Sau Khi Linh Khí Trở Lại

Chương 10: Linh Hạch

Trước Sau
Sau khi xuống hầm, A Điêu vốn tưởng rằng không khí dưới này sẽ không được tốt lắm, không ngờ ở đây cũng chẳng mùi gì kỳ quái. Cô đoán dưới này chắc có đường ống dẫn ra bên ngoài để không khí lưu thông, như cái hầm của đạo quán vậy. Đừng tưởng dân quê cù lần, người ta cũng biết sáng tạo chứ bộ.

Trong hầm khá trống trải, các kệ trên tường đều để không, còn có mấy miếng giẻ rách vô dụng.

Nếu ở đây mà có thêm một cái dao phay thì tuyệt cú mèo.

Thực ra, A Điêu cũng không rõ ở trên đó bây giờ có thật sự đang nguy hiểm hay không. Vừa rồi bồn cầu lại nhắc nhở nhân số đã giảm xuống còn 20 người, nhưng cô chắc chắn là bên ngoài không có tiếng động của người rời đi.

Quả thật có chút bất thường.

Nếu những suy đoán của cô là sai lầm, thì cứ xem như là báo án giả đi, lúc đó cô có thể lấy cớ do gần đây phải chịu nhiều áp lực, cộng thêm căng thẳng quá mức nên dẫn đến chứng hoang tưởng bị hại. Như thế sẽ tốt hơn, vì nếu suy đoán của cô là sự thật thì sẽ xảy ra thảm hoạ không thể ngăn nổi mất.

Vì thế A Điêu lập tức liên hệ ngay với bên quan phủ, nhưng nên dùng lý do gì đây?

Không lẽ nói với họ rằng cái bồn cầu nhà cô cảm ứng được nhân số đang giảm đi?

A Điêu không dám phát ra tiếng động, chỉ có thể gửi tin nhắn cầu cứu: “Anh quan sai ơi, nơi em đang thuê ở có chuyện… em không dám phát ra tiếng động. Thật kinh khủng, em vừa mới nhìn có một bóng đen kỳ quái đang lấp ló di chuyển trong tứ hợp viện, thoắt ẩn thoắt hiện. Em không thể xác định đó là cái gì, nhưng gần đây có nhiều án mạng như vậy, có thể nào là do một con quái vật hay không?”

Những lời này nghe không hề giả trân luôn.

Nếu là bình thường, vị quan sai trực ban bên kia sẽ không quá để ý lắm những tin báo kiểu này. Nhưng A Điêu lại là người quen của quan phủ, trong hai ngày liên tục cô đã gặp phải chuyện không hay. Đặc biệt là vụ hố phân nổ mạnh đã sớm được truyền khắp quan phủ, đến người huyện bên cũng biết rõ, cho nên nhóm quan sai đều nhận ra cô. Vừa thấy được tin nhắn này, quan sai trực ban lập tức liền để tâm.

Hai ngày qua đã có nhiều trường hợp tử vong mà họ lại không có bằng chứng để kết án. Buổi chiều nay, bọn họ còn lập án về một trường hợp tử vong phi nhân loại. Địa điểm nơi vụ án xảy ra còn trùng hợp gần với viện ở ngõ nhỏ nơi cô đang ở. Buổi chiều, đội ngũ của bọn họ còn đi tới hiện trường điều tra lại thêm hai lần nữa nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa tìm được hung thủ.

Chẳng lẽ nó lại đang gây án?

Quan sai lập tức bảo A Điêu trốn kỹ, bọn họ sẽ phái người chạy qua ngay. Dù vậy, họ vẫn muốn cô cố gắng giữ kết nối và luôn đặt điện thoại trong túi, để bên này cũng có thể theo dõi tình huống cùng định vị, phòng khi có việc gì phát sinh. Bên họ sẽ tắt tiếng để đảm bảo không gây ảnh hưởng đến cô.

A Điêu cũng có ý này. Trước khi cất điện thoại đi, cô cũng nhắn tin nhắc nhở bà chủ nhà. Xong, lại nhớ tới tốc độ rút điện thoại của bà chủ khi vừa nghe thấy thông báo giựt lì xì, nên vừa gửi tin nhắn, cô cũng không quên phát kèm theo một phong bao lì xì, bên trong là 0.1 tinh tệ.

Còn lại phải trông vào ý trời, cô chỉ có thể làm được tới đây thôi. Phải xem bà chủ đang ngủ say vậy, liệu có thể nghe thấy tiếng bao lì xì mà giật mình ngồi dậy hay không.

Những việc này đều là ‘ngoại lực’, A Điêu cũng không tin quan phủ có thể chạy tới kịp. Trông cậy vào người khác không bằng tự lực cánh sinh. Nghĩ thế, cô liền móc cái bồn cầu ra.

Nắp bồn cầu giờ đã biến thành một cái màn hình thông minh, 452 điểm niệm lực đang được hiển thị trên màn hình màu trắng. Nhưng điều khiến A Điêu kinh ngạc chính là đoạn nhắc nhở nằm bên cạnh.

Nhắc nhở: “Đổi 500 điểm niệm lực có để kích hoạt một kỹ năng đặc biệt của bồn cầu.”

Ồ?? Ồ?? Ồồồồồồồồồ?!! A Điêu trở nên phấn khích, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại. Cái quái gì thế này, không phải kích hoạt kỹ năng của chính mình, mà là của cái bồn cầu này?

Bồn cầu? Lại còn kỹ năng cái gì cơ?

Tự động chùi rửa trong tích tắc? Sạch bong kin kít, không một vết ố? Hay là lưu lại hương thơm thanh nhã độc đáo?

Cái tao muốn chính là kỹ năng tấn công! Mày có không?

“Chẳng lẽ lại phải làm một vụ nổ hố phân khác sao… Không được! Nếu giờ cho nổ chỗ này thì làm sao mình có thể sống sót được.”

Nhớ tới hình ảnh kia, A Điêu liền run bần bật. Cô thầm nghĩ, không bằng bây giờ tiết kiệm niệm lực chờ quan sai tới cứu. Hơn nữa, điểm niệm lực hiện tại của cô cũng không đủ 500 để mà đổi.

Đột nhiên… có tiếng ‘sột soạt’!

Tấm gỗ nhập khẩu ở cầu thang bên kia bỗng nhiên phát ra tiếng vang, như thể có thứ gì đang va chạm không ngừng vào nó.

Ngay sau đó, có một âm thanh nhai nuốt vang lên đằng sau tấm ván gỗ dày này.

Hàm răng sắc nhọn đang gặm cắn những tấm gỗ, có ý muốn phá cửa mà vào.

A Điêu cả kinh, gắt gao nhìn chằm chằm tấm gỗ kia. Cô nhanh chóng lấy điện thoại ra, rồi gửi đoạn video trực tiếp vụ nổ mạnh hố phân ở đạo quán mà cô cắt nối biên tập trong lúc rảnh rỗi, up lên group chat của lớp, cũng tag mọi người (@all) vào.

Cô còn đặc biệt click mở trò chuyện riêng với Triệu Dân rồi gửi video qua lần nữa.

Cô biết sắp đến ngày khai giảng, các bạn học ‘đáng yêu’ của cô sẽ tranh thủ mấy ngày cuối hè thâu đêm suốt sáng. Mấy chục người thì ít nhất sẽ có vài người nhìn thấy.

Chừng đó cũng có thể giúp cô gom đủ 500 điểm.

Sau hai ba giây, A Điêu mới khẩn trương cầm lấy gậy gỗ nhìn về phía cửa.

Nhận được từ Triệu Dân +58!

Nhận được từ Trần Huân +46!

Nhận được từ Tần Khả Nhân +35!



Nhận được từ…

… từ Hoàng Vĩ Dân +166!

Liên tục hiện ra điểm niệm lực của 7 người, hơn nữa trị số còn rất lớn. Nhưng cái tên cuối cùng hiện lên lại khiến A Điêu vốn đang mừng như điên, thiếu chút nữa hít thở không thông.

Không xong, cô quên thầy chủ nhiệm cùng các giáo viên khác cũng ở trong nhóm. Hơn nữa, vì cái quái gì mà chủ nhiệm lớp đến bây giờ còn chưa ngủ chứ!!!

Liệu về sau cô còn có thể là top học sinh ba tốt* sao?

(Học sinh ba tốt: những học sinh có thành tích nổi bật trong học tập và rèn luyện, là thanh niên tiêu biểu, đoàn viên xuất sắc, tích cực tham gia các hoạt động đoàn, tình nguyện, có thể lực tốt.)

Mặc kệ, liều thôi. Hiện tại điểm niệm lực của cô đã tăng lên tới 992 một cách điên cuồng.

A Điêu lập tức đổi 500. Trong nháy mắt, bồn cầu sáng lóe lên một chút, trên nắp hiện lên một cái thuyết minh về kỹ năng vừa nhận được.

Kỹ năng 1: Một nắm đấm nhỏ bé của mị thui cũng có thể đập chết người luôn đó nha! (Kỹ năng tấn công trực tiếp của bồn cầu, sức phá hoại có thể đạt tới cấp G1. Nhưng nếu thu kỹ năng này vào cơ thể rồi cộng chồng lên lực lượng của chính sở hữu giả thì sức phá hoại cấp G1 sẽ bị giảm phân nửa. Mỗi lần sử dụng trừ đi 100 điểm niệm lực.)

Cấp độ G1 này đã sớm tồn tại từ thời sơ khai khi linh khí vừa xuất hiện.

Trong giai đoạn đầu của người tu luyện, tổng cộng có bảy cấp bậc, lần lượt là G, F, E, D, C, B, A, dùng để đánh giá sức mạnh, với G yếu nhất và A mạnh nhất. Trong mỗi cấp bậc lại được chia thành 7 bậc khác nhau từ 1-7, với G1 là thấp nhất và G7 là cao nhất.

Nói tóm lại, cú đấm cấp G1 có lực mạnh tương đương một cú đấm 100 kg. Cơ bản là có thể làm gãy một tấm gỗ dày hai centimet, tương đương với sức đấm của một võ sĩ quyền anh. Đối với người bình thường mà nói thì sức mạnh này là thứ dù có muốn cỡ nào thì cả đời cũng chẳng có được.

Ngoài ra, hình thức công kích cũng có thể chia thành hai loại: một là tấn công chủ động và hai là buff bị động. Nhìn cơ thể nhỏ, sức yếu của cô thì lựa chọn thứ hai hiển nhiên là không có lời.

Cho nên… Cô thử khống chế bồn cầu này, chỉ thấy bồn cầu ở cô trong tay như không có tý trọng lực nào. Nó uyển chuyển nhẹ nhàng tựa lông chim, lại có thể tùy tay ném đi.

Trong một cái chớp mắt, còn chưa chờ cô thành thạo, ‘phanh’!!!

Tấm cửa gỗ đóng chặt đột nhiên bị phá mở, những mảnh gỗ bị đập nát vỡ vụn, một bóng đen thô dài trường xuống cầu thang. A Điêu nhìn thoáng liền giật mình, cho rằng chính mình thấy được một con mãng xà lớn, nhưng không có thời gian nhìn kỹ. Cô cũng không phải chiến đấu viên chuyên nghiệp, chỉ theo bản năng nhắm chính xác rồi vội vàng dùng sức ném mạnh bồn cầu qua.

Con quái vật này có khứu giác cùng vị giác khá nhạy, nhưng thị lực kỳ thật lại không được tốt cho lắm. Do bồn cầu cũng không phải là cơ thể sống, cho nên quái vật lúc ấy chỉ tỏa định A Điêu. Nó đang muốn tấn công cô từ trên cầu thang, lại không nghĩ đến chính mình sẽ bị một cái bồn cầu ném trúng.

Phanh!!!

Đầu quái vật trực tiếp bị bồn cầu đập vào vách cầu thang, thậm chí còn văng ra vài mảnh đá.

Chỉ có thể trách do thân thể nó khá thô, đầu cũng rất lớn. Nếu không thì với tầm nhìn kém ở dưới hầm này, A Điêu chưa chắc có thể đập trúng nó.

Sức phá hoại G1 phát huy tác dụng, khi đầu nó bị đập trúng liền phát ra tiếng răng rắc nặng nề. Ngay sau đó, A Điêu nhìn thấy trong những mảnh đá vỡ vụn có lẫn vào một ít vảy.

Trên da nó có vảy.

Dù bị trầy da, chảy máu, nhưng đầu nó cũng chỉ là bị nghiêng một chút, bỗng nhiên đuôi nó tránh thoát cái bồn cầu đang đè nặng mình như con cá trạch trơn trượt. Nó ám dọc theo vách tường như con thằn lằn, thân dưới hơi lùi lại lấy đà mà phóng ra, giây tiếp theo đã lao đến trước mặt A Điêu.

Từ lúc bị đập vào tường đến lúc nó tập kích trước sau không quá hai giây, A Điêu còn không có kịp phản ứng lại liền nhìn thấy miệng nó vỡ ra. Cái răng nanh dài nhô ra khỏi miệng ngay lập tức vượt qua khoảng cách ban đầu mà trực tiếp đâm thẳng vào tròng mắt cô.

Phập!!!

A Điêu trở tay dùng cây gậy gỗ đâm mạnh vào hàm dưới của nó từ dưới lên. Thứ nhất, cô muốn dùng gậy gỗ chặng đứng miệng nó, thứ hai, là để cô có thể mượn thế để trốn tránh. Nhưng không còn kịp rồi, thân trước của nó đã phóng tới trước mặt. Cô vốn tưởng rằng thân rắn mềm mại trơn trượt, lại không nghĩ sau khi hàm dưới bị xé rách liền lộ ra những chiếc răng cưa nhỏ kéo dài đến bụng, sắc nhọn đến kinh hoàng.

A Điêu sợ tới mức nhiệt độ cơ thể đều rút đi, chỉ cảm thấy ớn lạnh toàn thân. Cô dùng sức đẩy nó ra, nhưng hàm răng trong bụng nó vẫn là cắn chặt trên cánh tay cô, đâm thẳng vào da thịt.

Làn da trên cánh tay bị gặm cắn sạch sẽ.

“Cút ngay!”

A Điêu đau đớn hét lên, một cái tay khác hướng về bồn cầu bên kia…

Trở lại!

Phanh!! Khi phần thân dưới con quái vật sắp quấn chặt lấy A Điêu, đầu nó lại bị đập trúng lần nữa khiến cho vết thương vốn bị rớt vảy ban đầu nay lại rách toạc ra, bên trong máu thịt nhầy nhụa còn lẫn vào chút dịch nhầy màu xanh lục. Cú đập này làm cho cơ thể nó đau đớn đến co giật, đầu choáng váng luôn.

Dù sao cũng là bị trọng thương ở đầu.

A Điêu nhân cơ hội này kéo hàm răng vốn đang cắn chặt vào cánh tay mình xuống, đến khi gỡ ra còn xé theo một mảng da thịt khiến cô đau đến cả người đổ mồ hôi. Nhờ tâm trạng quá khẩn trương, ngược lại cô có thể dứt khoát một hơi lột xuống. Khi đang cố gắng không ngừng để đập chết con quái vật này, thì cô thấy cái đuôi con quái vật nhếch cao lên một đoạn đang phóng ra khí độc.

Không tốt, có độc!

Từ nhỏ ngâm mình trong những văn hiến, sách cổ bàng môn tả đạo cũng không phải không có chỗ tốt, A Điêu phản ứng cực nhanh, không màng đến cánh tay đang đau đớn của mình, chộp lấy miếng vải rách bên cạnh ném qua bọc cái đuôi nó lại, đồng thời cũng ra lệnh cho bồn cầu đập thêm một phát nữa lên cái đầu đang chảy máu của con quái vật.



Phanh!

Đầu quái vật va vào kệ làm nó vỡ vụn, giá kệ như muốn rơi xuống, A Điêu nhanh tay nhanh mắt kéo một cái khiến cho cái giá kệ kia rơi xuống vừa vặn đập lên người con quái vật kia. Toàn thân nó đều mắc kẹt, còn cái đuôi thì bị miếng vải rách buộc chặt không thể phóng thích độc khí.

Quái vật giãy giụa thân thể cố gắng muốn chui ra khỏi giá kệ, nhưng A Điêu đã nhảy lên trên, dùng cân nặng của bản thân đè nặng nó, rồi dùng bồn cầu đập lên cái đầu đang lộ ra ngoài kia.

Một lần rồi lại một lần nữa.

Nhưng cuối cùng, cô vẫn không thể thành công giết nó.

Bồn cầu: “Nhắc nhở: Niệm lực không đủ, vô pháp sử dụng kỹ năng ‘Một nắm đấm nhỏ của mị thôi thì cũng có thể đập chết người luôn đó~~’.”

Đúng rồi, 992 điểm niệm lực lúc đầu bị cô đổi 500 chỉ còn lại 492, nhưng đã đập bốn lần, hiện tại chỉ còn lại có 92 điểm niệm lực, tự nhiên liền không đủ cho lần thứ năm.

Niệm lực này xài cũng quá hao đi, 400 niệm lực đập một chút liền bay mất?!

Nhưng con quái vật vẫn chưa chết, nó vẫn còn đang ra sức vặn vẹo muốn chạy khiến cái kệ đều rung lên, suýt chút nữa thì khiến A Điêu bị lật nhào xuống. A Điêu có chút nóng nảy, không lấy bồn cầu đập được, thì cô lại bắt lấy gậy gỗ liền điên cuồng đập lên miệng vết thương trên đầu quái vật, dùng sức lực bú sữa mà đập.

Rất nhiều người đều biết đi,thời điểm lúc những ‘con gà bệnh’ đánh nhau thường hay thích ‘phối nhạc’ ngoài miệng.

A Điêu cũng như vậy, miệng gào thét; “Đánh chết mày, đánh chết mày, ai cho mày dám cắn tao, ai cho mày dám cắn tao!!”

Này không phải bởi vì bọn họ kiêu ngạo, mà là bởi vì bản chất lại ‘gà’ lại ‘cùi bắp’, là tự mình tăng chút sĩ khí cho bản thân.

Ai, thật là có hiệu quả.

Vài cái sau, phanh! Gậy gỗ bị gãy, A Điêu rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, nhìn xác con quái vật với cái đầu bị đập nát bấy trước mặt mà ngây người ra một hai giây.

Đã chết?

Đúng rồi, nó dường như là không còn di chuyển được nữa.

“Sssshhhh, đau quá.” A Điêu lúc này mới phát hiện tay trái của mình không một khối thịt nào nguyên vẹn, tay phải dùng để cầm gậy cũng đau nhức. Cô thu bồn cầu lại.

Nhưng đây là cái gì?

Cái đầu bị nát bấy, dịch nhầy xanh lục lại pha lẫn màu đỏ của óc, thế nhưng bên trong còn có một khối tinh thể, to bằng viên bi. Nếu cô không có đập bể cái đầu con quái vật kia thì đúng là cô sẽ không phát hiện được.

A Điêu theo bản năng dùng đoạn gỗ bị gãy chọc khuấy vào vũng nhầy não, do sợ nó có độc, cô liền dùng vải rách cầm nó lên. Sau khi lau chùi, liền phát hiện đó là một viên tinh thể có kết cấu không đồng đều. Hình dáng bên ngoài đúng là tinh thể, nhưng bên trong lại chằng chịt những sơ tơ máu đen đỏ dây dưa, thoạt nhìn thật kinh tởm.

Do từng đọc về lịch sử thời sơ khai, trong đầu A Điêu nhanh chóng hiện lên một chữ —— Linh Hạch.

Đây là trạng thái cố định của linh khí ở thể rắn, là cốt lõi sinh linh năng.

Tu luyện giả thường hấp thu Linh Hạch để tu luyện, hiệu quả có thể đạt được tốt hơn linh khí rất nhiều, còn có thể dùng làm cốt lõi năng lượng để chế tạo vật cấm kỵ vật, cũng có thể dùng để chế tạo cơ giáp, dù sao nó cũng có nhiều tác dụng.

Ui chà, cô phát tài rồi!

A Điêu đang mừng như điên, bỗng nhiên nghe được hệ thống nhắc nhở một câu.

“Năng lượng có thể hấp thu là +1, còn cần nguồn năng lượng đồng dạng +9 mới có thể thăng cấp lên cấp hai, có muốn hấp thu nguồn năng lượng trước mắt không?”

Cái quái gì nữa đây, nó còn có thể thăng cấp?

A Điêu còn nghi ngờ chưa rõ, còn muốn hỏi rõ tình huống, Linh Hạch trong tay cô bỗng biến mất.

A Điêu: “?”

Hệ thống: “Một giây không có trả lời liền xem như là đồng ý, mặc định hấp thu. Đã hấp thu, cảm ơn đã phối hợp.”

Nói tóm lại là mày chỉ hỏi tao cho có lệ thôi hả?

A Điêu nhìn chung quanh muốn tìm cục đá đập bồn cầu.

Đột nhiên, hệ thống lại nhắc nhở thêm một câu: “Chú ý: Gần đây có 19 đối tượng công lược cấp cực thấp.”

A Điêu: “???”

Không đúng, quái vật không phải đã chết, như thế nào lại…

Trừ phi, ở đây không chỉ có một con quái vật.

A Điêu tức khắc sởn tóc gáy, ánh mắt dừng lại ở cửa hầm đã bị phá vỡ kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau