Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện
Chương 355: 【 U Linh Biển Chết 】(29)
"Mấy người có thể trốn đi đâu?"
Một bên, Marguerite đuổi theo Ogier, đi đến cùng một biển hoa anh thảo.
Là một dị năng giả cấp S bước ra từ Miền Đất Hứa, giờ đây Marguerite đã khẳng định vững chắc danh hiệu "dị giáo" cao nhất của Thành phố Giải trí Thế giới.
Ranh giới giữa hai thế giới này, nguyên bản đã mờ nhạt không rõ ràng.
Marguerite nghĩ đến bốn từ "Tân chí như quy*" mà Anim để lại cho mọi người, trên mặt bà hiện lên một nụ cười độc ác và châm chọc.
Trong ký ức của Marguerite, Trung Quốc là một đất nước rất kỳ diệu. Không chỉ vì lịch sử văn hóa của nó mà còn vì có rất nhiều dị năng giả cấp cao sinh ra ở Trung Quốc trong những năm gần đây.
Marguerite đã từng cho rằng bởi vì nhà chính của Ninh gia ở Trung Quốc nên mới tạo ra nguyên nhân này.
Mãi sau này bà mới nhận ra rằng có một 【Thảm Họa】 đang ngủ yên ở bờ biển phía tây Thái Bình Dương.
—— Đất nước Trung Quốc là quốc gia gần nơi 【Thảm Họa】 ngủ yên nhất.
Lần duy nhất Marguerite đến Trung Quốc là đến 【Cõi Trời】 ở khu vực Tây Tạng của Trung Quốc. Khi đó, trong phạm vi trăm dặm cây cỏ cằn cỗi, chim ưng bay lượn phía trên đài thiên táng, phát ra những tiếng kêu to chói tai, rõ ràng và sắc nét đầy hơi thở của máu. Nơi yên tĩnh đó, sự im lặng cổ kính, giống như một khung cảnh bị dừng lại của một bộ phim điện ảnh.
Đó là ấn tượng đầu tiên của bà về Trung Quốc.
Từ trong trí nhớ bà kế thừa lại từ tổ tiên của mình, Trung Quốc luôn là một nước ôn hòa. Họ theo đuổi con đường trung lập, hòa bình là trên hết.
Vì vậy, người Trung Quốc dường như đã có sẵn khái niệm "cộng đồng" từ trong xương tủy.
Khi bắt đầu thảm họa, Đảo Bướm muốn cải tổ xã hội, phân chia giai cấp và cho phép những dị năng giả đứng đầu. Nhưng bọn họ đã bị tiến sĩ Tần ngăn lại. Chính vì sự tồn tại của nhà khoa học Trung Quốc này mà khái niệm "giống loài mới" trên Đảo Bướm chưa được phát triển và nhân loại mới có thể xây dựng được một trật tự hòa bình như vậy. Nhưng có quá ít người như tiến sĩ Tần. Ít đến mức ông ta có vẻ như một kẻ ngoại lệ trên Đảo Bướm.
Đôi khi Marguerite rất ngạc nhiên.
Trăm năm qua, tầng lớp lãnh đạo của nhân loại đều có ý đồ xấu xa, làm sao thế giới này duy trì được sự hòa bình ở vẻ ngoài như vậy?
Sau đó bà ngẫm lại. Xã hội loài người có thể ổn định trăm năm, thực sự là nhờ vào sự lớn mạnh không ngừng của Jeremiel, chính sự áp bức của những kẻ dị giáo cấp S đã buộc bọn họ phải đoàn kết lại.
Bây giờ Thế giới Khải Minh đã được tiến hành, 【Thảm Họa】thức tỉnh và Đảo Bướm đã cạn kiệt 【Thuốc sinh học】 được sử dụng để ổn định các dị năng giả.
Sự bình yên như vậy sẽ sớm biến mất như cát bụi.
Bà nghe nói rằng người cầm quyền cấp cao trên Đảo Bướm đã sống ẩn dật trong tám mươi năm và thực sự đang nghiên cứu cách loại bỏ dị năng khỏi những người có dị năng giả. Khi lần đầu tiên biết được điều này, Marguerite gần như bật cười.
Tất nhiên, người cầm quyền trên Đảo Bướm không thể là người ngây thơ, người cầm quyền phải biết bản chất xấu xa của dị năng giả cấp cao.
Vì vậy, nếu Đảo Bướm triển khai 【thí nghiệm loại bỏ】 thì nó chắc chắn sẽ được thực hiện bằng cách ép buộc.
Trong tương lai, không có thuốc sinh học, cách đối phó với các dị năng giả bị 【dị hóa】 là c**ng bức tước bỏ dị năng của họ.
Nhưng ai sẽ đồng ý với điều đó?
Marguerite vừa đi dọc theo thành phố ngầm vừa phe phẩy chiếc quạt gấp của mình. Khi bà bước vào đường hầm và nhìn thấy biển hoa anh thảo, khóe môi cong lên, trong mắt bà hiện lên một tia giễu cợt.
Bà nhấc váy cung đình lên, tà váy quét qua biển màu vàng huỳnh quang.
Ánh sáng chuyển từ sáng sang tối.
Trong sương mù dày đặc, bà trở về nơi bà lớn lên khi còn nhỏ.
Bà trở lại...Thành phố Giải trí Thế giới. Không, có lẽ nó nên được gọi là 【Miền Đất Hứa】.
Khi【Miền Đất Hứa】mới được thành lập, việc kiểm soát Cảng Frigga thậm chí còn chặt chẽ hơn bây giờ và tàu thuyền chỉ có thể vào chứ không được rời đi.
Marguerite được Cục Phi tự nhiên đưa đến đây.
Khi xác nhận bố của bà đã chết, người cô luôn ấm áp và tốt bụng cuối cùng cũng lộ răng nanh, lấy đi toàn bộ số tiền bồi thường mà Cục Phi tự nhiên đưa cho họ, thậm chí còn lấy danh nghĩa bọn họ còn nhỏ mà chiếm giữ nhà của họ. Chị gái bà, người có lá gan lớn hơn bà vào thời điểm đó, đã nhớ kỹ địa chỉ chi nhánh của Cục Phi tự nhiên Paris.
Chị gái đưa bà đi hỏi quan chấp hành, người bụng phệ, mặt đỏ như bụng lợn, hỏi rằng bố của bọn họ ở đâu. Quan chấp hành luôn nóng nảy không kiên nhãn đuổi họ đi, đi tới đi lui lại cảm thấy khó chịu vì những câu hỏi của bọn họ, nhìn bọn họ với nụ cười trên môi và co giật khuôn mặt, nói: "Các người có thực sự muốn gặp bố mình không? Được rồi, tôi sẽ đưa các người đến đó."
Họ được vận chuyển bằng tàu đến 【Miền Đất Hứa】.
Marguerite chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gặp lại bố mình trên sân của đấu trường.
Đấu trường Asgard thực chất là một trong những tòa nhà cổ nhất trong Thành phố Giải trí Thế giới, được ra đời cùng với Fensalir, nơi chứa đầy camera giám sát. Sương mù bao la của【Miền Đất Hứa】không thể ngăn cản quyết tâm vui chơi của các quý tộc. Thành phố Giải trí Thế giới không có nguồn thức ăn, và người đang trên bờ vực bị 【dị hóa】 không có nghĩa là bọn họ đã bị 【dị hóa】ngay lập tức. Trước khi chết, mọi đồ ăn của bọn họ đều phải được quý tộc ngoài màn ảnh ban thưởng.
Thế là một nơi tương tự như Đấu trường La Mã cổ đại đã xuất hiện.
Marguerite rất bối rối khi nắm tay chị gái mình bước vào Asgard.
Tại sao?
Bố không phải là anh hùng sao?
Bố đã cứu rất nhiều người, tại sao bố lại ở đây?
Trên đài thi đấu, bố đã nắm chắc phần thắng, nhưng vì vô tình nhìn thấy họ nên ông đã xuất thần, sau đó bị người trên mặt đất phản kích, túm lấy vai ông ném sang cây cột bên cạnh.
"Bố!" Bà tuyệt vọng hét lên, nhưng chị gái bà ở bên cạnh đã bịt chặt miệng bà lại. Lời nói mắc kẹt trong cổ họng bà, và sương mù tràn ngập trong mắt bà. Nước mắt của Marguerite rơi nặng trĩu trên cánh tay của chị gái, cơ thể non nớt của bà không ngừng run rẩy.
Tất cả đồ ăn ở【Miền Đất Hứa】chỉ có thể nhận được từ phần thưởng bên ngoài. Dần dần, đồ ăn đã trở thành tiền tệ của Thành phố Giải trí Thế giới. Kẻ mạnh được nhiều thức ăn nhất.
Vì vậy, trong chín năm trước khi 【thuốc sinh học】 ra đời. Để tồn tại, kẻ yếu trong Thành phố Giải trí Thế giới chỉ có thể dựa dẫm vào kẻ mạnh, thỏa mãn h@m muốn của bọn họ, nhiều sòng bạc và nhà chứa đã ra đời. Khi bố nhìn thấy bọn họ, vẻ mặt ông u ám như núi lửa, cơn giận trong mắt ông dường như thực sự hóa thành thực chất và tuôn ra khắp thế giới này.
Nhưng bố không nói gì cả. Ông vừa bước ra khỏi sân khấu với thân hình bầm tím, hôn lên má họ, ôm họ và mỉm cười.
Bởi vì bố cũng biết —— cảng Frigga không có thuyền trở về.
Cảng sương mù này đã cắt đứt lối thoát của mọi người.
Bố luôn giữ bọn họ bên mình và không để bọn họ đi một mình. Để có được thức ăn cho ba người, thậm chí bố còn làm việc chăm chỉ hơn ở Asgard, gần như liều mạng không muốn sống nữa. Nhưng trước khi bố thức tỉnh dị năng vốn dĩ đã có bệnh rồi, cho nên dù ông có cố gắng thế nào cũng không thể so sánh với những dị năng giả trời sinh cấp cao.
Mỗi lần bố chỉ có thể kiếm được vài chiếc bánh mì đen thô ráp. Chiếc bánh mì đen chua và cứng, bà cắn một miếng ở trong miệng như nhai một miếng giẻ ướt nước. Marguerite thường xuyên trở thành mục tiêu theo dõi của những kẻ dâm tà, thậm chí có người còn đến mời bà đồ ăn để đổi lấy trinh tiết của bà.
Kết quả là bọn họ bị bố đánh đập dã man. Bố nổi tiếng tàn nhẫn, trong hoàn cảnh hỗn loạn như vậy, không ai dám quấy rối một con chó điên không sợ chết.
Trước đây Fensalir là trung tâm của sương mù, lúc đó Miền Đất Hứa gọi nơi đây là 【Nơi trở về】. Đúng như tên gọi, đó là nơi vứt xác.
Sau khi nhóm người này bị đày khỏi Đảo Bướm, họ không biết khi nào mới có thể thoát ra ngoài. Ngày qua ngày đánh mất lương tâm, chọn cách sống cuộc đời mơ mơ màng màng, sống được ngày nào hay ngày đó.
Marguerite nhìn thấy một ông già đang ngồi xổm cạnh thùng rác ở Thành phố Giải trí Thế giới, lục lọi tìm đồ ăn. Ông ta có mái tóc hoa râm, khuôn mặt luôn xụ xuống và có mùi hôi thối khó chịu. Nhưng dù quần áo có rách nát đến đâu, ông lão cũng sẽ cố gắng để chúng trông sạch sẽ và gọn gàng. Chân phải của ông già đi khập khiễng và bị què.
Khuyết tật như thế này có nghĩa là ở Miền Đất Hứa, ông ta sẽ chỉ là kẻ yếu đuối và ở tầng dưới chót.
Sau này Marguerite mới biết ông già này từng là quân nhân của một nước nhỏ. Đất nước của ông ấy tuy nhỏ nhưng ông ấy rất yêu nó, và ngay lập tức gia nhập Cục Phi tự nhiên sau khi trở thành một dị năng giả.
Marguerite thường đến nói chuyện với ông ấy. Lúc đầu ông già luôn im lặng. Ông rất quan tâm đ ến độ sạch sẽ của quần áo, mỗi lần Marguerite vô tình chạm vào quần áo của ông, ông già sẽ hất tay bà ra, mắng mỏ và bảo bà tránh xa ông ra. Quần áo tươm tất và sạch sẽ, như thể đó là nơi cuối cùng ông có thể giữ được "phẩm giá" của mình.
Ông luôn lê theo một cái chân gãy và dựa vào tường, không nói gì và nhắm mắt thiền định.
Ông già nói được tiếng Anh nhưng tiếng Anh của Marguerite rất kém nên việc giao tiếp của họ hơi khó khăn. Marguerite dần dần biết được rằng ông già vẫn luôn mong chờ ngày ông được ra ngoài.
"Chúng ta thật sự có thể đi ra ngoài sao?"
Ông lão nói: "Ừ, sẽ có một ngày." Ông nói đất nước ông nhỏ bé và rất cần ông. Vì thế ông phải sống sót trở về. Ông lão nói rằng Miền Đất Hứa chỉ là nơi được Đảo Bướm sử dụng để phát hiện xem họ có khuynh hướng bị dị hóa hay không, một khi Đảo Bướm xác nhận rằng ông bình thường, họ sẽ thả ông ra ngoài.
Đảo Bướm nói điều này với mọi người.
Nhưng ông lão đã không chờ đợi ngày Cảng Frigga mở ra đường về. Ông bị chó hoang cắn chết. Bộ quân phục sạch sẽ mà ông vô cùng yêu quý trong suốt cuộc đời đã bị xé nát, dù ông có bảo vệ nó bao nhiêu cũng vô dụng.
Bà hỏi bố mình "Đảo Bướm" là gì. Bố im lặng hồi lâu không nói một lời.
Sau đó, Marguerite nghe nói về Đảo Bướm từ những nhận xét của các quý tộc về bà.
Những người đó nói.
"Cô bé này có đôi mắt đẹp thật."
"Lần cuối cùng tôi nhìn thấy đôi mắt đẹp như vậy là của Diệp Vẫn."
"Hahahahahahaha, cậu không nhầm phải không, cậu đang so sánh Diệp Vẫn với cô bé à? Cô bé cũng xứng sao."
"Diệp Vẫn lớn lên ở Đảo Bướm, chúng ta có thể chẳng bao giờ gặp nhau. Sự chênh lệch quá lớn, chúng ta hoàn toàn không phải là những người thuộc về cùng một thế giới."
"Cậu có nghĩ bé gái này có thể sống để lớn lên không?"
"Với vẻ ngoài của cô bé thì việc đó khá dễ dàng, chỉ cần cô bé sẵn lòng dang rộng đôi chân của mình ra là được".
"Ha ha ha ha ha ha ha ha."
Marguerite đã có thể hiểu được ác ý trong những lời này. Vì thế bà có rất nhiều câu hỏi.
Những người đang chế giễu bọn họ ở ngoài màn ảnh có phải là những người đến từ Đảo Bướm không? Vậy tại sao, tại sao bọn họ lại không xứng đáng, tại sao những người lớn lên ở Đảo Bướm lại vượt trội hơn những người khác.
Tại sao? Tại sao?
Tại sao, bố của bà đã phải dùng đến mạng sống của mình để đổi lấy chiếc bánh mì đen để đảm bảo ấm no cho bọn họ. Và những người này có thể chà đạp họ một cách không kiềm chế, sử dụng bọn họ như đồ chơi để giải trí, làm nhục bọn họ."
Tại sao?
Giá như bà có thể xuyên qua màn hình để móc mắt những người đó và cắt lưỡi họ thì tốt rồi.
Lần đầu tiên bà trỗi dậy cảm xúc "hận" là đối với Đảo Bướm.
Gia tộc Marguerite có lịch sử lâu đời.
Nhưng ký ức của Đế quốc Pháp đã quá lâu rồi, nó được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác cho đến cuối cùng, vật duy nhất tiêu biểu nhất cho gia tộc Green thịnh vượng chính là tín vật của tổ tiên.
Đó là một chiếc kim cài áo hình hoa diên vĩ. Hoa diên vĩ màu vàng tượng trưng cho hoàng gia Pháp năm xưa, hoa diên vĩ màu xanh tượng trưng cho ký ức của gia tộc, hai bông hoa cùng trên một cành, vô cùng khéo léo tinh xảo.
Bố và chị gái bà đi kiếm ăn, Marguerite không có ai để trò chuyện nên khi buồn chán, bà cầm chiếc kim cài áo và nói một mình, kể lại với tổ tiên tất cả những băn khoăn của mình.
Khi bà mười ba tuổi, năm ấy đã xảy ra một sự kiện.
Bố của bà bị dị hóa.
Sự dị hóa của bố khiến chị gái bị thương nặng, sau đó bố hét lên đau đớn, dùng dao đâm vào tim mình và loạng choạng đi vào vực sâu trong sương mù.
"Bố!"
Fensalir ngập tràn xác chết và rác rưởi. Bà tìm kiếm thi thể của bố mình rất lâu nhưng không tìm thấy, cuối cùng khi được bàn tay của chị gái đưa về nhà, bà đã khóc đến mức gần như bị mù.
Trong thời gian bố mất, tâm trạng của Marguerite trở nên chán nản, ngày nào cũng khóc lóc, ngày nào cũng gặp ác mộng, chính chị gái bà là người suốt ngày ở bên giường bệnh. Lúc đó bà buồn đến nỗi quên mất chị gái mình cũng không lớn hơn mình bao nhiêu. Dị năng thức tỉnh của chị gái là cấp D, không đủ để nhìn ở Thành phố Giải trí Thế giới. Sau khi bị thương, chị gái hoàn toàn mất đi khả năng kiếm ăn.
Một ngày nọ, Marguerite không thể thở được vào lúc nửa đêm, bà cố gắng mở mắt và nhìn thấy chị gái mình với những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt đang bóp cổ bà. Marguerite từ bỏ sự phản kháng, đôi mắt trống rỗng.
Khi chị gái bà nhìn thấy bà tỉnh dậy, chị càng muốn bóp cổ bà đến chết bằng sức mạnh lớn hơn. Nhưng cuối cùng chị lại gục ngã, buông tay ra, ôm lấy bà mà khóc. Chị gái lẩm bẩm: "Marguerite, chị nên làm gì đây, chị nên làm gì đây, chị sẽ cùng em đi chết. Chị không muốn bỏ em ở đây một mình, chị nên làm gì đây, Marguerite..."
Buổi sáng ngày chị gái qua đời là một ngày thời tiết tốt hiếm hoi, và đối với 【Miền Đất Hứa】, cái gọi là thời tiết tốt có nghĩa là sương mù đã tan đi một chút.
Bà tiếp tục nói chuyện với chiếc kim cài áo ở nhà.
Chị gái bất ngờ đưa một người đàn ông về.
Sau khi sương mù tan đi, một tia nắng hiếm hoi chiếu vào phòng. Ngược ánh sáng, chị gái bà đưa cho bà một chiếc hộp được gói gọn gàng. Trong bụi bặm, chị gái sờ sờ đầu bà, mỉm cười muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói gì. Người chị rời đi cùng người đàn ông và yêu cầu bà ngoan ngoãn ở trong phòng.
Bà mở hộp và tìm thấy một miếng bánh kem nhỏ.
Chiếc bánh này có giá cao hơn cả bữa ăn của họ trong ba tháng trước đó. Marguerite vui vẻ đứng dậy, ch ảy nước miếng. Nhưng bà vẫn kìm nén cơn đói, đóng nắp lại và nghĩ đến việc đợi chị gái về ăn.
Nhưng chị gái không bao giờ quay lại. Mãi về sau, bà mới nhận ra rằng chị gái mình đã có nguy cơ bị 【dị hóa】. Chị gái sợ sau khi mình chết sẽ không có người chăm sóc bà nên đã giao kèo với người đàn ông bằng thân thể của mình. Người đàn ông đó nổi tiếng với những thủ đoạn đẫm máu và tàn ác, còn chị gái của bà thì bị tra tấn đến chết trên giường.
Sau nhiều ngày bà tìm kiếm chị gái mình mà không tìm thấy, người đàn ông này đã đến tận nhà và giả vờ nói rằng chị gái đã giao bà cho mình. Marguerite sợ hãi, nhưng lúc đó không biết tại sao, chỉ có thể gật đầu.
Người đàn ông nhìn thấy chiếc bánh kem đã để trên bàn cả tuần liền hỏi: "Em không thích bánh à?" Bà sợ đến mức run rẩy đôi vai và nói: "Có." Bà mở chiếc hộp được gói đẹp đẽ ra, dùng nĩa chọc vào một miếng bánh nhỏ đã ôi thiu bốc mùi được nhét vào miệng. Bà cúi đầu kìm nén tiếng khóc, nhưng nước mắt lại không thể kiềm chế được. Bà cảm thấy răng mình đang đau nhức. Bà chết lặng ăn chiếc bánh hôi hám.
Hiển nhiên lúc đó bà đã mất đi vị giác.
Nhưng bà vẫn cảm thấy đó là chiếc bánh kinh tởm nhất mà bà từng ăn.
Mặn và đắng. Tại sao lại có loại bánh kem khủng khiếp khó ăn như vậy?
"Em đẹp hơn chị gái em."
Sau khi đưa bà ra ngoài. Người đàn ông đột nhiên cúi đầu và nói điều này với bà.
Marguerite sợ hãi cố gắng rút tay ra nhưng vòng tay của người đàn ông ngày càng chặt hơn.
Ngày đầu tiên đưa bà về, người đàn ông này đã muốn c**ng hi3p bà. Marguerite ác độc cắn sống mũi gã. Vì vậy, người đàn ông trở nên tức giận và nói rằng gã sẽ c ởi quần áo của bà và cho mọi người thấy bà bị chó hoang c**ng hi3p tập thể, biến bà thành một con chó cái mà mọi người ở Miền Đất Hứa đều có thể quan hệ tình d*c. Sau khi bị người đàn ông túm tóc lôi ra ngoài, Marguerite lợi dụng lúc hỗn loạn bỏ trốn.
Bà từng ghét sương mù ở Miền Đất Hứa, nhưng bây giờ bà lại nhớ rõ ngày đó, khi sương mù dày đặc như vậy.
Bà không biết những đám sương mù này được tạo ra như thế nào và ngay cả dị năng giả cấp A cũng không thể xuyên qua chúng.
Vì vậy người đàn ông vừa mắng vừa đi tìm bà, đồng thời huy động mọi người đi tìm bà.
Bà không biết phải chạy đi đâu nên Marguerite chạy đến Fensalir.
Chân bà đi trần, người đầy vết thương, quần áo rách rưới, mũi đỏ bừng vì khóc. Khi đó, bà chỉ có một suy nghĩ: muốn tìm lại bố và chị gái. Tòa nhà trung tâm của Fensalir lúc đầu chỉ là một tòa nhà bê tông cao tầng.
Lòng bàn chân bà bê bết máu, sợ người đuổi theo nên chạy thẳng đến Tòa nhà Trung tâm. Lúc đó bà vừa đau vừa đói, bà tê dại vì đau. Nhưng người bình thường không thể sánh bằng tốc độ phản ứng của dị năng giả.
Nhóm người vẫn đuổi kịp. Họ dùng những lời lẽ hèn hạ và bẩn thỉu nhất để mắng mỏ bà.
Marguerite leo lên tầng cao nhất, muộn màng nhớ ra đêm đó chị gái đã bóp cổ mình, vậy tại sao bà lại tỉnh dậy, thà bà đừng tỉnh dậy và chết bình yên trong giấc ngủ.
Gió biển lau khô nước mắt, mái tóc dài và bộ váy của Marguerite bay theo gió.
Sương mù ở 【Miền Đất Hứa】 quá dày nên bà không thể nhìn thấy những gì ở dưới đó. Marguerite cầm chiếc kim cài áo hình hoa diên vĩ bằng cả hai tay, nhắm mắt lại và nói với Chúa trong lòng rằng khi còn nhỏ, mỗi lần đến nhà thờ cầu nguyện, bà đều thích lười biếng.
Nhưng lần này, bà rất thành kính và trong lòng khao khát Chúa. Bà hy vọng họ sẽ được đoàn tụ trên thiên đường.
"Con khốn! Lại đây!" Dị năng của người đàn ông là điều khiển gió.
Marguerite nghe thấy âm thanh và nhảy từ tòa nhà cao tầng xuống.
Bà dùng hai tay gắt gao nắm chặt chiếc kim cài áo hình hoa diên vĩ rồi rơi từ tầng trên xuống, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống thấm vào tóc.
Khi ngã xuống, bà ngẩng đầu lên và nhìn thấy mọi hình ảnh của Fensalir.
Khi bà bị người nhục mạ và buộc phải tự sát, một bữa tiệc tối đang được chiếu trên màn hình lớn của Fensalir để chúc mừng sự trở về an toàn của tiến sĩ Tần từ biển sâu. Đồ uống hòa quyện vào nhau và ánh sáng chiếu rọi rực rỡ.
Đôi đồng tử xanh lam của Marguerite nhìn chằm chằm vào cảnh tượng đó, cuối cùng quyết định nhắm mắt lại.
Trong đống đổ nát, có một con dao đứng trên mặt đất, lưỡi dao hướng lên trên. Giống như số phận của gia tộc.
Marguerite ngã xuống như một con chim, cổ bà va vào con dao.
Phụt. Có một âm thanh rất nhỏ vang lên, tiếng lưỡi đao đâm vào máu thịt, cắt đứt mạch máu.
Máu phun trào ra.
Bà cảm thấy rõ ràng con dao đã cắt cổ mình. Chỉ còn một chút nữa, đầu bà sẽ lăn xuống đất.
Bà nhắm mắt lại và buông tay ra.
Chiếc kim cài áo hình hoa diên vĩ rơi ra, rơi vào vũng máu của bà, hoa văn tinh xảo bỗng nhiên chảy như nước, hiện ra với uy lực cực kỳ kh ủng bố.
Rất đau, cực kỳ đau. Nhưng lúc đó, ngoài sự nhẹ nhõm được giải thoát, bà còn cảm thấy căm hận khó hiểu.
Tại sao.
Tại sao.
Tại sao.
Trong đầu bà có vô số câu hỏi tại sao?
Tại sao?
Tại sao bà lại phải chịu đựng mọi thứ!
Tại sao Đảo Bướm lại trục xuất bố bà đến đây!
Tại sao người chết không phải là những người ở Đảo Bướm?
Tại sao! Tại sao họ không chết!
Và trong bóng tối, bà dường như nghe thấy một tiếng thở dài. Ngay sau đó, trong đầu bà cũng có người hỏi tại sao. Bà tức giận, hận thù và muốn hủy diệt thế giới này. Nhưng những giọng nói khác lại đầy nghi ngờ, mang theo sự thuần khiết của những người quý tộc không hiểu biết về thế giới.
Khi một triều đại thay đổi, luôn có những kẻ thua cuộc "vô tội" —— ít nhất họ cũng nghĩ mình "vô tội".
Bất kể đúng hay sai, ý thức của kẻ thua cuộc đã được dòng chảy thời gian ban cho sức mạnh vô cùng mạnh mẽ. Và huy hiệu hoa diên vĩ của gia tộc Green đã trở thành một biểu tượng, tình cờ lưu giữ tất cả mọi thứ.
Giọng nói của họ rất nhẹ nhàng, như thể đó là những lời cuối cùng trên đoạn đầu đài, nhưng lại mang theo mùi máu nồng nặc hầu như muốn chôn vùi con người.
Nhiều người trong thời đại đó đều đặt câu hỏi, hỏi những người nghèo đói xâm nhập Paris vì họ không thể mua được bánh mì.
"Tại sao, tại sao... mọi người không ăn bánh kem chứ?"
Vào ngày hôm đó, 【Miền Đất Hứa】 đã chào đón dị năng giả cấp S đầu tiên.
Một bên, Marguerite đuổi theo Ogier, đi đến cùng một biển hoa anh thảo.
Là một dị năng giả cấp S bước ra từ Miền Đất Hứa, giờ đây Marguerite đã khẳng định vững chắc danh hiệu "dị giáo" cao nhất của Thành phố Giải trí Thế giới.
Ranh giới giữa hai thế giới này, nguyên bản đã mờ nhạt không rõ ràng.
Marguerite nghĩ đến bốn từ "Tân chí như quy*" mà Anim để lại cho mọi người, trên mặt bà hiện lên một nụ cười độc ác và châm chọc.
Trong ký ức của Marguerite, Trung Quốc là một đất nước rất kỳ diệu. Không chỉ vì lịch sử văn hóa của nó mà còn vì có rất nhiều dị năng giả cấp cao sinh ra ở Trung Quốc trong những năm gần đây.
Marguerite đã từng cho rằng bởi vì nhà chính của Ninh gia ở Trung Quốc nên mới tạo ra nguyên nhân này.
Mãi sau này bà mới nhận ra rằng có một 【Thảm Họa】 đang ngủ yên ở bờ biển phía tây Thái Bình Dương.
—— Đất nước Trung Quốc là quốc gia gần nơi 【Thảm Họa】 ngủ yên nhất.
Lần duy nhất Marguerite đến Trung Quốc là đến 【Cõi Trời】 ở khu vực Tây Tạng của Trung Quốc. Khi đó, trong phạm vi trăm dặm cây cỏ cằn cỗi, chim ưng bay lượn phía trên đài thiên táng, phát ra những tiếng kêu to chói tai, rõ ràng và sắc nét đầy hơi thở của máu. Nơi yên tĩnh đó, sự im lặng cổ kính, giống như một khung cảnh bị dừng lại của một bộ phim điện ảnh.
Đó là ấn tượng đầu tiên của bà về Trung Quốc.
Từ trong trí nhớ bà kế thừa lại từ tổ tiên của mình, Trung Quốc luôn là một nước ôn hòa. Họ theo đuổi con đường trung lập, hòa bình là trên hết.
Vì vậy, người Trung Quốc dường như đã có sẵn khái niệm "cộng đồng" từ trong xương tủy.
Khi bắt đầu thảm họa, Đảo Bướm muốn cải tổ xã hội, phân chia giai cấp và cho phép những dị năng giả đứng đầu. Nhưng bọn họ đã bị tiến sĩ Tần ngăn lại. Chính vì sự tồn tại của nhà khoa học Trung Quốc này mà khái niệm "giống loài mới" trên Đảo Bướm chưa được phát triển và nhân loại mới có thể xây dựng được một trật tự hòa bình như vậy. Nhưng có quá ít người như tiến sĩ Tần. Ít đến mức ông ta có vẻ như một kẻ ngoại lệ trên Đảo Bướm.
Đôi khi Marguerite rất ngạc nhiên.
Trăm năm qua, tầng lớp lãnh đạo của nhân loại đều có ý đồ xấu xa, làm sao thế giới này duy trì được sự hòa bình ở vẻ ngoài như vậy?
Sau đó bà ngẫm lại. Xã hội loài người có thể ổn định trăm năm, thực sự là nhờ vào sự lớn mạnh không ngừng của Jeremiel, chính sự áp bức của những kẻ dị giáo cấp S đã buộc bọn họ phải đoàn kết lại.
Bây giờ Thế giới Khải Minh đã được tiến hành, 【Thảm Họa】thức tỉnh và Đảo Bướm đã cạn kiệt 【Thuốc sinh học】 được sử dụng để ổn định các dị năng giả.
Sự bình yên như vậy sẽ sớm biến mất như cát bụi.
Bà nghe nói rằng người cầm quyền cấp cao trên Đảo Bướm đã sống ẩn dật trong tám mươi năm và thực sự đang nghiên cứu cách loại bỏ dị năng khỏi những người có dị năng giả. Khi lần đầu tiên biết được điều này, Marguerite gần như bật cười.
Tất nhiên, người cầm quyền trên Đảo Bướm không thể là người ngây thơ, người cầm quyền phải biết bản chất xấu xa của dị năng giả cấp cao.
Vì vậy, nếu Đảo Bướm triển khai 【thí nghiệm loại bỏ】 thì nó chắc chắn sẽ được thực hiện bằng cách ép buộc.
Trong tương lai, không có thuốc sinh học, cách đối phó với các dị năng giả bị 【dị hóa】 là c**ng bức tước bỏ dị năng của họ.
Nhưng ai sẽ đồng ý với điều đó?
Marguerite vừa đi dọc theo thành phố ngầm vừa phe phẩy chiếc quạt gấp của mình. Khi bà bước vào đường hầm và nhìn thấy biển hoa anh thảo, khóe môi cong lên, trong mắt bà hiện lên một tia giễu cợt.
Bà nhấc váy cung đình lên, tà váy quét qua biển màu vàng huỳnh quang.
Ánh sáng chuyển từ sáng sang tối.
Trong sương mù dày đặc, bà trở về nơi bà lớn lên khi còn nhỏ.
Bà trở lại...Thành phố Giải trí Thế giới. Không, có lẽ nó nên được gọi là 【Miền Đất Hứa】.
Khi【Miền Đất Hứa】mới được thành lập, việc kiểm soát Cảng Frigga thậm chí còn chặt chẽ hơn bây giờ và tàu thuyền chỉ có thể vào chứ không được rời đi.
Marguerite được Cục Phi tự nhiên đưa đến đây.
Khi xác nhận bố của bà đã chết, người cô luôn ấm áp và tốt bụng cuối cùng cũng lộ răng nanh, lấy đi toàn bộ số tiền bồi thường mà Cục Phi tự nhiên đưa cho họ, thậm chí còn lấy danh nghĩa bọn họ còn nhỏ mà chiếm giữ nhà của họ. Chị gái bà, người có lá gan lớn hơn bà vào thời điểm đó, đã nhớ kỹ địa chỉ chi nhánh của Cục Phi tự nhiên Paris.
Chị gái đưa bà đi hỏi quan chấp hành, người bụng phệ, mặt đỏ như bụng lợn, hỏi rằng bố của bọn họ ở đâu. Quan chấp hành luôn nóng nảy không kiên nhãn đuổi họ đi, đi tới đi lui lại cảm thấy khó chịu vì những câu hỏi của bọn họ, nhìn bọn họ với nụ cười trên môi và co giật khuôn mặt, nói: "Các người có thực sự muốn gặp bố mình không? Được rồi, tôi sẽ đưa các người đến đó."
Họ được vận chuyển bằng tàu đến 【Miền Đất Hứa】.
Marguerite chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gặp lại bố mình trên sân của đấu trường.
Đấu trường Asgard thực chất là một trong những tòa nhà cổ nhất trong Thành phố Giải trí Thế giới, được ra đời cùng với Fensalir, nơi chứa đầy camera giám sát. Sương mù bao la của【Miền Đất Hứa】không thể ngăn cản quyết tâm vui chơi của các quý tộc. Thành phố Giải trí Thế giới không có nguồn thức ăn, và người đang trên bờ vực bị 【dị hóa】 không có nghĩa là bọn họ đã bị 【dị hóa】ngay lập tức. Trước khi chết, mọi đồ ăn của bọn họ đều phải được quý tộc ngoài màn ảnh ban thưởng.
Thế là một nơi tương tự như Đấu trường La Mã cổ đại đã xuất hiện.
Marguerite rất bối rối khi nắm tay chị gái mình bước vào Asgard.
Tại sao?
Bố không phải là anh hùng sao?
Bố đã cứu rất nhiều người, tại sao bố lại ở đây?
Trên đài thi đấu, bố đã nắm chắc phần thắng, nhưng vì vô tình nhìn thấy họ nên ông đã xuất thần, sau đó bị người trên mặt đất phản kích, túm lấy vai ông ném sang cây cột bên cạnh.
"Bố!" Bà tuyệt vọng hét lên, nhưng chị gái bà ở bên cạnh đã bịt chặt miệng bà lại. Lời nói mắc kẹt trong cổ họng bà, và sương mù tràn ngập trong mắt bà. Nước mắt của Marguerite rơi nặng trĩu trên cánh tay của chị gái, cơ thể non nớt của bà không ngừng run rẩy.
Tất cả đồ ăn ở【Miền Đất Hứa】chỉ có thể nhận được từ phần thưởng bên ngoài. Dần dần, đồ ăn đã trở thành tiền tệ của Thành phố Giải trí Thế giới. Kẻ mạnh được nhiều thức ăn nhất.
Vì vậy, trong chín năm trước khi 【thuốc sinh học】 ra đời. Để tồn tại, kẻ yếu trong Thành phố Giải trí Thế giới chỉ có thể dựa dẫm vào kẻ mạnh, thỏa mãn h@m muốn của bọn họ, nhiều sòng bạc và nhà chứa đã ra đời. Khi bố nhìn thấy bọn họ, vẻ mặt ông u ám như núi lửa, cơn giận trong mắt ông dường như thực sự hóa thành thực chất và tuôn ra khắp thế giới này.
Nhưng bố không nói gì cả. Ông vừa bước ra khỏi sân khấu với thân hình bầm tím, hôn lên má họ, ôm họ và mỉm cười.
Bởi vì bố cũng biết —— cảng Frigga không có thuyền trở về.
Cảng sương mù này đã cắt đứt lối thoát của mọi người.
Bố luôn giữ bọn họ bên mình và không để bọn họ đi một mình. Để có được thức ăn cho ba người, thậm chí bố còn làm việc chăm chỉ hơn ở Asgard, gần như liều mạng không muốn sống nữa. Nhưng trước khi bố thức tỉnh dị năng vốn dĩ đã có bệnh rồi, cho nên dù ông có cố gắng thế nào cũng không thể so sánh với những dị năng giả trời sinh cấp cao.
Mỗi lần bố chỉ có thể kiếm được vài chiếc bánh mì đen thô ráp. Chiếc bánh mì đen chua và cứng, bà cắn một miếng ở trong miệng như nhai một miếng giẻ ướt nước. Marguerite thường xuyên trở thành mục tiêu theo dõi của những kẻ dâm tà, thậm chí có người còn đến mời bà đồ ăn để đổi lấy trinh tiết của bà.
Kết quả là bọn họ bị bố đánh đập dã man. Bố nổi tiếng tàn nhẫn, trong hoàn cảnh hỗn loạn như vậy, không ai dám quấy rối một con chó điên không sợ chết.
Trước đây Fensalir là trung tâm của sương mù, lúc đó Miền Đất Hứa gọi nơi đây là 【Nơi trở về】. Đúng như tên gọi, đó là nơi vứt xác.
Sau khi nhóm người này bị đày khỏi Đảo Bướm, họ không biết khi nào mới có thể thoát ra ngoài. Ngày qua ngày đánh mất lương tâm, chọn cách sống cuộc đời mơ mơ màng màng, sống được ngày nào hay ngày đó.
Marguerite nhìn thấy một ông già đang ngồi xổm cạnh thùng rác ở Thành phố Giải trí Thế giới, lục lọi tìm đồ ăn. Ông ta có mái tóc hoa râm, khuôn mặt luôn xụ xuống và có mùi hôi thối khó chịu. Nhưng dù quần áo có rách nát đến đâu, ông lão cũng sẽ cố gắng để chúng trông sạch sẽ và gọn gàng. Chân phải của ông già đi khập khiễng và bị què.
Khuyết tật như thế này có nghĩa là ở Miền Đất Hứa, ông ta sẽ chỉ là kẻ yếu đuối và ở tầng dưới chót.
Sau này Marguerite mới biết ông già này từng là quân nhân của một nước nhỏ. Đất nước của ông ấy tuy nhỏ nhưng ông ấy rất yêu nó, và ngay lập tức gia nhập Cục Phi tự nhiên sau khi trở thành một dị năng giả.
Marguerite thường đến nói chuyện với ông ấy. Lúc đầu ông già luôn im lặng. Ông rất quan tâm đ ến độ sạch sẽ của quần áo, mỗi lần Marguerite vô tình chạm vào quần áo của ông, ông già sẽ hất tay bà ra, mắng mỏ và bảo bà tránh xa ông ra. Quần áo tươm tất và sạch sẽ, như thể đó là nơi cuối cùng ông có thể giữ được "phẩm giá" của mình.
Ông luôn lê theo một cái chân gãy và dựa vào tường, không nói gì và nhắm mắt thiền định.
Ông già nói được tiếng Anh nhưng tiếng Anh của Marguerite rất kém nên việc giao tiếp của họ hơi khó khăn. Marguerite dần dần biết được rằng ông già vẫn luôn mong chờ ngày ông được ra ngoài.
"Chúng ta thật sự có thể đi ra ngoài sao?"
Ông lão nói: "Ừ, sẽ có một ngày." Ông nói đất nước ông nhỏ bé và rất cần ông. Vì thế ông phải sống sót trở về. Ông lão nói rằng Miền Đất Hứa chỉ là nơi được Đảo Bướm sử dụng để phát hiện xem họ có khuynh hướng bị dị hóa hay không, một khi Đảo Bướm xác nhận rằng ông bình thường, họ sẽ thả ông ra ngoài.
Đảo Bướm nói điều này với mọi người.
Nhưng ông lão đã không chờ đợi ngày Cảng Frigga mở ra đường về. Ông bị chó hoang cắn chết. Bộ quân phục sạch sẽ mà ông vô cùng yêu quý trong suốt cuộc đời đã bị xé nát, dù ông có bảo vệ nó bao nhiêu cũng vô dụng.
Bà hỏi bố mình "Đảo Bướm" là gì. Bố im lặng hồi lâu không nói một lời.
Sau đó, Marguerite nghe nói về Đảo Bướm từ những nhận xét của các quý tộc về bà.
Những người đó nói.
"Cô bé này có đôi mắt đẹp thật."
"Lần cuối cùng tôi nhìn thấy đôi mắt đẹp như vậy là của Diệp Vẫn."
"Hahahahahahaha, cậu không nhầm phải không, cậu đang so sánh Diệp Vẫn với cô bé à? Cô bé cũng xứng sao."
"Diệp Vẫn lớn lên ở Đảo Bướm, chúng ta có thể chẳng bao giờ gặp nhau. Sự chênh lệch quá lớn, chúng ta hoàn toàn không phải là những người thuộc về cùng một thế giới."
"Cậu có nghĩ bé gái này có thể sống để lớn lên không?"
"Với vẻ ngoài của cô bé thì việc đó khá dễ dàng, chỉ cần cô bé sẵn lòng dang rộng đôi chân của mình ra là được".
"Ha ha ha ha ha ha ha ha."
Marguerite đã có thể hiểu được ác ý trong những lời này. Vì thế bà có rất nhiều câu hỏi.
Những người đang chế giễu bọn họ ở ngoài màn ảnh có phải là những người đến từ Đảo Bướm không? Vậy tại sao, tại sao bọn họ lại không xứng đáng, tại sao những người lớn lên ở Đảo Bướm lại vượt trội hơn những người khác.
Tại sao? Tại sao?
Tại sao, bố của bà đã phải dùng đến mạng sống của mình để đổi lấy chiếc bánh mì đen để đảm bảo ấm no cho bọn họ. Và những người này có thể chà đạp họ một cách không kiềm chế, sử dụng bọn họ như đồ chơi để giải trí, làm nhục bọn họ."
Tại sao?
Giá như bà có thể xuyên qua màn hình để móc mắt những người đó và cắt lưỡi họ thì tốt rồi.
Lần đầu tiên bà trỗi dậy cảm xúc "hận" là đối với Đảo Bướm.
Gia tộc Marguerite có lịch sử lâu đời.
Nhưng ký ức của Đế quốc Pháp đã quá lâu rồi, nó được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác cho đến cuối cùng, vật duy nhất tiêu biểu nhất cho gia tộc Green thịnh vượng chính là tín vật của tổ tiên.
Đó là một chiếc kim cài áo hình hoa diên vĩ. Hoa diên vĩ màu vàng tượng trưng cho hoàng gia Pháp năm xưa, hoa diên vĩ màu xanh tượng trưng cho ký ức của gia tộc, hai bông hoa cùng trên một cành, vô cùng khéo léo tinh xảo.
Bố và chị gái bà đi kiếm ăn, Marguerite không có ai để trò chuyện nên khi buồn chán, bà cầm chiếc kim cài áo và nói một mình, kể lại với tổ tiên tất cả những băn khoăn của mình.
Khi bà mười ba tuổi, năm ấy đã xảy ra một sự kiện.
Bố của bà bị dị hóa.
Sự dị hóa của bố khiến chị gái bị thương nặng, sau đó bố hét lên đau đớn, dùng dao đâm vào tim mình và loạng choạng đi vào vực sâu trong sương mù.
"Bố!"
Fensalir ngập tràn xác chết và rác rưởi. Bà tìm kiếm thi thể của bố mình rất lâu nhưng không tìm thấy, cuối cùng khi được bàn tay của chị gái đưa về nhà, bà đã khóc đến mức gần như bị mù.
Trong thời gian bố mất, tâm trạng của Marguerite trở nên chán nản, ngày nào cũng khóc lóc, ngày nào cũng gặp ác mộng, chính chị gái bà là người suốt ngày ở bên giường bệnh. Lúc đó bà buồn đến nỗi quên mất chị gái mình cũng không lớn hơn mình bao nhiêu. Dị năng thức tỉnh của chị gái là cấp D, không đủ để nhìn ở Thành phố Giải trí Thế giới. Sau khi bị thương, chị gái hoàn toàn mất đi khả năng kiếm ăn.
Một ngày nọ, Marguerite không thể thở được vào lúc nửa đêm, bà cố gắng mở mắt và nhìn thấy chị gái mình với những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt đang bóp cổ bà. Marguerite từ bỏ sự phản kháng, đôi mắt trống rỗng.
Khi chị gái bà nhìn thấy bà tỉnh dậy, chị càng muốn bóp cổ bà đến chết bằng sức mạnh lớn hơn. Nhưng cuối cùng chị lại gục ngã, buông tay ra, ôm lấy bà mà khóc. Chị gái lẩm bẩm: "Marguerite, chị nên làm gì đây, chị nên làm gì đây, chị sẽ cùng em đi chết. Chị không muốn bỏ em ở đây một mình, chị nên làm gì đây, Marguerite..."
Buổi sáng ngày chị gái qua đời là một ngày thời tiết tốt hiếm hoi, và đối với 【Miền Đất Hứa】, cái gọi là thời tiết tốt có nghĩa là sương mù đã tan đi một chút.
Bà tiếp tục nói chuyện với chiếc kim cài áo ở nhà.
Chị gái bất ngờ đưa một người đàn ông về.
Sau khi sương mù tan đi, một tia nắng hiếm hoi chiếu vào phòng. Ngược ánh sáng, chị gái bà đưa cho bà một chiếc hộp được gói gọn gàng. Trong bụi bặm, chị gái sờ sờ đầu bà, mỉm cười muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói gì. Người chị rời đi cùng người đàn ông và yêu cầu bà ngoan ngoãn ở trong phòng.
Bà mở hộp và tìm thấy một miếng bánh kem nhỏ.
Chiếc bánh này có giá cao hơn cả bữa ăn của họ trong ba tháng trước đó. Marguerite vui vẻ đứng dậy, ch ảy nước miếng. Nhưng bà vẫn kìm nén cơn đói, đóng nắp lại và nghĩ đến việc đợi chị gái về ăn.
Nhưng chị gái không bao giờ quay lại. Mãi về sau, bà mới nhận ra rằng chị gái mình đã có nguy cơ bị 【dị hóa】. Chị gái sợ sau khi mình chết sẽ không có người chăm sóc bà nên đã giao kèo với người đàn ông bằng thân thể của mình. Người đàn ông đó nổi tiếng với những thủ đoạn đẫm máu và tàn ác, còn chị gái của bà thì bị tra tấn đến chết trên giường.
Sau nhiều ngày bà tìm kiếm chị gái mình mà không tìm thấy, người đàn ông này đã đến tận nhà và giả vờ nói rằng chị gái đã giao bà cho mình. Marguerite sợ hãi, nhưng lúc đó không biết tại sao, chỉ có thể gật đầu.
Người đàn ông nhìn thấy chiếc bánh kem đã để trên bàn cả tuần liền hỏi: "Em không thích bánh à?" Bà sợ đến mức run rẩy đôi vai và nói: "Có." Bà mở chiếc hộp được gói đẹp đẽ ra, dùng nĩa chọc vào một miếng bánh nhỏ đã ôi thiu bốc mùi được nhét vào miệng. Bà cúi đầu kìm nén tiếng khóc, nhưng nước mắt lại không thể kiềm chế được. Bà cảm thấy răng mình đang đau nhức. Bà chết lặng ăn chiếc bánh hôi hám.
Hiển nhiên lúc đó bà đã mất đi vị giác.
Nhưng bà vẫn cảm thấy đó là chiếc bánh kinh tởm nhất mà bà từng ăn.
Mặn và đắng. Tại sao lại có loại bánh kem khủng khiếp khó ăn như vậy?
"Em đẹp hơn chị gái em."
Sau khi đưa bà ra ngoài. Người đàn ông đột nhiên cúi đầu và nói điều này với bà.
Marguerite sợ hãi cố gắng rút tay ra nhưng vòng tay của người đàn ông ngày càng chặt hơn.
Ngày đầu tiên đưa bà về, người đàn ông này đã muốn c**ng hi3p bà. Marguerite ác độc cắn sống mũi gã. Vì vậy, người đàn ông trở nên tức giận và nói rằng gã sẽ c ởi quần áo của bà và cho mọi người thấy bà bị chó hoang c**ng hi3p tập thể, biến bà thành một con chó cái mà mọi người ở Miền Đất Hứa đều có thể quan hệ tình d*c. Sau khi bị người đàn ông túm tóc lôi ra ngoài, Marguerite lợi dụng lúc hỗn loạn bỏ trốn.
Bà từng ghét sương mù ở Miền Đất Hứa, nhưng bây giờ bà lại nhớ rõ ngày đó, khi sương mù dày đặc như vậy.
Bà không biết những đám sương mù này được tạo ra như thế nào và ngay cả dị năng giả cấp A cũng không thể xuyên qua chúng.
Vì vậy người đàn ông vừa mắng vừa đi tìm bà, đồng thời huy động mọi người đi tìm bà.
Bà không biết phải chạy đi đâu nên Marguerite chạy đến Fensalir.
Chân bà đi trần, người đầy vết thương, quần áo rách rưới, mũi đỏ bừng vì khóc. Khi đó, bà chỉ có một suy nghĩ: muốn tìm lại bố và chị gái. Tòa nhà trung tâm của Fensalir lúc đầu chỉ là một tòa nhà bê tông cao tầng.
Lòng bàn chân bà bê bết máu, sợ người đuổi theo nên chạy thẳng đến Tòa nhà Trung tâm. Lúc đó bà vừa đau vừa đói, bà tê dại vì đau. Nhưng người bình thường không thể sánh bằng tốc độ phản ứng của dị năng giả.
Nhóm người vẫn đuổi kịp. Họ dùng những lời lẽ hèn hạ và bẩn thỉu nhất để mắng mỏ bà.
Marguerite leo lên tầng cao nhất, muộn màng nhớ ra đêm đó chị gái đã bóp cổ mình, vậy tại sao bà lại tỉnh dậy, thà bà đừng tỉnh dậy và chết bình yên trong giấc ngủ.
Gió biển lau khô nước mắt, mái tóc dài và bộ váy của Marguerite bay theo gió.
Sương mù ở 【Miền Đất Hứa】 quá dày nên bà không thể nhìn thấy những gì ở dưới đó. Marguerite cầm chiếc kim cài áo hình hoa diên vĩ bằng cả hai tay, nhắm mắt lại và nói với Chúa trong lòng rằng khi còn nhỏ, mỗi lần đến nhà thờ cầu nguyện, bà đều thích lười biếng.
Nhưng lần này, bà rất thành kính và trong lòng khao khát Chúa. Bà hy vọng họ sẽ được đoàn tụ trên thiên đường.
"Con khốn! Lại đây!" Dị năng của người đàn ông là điều khiển gió.
Marguerite nghe thấy âm thanh và nhảy từ tòa nhà cao tầng xuống.
Bà dùng hai tay gắt gao nắm chặt chiếc kim cài áo hình hoa diên vĩ rồi rơi từ tầng trên xuống, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống thấm vào tóc.
Khi ngã xuống, bà ngẩng đầu lên và nhìn thấy mọi hình ảnh của Fensalir.
Khi bà bị người nhục mạ và buộc phải tự sát, một bữa tiệc tối đang được chiếu trên màn hình lớn của Fensalir để chúc mừng sự trở về an toàn của tiến sĩ Tần từ biển sâu. Đồ uống hòa quyện vào nhau và ánh sáng chiếu rọi rực rỡ.
Đôi đồng tử xanh lam của Marguerite nhìn chằm chằm vào cảnh tượng đó, cuối cùng quyết định nhắm mắt lại.
Trong đống đổ nát, có một con dao đứng trên mặt đất, lưỡi dao hướng lên trên. Giống như số phận của gia tộc.
Marguerite ngã xuống như một con chim, cổ bà va vào con dao.
Phụt. Có một âm thanh rất nhỏ vang lên, tiếng lưỡi đao đâm vào máu thịt, cắt đứt mạch máu.
Máu phun trào ra.
Bà cảm thấy rõ ràng con dao đã cắt cổ mình. Chỉ còn một chút nữa, đầu bà sẽ lăn xuống đất.
Bà nhắm mắt lại và buông tay ra.
Chiếc kim cài áo hình hoa diên vĩ rơi ra, rơi vào vũng máu của bà, hoa văn tinh xảo bỗng nhiên chảy như nước, hiện ra với uy lực cực kỳ kh ủng bố.
Rất đau, cực kỳ đau. Nhưng lúc đó, ngoài sự nhẹ nhõm được giải thoát, bà còn cảm thấy căm hận khó hiểu.
Tại sao.
Tại sao.
Tại sao.
Trong đầu bà có vô số câu hỏi tại sao?
Tại sao?
Tại sao bà lại phải chịu đựng mọi thứ!
Tại sao Đảo Bướm lại trục xuất bố bà đến đây!
Tại sao người chết không phải là những người ở Đảo Bướm?
Tại sao! Tại sao họ không chết!
Và trong bóng tối, bà dường như nghe thấy một tiếng thở dài. Ngay sau đó, trong đầu bà cũng có người hỏi tại sao. Bà tức giận, hận thù và muốn hủy diệt thế giới này. Nhưng những giọng nói khác lại đầy nghi ngờ, mang theo sự thuần khiết của những người quý tộc không hiểu biết về thế giới.
Khi một triều đại thay đổi, luôn có những kẻ thua cuộc "vô tội" —— ít nhất họ cũng nghĩ mình "vô tội".
Bất kể đúng hay sai, ý thức của kẻ thua cuộc đã được dòng chảy thời gian ban cho sức mạnh vô cùng mạnh mẽ. Và huy hiệu hoa diên vĩ của gia tộc Green đã trở thành một biểu tượng, tình cờ lưu giữ tất cả mọi thứ.
Giọng nói của họ rất nhẹ nhàng, như thể đó là những lời cuối cùng trên đoạn đầu đài, nhưng lại mang theo mùi máu nồng nặc hầu như muốn chôn vùi con người.
Nhiều người trong thời đại đó đều đặt câu hỏi, hỏi những người nghèo đói xâm nhập Paris vì họ không thể mua được bánh mì.
"Tại sao, tại sao... mọi người không ăn bánh kem chứ?"
Vào ngày hôm đó, 【Miền Đất Hứa】 đã chào đón dị năng giả cấp S đầu tiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất