Sau Khi Ly Hôn Tôi Cùng Chồng Cũ Trùng Sinh Về Cấp 3
Chương 8: Hôn nhân không tình yêu tựa như những hạt cát rời rạc
Edit: Thỏ Ngọc.
Khi giọng nói phát ra, những người trong hộp đêm có thể nói là kinh hãi.
Lúc đầu, họ đều cho rằng Giản Tang và Từ Hải Dương cùng vào chung một lúc nên rất có thể hai người đang ở bên nhau. Nhưng họ không ngờ rằng giữa chừng lại có một Thẩm Minh Yến.
Thẩm Minh Yến rất tự nhiên nói với người phục vụ đằng sau mình: "Thêm một cái ghế đi."
Vị đại gia này ngay cả khi ra lệnh cho người khác cũng rất tự nhiên. Hắn giống như trời sinh đã có cảm giác cầm quyền ra lệnh khiến người nghe phải tuân theo một cách vô thức.
Người phục vụ nhanh chóng kê thêm một chiếc ghế nữa.
Sau khi Thẩm Minh Yến ngồi xuống, hắn muốn nói chuyện với vợ nhưng lại bị ánh mắt lạnh lùng của Giản Tang nhìn lại.
Sau khi uống ba hiệp, mọi người ngồi xuống và bắt đầu trò chuyện.
Không có gì để nói, đều chỉ là những chuyện đã xảy ra trong những năm gần đây, điều không thể tách rời nhất trong một buổi họp lớp chính là khoe khoang.
Một người đàn ông đeo dây chuyền vàng cười nói: "Mấy năm nay tôi chỉ đầu tư vào một số dự án, kiếm được ít tiền. Tuy không kiếm được nhiều nhưng cũng tầm vài chục vạn một năm, vẫn đủ sống. Còn cậu thì sao lớp trưởng, tôi nghe nói việc làm ăn của cậu cũng khá tốt."
Những người trên bàn thở dài không dứt.
Lớp trưởng bình tĩnh rót rượu, chỉ vào chiếc đồng hồ nổi tiếng mà anh ta đang đeo: "Ừ. Tôi tự mình mở công ty thương mại. Tuy việc kinh doanh mấy năm nay không dễ dàng nhưng tất cả đều là để kiếm sống mà đúng không."
Vợ của lớp trưởng cũng đến.
Lý Thiến là người phụ nữ đeo vàng bạc trên người, tóc xoăn sóng lớn, trông rất xinh đẹp.
Cô khi còn trẻ còn là hoa khôi của lớp. Khi đó cô biết lớp trưởng có gia cảnh tốt nên sau khi tốt nghiệp cũng nắm chắc một chân trong gia đình giàu có này. Hiện tại cô đã có cuộc sống giàu sang như mơ ước. Sở thích hàng ngày là tham gia vào mấy buổi trà chiều, khoe túi hàng hiệu với bạn bè khiến ai cũng hâm mộ.
Khi đó trong lớp cô là nữ thần được nhiều người săn đón. Nhưng còn có một người nhiều lần cướp mất ánh đèn sân khấu của cô, đó chính là Giản Tang.
Giành được hạng nhất liên tiếp, lấy được tất cả các loại học bổng.
Buộc cô phải dập tắt ánh đèn sân khấu của chính mình.
Nhưng dù vậy thì sao. Lý Thiến cảm thấy một người như Giản Tang cho dù học giỏi nhưng xuất thân từ một gia đình nghèo khó thì khi ra ngoài xã hội vẫn phải làm công cho tư bản mà thôi.
Nụ cười trên mặt Lý Thiến càng thêm ngọt ngào. Cô dựa vào thân hình mập mạp của lớp trưởng, cười nói: "Ông xã, có thể gả cho anh, cùng sống với anh là niềm hạnh phúc lớn nhất của em."
Lớp trưởng thấy vợ cho mình mặt mũi lớn như vậy, nháy mắt cười càng thêm vui vẻ.
Những bạn học cũ khác cũng hiện ra ánh mắt hâm mộ.
"Lớp trưởng, cậu đối xử với vợ mình thật tốt."
"Quả là người đàn ông có bản lĩnh, sẵn sàng chi tiền cho vợ".
"Từ thời học sinh cho đến khi kết hôn, quan hệ của hai cậu thật tốt!"
Lớp trưởng thấy các bạn học ai cũng đổ dồn ánh mắt hâm mộ đến, bản thân anh ta cũng hay khoe mẽ, nhất là trước mặt bạn học cũ liền nói: "Kiếm tiền không cho vợ mình tiêu thì cho ai tiêu. Sinh nhật của vợ tôi năm nay, tôi nghe nói cái gì Chanel ra mắt một chiếc vòng tay đá quý phiên bản giới hạn. Thiến Thiến nhà tôi thích nó vì vậy tôi đã mua luôn. Cũng chỉ mấy trăm vạn mà thôi, em ấy thích là được."
Các bạn học khác thậm chí càng bàn tán nhiều hơn.
Ở cái đô thị loại hai này, mấy trăm vạn đã được coi là số tiền rất lớn. Có thể lấy ra mấy trăm vạn chỉ để mua một cái vòng cho vợ thì đúng là bạo tay.
Các bạn học khác cũng nói:
"Thiến Thiến gả được chồng tốt nha."
"Lúc còn đi học đã cảm thấy cậu có mệnh phú quý rồi."
"Chúng tôi thực sự rất hâm mộ đó."
Một nhóm người đều rất hâm mộ, lời thổi phồng của họ khiến cả người Lý Thiến tràn đầy sự hư vinh. Tuy rằng cái vòng tay trăm vạn này thật ra là giả bởi chồng cô căn bản là không sẵn lòng chi số tiền đắt đỏ như vậy để mua quà cho cô. Nhưng chỉ cần mặt mũi được thỏa mãn là được.
Lý Thiến nhìn về phía Giản Tang.
Trong đám bạn học tràn đầy hâm mộ chỉ có Giản Tang có sắc mặt nhàn nhạt, chỉ lẳng lặng ăn cơm, không có phản ứng gì đặc biệt, giống như tất cả chỉ là chuyện vặt vãnh không đáng nhắc tới.
Tâm tình của Lý Thiến đột nhiên trở nên chán nản. Lý do lớn nhất khiến cô không thích Giản Tang trước đây là vì Giản Tang rõ ràng là một con quỷ nghèo nhưng mỗi khi cô có quần áo và cặp sách mới, những bạn học khác đều sẽ đến khen ngợi và hâm mộ cô. Chỉ có Giản Tang là không.
Tại sao chứ......
Tại sao cho đến tận bây giờ, dù giàu có hơn, cô vẫn không thể đánh bại được Giản Tang?
Chính mình tìm chồng thì là bộ dạng xấu xí như đầu heo. Mà Giản Tang tìm chồng thì lại được một người anh tuấn như vậy, trông rất trưởng thành chững chạc, bỏ xa chồng mình mấy con phố.
Trong lòng Lý Thiến vô cùng ghen tị. Nhưng sau đó cô nhận ra rằng quần áo của Thẩm Minh Yến hoàn toàn không phải loại hàng hiệu gì liền điều chỉnh lại biểu cảm của mình. Đẹp trai thì có ích lợi gì, cũng làm gì có tiền đâu.
Nghĩ đến đây, Lý Thiến lại cảm thấy vui vẻ, cô giả vờ thản nhiên cười nói: "Đại biểu môn, sao cậu chỉ ăn cơm mà không tán gẫu với mọi người?"
Giản Tang từng là đại biểu môn toán.
Lời này của Lý Thiến làm tất cả các bạn học đều nhìn về phía anh.
Giản Tang chậm rãi đặt đũa xuống, ngước mắt lên, thanh âm trong trẻo nói: "Tán gẫu cái gì?"
Nụ cười của Lý Thiến dần phai nhạt, cô nhìn quanh người Giản Tang, thấy anh cũng không mặc bất kỳ loại hàng hiệu nào. Vì vậy cô càng bạo dạn hơn, ánh mắt tự mãn, cô thầm coi anh như một người làm công ăn lương: "Mấy năm nay cậu thế nào? Nghe nói cậu lên thành phố lớn làm việc, lương hẳn là khá cao đúng không?"
Giản Tang liếc nhìn con tôm Thẩm Minh Yến bóc cho anh, nhẹ nhàng nói: "Cũng tạm."
Lý Thiến cười một tiếng, lời trong lời ngoài đều tỏ vẻ khinh thường nói: "Cậu cũng làm việc ở thành phố lớn, sao vẫn ăn mặc không chỉnh tề như trước."
Giản Tang quen thói tiết kiệm, không thích phô trương ăn diện nên sẽ không thích chạy theo hàng hiệu.
Nhưng Thẩm Minh Yến bên cạnh anh thì không, quần áo đều là hàng đặt làm riêng, món nào cũng có giá năm con số. Vị thiếu gia đã quen với việc ăn sung mặc sướng thậm chí còn không thèm nhìn đến những thứ được gọi là hàng hiệu đó. Quần áo hàng ngày đều là hàng cao cấp. Người bình thường căn bản không nhìn ra được nhãn hiệu gì nhưng thực ra đều đắt đến dọa người.
Chính vì điều này mà Lý Thiến không nhận ra được.
Giản Tang cầm đũa gắp tôm, ăn một miếng, vẻ mặt như thường nói: "Quần áo có thể mặc là được rồi."
Lý Thiến trong lòng cười nhạo một tiếng, trào phúng không thôi.
Ngay khi cô đang đắc thắng, Thẩm Minh Yến đang ngồi bên cạnh Giản Tang chậm rãi lau tay, lười biếng ngồi trên ghế, nhướng mày nói: "Tôi cảm thấy vị phu nhân này nói rất đúng."
Lý Thiến hơi ngạc nhiên.
Liền thấy Thẩm Minh Yến nhoài người về phía trước, tựa vào người Giản Tang, giọng khàn khàn lại thản nhiên: "Cái vòng tay đá quý kia em thích không? Mua vài cái cho em nghịch nhé?"
Lời vừa dứt, bàn ăn liền yên tĩnh lại.
Vòng tay bạc triệu, đại thiếu gia lại nói nhẹ như rau bán ngoài chợ.
Giản Tang dùng bàn tay thon dài trắng nõn nhấp một ngụm trà, nhẹ nhàng nói: "Không cần."
"Chậc"
Thẩm Minh Yến tựa hồ có chút tiếc nuối, nghiêng đầu nhìn Lý Thiến, cong môi: "Xem ra mấy thứ đồ chơi đó của cô, bà xã nhà tôi không có hứng thú."
Lý Thiến sững người tại chỗ, có chút không cười nổi. Những thứ mà cô tự hào khoe khoang chỉ là đồ chơi trong miệng Thẩm Minh Yến. Không biết vì sao mà từ nhỏ cô đã rất tự tin về vẻ ngoài của mình, là thứ mà đàn ông thích nhất. Nhưng vào lúc này, cô chỉ nhìn thấy sự khinh thường trong mắt Thẩm Minh Yến. Như thể bản thân chỉ là một món đồ chơi không được để ý mà thôi.
Lúc này, chồng cô lại ân cần tiến đến.
Lớp trưởng vui vẻ nói: "Người anh em, cậu đừng có so đo như vậy với phụ nữ. Tuy rằng chúng ta không phải bạn học nhưng hôm nay cậu ngồi ở đây với chúng tôi thì chính là duyên phận. Như vậy đi, hôm nay tôi kính cậu một ly!"
Nếu ở thành phố A, nhất định sẽ có người biết rằng không phải ai cũng xứng được gọi một tiếng anh em với Thẩm Minh Yến.
Nhưng trong buổi họp mặt bạn cùng lớp của Giản Tang, Thẩm Minh Yến lại rất chu đáo, hắn giơ tay chạm cốc uống một hơi cạn sạch.
...
Sau khi uống ba hiệp.
Bầu không khí trên bàn càng ngày càng nóng hơn. Đây là một hộp đêm rất lớn, bên cạnh có một nơi để mọi người chơi bài và giải trí, một đám người đang xô đẩy muốn chơi. Mà Thẩm Minh Yến dù ở nơi nào cũng luôn là trung tâm của sự chú ý. Hắn vốn là tay chơi già đời, đến chỗ nào cũng có thể chơi được. Về cơ bản chỉ mất chưa đến mười phút, các nam sinh trong lớp đều hận không thể gọi hắn một tiếng anh em, như thể họ mới là bạn học của nhau.
"Đi thôi anh Thẩm, chúng ta chơi tiếp đi."
"Người anh em, chúng ta tiếp tục uống."
"Tới tới tới..."
Thẩm Minh Yến muốn ở lại với Giản Tang một lúc. Nhưng buổi họp lớp đâu đâu cũng có người, Giản Tang không thích náo nhiệt, chỉ muốn ngồi yên tĩnh một chỗ nên gật đầu với chồng: "Đi đi."
Có nhiều người nhìn như thế, hơn nữa còn có sự đồng ý của Giản Tang, Thẩm Minh Yến đứng dậy qua chơi vài ván.
Một bàn này hầu như không còn bao nhiêu người, chỉ còn lại hai ba bạn học.
Giản Tang nhắm mắt dựa vào trên ghế, bên cạnh truyền đến một giọng nói dịu dàng: "Đại biểu môn, cậu có muốn uống nước lọc không?"
Là ai?
Giản Tang mở mắt ra, nhìn thấy một người phụ nữ rất thanh tú đang ngồi bên cạnh mình.
Người phụ nữ mỉm cười nói: "Là tôi, Khổng Văn Tĩnh, cậu còn nhớ không?"
Giản Tang suy nghĩ một chút, cuối cùng nhớ tới người bạn hồi học tiểu học đã ngồi cùng bàn với mình. Tuy không thích nói chuyện nhưng đối với mình rất tốt, thường giúp cậu chiếm chỗ ngồi gì đó: "Tôi có nhớ."
Thấy anh nhớ ra, Khổng Văn Tĩnh cười càng sâu hơn.
"Đại biểu môn, cậu không thay đổi nhiều so với trước đây." Khổng Văn Tĩnh rót cho mình và Giản Tang một ly nước, ánh mắt mang theo ý cười: "Hơn nữa cuộc sống của cậu bây giờ có vẻ khồng tồi, thật tốt. Người vừa nãy là người yêu của cậu sao?"
Trên mặt Giản Tang cuối cùng cũng lộ ra một ít nhu hòa: "Ừ."
Khổng Văn Tĩnh yên tâm hơn rất nhiều, cười tủm tỉm nói: "Trước đây còn tưởng rằng đại biểu môn cậu sẽ không kết hôn đâu. Vậy mà không nghĩ tới nha."
Giản Tang hỏi: "Tại sao?"
"Ừm... về mọi mặt đi. Tôi thấy cậu rất mạnh mẽ và độc lập, cũng không cần dựa dẫm vào bất kỳ ai." Khổng Văn Tĩnh thở dài nói: "Hiện tại thấy cậu hạnh phúc như vậy thì tốt rồi."
Giản Tang nhìn cô nói: "Còn cậu thì sao?"
Khổng Văn Tĩnh sửng sốt.
Trong mắt Giản Tang là một mảnh trầm tĩnh: "Cậu hiện tại thế nào?"
Khổng Văn Tĩnh mím môi, nụ cười nhạt dần: "Tôi ly hôn rồi."
Đôi mắt của Giản Tang trầm xuống.
"Bởi vì tôi cảm thấy anh ấy không yêu tôi nhiều đến vậy." Giọng nói của Khổng Văn Tĩnh có chút đau xót: "Anh ấy chỉ nghĩ rằng tôi phù hợp để kết hôn nên mới ở bên tôi. Bố mẹ tôi cũng thúc giục quá nhiều, cho rằng tôi đã đến tuổi phải kết hôn. Mà anh ấy cũng khá thích hợp, các phương diện khác cũng khá tốt nên liền mơ mơ hồ hồ ở bên nhau."
Khổng Văn Tĩnh thở dài: "Nhưng sau khi chung sống cùng nhau thì mới phát hiện thực ra quan điểm, sở thích đều bất đồng. Anh ấy chỉ muốn tôi làm một người vợ đủ tư cách, từ chức ở nhà chăm sóc con cái, không cho phép tôi theo đuổi hay mộng tưởng điều gì khác. Cuộc sống như vậy không phải điều tôi muốn."
Giản Tang vẫn im lặng không nói lời nào.
Khổng Văn Tĩnh lại cười nhẹ nhõm: "Kỳ thực suy cho cùng cũng không có vấn đề gì lớn, có lẽ chỉ là tình yêu không đủ mà thôi. May mà đã ly hôn rồi, ý muốn có con cũng đã xóa sạch, không ai có thể quản lý được tôi nữa."
Giản Tang nhìn cô ấy nói: "Sống vì chính mình, sẽ gặp được người thích hợp."
Khổng Văn Tĩnh được an ủi, cô trở nên kiên định hơn sau khi đã trải qua những điều này: "Tôi biết, sau này tôi nhất định sẽ sống vì chính mình, gặp được người mình yêu rồi lại kết hôn. Hôn nhân không có tình yêu tựa như bị chia thành năm bè bảy mảng. Tôi không bao giờ muốn điều đó!"
Giản Tang nhìn cô, tự nhiên lâm vào trong suy nghĩ của chính mình.
Không biết vì sao, lời nói của Khổng Văn Tĩnh giống như một con dao sắc bén vô hình. Tuy không đau nhưng lại đâm thẳng vào trái tim anh. Giống như đột nhiên khiến anh tỉnh ngộ vì sao lại muốn đến thành phố F để thư giãn.
Bởi vì anh biết rằng giữa mình và Thẩm Minh Yến xuất hiện vấn đề.
Mà trước kia anh vẫn luôn không hiểu là vấn đề gì, hiện tại đã dần rõ ràng.
__________
Tác giả có điều muốn nói:
Thẩm Minh Yến, ngày tháng của anh sắp kết thúc rồi la la la.
Khi giọng nói phát ra, những người trong hộp đêm có thể nói là kinh hãi.
Lúc đầu, họ đều cho rằng Giản Tang và Từ Hải Dương cùng vào chung một lúc nên rất có thể hai người đang ở bên nhau. Nhưng họ không ngờ rằng giữa chừng lại có một Thẩm Minh Yến.
Thẩm Minh Yến rất tự nhiên nói với người phục vụ đằng sau mình: "Thêm một cái ghế đi."
Vị đại gia này ngay cả khi ra lệnh cho người khác cũng rất tự nhiên. Hắn giống như trời sinh đã có cảm giác cầm quyền ra lệnh khiến người nghe phải tuân theo một cách vô thức.
Người phục vụ nhanh chóng kê thêm một chiếc ghế nữa.
Sau khi Thẩm Minh Yến ngồi xuống, hắn muốn nói chuyện với vợ nhưng lại bị ánh mắt lạnh lùng của Giản Tang nhìn lại.
Sau khi uống ba hiệp, mọi người ngồi xuống và bắt đầu trò chuyện.
Không có gì để nói, đều chỉ là những chuyện đã xảy ra trong những năm gần đây, điều không thể tách rời nhất trong một buổi họp lớp chính là khoe khoang.
Một người đàn ông đeo dây chuyền vàng cười nói: "Mấy năm nay tôi chỉ đầu tư vào một số dự án, kiếm được ít tiền. Tuy không kiếm được nhiều nhưng cũng tầm vài chục vạn một năm, vẫn đủ sống. Còn cậu thì sao lớp trưởng, tôi nghe nói việc làm ăn của cậu cũng khá tốt."
Những người trên bàn thở dài không dứt.
Lớp trưởng bình tĩnh rót rượu, chỉ vào chiếc đồng hồ nổi tiếng mà anh ta đang đeo: "Ừ. Tôi tự mình mở công ty thương mại. Tuy việc kinh doanh mấy năm nay không dễ dàng nhưng tất cả đều là để kiếm sống mà đúng không."
Vợ của lớp trưởng cũng đến.
Lý Thiến là người phụ nữ đeo vàng bạc trên người, tóc xoăn sóng lớn, trông rất xinh đẹp.
Cô khi còn trẻ còn là hoa khôi của lớp. Khi đó cô biết lớp trưởng có gia cảnh tốt nên sau khi tốt nghiệp cũng nắm chắc một chân trong gia đình giàu có này. Hiện tại cô đã có cuộc sống giàu sang như mơ ước. Sở thích hàng ngày là tham gia vào mấy buổi trà chiều, khoe túi hàng hiệu với bạn bè khiến ai cũng hâm mộ.
Khi đó trong lớp cô là nữ thần được nhiều người săn đón. Nhưng còn có một người nhiều lần cướp mất ánh đèn sân khấu của cô, đó chính là Giản Tang.
Giành được hạng nhất liên tiếp, lấy được tất cả các loại học bổng.
Buộc cô phải dập tắt ánh đèn sân khấu của chính mình.
Nhưng dù vậy thì sao. Lý Thiến cảm thấy một người như Giản Tang cho dù học giỏi nhưng xuất thân từ một gia đình nghèo khó thì khi ra ngoài xã hội vẫn phải làm công cho tư bản mà thôi.
Nụ cười trên mặt Lý Thiến càng thêm ngọt ngào. Cô dựa vào thân hình mập mạp của lớp trưởng, cười nói: "Ông xã, có thể gả cho anh, cùng sống với anh là niềm hạnh phúc lớn nhất của em."
Lớp trưởng thấy vợ cho mình mặt mũi lớn như vậy, nháy mắt cười càng thêm vui vẻ.
Những bạn học cũ khác cũng hiện ra ánh mắt hâm mộ.
"Lớp trưởng, cậu đối xử với vợ mình thật tốt."
"Quả là người đàn ông có bản lĩnh, sẵn sàng chi tiền cho vợ".
"Từ thời học sinh cho đến khi kết hôn, quan hệ của hai cậu thật tốt!"
Lớp trưởng thấy các bạn học ai cũng đổ dồn ánh mắt hâm mộ đến, bản thân anh ta cũng hay khoe mẽ, nhất là trước mặt bạn học cũ liền nói: "Kiếm tiền không cho vợ mình tiêu thì cho ai tiêu. Sinh nhật của vợ tôi năm nay, tôi nghe nói cái gì Chanel ra mắt một chiếc vòng tay đá quý phiên bản giới hạn. Thiến Thiến nhà tôi thích nó vì vậy tôi đã mua luôn. Cũng chỉ mấy trăm vạn mà thôi, em ấy thích là được."
Các bạn học khác thậm chí càng bàn tán nhiều hơn.
Ở cái đô thị loại hai này, mấy trăm vạn đã được coi là số tiền rất lớn. Có thể lấy ra mấy trăm vạn chỉ để mua một cái vòng cho vợ thì đúng là bạo tay.
Các bạn học khác cũng nói:
"Thiến Thiến gả được chồng tốt nha."
"Lúc còn đi học đã cảm thấy cậu có mệnh phú quý rồi."
"Chúng tôi thực sự rất hâm mộ đó."
Một nhóm người đều rất hâm mộ, lời thổi phồng của họ khiến cả người Lý Thiến tràn đầy sự hư vinh. Tuy rằng cái vòng tay trăm vạn này thật ra là giả bởi chồng cô căn bản là không sẵn lòng chi số tiền đắt đỏ như vậy để mua quà cho cô. Nhưng chỉ cần mặt mũi được thỏa mãn là được.
Lý Thiến nhìn về phía Giản Tang.
Trong đám bạn học tràn đầy hâm mộ chỉ có Giản Tang có sắc mặt nhàn nhạt, chỉ lẳng lặng ăn cơm, không có phản ứng gì đặc biệt, giống như tất cả chỉ là chuyện vặt vãnh không đáng nhắc tới.
Tâm tình của Lý Thiến đột nhiên trở nên chán nản. Lý do lớn nhất khiến cô không thích Giản Tang trước đây là vì Giản Tang rõ ràng là một con quỷ nghèo nhưng mỗi khi cô có quần áo và cặp sách mới, những bạn học khác đều sẽ đến khen ngợi và hâm mộ cô. Chỉ có Giản Tang là không.
Tại sao chứ......
Tại sao cho đến tận bây giờ, dù giàu có hơn, cô vẫn không thể đánh bại được Giản Tang?
Chính mình tìm chồng thì là bộ dạng xấu xí như đầu heo. Mà Giản Tang tìm chồng thì lại được một người anh tuấn như vậy, trông rất trưởng thành chững chạc, bỏ xa chồng mình mấy con phố.
Trong lòng Lý Thiến vô cùng ghen tị. Nhưng sau đó cô nhận ra rằng quần áo của Thẩm Minh Yến hoàn toàn không phải loại hàng hiệu gì liền điều chỉnh lại biểu cảm của mình. Đẹp trai thì có ích lợi gì, cũng làm gì có tiền đâu.
Nghĩ đến đây, Lý Thiến lại cảm thấy vui vẻ, cô giả vờ thản nhiên cười nói: "Đại biểu môn, sao cậu chỉ ăn cơm mà không tán gẫu với mọi người?"
Giản Tang từng là đại biểu môn toán.
Lời này của Lý Thiến làm tất cả các bạn học đều nhìn về phía anh.
Giản Tang chậm rãi đặt đũa xuống, ngước mắt lên, thanh âm trong trẻo nói: "Tán gẫu cái gì?"
Nụ cười của Lý Thiến dần phai nhạt, cô nhìn quanh người Giản Tang, thấy anh cũng không mặc bất kỳ loại hàng hiệu nào. Vì vậy cô càng bạo dạn hơn, ánh mắt tự mãn, cô thầm coi anh như một người làm công ăn lương: "Mấy năm nay cậu thế nào? Nghe nói cậu lên thành phố lớn làm việc, lương hẳn là khá cao đúng không?"
Giản Tang liếc nhìn con tôm Thẩm Minh Yến bóc cho anh, nhẹ nhàng nói: "Cũng tạm."
Lý Thiến cười một tiếng, lời trong lời ngoài đều tỏ vẻ khinh thường nói: "Cậu cũng làm việc ở thành phố lớn, sao vẫn ăn mặc không chỉnh tề như trước."
Giản Tang quen thói tiết kiệm, không thích phô trương ăn diện nên sẽ không thích chạy theo hàng hiệu.
Nhưng Thẩm Minh Yến bên cạnh anh thì không, quần áo đều là hàng đặt làm riêng, món nào cũng có giá năm con số. Vị thiếu gia đã quen với việc ăn sung mặc sướng thậm chí còn không thèm nhìn đến những thứ được gọi là hàng hiệu đó. Quần áo hàng ngày đều là hàng cao cấp. Người bình thường căn bản không nhìn ra được nhãn hiệu gì nhưng thực ra đều đắt đến dọa người.
Chính vì điều này mà Lý Thiến không nhận ra được.
Giản Tang cầm đũa gắp tôm, ăn một miếng, vẻ mặt như thường nói: "Quần áo có thể mặc là được rồi."
Lý Thiến trong lòng cười nhạo một tiếng, trào phúng không thôi.
Ngay khi cô đang đắc thắng, Thẩm Minh Yến đang ngồi bên cạnh Giản Tang chậm rãi lau tay, lười biếng ngồi trên ghế, nhướng mày nói: "Tôi cảm thấy vị phu nhân này nói rất đúng."
Lý Thiến hơi ngạc nhiên.
Liền thấy Thẩm Minh Yến nhoài người về phía trước, tựa vào người Giản Tang, giọng khàn khàn lại thản nhiên: "Cái vòng tay đá quý kia em thích không? Mua vài cái cho em nghịch nhé?"
Lời vừa dứt, bàn ăn liền yên tĩnh lại.
Vòng tay bạc triệu, đại thiếu gia lại nói nhẹ như rau bán ngoài chợ.
Giản Tang dùng bàn tay thon dài trắng nõn nhấp một ngụm trà, nhẹ nhàng nói: "Không cần."
"Chậc"
Thẩm Minh Yến tựa hồ có chút tiếc nuối, nghiêng đầu nhìn Lý Thiến, cong môi: "Xem ra mấy thứ đồ chơi đó của cô, bà xã nhà tôi không có hứng thú."
Lý Thiến sững người tại chỗ, có chút không cười nổi. Những thứ mà cô tự hào khoe khoang chỉ là đồ chơi trong miệng Thẩm Minh Yến. Không biết vì sao mà từ nhỏ cô đã rất tự tin về vẻ ngoài của mình, là thứ mà đàn ông thích nhất. Nhưng vào lúc này, cô chỉ nhìn thấy sự khinh thường trong mắt Thẩm Minh Yến. Như thể bản thân chỉ là một món đồ chơi không được để ý mà thôi.
Lúc này, chồng cô lại ân cần tiến đến.
Lớp trưởng vui vẻ nói: "Người anh em, cậu đừng có so đo như vậy với phụ nữ. Tuy rằng chúng ta không phải bạn học nhưng hôm nay cậu ngồi ở đây với chúng tôi thì chính là duyên phận. Như vậy đi, hôm nay tôi kính cậu một ly!"
Nếu ở thành phố A, nhất định sẽ có người biết rằng không phải ai cũng xứng được gọi một tiếng anh em với Thẩm Minh Yến.
Nhưng trong buổi họp mặt bạn cùng lớp của Giản Tang, Thẩm Minh Yến lại rất chu đáo, hắn giơ tay chạm cốc uống một hơi cạn sạch.
...
Sau khi uống ba hiệp.
Bầu không khí trên bàn càng ngày càng nóng hơn. Đây là một hộp đêm rất lớn, bên cạnh có một nơi để mọi người chơi bài và giải trí, một đám người đang xô đẩy muốn chơi. Mà Thẩm Minh Yến dù ở nơi nào cũng luôn là trung tâm của sự chú ý. Hắn vốn là tay chơi già đời, đến chỗ nào cũng có thể chơi được. Về cơ bản chỉ mất chưa đến mười phút, các nam sinh trong lớp đều hận không thể gọi hắn một tiếng anh em, như thể họ mới là bạn học của nhau.
"Đi thôi anh Thẩm, chúng ta chơi tiếp đi."
"Người anh em, chúng ta tiếp tục uống."
"Tới tới tới..."
Thẩm Minh Yến muốn ở lại với Giản Tang một lúc. Nhưng buổi họp lớp đâu đâu cũng có người, Giản Tang không thích náo nhiệt, chỉ muốn ngồi yên tĩnh một chỗ nên gật đầu với chồng: "Đi đi."
Có nhiều người nhìn như thế, hơn nữa còn có sự đồng ý của Giản Tang, Thẩm Minh Yến đứng dậy qua chơi vài ván.
Một bàn này hầu như không còn bao nhiêu người, chỉ còn lại hai ba bạn học.
Giản Tang nhắm mắt dựa vào trên ghế, bên cạnh truyền đến một giọng nói dịu dàng: "Đại biểu môn, cậu có muốn uống nước lọc không?"
Là ai?
Giản Tang mở mắt ra, nhìn thấy một người phụ nữ rất thanh tú đang ngồi bên cạnh mình.
Người phụ nữ mỉm cười nói: "Là tôi, Khổng Văn Tĩnh, cậu còn nhớ không?"
Giản Tang suy nghĩ một chút, cuối cùng nhớ tới người bạn hồi học tiểu học đã ngồi cùng bàn với mình. Tuy không thích nói chuyện nhưng đối với mình rất tốt, thường giúp cậu chiếm chỗ ngồi gì đó: "Tôi có nhớ."
Thấy anh nhớ ra, Khổng Văn Tĩnh cười càng sâu hơn.
"Đại biểu môn, cậu không thay đổi nhiều so với trước đây." Khổng Văn Tĩnh rót cho mình và Giản Tang một ly nước, ánh mắt mang theo ý cười: "Hơn nữa cuộc sống của cậu bây giờ có vẻ khồng tồi, thật tốt. Người vừa nãy là người yêu của cậu sao?"
Trên mặt Giản Tang cuối cùng cũng lộ ra một ít nhu hòa: "Ừ."
Khổng Văn Tĩnh yên tâm hơn rất nhiều, cười tủm tỉm nói: "Trước đây còn tưởng rằng đại biểu môn cậu sẽ không kết hôn đâu. Vậy mà không nghĩ tới nha."
Giản Tang hỏi: "Tại sao?"
"Ừm... về mọi mặt đi. Tôi thấy cậu rất mạnh mẽ và độc lập, cũng không cần dựa dẫm vào bất kỳ ai." Khổng Văn Tĩnh thở dài nói: "Hiện tại thấy cậu hạnh phúc như vậy thì tốt rồi."
Giản Tang nhìn cô nói: "Còn cậu thì sao?"
Khổng Văn Tĩnh sửng sốt.
Trong mắt Giản Tang là một mảnh trầm tĩnh: "Cậu hiện tại thế nào?"
Khổng Văn Tĩnh mím môi, nụ cười nhạt dần: "Tôi ly hôn rồi."
Đôi mắt của Giản Tang trầm xuống.
"Bởi vì tôi cảm thấy anh ấy không yêu tôi nhiều đến vậy." Giọng nói của Khổng Văn Tĩnh có chút đau xót: "Anh ấy chỉ nghĩ rằng tôi phù hợp để kết hôn nên mới ở bên tôi. Bố mẹ tôi cũng thúc giục quá nhiều, cho rằng tôi đã đến tuổi phải kết hôn. Mà anh ấy cũng khá thích hợp, các phương diện khác cũng khá tốt nên liền mơ mơ hồ hồ ở bên nhau."
Khổng Văn Tĩnh thở dài: "Nhưng sau khi chung sống cùng nhau thì mới phát hiện thực ra quan điểm, sở thích đều bất đồng. Anh ấy chỉ muốn tôi làm một người vợ đủ tư cách, từ chức ở nhà chăm sóc con cái, không cho phép tôi theo đuổi hay mộng tưởng điều gì khác. Cuộc sống như vậy không phải điều tôi muốn."
Giản Tang vẫn im lặng không nói lời nào.
Khổng Văn Tĩnh lại cười nhẹ nhõm: "Kỳ thực suy cho cùng cũng không có vấn đề gì lớn, có lẽ chỉ là tình yêu không đủ mà thôi. May mà đã ly hôn rồi, ý muốn có con cũng đã xóa sạch, không ai có thể quản lý được tôi nữa."
Giản Tang nhìn cô ấy nói: "Sống vì chính mình, sẽ gặp được người thích hợp."
Khổng Văn Tĩnh được an ủi, cô trở nên kiên định hơn sau khi đã trải qua những điều này: "Tôi biết, sau này tôi nhất định sẽ sống vì chính mình, gặp được người mình yêu rồi lại kết hôn. Hôn nhân không có tình yêu tựa như bị chia thành năm bè bảy mảng. Tôi không bao giờ muốn điều đó!"
Giản Tang nhìn cô, tự nhiên lâm vào trong suy nghĩ của chính mình.
Không biết vì sao, lời nói của Khổng Văn Tĩnh giống như một con dao sắc bén vô hình. Tuy không đau nhưng lại đâm thẳng vào trái tim anh. Giống như đột nhiên khiến anh tỉnh ngộ vì sao lại muốn đến thành phố F để thư giãn.
Bởi vì anh biết rằng giữa mình và Thẩm Minh Yến xuất hiện vấn đề.
Mà trước kia anh vẫn luôn không hiểu là vấn đề gì, hiện tại đã dần rõ ràng.
__________
Tác giả có điều muốn nói:
Thẩm Minh Yến, ngày tháng của anh sắp kết thúc rồi la la la.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất