Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện

Chương 345: 【 U Linh Biển Chết 】(19)

Trước Sau
Mọi thứ im lặng.

Ogier khàn khàn nói: "Hả? Tước bỏ dị năng của đám dị giáo và sử dụng chúng cho chúng ta. Tại sao câu nói này nghe quen quen đến thế nhỉ?"

Marguerite cười nhẹ, đôi môi đỏ mọng không rõ ý tứ cong lên: "Đương nhiên nghe quen quen, Ogier, đây không phải là loài người Đảo Bướm chúng ta đang nghiên cứu 【cấy ghép dị giáo】 sao? Tôi không nói sai đi, cô Trần. "

Trần Xuyên Huệ buông con dao trong tay xuống: "Tôi chưa bao giờ cấy ghép mảnh vỡ dị giáo. Marguerite, nếu bà hỏi tôi điều này, tôi cũng không biết."

Marguerite thở dài nói: "Cô không biết à? Tôi nhớ rằng một trăm năm trước, thời khắc đen tối nhất đã đến. Con người chúng ta dựa vào 【dị giáo cấy ghép】 để đạt được chiến thắng trong thời đại thảm họa."

Dư Chính Nghị lạnh lùng nhìn bà: "Marguerite, bà có biết nhiều về chuyện xảy ra lúc đầu thảm họa không?"

Marguerite: "Chuyện này tôi không biết nhiều, nhưng tôi đã ở Thành phố Giải trí Thế giới đã lâu, nghe qua đủ loại chuyện."

Dư Chính Nghị: "Vậy bắt đầu kể câu chuyện đi, Queen. Tôi thấy bà có vẻ rất quan tâm đ ến Đảo Bướm."

Marguerite đối mặt với tình huống một cách bình tĩnh: "Quan chấp hành muốn lắng nghe về phía nào."

Dư Chính Nghị: "Câu chuyện về 【cấy ghép dị giáo】."

Marguerite: "Đây là một câu chuyện dài. Hiện nay【cấy ghép dị giáo】là một hoạt động chỉ dành riêng cho những học sinh xuất sắc của Học viện Quân sự số 1 và các quý tộc. Nhưng một trăm năm trước, 【cấy ghép dị giáo】 rất phổ biến."

"Khi bắt đầu thảm họa, mặc dù không có dị giáo cấp S, nhưng năng lượng của đại dương đã thức tỉnh và một số lượng lớn dị giáo cấp A và A+ đã được sinh ra ngay lập tức. Vào thời điểm đó, con người chúng ta không có có đủ quan chấp hành cấp A để đối mặt với bọn dị giáo."

Người điều hành cấp S cần thời gian để ổn định, chẳng hạn như 【Cố Sự Đại Vương】 và 【Nhà Truyền Giáo】, một bên dựa vào việc hút máu và nước mắt của cảm xúc con người, còn bên kia được hưởng lợi từ tín ngưỡng thống khổ hàng trăm năm. Phải mất cả trăm năm chúng mới trở nên đáng sợ như vậy.

Tuy nhiên, khi bắt đầu thảm họa không có người điều hành cấp S, nhưng có rất nhiều kẻ dị giáo cấp A và cấp A+ vào thời điểm đó. Năng lượng thức tỉnh dưới biển sâu khi mới bộc phát là đáng sợ nhất. Có vô số kẻ dị giáo cấp cao khi bắt đầu thảm họa. Con người là động vật xã hội và có hàng tỷ người, chỉ một vài dị năng giả cấp S thực sự không đủ để quản lý.

Thế là 【cấy ghép dị giáo】 ra đời.

"Con dao mổ trên Đảo Bướm là tia sáng đầu tiên trong giờ phút đen tối nhất."

Marguerite giơ con dao trên tay lên và kể lại lịch sử cho mọi người.

"【Cấy ghép dị giáo】 đã biến Đảo Bướm thành một nhà máy lắp ráp dây chuyền sản xuất dị năng giả. Chính phủ tiếp tục gửi người từ khắp nơi trên thế giới đến Đảo Sariel, và Đảo Bướm cấy ghép các mảnh dị giáo vào cơ thể họ để giúp họ có được sức mạnh của dị giáo. Sau đó, họ trở thành người bảo vệ cho thành phố."

"【Cấy ghép dị giáo】 đòi hỏi chất lượng cơ thể của người rất cao, và rủi ro rất cao. Những người có thể trực tiếp chịu đựng các giá trị thần quái ngoại lai thường là những người đã là dị năng giả từ trước. Ban đầu, khi phải đối mặt với thảm họa, sự đoàn kết chưa từng có của nhân loại - một cuộc phẫu thuật với những rủi ro không rõ và nguy cơ cận kề cái chết như vậy lại có vô số người sẵn lòng thử nghiệm. Cha tôi là một trong những người đầu tiên, tự nguyện tham gia "cấy ghép dị giáo"."

Mọi người nghe được câu cuối cùng thì đều sửng sốt, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Queen. Tính ích kỷ và thờ ơ quý tộc của Marguerite mạnh mẽ đến mức bà dường như đang sống trong ký ức của Đế quốc Pháp. Không ai có mặt tại đó có thể ngờ rằng bà lại có một người cha anh hùng như vậy.

Queen Iris có danh tiếng quá đẫm máu. Đến nỗi mọi người quên mất rằng 【Queen】 này thuộc cùng thời đại với họ.

Marguerite phe phẩy chiếc quạt gấp của mình, phớt lờ ánh nhìn ngạc nhiên của mọi người và kể về quá khứ.

"Sau đó, bố tôi trở thành quan chấp hành cấp A. Ông đi công tác hàng ngày và rất khó để tôi gặp lại ông. Cuộc sống trong gia đình chúng tôi bắt đầu cải thiện, chị gái tôi và tôi chuyển từ khu ổ chuột đến trung tâm Paris. Chúng tôi có sự giàu có mà trước đây tôi mơ ước. Tuy cuộc sống đã trở nên tốt hơn, nhưng tôi cũng không hạnh phúc lắm. Tôi thích khi bố ở nông thôn, ngồi cùng chúng tôi và đếm sao vào buổi tối hơn."

Marguerite mỉm cười mỉa mai: "Mỗi ngày tôi đều tự hỏi khi nào bố tôi sẽ về nhà. Đột nhiên một ngày, ông ấy biến mất và chúng tôi không bao giờ nghe thấy tin tức gì về ông nữa. Vài tháng sau, vài người đàn ông mặc quân phục màu đen đã đến nhà tôi, đưa cho chúng tôi rất nhiều tiền và nói với tôi rằng bố tôi sẽ không bao giờ quay lại."

Marguerite ngừng nói và không tiếp tục. Nhưng mọi người đều có thể đoán rằng bố của bà có lẽ đã chết trong khi chiến đấu chống lại dị giáo.

Dư Chính Nghị im lặng một lúc rồi nói: "Cảm ơn vì sự cống hiến của bố bà cho nhân loại."



Nụ cười của Marguerite càng sâu hơn, bà mở chiếc quạt gấp ra: "Cảm ơn cậu, bố tôi sẽ rất vui khi nghe được lời nói của cậu."

Dư Chính Nghị: "Có phải ông ấy đã chết trong nhiệm vụ không?"

Marguerite nhìn chằm chằm vào mắt hắn và nói, "Không, ông ấy chết vì bị dị hóa. Quan chấp hành, lúc đó không có 【thuốc sinh học】."

Marguerite tươi cười thật xinh đẹp, bà nói: "Chúng ta thật sự nên cảm ơn Đảo Bướm của chúng ta. Cảm ơn bọn họ đã phát minh ra 【cấy ghép dị giáo】 và 【thuốc sinh học】, nếu không nhân loại chúng ta sẽ không thể tồn tại đến ngày nay."

Dư Chính Nghị nhìn vào mắt bà nhưng không nói gì.

Trần Xuyên Huệ rũ mắt xuống, dùng đầu ngón tay chạm vào vảy rắn lạnh lẽo của Black, cô có chút suy nghĩ, cô nhớ tới ngày hôm qua Đầu Bếp nói Marguerite có ác cảm sâu sắc đối với Đảo Bướm.

Sau đó cô nhớ lại những gì 【Đầu Bếp】 đã nói, Marguerite, lớn lên ở 【Miền Đất Hứa】. Ban đầu 【Miền Đất Hứa】là một nhà tù và một ngôi mộ được chuẩn bị cho những dị năng giả bị dị hóa. Cha của bà là một anh hùng nhưng số phận cuối cùng của anh hùng lại bị loài người đày ải.

Có thể sau này Marguerite đã đi tìm bố bà ấy... ngôn tình sủng

Trần Xuyên Huệ bị Black cắn, nhưng cô có vẻ như không cảm thấy đau đớn.

Cô nhìn chằm chằm vào vết máu trên đầu ngón tay, trong đầu cô hiện lên đôi mắt của người cầm quyền trong căn phòng trắng trên Đảo Bướm. Xám xịt, thờ ơ, như một cỗ máy vô tâm.

Marguerite nói: "Tôi nói ra tất cả những điều này chỉ là muốn nói cho mọi người biết, chủ nhân của U Linh Biển Chết thật sự đã cho chúng ta một thứ tốt."

"Con dao ăn này khiến những kẻ dị giáo không còn là kẻ thù của chúng ta nữa."

*

Hôm nay Diệp Sanh vốn dĩ muốn cắt bỏ toàn bộ vết bớt. Nhưng vừa cắt được nửa đường, cậu đã ngất đi vì đau đớn. Cậu đã phải chịu vô số sự tra tấn, nhưng chưa bao giờ có một nỗi đau nào lan ra từ xương tủy, xé nát linh hồn cậu thành từng mảnh và nung nấu nó để tái sinh.

Ninh Vi Trần thấy trạng thái của cậu không tốt, cắt một nửa cho cậu rồi dừng lại. Hắn ôm người vào lòng, nhẹ nhàng nói: "Đau quá thì anh ngủ một giấc trước đi."

Thịt đẫm máu được Ninh Vi Trần cho vào dịch Nhau Thai. Cơ thể của Animus nằm trong ống nghiệm và bắt đầu dần dần hồi phục. Ký ức cuối cùng của Diệp Sanh là nụ hôn của Ninh Vi Trần đặt lên trán cậu. Mái tóc bạc dài chảy xuống như nước.

【Linh Thương】 nói rằng nếu cậu muốn khôi phục ký ức bị vết bớt phong ấn, hoặc là lấy ra sợi tơ sinh mệnh hoặc lấy ra cơ thể của Animus.

Mục đích của cậu khi đến U Linh Biển Chết là để khôi phục trí nhớ.

Hiện tại đã lấy ra một nửa cơ thể, đầu óc Diệp Sanh hỗn loạn, rất nhiều ký ức bắt đầu hiện về. Vô số dị giáo ở kiếp trước, với vô số khuôn mặt hung ác, đều tràn đầy hận ý lao về phía cậu, những người đó hét lên tên cậu trong tuyệt vọng và đau đớn, muốn giết cậu.

"Diệp Sanh! Diệp Sanh!! Xuống địa ngục đi!!"

Đoàng ——

Trên thực tế, ở kiếp trước, hình ảnh phổ biến nhất mà Diệp Sanh nhìn thấy là cái chết, và âm thanh phổ biến nhất mà cậu nghe thấy là tiếng súng. Bởi vì cậu đã giết những kẻ dị giáo và giết quá nhiều người.

Cuộc đời của Diệp Sanh tràn ngập sự giết chóc.

Những người duy nhất cậu có thể nhớ được là những người quen cũ ở Đảo Bướm.

Lần này cuối cùng cậu cũng nhìn thấy rõ ràng bộ dáng của Lục Nguy trong trí nhớ của mình. Khi Học viện Quân sự số 1 lần đầu tiên được thành lập, Burris đã tổ chức một bữa tiệc ăn mừng và yêu cầu tất cả mọi người trên Đảo Bướm phải tham dự. Lúc đó Diệp Sanh đang làm nhiệm vụ ở vùng đất không người và trực tiếp từ chối tin nhắn.

Kết quả là Lục Nguy đã bay trực thăng đến 【Thung lũng chết】 để đón cậu.

Lục Nguy đang lái trực thăng, lười biếng nói: "Tại sao lại từ chối? Bữa tiệc này là để chúc mừng thành lập Học viện Quân sự số 1. Mời những dị năng giả khắp thế giới đến tham gia, em không thấy thú vị sao?"



Diệp Sanh không hề coi trọng, bình tĩnh nói: "Khi nào Burris mới có thể đổ nước trong đầu ra?"

Lục Nguy cười lớn trên ghế phi công trên máy bay.

Diệp Sanh lau họng súng, bình tĩnh nói: "Lục Nguy, giữa chúng ta còn chưa đến mức anh phải lái máy bay riêng tới đón tôi."

Lục Nguy cười toe toét: "Nói như vậy thì, Diệp Sanh, khi chúng ta lên Đảo Bướm, chúng ta là một gia đình, em không muốn cùng anh trở thành người một nhà sao?"

Với biểu cảm nhìn anh ta như một người ngốc, Diệp Sanh tỏ vẻ, "anh nghĩ sao?".

Lục Nguy cười rộ lên, khoe hàm răng trắng, hung tợn nói: "Ồ, vậy thì tốt. Anh cũng không muốn em làm thông gia với anh, nhớ dặn dò em gái em hãy cẩn thận một chút."

Diệp Sanh: "..."

Sau khi Diệp Sanh xuống máy bay và đến đảo Rạn San Hô Đen, cậu từ chối mọi lời mời và đi thẳng đến căn phòng do Học viện Quân sự sắp xếp cho cậu. Cậu vừa giết một kẻ dị giáo cấp A+ 【Sư Vương】 ở vùng đất không có người. Chiếc áo khoác đã đẫm máu nên Diệp Sanh cởi nó ra. Cậu xắn tay áo lên và đi con đường có ít người nhất.

Khi cậu trở về phòng định nghỉ ngơi thì nhận được điện thoại của Diệp Vẫn.

Diệp Vẫn rất cao hứng nói với cậu: "Anh ơi, em nhận được tin tối nay An An sẽ tới."

Diệp Sanh cau mày: "An An, Lục An? Không phải cậu ấy sẽ được Burris đưa sang Mỹ chữa bệnh sao?"

Diệp Vẫn cười: "Đúng vậy, tối nay An An sẽ đi Rochester. Cho nên đây hẳn là lần cuối cùng em nhìn thấy anh ấy. Anh nghĩ tối nay em nên mặc cái gì?"

Diệp Sanh: "Em muốn mặc gì cũng được, chỉ cần đừng khoe khoang trước mặt Lục An là được."

Diệp Vẫn: "Hả?"

Diệp Sanh cuối cùng cũng tỉnh táo lại: "Cuối cùng anh cũng biết tại sao Lục Nguy lại vượt hàng ngàn dặm đến đón anh ở Thung lũng chết."

Diệp Vẫn: "Hả?"

Diệp Sanh: "Hôm nay em tránh xa hai anh em họ Lục đi."

Diệp Vẫn mặc dù cảm thấy tủi thân nhưng vẫn nghe lời cậu nói: "Ồ, được rồi, vậy hôm nay em đi tìm anh Vi Trần."

Diệp Sanh: "..."

Diệp Sanh: "Đi tìm Lục An cũng không có vấn đề gì."

Lục Nguy ngày thường trông như một người không chú ý đến những chi tiết nhỏ, giản dị và nhân từ. Nhưng chỉ cần đề cập đến em trai của mình, Lục Nguy ngay lập tức biến thành một bà già phong kiến. Quản đông quản tây, đề phòng cái này và đề phòng cái kia.

Trước khi Diệp Vẫn và Lục An biết nhau, Lục Nguy rất thân thiện với họ. Sau khi Diệp Vẫn và Lục An quen biết nhau, tên mà Lục Nguy đặt cho họ đã nghiến răng nghiến lợi trở thành "anh em nhà họ Diệp". Lục An bệnh tật quanh năm, Diệp Vẫn là người bạn duy nhất của cậu trong phòng bệnh. Cậu có tấm lòng nhân hậu và trong sáng, ở bên Diệp Vẫn đã lâu, dần dần cậu ấy rất kính trọng Diệp Sanh.

Lần đầu tiên Lục Nguy nghe Lục An khen ngợi anh em nhà họ Diệp từ trên giường bệnh, anh không thể tin được.

Thái dương anh nhức nhối và đầu óc đau nhức vì tức giận.

​---Editor có lời muốn nói---

=))) dcm nhắc tên Vi Trần cái là quay xe nhanh vãi anh trai ơi là anh trai =)))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau