Sau Khi Làm Công Trong Phó Bản Tôi Thành Vạn Nhân Mê
Chương 2: Trang viên sương mù(2)
Editor: Rolly
Hãy đọc ở wattpad chính chủ!
Tất nhiên Hạ Thanh không sợ.
Y bị Diệp Hà cự tuyệt, vẻ mặt lộ ra tức giận, như muốn tìm lại thể diện thúc giục nói: "Đi mau."
Tuy nhiên, điều này lọt vào mắt Diệp Hà, như triệt để chứng thực suy đoán của cậu.
Hạ Thanh thật sự rất sợ quỷ!
Trong lòng Diệp Hà nói thầm: "Sợ quỷ thì sợ quỷ, sao lại hung dữ như vậy?"
Hệ thống: 【Đúng vậy, thực sự là tiêu chuẩn kép.】
Không hiểu vì sao, Diệp Hà nghe thấy chút kỳ quái từ âm thanh máy móc của hệ thống.
Diệp Hà chưa kịp phản ứng, Hạ Thanh đã xoay người tiếp tục đi về phía trước, ôn nhu vừa rồi dường như chỉ là trong ảo giác của cậu.
Bởi vì vẫn còn đắm chìm trong xấu hổ khi bị từ chối, Hạ Thanh trở về với bộ dạng lười biếng không thèm để ý đến Diệp Hà. Chỉ là y hết lần này tới lần khác lén lút quay đầu nhìn Diệp Hà, sau lại tức giận quay đầu lại khi bắt gặp ánh mắt của cậu, giống như bạn gái giận dữ muốn được dỗ dành.
Hai người bước nhanh ra đại sảnh, so với hành lang, ánh sáng trong đại sảnh tốt hơn nhiều.
Bọn họ còn chưa kịp đến gần, Diệp Hà đã nghe thấy giọng nói tràn đầy năng lượng: "Chủ nhân lập tức mang theo khách nhân tới, hi vọng tất cả mọi người lên tinh thần, làm tốt phận sự của mình........."
Đã có một hàng người đứng trước cầu thang trong đại sảnh, cả nam lẫn nữ, nam đều mặc trang phục hầu nam tiêu chuẩn giống như Diệp Hà, trong khi nữ mặc trang phục hầu gái, váy dài che mắt cá chân, biểu cảm thì vô cảm.
Trước hàng người này là một người đàn ông trung niên, tuy tóc đã bạc, nhưng dáng người cao thẳng, đôi mắt xanh. Ông ta dường như phát hiện được gì đó, đột nhiên không nói nữa, quay đầu nhìn về hướng Diệp Hà và Hạ Thanh, lập tức nhíu mày: "Sao lại chậm như vậy? Còn không chạy nhanh tới đây."
Những người khác thuận theo tầm mắt của quản gia nhìn lại, ánh mắt nhất thời dính ngay trên người Diệp Hà đang đứng trước cửa.
Hạ Thanh cũng nhận ra được tầm mắt của bọn họ, không hiểu sao lại không cao hứng, chắn trước mặt Diệp Hà, quay đầu nhìn về phía quản gia, lãnh đạm nói: "Trên đường đến có mất chút thời gian."
Nghe Hạ Thanh giải thích, quản gia cũng không nói gì, để bọn họ trở về đội ngũ đang đứng.
Một người hầu nghiêng sang một bên nhường đường, Hạ Thanh đi thẳng tới, Diệp Hà đứng vị trí cuối cùng.
Quản gia nhìn thấy hai người trở về, liền tiếp tục nói: "Bây giờ ta sẽ an bài công việc..."
Hạ Thanh và Diệp Hà, cùng với hai nữ hầu khác, được điều đi nghênh đón chủ nhân và vị khách sắp tới, những người hầu khác thì được phân dọn dẹp phòng cho khách, làm việc trong nhà bếp hoặc làm vườn.
Quản gia như nhớ ra điều gì, đột nhiên cảnh cáo: "Trong các người có kẻ mới tới, nếu có gì không biết có thể hỏi người hầu lâu năm, nếu không muốn phạm vào cấm kỵ của chủ nhân."
Ông ta vừa dứt lời, bên tai Diệp Hà lại vâng lên âm thanh của hệ thống:
【Nhân tiện, kí chủ phải làm tốt công việc mà quản gia an bài, không được làm chủ nhân trang viên tức giận, nếu không sẽ bị sa thải, đến một phân tiền cũng không có.】
Nguyên bản còn đang cà lơ phất phơ, Diệp Hà bỗng trở nên nghiêm túc: "Nói như vậy cũng thật quá xa lạ, làm sao không để ta tiếp tục tỏa sáng ở đây?"
Cậu định sẽ hỏi Hạ Thanh, xem y có biết chủ nhân có kiêng kỵ gì không.
Quản gia dặn dò xong, liền vội vàng rời đi, những người hầu cũng tản ra hết. Diệp Hà nhận thấy Hạ Thanh và hai người hầu khác đang ở cùng nhau, thì thầm nói gì đó, Diệp Hà cũng không phải không biết xấu hổ mà làm phiền họ.
Ngay khi Diệp Hà đang suy nghĩ miên man xem nên hỏi ai đó, thì một hầu gái xinh đẹp bước đến, chính là người được chọn để nghênh đón những vị khách.
Nữ nhân tươi cười chào Diệp Hà: "Xin chào, tôi tên là Tô Linh Linh."
*
"Anh có chắc người đó là NPC không?" Thanh niên cao gầy đứng đối mặt với Hạ Thanh, nhận thấy vẻ mặt bất mãn của người kia mới miễn cưỡng rời tầm mắt khỏi bóng lưng của Diệp Hà.
Hạ Thanh cố ý đưa hai người ra hành lang, để xác nhận sau khi không thể nhìn thấy Diệp Hà, y ném một quả cầu thủy tinh giống như đạo cụ ra, quả cầu vừa tiếp đất ngay lập tức to ra, bao vây ba người, họ có thể thảo luận một cách tự tin mà không cần lo lắng về NPC hoặc các thành viên trong tổ đội khác.
Hạ Thanh khoanh tay, sốt ruột nói: "Đương nhiên, tôi đã thử rồi, cậu ấy còn không biết bối cảnh của phó bản này."
Lý do y đột nhiên nói với Diệp Hà về phó bản, vì muốn thăm dò đối phương một chút, mà phản ứng Diệp Hà chứng tỏ cậu ấy chỉ là một NPC không hiểu chuyện gì.
Cô gái khác tiếp lời: "Đúng vậy, làm sao lại có người mới vào phó bản này. Nhìn dáng vẻ xa lạ của Tô Linh Linh khi nhìn cậu ta trông không giống người trong đội."
"Được rồi. Đừng quên, ngoài việc hoàn thành nhiệm vụ chính lần này, điều quan trọng nhất là lấy được sổ ghi chép của Công tước Cesare, đây là vật phẩm đặc biệt được xếp hạng SSS, không thể để rơi vào tay tổ đội của Tô Linh Linh được." Nhắc tới nhiệm vụ, vẻ mặt Hạ Thanh đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Đội trưởng của cô ta có lẽ đã dùng đạo cụ có thể thay đổi thân phận. Tôi nghĩ có lẽ là chủ nhân hoặc khách nhân sắp tới, chúng ta phải cẩn thận."
Hai người gật đầu lia lịa, ngay trước khi Hạ Thanh định để bọn họ rời đi trước để hoàn thành nhiệm vụ do quản gia an bài, thanh niên cao gầy đột nhiên cười mơ hồ: "Đội phó, anh là người trưởng thành, có muốn thử với NPC đó một lần không?''
Hạ Thanh đang không kiên nhẫn, lập tức thân thể cứng đờ, đương nhiên y biết ý của thanh niên.
Bọn họ tham gia vào phó bản vì nhiều lý do khác nhau, hoàn thành nhiệm vụ để trở lại thế giới ban đầu, cho nên không ít người đem dục vọng phát tiết lên các NPC xinh đẹp.
Hạ Thanh cũng đã từng nghe đến loại chuyện này. Nếu là trước kia, y nhất định sẽ khịt mũi coi thường, nhưng là bây giờ....
Nếu Diệp Hà là người chơi thì khá phiền toái, thế nhưng nếu đối phương là NPC, Hạ Thanh cũng không phải nghĩ nhiều như vậy.
Hạ Thanh muốn cự tuyệt, nhưng nghĩ đến ánh mắt nhìn y của Diệp Hà như nhìn tình nhân, thân thể liền lập tức rã rời.
Trong lòng hiện lên một cảm giác kỳ quái, y muốn Diệp Hà chỉ cười với mỗi y, y không khỏi tưởng tượng ra đôi mắt đen tuyệt đẹp của cậu khi khóc sẽ trông như thế nào.
Diệp Hà khóc lên nhất định rất xinh đẹp, y sẽ liếm sạch nước mắt của cậu.
Hạ Thanh quay đầu lại, vô tình nhìn thấy Diệp Hà đang thè lưỡi. Đối phương chỉ thè lưỡi hồng một chút, nhưng não y lập tức trống rỗng, do dự hồi lâu mới khó khăn quay mặt đi chỗ khác.
Ánh mắt thanh niên nhìn thấu mọi chuyện, gã nói nhỏ bên tai Hạ Thanh: "Đội phó, anh xem làn da cậu ấy thật mềm mại, dùng sức một chút cũng có thể để lại dấu vết, đâu có phải đối thủ của anh..."
Gã chưa nói xong, sắc mặt Hạ Thanh đột nhiên trầm xuống.
Thấy Hạ Thanh muốn đấm mình, thanh niên vội vàng bỏ đi. Mà Hạ Thanh không cũng đuổi theo, y vẫn đứng ở đó, trên má thoáng ửng hồng.
*
Tô Linh Linh là một nữ nhân hay nói, nàng nói nhìn thấy Diệp Hà đang tìm người với ánh mắt bối rối, đoán rằng cậu muốn hỏi về cấm kỵ của chủ nhân. Tình cờ là nàng có biết một ít, vì vậy muốn chia sẻ nó với Diệp Hà.
Nhìn thấy Diệp Hà tỏ vẻ cảm kích lắng nghe nàng một cách cẩn thận, trong lòng Tô Linh Linh cười lạnh.
Những điều cấm kỵ trong phó bản mà nàng ta nghe được từ những người hầu là thật giả lẫn lộn, để tránh phạm phải những điều cấm kỵ mà chết, Tô Linh Linh đã nghĩ đến việc lợi dụng Diệp Hà với một nữ hầu khác cùng đón khách, dù sao hai người này cũng chỉ là NPC mà thôi.
Tầm mắt Tô Linh Linh rơi vào Diệp Hà, thầm nghĩ thực sự đáng tiếc cho dung mạo này.
Nói xong những điều cấm kỵ, nàng ta vuốt ve mái tóc dài, ánh mắt dạo một vòng trên vách tường, cười tủm tỉm nói: "Nói đến thì cũng thật kì lạ, sao nơi này lại không có chân dung của Công tước Cesare."
Diệp Hà hồn nhiên không biết Tô Linh Linh đang nghĩ gì, cậu nhận ra những bức tường trống trơn, không có bức hoạ hay bất kỳ ảnh chụp nào.
Diệp Hà: "Có lẽ công tước Cesare không muốn đối mặt với cọ vẽ?"
Hệ thống: 【...... Hệ thống chỉ nghe nói đến những người không muốn đối mặt với máy ảnh.】
Diệp Hà cười, giả vờ như không nghe thấy âm thanh hệ thống.
"Công tước không có một bức chân dung, tình nhân của ngài cũng không có sao?" Diệp Hề thuận miệng nói, sau khi nghe được chuyện Hạ Thanh nói, cậu cũng có chút tò mò về tình nhân của Công tước.
Đầu ngón tay Tô Linh Linh quấn lấy đuôi tóc, cười nói: "Có nha, nhưng cũng đều bị giấu đi rồi, dù sao——"
Nàng đột nhiên ghé sát tai Diệp Hà, hơi thở như lan: "Đó là tình nhân của Công tước Cesare mà."
Diệp Hà thân thể cứng đờ, vừa định lùi lại, liền nghe thấy một tiếng nói giận dữ: "Các người làm gì vậy?!"
Giọng nói quen thuộc này......
Diệp Hà chưa kịp phản ứng lại đã thấy Tô Linh Linh bị kéo ra, Hạ Thanh lập tức thay thế.
Vừa rồi Hạ Thanh mang theo mấy người không biết đi đâu, bây giờ đột nhiên xuất hiện.
Y vừa không để ý một chút, quay lại liền nhìn thấy chính là cảnh tượng đó: Tô Linh Linh và Diệp Hà thân thiết cúi đầu vào nhau, Diệp Hà còn đỏ mặt...
Diệp Hà nhận ra tầm mắt tức giận của Hạ Thanh, cảm giác đối phương như đang bắt gian.
Chẳng lẽ Hạ Thanh thích Tô Linh Linh?
Diệp Hà sửng sốt quay đầu nhìn Tô Linh Linh đang đứng bên cạnh. Nhận thấy tầm mắt của cậu lia về phía nữ nhân kia, Hạ Thanh cũng hung tợn nhìn lại.
Tổ đội của Tô Linh Linh và tổ đội của Hạ Thanh vốn đối địch nhau, nàng ta muốn chạy trốn, nhưng Hạ Thanh vì thù mới hận cũ cũng không dễ gì buông tha.
Mắt thấy tranh đấu là điều không thể tránh khỏi, Diệp Hà vội nói: "Chờ đã, chủ nhân thích yên tĩnh, đừng quên điều cấm kỵ này!"
Diệp Hà vừa nói, ngược lại làm cho Hạ Thanh bình tĩnh lại, đứng trở về bên cạnh cậu.
Tô Linh Linh cũng coi như thoát khỏi một kiếp, phó bản trước nàng ta đã tiêu tốn rất nhiều đạo cụ, nếu động thủ nhất định không phải là đối thủ của Hạ Thanh.
Hệ thống: 【Chủ nhân hiện tại không có ở đây. 】
Diệp Hề trong lòng nghiêm túc nói: "Chủ nhân có ở bên cạnh hay không, ta nghĩ tới hắn thì có gì sai?"
Hệ thống: 【Nếu lời ngon tiếng ngọt có thể đổi thành tiền, kí chủ đã là triệu phú.】
Diệp Hà trong lòng vui vẻ: "Ta nói với ngươi vài câu nữa.... Ngươi có thể giảm giá sinh mạng cho ta được không?"
Hệ thống nghiêm túc: 【Không nghe, bổn hệ thống bị tiểu đường.】
Diệp Hà: "...... Vậy ngươi bớt soi gương đi."
Có điểm hố, nhưng hệ thống vẫn không khỏi bị lừa: 【Tại sao?】
Diệp Hà: "Bởi vì ngươi quá ngọt."
Hệ thống nhất thời không lên tiếng, nhưng tâm tình Diệp Hà cũng thoải mái không ít.
Bên này, sát khí của Hạ Thanh vừa mới bị dập tắt, không biết từ khi nào quản gia đã đứng ở lối vào cầu thang, liếc mắt nhìn ba người bọn họ, lạnh giọng nói: "Ồn ào cái gì? Chủ nhân sắp về, còn không chuẩn bị nghênh đón chủ nhân?!"
Tác giả có chuyện muốn nói:
Hệ thống: 【...... Ta không nói nên lời.】
Hãy đọc ở wattpad chính chủ!
Tất nhiên Hạ Thanh không sợ.
Y bị Diệp Hà cự tuyệt, vẻ mặt lộ ra tức giận, như muốn tìm lại thể diện thúc giục nói: "Đi mau."
Tuy nhiên, điều này lọt vào mắt Diệp Hà, như triệt để chứng thực suy đoán của cậu.
Hạ Thanh thật sự rất sợ quỷ!
Trong lòng Diệp Hà nói thầm: "Sợ quỷ thì sợ quỷ, sao lại hung dữ như vậy?"
Hệ thống: 【Đúng vậy, thực sự là tiêu chuẩn kép.】
Không hiểu vì sao, Diệp Hà nghe thấy chút kỳ quái từ âm thanh máy móc của hệ thống.
Diệp Hà chưa kịp phản ứng, Hạ Thanh đã xoay người tiếp tục đi về phía trước, ôn nhu vừa rồi dường như chỉ là trong ảo giác của cậu.
Bởi vì vẫn còn đắm chìm trong xấu hổ khi bị từ chối, Hạ Thanh trở về với bộ dạng lười biếng không thèm để ý đến Diệp Hà. Chỉ là y hết lần này tới lần khác lén lút quay đầu nhìn Diệp Hà, sau lại tức giận quay đầu lại khi bắt gặp ánh mắt của cậu, giống như bạn gái giận dữ muốn được dỗ dành.
Hai người bước nhanh ra đại sảnh, so với hành lang, ánh sáng trong đại sảnh tốt hơn nhiều.
Bọn họ còn chưa kịp đến gần, Diệp Hà đã nghe thấy giọng nói tràn đầy năng lượng: "Chủ nhân lập tức mang theo khách nhân tới, hi vọng tất cả mọi người lên tinh thần, làm tốt phận sự của mình........."
Đã có một hàng người đứng trước cầu thang trong đại sảnh, cả nam lẫn nữ, nam đều mặc trang phục hầu nam tiêu chuẩn giống như Diệp Hà, trong khi nữ mặc trang phục hầu gái, váy dài che mắt cá chân, biểu cảm thì vô cảm.
Trước hàng người này là một người đàn ông trung niên, tuy tóc đã bạc, nhưng dáng người cao thẳng, đôi mắt xanh. Ông ta dường như phát hiện được gì đó, đột nhiên không nói nữa, quay đầu nhìn về hướng Diệp Hà và Hạ Thanh, lập tức nhíu mày: "Sao lại chậm như vậy? Còn không chạy nhanh tới đây."
Những người khác thuận theo tầm mắt của quản gia nhìn lại, ánh mắt nhất thời dính ngay trên người Diệp Hà đang đứng trước cửa.
Hạ Thanh cũng nhận ra được tầm mắt của bọn họ, không hiểu sao lại không cao hứng, chắn trước mặt Diệp Hà, quay đầu nhìn về phía quản gia, lãnh đạm nói: "Trên đường đến có mất chút thời gian."
Nghe Hạ Thanh giải thích, quản gia cũng không nói gì, để bọn họ trở về đội ngũ đang đứng.
Một người hầu nghiêng sang một bên nhường đường, Hạ Thanh đi thẳng tới, Diệp Hà đứng vị trí cuối cùng.
Quản gia nhìn thấy hai người trở về, liền tiếp tục nói: "Bây giờ ta sẽ an bài công việc..."
Hạ Thanh và Diệp Hà, cùng với hai nữ hầu khác, được điều đi nghênh đón chủ nhân và vị khách sắp tới, những người hầu khác thì được phân dọn dẹp phòng cho khách, làm việc trong nhà bếp hoặc làm vườn.
Quản gia như nhớ ra điều gì, đột nhiên cảnh cáo: "Trong các người có kẻ mới tới, nếu có gì không biết có thể hỏi người hầu lâu năm, nếu không muốn phạm vào cấm kỵ của chủ nhân."
Ông ta vừa dứt lời, bên tai Diệp Hà lại vâng lên âm thanh của hệ thống:
【Nhân tiện, kí chủ phải làm tốt công việc mà quản gia an bài, không được làm chủ nhân trang viên tức giận, nếu không sẽ bị sa thải, đến một phân tiền cũng không có.】
Nguyên bản còn đang cà lơ phất phơ, Diệp Hà bỗng trở nên nghiêm túc: "Nói như vậy cũng thật quá xa lạ, làm sao không để ta tiếp tục tỏa sáng ở đây?"
Cậu định sẽ hỏi Hạ Thanh, xem y có biết chủ nhân có kiêng kỵ gì không.
Quản gia dặn dò xong, liền vội vàng rời đi, những người hầu cũng tản ra hết. Diệp Hà nhận thấy Hạ Thanh và hai người hầu khác đang ở cùng nhau, thì thầm nói gì đó, Diệp Hà cũng không phải không biết xấu hổ mà làm phiền họ.
Ngay khi Diệp Hà đang suy nghĩ miên man xem nên hỏi ai đó, thì một hầu gái xinh đẹp bước đến, chính là người được chọn để nghênh đón những vị khách.
Nữ nhân tươi cười chào Diệp Hà: "Xin chào, tôi tên là Tô Linh Linh."
*
"Anh có chắc người đó là NPC không?" Thanh niên cao gầy đứng đối mặt với Hạ Thanh, nhận thấy vẻ mặt bất mãn của người kia mới miễn cưỡng rời tầm mắt khỏi bóng lưng của Diệp Hà.
Hạ Thanh cố ý đưa hai người ra hành lang, để xác nhận sau khi không thể nhìn thấy Diệp Hà, y ném một quả cầu thủy tinh giống như đạo cụ ra, quả cầu vừa tiếp đất ngay lập tức to ra, bao vây ba người, họ có thể thảo luận một cách tự tin mà không cần lo lắng về NPC hoặc các thành viên trong tổ đội khác.
Hạ Thanh khoanh tay, sốt ruột nói: "Đương nhiên, tôi đã thử rồi, cậu ấy còn không biết bối cảnh của phó bản này."
Lý do y đột nhiên nói với Diệp Hà về phó bản, vì muốn thăm dò đối phương một chút, mà phản ứng Diệp Hà chứng tỏ cậu ấy chỉ là một NPC không hiểu chuyện gì.
Cô gái khác tiếp lời: "Đúng vậy, làm sao lại có người mới vào phó bản này. Nhìn dáng vẻ xa lạ của Tô Linh Linh khi nhìn cậu ta trông không giống người trong đội."
"Được rồi. Đừng quên, ngoài việc hoàn thành nhiệm vụ chính lần này, điều quan trọng nhất là lấy được sổ ghi chép của Công tước Cesare, đây là vật phẩm đặc biệt được xếp hạng SSS, không thể để rơi vào tay tổ đội của Tô Linh Linh được." Nhắc tới nhiệm vụ, vẻ mặt Hạ Thanh đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Đội trưởng của cô ta có lẽ đã dùng đạo cụ có thể thay đổi thân phận. Tôi nghĩ có lẽ là chủ nhân hoặc khách nhân sắp tới, chúng ta phải cẩn thận."
Hai người gật đầu lia lịa, ngay trước khi Hạ Thanh định để bọn họ rời đi trước để hoàn thành nhiệm vụ do quản gia an bài, thanh niên cao gầy đột nhiên cười mơ hồ: "Đội phó, anh là người trưởng thành, có muốn thử với NPC đó một lần không?''
Hạ Thanh đang không kiên nhẫn, lập tức thân thể cứng đờ, đương nhiên y biết ý của thanh niên.
Bọn họ tham gia vào phó bản vì nhiều lý do khác nhau, hoàn thành nhiệm vụ để trở lại thế giới ban đầu, cho nên không ít người đem dục vọng phát tiết lên các NPC xinh đẹp.
Hạ Thanh cũng đã từng nghe đến loại chuyện này. Nếu là trước kia, y nhất định sẽ khịt mũi coi thường, nhưng là bây giờ....
Nếu Diệp Hà là người chơi thì khá phiền toái, thế nhưng nếu đối phương là NPC, Hạ Thanh cũng không phải nghĩ nhiều như vậy.
Hạ Thanh muốn cự tuyệt, nhưng nghĩ đến ánh mắt nhìn y của Diệp Hà như nhìn tình nhân, thân thể liền lập tức rã rời.
Trong lòng hiện lên một cảm giác kỳ quái, y muốn Diệp Hà chỉ cười với mỗi y, y không khỏi tưởng tượng ra đôi mắt đen tuyệt đẹp của cậu khi khóc sẽ trông như thế nào.
Diệp Hà khóc lên nhất định rất xinh đẹp, y sẽ liếm sạch nước mắt của cậu.
Hạ Thanh quay đầu lại, vô tình nhìn thấy Diệp Hà đang thè lưỡi. Đối phương chỉ thè lưỡi hồng một chút, nhưng não y lập tức trống rỗng, do dự hồi lâu mới khó khăn quay mặt đi chỗ khác.
Ánh mắt thanh niên nhìn thấu mọi chuyện, gã nói nhỏ bên tai Hạ Thanh: "Đội phó, anh xem làn da cậu ấy thật mềm mại, dùng sức một chút cũng có thể để lại dấu vết, đâu có phải đối thủ của anh..."
Gã chưa nói xong, sắc mặt Hạ Thanh đột nhiên trầm xuống.
Thấy Hạ Thanh muốn đấm mình, thanh niên vội vàng bỏ đi. Mà Hạ Thanh không cũng đuổi theo, y vẫn đứng ở đó, trên má thoáng ửng hồng.
*
Tô Linh Linh là một nữ nhân hay nói, nàng nói nhìn thấy Diệp Hà đang tìm người với ánh mắt bối rối, đoán rằng cậu muốn hỏi về cấm kỵ của chủ nhân. Tình cờ là nàng có biết một ít, vì vậy muốn chia sẻ nó với Diệp Hà.
Nhìn thấy Diệp Hà tỏ vẻ cảm kích lắng nghe nàng một cách cẩn thận, trong lòng Tô Linh Linh cười lạnh.
Những điều cấm kỵ trong phó bản mà nàng ta nghe được từ những người hầu là thật giả lẫn lộn, để tránh phạm phải những điều cấm kỵ mà chết, Tô Linh Linh đã nghĩ đến việc lợi dụng Diệp Hà với một nữ hầu khác cùng đón khách, dù sao hai người này cũng chỉ là NPC mà thôi.
Tầm mắt Tô Linh Linh rơi vào Diệp Hà, thầm nghĩ thực sự đáng tiếc cho dung mạo này.
Nói xong những điều cấm kỵ, nàng ta vuốt ve mái tóc dài, ánh mắt dạo một vòng trên vách tường, cười tủm tỉm nói: "Nói đến thì cũng thật kì lạ, sao nơi này lại không có chân dung của Công tước Cesare."
Diệp Hà hồn nhiên không biết Tô Linh Linh đang nghĩ gì, cậu nhận ra những bức tường trống trơn, không có bức hoạ hay bất kỳ ảnh chụp nào.
Diệp Hà: "Có lẽ công tước Cesare không muốn đối mặt với cọ vẽ?"
Hệ thống: 【...... Hệ thống chỉ nghe nói đến những người không muốn đối mặt với máy ảnh.】
Diệp Hà cười, giả vờ như không nghe thấy âm thanh hệ thống.
"Công tước không có một bức chân dung, tình nhân của ngài cũng không có sao?" Diệp Hề thuận miệng nói, sau khi nghe được chuyện Hạ Thanh nói, cậu cũng có chút tò mò về tình nhân của Công tước.
Đầu ngón tay Tô Linh Linh quấn lấy đuôi tóc, cười nói: "Có nha, nhưng cũng đều bị giấu đi rồi, dù sao——"
Nàng đột nhiên ghé sát tai Diệp Hà, hơi thở như lan: "Đó là tình nhân của Công tước Cesare mà."
Diệp Hà thân thể cứng đờ, vừa định lùi lại, liền nghe thấy một tiếng nói giận dữ: "Các người làm gì vậy?!"
Giọng nói quen thuộc này......
Diệp Hà chưa kịp phản ứng lại đã thấy Tô Linh Linh bị kéo ra, Hạ Thanh lập tức thay thế.
Vừa rồi Hạ Thanh mang theo mấy người không biết đi đâu, bây giờ đột nhiên xuất hiện.
Y vừa không để ý một chút, quay lại liền nhìn thấy chính là cảnh tượng đó: Tô Linh Linh và Diệp Hà thân thiết cúi đầu vào nhau, Diệp Hà còn đỏ mặt...
Diệp Hà nhận ra tầm mắt tức giận của Hạ Thanh, cảm giác đối phương như đang bắt gian.
Chẳng lẽ Hạ Thanh thích Tô Linh Linh?
Diệp Hà sửng sốt quay đầu nhìn Tô Linh Linh đang đứng bên cạnh. Nhận thấy tầm mắt của cậu lia về phía nữ nhân kia, Hạ Thanh cũng hung tợn nhìn lại.
Tổ đội của Tô Linh Linh và tổ đội của Hạ Thanh vốn đối địch nhau, nàng ta muốn chạy trốn, nhưng Hạ Thanh vì thù mới hận cũ cũng không dễ gì buông tha.
Mắt thấy tranh đấu là điều không thể tránh khỏi, Diệp Hà vội nói: "Chờ đã, chủ nhân thích yên tĩnh, đừng quên điều cấm kỵ này!"
Diệp Hà vừa nói, ngược lại làm cho Hạ Thanh bình tĩnh lại, đứng trở về bên cạnh cậu.
Tô Linh Linh cũng coi như thoát khỏi một kiếp, phó bản trước nàng ta đã tiêu tốn rất nhiều đạo cụ, nếu động thủ nhất định không phải là đối thủ của Hạ Thanh.
Hệ thống: 【Chủ nhân hiện tại không có ở đây. 】
Diệp Hề trong lòng nghiêm túc nói: "Chủ nhân có ở bên cạnh hay không, ta nghĩ tới hắn thì có gì sai?"
Hệ thống: 【Nếu lời ngon tiếng ngọt có thể đổi thành tiền, kí chủ đã là triệu phú.】
Diệp Hà trong lòng vui vẻ: "Ta nói với ngươi vài câu nữa.... Ngươi có thể giảm giá sinh mạng cho ta được không?"
Hệ thống nghiêm túc: 【Không nghe, bổn hệ thống bị tiểu đường.】
Diệp Hà: "...... Vậy ngươi bớt soi gương đi."
Có điểm hố, nhưng hệ thống vẫn không khỏi bị lừa: 【Tại sao?】
Diệp Hà: "Bởi vì ngươi quá ngọt."
Hệ thống nhất thời không lên tiếng, nhưng tâm tình Diệp Hà cũng thoải mái không ít.
Bên này, sát khí của Hạ Thanh vừa mới bị dập tắt, không biết từ khi nào quản gia đã đứng ở lối vào cầu thang, liếc mắt nhìn ba người bọn họ, lạnh giọng nói: "Ồn ào cái gì? Chủ nhân sắp về, còn không chuẩn bị nghênh đón chủ nhân?!"
Tác giả có chuyện muốn nói:
Hệ thống: 【...... Ta không nói nên lời.】
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất