Sau Khi Mang Thai, Tôi Được Người Giàu Có Và Quyền Lực Cưng Chiều

Chương 12

Trước Sau
Đứa nhỏ bướng bỉnh.

Nhỏ!?

Lâm Nguyên cảm thấy Viêm Đình đang khinh thường cậu và xúc phạm nhân cách của cậu.

Ngay cả khi cậu kém tuổi hơn, nhưng thứ đồ kia kích thước cũng là bình thường sao mà nhỏ.

Tốt lắm,chọc tức tôi của cậu thì cái giá phải trả rất lớn .

Lâm Nguyên nhảy khỏi bàn họp và dùng một tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng.

Khóe mắt và lông mày cáu kỉnh,tính cách nóng nảy là đặc điểm riêng của tuổi này.

Một đầu màu nâu hạt dẻ mềm, cũng không che giấu được vẻ thù địch muốn đánh người.

Cậu từng bước đi về phía Viêm Đình , bước đi không nhanh không chậm nhíu mày lười biếng, nhưng trong nháy mắt có thể nhìn ra khí chất.

Triệu Tình mí mắt giật giật, theo bản năng muốn vuơn tay ngăn lại , "Lâm Nguyên, em đừng quậy còn không mau cùng Viêm tổng chào hỏi."

Mười tám chín tuổi giữa lứa tuổi thanh niên và chưa thành niên, là lứa tuổi ngỗ ngược nhất.

Có một số việc, có thể nhịn.

Nhưng có một số việc, nhịn không nổi.

Triệu Tình không thể ngăn lại, Lâm Nguyên đi tới trước mặt Viêm Đình .

Viêm Đình so Lâm Nguyên cao hơn nửa cái đầu, cậu chỉ có thể ngước cằm mới có thể cùng Viêm Đình đối diện.

Lâm Nguyên híp mắt, kiễng chân túm lấy cổ áo của người đàn ông, "Chú nói tôi nhỏ?"

Đáng lẽ đó chỉ là những lời nói và hành động khiêu khích, nhưng vẻ ngoài tức giận của cậu không hề có chút gì là đe dọa, và trông rất kỳ quặc và dễ thương.

"Không nhỏ, rất lớn." Viêm Đình xoa đầu cậu như muốn dỗ dành đứa trẻ.

Triệu Tình đứng ở bên cạnh , vẻ mặt dại ra.

Tôi là ai? Tôi ở đâu? Tôi thậm chí còn nghe thấy Viêm tổng lạnh lùng nói chuyện cợt nhã?

Có thể hay không bị diệt khẩu......

Triệu Tình yên lặng giơ tay che lại lỗ tai, làm bộ chính mình cái gì cũng chưa nghe được.

Nghe thấy Viêm Đình nói cậu lớn, Lâm Nguyên vừa lòng.

Cậu buông ngón tay ra ,tiện thể kéo thẳng cổ áo đã bị vò nát của chính mình.

Viêm Đình không nhúc nhích, tùy ý cậu chà đạp áo sơmi chính mình , thấp giọng hỏi: "Em thích làm streamer?"

"Không có." Lâm Nguyên lắc đầu.

Lý do tại sao cậu ký hợp đồng chỉ là để kiếm tiền.

Bây giờ có nhiều cách khác để kiếm tiền, không cần phải tiếp tục tham gia cuộc thi phát sóng trực tiếp rắc rối này nữa.

Tuy nhiên, vô duyên vô cớ bị loại hơn nữa không có bồi thường, không có một câu xin lỗi, cả người thực khó chịu.

Bất quá là quật cường mà muốn tranh một hơi thôi.

" Tôi tính toán lui." Lâm Nguyên sửa sang lại cổ áo Viêm Đình , liếc nhìn cánh tay bằng thạch cao mà hắn treo trước mặt. "Chạy đi, lần sau cẩn thận sẽ bị gãy chân. "

Chuyện gì vậy?

Bị gãy xương nằm bệnh viên cả trăm ngày,mà lúc này hắn mới nằm viện một tuần, lại chạy tới công ty?

Không nghe lời.

Viêm Đình hoàn toàn không biết, hắn đã bị đứa nhỏ trước mặt ban cho danh hiệu không nghe lời, khẽ nói: "Không có việc gì, tôi không dùng tay này."

Hắn mới vừa giải thích xong,đã nhận được một cặp mắt to tròn.

Lâm Nguyên mặt lộ vẻ ghét bỏ mà trừng hắn, "Chú thật sự phản nghịch."

Viêm tổng, người đã ngoài 30 tuổi: "..."

Ở tuổi này, được một đứa trẻ dạy dỗ thực sự rất mới mẻ.

Viêm Đình không biết nên tức giận hay nên cười, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Tóm lại, hắn nên trả lời câu đó như thế nào.

Không biết trước đây hắn đã nói đứa nhỏ này phản nghịch bao nhiêu lần, nhưng hắn không ngờ có một ngày hai chữ này sẽ trở lại với hắn.



Đều đã tới công ty, cũng không thể đến một cách vô ích.

Viêm Đình có kế hoạch tạm thời triệu tập hai cuộc họp khẩn cấp để tìm hiểu về những phát triển gần đây của công ty.

"Star Entertainment" là hắn nửa năm trước thu mua,vẫn chưa hoàn toàn đưa nó đi đúng hướng và đạt được mục tiêu phát triển là đặt nó lên hàng đầu, nên hắn đã đóng quân ở đây trong khoảng thời gian này.

Viêm Đình nhấc chân bước lên phòng làm việc, Lâm Nguyên lải nhải đi theo phía sau hắn , "Chú định làm gì? Khi nào thì trở lại bệnh viện ? Bác sĩ thế nhưng cho chú rời bệnh viện, cũng không bình thường. Có phải hay không chú hối lộ bác sĩ......"

Giọng của cậu thanh niên trong trẻo, âm cuối hơi cao lên mang theo sức sống đặc trưng của lứa tuổi, cộng thêm sự rung động của dây thanh khi cậu bước đi lại có chút giống làm nũng .

Khóe miệng của Viêm Đình gợi lên một vòng cung đầy ý tứ và không hề cảm thấy ồn ào khi nghe cậu nói chuyện phiếm. Hết lần này đến lần khác, hắn trả lời hai câu: "Không có hối lộ bác sĩ,Viêm gia có cổ phần của bệnh viện"

"......" Lâm Nguyên mếu máo.

Người nghèo như cậu,cảm thấy bị tổn thương.

Giống như bom nguyên tử ,bom hạt nhân cùng nhau phát nổ một lúc.

Có tiền ghê gớm a? Có tiền là có đặc quyền a?

Có tiền đúng thật là ghê gớm.

Lâm Nguyên chấp nhận sự thật này và đau lòng chạm vào mười mấy đồng tiền trong túi.

"Được, vậy chú không thể ở bên ngoài quá lâu, phải trở lại bệnh viện sớm." Lâm Nguyên quyết định làm một người y tá tận tâm, cho dù vừa mới bị đả kích.

Sớm đã nhận được tin và đợi trước cửa thang máy để chào chủ tịch các giám đốc điều hành thấy cửa thang máy mở và một thanh niên đi theo sau chủ tịch, trên đầu đều là dấu chấm hỏi.

Lúc đầu, họ nghĩ rằng người nọ là người thân của chủ tịch, nhưng họ cảm thấy không giống như vậy.

Họ còn tưởng rằng đó là tình nhân nhỏ được chủ tịch nuôi dưỡng, điều này càng không giống như vậy.

Có tình nhân nào mà dài dòng và lá gan lớn như vậy, nói không ngừng

Hơn nữa, chủ tịch vốn luôn không thích xung quanh ồn ào, lại càng không cho rằng đứa nhỏ kia ồn ào, khóe miệng còn có ý cười?

Suy nghĩ của Lâm Nguyên rất đơn giản, vì chính mình với mức lương hàng tháng là 10.000 tệ, thì nên chăm sóc bệnh nhân thật tốt. Dù có không nghe lời, không hiểu chuyện, thực phản nghịch, cũng tuyệt đối không thể từ bỏ.

Đi hết hành lang, Viêm Đình dừng lại trước phòng họp nghiêng người nhìn đứa nhỏ đang nói chuyện, dịu dàng hỏi: "Em lo lắng cho tôi?"

Lâm Nguyên trong nháy mắt bị hỏi liền ngây người, không có tâm cơ thành thật nói, "Không có, tôi sợ chú trừ lương."

Viêm Đình người đang có tâm trạng khá tốt sau khi được nói đến: "..."

Là hắn suy nghĩ quá nhiều.

Sắc mặt hơi trầm xuống, Viêm Đình lại hỏi: "Tôi so với tiền ai quan trọng?"

Lâm Nguyên không có lập tức trả lời, mà là nhìn từ trên xuống dưới đánh giá hắn một phen.

Viêm Đình mặc một bộ âu phục màu đen, cổ áo sơ mi màu xanh nước biển bị Lâm Nguyên nắm có chút nhăn, mái tóc đen của hắn cũng được chải chuốt tỉ mỉ, cùng với đôi lông mày sắc nét.

Ngay cả khi tay phải ấy bị bó thạch cao và treo trước mặt trông nó có chút xấu hổ, nhưng nó cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai của hắn một chút nào.

Nhìn một hồi, Lâm Nguyên trả lời : "Vẫn là chú quan trọng hơn."

Viêm Đình chưa kịp vui mừng thì đã nghe cậu nói thêm: "Rốt cuộc thì tiền là do chú đưa ra."

Viêm Đình: "......"

Suy cho cùng, vẫn là tiền quan trọng hơn.

Trong giới kinh doanh, Viêm tổng người có thể thay đổi quyền sở hữu một công ty trong phút chốc, đã rơi vào tình trạng tự bế.

Hai người trợ lý chờ bên cạnh lặng lẽ ngẩng đầu nhìn nhau.

Như thế nào mà họ cảm giác tổng tài có chút ủy khuất?

Hơn nữa, khả năng còn có chút hoài nghi nhân sinh*.

Nhưng mà người khiến Viêm tổng rơi vào hoài nghi nhân sinh mà đầu sỏ gây tội hoàn toàn không biết.

Viêm Đình tiến lên một bước Lâm Nguyên nhấc chân đuổi theo sau, chân phải vừa bước qua ngưỡng cửa phòng họp, đồng thời quay đầu liếc mắt nhìn phía sau.

Lâm Nguyên đứng hình, chân phải chưa bước xuống sàn đã nhanh chóng rút chân về lùi lại về sau, đứng thẳng người không dám nhìn xung quanh "Viêm tổng,tôi sẽ ở bên ngoài chờ"

Nhân viên cấp cao của công ty dừng tầm mắt ở phía sau lưng Lâm Nguyên, nhưng lại không dám trắng trợn nhìn.

Nghĩ thầm thời buổi này y tá ở bệnh viện đều đẹp như vậy ?

Viêm Đình quay đầu lại,vừa vặn nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của đứa nhỏ, cũng không ép buộc cậu "Em vào phòng làm việc chờ tôi."



"Được." Lâm Nguyên gật gật đầu, vừa rồi không ít người nhìn cậu chăm chú, trong lòng có chút không được tự nhiên.

Phòng làm việc của tổng tài rất rộng, nằm trên tầng cao nhất có cửa kính trong suốt từ trần đến sàn. Thoáng nhìn ra ngoài là toàn cảnh thành phố lộng lẫy, hùng vĩ.

Lâm Nguyên chỉ có một suy nghĩ, trang trí văn phòng này hẳn là tốn rất nhiều tiền. Nó giống hệt những vị tổng tài hống hách trị giá hàng tỷ đô la trong những cuốn tiểu thuyết mà cậu từng đọc trước đây.

Đứng ở cửa sổ sát đất , Lâm Nguyên có chút phiêu.

Nếu được sở hữu một căn phòng như vậy, chỉ sợ nằm mơ cậu có thể cười tỉnh.

Thư ký bưng sữa nóng bước vào phòng làm việc, liền nhìn thấy người thanh niên vừa rồi dỗi Viêm tổng đang ngồi trên thảm, đầu gục xuống không biết đang suy nghĩ gì.

Bước chân nhẹ nhàng đặt ly sữa xuống bàn trà, xoay người bước ra ngoài.

Lâm Nguyên không nghĩ tới cái gì, cậu chỉ đang tính toán khi nào đủ khả năng mua nhà.

Mục tiêu hơi quá tham vọng và tạm thời không thể đạt được.

Văn phòng của Viêm Đình rộng và lớn, nhưng có không gian trang trí theo phong cách là màu xám hoặc trắng và có cảm giác lạnh lẽo.

Sau một hồi buồn chán, Lâm Nguyên một y tá tận tâm cầm điện thoại di động gửi tin nhắn cho Viêm Đình: "Nhớ kỹ, không được cử động tay phải, đừng nhúc nhích!"

Sau khi gửi nó đi, Lâm Nguyên lại cảm thấy không quá thích hợp.

Nếu cánh tay của Viêm Đình nhanh chóng lành lặn, thì cậu sẽ không thể làm y tá trong vài tháng.

Mặc dù mức lương hàng tháng mười nghìn nhân dân tệ là rất nhiều, nhưng ai lại ngại có nhiều tiền đâu?

Nghĩ xong, đôi mày thanh tú nhăn lại, lại thả lỏng ra rồi nhăn lại, rối một lúc lâu, Lâm Nguyên chuẩn bị không biết lương tâm, có một chút tâm cơ, lại gửi đi một tin nhắn:

"Nếu thật sự muốn động, có thể động vài lần."

Vết thương nứt nẻ, xương chậm lành thì cậu được mấy tháng lương nữa.

Trong phòng họp, Viêm Đình vẫn chưa thoát ra khỏi suy nghĩ rằng đứa nhỏ thực sự lo lắng cho hắn và khi nhận được tin nhắn thứ hai, khuôn mặt hắn lại trở nên lạnh lùng.

Phó tổng giám đốc đứng gần chủ tịch nhất thời rùng mình, cảm giác nhiệt độ xung quanh lập tức giảm xuống.

Viêm Đình không bỏ điện thoại vào túi mà để nó trên bàn bên tay phải, nhưng màn hình không bao giờ sáng trở lại.

Trong văn phòng, Lâm Nguyên đã hoàn toàn quên mất nhiệm vụ chăm sóc của mình và đang vui vẻ chơi trò chơi với điện thoại di động của mình.

Không ai khác đồng đội với cậu, chính là Tần Miện và Chu Tử Mặc đã từng gặp nhau ở trường đua ngựa và một người cậu không quen biết.

Lâm Nguyên mang theo túi đang trầm mê thu thập vật tư, liền nghe thấy Tần Miện hỏi: "Lâm Tiểu Nguyên, cậu bí mật nói cho tôi biết Viêm Đình thật sự không thể cứng sao?"

Lâm Nguyên tay run lên và bắn một phát vào tường.

Cậu nghĩ đến lần trước cùng Viêm Lang nói chuyện này liền bị bắt tại chỗ, liền rùng mình một cái, "Tôi không biết, tôi không biết, đừng hỏi tôi."

"..." Tần Miên ngày thường dáng vẻ trưởng thành lại tinh anh, nói chuyện phiếm giống như huynh đệ không chút nào bình tĩnh, "Hai người còn chưa lên giường sao?"

Tay Lâm Nguyên run lên, một phát đánh mạnh vào đầu của hắn.

Tần Miện: "......"

Chu Tử Mặc dừng lại bên cạnh thi thể Tần Miện hai giây,lục soát sạch sẽ vật tư liền chạy.

Tần Miện: "..."

Tần Miện rống lên: "Chu Tử Mặc, đêm nay đừng nghĩ trèo lên giường lão tử."

Rống xong, anh ta nói tiếp: "Lâm Tiểu Nguyên đồng học, tôi sẽ dạy cho cậu một mẹo.Cậu tắm rửa sạch sẽ rồi trèo lên giường con chó già Viêm Đình, sau đó thử xem hắn có làm được không."

Lâm Nguyên trầm mặc.

Tần Miện càng mạnh miệng nói: "Loại chuyện này không thể cẩu thả, trong trường hợp hắn ta thật sự không làm được,cậu cũng có thể nhân cơ hội thay đổi người. Hãy đến vòng tay của tôi, Tần gia tôi hứa sẽ cho cậu trãi nghiệm cái gì gọi là cực hạn vui sướng. "

Không gian đang yên lặng trong hai giây, đột nhiên truyền đến một tiếng hừ lạnh.

Giọng nói đáng sợ mang tính biểu tượng của Viêm Đình vang lên, "Không bằng tôi làm cậu thể nghiệm một chút?"

Tần Miện: "..."

Trong điện thoại im lặng chết chóc, và không có tiếng súng vang lên.

Tác giả có lời muốn nói:

Tần Miện: Khẩu hải nhất thời sảng, vẫn luôn khẩu hải vẫn luôn sảng.

+Hoài nghi nhân sinh

Hoài nghi: Ngờ vực không tin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau