Sau Khi Mắc Bệnh Nan Y, Tên Rắc Rối Quay Sang Theo Đuổi Phật Hệ
Chương 48: Được giải cứu
Các quý ông quý bà ở đuôi boong tàu đều mặc vest cùng lễ phục, trong tay nắm ly rượu vang đỏ thon dài, nói cười trò chuyện cùng nhau.
Đây không chỉ là hoạt động giải trí hạng nhất, mà còn là một đợt xã giao độc đáo đối với rất nhiều người.
Mặt nạ che khuất dung mạo vốn có của bọn họ thì lại càng phù hợp với tinh thần làm thân, nếu muốn có một cuộc gặp gỡ tình cờ lãng mạn thì dũng cảm tiến lên……
Nhưng một bầu không khí lãng mạn duy mĩ như vậy lại xuất hiện một người lỗi thời.
Một người đàn ông có sẹo lạc quẻ không mang mặt nạ, sắc mặt nghiêm túc hung ác kéo một chàng trai mang mặt nạ mèo đen, một tay khác của gã thì cầm dao múa may trái phải, uy hiếp mọi người tản ra xung quanh.
Các quý ông theo bản năng mà bảo vệ cô gái bên cạnh, trong nhóm quý bà có người hô lên ngạc nhiên, cũng có người muốn tiến lên ngăn cản rồi lại bị ngừng bước bởi lưỡi dao lạnh lẽo kia.
“Trời ạ……”
“Sao lại thế này! Không phải nói không mang mặt nạ thì không thể tiến vào sao!?”
“Người này muốn làm gì! Quá nguy hiểm? Bảo vệ đâu!!”
“Thật quá đáng…… Trên đùi người này còn bó thạch cao……”
Vành mắt giấu dưới mặt nạ ửng hồng, Mộc Dương mê mang mà nghe người chung quanh sôi nổi nghị luận, đại đa số ngôn ngữ cậu không hiểu.
Dưới thân vẫn luôn bị kéo đi nên có va chạm, xương cùng cũng bị đụng phải vài lần.
Việc gặp phải Diêu Diên cùng Kiều Viện làm cậu từ mộng ảo ngã vào hiện thực, đại não hỗn loạn làm cậu không thể suy nghĩ xem hiện giờ đang xảy ra chuyện gì.
Thơi gian bảy ngày tốt đẹp trôi qua như một giấc mộng, người cậu thích kiên nhẫn ở bên cậu……
Cậu cho rằng những thống khổ, những chuyện khó chịu đó sẽ bị ném về đại lục, nhưng khi nhìn thấy Kiều Viện cùng Diêu Diên, sự vui vẻ trong bảy ngày lập tức vỡ tan như bọt nước.
Trốn không nổi.
Những thống khổ áy náy cùng khe hở vụn vỡ vĩnh viễn không thể chữa lành với cha mẹ, đời này cậu không trốn nổi, trừ khi cậu trả hết những gì cậu thiếu.
Tất cả đều còn cho bọn họ.
Nhưng cậu còn gì?
Cậu không có gì, cái gì cũng không lấy nổi, thứ duy nhất còn có thể dùng là cái mạng này.
“Đứng ở kia!!”
Người đàn ông mặt sẹo đột nhiên rống vừa phía khoang cửa, phần gương mặt không bị mặt nạ che chắn của Mộc Dương bỗng đau xót, còn có cảm giác chết lặng khó nói.
Cả người cậu run lên, nước mắt trượt xuống từ mặt nạ tinh xảo hoà với dòng máu đỏ tươi, chúng chảy xuống đến cổ, hình như đã làm bẩn chiếc cà vạt mà Giải Biệt Đinh thắt giúp cậu.
Trong lúc mơ hồ, dường như Mộc Dương thấy bóng dáng Giải Biệt Đinh —— hốc mắt đỏ bừng.
…… Là ảo giác nhỉ.
Rõ ràng lúc cậu chết thì Giải Biệt Đinh cũng không khổ sở như vậy.
Lần này chẳng phải cậu còn chưa chết sao.
Sự hỗn loạn xung quanh dường như bị chắn ngoài tai, Mộc Dương không nghe rõ bất cứ thứ gì, bên tai chỉ còn tiếng ong ong, thêm cả cơn đau tê dại trên khuôn mặt.
Đám người bị bảo vệ sơ tán rời đi, mặt nạ của Giải Biệt Đinh rơi xuống mặt đất cách đó không xa, phía sau vọt tới một người phụ nữ thất tha thất thểu, Mộc Dương thấy rõ mặt bà, là Diêu Diên.
“Dương Dương! Dương Dương……”
“Mẹ……”
Bỗng dưng cậu nghe rõ được mọi thứ hơn, Mộc Dương hơi hé miệng một cách gian nan, nhưng cậu không thể nói gì.
Một chút sức lực trong thân thể cũng không có.
Không thể nâng cánh tay nổi.
Cậu muốn nói với Diêu Diên là mẹ đừng tới đây, rất nguy hiểm.
Nhưng chưa cần cậu nói thì bảo vệ đã ngăn cản Diêu Diên, hiện tại trên boong tàu chỉ còn lại bọn bắt cóc, bảo vệ đang vận sức chờ để xông lên, còn có cả Giải Biệt Đinh.
Bởi vì người đàn ông mặt sẹo đằng sau không cho Giải Biệt Đinh rời đi: “Mày là Giải Biệt Đinh đúng không?”
Đầu ngón tay của Giải Biệt Đinh khảm vào lòng bàn tay, anh cố gắng khống chế nhịp tim đập của mình: “Anh muốn gì?”
“Tao muốn gì ư?” Tên mặt sẹo nở nụ cười kỳ quái, “Tao không muốn gì cả, nhưng có người muốn mày chết.”
“Mày nhảy xuống đi, tao sẽ tha cho nó.”
“Được.” Giải Biệt Đinh buông nắm tay ra, nhìn Mộc Dương.
Cả người Mộc Dương chấn động, tỉnh táo hơn chút.
Cậu trơ mắt nhìn Giải Biệt Đinh thật sự bước tới, đi về phía bọn họ.
Cậu quay đầu lại nhìn, con sóng ở đuôi thuyền rất lớn, nước biển chảy xiết, kể cả là người biết bơi nhảy xuống thì tỉ lệ sống sót cũng khó nói.
“Anh không được nhảy!”
“Anh dám nhảy thì em chết cho anh xem!”
Mộc Dương gào thét, dùng hết sức lực để gào lên, lại vẫn vô lực và nghẹn ngào như trước, không có bất cứ uy hiếp nào.
Giải Biệt Đinh nhíu mày, từ chết này đã xúc phạm tới dây thần kinh mẫn cảm nhất của anh.
“……” Tên mặt sẹo cười thương hại, “Mày có thể chết vì nó, thế nó có thể chết vì mày không?”
Mộc Dương gần một câu từ trong cổ họng: “Liên quan đéo gì đến mày.”
“Có chí khí đấy.” Lưỡi dao sắc bén mơn trớn trên làn da Mộc Dương, tên mặt sẹo cũng không tức giận, chỉ là đột nhiên quát lớn với Giải Biệt Đinh: “Đứng ở chỗ đó!”
Đầu ngón tay Giải Biệt Đinh khẽ nhúc nhích, tạm thời dừng lại: “Người đằng sau anh cho anh bao nhiêu tiền?”
“Sau tao á? Sau tao đâu có ai.” Tên mặt sẹo giả vờ quay đầu nhìn biển rộng, gã cười nhạo một tiếng, “Được rồi, chúng ta không chơi nữa, trò chơi kết thúc —— ban nãy trêu mày cho vui thôi, kể cả mày có nhảy xuống thì nó cũng phải chết.”
Mộc Dương đột nhiên bị ấn ở bên cạnh lan can, thân thể như bị tiêm vào cái gì đó khiến cho cậu không còn chút sức lực nào, phía sau lưng cậu kề sát lên lan can cứng rắn, bị ấn đến mức đau đớn, thân thể như bay lên không, chỉ có điển tựa duy nhất là lan can.
Không cần quay đầu lại thì cậu cũng có thể ngửi được hương vị của biển ập vào trước mặt.
Bảo vệ quát: “Anh bình tĩnh một chút! Hiện giờ dừng tay còn kịp!”
Giải Biệt Đinh không khống chế nổi mà bước vài bước về phía trước: “Anh buông em ấy ra trước đã, muốn gì thì tôi đều có thể cho anh ——”
“Tao nói rồi, tao không cần cái gì.” Tên nặt sẹo ngắt lời anh, nở nụ cười thương hại kỳ cục, “Mày nhìn kỹ đi, phải nhìn kỹ đó ——”
“Nhìn nó sẽ ngã với tư thế nào, rồi nhìn nó bị nuốt chửng bởi sóng biển…… Chân nó không thể bơi lội, khi ngã vào trong biển thì nó cũng chỉ có thể giãy giụa một cách vô dụng, sau đó tuyệt vọng mà bị nước biển tràn vào mũi, khoang miệng, cuối cùng chậm rãi không thở nổi……”
Mộc Dương không nghe nổi nữa, căn bản là nhắm vào Giải Biệt Đinh, cậu cũng chỉ là một công cụ mà thôi.
Cậu dùng lực hồi lâu, bật dậy dùng sức đập bả vai tên mặt sẹo, cắn cổ gã.
Cậu có thể chết, nhưng không thể chết như vậy trước mặt Giải Biệt Đinh.
Dùng hết sức lực còn sót lại mà cắn chặt hàm răng, dường như cậu còn kéo được một miếng da thịt xuống, thêm cả mùi máu tươi vi diệu.
Thối quá.
Không hiểu sao Mộc Dương thấy hơi tủi thân, chỉ có Giải Biệt Đinh là thơm.
Nhưng trọng tâm thân thể của cậu đã không khống chế nổi mà ngả về phía ngoài lan can.
Giải Biệt Đinh có thơm cũng không át nổi mùi thối trong miệng.
Cậu thoáng thấy Giải Biệt Đinh xông tới, tung chân đá tên mặt sẹo đang tức giận xốc Mộc Dương lên, nửa người cậu trực tiếp áp ra ngoài lan can ——
Anh khó khăn kéo lấy cổ tay Mộc Dương.
Nhưng mồ hôi trong lòng bàn tay Mộc Dương quá nhiều nên rất trơn.
Đôi mày Giải Biệt Đinh nhíu chặt, mồ hôi chảy đầy trán, bởi vì quá dùng sức nên cổ anh đỏ bừng, hô hấp hỗn loạn.
Giải Biệt Đinh gian nan mà gằn hai chữ, gió quá lớn, Mộc Dương không nghe rõ, nhưng cậu nhìn được khẩu hình, là “Đừng sợ”.
Cậu không sợ.
Chỉ hơi khổ sở.
Thật sự, chỉ một chút thôi.
Sự tốt đẹp trong mấy ngày này làm cậu suýt nữa cho rằng cậu có thể bắt đầu lại một lần nữa.
Kể cả không còn nhà, cậu cũng có thể tiếp tục ở bên Giải Biệt Đinh.
Mộc Dương không còn sức lực, không thể nắm lại tay Giải Biệt Đinh, chỉ có thể cảm nhận được rõ ràng rằng nơi hai người chạm đang chậm rãi chia lìa ra hai hướng khác nhau.
Thật ra còn rất nhiều lời muốn nói.
Mộc Dương muốn nói anh đừng đau khổ, về sau sẽ còn có người khác đến bên cạnh anh, có lẽ người kia sẽ vô cớ gây rối giống cậu, vừa ồn vừa ngốc, nhưng cũng có thể sẽ ưu tú hơn cậu rất nhiều, vừa dịu dàng vừa đẹp……
Tuy rằng cậu nghĩ lung tung một đống, thậm chí còn nghĩ rằng sau khi cậu chết thì Giải Biệt Đinh sẽ như nào……
Nhưng thật ra cũng chỉ mới qua có mấy chục giây
Ngay sau đó, Mộc Dương đã bị một đôi tay phía dưới bám lấy chân, nâng lên trên chục centimet.
Giải Biệt Đinh lập tức nắm chặt cánh tay cậu, nâng dưới nách cậu ôm trở lại lan can.
Hai người đều nằm liệt trên mặt đất, Mộc Dương không có sức lực, còn Giải Biệt Đinh thì thở dồn dập, không cử động nổi, nhưng lại vẫn gắt gao ôm Mộc Dương không buông tay, như định trói cậu vào trong xương mình.
“Giải Biệt Đinh……”
Nghe thấy tiếng gọi mỏng manh của Mộc Dương thì Giải Biệt Đinh mới đột nhiên buông ra, dù nửa người Mộc Dương đã tê mỏi thì cũng có thể cảm nhận được tiếng tim đập dồn dập nặng nề của Giải Biệt Đinh.
Mặt nạ đã rơi vào trong biến lúc cậu cắn tên mặt sẹo, giờ phút này nước mắt cùng máu trên mặt quyện vào nhau một cách chật vật, nửa bên thân thể còn tri giác của Mộc Dương thì không ngừng run rẩy, tâm trạng cậu dường như đã trở lại lần nghe thấy tin Giải Biệt Đinh té xỉu vào ngày lở đất.
“Anh bình tĩnh hơn chút……” Mộc Dương không động đậy, chỉ có thể nằm liệt trên người anh, lặp lại lời nói một cách khủng hoảng: “Anh thở chậm thôi……”
Đây không chỉ là hoạt động giải trí hạng nhất, mà còn là một đợt xã giao độc đáo đối với rất nhiều người.
Mặt nạ che khuất dung mạo vốn có của bọn họ thì lại càng phù hợp với tinh thần làm thân, nếu muốn có một cuộc gặp gỡ tình cờ lãng mạn thì dũng cảm tiến lên……
Nhưng một bầu không khí lãng mạn duy mĩ như vậy lại xuất hiện một người lỗi thời.
Một người đàn ông có sẹo lạc quẻ không mang mặt nạ, sắc mặt nghiêm túc hung ác kéo một chàng trai mang mặt nạ mèo đen, một tay khác của gã thì cầm dao múa may trái phải, uy hiếp mọi người tản ra xung quanh.
Các quý ông theo bản năng mà bảo vệ cô gái bên cạnh, trong nhóm quý bà có người hô lên ngạc nhiên, cũng có người muốn tiến lên ngăn cản rồi lại bị ngừng bước bởi lưỡi dao lạnh lẽo kia.
“Trời ạ……”
“Sao lại thế này! Không phải nói không mang mặt nạ thì không thể tiến vào sao!?”
“Người này muốn làm gì! Quá nguy hiểm? Bảo vệ đâu!!”
“Thật quá đáng…… Trên đùi người này còn bó thạch cao……”
Vành mắt giấu dưới mặt nạ ửng hồng, Mộc Dương mê mang mà nghe người chung quanh sôi nổi nghị luận, đại đa số ngôn ngữ cậu không hiểu.
Dưới thân vẫn luôn bị kéo đi nên có va chạm, xương cùng cũng bị đụng phải vài lần.
Việc gặp phải Diêu Diên cùng Kiều Viện làm cậu từ mộng ảo ngã vào hiện thực, đại não hỗn loạn làm cậu không thể suy nghĩ xem hiện giờ đang xảy ra chuyện gì.
Thơi gian bảy ngày tốt đẹp trôi qua như một giấc mộng, người cậu thích kiên nhẫn ở bên cậu……
Cậu cho rằng những thống khổ, những chuyện khó chịu đó sẽ bị ném về đại lục, nhưng khi nhìn thấy Kiều Viện cùng Diêu Diên, sự vui vẻ trong bảy ngày lập tức vỡ tan như bọt nước.
Trốn không nổi.
Những thống khổ áy náy cùng khe hở vụn vỡ vĩnh viễn không thể chữa lành với cha mẹ, đời này cậu không trốn nổi, trừ khi cậu trả hết những gì cậu thiếu.
Tất cả đều còn cho bọn họ.
Nhưng cậu còn gì?
Cậu không có gì, cái gì cũng không lấy nổi, thứ duy nhất còn có thể dùng là cái mạng này.
“Đứng ở kia!!”
Người đàn ông mặt sẹo đột nhiên rống vừa phía khoang cửa, phần gương mặt không bị mặt nạ che chắn của Mộc Dương bỗng đau xót, còn có cảm giác chết lặng khó nói.
Cả người cậu run lên, nước mắt trượt xuống từ mặt nạ tinh xảo hoà với dòng máu đỏ tươi, chúng chảy xuống đến cổ, hình như đã làm bẩn chiếc cà vạt mà Giải Biệt Đinh thắt giúp cậu.
Trong lúc mơ hồ, dường như Mộc Dương thấy bóng dáng Giải Biệt Đinh —— hốc mắt đỏ bừng.
…… Là ảo giác nhỉ.
Rõ ràng lúc cậu chết thì Giải Biệt Đinh cũng không khổ sở như vậy.
Lần này chẳng phải cậu còn chưa chết sao.
Sự hỗn loạn xung quanh dường như bị chắn ngoài tai, Mộc Dương không nghe rõ bất cứ thứ gì, bên tai chỉ còn tiếng ong ong, thêm cả cơn đau tê dại trên khuôn mặt.
Đám người bị bảo vệ sơ tán rời đi, mặt nạ của Giải Biệt Đinh rơi xuống mặt đất cách đó không xa, phía sau vọt tới một người phụ nữ thất tha thất thểu, Mộc Dương thấy rõ mặt bà, là Diêu Diên.
“Dương Dương! Dương Dương……”
“Mẹ……”
Bỗng dưng cậu nghe rõ được mọi thứ hơn, Mộc Dương hơi hé miệng một cách gian nan, nhưng cậu không thể nói gì.
Một chút sức lực trong thân thể cũng không có.
Không thể nâng cánh tay nổi.
Cậu muốn nói với Diêu Diên là mẹ đừng tới đây, rất nguy hiểm.
Nhưng chưa cần cậu nói thì bảo vệ đã ngăn cản Diêu Diên, hiện tại trên boong tàu chỉ còn lại bọn bắt cóc, bảo vệ đang vận sức chờ để xông lên, còn có cả Giải Biệt Đinh.
Bởi vì người đàn ông mặt sẹo đằng sau không cho Giải Biệt Đinh rời đi: “Mày là Giải Biệt Đinh đúng không?”
Đầu ngón tay của Giải Biệt Đinh khảm vào lòng bàn tay, anh cố gắng khống chế nhịp tim đập của mình: “Anh muốn gì?”
“Tao muốn gì ư?” Tên mặt sẹo nở nụ cười kỳ quái, “Tao không muốn gì cả, nhưng có người muốn mày chết.”
“Mày nhảy xuống đi, tao sẽ tha cho nó.”
“Được.” Giải Biệt Đinh buông nắm tay ra, nhìn Mộc Dương.
Cả người Mộc Dương chấn động, tỉnh táo hơn chút.
Cậu trơ mắt nhìn Giải Biệt Đinh thật sự bước tới, đi về phía bọn họ.
Cậu quay đầu lại nhìn, con sóng ở đuôi thuyền rất lớn, nước biển chảy xiết, kể cả là người biết bơi nhảy xuống thì tỉ lệ sống sót cũng khó nói.
“Anh không được nhảy!”
“Anh dám nhảy thì em chết cho anh xem!”
Mộc Dương gào thét, dùng hết sức lực để gào lên, lại vẫn vô lực và nghẹn ngào như trước, không có bất cứ uy hiếp nào.
Giải Biệt Đinh nhíu mày, từ chết này đã xúc phạm tới dây thần kinh mẫn cảm nhất của anh.
“……” Tên mặt sẹo cười thương hại, “Mày có thể chết vì nó, thế nó có thể chết vì mày không?”
Mộc Dương gần một câu từ trong cổ họng: “Liên quan đéo gì đến mày.”
“Có chí khí đấy.” Lưỡi dao sắc bén mơn trớn trên làn da Mộc Dương, tên mặt sẹo cũng không tức giận, chỉ là đột nhiên quát lớn với Giải Biệt Đinh: “Đứng ở chỗ đó!”
Đầu ngón tay Giải Biệt Đinh khẽ nhúc nhích, tạm thời dừng lại: “Người đằng sau anh cho anh bao nhiêu tiền?”
“Sau tao á? Sau tao đâu có ai.” Tên mặt sẹo giả vờ quay đầu nhìn biển rộng, gã cười nhạo một tiếng, “Được rồi, chúng ta không chơi nữa, trò chơi kết thúc —— ban nãy trêu mày cho vui thôi, kể cả mày có nhảy xuống thì nó cũng phải chết.”
Mộc Dương đột nhiên bị ấn ở bên cạnh lan can, thân thể như bị tiêm vào cái gì đó khiến cho cậu không còn chút sức lực nào, phía sau lưng cậu kề sát lên lan can cứng rắn, bị ấn đến mức đau đớn, thân thể như bay lên không, chỉ có điển tựa duy nhất là lan can.
Không cần quay đầu lại thì cậu cũng có thể ngửi được hương vị của biển ập vào trước mặt.
Bảo vệ quát: “Anh bình tĩnh một chút! Hiện giờ dừng tay còn kịp!”
Giải Biệt Đinh không khống chế nổi mà bước vài bước về phía trước: “Anh buông em ấy ra trước đã, muốn gì thì tôi đều có thể cho anh ——”
“Tao nói rồi, tao không cần cái gì.” Tên nặt sẹo ngắt lời anh, nở nụ cười thương hại kỳ cục, “Mày nhìn kỹ đi, phải nhìn kỹ đó ——”
“Nhìn nó sẽ ngã với tư thế nào, rồi nhìn nó bị nuốt chửng bởi sóng biển…… Chân nó không thể bơi lội, khi ngã vào trong biển thì nó cũng chỉ có thể giãy giụa một cách vô dụng, sau đó tuyệt vọng mà bị nước biển tràn vào mũi, khoang miệng, cuối cùng chậm rãi không thở nổi……”
Mộc Dương không nghe nổi nữa, căn bản là nhắm vào Giải Biệt Đinh, cậu cũng chỉ là một công cụ mà thôi.
Cậu dùng lực hồi lâu, bật dậy dùng sức đập bả vai tên mặt sẹo, cắn cổ gã.
Cậu có thể chết, nhưng không thể chết như vậy trước mặt Giải Biệt Đinh.
Dùng hết sức lực còn sót lại mà cắn chặt hàm răng, dường như cậu còn kéo được một miếng da thịt xuống, thêm cả mùi máu tươi vi diệu.
Thối quá.
Không hiểu sao Mộc Dương thấy hơi tủi thân, chỉ có Giải Biệt Đinh là thơm.
Nhưng trọng tâm thân thể của cậu đã không khống chế nổi mà ngả về phía ngoài lan can.
Giải Biệt Đinh có thơm cũng không át nổi mùi thối trong miệng.
Cậu thoáng thấy Giải Biệt Đinh xông tới, tung chân đá tên mặt sẹo đang tức giận xốc Mộc Dương lên, nửa người cậu trực tiếp áp ra ngoài lan can ——
Anh khó khăn kéo lấy cổ tay Mộc Dương.
Nhưng mồ hôi trong lòng bàn tay Mộc Dương quá nhiều nên rất trơn.
Đôi mày Giải Biệt Đinh nhíu chặt, mồ hôi chảy đầy trán, bởi vì quá dùng sức nên cổ anh đỏ bừng, hô hấp hỗn loạn.
Giải Biệt Đinh gian nan mà gằn hai chữ, gió quá lớn, Mộc Dương không nghe rõ, nhưng cậu nhìn được khẩu hình, là “Đừng sợ”.
Cậu không sợ.
Chỉ hơi khổ sở.
Thật sự, chỉ một chút thôi.
Sự tốt đẹp trong mấy ngày này làm cậu suýt nữa cho rằng cậu có thể bắt đầu lại một lần nữa.
Kể cả không còn nhà, cậu cũng có thể tiếp tục ở bên Giải Biệt Đinh.
Mộc Dương không còn sức lực, không thể nắm lại tay Giải Biệt Đinh, chỉ có thể cảm nhận được rõ ràng rằng nơi hai người chạm đang chậm rãi chia lìa ra hai hướng khác nhau.
Thật ra còn rất nhiều lời muốn nói.
Mộc Dương muốn nói anh đừng đau khổ, về sau sẽ còn có người khác đến bên cạnh anh, có lẽ người kia sẽ vô cớ gây rối giống cậu, vừa ồn vừa ngốc, nhưng cũng có thể sẽ ưu tú hơn cậu rất nhiều, vừa dịu dàng vừa đẹp……
Tuy rằng cậu nghĩ lung tung một đống, thậm chí còn nghĩ rằng sau khi cậu chết thì Giải Biệt Đinh sẽ như nào……
Nhưng thật ra cũng chỉ mới qua có mấy chục giây
Ngay sau đó, Mộc Dương đã bị một đôi tay phía dưới bám lấy chân, nâng lên trên chục centimet.
Giải Biệt Đinh lập tức nắm chặt cánh tay cậu, nâng dưới nách cậu ôm trở lại lan can.
Hai người đều nằm liệt trên mặt đất, Mộc Dương không có sức lực, còn Giải Biệt Đinh thì thở dồn dập, không cử động nổi, nhưng lại vẫn gắt gao ôm Mộc Dương không buông tay, như định trói cậu vào trong xương mình.
“Giải Biệt Đinh……”
Nghe thấy tiếng gọi mỏng manh của Mộc Dương thì Giải Biệt Đinh mới đột nhiên buông ra, dù nửa người Mộc Dương đã tê mỏi thì cũng có thể cảm nhận được tiếng tim đập dồn dập nặng nề của Giải Biệt Đinh.
Mặt nạ đã rơi vào trong biến lúc cậu cắn tên mặt sẹo, giờ phút này nước mắt cùng máu trên mặt quyện vào nhau một cách chật vật, nửa bên thân thể còn tri giác của Mộc Dương thì không ngừng run rẩy, tâm trạng cậu dường như đã trở lại lần nghe thấy tin Giải Biệt Đinh té xỉu vào ngày lở đất.
“Anh bình tĩnh hơn chút……” Mộc Dương không động đậy, chỉ có thể nằm liệt trên người anh, lặp lại lời nói một cách khủng hoảng: “Anh thở chậm thôi……”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất