Sau Khi Mang Thai Con Của Kim Chủ, Cầu Xin Chia Tay

Chương 15: Kế hoạch chia tay (15)

Trước Sau
Đúng là có máu, trên quần cũng có.

Chử Tiểu Du hoảng loạn, vô cùng lo lắng để tài xế đưa cậu đến bệnh viện. Bây giờ chưa phải là giờ làm việc nhưng đã có nhiều người đi lại trong sảnh. Chử Tiểu Du vốn sợ người lạ nhưng chỉ cần nghĩ đến đứa con trong bụng cậu sẽ biến mất, liền có dũng khí chen lấn đi vào.

Đứng giữa đám đông thật đáng sợ, nhưng cũng thật ấm áp.

Chử Tiểu Du cúi thấp đầu.

Rất nhanh, Lâm Cận Ngôn phi từ nhà đến bệnh viện, thấy Chử Tiểu Du bất an bứt rứt đứng giữa đám người, vội vàng chạy đến hạ giọng hỏi: “Thật sự thấy máu?”

Chử Tiểu Du nhìn thấy Lâm Cận Ngôn càng khẩn trương, hai mắt như cầu xin giúp đỡ nhìn y: “Buổi sáng cháu mới phát hiện, chú Lâm, cái gì cháu cũng nghe theo chú. Chú phải giúp cháu, cháu có chết cũng được…”

“Nói bậy nói bạ cái gì đấy!” Lâm Cận Ngôn tức giận trừng cậu một cái, đưa Chử Tiểu Du đến phòng nghỉ, để cậu lên giường nằm, hạn chế đi lại.

Bây giờ là 7 giờ 40 phút, quầy thủ tục hay bán thuốc bận đầy mình. Lâm Cận Ngôn lựa lời nói hay, chạy đi chạy lại mấy vòng kê thuốc, trả tiền, lấy thuốc cho Chử Tiểu Du.

Chử Tiểu Du nằm ở trên giường thấp thỏm, như mất hồn.

Cậu không biết cảm giác của người thất tình như nào, nhưng bây giờ cậu có cảm giác như trong tim đang bị khoét mất một chỗ.

Mãi một lúc sau Lâm Cận Ngôn quay về cùng bữa sáng và túi thuốc. Chử Tiểu Du thấy y vì cậu mà hai bước cũng thành một bước, chóp mũi đau xót.

“Cám ơn chú.” Cậu cảm thấy thật hạnh phúc, hạnh phúc vì có Lâm Cận Ngôn, cả đời cậu cũng không trả hết ân tình cho y.

Lâm Cận Ngôn đưa nước nóng và thuốc cho cậu, nhìn cậu ăn xong mới hỏi: “Ảnh siêu âm hôm qua không cho thấy mang thai ngoài tử cung, cho nên đây là dấu hiệu sinh non.”

Chử Tiểu Du sững sờ: “Vậy bây giờ phải làm sao?”

“Chỉ cần chăm sóc tốt là được, không có việc gì.” Lâm Cận Ngôn tạm dừng một chút, nói: “Cháu dọn đến chỗ của chú đi.”

Chử Tiểu Du chắc chắn sẽ không ở lại bệnh viện, một khi nằm viện toàn bộ bác sĩ cùng hộ lý sẽ biết cậu là người song tính đang mang thai. Tin này ở một thành phố phát triển mà nói, không chừng cậu sẽ trở thành “tin nóng” hay “đề tài nóng” cho mọi người và mọi câu chuyện trên mạng.

Nhìn đi, ở đây có một con quái vật, con mẹ nó còn đang mang thai đấy. Đây là tình cảnh của bọn họ.

Chử Tiểu Du cũng biết điều này, Lâm Cận Ngôn muốn chăm sóc cậu, cách tốt nhất là cậu đến ở cùng Lâm Cận Ngôn.

Nhưng chiều nay kim chủ sẽ trở về.

Chử Tiểu Du nghĩ đến kim chủ, trong lòng lại khó chịu, kim chủ đã có bạn gái, còn lừa cậu. Chẳng lẽ kim chủ lại thích cậu, nhưng chán ghét cậu là người song tính cho nên mới muốn ngoài mặt kết hôn, sau màn nuôi cậu đến khi chán thì thôi?

Cậu không muốn làm tình nhân của hắn.

Nhưng cậu không cam tâm, cậu có thể đoạt lại kim chủ.

Chử Tiểu Du thấp đầu, nói: “Chú Lâm, cháu có một việc muốn hỏi ý chú.”

Lâm Cận Ngôn gật đầu: “Cháu nói đi.”

“Thật ra lý do cháu không muốn rời đi là muốn cùng Trịnh tiên sinh ba mặt một lời.”

Lâm Cận Ngôn cũng đã đoán được việc này, nhàn nhạt đáp: “Cháu nghĩ nói cho hắn biết là được? Cháu vẫn chưa suy nghĩ kĩ càng.”

Chử Tiểu Du do dự nhìn Lâm Cận Ngôn, nhẹ nhàng lắc đầu.

Cậu sợ Lâm Cận Ngôn quở trách, không dám cùng y nói rõ ràng, lần trước theo bản năng né tránh y. Cậu chính là sợ hãi không dám đối mặt.

Nhưng bây giờ…

“Cháu cảm thấy hắn có thể tin sao? Cháu không biết hắn sẽ cưới một người song tính hay không, cũng không biết hắn có thể chấp nhận một người song tính sinh cho hắn một đứa con? Hắn ưu tú như vậy chắc chắn gia đình sẽ không chấp nhận.” Lời Lâm Cận Ngôn nói thật thấm thía: “Tiểu Du, cháu không phải muốn phẫu thuật sao? Cháu đã nghĩ như này bao giờ chưa? Trịnh Tranh có thể chấp nhận cháu sau khi phẫu thuật?”

Chấp nhận cậu sau khi phẫu thuật?!

Chử Tiểu Du mặt bỗng dưng trắng bệch, trái tim co rút nhanh.

Kim chủ mê luyến thân thể quái dị này của cậu bao nhiêu cậu đều biết. Mỗi lần làm mãnh liệt thế nào cũng không đủ, trên sofa, trên giường, trong phòng bếp, trong phòng tắm, thậm chí là ở ngoài huyền quan. Chử Tiểu Du còn cho rằng hắn quá chiếm hữu, nhưng Lâm Cận Ngôn chỉ nói một câu đã cảnh tỉnh cậu.



Một lời này quá đau.

Kim chủ sẽ đồng ý cho cậu đi phẫu thuật sao?

Kim chủ sẽ thích thân thể cậu sau khi phẫu thuật sao?

Chờ sau khi cậu phẫu thuật, da dẻ cũng không thể trắng nõn mịn màng như bây giờ, cậu sẽ có các đặc điểm của phái nam, sẽ mọc râu ria. Chử Tiểu Du từng nghĩ qua, đôi vú này sẽ phải cắt bỏ, cả tử cung nữa. Như vậy, cậu có thể làm một người đàn ông chân chính.

Còn có vợ tương lai của kim chủ có thể chấp nhận được con của cậu? Nhỡ đâu kim chủ bắt cậu phá thai thì sao?

Cậu không thể mất đi đứa con này.

Khuôn mặt xinh đẹp của Chử Tiểu Du lập tức trở nên kiên định.

“Chú Lâm, bây giờ chúng ta đi đi, đi trốn đi!”

Lâm Cận Ngôn sửng sốt.

Chử Tiểu Du xốc chăn lên, thân thể bé nhỏ từ trên giường đứng dậy, cố gắng làm cho bản thân thanh tỉnh. Cậu là ba đứa nhỏ, vì bảo vệ nó, rời bỏ kim chủ có đáng gì?

Bỏ!

“Cháu trở về thu dọn đồ, sau đó chú cùng cháu đi trốn!” Giống thời điểm cầm tiền của kim chủ, Chử Tiểu Du một khi quyết định sẽ quyết tâm, nói liền làm, hệt như một con mèo quật cường.

Cũng may là Lâm Cận Ngôn cũng nung nấu ý định cao chạy xa bay cùng cậu.

Tính mạng này của Chử Tiểu Du →_→

Cùng lắm thì y đã sẵn sàng, đã liên hệ đến trường học và bệnh viện: “Được, chúng ta hẹn gặp ở nhà ga.”

Chử Tiểu Du lắc đầu: “Chúng ta tới bến xe đi, ở đấy không cần dùng chứng minh thư.”

Lâm Cận Ngôn nhíu mày: “Thân thể của cháu…”

“Trước hết chúng ta tìm một nơi gần đây đã, sau đó đợi cháu hồi phục sẽ về quê.” Chử Tiểu Du nói: “Nếu dùng chứng minh thư mua vé, Trịnh Tranh phát hiện ra sẽ tìm ra cháu rất nhanh.”

Lâm Cận Ngôn cũng gặp qua Trịnh Tranh một lần, lần đó ấn tượng rất sắc sâu, người đàn ông này cả người tràn ngập nguy hiểm, y hay Chử Tiểu Du hợp lực cũng không thể đối phó.

Lâm Cận Ngôn gật đầu đồng ý, nhìn đồng hồ: “Chúng ta phân công nhau như vậy, gặp mặt đúng giờ.”

Chử Tiểu Du kiên định gật đầu, cảm giác như mình đang gánh vác sứ mệnh trọng đại của Đảng.

Chử Tiểu Du không nói một lời về nhà, tài xế đưa đón cậu mỗi ngày hôm nay phát hiện ra cậu khác thường. Bình thường Chử Tiểu Du mềm yếu nói chuyện cực nhiều, nhìn người nhiều lúc còn xấu hổ, nhưng hôm nay lại chăm chú nhìn cảnh vật qua cửa sổ, giả vờ lạnh lùng xa cách.

Tài xế đối với việc Chử Tiểu Du nổi giận cũng lấy làm kinh ngạc.

Đồ của Chử Tiểu Du ở nhà kim chủ không nhiều, hơn nữa cậu cũng không cần mang theo nhiều đồ, Chử Tiểu Du quay về chủ yếu là lấy thẻ ngân hàng kim chủ cho cậu.

Chử Tiểu Du không bao giờ tiêu tiền quá đà. Từ cuộc sống của một đứa trẻ mồ côi cậu đã rút ra được suy nghĩ tiền là thứ quan trọng nhất để tồn tại, thế nên mỗi lần kim chủ ban thưởng cậu đều không từ chối. Chử Tiểu Du nghĩ đến thẻ ngân hàng, trực tiếp muốn đi rút tiền.

Cậu xông vào cửa, chị Lâm nghe thấy tiếng động, vội vàng cầm bát cháo nóng hổi từ trong phòng bếp đi ra, vừa đi vừa nói: “Cậu về rồi à? Lại đây ăn chút gì đi.”

Chử Tiểu Du thân thể cứng ngắc.

Chị Lâm ngẩng đầu nhìn sắc mặt cậu không ổn, có chút lo lắng: “Làm sao vậy, Chử tiên sinh?”

Chử Tiểu Du cực kỳ khẩn trương, tận lực làm như bình thường, nói: “Chị Lâm, bây giờ em không muốn ăn, em về phòng đã.”

Cậu nói xong liền chạy vào phòng, chị Lâm ở phía sau “Ơ” một tiếng, nhưng không thấy Chử Tiểu Du quay đầu lại.

Chử Tiểu Du động tác không dám quá nhanh, nhưng so với bình thường lại linh hoạt nhiều hơn. Cậu từ trong ngăn bàn lấy ra thẻ ngân hàng cửa mình, sau đó tìm một cái túi, tùy tiện lấy một vài bộ quần áo nhét vào bên trong.

Toàn bộ quá trình không quá 4 phút, Chử Tiểu Du cúi đầu kéo khóa túi, ngồi thẳng lưng lạnh mặt, ánh mắt bình tĩnh đảo qua toàn bộ căn phòng.



Đột nhiên, trong phòng vắng lặng có chuông điện thoại vang lên.

Chử Tiểu Du thân thể không nhịn được run lên, theo tiếng chuông không ngừng vang, ánh mắt tan rã đầy thống khổ.

Là kim chủ.

Chử Tiểu Du nghĩ kim chủ gọi đến là muốn nói cho cậu biết hắn đang ở trên máy bay sao? Nếu như ngày hôm qua không biết tin kim chủ có người yêu, cậu nhất định sẽ thật vui vẻ, nhưng là bây giờ, Chử Tiểu Du cảm thấy lòng đau như cắt ra thành từng mảnh vỡ.

Kim chủ lừa cậu!

Đồ xấu xa! Đồ cặn bã! Đồ khốn nạn!

Nhưng bọn họ sẽ không bao giờ gặp lại nhau, nếu không nhận cuộc điện thoại này, một câu tạm biệt cậu cũng không thể nói.

Chử Tiểu Du cắn môi, không chỉ ánh mắt hiện rõ sự luyến tiếc kim chủ mà cả thân thể cậu cũng vậy. Chử Tiểu Du dùng tay ấn chặt trái tim đau đớn, ngồi xổm bên giường nhận điện thoại.

Chỉ cần là kim chủ, cậu không tự giác được mà làm nũng: “Trịnh, Trịnh tiên sinh.”

Bên tai truyền đến giọng nói quen thuộc của kim chủ: “Đã lâu rồi không nghe em gọi Trịnh tiên sinh, mèo Tiểu Du lại sao vậy?”

“Em… Em nhớ anh.” Ngay tại thời điểm này cậu cái gì cũng không để ý, lời nói ra hoàn toàn chân thực không một chút diễn xuất giả tạo, ai nhìn vào cũng có thể thấy được cậu đang xấu hổ.

Hình như kim chủ đang rất vui, thậm chí có chút hạnh phúc: “Hình như lần đầu bảo bối nói nhớ tôi đúng không?”

Không có, em vẫn luôn muốn nói, Chử Tiểu Du trong lòng tê rần.

“Bảo bối, em sắp được thực hiện nguyện vọng rồi. Hiện tại tôi đang ở dưới lầu.”

“A?” Chử Tiểu Du đột nhiên đứng lên, chân tay luống cuống chạy đến cửa sổ nhìn xung quanh: “Anh về đến rồi?”

Bên ngoài không có chiếc xe nào ra vào, nói cách khác kim chủ để xe dưới tầng hầm, chuẩn bị đi thang máy lên đây! Có lẽ bây giờ đang ở trong thang máy rồi!

Sao kim chủ lại về sớm như vậy?

Chử Tiểu Du hoang mang lo sợ, chỉ nghĩ phải chạy phải chạy. Điện thoại trong tay nóng như khoai lang nướng, giống như Trịnh Tranh có thể chui ra từ nó. Chử Tiểu Du sợ đến nói ném điện thoại vào tường.

Điện thoại đập xuống đất, “Cạch” một tiếng.

Chử Tiểu Du cầm túi không nghĩ được gì nữa, nhanh chóng xông ra ngoài.

Lúc vừa bước nhanh qua phòng bếp, chị Lâm bỗng dưng đi ra, ở phía sau cậu hỏi: “Chử tiên sinh? Cậu làm sao vậy? Muốn ra ngoài sao?”

Chử Tiểu Du dừng lại, móng tay ghim chặt trong lòng bàn tay, quay đầu lại khó chịu nhìn chị Lâm, tận lực cúi đầu: “Chị Lâm, em xin lỗi.”

Nói xong, cậu nhanh chân chạy ra ngoài. Nhà ở đây không phải là cửa thang máy kề huyền quan, Chử Tiểu Du phải đi thang máy ở ngoài đại sảnh, nhìn thấy số tầng hiện thị: tầng 27.

Chỉ có thể đi xuống bằng cầu thang.

Thật đáng sợ, cậu chạy thi cùng tử thần.

Dây điện, chỗ nào đó của kim chủ, một ngày một đêm bị thao, bị làm.

Không thể bị kim chủ bắt được.

Chắc chắn sẽ bị giam vào lồng!

Nhanh lên, nhanh lên, nhanh chút nữa.

Chử Tiểu Du liều mạng nói với mình không thể quá nóng vội, không được quá sợ hãi. Nhưng tim cậu vừa đau vừa đập nhanh, bước chân cũng vô cùng hỗn loạn. Chử Tiểu Du nghĩ tới Trịnh Tranh đang ở trong thang máy đi lên, thậm chí còn đã biết cậu muốn chạy trốn, Chử Tiểu Du cảm thấy thật mù mịt, tăm tối.

Bỗng dưng cậu cảm thấy bụng truyền đến một trận đau đớn.

Chử Tiểu Du động tác cứng đờ, đổ mồ hôi lạnh, cố gắng dựa vào tường đi xuống nhưng mỗi bước bước đi cậu đều cảm thấy bụng đau như cắt.

Cuối cùng, cậu nhắm mắt lại, ngồi sụp xuống trên bậc thang lạnh lẽo.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau