Sau Khi Liên Hôn Cùng Đại Lão

Chương 15: Nhẫn

Trước Sau
Nhìn Hoắc Bắc Hành trước mắt còn đang thở gấp, nhớ tới một cú đấm mà anh tặng cho đối thủ trên sàn đấu, An Nhất nhíu mày.

Cậu dám khẳng định, nếu không có chuyện ngoài ý muốn, một đấm kia có thể đánh cậu đăng xuất khỏi trái đất này.

Một trận đấu nguy hiểm và kí.ch thích thần kinh như vậy, bình thường những lúc rảnh rỗi không có gì làm cậu mới xem ở trên TV.

Huống hồ nhìn cũng không phải là xem mấy người đó đánh như thế nào mà chỉ quan tâm dáng người họ ra sao.

Đừng hỏi, hỏi chính là mãnh nam thích xem vậy đó.

Được nhìn gần ở hiện trường thi đấu trực tiếp như vậy quả thật đúng là lần đầu tiên, làm cho cậu nghẹn họng nhìn trân trối.

Hoắc Bắc Hành từ trên đài đi tới chỗ cậu, tay quấn băng còn dính máu của người bị đánh tả tơi lúc nãy, nhưng nhìn máu trên băng Hoắc Bắc Hành lại không có bất kỳ cảm giác khó chịu nào, sau trận đấu cả người đều thoải mái toát ra sự hưng phấn không giấu giếm, phảng phất trận đánh vừa rồi k.ch thích thần kinh khiến cho anh cảm thấy cực kì vui vẻ nhưng chưa tận hứng.

Vừa rồi lúc đối thủ ngã xuống đất, phải ba người mới cản được Hoắc Bắc Hành lại mà giờ anh ấy còn chưa hết hứng thú, An Nhất hít sâu một hơi.

Đột nhiên nhớ lại lúc trước cậu vừa mới biết được chuyện phải liên hôn với Hoắc Bắc Hành, nữa đêm còn vụng trộm lên mạng tra tư liệu của anh, đáp án đưa ra trên mạng.

Tóm lại chỉ có bốn từ: là một tên biế.n thái

Mà sau khi nhìn thấy cảnh tượng ngày hôm nay, Hoắc Bắc Hành từ chỉ là bi.ến thái đơn thuần biến thành biế.n thái bạo lực.

An Nhất sợ tới hồn muốn lìa khỏi thân xác, thật là đáng sợ quá đi.huhu.

Làm mới nhận thức của ếch xanh nhỏ trong vòng một trăm năm tới.

Đây là lần đầu tiên cậu tận mắt nhìn thấy cảnh đánh đấm đẫm máu như vậy, đối phương bình thường là một Hoắc Bắc Hành đơn thuần vô hại nên không khỏi bị dọa sợ trong giây lát.

Cậu vốn tưởng rằng trong núi, hai con chó nhỏ đánh cắn nhau đến trụi cả lông đối phương đã là kịch liệt rồi không ngờ nhìn Hoắc Bắc Hành đánh người càng đáng sợ hơn nhiều.

Người khác đánh nhau chỉ muốn thắng là được, Hoắc Bắc Hành đánh nhau muốn luôn mạng người ta.

An Nhất yên lặng nhìn theo tuyển thủ được người ta đỡ rời đi, người trẻ này, nhìn phía sau như chợt già đi thêm mười tuổi, chân đi khập khểnh có thể nói là thời gian trôi nhanh quá.

An Nhất nuốt nước bọt.

Bỗng nhiên cảm thấy tuy rằng hai người là liên hôn nhưng mà hình như Hoắc Bắc Hành đối xử với cậu vẫn có chút tình cảm.

Nếu không...

An Nhất ngửa đầu nhìn lên trời.

Ếch ộp êm về trời lâu rồi.

Hoắc Bắc Hành nghe An Nhất nhớ mình, ý cười trên mặt càng thêm đậm, trong mắt đều là bà xã nhỏ mới cưới không bao lâu.

An Nhất lần đầu tiên xuất hiện trước mặt anh, anh liền cảm thấy An Nhất đẹp trai, vóc người thấp hơn anh một chút, làn da nõn đứng dưới ánh mặt trời vô cùng đẹp.

Anh còn nhớ rõ cảnh tượng lần đầu tiên anh nhìn thấy đối phương, trên người đối phương đeo không ít đồ vật, trên đầu đội một cái mũ màu vàng, trước ngực đeo một bình nước lớn nhìn cực kì ngoan giống như học sinh tiểu học được đi du xuân, tuy rằng sau đó đối phương không chịu sinh em bé cho mình, nhưng cũng không sao về sau cậu sẽ sinh thôi.

Chuyện quan trọng hơn, Hoắc Bắc Hành thích ánh mắt An Nhất nhìn anh, mắt An Nhất là to tròn xoe, khi nhìn người thì giống như quả nho đen ánh mắt rất sáng, càng giống những ngôi sao.

Hơn nữa ánh mắt cậu khi nhìn anh không như những người khác, anh không biết vì sao khi người khác nhìn anh, trong ánh mắt luôn mang theo một vài thứ anh nhìn không hiểu, có khó xử, có thương hại, có vui sướng khi người khác gặp tai họa nhưng cũng có cái không đành lòng, những thứ này làm cho anh cảm thấy cực kì không vui, vì sao mọi người lại nhìn anh như vậy giống như đang nhìn một người không bình thường.

Anh rõ ràng là bình thường, anh vẫn tin tưởng như vậy.

Nhưng từ lần ở công viên trước có một đứa bé gọi anh là kẻ ngốc, trong lòng Hoắc Bắc Hành khó chịu, đồng thời càng thêm chán ghét những ánh mắt này, chỉ có An Nhất không nhìn anh như vậy, cũng chỉ có An Nhất nói cho anh biết, anh không phải kẻ ngốc.

Anh cảm thấy bà xã rất tốt tốt, cho dù không sinh em bé cho anh cũng tốt.

Huấn luyện viên Hoắc Bắc Hành nghe được cuộc đối thoại của hai người, cố ý trêu chọc anh: "Bắc hành, người ta nói nhớ cậu, có lẽ là dỗ dành cậu thôi. "

An Nhất:!!!!

Tui cảnh báo anh đừng có mà nói lung tung.

Không ai có thể làm hại ếch xanh nhỏ, nếu không thì đừng trách người ác sao sống thảnh thơi.

Hoắc Bắc Hành cầm lấy khăn mặt huấn luyện viên đưa tới không để ý tới, cúi đầu cười nói với An Nhất: "Bà xã, chúng ta đi tới phòng thay đồ thôi. "

Nhưng mà rũ mắt liền nhìn thấy đôi mắt run rẩy của An Nhất.

Hoắc Bắc Hành sửng sốt một chút, ngây ngốc nhìn chằm chằm An Nhất.

Chờ hai người vào phòng thay đồ, Hoắc Bắc Hành giơ tay cởi áo thun thể thao trên người ra, An Nhất ngơ ngác ngồi trên ghế nghỉ ngơi ở bên cạnh, không dám quay đầu lại nhìn.

Hoắc Bắc Hành có chút nghi hoặc cất bước đi tới, cúi người đưa tay ra tuy không đụng vào cậu nhưng lại đem An nhất vây lại trong phạm vi của mình, không cho đối phương không gian duy chuyển.

Hơi thở của anh phả vào mặt An Nhất, "Bà xã "

Hoắc Bắc Hành mở miệng, khoảng cách giữa hai người rất gần, chóp mũi anh xém chút nữa là đụng mặt cậu, cảm nhận được hơi thở của anh, lông mi cậu khẽ rung.

An Nhất giống như ngủ mới tỉnh dậy: "Hả? "

Hoắc Bắc Hành nhìn cậu hỏi: "Em sợ tôi đánh em sao? "

An Nhất ngực đập bình bịch, nhớ tới biểu hiện của đối phương trên đài, nói không sợ là nói láo, dù sao tần suất hai người đánh nhau là trung bình mỗi ngày một lần, nếu đối phương sơ ý một cái thôi, ếch xanh nhỏ liền phải đi Nam Thiên Môn báo danh, nhưng nói như vậy anh ấy nhất định sẽ buồn, nhưng mà còn không đợi An Nhất tìm được cớ thì chợt nghe anh nói: " Tôi sẽ không đánh em đâu" ánh mắt Hoắc Bắc Hành chân thành, nhẹ giọng nói với An Nhất: "Tôi thích em nhất, sẽ không đánh em. "

Nói giống như đang dỗ dành một đứa trẻ.

Nói xong sợ An Nhất không tin, lại nhấn mạnh thêm một lần " Em đối xử tốt với tôi, tôi sẽ không đánh em"

Đối xử tốt với anh ta, anh ta sẽ không đánh cậu. An Nhất muốn hỏi thêm một chút về bùa bảo vệ mạng sau này: " Như thế nào mới được coi là đối tốt với anh? "

Hoắc Bắc Hành cười rạng rỡ: "Sinh cho tôi mười em bé là được. "

An Nhất

Không cần sống cũng được.

Tôi sẽ không bao giờ sinh em bé cho anh!!!!

Chuyện sống chết ở đời có là gì!

Thật ra vừa rồi sợ hãi cũng chỉ là cảm thấy cách thức đánh đấm bạo lực này có chút sợ, nếu Hoắc Bắc Hành thật sự muốn đánh cậu thì lúc ở hồ bơi liền đập cậu rồi, cậu chỉ cảm thấy đánh như thế này quá nguy hiểm.



Mà lời thích trong miệng Hoắc Bắc Hành, An Nhất phân cho nó nằm trong nhóm thích của mấy đứa con nít năm sáu tuổi nói, dù sao suy nghĩ của mấy đứa nhỏ thích chính là thích cùng nhau chơi đùa đơn giản thuần túy như vậy thôi.

Nhìn Hoắc Bắc Hành cởi băng, khớp xương hơi bầm tím, An Nhất mím môi, nhìn có vẻ rất đau.

"Anh mỗi tuần đều phải đánh nhau với người khác sao?"

Hoắc Bắc Hành trả lời thật: " Lúc có lúc không!"

Nói xong ánh mắt thăm dò nhìn vẻ mặt An Nhất: " Bà xã, em không thích sao?"

An Nhất không nói không thích, dù sao Hoắc gia là đăng kí cho Hoắc Bắc Hành học quyền anh chính là để anh phòng thân, nếu cậu bảo anh đừng học nữa sau này lỡ ra đường anh gặp nguy hiểm chẳng lẽ ném cậu ra để phòng thân???

An Nhất không có phản đối, chỉ là cách đánh như vậy, trong suy nghĩ của cậu quá nguy hiểm.

Hoắc Bắc Hành: "Nếu em không thích, vậy sau này tôi sẽ không đánh nữa. "

An vội vàng xua tay: "Không cần, anh học đi chỉ cần không được ở bên ngoài đánh nhau lung tung là được"

Hoắc Bắc Hành yên lặng ghi nhớ, "Được. "

An Nhất không muốn nói chuyện đánh đúm nữa chuyển đề tài đưa hoa hồng mua cho Hoắc Bắc Hành qua: " Cho anh nè"

Hoắc Bắc Hành nhận lấy, vẫn không quên lời thoại của bộ phim thần tượng MarySue kia: "Bà xã, cám ơn em đã cho tôi lần đầu tiên thấy được hoa hồng"

An Nhất:...

Vậy đám hoa nở trong vườn kia là gì?

Bây giờ cậu vẫn còn nhớ như in, lần đầu nhìn thấy đám hoa hồng là đang bị Hoắc Bắc Hành dùng ống nước tưới xém chết úng

Nhưng cậu cũng không quên hôm nay ra ngoài công tác thu được chiến lợi phẩm NHẪN NHỰA rất thích hợp cho trẻ em từ năm tới mười tuổi chơi, Hoắc Bắc Hành vừa vặn nằm trong đó thích hợp.

An Nhất lấy nhẫn ra khỏi túi áo, cho Hoắc Bắc Hành xem.

Hiển nhiên cái nhẫn vừa xuất hiện đã hấp dẫn ánh mắt Hoắc Bắc Hành ra khỏi trên hoa hồng thật.

Hoa hồng thật: Ồ!

Mắt Hoắc Bắc Hành hướng về phía cậu, trên mặt tràn ngập chữ.

Muốn.

Có chút ngượng ngùng nhìn An Nhất, ngượng ngùng hỏi: "Bà xã ơi, đây là cho tôi sao?" "

Anh xem phim truyền hình, nam chính và nữ chính cầu hôn đều dùng nhẫn, bà xã anh hiện tại cầm nhẫn trong tay nhất định tốt hơn trong phim truyền hình, thoạt nhìn vô giá, trên đó còn có in hoa nữa.

Nhẫn: Giá bán lẻ là 4 nhân dân tệ.

Nhẫn hoa hồng, mãnh nam nhìn thấy đều nói thích!

An Nhất gật gật đầu, nhìn biểu tình vui vẻ của anh, khóe miệng cũng nhếch lên, hành vi như vậy trong nhận thức của đối phương như vậy hẳn được coi là tốt rồi nhỉ!

An Nhất đưa nhẫn đến trước mặt anh: "Thích không? "

Hoắc Bắc Hành không do dự: "Thích. "

An Nhất: "Vậy thì đeo nó lên xem."

An Nhất cầm lấy một tay Hoắc Bắc Hành, cầm nhẫn hoa hồng định đeo lên ngón áp út, nhưng vừa đi vào một centimet đã bị chặn đường.

Cười chết, căn bản không đeo dô lọt.

Cuối cùng miễn cưỡng đeo ở giữa móng tay ngón áp út, chiếc nhẫn trong nháy mắt biến thành móng tay.

Nhưng Hoắc Bắc Hành không thèm để ý chút nào, vui vẻ nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên tay.

Giống như có được thứ tốt nhất trên thế giới này, một thân tràn đầy kích động, ôm An Nhất đi vài vòng trong phòng thay đồ rộng rãi.

Hoắc Bắc Hành: "Tôi sẽ giữ gìn nó. "

An Nhất bị siết đến thở không nổi: "A..a"

Đeo trên đầu móng tay một lát sợ chiếc nhẫn rớt ở đâu lại tìm không được, Hoắc Bắc Hành nâng niu như bảo bối lấy nhấn ra cất vào trong túi thể thao, thay quần áo xong, cùng người ra về.

Tài xế thấy hai người đi ra, xuống xe giúp hai người mở cửa xe.

Chờ An Nhất và Hoắc Bắc Hành đều lên xe, lúc này mới trở lại ghế lái, "Thiếu gia, là về nhà sao? "

Hoắc Bắc Hành: "Không, đi cửa hàng heo." "

An Nhất:???

Cửa hàng heo? Cửa hàng đó là cửa hàng nuôi heo hay bán heo?

Hắn chỉ nghe qua cà phê chó mèo, chẳng lẽ còn có loại cà phê heo này?

Ếch xanh nhỏ: Quả nhiên là thành phố lớn thật khác biệt.

Tài xế không có nhiều phản ứng, căn cứ vào cửa hàng heo trong miệng Hoắc Bắc Hành, tự hiểu đưa hai người đến một cửa hàng trang sức xa xỉ ở trung tâm thành phố.

An Nhất ngửa đầu nhìn cửa hàng trang sức xa hoa trước mắt.

Đây chính là cửa hàng heo mà Hoắc Bắc Hành nói..., rất chân thật phú quý mê người nha.

An Nhất khó hiểu, quay đầu nhìn Hoắc Bắc Hành: "Tới đây làm gì? "

Hoắc Bắc Hành kéo người xuống xe: "Mua nhẫn. "

Bây giờ chỉ có một mình mình có nhẫn, trên tay bà xã lại trống rỗng, làm sao mà chấp nhận được.

Mình có, bà xã cũng phải có.

Sau khi Hoắc Bắc Hành ngốc, Chu Thục đau lòng con trai, cứ lâu lâu lại tới thăm Hoắc Bắc Hành nhưng tâm trí Hoắc Bắc Hành còn non nớt quá, Chu Thục cũng thật sự không muốn cầm kiếm laser chém nhau cùng con trai sống cho qua ngày, cho nên mỗi lần tới thăm Hoắc Bắc Hành, đều lấy đủ loại lý do lôi kéo Hoắc Bắc Hành cùng bà đi dạo phố, cho dù Hoắc Bắc Hành mặt thối, ngoài miệng nói không thích đi dạo phố, nhưng bà vẫn cảm thấy đứa con này vẫn rất là vui nha.

Tắc cười, không phải tâm nguyện của toàn bộ trẻ em trên thế giới này đều là khiến cho mẹ cảm thấy hạnh phúc sao?

Chu Thục: Làm hài lòng bạn.



Đồng thời đi dạo phố cũng coi như là dạy Hoắc Bắc Hành, bằng không muốn ăn đường không biết mua ở đâu, mua nhầm thuốc chuột thì làm sao bây giờ, đi dạo phố nhiều lần, Hoắc Bắc Hành cũng tự nhiên biết ở đâu sẽ bán cái gì.

An Nhất là lần đầu tiên đến nơi cao cấp như vậy có chút gấp gáp, Hoắc Bắc Hành kéo cậu sải bước đi vào.

Nhân viên bán hàng gương mặt tươi cười nhiệt tình nghênh đón hai người vào, Hoắc Bắc Hành và Chu Thục đã đến đây không ít lần, là người quen cũ, người rất mộc mạc túm lại hai chữ thôi " có tiền"

"Tiên sinh, xin hỏi có thể giúp gì được hai vị?"

Hoắc Bắc Hành trực tiếp nói mục đích ra "Mua nhẫn. "

Nhân viên bán hàng dẫn hai người đến trước tủ trưng bày nhẫn giọng điệu nhiệt tình: "Đều có thể thử."

An Nhất nhìn kim cương lấp lánh trên nhẫn xém chút nữa là bị mù luôn.

Hoắc Bắc Hành thì cúi đầu nghiêm túc nhìn từng cái.

Sau đó chỉ chỉ, bảo nhân viên cửa hàng cầm mười cái ra, lần lượt cho An Nhất thử.

An Nhất ngồi trên ghế KHÁCH QUÝ, chưa từng bao giờ cảm thấy tay mình nặng nề như vậy, nhìn bảng giá bên cạnh lại hít thêm một hơi lạnh.

Không! Là một cái nhà trên tay bảo sao lại không nặng cho được.

Chờ sau khi thử hết, nhân viên bán hàng ở một bên hỏi: "Những cái ngài chọn đều là mẫu mới và hot nhất hiện nay, có mấy viên kim cương đều là hàng độc chỉ có một mà thôi, xin hỏi tiên sinh, ngài muốn chọn cái nào. "

Hoắc Bắc Hành: "Lấy hết"

Nhân viên bán hàng:???

An Nhất:???

An Nhất lập tức mở miệng, "Không cần. "

Một cái cũng không cần, cậu chỉ nhìn một chút là được, nghĩ sao đem mười căn nhà đeo lên trên tay, xin lỗi sinh mệnh của cậu không đeo nổi.

Nhân viên bán hàng nhìn những chiếc nhẫn kia, cũng không phải là rẻ nên cũng nhỏ nhẹ hỏi lại: " Tiên sinh, mười cái có phải là hơi nhiều không. "

"Không nhiều đâu." Hoắc Bắc Hành cầm lấy hai tay An Nhất: "Bà xã tôi đeo vừa đủ mười ngón tay mà"

"..."

Đứa trẻ, còn học toán rất khá.

Hoắc Bắc Hành mang theo An Nhất rời đi, quản lý cửa hàng mang theo các nhân viên ở trước cửa lớn cúi đầu 90 độ, lấy hết sức lực bình sinh đồng thanh nói: " Cám ơn quý khách đã đến"

Đạp ngựa mà đến này đâu phải là khách hàng, ngựa này là thần tài mới đúng.

*Đạp ngựa đến có nghĩa là ngựa mang theo hương diễm của mùa xuân, đạp ngựa mà đến, một ngày nhuộm hết hoa Trường An. Hoa có nghĩa là hoa và cỏ.. Ngụ ý đơn giản là ngựa này mang đều tốt đẹp đến đó mấy bà!!!

Bởi vì mười chiếc nhẫn đeo trên tay quá chói mắt, Hoắc Bắc Hành còn cố ý mua một dây chuyền bạc xâu lại thành một chùm cho An Nhất đeo lên cổ.

An Nhất từ một con ếch xanh nhỏ nhà nông nháy mắt biến thành ếch xanh nhỏ phú quý.

Cả mình ếch đều là tiền.

Cậu đưa cho Hoắc Bắc Hành một chiếc nhẫn nhựa in hoa hồng, đối phương tặng lại cho cậu một đống kim cương lóe mắt.

Đây chính là bài học dạy tụi nhỏ "ơn nhỏ giọt, suối nước chảy tương báo" đêêê!!

3

An Nhất vẫn chưa lấy lại được tinh thần sau cú sốc xích nhân thì đã bị Hoắc Bắc Hành đưa đến một nhà hàng sang trọng ăn cơm tối.

  ——

Triệu Ninh Trác với mấy người bạn đi vào nhà hàng, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Hoắc Bắc Hành ngồi cách đó không xa.

Mấy người khác cũng nhao nhao nghểnh đầu nhìn, từ sau khi Hoắc Bắc Hành ngốc chưa từng xuất hiện ở bên ngoài, con cháu của giới nhà giàu trong kinh đô đều nghe nói người bạn cùng lứa này gặp phải chuyện, đa phần đều là vì hóng chuyện vui.

Tới bằng này tuổi đầu, bọn họ cũng chưa bao giờ thấy một kẻ ngốc đâu.

Huống chi là một Hoắc Bắc Hành phong lưu lãng tử có tiếng đột nhiên trở nên ngôc.

"Mẹ kiếp, đó không phải là Hoắc Bắc Hành sao?"

" Cậu ta không phải là bị ngu rồi sao?"

" Nhìn thấy rất bình thường, không giống lắm."

Mấy người cậu một câu, tôi một câu nói xong còn không quên nhìn Triệu Ninh Trác bên cạnh.

Trong vòng ở kinh đô đều biết, Triệu Ninh Trác là đối thủ một mất một còn với Hoắc Bắc Hành, về nguyên nhân thì không ai biết chỉ nghe phong phanh là mâu thuẫn một ít khi còn bé.

Coi như là oan gia ngõ hẹp, Triệu Ninh Trác hôm nay vừa về nước, liền gặp được người.

Một người trong đám mở miệng: "Ai đang ngồi bên cạnh cậu ấy vậy? Nhìn cũng rất được"

Bên người bọn họ cũng không thiếu người, thể loại nào cũng có nhưng người đang ngồi đối diện Hoắc Bắc Hành làm cho người khác có cảm giác mới lạ.

Nhìn trắng trẻo sạch sẽ, không phải là dạng tiểu bạch kiểm, cũng không phải là bông hoa cao lãnh, tùm lại là rất là có gì đó không nói ra được.

Triệu Ninh Trác cũng đưa mắt nhìn thử An Nhất, nhìn gương mặt tươi cười của Hoắc Bắc Hành ở đối diện, mắt nheo lại.

Trong mắt bắt đầu phân chia biểu đồ hình quạt.

Hừm!! Cướp đi bạn của Hoắc Bắc Hành, nhục nhã Hoắc Bắc Hành, khiến đối phương khóc lóc gọi mẹ.

Lần về nước này, hắn muốn lấy lại tất cả những thứ đáng lẽ ra nên thuộc về mình.

~~~~~~~~~~~

+

Tác giả có lời muốn nói:

An Nhất: Nhìn cái gì, chưa từng thấy ếch giàu sang à?(* ̄▽ ̄*)ブ

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau