Sau Khi Mắc Bệnh Nan Y, Tên Rắc Rối Quay Sang Theo Đuổi Phật Hệ
Chương 24: Hôn môi
【 Mộc Dương hiểu rõ rằng, câu “Tôi không cần thích anh” mà cậu luôn treo bên miệng cũng chỉ là lời nói lừa mình dối người, không phải là cậu không thích Giải Biệt Đinh, mà là giấu cái thích ấy đi, vừa keo kiệt vừa sợ hãi không dám cho ai biết. 】
*
“Rời khỏi anh em sẽ vui vẻ ư?”
Trước đây Giải Biệt Đinh từng muốn đưa Mộc Dương rời khỏi nơi làm cho cậu đau khổ, nhưng suýt nữa anh lại quên rằng mình cũng là một trong những nguyên nhân lớn nhất làm Mộc Dương khổ sở.
Lông mi nhẹ nhàng rung động, Mộc Dương tránh ánh mắt của Giải Biệt Đinh, cậu không thể trả lời vấn đề này.
Ai sẽ vui vẻ khi rời khỏi người mình thích?
Nhưng ở lại thì có ý nghĩa gì? Tra tấn lẫn nhau à?
Miệng Mộc Dương khô khốc: “Giải Biệt Đinh, trước kia anh chưa bao giờ nhíu mày.”
Giải Biệt Đinh: “……”
Mộc Dương ngước mắt nhìn anh: “Thật ra anh không cần đi gặp bác sĩ đâu, anh như vậy không có gì là không tốt cả, không có cảm xúc thì sẽ không đau khổ, sẽ sống thoải mái hơn.”
Cậu càng muốn Giải Biệt Đinh của khi trước trở về, đủ mạnh mẽ và không vì bất luận chuyện gì mà đổi sắc mặt, tuy rằng hơi cô độc nhưng ít nhất sẽ không bị tổn thương bởi bất cứ ai.
Cậu có tài đức gì mà khiến cho Giải Biệt Đinh đau khổ đến mức trái tim xảy ra vấn đề chỉ vì một giấc mơ?
Cho tới bây giờ cậu cũng không dám tin.
Giải Biệt Đinh nâng tay lên, định chạm lên đuôi mắt Mộc Dương nhưng dừng lại giữa chừng.
“Chờ một chút, được không?” Giải Biệt Đinh giãn mày, sự dao động trong mắt được thay thế bằng vẻ bình tĩnh, “Chờ đến khi chân em tốt lên, chờ em phẫu thuật xong…… em muốn như thế nào cũng được.”
Mộc Dương khó nén mỏi mệt: “Sau anh cứ cố chấp chuyện phẫu thuật vậy?”
Bởi vì đã mất đi một lần rồi, Giải Biệt Đinh không thể nhìn Mộc Dương nhắm hai mắt ngay trước mặt mình nữa.
Trong mọi việc, anh có thể khống chế bản thân và cho sự tôn trọng cùng tự do Mộc Dương như mẹ anh từng bảo, ngoại trừ chuyện liên quan đến sinh mệnh.
“Bác trai bác gái sẽ rất đau khổ, Mộc Dương, em muốn họ phải đau lòng ư?”
Giải Biệt Đinh cũng không nói dối, kiếp trước khi Mộc Dương mất vì bệnh tật, người thống khổ nhất chính là Mộc Nam Sơn cùng Diêu Diên, trước một tháng Giải Biệt Đinh gặp tai nạn xe cộ thì hầu như Diêu Diên đều dùng nước mắt rửa mặt mỗi ngày.
Mộc Nam Sơn nhìn bình tĩnh hơn chút, nhưng trong một tháng thì đầu ông bạc hơn hẳn, trông như già đi mười tuổi.
Giải Biệt Đinh đắp chăn mỏng cho Mộc Dương, sau đó lại rất thong thả mà nói: “Anh cũng vậy.”
Mộc Dương sững người.
Lúc nói lời này thì trên khuôn mặt Giải Biệt Đinh không có cảm xúc dao động nào, đôi mắt vẫn lặng yên như ngày thường, anh gọi thật nhẹ: “Dương Dương……”
“Không có thứ gì đáng giá để em phải lấy sinh mệnh của mình đánh đổi, không vui thì làm chuyện vui vẻ, chán ghét ai thì rời xa, cảm thấy đau khổ thì từ bỏ, đi gặp gỡ người thích hơn ——”
Giải Biệt Đinh thấy không ổn mà nhíu mày, nhưng cũng giãn ra rất nhanh sau đó: “Em mới hơn hai mươi tuổi, còn trẻ như vậy……”
Giống như trưởng bối đang thuyết giáo.
Nhưng không hiểu sao Mộc Dương lại cảm nhận được rằng, câu nói “Cảm thấy đau khổ thì từ bỏ, đi tiếp xúc với người mà em thích hơn” của Giải Biệt Đinh không phải lời thật lòng.
Bởi vì nhịp thở của anh trở nên dồn dập hơn một cách dễ thấy, bỗng Mộc Dương giơ tay, dán lên trái tim anh.
Nhịp đập ở nơi đó dồn dập mà không có quy luật, giống như là đang kể khổ thay cho chủ nhân.
Hơi thở Giải Biệt Đinh hỗn loạn, nhưng vẫn lấy tay Mộc Dương ra: “Đừng cố kỵ chuyện gì, Mộc Dương, em chỉ cần làm việc mình thích là được.”
Mộc Dương nhìn đôi mắt Giải Biệt Đinh, lần đầu tiên cậu nhận ra Giải Biệt Đinh cũng không biết che giấy cảm xúc.
Sau đó cậu cảm thấy mình không hiểu Giải Biệt Đinh, dù sao anh cũng không có gì phải che giấu, sự lạnh lùng với bên ngoài của Giải Biệt Đinh mới là một mặt chân thật của anh, nhìn không ra cảm xúc chỉ vì anh không có cảm xúc.
Mà khi biển sâu đột nhiên gặp gió lốc, sự bình tĩnh mặt ngoài của cậu sẽ dễ dàng bị vỡ tan, phong cảnh nơi đáy biển cũng bị nhìn thấy hết.
Sao cậu có thể để Giải Biệt Đinh đau khổ, giống việc dù cậu có phải con ruột của Mộc Nam Sơn cùng Diêu Diên hay không thì cũng không bao giờ muốn họ khổ sở.
Mộc Dương đột ngột nói sang chuyện khác: “Camera của tôi hỏng rồi.”
Giải Biệt Đinh đứng lên, đổ chén nước cho Mộc Dương: “Ngày hôm qua anh có hỏi rồi, chủ quán nói chỉ cần đổi màn hình, nhưng linh kiện ngày mai mới đến.”
Mộc Dương hơi giật mình: “Thế thì vừa đúng.”
Vừa đúng yêu cầu ngày mai của cậu, cũng đúng thời điểm.
Mộc Dương lại nói: “Ngày mai tôi muốn đi ra ngoài.”
Giải Biệt Đinh cũng không hỏi đi đâu: “Được.”
“Ngủ ngon.”
“…… Ngủ ngon.”
*
“Chào ngài, xin hỏi ngài là người nhà của Mộc Dương đúng không?”
“Phải.”
“Anh ấy bị ngất xỉu rồi được người qua đường đưa đến bệnh viện, tình huống rất phức tạp, mong ngài tới bệnh viện một chuyến.”
Lúc đó anh vừa mới kết thúc tiệc đóng máy của đoàn phim, khi đang trên đường đi ở sân bay có thấy cửa hàng bán hoa, trong lòng anh hơi dao động, muốn để trợ lý mua bó hoa hồng.
Khi nhận được cuộc gọi này, Giải Biệt Đinh còn chưa kịp lên tiếng.
Anh vội vàng lên máy bay, đi vào bệnh viện nhìn thấy Mộc Dương trắng bệch đang nằm trên giường bệnh, gầy trơ xương.
Bác sĩ nói với anh rằng, Mộc Dương đã bị ung thư giai đoạn cuối cuối, vì không được trải qua quá trình điều trị thuốc thang nên đã đến đường cùng rồi, không còn bao nhiêu thời gian.
Mộc Dương ngất xỉu ở nhà bên cạnh, là ngôi nhà từng ở hơn hai mươi năm.
Sau này khi đã qua rất lâu, Giải Biệt Đinh mới suy nghĩ cẩn thận, hẳn là trước khi chết Mộc Dương muốn xem cha mẹ đã nuôi cậu hai mươi năm có sống tốt không.
Nhưng cậu chưa kịp thấy được sự buồn rầu cùng nhớ nhung trên khuôn mặt cha mẹ thì đã bị Tử Thần triệu hoán.
Lần này may mắn thoát được một kiếp, nhưng ngũ tạng của Mộc Dương đã hoàn toàn suy kiệt, hầu như là tế bào ung thư đã khuếch tán toàn thân, không thể nào cứu chữa được nữa
Khi tỉnh lại câu đầu tiên cậu nói chính là mong Giải Biệt Đinh đừng nói cho cha mẹ.
Sau đó yên lặng, mất hết sức sống chờ đợi cái chết.
Một thiếu gia từng tự phụ kiểu căng, hiện giờ đã bị cơn ốm đau tra tấn đến mức không còn hình người. Khi trước ngón tay chỉ bị thương một chút cũng phải chụp cho Giải Biệt Đinh xem để kêu đau, nhưng ở những ngày tháng cuối cùng lại không hề để lộ chút tủi thân nào dưới cơn tra tấn của bệnh tật.
Một Mộc Dương tư bản kiêu ngạo đã không còn, từ ngày biết thân thế thì góc cạnh của cậu đã bị mài mòn, những chuyện trước kia được coi là đáng yêu tùy hứng đều trở thành không có đạo lý, đều trở thành vô cớ gây rối không biết liêm sỉ.
Vì thế cậu sợ hãi cuộn mình trong bóng tối, không thèm nhìn cũng không thèm nghĩ, không từ bỏ bất cứ thứ gì, chỉ từ bỏ chính mình.
Nhưng chuyện lớn như sống chết thì sao Mộc Nam Sơn cùng Diêu Diên có thể không biết.
Nhưng vẫn không thể thấy được Mộc Dương lần cuối cùng.
Cậu chết vào rạng sáng, nắng sớm chiếu lên vùng đất phía trước.
Giải Biệt Đinh nhìn Mộc Dương đã ngừng thở trên giường, lần đầu tiên biết đau lòng là như nào.
Anh không biết tại sao lại đau, nhưng không thể ngừng đau đớn.
Một tháng sau đó, chuyện Giải Biệt Đinh đã làm nhiều nhất chính là ngồi trên sân thượng ở trong nhà, ngẩn người nhìn ghế mây.
Trươc đây mỗi một lần không thấy bóng dáng của Mộc Dương, Giải Biệt Đinh đều có thể thấy cậu ở góc này.
Nhưng lúc này đây, anh nhìn suốt 30 ngày đêm, cũng không thể thấy bóng hình của Mộc Dương.
Cậu không còn chạy về phía anh, vừa kiêu ngạo vừa bá đạo: “Em thích anh đấy, anh không thích thì cũng phải chịu, không được nói cho em!”
Cũng sẽ không rúc vào trong lồng ngực anh giương oai chất vấn khi say rượu: “Anh có thích em dù chỉ một chút hay không? Kệ anh, anh phải thích em!”
……
Giải Biệt Đinh bỗng chốc bừng tỉnh.
Anh giơ tay vỗ lau mồ hôi giữa trán, cả người lạnh lẽo như vừa mới ngâm ở thùng băng.
Mộc Dương còn nằm bên người anh, vẻ ngoài an tĩnh hơi giống với lúc cậu nằm trên giường bệnh mà không hề tức giận trong kiếp trước.
Tim anh đập mạnh.
Anh không kìm chế nổi mà khẽ run đầu ngón tay, ngừng ở không trung hồi lâu, sau đó kiểm tra hơi thở của Mộc Dương.
Còn ấm áp.
Cậu bỗng tỉnh giấc, tay Giải Biệt Đinh còn đặt trên môi Mộc Dương, chưa kịp thu lại.
Trong lòng Mộc Dương xót xa: “Anh đang làm gì vậy?”
Giải Biệt Đinh hơi giật mình, sau đó thu tay lại, miết nhẹ đầu ngón tay thấp giọng nói: “Không có gì.”
Mộc Dương: “……”
Vầng sáng của buổi sáng sớm chậm rãi hiện lên ở phía chân trời, Giải Biệt Đinh không tiếp tục ngủ nữa, nhìn ánh mặt trời vàng nhẹ dần chiếu vào cửa sổ.
Mộc Dương nhắm mắt lại, nghe hơi thở chậm rãi nhẹ nhàng của Giải Biệt Đinh.
Sao cậu có thể bỏ được.
*
Khi gặp mặt với Kiều Viện thì Giải Biệt Đinh cũng muốn đến cùng, rốt cuộc hiện tại Mộc Dương không thể ra ngoài một mình
Sau khi lấy camera đã được sửa thì ba người hẹn nơi gặp mặt.
Kiều Viện lễ phép chào hỏi cùng Giải Biệt Đinh, sau đó quay mặt sang phía Mộc Dương hỏi: “Bao lâu thì được gỡ thạch cao?”
Mộc Dương: “Bác sĩ nói hai tháng.”
Kiều Viện an ủi: “Không sao, coi như tu thân dưỡng tính hai tháng…… Do tôi không tốt, tôi quên không nhắc thỉnh thoảng ở đây sẽ có đất đá trôi.”
“…… Không sao.”
Ba người cùng đi đến nơi hẹn, Giải Biệt Đinh đẩy xe lăn, nghe hai người nói chuyện với nhau, tính ra cũng khá hài hòa.
Nơi chụp mặt trời lặn cách không xa, đi qua bờ hồ ở đằng sau khách sạn bọn họ từng ở, rồi lại đi qua con đường nhỏ giữa hai núi thì thấy một hồ nước nhỏ.
Bờ hồ này mang một màu xanh lục trong trẻo, vùng nước cạn còn có thể lờ mờ thấy vụn đá dưới đáy hồ, cây liễu ở bốn phía buông xuống mặt nước, thỉnh thoảng truyền đến tiếng chim chóc cùng tiếng hô chụp ảnh.
“Các anh thích chụp ảnh thì hẳn là đều rất thích nơi này.” Kiều Viện đi vào ngồi xuống chiếc ghế bên hồ, cười nhìn cậu, “Nghe nói trước đây có vài nhiếp ảnh gia đã tới nơi này.”
Mộc Dương nhìn về phía mặt nước, một mảnh yên lặng.
Tuy rằng hình ảnh trước mắt rất đẹp, nhưng cũng cũng không hiếm thấy lắm, cậu nhìn màn ảnh camera, hiếm khi mới chụp mấy tấm.
“Anh chờ thêm một chút đến khi mặt trời lặn đã, sẽ đẹp lắm.”
Khi Kiều Viện cười rộ lên thì đuôi mắt cong cong, giống Diêu Diên như đúc.
Mộc Dương hơi hoảng hốt, nếu cuộc đời không thay đổi, hửn hiện giờ Kiều Viện sẽ sống như một cô công chúa…… Sẽ không chậm trễ việc học vì thiếu tiền, cũng không cần lo lắng về chuyện không xứng với người mình thích……
“Mộc Dương, anh sống có tốt không?”
“…… Hả?”
“Khi còn nhỏ trong nhà rất nghèo, nhưng có thể anh không tin, tôi chưa từng thiếu thứ gì.”
Kiều Viện nhìn mặt hồ xanh lục: “Họ hàng trong nhà đều nói trước kia mẹ tôi rất lười, thích trải qua những tháng ngày thoải mái, nhưng từ sau khi tôi được sinh ra thì bà đã khổ đi rất nhiều, một ngày làm hai công việc, 24 giờ thì có mười sáu giờ không ở nhà, tôi muốn cái gì bà mua cái đó, về chuyện ăn uống cũng chưa từng để cho tôi phải thiệt thòi.”
“……” Hô hấp Mộc Dương hơi ngừng lại, cậu hỏi thật nhẹ, “Bà ấy rấ tốt với cô sao?”
“Vô cùng tốt.” Kiều Viện cười rũ mắt, trong mắt mang theo nét buồn bã, “Có thể anh không chú ý tới, ngón út của bà không còn nữa, vì muốn bảo vệ tôi vào năm tôi 6 tuổi nên đã bị bọn buôn người cắt đứt.”
Mộc Dương: “……”
“Tôi biết bà rất yêu tôi, tôi cũng vậy.”
Mộc Dương gian nan mà nâng khóe miệng: “Cô không hận bà ấy ư? Bà không cho cô tới thủ đô đi học……”
“Tôi cũng từng trách bà, nhưng nghĩ đến việc bà đã chịu khổ vì tôi nhiều năm như vậy thì cũng tiêu tan.” Kiều Viện nghiêng mặt, cười, “Anh là người thủ đô nhỉ?”
“…… Coi như là vậy.”
Cậu vốn không phải.
“Tôi không biết trẻ con ở thủ đô lớn lên như nào, nhưng chúng tôi cũng có thú vui riêng.” Kiều Viện chớp mắt, “Tôi cảm thấy tôi đã thật sự hạnh phúc…… Tuy rằng chưa thấy ba bao giờ, nhưng tôi cũng không thiếu thốn tình yêu.”
Mộc Dương hơi muốn khóc, cậu nghiêng đầu đi, chạm mắt với Giải Biệt Đinh đang đứng cách đó không xa.
Đầu ngón tay Giải Biệt Đinh khẽ nâng, không tiếng động mà đối hắn nói: “Đừng khóc.”
Kiều Viện chú ý tới hai người đang nhìn nhau, đột nhiên thay đổi chủ đề: “Anh rất thích anh ấy à?”
“…… Ừm.”
“Tôi nghĩ hai người ở bên nhau.”
Mộc Dương: “Không tính là ở bên nhau.”
Một cuộc hôn nhân không có tình cảm, xác thật không được tính là ở bên nhau.
“Anh sợ cái gì? Thích thì mạnh dạn tiến lên, đừng chờ đến khi mất mới hối hận.”
Mái tóc của Kiều Viện bị gió đêm thổi bay, mang đi ánh sáng nơi đuôi mắt: “Đến lúc đó anh sẽ hiểu, anh không đánh mất một người…… Mà là một đoạn đường hạnh phúc trong cuộc sống.”
Mộc Dương ngẩn ra: “Cô……”
Kiều Viện thở ra một hơi: “Người tôi thích định kết hôn, trong nhà đã sắp xếp cho xem mắt rồi.”
Nắng chiều bắt đầu khuếch tán nơi chân trời, vầng sáng ấm áp màu đỏ chậm rãi chiếu lên người họ, Kiều Viện không nói thêm gì nhiều về nam sinh kia, chỉ hơi khổ sở bảo: “Nếu lúc trước khi anh ấy tỏ tỉnh mà tôi dũng cảm một chút, đi thêm một bước, cho dù là yêu ở nơi đất khách, có lẽ……”
Nhưng không còn có lẽ.
Tựa như nếu cuộc sống của cô cùng Mộc Dương không bị trao đổi, có lẽ cô sẽ không gặp được nam sinh này.
Mộc Dương không chịu được nữa, cậu chỉ muốn rời khỏi nơi này ngay lập tức, muốn mau chóng thổ lộ mọi thứ để nhận phán quyết: “Kiều Viện, thật ra tôi ——”
“Đừng nói nữa.” Kiều Viện ngắt lời cậu, nhìn về phía trước: “Nhìn xem, rất đẹp đúng không?”
“……”
Mộc Dương nhìn theo tầm mắt cô, trên mặt hồ vốn đang tĩnh lặng thì bỗng có một ánh sáng vàng ấm xuyên qua tầng mây chiếu lên mặt hồ, giống như đang đục mấy cái động trên không trung làm ánh sáng tràn ra ngoài.
Kiều Viện cười: “Thời cấp ba thầy từng nói với chúng tôi rằng đây được gọi là hiện tượng Tyndall, ‘ khi hiệu ứng Tyndall xuất hiện, ánh sáng sẽ có hình dạng ’.”
Không trung có khe hở, ánh sáng mới chiếu sáng cả một vùng.
Mộc Dương hơi hé miệng, không nói nên lời.
“Tuy rằng mới quen không lâu nhưng tôi luôn cảm thấy anh không vui.”
Kiều Viện đứng lên, vỗ vỗ vai Mộc Dương: “Đừng nghĩ quá nhiều, nếu không phiền não cũng sẽ nhiều lên, có vài thập niên ngắn ngủn mà, phải thật vui vẻ mới không làm bản thân thất vọng, không làm người nhà thất vọng.”
Khóe mắt Kiều Viện cong cong: “Thật ra hôm nay tôi hẹn anh cũng là để tạm biệt.”
Ngực Mộc Dương căng thẳng, theo bản năng hỏi: “Cô định đi đâu?”
Kiều Viện nhìn mặt hồ lóng lánh sóng nước, cô duỗi người: “Mấy năm nay tôi cùng mẹ cũng tích cóp chút tiền, chuẩn bị chuyển nhà, hai ngày sau là đi.”
Mộc Dương sững sờ: “Tại sao?”
Kiều Viện bất đắc dĩ: “Làm gì có nhiều lí do như vậy? Ở đây cũng không có họ hàng nên muốn đổi nơi để sinh sống thôi.”
“Không được!” Mộc Dương buột miệng thốt ra, nói một cách hơi cứng ngắc: “Kiều Viện, mẹ cô……”
“Mẹ tôi còn ở nhà chờ tôi ăn cơm cùng đây này, tôi phải trở về.” Kiều Viện lại lần nữa ngắt lời cậu, “Tôi đi đây, có duyên gặp lại, anh phải sống vui vẻ hơn đấy.”
Kiều Viện đi về phía cửa ra, vẫy tay với Mộc Dương cùng Giải Biệt Đinh: “Chúc các anh hạnh phúc trăm năm.”
Mộc Dương vô thố mà nhìn về phía cô rời đi, rồi nhìn Giải Biệt Đinh xin giúp đỡ: “Anh cản cô ấy……”
Giải Biệt Đinh nhanh chóng tiến lên đỡ lấy Mộc Dương suýt chút nữa té ngã vì nghiêng người: “Không ngăn được, cô ấy phải đi.”
Anh khẽ thở dài: “Dương Dương, em chỉ có thể nói sự thật cho người muốn biết.”
Sắc mặt Mộc Dương tái nhợt, hốc mắt đỏ bừng: “Cô ấy sẽ muốn biết……”
“Được.” Giải Biệt Đinh ôm Mộc Dương, không được thuần thục lắm mà dỗ dành: “Vậy em gửi tin nhắn nói cho cô ấy, cô ấy muốn xem hay không thì tùy cô ấy được không?”
Người muốn biết sẽ trả lời, người không muốn biết sẽ làm như không nhìn thấy, mọi thứ cứ theo lẽ thường.
Đầu ngón tay của Mộc Dương không tự chủ được mà cắm vào lòng bàn tay, không ngờ sự thẳng thắn sẽ kết thúc như vậy
Cậu bị Giải Biệt Đinh ôm, ngơ ngẩn nhìn chùm sáng trên mặt hồ đang chậm rãi tan đi theo màn đêm buông xuống.
Mộc Dương vẫn luôn ngồi yên ở đây cho đến khi nắng chiều hoàn toàn trôi đi, nhìn khung trò chuyện với Kiều Viện mà không gõ nổi một chữ.
Cậu không biết phải nói như thế nào mới có thể không xúc phạm tới nữ sinh cực kì yêu mẹ này.
Nói cho cô rằng, thật ra người mẹ mà cô yêu nhất không phải mẹ cô, mà là tên đầu sỏ hại cô phải trải qua biết bao năm sống khổ?
Nói cho Kiều Viện rằng, không phải vì không có tiền nên mẹ cô mới không cho cô lên thủ đô học, mà vì không muốn để cô xuất hiện ở thế giới bên ngoài gặp mặt cha mẹ ruột?
Có lẽ bà ấy không yêu cô mà chỉ muốn giữ cô ở huyện thành nhỏ này, cả đời không thể thấy được ánh sáng bên ngoài.
Nhưng thật sự Kiều Viện không nhận thấy được một chút nào sao?
Mộc Dương gõ rồi lại xóa, sự xót xa lan tràn khắp toàn thân.
Giải Biệt Đinh ở bê cậu, nhìn Mộc Dương hơn nửa ngày mới gõ được hai dòng số, là số điện thoại của Mộc Nam Sơn cùng Diêu Diên ——
Mộc Dương chậm rãi đưa vào một dòng tin nhắn: Bọn họ cũng rất yêu cô, cũng rất nhớ cô.
Nếu cả đời không biết thì không sao, nhưng sau khi biết được chân tướng, sao Diêu Diên cùng Mộc Nam Sơn có thể không nhớ nhung hay áy náy?
Đó là đứa con bọn họ hoài thai mười tháng, luôn chờ mong tới ngày đứa bé được sinh ra, đau đớn như nào sau khi biết mọi thứ thì chỉ có họ mới hiểu.
Cậu lại mở ra khung chat cùng Diêu Diên, tin nhắn mới nhất vào buổi sáng hôm nay, Diêu Diên gửi voice hỏi chân cậu có thoải mái hay không, nhớ đi bệnh viện kiểm tra định kỳ, chơi xong thì về nhà sớm một chút, mẹ đã chuẩn bị cho cậu rất nhiều đồ ăn ngon, ba còn mua thêm cho cậu một cái camera, ông ngoại bà ngoại đều rất nhớ cậu.
Giống như Mộc Dương chỉ đi ra ngoài chơi, chơi mệt là có thể trở về, mọi thứ vẫn như cũ.
—— cô muốn chuyển nhà.
Mộc Dương không có số điện thoại của Kiều Viện, chỉ có thể trực tiếp gửi qua cho tài khoản của Kiều Viện.
Làm hết mọi thứ trong một lúc hao hết toàn bộ tâm lực của cậu, giống như mất đi mọi thứ trong nháy mắt, cả người xụi lơ không còn sức sống.
Giải Biệt Đinh ngồi xổm xuống, giơ tay lau giọt lệt nơi khóe mắt Mộc Dương: “Đừng khóc.”
Trong nháy mắt gửi những lời này, cuộc đời hơn hai mươi năm của Mộc Dương dường như cũng bị phủ định toàn bộ.
Cậu khóc mà không phát ra chút thanh âm nào, nước mắt chảy từ đuôi mắt xuống đến cằm, một giọt rồi lại một giọt rơi xuống lòng bàn tay Giải Biệt Đinh: “Giải Biệt Đinh…… Em không có ba mẹ.”
Giải Biệt Đinh há miệng thở dốc: “Em còn có anh.”
Chỉ cần Mộc Dương muốn thì anh vẫn luôn ở đây.
Nước mắt làm mờ tầm mắt, Mộc Dương không nhìn rõ được phía trước, đột nhiên cậu rất muốn nghe tiếng tim đập của Giải Biệt Đinh.
Từ khi sống lại đến giờ thì đây là lần đầu cậu không vi phạm ý nguyện của mình, duỗi tay định ôm anh, lỗ tai dán lên trái tim Giải Biệt Đinh.
Thân thể bị ôm lấy đột nhiên cứng đờ.
Nước mắt làm ướt áo sơmi màu đen, Mộc Dương nghẹn ngào nói: “Giải Biệt Đinh, lòng bàn tay của anh đang đổ mồ hôi.”
“…… Ừm.”
Không chỉ là lòng bàn tay.
“Tim của anh cũng đập rất nhanh.” Mộc Dương nắm chặt ống tay áo của anh, nước mắt mằn mặn rơi xuống bên môi cậu, cậu nâng mắt hỏi: “Anh cũng thích em một chút, đúng không?”
Hơn nửa ngày mà Mộc Dương vẫn chưa nghe được Giải Biệt Đinh trả lời.
Cái tay đang nắm chặt góc áo hơi vô lực mà buông ra, nhưng một giây sau đó lại bị ôm chặt lấy.
Một nụ hôn ấm áp kìm chế mà dừng ở bên môi, mang đi chất lỏng chua xót đó: “Có thể là không chỉ một chút.”
Có thể là không chỉ thích một chút.
Giải Biệt Đinh lại hôn một lần nữa, thử làm ấm môi răng lạnh lẽo của Mộc Dương.
Anh dùng nụ hôn làm lao tù, giam cầm trái tim Mộc Dương.
Mộc Dương ngẩn ngơ tại chỗ, cảm giác tim đập nhanh đến mức sắp chết.
*
“Rời khỏi anh em sẽ vui vẻ ư?”
Trước đây Giải Biệt Đinh từng muốn đưa Mộc Dương rời khỏi nơi làm cho cậu đau khổ, nhưng suýt nữa anh lại quên rằng mình cũng là một trong những nguyên nhân lớn nhất làm Mộc Dương khổ sở.
Lông mi nhẹ nhàng rung động, Mộc Dương tránh ánh mắt của Giải Biệt Đinh, cậu không thể trả lời vấn đề này.
Ai sẽ vui vẻ khi rời khỏi người mình thích?
Nhưng ở lại thì có ý nghĩa gì? Tra tấn lẫn nhau à?
Miệng Mộc Dương khô khốc: “Giải Biệt Đinh, trước kia anh chưa bao giờ nhíu mày.”
Giải Biệt Đinh: “……”
Mộc Dương ngước mắt nhìn anh: “Thật ra anh không cần đi gặp bác sĩ đâu, anh như vậy không có gì là không tốt cả, không có cảm xúc thì sẽ không đau khổ, sẽ sống thoải mái hơn.”
Cậu càng muốn Giải Biệt Đinh của khi trước trở về, đủ mạnh mẽ và không vì bất luận chuyện gì mà đổi sắc mặt, tuy rằng hơi cô độc nhưng ít nhất sẽ không bị tổn thương bởi bất cứ ai.
Cậu có tài đức gì mà khiến cho Giải Biệt Đinh đau khổ đến mức trái tim xảy ra vấn đề chỉ vì một giấc mơ?
Cho tới bây giờ cậu cũng không dám tin.
Giải Biệt Đinh nâng tay lên, định chạm lên đuôi mắt Mộc Dương nhưng dừng lại giữa chừng.
“Chờ một chút, được không?” Giải Biệt Đinh giãn mày, sự dao động trong mắt được thay thế bằng vẻ bình tĩnh, “Chờ đến khi chân em tốt lên, chờ em phẫu thuật xong…… em muốn như thế nào cũng được.”
Mộc Dương khó nén mỏi mệt: “Sau anh cứ cố chấp chuyện phẫu thuật vậy?”
Bởi vì đã mất đi một lần rồi, Giải Biệt Đinh không thể nhìn Mộc Dương nhắm hai mắt ngay trước mặt mình nữa.
Trong mọi việc, anh có thể khống chế bản thân và cho sự tôn trọng cùng tự do Mộc Dương như mẹ anh từng bảo, ngoại trừ chuyện liên quan đến sinh mệnh.
“Bác trai bác gái sẽ rất đau khổ, Mộc Dương, em muốn họ phải đau lòng ư?”
Giải Biệt Đinh cũng không nói dối, kiếp trước khi Mộc Dương mất vì bệnh tật, người thống khổ nhất chính là Mộc Nam Sơn cùng Diêu Diên, trước một tháng Giải Biệt Đinh gặp tai nạn xe cộ thì hầu như Diêu Diên đều dùng nước mắt rửa mặt mỗi ngày.
Mộc Nam Sơn nhìn bình tĩnh hơn chút, nhưng trong một tháng thì đầu ông bạc hơn hẳn, trông như già đi mười tuổi.
Giải Biệt Đinh đắp chăn mỏng cho Mộc Dương, sau đó lại rất thong thả mà nói: “Anh cũng vậy.”
Mộc Dương sững người.
Lúc nói lời này thì trên khuôn mặt Giải Biệt Đinh không có cảm xúc dao động nào, đôi mắt vẫn lặng yên như ngày thường, anh gọi thật nhẹ: “Dương Dương……”
“Không có thứ gì đáng giá để em phải lấy sinh mệnh của mình đánh đổi, không vui thì làm chuyện vui vẻ, chán ghét ai thì rời xa, cảm thấy đau khổ thì từ bỏ, đi gặp gỡ người thích hơn ——”
Giải Biệt Đinh thấy không ổn mà nhíu mày, nhưng cũng giãn ra rất nhanh sau đó: “Em mới hơn hai mươi tuổi, còn trẻ như vậy……”
Giống như trưởng bối đang thuyết giáo.
Nhưng không hiểu sao Mộc Dương lại cảm nhận được rằng, câu nói “Cảm thấy đau khổ thì từ bỏ, đi tiếp xúc với người mà em thích hơn” của Giải Biệt Đinh không phải lời thật lòng.
Bởi vì nhịp thở của anh trở nên dồn dập hơn một cách dễ thấy, bỗng Mộc Dương giơ tay, dán lên trái tim anh.
Nhịp đập ở nơi đó dồn dập mà không có quy luật, giống như là đang kể khổ thay cho chủ nhân.
Hơi thở Giải Biệt Đinh hỗn loạn, nhưng vẫn lấy tay Mộc Dương ra: “Đừng cố kỵ chuyện gì, Mộc Dương, em chỉ cần làm việc mình thích là được.”
Mộc Dương nhìn đôi mắt Giải Biệt Đinh, lần đầu tiên cậu nhận ra Giải Biệt Đinh cũng không biết che giấy cảm xúc.
Sau đó cậu cảm thấy mình không hiểu Giải Biệt Đinh, dù sao anh cũng không có gì phải che giấu, sự lạnh lùng với bên ngoài của Giải Biệt Đinh mới là một mặt chân thật của anh, nhìn không ra cảm xúc chỉ vì anh không có cảm xúc.
Mà khi biển sâu đột nhiên gặp gió lốc, sự bình tĩnh mặt ngoài của cậu sẽ dễ dàng bị vỡ tan, phong cảnh nơi đáy biển cũng bị nhìn thấy hết.
Sao cậu có thể để Giải Biệt Đinh đau khổ, giống việc dù cậu có phải con ruột của Mộc Nam Sơn cùng Diêu Diên hay không thì cũng không bao giờ muốn họ khổ sở.
Mộc Dương đột ngột nói sang chuyện khác: “Camera của tôi hỏng rồi.”
Giải Biệt Đinh đứng lên, đổ chén nước cho Mộc Dương: “Ngày hôm qua anh có hỏi rồi, chủ quán nói chỉ cần đổi màn hình, nhưng linh kiện ngày mai mới đến.”
Mộc Dương hơi giật mình: “Thế thì vừa đúng.”
Vừa đúng yêu cầu ngày mai của cậu, cũng đúng thời điểm.
Mộc Dương lại nói: “Ngày mai tôi muốn đi ra ngoài.”
Giải Biệt Đinh cũng không hỏi đi đâu: “Được.”
“Ngủ ngon.”
“…… Ngủ ngon.”
*
“Chào ngài, xin hỏi ngài là người nhà của Mộc Dương đúng không?”
“Phải.”
“Anh ấy bị ngất xỉu rồi được người qua đường đưa đến bệnh viện, tình huống rất phức tạp, mong ngài tới bệnh viện một chuyến.”
Lúc đó anh vừa mới kết thúc tiệc đóng máy của đoàn phim, khi đang trên đường đi ở sân bay có thấy cửa hàng bán hoa, trong lòng anh hơi dao động, muốn để trợ lý mua bó hoa hồng.
Khi nhận được cuộc gọi này, Giải Biệt Đinh còn chưa kịp lên tiếng.
Anh vội vàng lên máy bay, đi vào bệnh viện nhìn thấy Mộc Dương trắng bệch đang nằm trên giường bệnh, gầy trơ xương.
Bác sĩ nói với anh rằng, Mộc Dương đã bị ung thư giai đoạn cuối cuối, vì không được trải qua quá trình điều trị thuốc thang nên đã đến đường cùng rồi, không còn bao nhiêu thời gian.
Mộc Dương ngất xỉu ở nhà bên cạnh, là ngôi nhà từng ở hơn hai mươi năm.
Sau này khi đã qua rất lâu, Giải Biệt Đinh mới suy nghĩ cẩn thận, hẳn là trước khi chết Mộc Dương muốn xem cha mẹ đã nuôi cậu hai mươi năm có sống tốt không.
Nhưng cậu chưa kịp thấy được sự buồn rầu cùng nhớ nhung trên khuôn mặt cha mẹ thì đã bị Tử Thần triệu hoán.
Lần này may mắn thoát được một kiếp, nhưng ngũ tạng của Mộc Dương đã hoàn toàn suy kiệt, hầu như là tế bào ung thư đã khuếch tán toàn thân, không thể nào cứu chữa được nữa
Khi tỉnh lại câu đầu tiên cậu nói chính là mong Giải Biệt Đinh đừng nói cho cha mẹ.
Sau đó yên lặng, mất hết sức sống chờ đợi cái chết.
Một thiếu gia từng tự phụ kiểu căng, hiện giờ đã bị cơn ốm đau tra tấn đến mức không còn hình người. Khi trước ngón tay chỉ bị thương một chút cũng phải chụp cho Giải Biệt Đinh xem để kêu đau, nhưng ở những ngày tháng cuối cùng lại không hề để lộ chút tủi thân nào dưới cơn tra tấn của bệnh tật.
Một Mộc Dương tư bản kiêu ngạo đã không còn, từ ngày biết thân thế thì góc cạnh của cậu đã bị mài mòn, những chuyện trước kia được coi là đáng yêu tùy hứng đều trở thành không có đạo lý, đều trở thành vô cớ gây rối không biết liêm sỉ.
Vì thế cậu sợ hãi cuộn mình trong bóng tối, không thèm nhìn cũng không thèm nghĩ, không từ bỏ bất cứ thứ gì, chỉ từ bỏ chính mình.
Nhưng chuyện lớn như sống chết thì sao Mộc Nam Sơn cùng Diêu Diên có thể không biết.
Nhưng vẫn không thể thấy được Mộc Dương lần cuối cùng.
Cậu chết vào rạng sáng, nắng sớm chiếu lên vùng đất phía trước.
Giải Biệt Đinh nhìn Mộc Dương đã ngừng thở trên giường, lần đầu tiên biết đau lòng là như nào.
Anh không biết tại sao lại đau, nhưng không thể ngừng đau đớn.
Một tháng sau đó, chuyện Giải Biệt Đinh đã làm nhiều nhất chính là ngồi trên sân thượng ở trong nhà, ngẩn người nhìn ghế mây.
Trươc đây mỗi một lần không thấy bóng dáng của Mộc Dương, Giải Biệt Đinh đều có thể thấy cậu ở góc này.
Nhưng lúc này đây, anh nhìn suốt 30 ngày đêm, cũng không thể thấy bóng hình của Mộc Dương.
Cậu không còn chạy về phía anh, vừa kiêu ngạo vừa bá đạo: “Em thích anh đấy, anh không thích thì cũng phải chịu, không được nói cho em!”
Cũng sẽ không rúc vào trong lồng ngực anh giương oai chất vấn khi say rượu: “Anh có thích em dù chỉ một chút hay không? Kệ anh, anh phải thích em!”
……
Giải Biệt Đinh bỗng chốc bừng tỉnh.
Anh giơ tay vỗ lau mồ hôi giữa trán, cả người lạnh lẽo như vừa mới ngâm ở thùng băng.
Mộc Dương còn nằm bên người anh, vẻ ngoài an tĩnh hơi giống với lúc cậu nằm trên giường bệnh mà không hề tức giận trong kiếp trước.
Tim anh đập mạnh.
Anh không kìm chế nổi mà khẽ run đầu ngón tay, ngừng ở không trung hồi lâu, sau đó kiểm tra hơi thở của Mộc Dương.
Còn ấm áp.
Cậu bỗng tỉnh giấc, tay Giải Biệt Đinh còn đặt trên môi Mộc Dương, chưa kịp thu lại.
Trong lòng Mộc Dương xót xa: “Anh đang làm gì vậy?”
Giải Biệt Đinh hơi giật mình, sau đó thu tay lại, miết nhẹ đầu ngón tay thấp giọng nói: “Không có gì.”
Mộc Dương: “……”
Vầng sáng của buổi sáng sớm chậm rãi hiện lên ở phía chân trời, Giải Biệt Đinh không tiếp tục ngủ nữa, nhìn ánh mặt trời vàng nhẹ dần chiếu vào cửa sổ.
Mộc Dương nhắm mắt lại, nghe hơi thở chậm rãi nhẹ nhàng của Giải Biệt Đinh.
Sao cậu có thể bỏ được.
*
Khi gặp mặt với Kiều Viện thì Giải Biệt Đinh cũng muốn đến cùng, rốt cuộc hiện tại Mộc Dương không thể ra ngoài một mình
Sau khi lấy camera đã được sửa thì ba người hẹn nơi gặp mặt.
Kiều Viện lễ phép chào hỏi cùng Giải Biệt Đinh, sau đó quay mặt sang phía Mộc Dương hỏi: “Bao lâu thì được gỡ thạch cao?”
Mộc Dương: “Bác sĩ nói hai tháng.”
Kiều Viện an ủi: “Không sao, coi như tu thân dưỡng tính hai tháng…… Do tôi không tốt, tôi quên không nhắc thỉnh thoảng ở đây sẽ có đất đá trôi.”
“…… Không sao.”
Ba người cùng đi đến nơi hẹn, Giải Biệt Đinh đẩy xe lăn, nghe hai người nói chuyện với nhau, tính ra cũng khá hài hòa.
Nơi chụp mặt trời lặn cách không xa, đi qua bờ hồ ở đằng sau khách sạn bọn họ từng ở, rồi lại đi qua con đường nhỏ giữa hai núi thì thấy một hồ nước nhỏ.
Bờ hồ này mang một màu xanh lục trong trẻo, vùng nước cạn còn có thể lờ mờ thấy vụn đá dưới đáy hồ, cây liễu ở bốn phía buông xuống mặt nước, thỉnh thoảng truyền đến tiếng chim chóc cùng tiếng hô chụp ảnh.
“Các anh thích chụp ảnh thì hẳn là đều rất thích nơi này.” Kiều Viện đi vào ngồi xuống chiếc ghế bên hồ, cười nhìn cậu, “Nghe nói trước đây có vài nhiếp ảnh gia đã tới nơi này.”
Mộc Dương nhìn về phía mặt nước, một mảnh yên lặng.
Tuy rằng hình ảnh trước mắt rất đẹp, nhưng cũng cũng không hiếm thấy lắm, cậu nhìn màn ảnh camera, hiếm khi mới chụp mấy tấm.
“Anh chờ thêm một chút đến khi mặt trời lặn đã, sẽ đẹp lắm.”
Khi Kiều Viện cười rộ lên thì đuôi mắt cong cong, giống Diêu Diên như đúc.
Mộc Dương hơi hoảng hốt, nếu cuộc đời không thay đổi, hửn hiện giờ Kiều Viện sẽ sống như một cô công chúa…… Sẽ không chậm trễ việc học vì thiếu tiền, cũng không cần lo lắng về chuyện không xứng với người mình thích……
“Mộc Dương, anh sống có tốt không?”
“…… Hả?”
“Khi còn nhỏ trong nhà rất nghèo, nhưng có thể anh không tin, tôi chưa từng thiếu thứ gì.”
Kiều Viện nhìn mặt hồ xanh lục: “Họ hàng trong nhà đều nói trước kia mẹ tôi rất lười, thích trải qua những tháng ngày thoải mái, nhưng từ sau khi tôi được sinh ra thì bà đã khổ đi rất nhiều, một ngày làm hai công việc, 24 giờ thì có mười sáu giờ không ở nhà, tôi muốn cái gì bà mua cái đó, về chuyện ăn uống cũng chưa từng để cho tôi phải thiệt thòi.”
“……” Hô hấp Mộc Dương hơi ngừng lại, cậu hỏi thật nhẹ, “Bà ấy rấ tốt với cô sao?”
“Vô cùng tốt.” Kiều Viện cười rũ mắt, trong mắt mang theo nét buồn bã, “Có thể anh không chú ý tới, ngón út của bà không còn nữa, vì muốn bảo vệ tôi vào năm tôi 6 tuổi nên đã bị bọn buôn người cắt đứt.”
Mộc Dương: “……”
“Tôi biết bà rất yêu tôi, tôi cũng vậy.”
Mộc Dương gian nan mà nâng khóe miệng: “Cô không hận bà ấy ư? Bà không cho cô tới thủ đô đi học……”
“Tôi cũng từng trách bà, nhưng nghĩ đến việc bà đã chịu khổ vì tôi nhiều năm như vậy thì cũng tiêu tan.” Kiều Viện nghiêng mặt, cười, “Anh là người thủ đô nhỉ?”
“…… Coi như là vậy.”
Cậu vốn không phải.
“Tôi không biết trẻ con ở thủ đô lớn lên như nào, nhưng chúng tôi cũng có thú vui riêng.” Kiều Viện chớp mắt, “Tôi cảm thấy tôi đã thật sự hạnh phúc…… Tuy rằng chưa thấy ba bao giờ, nhưng tôi cũng không thiếu thốn tình yêu.”
Mộc Dương hơi muốn khóc, cậu nghiêng đầu đi, chạm mắt với Giải Biệt Đinh đang đứng cách đó không xa.
Đầu ngón tay Giải Biệt Đinh khẽ nâng, không tiếng động mà đối hắn nói: “Đừng khóc.”
Kiều Viện chú ý tới hai người đang nhìn nhau, đột nhiên thay đổi chủ đề: “Anh rất thích anh ấy à?”
“…… Ừm.”
“Tôi nghĩ hai người ở bên nhau.”
Mộc Dương: “Không tính là ở bên nhau.”
Một cuộc hôn nhân không có tình cảm, xác thật không được tính là ở bên nhau.
“Anh sợ cái gì? Thích thì mạnh dạn tiến lên, đừng chờ đến khi mất mới hối hận.”
Mái tóc của Kiều Viện bị gió đêm thổi bay, mang đi ánh sáng nơi đuôi mắt: “Đến lúc đó anh sẽ hiểu, anh không đánh mất một người…… Mà là một đoạn đường hạnh phúc trong cuộc sống.”
Mộc Dương ngẩn ra: “Cô……”
Kiều Viện thở ra một hơi: “Người tôi thích định kết hôn, trong nhà đã sắp xếp cho xem mắt rồi.”
Nắng chiều bắt đầu khuếch tán nơi chân trời, vầng sáng ấm áp màu đỏ chậm rãi chiếu lên người họ, Kiều Viện không nói thêm gì nhiều về nam sinh kia, chỉ hơi khổ sở bảo: “Nếu lúc trước khi anh ấy tỏ tỉnh mà tôi dũng cảm một chút, đi thêm một bước, cho dù là yêu ở nơi đất khách, có lẽ……”
Nhưng không còn có lẽ.
Tựa như nếu cuộc sống của cô cùng Mộc Dương không bị trao đổi, có lẽ cô sẽ không gặp được nam sinh này.
Mộc Dương không chịu được nữa, cậu chỉ muốn rời khỏi nơi này ngay lập tức, muốn mau chóng thổ lộ mọi thứ để nhận phán quyết: “Kiều Viện, thật ra tôi ——”
“Đừng nói nữa.” Kiều Viện ngắt lời cậu, nhìn về phía trước: “Nhìn xem, rất đẹp đúng không?”
“……”
Mộc Dương nhìn theo tầm mắt cô, trên mặt hồ vốn đang tĩnh lặng thì bỗng có một ánh sáng vàng ấm xuyên qua tầng mây chiếu lên mặt hồ, giống như đang đục mấy cái động trên không trung làm ánh sáng tràn ra ngoài.
Kiều Viện cười: “Thời cấp ba thầy từng nói với chúng tôi rằng đây được gọi là hiện tượng Tyndall, ‘ khi hiệu ứng Tyndall xuất hiện, ánh sáng sẽ có hình dạng ’.”
Không trung có khe hở, ánh sáng mới chiếu sáng cả một vùng.
Mộc Dương hơi hé miệng, không nói nên lời.
“Tuy rằng mới quen không lâu nhưng tôi luôn cảm thấy anh không vui.”
Kiều Viện đứng lên, vỗ vỗ vai Mộc Dương: “Đừng nghĩ quá nhiều, nếu không phiền não cũng sẽ nhiều lên, có vài thập niên ngắn ngủn mà, phải thật vui vẻ mới không làm bản thân thất vọng, không làm người nhà thất vọng.”
Khóe mắt Kiều Viện cong cong: “Thật ra hôm nay tôi hẹn anh cũng là để tạm biệt.”
Ngực Mộc Dương căng thẳng, theo bản năng hỏi: “Cô định đi đâu?”
Kiều Viện nhìn mặt hồ lóng lánh sóng nước, cô duỗi người: “Mấy năm nay tôi cùng mẹ cũng tích cóp chút tiền, chuẩn bị chuyển nhà, hai ngày sau là đi.”
Mộc Dương sững sờ: “Tại sao?”
Kiều Viện bất đắc dĩ: “Làm gì có nhiều lí do như vậy? Ở đây cũng không có họ hàng nên muốn đổi nơi để sinh sống thôi.”
“Không được!” Mộc Dương buột miệng thốt ra, nói một cách hơi cứng ngắc: “Kiều Viện, mẹ cô……”
“Mẹ tôi còn ở nhà chờ tôi ăn cơm cùng đây này, tôi phải trở về.” Kiều Viện lại lần nữa ngắt lời cậu, “Tôi đi đây, có duyên gặp lại, anh phải sống vui vẻ hơn đấy.”
Kiều Viện đi về phía cửa ra, vẫy tay với Mộc Dương cùng Giải Biệt Đinh: “Chúc các anh hạnh phúc trăm năm.”
Mộc Dương vô thố mà nhìn về phía cô rời đi, rồi nhìn Giải Biệt Đinh xin giúp đỡ: “Anh cản cô ấy……”
Giải Biệt Đinh nhanh chóng tiến lên đỡ lấy Mộc Dương suýt chút nữa té ngã vì nghiêng người: “Không ngăn được, cô ấy phải đi.”
Anh khẽ thở dài: “Dương Dương, em chỉ có thể nói sự thật cho người muốn biết.”
Sắc mặt Mộc Dương tái nhợt, hốc mắt đỏ bừng: “Cô ấy sẽ muốn biết……”
“Được.” Giải Biệt Đinh ôm Mộc Dương, không được thuần thục lắm mà dỗ dành: “Vậy em gửi tin nhắn nói cho cô ấy, cô ấy muốn xem hay không thì tùy cô ấy được không?”
Người muốn biết sẽ trả lời, người không muốn biết sẽ làm như không nhìn thấy, mọi thứ cứ theo lẽ thường.
Đầu ngón tay của Mộc Dương không tự chủ được mà cắm vào lòng bàn tay, không ngờ sự thẳng thắn sẽ kết thúc như vậy
Cậu bị Giải Biệt Đinh ôm, ngơ ngẩn nhìn chùm sáng trên mặt hồ đang chậm rãi tan đi theo màn đêm buông xuống.
Mộc Dương vẫn luôn ngồi yên ở đây cho đến khi nắng chiều hoàn toàn trôi đi, nhìn khung trò chuyện với Kiều Viện mà không gõ nổi một chữ.
Cậu không biết phải nói như thế nào mới có thể không xúc phạm tới nữ sinh cực kì yêu mẹ này.
Nói cho cô rằng, thật ra người mẹ mà cô yêu nhất không phải mẹ cô, mà là tên đầu sỏ hại cô phải trải qua biết bao năm sống khổ?
Nói cho Kiều Viện rằng, không phải vì không có tiền nên mẹ cô mới không cho cô lên thủ đô học, mà vì không muốn để cô xuất hiện ở thế giới bên ngoài gặp mặt cha mẹ ruột?
Có lẽ bà ấy không yêu cô mà chỉ muốn giữ cô ở huyện thành nhỏ này, cả đời không thể thấy được ánh sáng bên ngoài.
Nhưng thật sự Kiều Viện không nhận thấy được một chút nào sao?
Mộc Dương gõ rồi lại xóa, sự xót xa lan tràn khắp toàn thân.
Giải Biệt Đinh ở bê cậu, nhìn Mộc Dương hơn nửa ngày mới gõ được hai dòng số, là số điện thoại của Mộc Nam Sơn cùng Diêu Diên ——
Mộc Dương chậm rãi đưa vào một dòng tin nhắn: Bọn họ cũng rất yêu cô, cũng rất nhớ cô.
Nếu cả đời không biết thì không sao, nhưng sau khi biết được chân tướng, sao Diêu Diên cùng Mộc Nam Sơn có thể không nhớ nhung hay áy náy?
Đó là đứa con bọn họ hoài thai mười tháng, luôn chờ mong tới ngày đứa bé được sinh ra, đau đớn như nào sau khi biết mọi thứ thì chỉ có họ mới hiểu.
Cậu lại mở ra khung chat cùng Diêu Diên, tin nhắn mới nhất vào buổi sáng hôm nay, Diêu Diên gửi voice hỏi chân cậu có thoải mái hay không, nhớ đi bệnh viện kiểm tra định kỳ, chơi xong thì về nhà sớm một chút, mẹ đã chuẩn bị cho cậu rất nhiều đồ ăn ngon, ba còn mua thêm cho cậu một cái camera, ông ngoại bà ngoại đều rất nhớ cậu.
Giống như Mộc Dương chỉ đi ra ngoài chơi, chơi mệt là có thể trở về, mọi thứ vẫn như cũ.
—— cô muốn chuyển nhà.
Mộc Dương không có số điện thoại của Kiều Viện, chỉ có thể trực tiếp gửi qua cho tài khoản của Kiều Viện.
Làm hết mọi thứ trong một lúc hao hết toàn bộ tâm lực của cậu, giống như mất đi mọi thứ trong nháy mắt, cả người xụi lơ không còn sức sống.
Giải Biệt Đinh ngồi xổm xuống, giơ tay lau giọt lệt nơi khóe mắt Mộc Dương: “Đừng khóc.”
Trong nháy mắt gửi những lời này, cuộc đời hơn hai mươi năm của Mộc Dương dường như cũng bị phủ định toàn bộ.
Cậu khóc mà không phát ra chút thanh âm nào, nước mắt chảy từ đuôi mắt xuống đến cằm, một giọt rồi lại một giọt rơi xuống lòng bàn tay Giải Biệt Đinh: “Giải Biệt Đinh…… Em không có ba mẹ.”
Giải Biệt Đinh há miệng thở dốc: “Em còn có anh.”
Chỉ cần Mộc Dương muốn thì anh vẫn luôn ở đây.
Nước mắt làm mờ tầm mắt, Mộc Dương không nhìn rõ được phía trước, đột nhiên cậu rất muốn nghe tiếng tim đập của Giải Biệt Đinh.
Từ khi sống lại đến giờ thì đây là lần đầu cậu không vi phạm ý nguyện của mình, duỗi tay định ôm anh, lỗ tai dán lên trái tim Giải Biệt Đinh.
Thân thể bị ôm lấy đột nhiên cứng đờ.
Nước mắt làm ướt áo sơmi màu đen, Mộc Dương nghẹn ngào nói: “Giải Biệt Đinh, lòng bàn tay của anh đang đổ mồ hôi.”
“…… Ừm.”
Không chỉ là lòng bàn tay.
“Tim của anh cũng đập rất nhanh.” Mộc Dương nắm chặt ống tay áo của anh, nước mắt mằn mặn rơi xuống bên môi cậu, cậu nâng mắt hỏi: “Anh cũng thích em một chút, đúng không?”
Hơn nửa ngày mà Mộc Dương vẫn chưa nghe được Giải Biệt Đinh trả lời.
Cái tay đang nắm chặt góc áo hơi vô lực mà buông ra, nhưng một giây sau đó lại bị ôm chặt lấy.
Một nụ hôn ấm áp kìm chế mà dừng ở bên môi, mang đi chất lỏng chua xót đó: “Có thể là không chỉ một chút.”
Có thể là không chỉ thích một chút.
Giải Biệt Đinh lại hôn một lần nữa, thử làm ấm môi răng lạnh lẽo của Mộc Dương.
Anh dùng nụ hôn làm lao tù, giam cầm trái tim Mộc Dương.
Mộc Dương ngẩn ngơ tại chỗ, cảm giác tim đập nhanh đến mức sắp chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất