: “Không phải vậy, ý em là, em thích dì vì đồ ăn dì nấu, còn em thích anh thì chỉ đơn thuần là vì thích anh thôi.”
Tần Ức nghe xong lời này, có chút không tự nhiên, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ đem miếng thịt heo mới cắt xong đưa đến miệng Thẩm Từ.
“Em không ăn nữa,” Thẩm Từ đẩy tay hắn trở về, “Đừng tưởng là em không biết anh muốn làm gì, cho em ăn hai miếng là anh có thể ăn ít đi có phải không? Không được, phần còn lại anh tự ăn nốt đi.”
Tần Ức: “……”
Tâm tư bị vạch trần, Tần thiếu đành phải tự mình ăn nốt, không vui chuyển chủ đề: “Không phải bảo em nghỉ ngơi sao, sao lại đi luyện đàn rồi?”
“Tay khỏi rồi,” Thẩm Từ nói, “Chỉ là bị phồng rộp thôi, không cần phải nghỉ lâu như vậy, chẳng lẽ năm đó lúc anh luyện đàn, không thoải mái thì cũng nghỉ sao?”
Nghe vậy, Tần Ức dừng động tác, không biết hắn nhớ tới cái gì, trầm mặc một lúc: “Em không thể so sánh với tôi được.”
“Sao lại không thể?” Thẩm Từ tay chống cằm, “Mặc dù mọi người đều gọi anh là thiên tài, nhưng em cảm thấy, thiên tài cũng cần nỗ lực, 18 tuổi mà anh đã có thể tự mình mua được căn biệt thự lớn như vậy, chắc chắn là đã phải cố gắng rất nhiều, đương nhiên là em phải noi gương anh học tập rồi.”
“…… Lục Hành nói với em rất nhiều thì phải.” Tần Ức ăn xong miếng cuối cùng, nhìn thấy trong đĩa còn miếng bông cải xanh, do dự nửa ngày, vẫn gắp lên cho vào miệng.
Thẩm Từ nhìn vẻ mặt khổ sở này của anh, nhịn không được nói: “Anh không thích ăn bông cải xanh,…… Thật ra nó chỉ là món phụ thôi, không cần ăn cũng được.”
“Là em muốn tôi nhất định phải ăn hết.”
“Ca ca tốt nhất,” Thẩm Từ lập tức sửa miệng, “Ngày mai em cũng sẽ ăn hết sạch như vậy.”
Nói xong, cậu bưng đĩa lên chuẩn bị mang xuống phòng bếp.
Chờ cậu đi khỏi, Tần Ức cầm điện thoại lên, tìm tên Lục Hành, người vừa hôm qua được Thẩm Từ cho ra khỏi danh sách đen chặn một lần nữa.
Hắn ném điện thoại lên giường rồi điều khiển xe lăn đến phòng đàn.
Bản nhạc viết hôm kia vẫn ở vị trí cũ, bên trên còn đè thêm một quyển sách, chắc là để tránh bị gió thổi bay, hắn cầm bản nhạc lên xem một lượt từ đầu đến cuối, sau đó nhíu mày thật sâu.
Hắn định cầm bút lên để sửa, ngòi bút chuẩn bị rơi xuống trang giấy thì dừng lại, hắn càng xem càng cảm thấy khó chịu, trong lòng không hiểu sao thấy chán nản, định xé bỏ bản nhạc trên tay.
“Đợi đã, đừng xé!” Thẩm Từ từ bên ngoài đi vào, vừa vặn thấy được cảnh này, vội vàng ngăn lại, cậu nhanh chóng xông lên trước, đè tay đối phương lại, “Đừng xé.”
Tần Ức cũng không chịu buông tay: “Tôi không hài lòng.”
“Không hài lòng thì anh viết bản mới đi, bản này để lại cho em có được không?” Giọng điệu Thẩm Từ dịu đi, “Em thấy nó rất hay, muốn giữ lại.”
“Tôi sẽ viết cho em bản nhạc còn hay hơn,” Tần Ức cố gắng để cậu buông tay ra, “Cái này không được, không đáng để cho em, nó không hay.”
Thẩm Từ ngồi xổm xuống trước mặt hắn: “Nhưng em thật sự cảm thấy nó rất hay mà, tuy là nó không hợp với em nhưng lại hợp với chị gái muốn tổ chức sinh nhật kia. Anh không thể nào bảo đảm mỗi bản nhạc đều hoàn hảo, nhưng anh phải bảo đảm nó phù hợp với người được tặng nó, không phải sao?"
Tần Ức sửng sốt, nhưng vẫn kiên quyết nói: “Cô ấy sẽ không thích.”
“Cô ấy sẽ thích,” Thẩm Từ nhìn vào mắt hắn, “Cô ấy có thích hay không, em không thể thay cô ấy quyết định, anh cũng không thể, chúng ta phải hỏi cô ấy.”
Cậu chậm rãi mở bàn tay của đối phương ra: “Anh đã thêm Wechat của người mua chưa? Chỉ cần gửi cái này cho cô ấy rồi hỏi xem con gái cô ấy có thích không là được mà?”
“Cô ấy vốn là fan của tôi, không có lí nào lại không thích.”
Thẩm Từ bị hắn làm cho nghẹn họng, nhất thời cảm thấy Tần thiếu suy nghĩ có chút không giống với người bình thường nhưng logic vẫn rất rõ ràng: “Vậy anh có dám chắc là sau khi xé nó rồi thì sẽ viết được bản nhạc mới hay hơn không?”
Tần Ức chợt im bặt.
Thẩm Từ đương nhiên biết hắn không dám chắc chắn, quản gia nói với cậu, có đôi khi Tần Ức xé bản thảo rồi hắn sẽ hối hận, cảm hứng là thứ không thể sao chép lại, bản nhạc mà hắn viết lúc đang tràn đầy cảm hứng sẽ là bản độc nhất vô nhị.
Con người không thể có trạng thái giống nhau vào những thời điểm khác nhau, cảm hứng sáng tác là thứ một khi đã bị mất đi rồi thì sẽ không bao giờ lấy lại được.
Hắn đã từng rơi vào khoảng thời gian trì trệ vì không tìm được cảm hứng sáng tác, mất nửa năm trời không viết được một bản nào, thậm chí còn bị thụt lùi.
Cho nên, kể cả là bản nhạc này có thực sự hay hay là không, có đáp ứng được kì vọng của Tần Ức hay không thì Thẩm Từ cũng tuyệt đối không cho phép hắn xé nó.
Cuối cùng Tần Ức cũng chịu buông tay ra, mặc cho đối phương cầm bản nhạc đi, hắn cúi đầu, một lúc lâu sau cũng không nói gì cả.
Thẩm Từ đặt bản nhạc sang một bên, tiếp tục trấn an: “Đừng lúc nào cũng phủ nhận chính mình, trên đời này không có gì là hoàn hảo cả, không ai có thể viết ra được một bản nhạc không chút tì vết đâu.”
Tần Ức chậm rãi ngẩng đầu, hai tay đặt trên đùi: “Em có thể chấp nhận được việc tôi không hoàn hảo sao?”
“Đương nhiên rồi, chính em còn không làm được, vậy thì tại sao lại bắt anh phải làm được cơ chứ?” Thẩm Từ đứng lên, “Hơn nữa, em chỉ thích anh như thế này thôi, không được sao? Em chỉ thích một Tần thiếu tính tình quái dị, tâm trạng không ổn định, thỉnh thoảng lại ốm, ăn không ngon, không coi trọng bản thân, không giỏi biểu đạt, vụng về lại kiêu ngạo, còn không thể đứng dậy được, không được sao?”
Cậu càng nói, sắc mặt Tần Ức càng thêm kì quái, rốt cuộc hắn không thể nhịn được nữa: “Đủ rồi.”
Hắn quay xe lăn trở lại phòng ngủ: “Em tiếp tục luyện đàn đi.”
Thẩm Từ không khỏi nhướn mày nhìn hắn thẹn quá hóa giận, nóng lòng rời đi.
Đột nhiên cậu chú ý đến điện thoại di động bên cạnh sáng lên, cầm lên thì thấy là tin nhắn của Lục Hành:
【 Đã có kết quả xét nghiệm 】
【 Trước hết cậu tìm một nơi không có người, lát nữa tôi nói cho cậu biết 】
Hắn đặt điện thoại xuống, vươn tay lấy ra một sợi dây chuyền bạc từ trong cổ áo, viên ngọc tròn trên mặt dây chuyền mơ hồ thấy được màu xanh lục như ẩn như hiện, ánh sáng điện thoại chiếu vào thì càng thêm rực rỡ, long lanh.
Hắn giữ mặt dây chuyền ở giữa các ngón tay, không biết vì sao lại có một loại cảm xúc kì lạ lan tỏa từ tận đáy lòng.
Đây là đồ mà Thẩm Từ đưa cho hắn.
Là lần thứ hai cậu tặng đồ cho hắn.
Mặt dây chuyền có một quả cầu nhỏ hình tròn, rất giống với hình dạng của viên kẹo trái cây ngọt ngào kia, cũng cực kỳ giống Thẩm Từ —— đáng yêu, xinh đẹp, ngọt ngào.
Hắn nhét sợi dây chuyền vào lại trong áo, để mặt dây chạm vào da mình, tạo thành một điểm gồ nhỏ.
Như thể làm vậy thì nó sẽ nằm dưới sự kiểm soát của hắn.
Hắn nắm tay Thẩm Từ, ngón tay của thiếu niên mảnh khảnh lại ấm áp, hắn nắm rất lâu, thậm chí ngón tay cũng trở nên nóng ran, cảm xúc trong lòng hắn được hơi nóng lan tỏa lại càng thêm mãnh liệt, hắn chuyên chú đến nỗi sự khó chịu và đau đớn của cơ thể cũng dần dần vơi đi.
Màn hình điện thoại tự động tắt, căn phòng lại một lần nữa chìm vào bóng tối.
*
Sáng sớm hôm sau lúc Thẩm Từ tỉnh dậy, việc đầu tiên là gửi tin nhắn cho Lục Hành, hỏi xem đã có kết quả kiểm tra chưa.
Bác sĩ Lục hình như vẫn còn đang trực ban, một lúc lâu sau mới trả lời: “Vẫn chưa, đêm qua có một gia đình phải cấp cứu vì ngộ độc thực phẩm, đồng nghiệp kia bận rộn cả đêm, không có thời gian kiểm tra. Đợi đến giờ làm việc thì tôi sẽ gửi nó qua.”
Thẩm Từ nhắn lại một từ “Được”, lại gửi câu “Cảm ơn”, tuy rằng cậu rất muốn biết thứ trong lọ đó là cái gì, nhưng không thể làm ảnh hưởng đến công việc của người khác được.
Tần Ức còn chưa dậy, cậu đã đến phòng đàn tự mình luyện đàn trước, chỗ phồng rộp trên ngón tay đã khá hơn, về cơ bản thì khỏi rồi, tuy rằng ấn vào vẫn hơi đau, nhưng chút đau đớn đó không đến mức để cậu phải nghỉ thêm một ngày nữa.
Tần Ức nói cậu không cần vất vả như vậy, nhưng cậu vẫn chưa hoàn toàn yên tâm, dù sao thì người có ba năm kinh nghiệm học đàn là nguyên chủ chứ không phải cậu, cho dù thân thể này có trí nhớ, cậu cũng không dám chểnh mảng dù chỉ một chút.
Cơ hội chỉ có một, năm sau cậu nhất định phải đạt điểm cao trong kì thi nghệ khảo, đỗ vào trường đại học mình yêu thích, nguyên chủ bởi vì một vài nguyên nhân mà nghỉ học một năm, so với học sinh bình thường thì lớn hơn một tuổi, thế nhưng Thẩm Từ không nghĩ đến việc học lại.
Cậu muốn nhanh chóng đuổi kịp, leo được đến nơi mà Tần Ức đã từng đứng và nhanh chóng đứng ở bên cạnh anh.
Thẩm Từ tập trung luyện đàn, một khi đã nhập tâm thì quên luôn cả thời gian, cậu không để ý cửa phòng ngủ đã mở ra từ bao giờ, ngoài cửa không có ai, chỉ có tiếng đàn truyền vào trong phòng ngủ.
Tần Ức ngồi vào bàn ăn cơm —— hắn kêu quản gia đặt bàn ăn đến gần cửa sổ, lúc kéo rèm cửa ra, ánh nắng mặt trời sẽ chiếu vào, giống như một tấm kính lọc có màu sắc rực rỡ phủ lên món ăn, khiến người ta cảm thấy ngon miệng hơn.
Tuy rằng hắn thật sự không muốn ăn, thế nhưng cũng không muốn nghe Thẩm Từ giáo huấn, đành phải cố gắng nhai nuốt thức ăn trong đĩa.
Tiềm thức của hắn dường như đang chấp nhận việc này từ sự ảnh hưởng của Thầm Từ, thân thể thì kháng cự nhưng đại não thì vẫn đưa ra mệnh lệnh “Phải tuân theo”.
Cửa mở ra, âm thanh truyền tới cùng mùi vị của thức ăn, tiếng đàn đột nhiên ngừng lại, âm thanh Thẩm Từ vang lên: “Thơm quá đi, ca ca, có phải anh ăn lén lút ăn vụng sau lưng em không hả?”
Bàn tay đang cầm nĩa của Tần Ức chợt dừng lại.
Thẩm Từ từ phòng đàn trở lại phòng ngủ, ngửi thấy mùi thơm, cậu biết hắn đã tỉnh nên cũng không bất ngờ khi nhìn thấy hắn ở trong phòng ngủ ăn sáng.
Có thể ăn uống bình thường được rồi, vậy tức là chứng đau dây thần kinh đã thuyên giảm.
Tầm mắt của cậu đặt trên khuôn mặt của Tần Ức, thấy sắc mặt hắn không tệ lắm, lại nhìn sang phần cơm sườn còn chưa ăn xong trước mặt hắn, nhìn mà muốn chảy nước miếng.
“Tôi không ăn vụng,” Tần Ức bỗng nhiên mở miệng, giọng điệu thản nhiên, “Quang minh chính đại.”
Thẩm Từ đối với trò đùa có chút nghiêm túc này của hắn không nhịn được mà khẽ bật cười, lấy một cái ghế rồi ngồi xuống trước mặt hắn, nhỏ giọng nói: “Em cũng muốn ăn.”
Tần Ức rất hào phóng mà cắt một miếng sườn heo: “Em chưa ăn sáng sao?”
“Em ăn rồi, nhưng nhìn thấy anh ăn là lại muốn ăn tiếp, có câu nói như này, ……‘Cơm trong bát người khác là ngon nhất’.”
Thẩm Từ nói rồi mở to miệng ra: “A ——”
Tần Ức vừa dùng nĩa xiên miếng thịt heo giơ lên trước mặt, liền nhìn thấy thiếu niên đang há to miệng chờ hắn đút, ánh mặt trời chiếu vào nhuộm hồng cánh môi cậu làm cậu càng thêm mê người, còn hấp dẫn hơn cả món cơm sườn heo này.
Muốn hôn cậu.
Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu Tần Ức liền bị hắn nhanh chóng dập tắt, sau đó hắn đút miếng sườn heo vào trong miệng cậu.
Sườn heo ngoài giòn trong mềm, cực kỳ ngon, Thẩm Từ vẻ mặt hưởng thụ, híp mắt lại, hoàn toàn không phát hiện ra hành động của mình có bao nhiêu phần mị hoặc, câu dẫn người khác phạm tội, nếu người đối diện ý chí không kiên định thì e rằng thứ cậu vừa ăn không phải sườn heo mà là hắn.
Thẩm Từ liếm môi, khen ngợi: “Tài nghệ nấu ăn của dì quá đỉnh, chỉ cần được ăn đồ dì nấu, em nguyện ý ở lại Tần gia cả đời.”
Tần Ức lại cắt một miếng sườn heo, hơi nhíu mày: “Em không thể vì tôi mà ở Tần gia cả đời sao?”
Thẩm Từ dừng lại.
Không phải chứ?
Còn ăn dấm với cả dì giúp việc á?
Cậu vội vàng dỗ dành thùng giấm sắp đổ kia: “Không phải vậy, ý em là, em thích dì vì đồ ăn dì nấu, còn em thích anh thì chỉ đơn thuần là vì thích anh thôi.”
Tần Ức nghe xong lời này, có chút không tự nhiên, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ đem miếng thịt heo mới cắt xong đưa đến miệng Thẩm Từ.
“Em không ăn nữa,” Thẩm Từ đẩy tay hắn trở về, “Đừng tưởng là em không biết anh muốn làm gì, cho em ăn hai miếng là anh có thể ăn ít đi có phải không? Không được, phần còn lại anh tự ăn nốt đi.”
Tần Ức: “……”
Tâm tư bị vạch trần, Tần thiếu đành phải tự mình ăn nốt, không vui chuyển chủ đề: “Không phải bảo em nghỉ ngơi sao, sao lại đi luyện đàn rồi?”
“Tay khỏi rồi,” Thẩm Từ nói, “Chỉ là bị phồng rộp thôi, không cần phải nghỉ lâu như vậy, chẳng lẽ năm đó lúc anh luyện đàn, không thoải mái thì cũng nghỉ sao?”
Nghe vậy, Tần Ức dừng động tác, không biết hắn nhớ tới cái gì, trầm mặc một lúc: “Em không thể so sánh với tôi được.”
“Sao lại không thể?” Thẩm Từ tay chống cằm, “Mặc dù mọi người đều gọi anh là thiên tài, nhưng em cảm thấy, thiên tài cũng cần nỗ lực, 18 tuổi mà anh đã có thể tự mình mua được căn biệt thự lớn như vậy, chắc chắn là đã phải cố gắng rất nhiều, đương nhiên là em phải noi gương anh học tập rồi.”
“…… Lục Hành nói với em rất nhiều thì phải.” Tần Ức ăn xong miếng cuối cùng, nhìn thấy trong đĩa còn miếng bông cải xanh, do dự nửa ngày, vẫn gắp lên cho vào miệng.
Thẩm Từ nhìn vẻ mặt khổ sở này của anh, nhịn không được nói: “Anh không thích ăn bông cải xanh,…… Thật ra nó chỉ là món phụ thôi, không cần ăn cũng được.”
“Là em muốn tôi nhất định phải ăn hết.”
“Ca ca tốt nhất,” Thẩm Từ lập tức sửa miệng, “Ngày mai em cũng sẽ ăn hết sạch như vậy.”
Nói xong, cậu bưng đĩa lên chuẩn bị mang xuống phòng bếp.
Chờ cậu đi khỏi, Tần Ức cầm điện thoại lên, tìm tên Lục Hành, người vừa hôm qua được Thẩm Từ cho ra khỏi danh sách đen chặn một lần nữa.
Hắn ném điện thoại lên giường rồi điều khiển xe lăn đến phòng đàn.
Bản nhạc viết hôm kia vẫn ở vị trí cũ, bên trên còn đè thêm một quyển sách, chắc là để tránh bị gió thổi bay, hắn cầm bản nhạc lên xem một lượt từ đầu đến cuối, sau đó nhíu mày thật sâu.
Hắn định cầm bút lên để sửa, ngòi bút chuẩn bị rơi xuống trang giấy thì dừng lại, hắn càng xem càng cảm thấy khó chịu, trong lòng không hiểu sao thấy chán nản, định xé bỏ bản nhạc trên tay.
“Đợi đã, đừng xé!” Thẩm Từ từ bên ngoài đi vào, vừa vặn thấy được cảnh này, vội vàng ngăn lại, cậu nhanh chóng xông lên trước, đè tay đối phương lại, “Đừng xé.”
Tần Ức cũng không chịu buông tay: “Tôi không hài lòng.”
“Không hài lòng thì anh viết bản mới đi, bản này để lại cho em có được không?” Giọng điệu Thẩm Từ dịu đi, “Em thấy nó rất hay, muốn giữ lại.”
“Tôi sẽ viết cho em bản nhạc còn hay hơn,” Tần Ức cố gắng để cậu buông tay ra, “Cái này không được, không đáng để cho em, nó không hay.”
Thẩm Từ ngồi xổm xuống trước mặt hắn: “Nhưng em thật sự cảm thấy nó rất hay mà, tuy là nó không hợp với em nhưng lại hợp với chị gái muốn tổ chức sinh nhật kia. Anh không thể nào bảo đảm mỗi bản nhạc đều hoàn hảo, nhưng anh phải bảo đảm nó phù hợp với người được tặng nó, không phải sao?"
Tần Ức sửng sốt, nhưng vẫn kiên quyết nói: “Cô ấy sẽ không thích.”
“Cô ấy sẽ thích,” Thẩm Từ nhìn vào mắt hắn, “Cô ấy có thích hay không, em không thể thay cô ấy quyết định, anh cũng không thể, chúng ta phải hỏi cô ấy.”
Cậu chậm rãi mở bàn tay của đối phương ra: “Anh đã thêm Wechat của người mua chưa? Chỉ cần gửi cái này cho cô ấy rồi hỏi xem con gái cô ấy có thích không là được mà?”
“Cô ấy vốn là fan của tôi, không có lí nào lại không thích.”
Thẩm Từ bị hắn làm cho nghẹn họng, nhất thời cảm thấy Tần thiếu suy nghĩ có chút không giống với người bình thường nhưng logic vẫn rất rõ ràng: “Vậy anh có dám chắc là sau khi xé nó rồi thì sẽ viết được bản nhạc mới hay hơn không?”
Tần Ức chợt im bặt.
Thẩm Từ đương nhiên biết hắn không dám chắc chắn, quản gia nói với cậu, có đôi khi Tần Ức xé bản thảo rồi hắn sẽ hối hận, cảm hứng là thứ không thể sao chép lại, bản nhạc mà hắn viết lúc đang tràn đầy cảm hứng sẽ là bản độc nhất vô nhị.
Con người không thể có trạng thái giống nhau vào những thời điểm khác nhau, cảm hứng sáng tác là thứ một khi đã bị mất đi rồi thì sẽ không bao giờ lấy lại được.
Hắn đã từng rơi vào khoảng thời gian trì trệ vì không tìm được cảm hứng sáng tác, mất nửa năm trời không viết được một bản nào, thậm chí còn bị thụt lùi.
Cho nên, kể cả là bản nhạc này có thực sự hay hay là không, có đáp ứng được kì vọng của Tần Ức hay không thì Thẩm Từ cũng tuyệt đối không cho phép hắn xé nó.
Cuối cùng Tần Ức cũng chịu buông tay ra, mặc cho đối phương cầm bản nhạc đi, hắn cúi đầu, một lúc lâu sau cũng không nói gì cả.
Thẩm Từ đặt bản nhạc sang một bên, tiếp tục trấn an: “Đừng lúc nào cũng phủ nhận chính mình, trên đời này không có gì là hoàn hảo cả, không ai có thể viết ra được một bản nhạc không chút tì vết đâu.”
Tần Ức chậm rãi ngẩng đầu, hai tay đặt trên đùi: “Em có thể chấp nhận được việc tôi không hoàn hảo sao?”
“Đương nhiên rồi, chính em còn không làm được, vậy thì tại sao lại bắt anh phải làm được cơ chứ?” Thẩm Từ đứng lên, “Hơn nữa, em chỉ thích anh như thế này thôi, không được sao? Em chỉ thích một Tần thiếu tính tình quái dị, tâm trạng không ổn định, thỉnh thoảng lại ốm, ăn không ngon, không coi trọng bản thân, không giỏi biểu đạt, vụng về lại kiêu ngạo, còn không thể đứng dậy được, không được sao?”
Cậu càng nói, sắc mặt Tần Ức càng thêm kì quái, rốt cuộc hắn không thể nhịn được nữa: “Đủ rồi.”
Hắn quay xe lăn trở lại phòng ngủ: “Em tiếp tục luyện đàn đi.”
Thẩm Từ không khỏi nhướn mày nhìn hắn thẹn quá hóa giận, nóng lòng rời đi.
Đột nhiên cậu chú ý đến điện thoại di động bên cạnh sáng lên, cầm lên thì thấy là tin nhắn của Lục Hành:
【 Đã có kết quả xét nghiệm 】
【 Trước hết cậu tìm một nơi không có người, lát nữa tôi nói cho cậu biết 】
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất